Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Trang 7 trong tổng số 8 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 6:27 pm

Hic, cái fic này tôi dịch thì lúc đó tôi đã cho là nó dài lắm mà cái chương 16 còn dài hơn. Tất cả là 21 trang word sau khi đã lượt bỏ nhiều lần riêng lẽ thì chính xác đó là 21 trang.

Chương 16

Trong ngôi làng nông trại nhỏ cách vài dặm từ thủ đô Ai Cập Cairo có một cô gái có đôi mắt xanh đáng ngạc nhiên nhất, mái tóc nâu dài tới vai và những đường cong nơi mà nó chỉ được tạo nên bởi nữ thần.

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Tea_in_Ancient_Egypt_by_MeteorLeopard
Hình phụ vào.


“Tôi nghĩ là nó như vậy đó.” Cô nói nhỏ nhẹ khi cô đóng giỏ xách và bước qua chiếc gương bị vỡ chỉ vừa treo ở căn chòi nhỏ của mình.

"Tea, Tea, đến đây. Chúng tôi cần nói chuyện với cô trước khi cô rời đi.” Giọng người phụ nữ gọi từ bên ngoài.

“Vâng Elders, có chuyện gì?” Tea hỏi khi cô ra khỏi nhà với giỏ xách.

“Ngồi đi.” Người anh đầu tiên nói khi anh chỉ về phía đống gỗ.

"Bây giờ Tea, em đến thành phố thì em sẽ bị theo những cô gái thành phố thoa miệng đỏ như máu và gọi đó là thoa son. Đừng làm vậy.” Người anh cả chỉ dạy.

“Và họ để móng tay dài như móng vuốt cọp. Nếu em làm vậy thì anh sẽ bị danh dự của thôn làng bác bỏ.” Người anh thứ hai nói khi họ tiếp tục xuống làn đường.

“Cô gái thành phố cũng chét kem phấn lên mặt họ và khi họ lau nó ra thì họ trông như dòng chảy đồng tiền. Đừng làm vậy nhé.” Người anh thứ ba và cũng là người anh cuối cùng nói.

“Vâng, thưa các anh. Em sẽ khiến các anh tự hào.” Tea nói rồi quay về phía mẹ.

“Thưa mẹ, con sẽ nhớ tất cả mọi người.” Tea buồn bã nói.

“Mẹ cũng sẽ nhớ con. Bây giờ, Tea. Con đã nghe những người anh và làm cho chúng ta tự hào nhé.” Mẹ cô nói một cách buồn bã khi bà lau những giọt nước mắt từ đôi mắt.

“Cha con cũng sẽ tự hào về con nếu ông ấy còn sống.” Người anh thứ ba nói.

“Chúng tôi sẽ quan tâm Tea như thể cô ấy là chính con gái của chúng tôi vậy.” Chú cô nói khi ông mang túi xách của cô và cả hai hướng ra đến con tàu thị trấn.

“Cô ấy đi đến thành phố của cuộc sống tốt đẹp hơn.” Mẹ cô nói khi bà nhìn con gái bước đi.

“Vâng và có thể thần Ra bảo vệ em ấy trong chuyến đi.” Người anh thứ hai nói khi anh và những người an hem khác bước trở lại căn liều.

Mất một tiếng rưỡi cho Tea và chú cô đến chiếc tàu.

“Thưa chú, chú sống ở đâu?” Tea hỏi khi cô lên tàu.

“Ở Cairo gần tàu thủy trong căn nhà 2 tầng cùng với vợ và người lính gác.” Chú cô đáp lời.

3 ngày sau đó

“Chúng ta ở đây rồi, Tea. Nhà mới của con đó.” Chú cô vui vẻ nói khi họ bước về phía ngôi nhà và gặp người đàn ông có tóc nâu, làn da rám nắng và mặc thường phục dài màu đen.

“Chào buổi trưa, thưa ông và chuyến đi thế nào rồi?” Lính canh hỏi một cách lịch thiệp.

“Tốt.” Ông đáp.

" Bây giờ Momad, đây là Tea, cháu gái của ta và Tea đây là người lính gác của chú Nomad.” Ông nói khi chỉ vào từng người với những cái tên kính trọng.

“Xin chào.” Tea nói khi cô đến bắt tay Nomad.

“Chào Tea, vui gặp cô.” Anh nói lại trước khi chìa tay và mở cái cổng để họ vào.

“Tea, đây là vợ chú, Ocala.” Chú cô giới thiệu khi họ vào phòng khách.

“Ngồi đi, Tea.” Ocala nói khi cô và chồng cô ngồi xuống.

“Bây giờ Tea trong khi cháu đang ở đây với chúng tôi thì cháu sẽ lau chùi và làm nhiều công việc khác nhau cho chú và chính cháu để đổi lại cuộc sống nơi này với chúng tôi và chúng tôi cũng sẽ dạy cháu nói tiếng anh đàng hoàng.” Ocala nói.

“Tea,” Bà nói khi bà chỉ vào vật ở trong nhà. “Đây là bar, nói bar.”

“Bah”

“Không phải Bar, B A R”

“Bar.”

“Được rồi Tea, qua thời gian thì cháu sẽ học những cái tên của từng sự vật trong nhà và nhiều thứ hơn nữa qua hai tháng sống ở đây.” Chú cô Odem nói khi ông dậy và nói “Tea, để chú chỉ cho cháu phòng của mình.”

“Vâng, thưa chú!” Tea trả lời khi cô dậy và theo ông về phía phòng.

“Vua của mảnh đất chúng ta, con trai của thánh thần.” Hội nghị của Pharaong nói khi Pharaong Aknamkanon, hoàng hậu Mirabel và hoàng tử Atem bước xuống tầng dưới.

“Vua và hoàng hậu của thần, các vị đã có chuyến đi bình an đến Nigeria và thần Ra phù hộ các vị.” Seto nói.

“Vâng, cháu trai của ta. Bây giờ đến chỗ vợ và con trait a. Chúng ta cần rời đi nếu chúng ta rời đi đúng giờ trước khi con tàu rời đi.” Pharaong nói khi ông bước về phía cỗ xe.

“Jonouchi, Honda.” Atem gọi hai lính gác và cũng là bạn tốt nhất của anh đứng bên cạnh anh lái xe với anh.

“Vâng, hoàng tử.” Họ đồng thanh đáp khi họ theo anh và mẹ anh vào cỗ xe.

“Đi nào.” Seto nói khi anh lên một trong hai cỗ xe phân công hộ tống đến gia đình hoàng gia lên tàu rồi hộ tống hoàng tử Atem trở về.

“Nomad, tôi có thể tìm cà chua cho kiểm và chú tôi ở đâu?” Tea hỏi.



“Chỉ là đi xuống con đường này và cô sẽ thấy người bán rong, được chứ.” Anh đáp.

“Cảm ơn Momad.”

“Đi nhanh lên con ngựa của ta.” Họ nghe tiếng đàn ông phát ra.

Tea và Nomad quay vòng thấy 3 cỗ xe lăn xuống đường về phía họ.

Tea nhanh chóng trốn sau Momad và nói trong khi ló đầu ra. “Cái gì?”

“Tea, cô chưa bao giờ thấy cỗ xe trước kia sao?” Nomad hỏi với gương mặt bối rối.

“Chưa, Tôi sống ở làng và phương tiện duy nhất là bàn chân của chính mình và con tàu thị trấn chỉ là ở cách hai dặm.”

“Sẽ chuẩn bị gặp nhiều người bởi vì mỗi ngày Pharaong và gia đình của ngài ấy sẽ đi xuống phố hoặc thuyền.” Nomad vừa nói vừa cười lớn.

Khi cỗ xe qua ngôi nhà, Atem nhìn bên ngoài thấy Tea trốn sau Nomad và nghĩ. ‘Đẹp làm sao’

Tea nhìn Atem đang nhìn chằm chằm một cách trìu mến vào cô và nói nhỏ “Đẹp trai”

“Chuyện gì, Tea?” Nomad hỏi khi cổ xe lái qua và biến mất.

“Không có gì Nomad, không có gì cả.” Cô đáp.

“Được rồi, bây giờ cô không nên đến mua thứ gì đó cho quý ông và quý bà trước khi họ trở về hả.”

“Ồ, cám ơn vì nhắc nhở tôi. Gặp anh sau.” Tea nói khi cô chạy về phía Nomad đã chỉ sáng hơn.

Một tuần sau

Anh nghĩ là họ sẽ đi qua ở đây hôm nay chứ Nomad?” Tea hỏi khi họ ngồi kiên nhẫn ở tầng nhà.



“Vâng, Tea. Chúng qua đây mỗi ngày do đó họ chắc là đến hôm nay.” Nomad nói bực dọc bởi vì đây là lần thứ ba cô hỏi anh kể từ buổi sáng.



“Tea, nói cho tôi biết là vì sao cô háo hức thấy cổ xe chạy qua đây vậy?”



“Bởi vì…” Cô thở dài. “Bởi vì mỗi lúc tôi thấy họ qua đây thì tôi thấy một chàng trai đặc biệt và mỗi lúc tôi thấy anh ấy thì tim tôi đập nhanh hơn và nhanh hơn như thể nó xé ra khỏi lồng ngực và tôi chỉ có thể tan chảy mỗi khi anh ấy nhìn tôi. Tôi không thể gạc anh ấy ra khỏi tâm trí của mình. Nomad, tôi nghĩ là tôi sắp điên rồi. Anh nghĩ tôi bị gì không?”



“Tea yêu dấu, tôi nghĩ cô…”

""Nomad, kìa họ kìa.” Tea chỉ ra ngăn anh nói.

“Thưa hoàng tử, cô gái đó ở ngoài kia nữa rồi.” Seto nói một cách giận dữ khi họ đi qua căn nhà nhìn qua cửa sổ cỗ xe.

"Hmmm, xin đẹp làm sao.” Atem nói một cách mơ màng khi anh nhìn Tea qua cửa sổ.

Seto nghe được và bói. “Thưa hoàng tử tôi thấy ngài đã phải lòng cô gái đó nhưng ai nói được là người đàn ông bên cạnh cô ấy không phải bạn trai cô ấy chứ.”

Atem trông giận dữ với Seto trước khi trở lại nơi cô gái và chàng trai đang ngồi nhìn một cách ghen tuông vào anh trước khi nói “Ta sẽ sớm tìm ra. Khanh đợi xem.”

Tea mơ mộng nhìn hoàng tử mà không nhận thấy rằng Momad đang nhìn cô.

“Tea, đó là hoàng tử mà cô giữ tác động tôi thấy đấy.” Nomad vui vẻ nói.

Tea thẹn thùng với lời phát biểu của anh và nói. “Vậy đó là hoàng tử và vâng ngài ấy có lí do để tim tôi đập nhanh hơn đấy.”

“Nhưng Tea, cô không nhận thấy rằng hoàng tử có thể có bất cứ cô gái nào mà ngài ấy chọn lựa và vì sao mà ngài ấy chọn người thường dân như cô khi mà ngài ấy có thể có một thái tử phi và tất cả tiền bạc trên thế giới chứ.” Nomad nói một cách hổ thẹn.

Tea nhìn một cách buồn bã vào mặt đất và nói. “Anh đúng. Vì sao mà ngài ấy muốn tôi trong tất cả con người chứ.” Trước khi nhìn lên trở về thấy hoàng tử nhìn vào cô như anh đang ở trong trạng thái bị thôi miên và đỏ mặt màu đỏ đậm hơn.

Khi cỗ xe biến mất, Tea tuôn ra giọt nước mắt đơn lẽ trước khi bước trở lại vào trong làm công việc hằng ngày của cô.

“Tea.” Noman nói một cách tội nghiệp khi anh nhìn thấy cô bước ra khỏi. “Nếu nó làm cô cảm thấy khá tốt hơn thì cô là cô gái xinh đẹp và có nhiều chàng trai ngoài kia sẽ yêu thích ở bên cô nhưng có khả năng hơn là không bao giờ là hoàng tử.”

Tea dừng lại và không bận tâm quay lại và nói một cách buồn bã. “Có lẽ anh đúng nhưng không có chàng trai nào khiến tôi cảm thấy thế bên cạnh đó tôi không chỉ là tắt ngủm cảm giác của mình chỉ là giống vậy.” Cô chạy thẳng vào nhà mà không nhìn lại.



Ngày hôm sau khi hoàng tử và người hầu cưỡi ngựa qua căn nhà và thấy cùng một cô gái một mình lần này khóc trong khi nhìn về phía họ và Seto nói khi anh quay về phía hoàng tử “Thưa hoàng tử Atem, cô gái ngu xuẩn đó ở ngoài đó lần nữa rồi. Chúng ta cần làm thứ gì đó về việc đó.”

“Seto, sao ngươi dám gọi ai đó đặc biệt là cô ấy là ngu xuẩn! Vì sao ngươi cứ nhìn thấp kém vào con người chứ?” Atem nói một cahc1 giận dữ.

“Xin lỗi hoàng tử.” Seto nói nhỏ khi anh giữ cái đầu xuống trong sự hổ thẹn.

"Jonouchi và Honda." Atem la vào những người lái cỗ xe. “Dừng cỗ xe ngay lập tức.”

“Vâng thưa hoàng tử.” Họ đồng thanh nói khi Jonouchi giật dây ngựa để dừng lại.

Atem mở cửa và bước về phía cô.

Tea nhìn thấy Atem đang bước về phía cô và nghĩ ‘Ồ, tôi sẽ làm gì đây? Ngài ấy đang bước ngay về phía tôi. Chắc là tôi đã làm gì sai.’ Tea bắt đầu hoảng hốt và chạy ra khỏi nhà để lại Atem rất buồn bã và bối rối.

Atem thấy cô chạy khỏi và nói “Đợi. Ta cần nói chuyện với nàng hoặc ít nhất là biết tên nàng.”

Cuối cùng cô vào trong nhà. Atem quay lại và bước về phía cỗ xe và ra lệnh cho Jou và Honda, nghĩ ngợi

‘Ta nghĩ là ta đang rơi vào tình yêu’

Khi buổi chiều đến là hoàng tử và những người tùy tùng lái xe trở về thị trấn về phía hoàng cung sau một ngày dài giúp đỡ người dân Ai Cập và khi họ tới nhà cô gái, Atem nhìn thấy lính gác bảo người lái xe dừng lại. Rồi bước về phía anh trong khi đang nói một cách mệt mỏi. “Lính canh, bạn gái của người đâu?

“Ai?” Nomad hỏi với biểu hiện lúng túng trên gương mặt.

“Cô gái có mái tóc nâu dài tới vai và đôi mắt xanh đẹp nhất mà ta từng thấy.”

“Ồ, Tea. Thưa hoàng tử, cô ấy không phải là bạn gái của thần. Cô ấy là người giúp việc, cháu gái và là người giữ nhà.”

“Vậy Tea là tên cô ấy.” Atem vui vẻ nói sau khi anh tìm ra rằng cô không phải là bạn gái của gã kia.

‘Cái tên đẹp cho cô gái xinh đẹp’ Atem nghĩ trước khi quay sự chú ý về phía lính canh lần nữa. À, ngươi có thể đi và đưa cô ấy đến. Ta cần nói chuyện với cô ấy.” Atem nói khi anh cô giấu sự hào hứng.

“À, hoàng tử. Ngài thấy là cô ấy không ở đây mà. Tea, chú và thiếm của cô ấy đi vào thị trấn để trả vài món đồ và sẽ không trở về cho đến tối khuya.” Nomad nói một cách bình tĩnh.

“À, ta sẽ vẫn đến trở lại vào lúc khác. Cảm ơn lính gác.” Atem nói trước khi bước về phía cỗ xe của mình và nghĩ ‘Ta sẽ không bao giờ phá vỡ. Ồ, thần Ra. Cô ấy là cô gái duy nhất khiến con cảm thấy thế này và con nghĩ có lẽ là con đã phải lòng cô ấy.’

Khi cỗ xe lăn bánh, Atem nhìn một cách buồn bã vào ngôi nhà lần nữa trước khi quay sự chú ý của anh về phía Seto đang lắng nghe rắc rối nào đó của hoàng tộc.

Mặt trời mọc và khi hoàng tử Atem mặc áo màu nâu xanh với quần màu nâu và đôi bông tai màu vàng quyết định đến gặp cô gái mà anh có tác động.

“Thưa hoàng tử.” Seto nói với em họ “Ngài sẽ đi đâu?”

“Ra ngoài. Ta sẽ trở về sớm khi ta có vài việc cần quan tâm.” Atem nói.

“Để thần hộ tống ngài, thưa hoàng tử.” Seto gợi ý.

“Không, ta có thể làm việc một mình.”

“Thưa hoàng tử, ngài là vui tương lai của Ai Cập và ngài cần bảo vệ.” Seto van nài.

“Không! Seto bây giờ với tư cách là hoàng tử ta thì ngươi sẽ để ta một mình trong khi ta quan tâm đến công việc.” Atem nói một cách bình tĩnh trước khi anh bước vào cỗ xe và lái đi.



Khi cỗ xe dừng phía trước nhà Tea, anh đi ra và bước qua Nomad trong khi nói. “Tea ở đây không?”



“Vâng thưa hoàng tử. Cô ấy ở ngay bên trong chỉ là để thần đưa cô ấy ra.” Nomad nói trước khi bước vào trong nhà.



Sau vài phút chú và thiếm của Tea ra ngoài và chào đón Atem và Atem giải thích “Ta chỉ muốn biết về cô ấy và làm bạn với cô ấy.”





Chú nói. “Cô ấy chỉ là cô gái giúp việc và nếu ngài muốn bạn nữ thì trở về đi khi 4 đứa con gái của thần từ tàu trở về.”

Atem trông tức giận với lời đề nghị và nói. “Ta chỉ muốn nói chuyện với cô ấy. Cô ấy dường như giống người rất đặc biệt và sự trùng hợp cho ta biết rằng ta cần biết hơn về cô ấy.”

“Như ngài mong ước, thưa hoàng tử nhưng đừng làm tổn thương cô ấy.” Chú nói trước khi ông và vợ hộ tống Atem vào.

“Sao nàng chạy bỏ ta vào lần trước?” Atem hỏi Tea khi họ ngồi một mình ở phòng trước.

“Vì tôi nghĩ là tôi làm gì sao và ngài sẽ bắt tôi.” Tea nói.

Atem nhìn vào Tea khi họ ngồi vào băng ghế màu đen đang mặc áo hồng tới đầu gối và quần trắng.

“Nàng đẹp như hoàng hậu vậy.” Anh nói trong tâm trí trống rỗng.

Tea thẹn thùng và nói. “Tôi không đẹp vậy đâu.”

“Nàng có vẻ đẹp tự nhiên không giống cô gái khác mà ta đã gặp và nàng không trang điểm và làm những thứ giả tạo cho thế giới thấy rằng nàng hạ vẻ tuyệt đẹp đến chết mê.”

Tea thẹn thùng thậm chí là hơn nữa khi Atem nhìn một cách đáng yêu vào cô và Atem cười thầm nhỏ nhẹ về vẻ đáng yêu khi cô thẹn thùng và cảm thấy tim anh đập nhanh và nhanh hơn.

Họ trò chuyện hàng giờ về chính họ trước khi Atem ra ngoài xe ngựa và anh quay về phía cô và nói. “Tea, nàng rất thông minh và dường như có sự khao khát tự nhiên cho kiến thức do đó mỗi ngày ta sẽ mang một quyển sách cho nàng đọc và giúp trợ giảng cho nàng từng chút một.” Trước khi hôn vào má cô.

“Cảm ơn hoàng tử.” Tea nói khi cô thẹn thùng từ nụ hôn.

“Xin gọi ta là Atem.”

"Atem." Tea nói khi cô bước vào trở lại.

Atem vào cỗ xe và nghĩ ngợi khi cười vào nó.

‘Ta yêu rồi.’

Sáu ngày sau, gia đình trở nên thoải mái hơn khi Atem đến mỗi ngày và anh thậm chí thừa nhận với chú thiếm là anh yêu Tea.

"Tea, cha mẹ ta sẽ trở về vào ngày mai và ta sẽ thích việc đó nếu nàng theo ta hộ tống họ về nhà.” Atem nói khi anh ngưỡng mộ cô trong bộ đầm ngắn màu xanh.

“Chắc rồi. Sao không?” Tea vui vẻ đáp. “Tôi muốn gặp cha mẹ ngài.”

“Ta vui.” Atem hôn tay cô.



Ngày hôm sau, Atem cưỡi ngựa đến ngôi nhà vào buổi sáng sớm trước khi chú và thiếm thậm chí là tỉnh giấc và Tea nhảy lên cỗ xe, mặc bộ đầm màu xanh đậm. Khi nó cưỡi đi cô nói. “Chào buổi sáng Atem, Jonouchi và Honda.”

“Chào buổi sáng Tea.” Jonouchi trao cô cái ôm.

Honda gật đầu với cô trong khi Atem trao cho cô nụ hôn nhỏ vào tay cô. Lên cỗ xe, họ cưỡi đi.

Khi họ đến nơi để nơi ra mắt cha mẹ Atem thì họ nhìn thấy vua và hoàng hậu đang đợi một cách kiên nhẫn.

“Cha mẹ, xin lỗi. Chúng con trễ rồi nhưng con muốn cha mẹ gặp Tea.” Atem nhìn về phía cô.

“Cô ấy trông giống người ăn xin trong bộ trang phục đó.” Hoàng hậu nói trong sự kinh tởm.

“Ái khanh, đừng quá thô lỗ. Hân hạnh biết khanh.” Cha Atem nói bằng giọng tử tế khi ông chìa tay ra.

Tea lắc đầu trước khi họ đi vào cỗ xe.

Tại hoàng cung

Khi họ ngồi quanh bàn ăn lớn. Hoàng hậu Mirabel nhìn Tea rồi Atem đang ngồi cạnh bà và nói. “Ai là thứ đang ăn quanh bàn ăn với hoàng gia Ai Cập?” trong khi trao cho Tea ánh nhìn trừng trừng độc ác. “Để chúng tôi một mình, con chuột lông kia!”

Atem đứng lên sẳn sàng phản kháng tình yêu của mình chỉ là cha anh chặn lại và nói. “Cô bé, con có nghe vợ ta nói chứ.”

Tea bước ra trong sự tức giận với Atem theo sau cô vào khu vườn. “Để ta đưa nàng về nhà.” Atem nói, ôm cô gái đang buồn.

Khi cỗ xe dừng trước nhà Tea. Atem nói. “Tea, đừng lắng nghe lời cha mẹ ta. Ta quan tâm nàng nhiều mà.” Trong khi lau nước mắt cho cô. Tea nhìn lên vào mắt anh và nói. “Atem, cha mẹ ngài đúng. Thế giới chúng ta cách biệt. Ngài là vua tương lai trong khi tôi sinh ra trong ổ chuột, một thị trấn và chỉ dời đến đây giống với chú thiếm như là người giúp việc do đó ngài không cần làm gì cho tôi đâu.”

Atem ôm cô trong khi nói. “Ta yêu nàng , Tea rất nhiều và cha mẹ ta không có ảnh hưởng về cõi lòng mà ta lựa chọn như người nắm giữ.”

“Tôi cũng yêu ngài Atem.” Tea nói trước khi Atem nhanh chóng đóng khoảng cách giữa môi họ cho nụ hôn. Nụ hôn trở nên càng nóng hơn khi Atem liếm môi cô xin cho vào trước khi cô vui vẻ làm vậy và họ rên rỉ lớn tiếng đưa Tea gần hơn vào anh cho đến khi không có khoảng cách giữa họ và lưỡi của họ đập vào cho sự chiếm vào.

Sau hai phút, họ rời ra và Atem dạt mớ tóc che mặt cô ra trong khi cười thầm. “Chắc nàng yêu ta nhiều.”

“Nhiều cả đống.” Tea bắt kịp anh với nụ hôn khác. Lần này lâu hơn nụ hôn trước.

Họ rời ra với việc Tea chúc ngủ ngon và sắp đi vào cỗ xe trong khi đó hai cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại vào lòng Atem. Rồi cô rên rỉ khi Atem bắt đầu hôn cổ cô.

“Atem, tôi cần vào trong trước khi chú thiếm tỉnh dậy.” Cô rên rỉ lớn hơn.

"Ta không biết nhưng ta không muốn rời khỏi nàng.” Atem nói giữa những nụ hôn.

“Nếu chúng ta tiếp tục thì ngài sẽ đem cho tôi một vết hằn trên da đấy.”

“Ta biết. Ta muốn đánh dấu nàng để mọi người biết rằng nàng là cô gái của ta.”

“Trở nên chiếm hữu sao?” Tea cười khúc khích.

“Ta không muốn kẻ khác đưa cô gái duy nhất mà ta yêu ra đi.” Atem cũng cười lớn.

“Tôi yêu ngài Atem và chỉ có ngày.” Tea nói.

Atem ôm eo cô với Tea vẫn còn ở trong lòng anh và nói. “Tea, nàng là người quan trọng nhất đối với ta và một ngày cha mẹ ta sẽ chấp nhận việc đó.”

“Tôi hi vọng là ngài đúng, Atem.” Tea nói trước khi trao cho anh nụ hôn nhỏ và rời khỏi cỗ ngựa vào bên trong.

‘Cô ấy rõ ràng là người dành cho ta.’ Atem nghĩ khi cỗ ngựa rời đi.

Trưa đó Atem gặp cha mẹ mình cho bữa trưa và mẹ anh nói. “Atem, con lên 18 tuổi và cần cho mình một cô dâu.”



“Con biết thưa mẹ và con sẽ sớm hỏi Tea cho hôn nhân.” Atem mỉm cười với ý nghĩ của anh và Tea ngồi trên ngai vàng cùng với nhau, đứng trên ban công với đứa con trai và con gái của họ đến phòng khóc vì họ không ngủ cho đến khi mẹ anh chặn lại.



“Con thấy gì ở đứa con gái đó chứ?” Cơ thể bẩn thỉu của nó, tóc không chải và quần áo kinh tởm?”



“Tea là cố gái đẹp nhất và đầy quan tâm nhất mà con từng gặp. Cô ấy có tấm lòng to lớn và là người thông mình nhất mà con biết.” Atem la lớn.



“Đừng la vào mẹ con chứ.” Vua nói.



“Và cô ấy không như vậy cho đến khi con là người nên yêu.” Atem dậy và rời khỏi phòng ăn.

“Seto, ở lại đây lần này.” Hoàng hậu ra lệnh.

“Vâng, thưa lệnh bà. Thần có thể giúp gì?” Seto quỳ trước bà.

“Ngươi biết nơi cô gái thường dân mà có vẻ như bắt lấy cõi lòng hoàng tử sống chứ?”

“Vâng, hoàng hậu.”

“Tốt thế người và ta sẽ có một chuyến đi nho nhỏ nhé.” Bà nói rít.

“Ái khanh, đừng can thiệp vào vẻ ngoài. Nó yêu cô ất và chúng ta đặc biệt nên biết nó cảm thấy thế nào, nhớ đấy.” Chồng bà ngăn bà.

“Thiếp biết là thiếp đã không giàu có nhưng ít nhất thì thiếp không nghèo khiếp xác như cô gái đó. Nếu nó cưới cô ấy thì ngài biết tồi tệ thế nào khi nhìn vào con dâu nghèo xơ xác như cô ta không? Cô ta sẽ chỉ lấy tiền của nó và xoài tất cả thôi.”

“Khanh có thể sai, ái khanh.” Vua đứng lên. “Nhớ rằng cha mẹ ta nói về khanh rằng khanh ích kỉ và người đàn bà mất nết đào mỏ thì thậm chí cũng không nói lời cặn bã về ai khác. Bây giờ ta van xin nghĩ là họ có thể đúng. Đừng can thiệp vào. Nhớ rằng tình yêu không giai cấp, không sắc tộc và cũng không địa vị. Đó thật sự và trong sáng và trong đôi mắt của con trai chúng ta thì nó đã tìm thấy hoàng phi. Bây giờ để chúng nó vậy đi.”

Vua rời khỏi phòng mà không nhìn trở lại vào vợ đang giận dữ.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sun Dec 07, 2014 8:56 pm; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 6:27 pm

“Hoàng hậu, lệnh bà sẽ làm gì?” Seto hỏi.

“Chúng ta sẽ bãi bỏ cô gái đó. Không đứa con trai nào của ta sẽ cưỡi con chuột long đó.” Hoàng hậu nói trước khi bà và Seto rời khỏi vào cỗ xe.

Cỗ xe hoàng gia dừng phía trước nhà Tea. Seto mở cửa cho hoàng gia và khi bà bước ra. Sự chú ý của bà quay đến lính gác và hỏi. “Lính gác, chủ của ngươi đâu?”

“Họ đang ở bên trong. Tôi sẽ đưa họ đến ngay lập tức. Thưa…lệnh bà.” Nomad hồi hộp nói khi anh lào vào trong.

Sau vài phút, chú thiếm của Tea ra và trao sự kính trọng đến hoàng hậu của họ.

“Ngươi là người bảo hộ cho cô gái thường dân tên là Tea sao?” Bà hỏi.

“Vâng, cô ấy là cháu thần.” Dì cô nói. “Cô ấy đã làm gì à?”

"Nó thôi mien con trai của ta và bây giờ con trait a yêu nó. Vậy lời đề nghị của ta là bãi bỏ nó và ta sẽ cho ngươi 200 000.” Hoàng hậu vỗ tay và một lính gác đến với cái túi.

“Tất cả ở trong này, dưới những đồng tiến cuối cùng và tất cả là ngươi phải đưa nó đi xa khỏi nơi này và nói với con trai ta khi nó đến là cô ấy đã bị nhiễm bệnh dịch và chết rồi.”

“Vâng, thưa lệnh bà.” Dù cô nhìn có vẻ tham lam với số tiền mà bà lấy.

“Nhưng lệnh bà. Thế nếu con trai lệnh bà muốn thấy xác chết hoặc chú ý-“ Người chú nói trước khi hoàng hậu làm ông im lặng.

“Vậy quyết định thứ gì đó đi. Ta không quan tâm. Chỉ là bãi bỏ nó hoặc là ta sẽ bãi bỏ cả hai ngươi.” Bà nói rít lên trước khi rời khỏi nhà và trở về nhà.

Khi người chú và thiếm trở vào bên trong. Nomad nói: “Thưa ông bà, sự tham lam của các người là tội lỗi và các người thật sự hi sinh hai người yêu nhau cho một túi tiền sao?”

“Vâng, ngươi ngu ngốc. Lời nói của việc này đến hoàng tử hơn là xem xét công việc của ngươi. Đi đi.” Người thiếm nói.

“Nhưng thưa bà, nghĩ về hai con gái và con trai thì tôi là duy nhất mà cha mẹ tôi để lại và nếu tôi không thể phụng dưỡng họ thì cha tôi có thể là gì.” Nomad van nài.

“Thế thì câm miệng và đi lên và làm nhiệm vụ của mình đi.” Cô nói trước khi họ bước vào trong.

“Tea vào đây lúc này đi.” Chú cô gọi lớn.

“Vâng,thưa chú có chuyện gì?” Tea nghe sự khẩn cấp trong giọng chú cô, lao vào phòng.

"Cháu phải trở về làng. Chú xin lỗi nhé?” Ông cúi đầu trong sự hổ thẹn cho điều mà ông sắp nói.

“Vì sao, cháu làm gì đó sai rồi sao?” Tea lo lắng hỏi.

“Không Tea. Cháu không làm gì sai. Chỉ là thời gian cháu phải đi rồi. Chúng tôi không thể nói chỉ là thu dọn túi xách của cháu và chú sẽ theo cháu trở về nhà.”

“Cháu có thể gặp Atem để ngài ấy biết cháu đi đầu không?” Tea nói trong nước mắt.

“Không!” Thiếm của cô la lớn. “Bây giờ chỉ việc dọn đồ hoặc là chúng tôi sẽ đưa cháu đi khỏi đây bằng sự bắt buột.”

Tea đứng đó nghĩ là cô chọn làm gì. Đây là nhà của họ và thậm chí là cô rời khỏi nhà chú thiếm và kêu Atem ở lại thì mẹ ngài ấy cũng đá ngài ấy ra hoặc tìm cách hành hình cô thôi.

“Tốt!” Tea khóc khi cô rời đi thu dọn túi đồ.

Khi vào buổi chiều đến Atem quyết định cưỡi ngựa một mình khi con ngựa quý tộc của anh chạy nhanh đến nhà Tea để hỏi Tea kết hôn.

Khi anh dừng trước nhà anh thấy Momad với biểu hiện buồn trên gương mặt và khi anh nhảy ra khỏi ngựa, anh hỏi. “Nomad, có chuyện gì?”

“Đó là Tea. Cô ấy phải vội vã đến thái y ở địa phương vì cô ấy mắc một căn bệnh hiểm nghèo.” Nomad trả lời.

“Ngươi có biết cô ấy đến thái y nào không?” Atem lo lắng hỏi.

“Không thưa hoàng tử. Quý bà và quý ông chỉ vừa rời khỏi đây mà không nói gì.”

Nomad cảm thấy nước mắt rơi vào cánh tay anh và nhìn lên thấy Atem đang khóc. “Nomad, ta cần gặp cô ấy. Ta sẽ hỏi cô ấy câu hỏi quan trọng nhất trong mối quan hệ của chúng tôi.”

Nomad nhìn thấy nổi đau trong đôi mắt của Atem và không muốn nói gì hơn là nói sự thật rồi hình ảnh đứa trẻ lóe lên qua tâm trí anh và nói. “Thưa hoàng tử, trở về ngày mai và quý bà sẽ nói cho ngài biết Tea thế nào.

“Ta sẽ làm vậy.” Atem nói trước khi nhảy lên ngựa và lao về nhà.

Ngày hôm sau, Atem chỉ vừa nói khi ý nghĩ về Tea lẻn vào tâm trí anh. ‘Ồ, thần Ra. Xin để cô ấy ổn.’ Anh nghĩ ngợi khi anh nhanh chóng đi tắm và cưỡi ngựa vào nhà cũ của Tea, nghe tin xấu.

“Thưa hoàng tử.” Thiếm Tea nói khi bà đề nghị anh ngồi. “Khi chúng thần đưa Tea đến thái y thì cô ấy chết rồi.” Bà giả khóc. “Chồng tôi và vài người đang đưa xác cô ấy về thôn làng đến chỗ cô ấy xin ra để chon cất.”

“Và làng này là ở đâu mà bà đã nói đến vậy? Ta muốn thấy Tea lần cuối.” Atem cố ngăn nước mắt.

“Đó là chuyến đi ba ngày phía dưới sông Nin nếu ngài biết nơi mà ngài sẽ đi và nếu ngài không biết thì thần sẽ đưa ngài đi trong một tuần. Nếu ngài may mắn hoặc là không bao giờ.”

“Thôn làng ở đất nước này chứ?” Atem hỏi.

Người thiếm gật đầu. “đó là một thôn làng nông thôn nghèo giữa hai ngọn núi đá gần biên giới đất nước.”

“Khanh có biết tên của ngôi làng để ta tự mình định vị không?” Atem hỏi.

“Không, thần không và trước thời gian thì chồng thần đến nhà thì cô ấy sẽ ở sáu dặm dưới ngài, thưa ngài.’

“Cám ơn vì thời gian của khanh.” Atem hộ tống chính mình ra và khi anh cưỡi đến nhá thì anh ngã khỏi ngựa, anh xuống ngựa và vào mặt đất khóc tên Tea.

"Tea, Tea, sao nàng rời bỏ ta. Chúng ta sẽ đám cưới và ta sẽ làm điều tốt nhất để làm vui và danh dự cho những ngày chúng ta sống và hơn nữa.” Anh khóc lớn hơn.

Jonouchi và Honda nghe người bạn tốt nhất của họ khóc và nhanh chóng lau ra ngoài để giúp anh đứng lên và vào phòng.

“Thưa hoàng tử Atem, nói chúng tôi biết chuyện gì xảy ra ở nhà Tea đi?” Honda hỏi khi anh cuối cùng cũng bình tĩnh.

“Người nhà của cô ấy bảo là cô ấy chết vì căn bệnh và bây giờ đã được đưa trở lại ngôi làng để chôn cất.” Atem trả lời khi những giọt nước mắt lặng lẽ ra khỏi đôi mắt anh.

“Ngài biết nơi cô ấy chôn ở đâu để chúng ta có thể thấy cô ấy không?” Jonouchi hỏi khi giọt nước mắt bắt đầu chảy từ đôi mắt của anh và Honda.

Qua vài ngày thì Tea đã trở thành bạn tốt nhất của họ. Đôi khi họ sẽ theo Atem để gặp cô và chỉ là lang thang.

“Trong thôn làng và trước thời gian thiếm của cô ấy trở về thì cô ấy sẽ được chôn cất.” Atem buồn bã nói.

“Không công bằng. Cô ấy quá trẻ và cô ấy như em gái nhỏ của thần vậy.” Honda nói.

“Không đối với chúng ta mà Honda.” Jonouchi khóc. “Cô ấy cũng như một em gái đối với tôi nhưng cuộc đời không công bằng đôi lúc và Tea không muốn chúng ta dành thời gian rên rỉ dho cô ấy đâu. Chúng ta sẽ gặp cô ấy lần nữa vào một ngày.”



Đã một tháng kể từ khi họ nghe về việc Tea mất và Atem đặc biệt là vẫn còn rên rỉ về người yêu trong khi cha anh, Jonouchi và Honda cố an ủi anh.

Pharaong Aknamkanon đồng ý với con trai rằng Tea là một người đẹp dù cô ấy nghèo và không thể cung cấp tình yêu của họ theo cách không giống hôn nhân. Atem nhìn qua vẻ ngoài và thấy tâm hồn thành thật và xinh đẹp của cô gái là một trong số hàng triệu người, không như vợ ông là một trong những người thích mua sắm, nhiều chuyện và xem thường mọi người vì bà ta là hoàng hậu.

‘Ta thấy gì ở cô ấy ư?’ Aknamkanon nghĩ. ‘Cô ấy xinh đẹp khi ta lần đầu gặp cô ấy. Ta chắc chắn rằng cô ấy có lòng tự trọng bằng kích thước của đất nước này và người ta bảo ta rằng cô ấy là kẻ lang thang đào vàng nhưng ta nghĩ ta có thể thay đổi cô ấy và chứng tỏ mọi người sai nhưng trông có vẻ họ chứng tỏ ta sai rồi.”

Tea nằm trên giường nhỏ khóc dường như vĩnh cữu. ‘Tôi nên đến chỗ Atem trước khi tôi rời đi.’ Cô nghĩ ngợi khi mẹ cô cố an ủi cô gái tan nát.

Bây giờ là giữa ngày và tất cả nông trại đã làm xong công việc. Tea nằm trên giường trong khi cầm tấm phù điêu mà Atem đưa cho cô vào ngày thứ năm của cuộc viếng thăm của anh với cái tên của cô ở phía sau nó. Cô ngâm nga bài hát mà cô nghe mẹ cô từng hát cho cô và ngủ.

Giấc mơ

Tea thường tắm trong dòng sông trong khi hát cho đến khi cô cảm thấy hai cánh tay quanh eo cô và nhìn thấy Atem với cái ngực trần mỉm cười với cô.

"Tea, ta nhớ nàng rất nhiều.” Atem hôn cô.

Khi họ rời ra thì anh xoay vòng cô cho đến khi cô đối diện anh. Tea thẹn thùng cô sắp che ngực đang phô bày của mình cho đến khi Atem ngăn cô và nói. “Đừng cảm thấy như nàng phải che chính bản thân mình khỏi ta. Đối với ta, nàng xinh đẹp.” trước khi trao cho cô nụ hôn khác. Lần này Tea phản ứng và hôn trở lại khi tia sáng bốc cháy và trở nên say đắm hơn.

“Cách nào mà ngài tìm thấy tôi?” Tea hỏi khi họ tách rời nhau.

“Việc đó không là vấn đề, nàng yêu dấu. Miễn là ta tìm thấy nàng ở đây với ta là nơi ta sẽ ở lại mãi mãi.”

“Ngài sẳn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để ở bên tôi sao?” Tea trông ngạc nhiên.

“Vâng. Nàng có ý nghĩa nhiều đối với ta hơn bất cứ thứ khác trên hành tinh này.” Atem đáp lời khi anh cúi xuống để gặp môi Tea cho một nụ hôn.

Giấc mơ kết thúc

Tea tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh, nghĩ về giấc mơ. Rồi đi ra ngoài thấy đêm xuống và ngồi gần đóm lửa nhìn ngôi sao, tự hỏi nếu Atem cũng đang nhìn vào nó nữa hay không.

Ngày hôm sau Atem quyết định bỏ đi vào bộ quần áo cũ và trang sức cho người bàn đang cần, Nomad.



Khi con ngựa của anh dừng trước nơi cư trú cũ của Tea với hai cái túi anh nhảy xuống và nói với Nomad. “Ta có vài món ở đây cho ngươi.”



“Thật sao, hoàng tử?” Nomad trông ngạc nhiên.



“Vâng, ta có vài quần áo cũ và trang sức ở đây mà ta không bao giờ mặc. Ta nghĩ ngươi có thể muốn chúng và nếu ngươi không muốn, ngươi có thể bán chúng đi. Chúng đáng giá hàng ngàn trong khu chợ đấy.”



“Hàng ngàn sao?” Anh há hốc miệng.

“Vâng, thậm chí là đủ cho ngươi để giúp đỡ đứa trẻ của ngươi đấy.” Atem mỉm cười lần đầu trong tháng.

“Cám ơn ngài, hoàng tử và bây giờ tôi có thể đáp trả ngài ân huệ rồi.” Nomad mói khi anh nhìn thận trọng xung quanh để chắc chắn là họ ở một mình.
Daisy_girl
02-21-2012, 17:09 PM
“Ngươi đang nói gì?” Atem hỏi.

"Tea," Nomad nói “Cô ấy vẫn còn sống.”

“Cái gì?” Atem gần như kêu lên.

“Xin hoàng tử, tha thứ cho thần. Nhưng quý bà và quý ông đã bị mẹ ngài hối lộ một tháng trước để bãi bỏ Tea và nói nếu tôi nói với ngài thì tôi sẽ bị sa thải và đuổi đi. Tôi chỉ làm công việc để nuôi mấy đứa nhỏ. Thưa ngài và bây giờ với những cái túi vật liệu này thì tôi có thể đi và đến nơi đất nước Ai Cập tốt hơn để cho chúng một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi.”

"Bình tĩnh Nomad.” Atem nói hơi giận dữ một chút và niềm vui. “Nói ta biết Tea ở đâu?”

“Cô ấy ở ngôi làng cô ấy được sinh ra. Tôi biết nó ở đâu vì cha tôi đưa tôi đến đó lâu rồi do đó tôi có thể đưa ngài đến đó nếu ngài thích.”

“Ta muốn vậy.” Atem mỉm cười với ý nghĩ là gặp lại Tea. “Tối nay ta sẽ trở lại với cô ấy với ta, Jonouchi và Honda và ngươi sẽ chỉ chúng ta con đường và trả lại thì ta sẽ giúp ngươi ra đi và chủ của ngươi không thể tìm ngươi.

“Cám ơn hoàng tử vì mọi thứ mà ngài đã làm cho tôi và gia đình tôi.” Nomad mỉm cười.

Khi Atem trở về nhà, anh gọi Jonouchi, Honda và cha mình vào phòng anh.

“Con trai, có vấn đề gì vậy?” Cha anh hỏi.

“Tea còn sống.” Anh đơn giản đưa ra.

“Cái gì?” Họ đều hỏi.

“Con vừa tìm ra là Tea còn sống từ nguồn tin và con sẽ đi đến thôn làng để đưa cô ấy trở lại.”

“Nhưng thần nghĩ rằng thiếm của cô ấy nói rằng cô ấy chết rồi mà?” Jonouchi hỏi.

“Vâng nhưng đó là vì mẹ ta đưa cho họ tiền và đưa cô ấy đi.” Atem trà lời khi anh dọn đồ vào túi.

Aknamkanon trở nên tức giận với tin tức và nói. “Con trai, đi đưa cô ấy và ta sẽ quấy rối mẹ con để bà ta không biết là con rời đi.”

“Cám ơn cha và lần nữa con sẽ trở về. Chúng ta sẽ có cuộc trò chuyện nho nhỏ với mẹ về sự can thiệp với đời sống tình yêu của con.” Atem nói trước khi quay lại đến Jonouchi và Honda và hỏi. “Các ngươi đi chứ?”

“Vâng.” Họ nói.

“Và con trai.” Cha anh nói. “Cẩn thận nhé.

“Vâng cha.” Anh mỉm cười



Đêm đến nhanh và Atem, Jonouchi và Honda đến nhà Tea gặp Nomad với cái túi và vài thức ăn và nước.

“Đó là chuyến đi ba ngày và trở lại thưa hoàng tử do đó tôi có đưa theo món ăn nhẹ. Nomad nói.

“Cám ơn bạn ta.” Atem nói khi những người đó bắt đầu lên đường.



“Cuối cùng!” Honda và Jonouchi nói một cách mệt mỏi khi họ đến con đường vào ngôi làng của Tea.

Đã ba ngày kể từ khi họ rời hoàng cung và 4 người đi mà không nghỉ ngơi.

“Còn bao xa nữa vậy, Nomad?” Atem hỏi khi tim anh bắt đầu đập nhanh hơn với ý nghĩ là gặp Tea lần nữa.

“Không xa nữa đâu, hoàng tử. Chỉ còn vài phút.” Anh đáp.

Sau hơn vài phút họ đến ngôi làng nhỏ và đi đến gặp Tea cho đến khi giọng một người đàn ông la lớn. “Nhìn kìa!”

Bốn người đàn ông nhìn phía trước họ thấy một mảnh gỗ xoay vòng về phía họ và ngã vào con đường bụi tạo thành đường thẳng.

"Tea, đi cắt gỗ cho ngọn lửa tối nay đi.” Mẹ cô dặn.

“Vâng, thưa mẹ.” Tea thở dài trước khi cô bước qua người phụ nữ trung niên tóc nâu sẩm.

Tea đi ra khỏi cái chòi và nắm lấy cái rìa dựa vào bức tường trước khi thu gon 7 khúc gỗ.

Khi cô đặt khúc gỗ đứng lên, cô kéo cái rìu xuống, chặt củi ra phân nửa. Một thanh ngã xuống sàn đất và thanh khác bay nhanh và trở nên ngạc nhiên khi cô nghe giọng gọi lớn. “COI CHỪNG!”

Tea quay quanh thấy bốn người nằm trên sàn nhà và tim cô bắt đầu đập nhanh khi cô nhận ra chàng trai có tóc ba màu quen thuộc. Cô đứng cứng đơ khi tim cô cảm thấy như nó vừa hoàn thành cuộc chạy marathon khi bốn người dậy.

“Khốn kiếp, bất cứ ai cắt thứ đó phải mạnh đáng khen đấy.” Atem nói khi bốn người dậy rồi anh nhìn về phía nơi nó đến và thấy chỉ có một người nắm giữ tác động vào anh đang mặc váy đầm và đánh rơi mọi thứ mà anh cầm và chạy đến cô.



Tea đánh rơi cái rìu trước khi Atem ôm cô. Khi cô đáp trả cái ôm thì Tea thì thầm vào anh. “Tôi nhớ ngài.”

“Ta cũng nhớ nàng nữa.” Atem hôn cô say đắm.

Khi họ tách rời thì Atem nhìn gương mặt thẹn thùng của Tea cà mỉm cười trước khi nói. “Tea xinh đẹp của ta. Ta vui rằng ta thấy nàng và từ lúc này thì ta sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi tầm nhìn của ta đâu.”

Hoàng hậu trông điên cuồng vì bà đã không nhìn thấy Atem ba ngày đến lúc này rồi. Không phải thứ đó bà than phiền mà là bà vẫn có gì đó lo lắng. Khi bà bước vào ngai vàng, bà thấy Seto đang nói chuyện với vợ anh Kisara và chen ngang cuộc đối thoại bằng câu nói: “Seto, Atem và chồng ta đâu?”

“Vua đang nói chuyện với vua Ethiopia và như Atem thì thần đã không thấy ngài ấy ba ngày rồi, thưa hoàng hậu.

‘Có thể việc đó là nó đã tìm ra Tea không?’ Hoàng hậu nghĩ. “Seto, đi với ta. Chúng ta sẽ thăm viếng bạn bè cũ của ta.” Bà nói rít.

“MỞ RA!” Hoàng hậu đập cửa nhà cũ của Tea.



“Thần Ra.” Chú gầm lên khi ông mở cửa để thấy phụ nữ già mặc quần bạc màu kem. “Sao lệnh bà ở đây?”



“Ngươi có bảo Atem là Tea vẫn còn sống không?” Bà hỏi một cách giận dữ.



“Không thưa lệnh bà. Tôi và vợ tôi đã không nhìn thấy hoàng tử hơn một tuần rồi.” Anh nói ngượng ngùng. “Bây giờ nếu là vậy thì thần muốn ngủ hơn nữa.”



“Không.” Bà đập vào cánh cửa sắt vang rền. “Ta không nhìn thấy con trai mình trong ba ngày rồi vậy nói ta nghe.”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 6:28 pm


“À, thưa lệnh bà. Thần cũng đã không nhìn thấy lính canh của thần trong ba ngày rồi do đó thần đoán rằng hắn đã nói với con trai của lệnh bà.” Người chú nói.

Hoàng hậu trông như bà sắp nổ tung trước khi lên cơn thịnh nộ và la lớn. “Seto, đưa ta về nhà.”

‘Ta cần liên lạc với bạn mình, Bakura’ Bà nghĩ trước khi cỗ xe rời khỏi nhà.

‘Thật là con mụ lạm quyền.’ Seto nghĩ.

‘Ta tự hỏi vì sao mà chú ta lại cưới mụ chứ.’

Khi buổi chiều hiện ra thì hoàng hậu bảo đảm là bà trốn ra hoàng cung, nơi không có ai sẽ tìm thấy bà và có những người hầu đưa bà đến nơi tồi tàn nhất trong một góc của thành phố.

"Bakura, ta cần ngươi làm cho ta một ân huệ,” Hoàng hậu đi vào hang ổ.

“Bất cứ thứ gì cho bà, thân yêu.” Bakura hôn bà.

‘Yêu ngươi nữa.” Bà kinh tởm nói. “Ta cần ngươi giết ai đó cho ta.”

“Ai?”

“Tên cô ấy là Tea và con trai ta đã đi sau cô ấy vậy khi họ trở về thì ta cần ngươi xử nó.”

"Tôi vui mừng về giá cả.” Bakura nhe răng cười bẽn lẽn.

“Giá cả thông thường hả?” Bà tròn xoe mắt.

“Vâng.” Bakura hôn bà lần nữa.

Khi vua ngồi một cách mệt mỏi lên ngai vàng, hoàng thành việc lắng nghe những rắc rối của mọi người. Ông thở dài. ‘Ta trở nên quá già rồi. Ta nên nói với Atem sự thật về mẹ của nó. Mẹ ruột của nó và mối liên kết với con đỉa hút máu mà ta gọi là vợ.

Chỉ rồi một cô gái mặc áo màu be ngang không có tay áo với vải gợn sóng quanh tay phía trên và váy màu be và những chiếc vòng bùa chú quanh mắt cá chân và khủy tay hợp với vòng cổ và đầu có mái tóc màu nâu cầm chiếc đũa thần với bạn tốt nhất của cô và cũng là thầy thông thái hơi ngâm ngâm mặc áo dài màu kem và hợp với cái mũ với những món bằng vàng trên đó.

"Mana và Mahad, hoàng hậu đâu?”

“Bà ấy rời đi vào khoảnh khắc trước với người hầu rồi, thưa bệ hạ.” Mana nói. “và bà ấy dường như đang trong tâm trạng kì quặc.”

“Mana!” Mahad che miệng cô gái tóc nâu da rám nắng nhanh chóng.

“Đừng lo, Mana. Được rồi.” Vua cười. “Nói cho ta biết khi bào bà ấy trở lại. Ta cần đuổi con đỉa hút máu đó đi.” Ông nói trước khi rời vào phòng mình.

“Mana, cô nghĩ nó có ý nghĩa gì?” Mahad vui vẻ nói. “Chúng ta cuối cùng cũng đuổi kẻ bạo ngược đó rồi.

Mana nhảy lên và xuống phòng chính điện trước khi chạy ra khỏi phòng như là con ếch ương. “Ding Dong, phù thủy độc ác sắp ra đi.”

Đêm đến thôn làng và khi tất cả dân làng và Nomad, Honda và Jonouchi ngủ bình yên trong căn chòi của Tea. Tea và Atem ngồi ở ngọn lửa với cánh tay của Atem quanh eo Tea.



“Trăng tối nay trông đẹp không?” Tea hỏi khi họ ngắm mặt trăng tròn.



“Vâng, rất đẹp.” Atem nói.



Tea nhìn để thấy Atem đang nhìn một cách trìu mến vào cô và nói. “Tôi đang nói chuyện về trăng mà.” Cô thẹn thùng.



“Ta không.” Atem cúi xuống cho một nụ hôn.



Sau hai phút họ tách rời nhau trước khi Tea nói. “Tôi yêu ngài.”

“Ta cũng yêu nàng nữa.” Atem không lưỡng lự khi anh đưa cô vào một nụ hôn. Lần này lâu hơn nụ hôn đầu tiên.

Ngày hôm sau Tea gói túi xách. Atem đề nghị mẹ cô một chỗ trong hoàng cung nơi mà ban vui vẻ nhận lời và trước khi tất cả họ đi thì họ hứa bới dân làng là sẽ trở về một ngày để thăm viếng.

Ba ngày sau đó

Khi cuối cùng họ đã đến trở lại thị trấn, Nomad dừng lại trước khi cúi đầu và nói. “Đây là nơi tôi thấy. Tạm biệt bạn bè tôi và tôi hi vọng là gặp lại.”

“Chúng tôi cũng vậy.” Tea nói khi anh trao cho cô cái ôm.

“Cám ơn hoàng tử vì món quà. Lũ trẻ sẽ hài lòng.” Nomad nói, cúi đầu trước anh.

"Jonouchi, Honda, Tea và hoàng tử. Tôi hi vọng là gặp các người xung quanh.” Anh nói xong trước khi chạy vào nhà dọn đồ.



"Maribel, nàng đã đi đâu ba ngày trước.” Aknamkanon hỏi vợ mình.

“Nơi nào đó. Bây giờ nói cho thiếp biết con trai ở đâu?” Bà hỏi.

“Ngừng cách cư xử như bà mẹ đi. Nàng biết nó không phải là con trai nàng mà” Aknamkanon nói, cố giữ bình tĩnh.

“Thiếp đã chăm sóc cho nó trong gần 18 năm do đó nói với thiếp đó là con trai thiếp mà.”

“Nàng không. Những thị nữ chăm sóc nó trong khi nàng cứ mua sắm và lắm lời về mọi người khác.”

“Nghe thiếp nè. Nói cho thiếp biết con trai thiếp đang ở đâu đi?” Bà gầm gừ.

“Con đây nè mẹ.” Atem nói từ phía sau.

Họ nhìn quanh thấy Atem đang ôm eo Tea với Jonouchi và Honda đang đứng phía sau họ và mẹ Tea ở bên cạnh họ.

"Atem, con ở đây với cô gái rác rưởi đó sao.” Hoàng hậu phát cáu nói.

“Mẹ, mẹ sẽ không được nói về người yêu của con theo cách đó nữa.” Atem la lớn.

“Con cũng không được nói với mẹ ngay chính bằng giọng đó. Ta là mẹ của con và là hoàng hậu và như vậy thì con sẽ phải nghe lời ta khi ta bảo con bỏ con chuột ngoài đường mà con đang ôm ra!”

“Đủ rồi!” Aknamkanon bước vào cuộc cãi vã. “Nàng không phải là mẹ nó và không lâu sau nữa thì nàng sẽ không còn là hoàng hậu. Nàng làm bẽ mặt ta khi ta bảo nàng không can vào mối quan hệ của chúng nó và hình phạt là bị tù hoặc là cái chết.”

“Đợi đã, cha.” Atem nói. “Ý cha là sao khi bà ấy không phải là mẹ con?”

“Đó là một câu chuyện dài, Atem.” Pharaong ngừng. “Lính canh, bắt bà ta!” Ông chỉ vào người không lâu sao sẽ thành vợ quá cố của ông.

Ba lính canh chạy vào phòng và bắt hoàng hậu trước khi khóa bà lên ngục tối.

Hoàng hậu nằm trong sàn nhà trong khi cười lớn. ‘Chỉ là vấn đề thời gian trước khi Bakura đến vỉ ta và cùng nhau thì chúng ta có thể giết Aknamkanon và Atem trước khi chiếm ngai vàng.’



Jonouchi và Honda hộ tống Tea và mẹ cô đến phòng ăn trong khi Atem và cha anh vào phòng Atem.

Aknamkanon thở dài trước khi nói. “Việc đó xảy ra 18 năm trước. Ta đã yêu điên cuồng bạn tốt nhất của mình là Samoa. Bà ấy có cùng màu mắt của con và tóc mà ấy đen huyền với những lọn tóc mái che ngay vào phần của gương mặt.” Aknamkanon trao nụ cười lớn nhẹ nhàng. “Chúng tôi yêu nhau điên cuồng nhưng cha mẹ không muốn chúng tôi bên nhau khi mà cô ấy chỉ là thị nữ hoàng cung. Rồi một ngày ta gặp Maribel. Bà ấy có vẻ quyến rũ ngay lúc đầu rất xinh đẹp và ta trở nên bị bà ấy quyến rũ. Khi cha mẹ tìm ra về bà ấy và bà ấy có một ít tiền thì họ tổ chức lễ cưới ngày hôm sau và trong những năm đó chúng tôi cố có con nhưng không thành công và một ngày ta tức giận với vương quốc và không thể có người thừa kế. Đó là khi ta thấy samoa lần đầu kể từ khi ta kết hôn và chúng tôi quan hệ tình dục. Vài tuần sau đó, ta biết được là cô ấy có thai và chúng tôi đã làm cuộc thỏa thuận với mẹ ruột của con rằng chúng tôi có thể đưa con cho Mirabel. Qua 9 tháng, ta nhận ra rằng ta vẫn còn yêu samoa và khi con sinh ta thì ta sẽ đuổi Mirabel cho đến khi bà ấy biến mất và ta vẫn chưa thấy bà ấy kể từ đó và nó sẽ trông tồi tệ với ta nếu ta rời bỏ Maribel và không bao giờ tái hôn do đó ta ở với bà ấy, hi vọng rằng tình yêu sẽ tìm ra cách.

Atem trao nụ cười lặng lẽ nhỏ làm cha anh ngạc nhiên và hỏi. “Con trai, sao con cười?”

“Con nên hình dung rằng con không trông giống cha gì cả. Nhưng có chút ngạc nhiên nhưng ít nhất thì con không có liên hệ với người phụ nữ giả dối đó và con hi vọng rằng bà ấy nhận lấy thứ bà ấy xứng đáng.”

“Con trai?” Cha anh thì thầm trước khi Atem rời đi gặp Tea và mẹ cô.

“Tea.” Atem nói, bước vào phòng ăn lớn khi anh ngồi bên cạnh cô. Anh tiếp tục. “Nàng và mẹ nàng vui thích việc ở đây chứ?”



“Tốt, chúng tôi chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn.” Tea nuốt miếng thịt cuối cùng.



Atem mỉm cười trước khi nhìn qua thấy Jonouchi, Honda và mẹ cô thi nhau ăn và trao nụ cười lớn.



Anh quen với việc nhìn Jonouchi và Honda thi ăn và vui là họ gặp người trong cuộc.



Sau khi thêm vào cái dĩa, Jonouchi và Honda ăn say sưa và chà bụng trong khi vẫy vẫy cờ trắng bại trận.

Alachua reo hò chiến thắng trước khi múa điệu múa chiến thắng của riêng bà.

"Alachua và Tea, ta sẽ chỉ các người đến phòng.” Atem nói trước khi hai phụ nữ gật đầu.

"Jonouchi, Honda, các khanh nghỉ ngơi vào trưa nay.” Atem nhìn vào hai chàng thanh niên sẳn sàng nôn mửa.

Họ đều trao cái gật đầu và thức ăn bị gió thổi vào sàn nhà.

"Alachua, ta hi vọng là bà tìm thấy căn phòng mà bà thích.” Atem chỉ vào cánh cửa gần họ nhất.

“Nó tốt hơn là căn chòi nhỏ mà chúng tôi sống trước đó.” Mẹ Tea nói. “Và tôi không phải chia sẽ phòng ngủ.” Trước khi vào phòng của bà và thở hổ hển hạnh phúc. Bà quan sát căn phòng lớn với tầm nhìn tuyệt vời của sông Nin và cái bàn nhỏ với cái đèn trên đó và phòng vệ sinh lớn.

Khi Alachua than phục căn phòng mới thì Atem trao Tea một nụ hôn nhỏ trước khi nâng cô trịnh tròng và phòng anh và đặt cô vào chiếc giường lớn trước khi nói. “Xinh đẹp. Nàng sẽ ngủ với ta từ lúc này trở đi. Trong một tháng xa cách như địa ngục với ta và bây giờ ta có nàng với ta và ta sẽ không bao giờ để nàng đi.”

Khi Atem trao cho cô nụ hôn thì nó bắt đầu chậm chạp và dịu dàng trước khi phát triển thành tình yêu say đắm khi cả hai trở thành một.

"Tea?" Atem nói một cách buồn ngủ khi anh nằm trên giường với cánh tay quanh eo Tea và cô nằm nghỉ trên ngực cơ bắp rám nắng của anh. “Trước khi nàng rời đi thì ta muốn hỏi nàng một câu hỏi quan trọng.”

“Đó là gì?” Tea lầm bầm, cũng buồn ngủ nữa.

“Nàng sẽ là vợ ta, là hoàng hậu của Ai Cập chứ?”

“Tôi à?” Tea ngạc nhiên nói trước khi Atem nâng đầu cô lên và gặp cô cho một nụ hôn.

“Ta yêu nàng.” Họ tách rời. “Và qua vài tuần, nàng sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời ta.” Anh ngừng lại. “Ngày đầu tiên ta biết nàng thì ta đã không thể mường tượng cuộc sống mà không có nàng trong đó hoặc là ta cũng không muốn nó là sự thật. Ta yêu nàng và ta muốn trãi qua suốt cuộc đời còn lại của ta với nàng.”

Tea trao anh nụ hôn trước khi nói. “Vâng Atem. Thiếp sẽ lấy ngài.”

Sau một lần làm tình khác thì Atem và Tea chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Tea qua nụ hôn say đắm và mở mắt thấy Atem và trả lại nụ hôn thậm chí càng đắm say hơn. Khi họ rời ra thì Tea thấy một khay đầy thức ăn và mỉm cười trước khi ăn trong khi Atem ngồi bên cạnh cô nhìn người vợ tương lai.

“Nàng trông đẹp thật.” Atem chạm vào má cô khi anh làm thẳng tóc.

Khi Tea hoàn thành bữa ăn sáng, cô và Atem cùng tắm với nhau trước khi bước qua vườn thượng yển, nắm tay nhau.

Khi họ ngồn gần vòi phun nước, Tea bắt đầu hát bài hát mà mẹ cô hát cho cô khi cô còn là cô bé.

“Nàng có giọng hát hay đấy, hoàng hậu.” Atem hôn cô lần nữa.

“Thiếp không hát hay đâu, Atem.” Tea thẹn thùng.

“Vâng và không ai có thể nói khác.” Atem trao nụ cười đẹp trai, hiếm hoi.

Mặt trời lặn bắt đầu và khi họ nhìn từ khu vườn hoàng cung, Atem nói “Đẹp làm sao.”

“Thiếp biết hoàng hôn luôn đẹp khi nhìn nó với ai khác. Nó chỉ là dường như lãng mạn hơn.” Tea nói trước khi quay đến chỗ Atem và nhìn thấy anh đang nhìn vào cô.

“Thiếp đang nói về hoàng hôn.” Cô thẹn thùng.

“Ta không.” Atem di chuyển cô gần hơn cho một nụ hôn khác.

“Tea, ta có thứ ngạc nhiên cho nàng. Ta sẽ trở lại ngay.” Atem trao cô nụ hôn khác trước khi bước vào hoàng cung.

Sau vài khoảnh khắc Tea nghe tiếng bước chân và nói. “Ngài trở lại rồi ư?” bước khi quay lại thấy Bakura.

“Bây giờ cô là của ta!” Hắn cười lớn tiếng trước khi một trong những người của hắn đập cô phía sau.

Atem nghe tiếng cười lớn và chạy trở lại vườn thấy Bakura lên ngựa và cưỡi Tea đi với lính của hắn.

Khoảnh khắc sau, Atem lao ra qua cổng hoàng cung lên ngựa với hầu hết lính gác và thành viên gia đình hoàng cung theo sau.

‘Không ai đi mà không gây hại cho cô gái.’ Atem nghĩ ngợi khi họ đuổi theo Bakura qua thành phố Kairo trước khi dừng lại tại thành phố sa mạc.

"Bakura đi ra và đánh nhau với ta.” Atem la lớn khi anh xuống ngựa.

“Hoàng tử, coi chừng.” Isis, một thành viên của hoàng tộc nói khi vòng cổ của cô bắt đầu phát sáng.

Atem nhìn lên thấy sợi xoay vòng về phía anh và nhanh chóng né.

"Thưa hoàng tử, ngài không có thay đổi về việc đi ra đây mà còn sống đâu.” Bakura cười to khi ngọn gió thổi mạnh tạo nên một đám mây bụi bao vậy một nhóm người. Khi đám bụi rõ tẩy sạch nhóm người của Bakura đã bao vây Atem, triều đình hoàng tộc và lính canh.

Tiếng cười của Bakura trở nên lớn hơn cho đến khi hắn nói. “Ngài chết đi, hoàng tử.”

Bakura's laugh became louder until he said "You're died prince!"

Atem quay lại thấy Bakura đang bồng cơ thể của Tea đang ngủ trong cánh tay. “Bakura, đưa trả hoàng hậu cho ta.” Anh rống lên.

“Ngài sẽ gặp cô ấy lần nữa, thưa hoàng tử.” Bakura chế nhạo. “trong thế giới bên kia chỉ như chính mẹ ruột của ngài vậy.” Hắn cười thậm chí là lớn hơn khi cánh tay hắn lại đóng vào.

Atem nhìn vào triều thần và thấy 6 người họ sẳn sàng triệu tập sinh vật bóng tối. Anh cũng làm y như vậy và chuẩn bị triệu tập các vị thần Ai Cập.

Khi những thành viên của triều đình đánh nhau với tay sai của Bakura. Atem triệu tập tất cả là 3 vị thần Ai Cập.

Rồi Bakura ném cơ thể đang bất tỉnh của Tea đến nơi mẹ kế của Atem và nói. “Bà giữ cô ấy và khi tôi giết chết hoàng tử yêu dấu của Ai Cập thì tôi sẽ tính đến cô ấy.”

“Tea.” Atem la lớn. “Bakura, đồ quái vật. Ta sẽ đảm bảo là ngươi trả giá cho việc này.”

Atem không lãng phí thời gian và nói. “Karim, cho ta mượn cái cân ngàn năm.”

“Vâng, thưa ngài.” Người có đầu màu đen da rám nắng nói khi anh trao Atem cái cân ngàn năm.

“Ta kêu 3 vị thần để triệu hồi đấng tạo hóa ánh sáng. Bây giờ những quái vật tấn công sẽ tấn công con người.” Rồi đấng tạo hóa tấn công Bakura.

“Ngươi nghĩ là ta sẽ cho ngươi đuổi ta đi quá dễ dàng sao?” Bakura cười lớn một cách điên cuồng khi hắn lấy ra DiaDhank và chuẩn bị triệu hồi quái vật mạnh nhất. “Bây giờ ta triệu hồi Zock bóng tối đến bên cạnh ta.” Quái vật bóng tối với đầu rắn và cái đuôi xuất hiện.

Atem cười lớn trước khi nói. “Ta đã nghe nói về quái vật này. Hắn sống trong vương quốc bóng tối, được nuôi dưỡng bởi sự độc ác nấn ná bên trong nó nhưng ta không nghĩ là nó có thật cho đến ngày hôm nay.”

“Vâng hoàng tử và có gì quá buồn cười về việc đó vậy?” Bakura nói bực tức, tò mò về việc vì sao anh cười.

“Vì từ thứ mà ta nhớ về tên trộm mộ thì quái vật của ngươi kéo sức mạnh của hắn từ bóng tối trong khi thứ của ta kéo sức mạnh từ ánh sáng và không có bóng tối, đúng không? Do đó ngươi thua rồi, tên trộm mộ.” Atem nói khi đấng tạo hóa ánh sáng tấn công Zorc và với 1 cú đấm thì Zorc bị phá hủy.” Và bây giờ đến lượt ngươi, Bakura.” Atem nói khi con mắt thần Horus hiện trên trán anh và phát sáng từ Trò chơi ngàn năm. “Ngươi có thể phân hủy với quái vật của ngươi trong hố tối nhất của vương quốc bóng tối và ta sẽ nhìn thấy rằng ngươi sẽ không bao giờ trốn thoát. OBELRATE!"

Khi ánh sáng sáng hội tụ quanh Bakura, không lâu sau hắn tan biến sau khi những tay sai của Bakura cũng tan biến nữa.

“Ngài làm được rồi, hoàng tử.” Isis nói.

Atem gật đầu trước khi quay đến chỗ Tea đang ngồi và nói. “Mụ hồ li, trả lại hoàng hậu cho ta hoặc là phải chịu chung số phận như Bakura!”

“Chàng trai trẻ, ta vẫn là mẹ của con và con phải kính trọng ta.” Hoàng hậu nói.

“Bà không phải mẹ ta để bắt đầu cùng. Bây giờ đưa Tea của ta cho ta!” Atem gầm gừ.

“Ừ!” bà nói khi những thành viên triều đình bao vây bà.

“Ta quá vui là tất cả các người đều ở đây. Bakura bắt cóc ta và bắt buột ta giúp đỡ hắn hoặc khác đi thì hắn sẽ giết ta.” Hoàng hậu cố hành động một cách ngây thơ.

Seto chỉ trao cái cười thầm nho nhỏ và nói. “Theo lệnh của vua Ai Cập thì bà bị bắt và tước bỏ danh hiệu hoàng hậu Ai Cập.”

“CÁI GÌ?” Bà kêu lên.

“Bà nghe cha bảo gì chưa? Là bàn không còn là hoàng hậu Ai Cập và sẽ bị chuẩn bị tử hình.” Atem nói khi Mahad và Seto tóm lấy bà.

Atem chạy đến nơi Tea nằm và nhẹ nhàng cúi xuống trao cô một nụ hôn trước khi nâng cô lên và nói. “Bây giờ hãy về nhà.”



Bốn tháng sau Atem và Tea bây giờ là vua và hoàng hậu Ai Cập trong khi hoàng hậu quá cố đã bị xử tử.

“Ngài nghĩ gì về việc Atem và Tea là người lãnh đạo Ai Cập?” Mẹ Tea hỏi khi pharaong quá cô bước qua vườn thượng uyển.

“Ta nghĩ họ sẽ là những nhà lãnh đạo tuyệt vời.” Ông đơn giản đáp khi ông nhìn lên nơi cửa sổ có Atem và Tea.

“Hoàng hậu, hôm nay nàng cảm thấy thế nào?” Atem hỏi khi anh và Tea nằm trên giường.

“Ngoài trừ chứng bệnh buổi sáng thì thiếp khỏe.’ Tea đáp.

“Nàng trông quá xinh đẹp.” Atem hôn cô. Tea đỏ mặt khi nụ hôn nóng hơn.

“Thiếp yêu ngài rất nhiều, pharaong của thiếp.” Cô nói, vẫn còn đỏ mặt.

“Ta cũng yêu nàng.” Atem hôn trán cô.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 6:28 pm

sagittarius
06-28-2013, 22:03 PM
Wow, fic càng về sau càng dài, khổ chị quá nhưng chị dịch rất hay và lãng mạn.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Dec 24, 2013 9:40 am

Chúc mừng giáng sinh.

Chương 17


"Tea Gardner, Trời Tea. Em có ở đó không, TEA!”

Bạn tốt nhất của cô nói khi cô cố mọi nổ lực để lấy sự chú ý của cô nhưng cô quá bận rộn trong việc ngưỡng mộ một gã nổi tiếng trong trường, Atem Mutou. Với mái tóc dựng đứng ba màu bao gồm đen, đỏ và vàng, đôi mắt sâu bí ẩn, làn da rám nắng và giọng nói sâu. Gần như tất cả người ở trường Domino muốn có anh.

Tea giữ đầu xuống trong khi nghĩ ngợi. “Nắm lấy, Tea. Cô ở ngôi trường cho hai năm và tất cả bây giờ anh ta vẫn chưa chú ý đến cô. Đây là năm cuối của trung học và tôi chỉ có một người bạn, vì sao một chàng trai nổi tiếng như anh ta đến với một kẻ thất bại như tôi chứ.”

"Aw!" Tea nói khi Jasmine đấm vào cánh tay trái của cô để lấy sự chú ý của cô. “Việc này để làm gì vậy?” Cô tiếp tục khi cô chà bàn tay muột mượt ra khỏi cơn đau. Giữ đầu mình lên, cô nhìn vào bạn mình.

“Vì tôi đang cố lấy sự chú ý của cô, trong hai phút cuối, Tea, cô phải bảo với anh ta cô cảm thấy gì. Cô đã trãi qua hau năm cuối đeo bám anh ta như khỉ với trái chuối. Nếu cô thật sự yêu anh ta nhiều như thế thì hãy hành động đi.”

“Nhưng nếu anh ấy không yêu tôi, thế thì với?”

“Thế thì ít nhất là bạn biết để mà theo cách đó bạn có thể cuối cùng tiếp tục hẹn hò với hàng trăm chàng trai đã mời bạn cho đến lúc này.”

“Cô nói quá rồi, hơi quá nhiều. Chỉ có 10 chàng trai đã mời tôi cho đến giờ nhưng không có gì so sánh với cả đống chàng trai mời cô đi. Sao tôi không xinh đẹp như cô chứ?” Tea nói nhỏ khi cô bắt đầu chơi với buổi ăn trưa.

Với mái tóc dài đen huyền tới lưng, đôi mắt xanh lá câu và làn da trắng thì gần như 1/3 chàng trai ở trong trường thích Jasmine nhưng giống Tea, khó để tìm ra một chàng trai dễ nhìn và đứng đắn.

“Nhưng Tea, cô xinh đẹp và nếu cô không nói với anh ấy bây giờ thì anh ấy không cùng cảm nhận thế rồi là sự mất mát của anh ấy đấy.”

“Cám ơn. Được rồi, tôi sẽ nói với anh ấy trước khi năm cuối đi dạo và nếu anh ấy không cùng cảm nhận thì tôi sẽ nhận nó như một phụ nữ mà cúi đầu 1 cách duyên dáng. Hi vọng là anh ấy không cười trước mặt tôi khi tôi bảo anh ấy.”

“Đó là tinh thần, bây giờ chúng ta chỉ có 15 phút còn lại cho đến giờ học vậy anh lên và ăn trước khi chuông reo đí.” Jasmine nói khi cô hoàn thành việc tiêu thụ phần còn lại của buổi ăn trưa.

Tea gật đầu và bắt đầu ăn, không biết là có ai đó đang quan sát cô.

Trong khi Tea và Jadmine đang trò chuyện thì Atem nhìn chằm chằm vào người đẹp thiên thần, cách anh hai bàn. Anh rất phải lòng Tea kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô và trong hai năm qua việc đó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Sự rắc rối duy nhất là không như những cô gái khác, dường như  cô không bao giờ hứng thú với anh hay thậm chí chú ý đến anh.

Trong khi anh đang bận rộn bị thôi miên bởi người đẹp trước mặt anh thì em trai anh và những bạn thân của anh Yugi Mutou, Joey Wheeler vàTristan Taylor nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh và Joey bước gần hơn thì thầm vào tai Atem.

“Cô ấy xinh đẹp, phải không? Và anh không muốn cô ấy ở dưới chiếu của anh, trần truồng trong vòng tay anh sao?”

Atem phía cạnh về tâm trí nói. “Vâng, tôi muốn.” trước khi đỏ mặt màu đỏ đậm và nhanh chóng bắt đầu chơi với thức ăn. Tất cả ba người nhe răng cười trước khi Yugi nói. “Chỉ là nói với cô ấy anh cảm nhận thế nào. Với những thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra sao?”

“Cô ấy có thể không đáp lại cảm nhận của tôi, xé tan cõi lòng tôi ra triệu mảnh và cười vào mặt tôi để tôi lại với cõi lòng tan vỡ.”

“Ồ, em vẫn nghĩ đó là tốt nhất là bảo với cô ấy. Anh không bao giờ biết là cô ấy có thể cùng cảm nhận và nếu cô ấy không thì tùy anh có thể tiếp tục và quên cô ấy. Đó sẽ là sự mất mát của cô ấy.” Yugi nói trong giọng dịu dàng trước khi anh tiêu thụ bữa ăn trưa.

"Em đúng Yugi. Anh sẽ mời cô ấy hẹn hò và nếu cô ấy bảo không thì anh không có chọn lựa nào ngoài việc tiếp tục.” Atem nói một cách buồn bã trước khi anh hoàn thành phần còn lại của buổi ăn trưa của anh.”

“Gặp bạn sau nhé, Tea.” Jasmine nói khi cô rời Tea ở ngăn khóa để đi vào lớp học toán.

“Ừ, gặp cô sau, Jaxx.” Tea đáp khi cô lấy ra sách hóa học nâng cao.

Ngoài việc là vũ nữ giỏi nhất ở trường, Tea cũng là một trong những người thông minh nhất sau người mà cô yêu, Atem. Tea mỉm cười với ý nghĩ về tên anh khi cô đóng ngăn khóa và hướng đến lớp học.

“Gặp lại anh sau khi học, Atem.” Em trai anh nói khi anh, Joey và Tristan hướng đến lớp học toán để Atem lại ở ngăn khóa.

Khi anh lấy ra sách Hóa học anh nói nhỏ. “Sao mà quá khó để nói với cô ấy tôi cảm thấy thế nào. Chỉ là 1 cô gái xảy ra là cô gái nóng bỏng nhất, quyến rũ nhất trên thế giới còn chưa kể đến cô ấy xinh đẹp và thông minh nữa. Làm sao tôi có thể có cơ hội với cô ấy chứ?”

Anh đóng ngăn khóa và hướng đến lớp học Hóa học, nghĩ về cô gái ao ước của anh, không nhận ra là anh đang ở phía trước cô cho đến khi họ va vào nhau.

“Ahh” Tea nói khi cô liên kết vào mặt đất và làm rơi tất cả quyển sách.

“Ak, Sao em không xem là em đang đi đâu chứ?” Atem nói khi anh đáp vào mặt đất.

Tea mở mắt ra thấy Atem trên sàn đất và thẹn thùng khi cô nói. “Xin lỗi, em chỉ hơi rối trí, xin tha thứ cho em.”

Atem mở mắt khi anh nghe giọng nói của cô gái duy nhất có thể khiến tim anh đập nhanh và nói. “Không vấn đề gì và tất cả cũng là lỗi của anh nữa. Anh đang ở trong suy nghĩ sâu khi.”

“Vâng, chắc chắn.” Tea nói khi cô đứng lên phủi chính mình ra.

Atem cùng làm 1 thứ trước khi anh cúi xuống thu gom sách của cô và nói. “Đây nè và anh xin lỗi lần nữa.”

“Cám ơn.” Tea nói khi cô lấy những cuốn sách từ anh và không thể làm gì ngoài việc lạc vào đôi mắt màu tím của anh.

Atem bị thôi miên bởi những hòn ngọc màu xa phi a và cả hai không chú ý là bây giờ họ chỉ cách nhau vài in sơ để hôn.

Reng!

Chuông trường reo lớn đưa cả hai ra khỏi trạng thái hôn mê thôi miên của họ và đỏ mặt với ý nghĩa là sắp hôn nhau.

Atem nhặt sách của mình trong khi Tea lao vào lớp hi vọng là giáo viên không ở đó để lại Atem buồn bã ở phía sau.

"Tea Gardner và Atem Mutou!" Giáo viên gọi khi Tea bước vào trong lớp với Atem sau phút ngắn ngủi. “Chậm trễ, sự chậm trễ là không thể tha thứ trong lớp học của tôi và cả hai biết điều đó chứ!”

“Dạ thưa cô Makita.” Cả hai nói khi họ dành ghế ngồi và chuẩn bị bài học.

Sau khi học xong Tea bước vào phòng chậm trễ thấy hai vận động viên thể thao và  hoạt náo viên và Atem bí ẩn nhìn qua cửa sổ rồi cô lấy chỗ mình ở phía sau lớp học và đợi qua hai tiếng để cô có thể về nhà.

"Cuối cùng 5 giờ rồi!” Tea lầm bầm khi cô bước ra phòng và hướng về lối đi trước.

“Này Tea, đợi.” Giọng nói sâu phát ra khi cô đến cổng. Cô quay quanh thấy Atem, chạy qua cô với nụ cười.

Khi anh bắt kịp với cô. Anh nói. “Tea, kể từ khi đó là lỗi của anh mà em bị chậm trễ để anh đưa em về nhà nhé. Đó là điều tối thiểu nhất mà anh có thể làm.”

“Không Atem.” Tea bắt đầu trước khi Atem đặt bàn tay mềm mại của mình lên miệng cô trước khi nói. “Xin em, đó là điều tối thiếu anh có thể làm.”

Tea gật đầu đồng ý khi sự thẹn thùng len lên má cô từ cái chạm vào của anh. Atem phát ra nụ cười nhe răng khi anh nắm tay cô và hướng về phía chiếc xe màu đen 2009 BMW. Khi anh lái ra khỏi sân trường, bảo anh về hướng đến nhà cô cho 20 phút. Họ nói về những câu chuyện như họ là bạn bè lâu năm, cùng với những trận chiến nhìn chằm chằm vào đèn dừng lại. Ngay khi họ tới nhà cô, anh bước cùng cô đến cửa và nói.

“Anh thật sự hứng thú nói chuyện với em, Tea. Em là cô gái đầu tiên khiến anh cảm thấy bình thường.”

“Em ở đây cũng thế. Em hi vọng là chúng ta làm việc này lần nữa.” Rồi cô bị cắt ngang khi cô cảm thấy môi Atem lên môi cô. Tea lúc đầu ngạc nhiên nhưng đáp trả nụ hôn. Atem quấn cánh tay quanh eo cô trong khi cô làm y như thế với cánh tay cô quanh cổ anh để làm sâu nụ hôn. Nó trở nên say đắm hơn và nghiện ngập khi anh đẩy cô vào cánh cửa với đôi chân cô quanh eo anh. Lưỡi họ nhảy múa vào miệng nhau, rên rỉ trong sự khoái cảm. Sau 2 phút họ tách rời nhau vì thiếu không khí, thở sâu. Tea đặt bàn chân cô vào sàn nhà trong khi cả hai vẫn còn đang giữ lấy nhau một cách dịu dàng, không bao giờ muốn buông ra. Atem nâng đầu cô lên để anh có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô và nói.

“Tea, anh yêu em bằng tất cả tấm lòng!”

Tea cảm thấy pháo bông bùng lên khi cô nghe Atem nói anh yêu em và nhanh chóng trao anh 1 cái  hôn vội trên môi trước khi nói. “Em cũng yêu anh kể từ khi em lần đầu thấy anh. Em chỉ là không nghĩ ai đó nổi tiếng và đẹp trai như anh có cảm giác với em huống chi là chú ý đến em.

Atem phát ra tiếng thở dài thư thái khi anh nghe là cô cũng có cùng cảm giác.

"Tea, em vừa khiến anh là chàng trai hạnh phúc nhất trên thế giới. Anh yêu em nhiều đến nổi gây đau khổ.”

“Em cũng vậy, Atem.” Tea nói nhỏ trước khi hôn trên môi anh.

Khi họ tách khỏi môi nhau thì Atem nắm cô chặt hơn trong khi hôn cổ cô khiến cô rên rỉ trong sự khoái cảm. “Tea, anh muốn em.” Atem nói khi anh tiếp tục hôn cổ cô và túm lấy mông cô khi cô phát ra tiếng rên rỉ lớn hơn.

“Không Atem không phải bây giờ. Ba mẹ em đang ở nhà. Có lẽ lúc khác vậy.”

“Vâng, em yêu.” Atem nói khi anh tách khỏi cô và nhìn chằm chằm một cách đáng yêu vào đôi mắt cô.

Tea đỏ mặt đậm khi cô nhìn Atem nhìn chằm chằm vào mình với tình yêu trong đôi mắt và nghĩ. “Atem là người hôn giỏi.”

Tea bị đưa ra khỏi ý nghĩ khi Atem hôn một cách say đắm lên môi cô và nhanh chóng đáp trả việc đó. Rồi cả hai tách khỏi nhau và Atem hỏi. “Anh có thể gọi cho em sau đó không?”

“Chắc chắn rồi.” Tea trao cho anh số của cô và khi cô sắp bước ra khỏi anh hỏi.

“Tea, trước khi anh quên, em sẽ đi dạo với anh chứ.”

“Vâng Atem. Em rất thích đi với anh.”

Anh vẫy chào cô trước khi lái ra khỏi khu vực và hướng về nhà, vẫn còn mỉm cười khi cảm giác của họ là giống nhau.

Tea vẫy tay lại với anh trước khi anh rời đi trước khi hướng vào trong và kêu lớn lên với ý nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Trước 10 giờ cả Tea và Atem đặt đầu họ lên gối và chìm vào giấc ngủ, mơ về người giữ chìa khóa tình yêu trong lòng họ.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Wed Jan 01, 2014 8:09 pm

Cốt truyện diễn ra khá đơn giản. Thứ duy nhất ngăn cách họ là sự ngượng ngịu không dám bày tỏ trong tình yêu. Bạn thân của Tea được miêu tả chính hiệu là nhân vật nữ châu á.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Wed Jan 01, 2014 8:12 pm

Chúc mừng năm mới 1-1-2014. Chúc năm mới fan AA được vui vẻ và những người yêu thích họ lại càng có sáng tạo và ủng hộ họ.

Chương 18



“Không, không, không.” Pharaong Ai Cập 18 tuổi nói khi anh từ chối một cô công chúa khác.

“Đây là cô dâu thứ 19 mà ngày từ chối hôm nay rồi.” Anh họ anh và là thành viên của hội đồng Pharaong, Seth nói một cách đáng thương.

“Cô ấy không phải!” Chàng trai tóc ba màu dựng đứng bao gồm đỏ, đen và những tóc mái màu vàng qua đôi mắt tím và làn da rám nắng nói.

“Thưa hoàng thượng.” Cận thần của anh, Shimon, người đàn ông già có mái tóc màu xám và đôi mắt tím nói trong sự xem xét “Ngày cần tự mình tìm một cô dâu trước khi đến 18 tuổi.”

"Shimon, ta biết nhưng ta muốn cưới vì tình yêu chứ không phải vì luật lệ ngu xuẩn. Và vì sao mà ta không thể cưới ai đó trong vương quốc của mình thay vì người ngoài chứ?” Đôi mắt màu tím nói một cách buồn bã.

Tất cả 7 thành viên của hội đồng hoàng gia và bạn thơ ấu của anh có tóc nâu và mắt nâu và mặc váy ngắn màu nâu tên Mana, cùng xúm lại và nghĩ kế hoạch. Khi họ tách ra thì Seth thở dài trong sự thất vọng trước khi nói. “Thưa hoàng thượng, chúng thần có ý kiến hay. Thế còn việc dạ hội và nếu ngài không muốn tìm cô dâu thì chúng thần có thể đơn thuần là quên đi luật lệ?”

Atem mỉm cười trước khi nói. “Tuyệt vời và khi ta không tìm ra cô dâu thì cả 8 người phải im miệng về vấn đề hôn nhân cho đến khi ta tìm được 1 người.”

“Vâng thưa hoàng thượng.” Họ nói một cách buồn bã trước khi Atem rời khỏi chính điện,

‘Sao ta cần phải tìm một cô dâu chứ? Chính ta đang làm tốt công việc lãnh đạo vương quốc mà.’ Atem nghĩ trong khi bước ra vào một trong những hành lang lâu đài.

"La, La, La." Atem chỉ nghe phía dưới hành lang và nhìn dưới thấy một cô gái tóc nâu và dường như là đôi mắt xanh đẹp nhất mà anh từng thấy, mặc bộ đồ thường dân và đang rửa chén. Anh nghĩ là ‘Cô ấy rất đẹp thậm chí có mặc bộ đồ dơ bẩn đi nữa.’ Trong khi nhìn chằm chằm vào cô một cách mơ màng.

Tea

"Tea, việc gì khiến mày lâu quá với thức ăn vậy?” Một trong những chị kế của cô nói lớn.

“Đến đây, chỉ là đợi em 1 lát.” Tea đáp lớn bên trong nhà bếp.

Cô hoàn thành việc đặt thức ăn được nhắc nhở lên mâm trước khi bước về phía phòng gia đình kế của mình, thở dài buồn bã trong khi nhớ về ngày mà tất cả việc này bắt đầu.

Trở về trước đó cô 11 tuổi và sau hai năm buồn rầu về việc mất đi mẹ Tea, cha cô tái giá lấy người phụ nữ có tóc vàng và da tái này. Chính bà cũng góa chồng và mất chồng chỉ vừa 1 năm qua. Ông bảo là ông cần hình dáng phụ nữ quanh nhà và kể từ khi bà có hai đứa con gái sinh đôi 1 đứa tên là Camille và 1 đứa tên Zaria. Cả hai có tóc dài đỏ, da tái và nhìn như những con gà. Cái khác nhau duy nhất là màu mắt. Camillia có màu vì căn bệnh bí ẩn và không lâu sau đám tang thì mẹ kế và những chị kế trở thành quái vật, làm chủ Tea lòng vòng những thứ như lau cửa sổ, quét sàn nhà và rửa chén và nếu cô không vâng lời thì họ sẽ đá cô ra khỏi nhà mà không có chỗ sống.

"TEA! Mày ở đâu, với thức ăn của chúng tao?” Mẹ kế la lớn, khiến Tea gần như rớt đĩa ăn.

“Ngay đây nè mẹ kế!” Cô nói khi cô bước vào phòng.

"Việc gì làm mày mất thời gian lâu quá vậy, con chuột con?” Mẹ kế nói trong khi Tea đang giữ thức ăn.

Tea gầm gừ vào khoảnh khắc trước khi nói. “Con không phải chuột, bà phù thủy. Mất rất lâu mới chuẩn bị xong bửa ăn cho 3 người lận khi mà con là người duy nhất làm việc đó.”

Mẹ kế lấy thức ăn trước khi nói. “Nhớ về nơi của mày đi, nô lệ hoặc khác hơn thì mày sẽ bị ra khỏi đến con phố Cairo. Bây giờ lấy chén trống gần cửa sổ để rửa đi.”

Tea trao cho bà cái nhìn xéo qua trước khi lấy chén của mẹ kế chỉ và đi bên ngoài trao bữa ăn cho những chị kế.

Sau khi dọn dẹp ngôi nhà xong, Tea lấy tất cả chén dơ và bước ra ngoài rửa chúng trong khi ngâm nga một trong những bài hát ưa thích của mẹ cô.

Khi Tea tiếp tục rửa chén và ca hát cho đến khi cô cảm thấy ai đó nhìn chằm chằm vào cô và nhìn lên thấy Pharaong nhìn cô từ hành lang với ánh nhìn mơ màng trong đôi mắt anh. Cô đỏ mặt nghĩ ngợi ‘Ngài ấy rất đẹp trai…Nhưng đơi đã, sao mà một Pharaong vĩ đại nhìn ai đó như tôi chứ?’

Tea quay đầu về phía chén bát và nhanh chóng tiếp tục rửa chúng, cố không làm mình thành kẻ khờ.

Tối đó trước khi Tea đi ngủ trong căn phòng tầng hầm của mình cô nghĩ. ‘Sao tôi không thể gạt ngài ấy ra khỏi tâm trí mình. Ngài ấy có đôi mắt tuyệt đẹp nhất mà tôi từng thấy và nụ cười của ngài ấy…Mái tóc óng mượt của ngài ấy làn da rám nắng…Tôi không thể trong tình yêu. Sau tất cả thì tôi không biết rõ ràng về bất cứ thứ gì về ngài ấy.’

Tuần sau

Khi Tea bước qua khu chợ tìm kiếm thức ăn để mua. Tất cả điều mà cô có thể nghĩ là về Pharaong. ‘Ngài ấy là chàng trai duy nhất khiến tôi cảm thấy thế và phần buồn bã là ngài ấy là vua trong hoàng cung trong khi tôi là rách rưới sống trong hầm. Sao ngài ấy muốn tôi khi ngài ấy có thể có công chúa mà?’

Khi Tea thu gom thức ăn và bước trở về nhà thì cô nghe một nhóm phụ nữ nói. “Pharaong tổ chức dạ hội tối mai và tất cả những cô gái thích hợp giữa độ tuổi 15 đến 17 đều được mời.

Tea mỉm cười trong khoảnh khắc quên hết ý nghĩ tiêu cực trước khi nói nhỏ. “Vâng và không cách nào mà mẹ kế có thể ngăn tôi không cho đi được.”

Khi Tea bước qua cửa thì cô thấy gai đình kế của mình, chạy lên chạy xuống một chỗ, cố tìm áo đầm. “Tôi không thể tin việc này! Vua đang tổ chức dạ hội và trong việc tìm kiếm cô dâu.” Camille nói một cách vui vẻ.

“Ừ và khi ngài ấy chọn em thì em sẽ cam đoan là chị và mẹ mỗi người sẽ có phòng riêng ở đó.” Zaria nói với chị gái mình.

"Ai nói là em sẽ chiếm được lòng ngài ấy chứ?” Camillia giận dữ nói.

“Em sẽ. Có vấn đề gì với việc đó sao?” Zaria đáp lời, bước về phía chị mình.

“Ừ, chị sẽ. Khi mà ngài ấy là chồng tương laic ảu chị!” Camille nói trong cơn thịnh nộ.

“Các cô gái, các cô gái. Hai con đều trông xinh đẹp và Pharaong sẽ chọn một trong hai con làm vợ. Bây giờ nghỉ đi và đi kiếm trang phục nhé.” Mẹ của họ nói.

Khi những cô gái đi đến phòng của họ tìm đồ thì mẹ họ quay về phía Tea và nói. “Sao mày chỉ đứng ở đây? Mày phải chuẩn bị buổi ăn tối và giặt quần áo mà.

“Mẹ kế, con có thể đi đến dạ hội không? Tất cả cô gái trên 15 tuổi đều được mới mà.” Tea nói bằng giọng van xin.

Mẹ kế cười nhe răng trước khi nói. “Chắc chắc là mày có thể nhưng mày phải hoàn thành tất cả công việc nhà không còn dấu vết trước khi dạ hội bắt đầu.”

“Nhưng nó mất của con cả ngày mà.” Tea than van.

‘Đó là thứ mà ta tin vào.’ Mẹ kế nghĩ trước khi nói. “À, mày tốt hơn là bắt đầu và nhớ là tao có thể khiến mày không nhà như thế đó nếu mày không làm điều tao nói.” Bà nói xong trước khi trở về phòng mình, để Tea đang rất tức giận một mình ở nhà khách.

‘Mụ phù thủy đó! Sao ba tôi trao nhà cho mụ vào lúc ba chết trên giường chứ?’ Tea nghĩ trước khi đặt thức ăn và bắt đầu làm sạch nhà.

Tối hôm sau

“Mẹ kế, con hoành thành rồi.” Tea nói một cách vui vẻ khi cô bước vào phòng

“Nói về cái gì bây giờ vậy?” Mẹ kế nói một cách giận dữ.

“Con đã hoàn thành mọi thứ mà mẹ dặn con làm. Bây giờ con có thể đến buổi dạ hội chứ?” Tea lập lại.

“Tốt, con sâu nhỏ.” Mẹ kế nói, biết là không đời nào Tea đi dự hội vì bà đã cắt hết tất cả những bộ đầm đẹp nhất trong trường hợp cô có thể hoàn thành tất cả việc nhà.

Mẹ kế luôn nghĩ là Tea xinh đẹp hơn những đứa con gái của bà nhưng không muốn nói bất cứ điều gì và cố khiến cuộc sống của cô mất mát đến mức có thể để mang đến sự tự mãn cho bà nhưng cho đến nay thì không thành công.

“Vâng cám ơn mẹ kế.” Tea nói trước khi ra khỏi phòng.

“Trang phục của con. Mẹ làm thế phải không?” Tea la lớn khi cô nhìn thấy tất cả ba người cười lớn trong khi hướng ra phía dưới.

“Có thể chúng tôi làm, có thể chúng tôi không làm.” Zria nói khi cả ba người đều bước về phía hoàng cung.

Khi Tea đóng cửa, cô bắt đầu khóc, biết là cô mất cơ hội với Pharaong hoặc đó là cô nghĩ.

“Con yêu, ra khỏi sàn nhà và lau nước mắt của con đi.” Người phụ nữ có mái tóc vàng, mắt tím và mặc đầm tím nói một cách bình thản.

Tea nhìn lên thấy người phụ nữ và nói. “Bà là ai? Và bằng cách nào mà bà vào trong đây?”

“Ta là Mai là bà tiên, con yêu. Và ta ở đây để con có thể đi dạ hội.” Cô đáp.

“Và bà có thể làm việc đó?” Tea hỏi một cách lịch sự và kín đáo như cô có thể.

“Với phép thuật! Bây giờ làm như ta nói và chậm chạp xoay quanh để ta có thể chứng minh cho con!” Mai nói.

“Con phải mất gì? Tea nói bình thản trước khi làm điều cô được bảo.

Tea nhắm mắt và quay quanh để Mai có thể thực hiện phép thuật.

“Con trông xinh đẹp, con yê. Bây giờ mở mắt ra đi.” Mai vui vẻ nói.

Tea mở mắt ra thấy là cô có đầm không có dây buột màu xanh nhạt dài tới sàn nhà và vòng niệm bạc với mái tóc túm lại thành một búi.

“Thật đẹp Mai. Con yêu nó, cám ơn.” Tea vui vẻ nói.

“Không có gì, con yêu. Và nhìn vào giày của con xem.” Mai đáp.

Tea nâng đầm lên thấy hai chiếc giày bằng thủy tinh ở bàn chân cô. “Những thứ này thật đẹp Mai. Con làm thế nào đáp trả bà được chứ?” Tea hỏi.

“Con có thể đến dạ hội và tự mình thường thức.” Mai nói trong khi chúc mừng chính mình về công việc được làm.

“Tea, một điều nữa.” Mai nói, ngăn cô giữa đường. “Con phải rời buổi dạ hội trước nửa đêm.”

“Sao con phải thế?” Tea hỏi.

“Đó là quy tắc con yêu. Ta không tạo ra nó mà ta chỉ làm theo nó.” Mai đáp.

“Vậy nó cho con 3 giờ thôi.” Tea nói một cách buồn bã.

“À, con nên vội vàng trước khi thời gian chạy hết.” Mai nói khi bà đẩy Tea ra khỏi nhà và cả hai hướng về hoàng cung.

Khi họ tới hoàng cung, Mai nói nhỏ chỉ có Tea có thể nghe. “Đây là nơi ta để con lại.”

“Vì sao?”

“Vì ta không thể ở đó với con, vui lên đi. Con trông thật xinh đẹp.” Mai nói một cách vui vẻ trước khi biến mất.

Atem

"Thưa hoàng thượng, ngàichưa tìm thấy cô gái nào mà ngài thích sao?” Seth thì thầm vào Atem. Anh đang ngồi trên ngai vàng.

“Không có cô gái nào trong đây ta thích cả.” Atem nói một cách buồn bã biết là sự thất bại của buổi dạ hội này sẽ không làm được gì.

“Thần chịu thua rồi.” Seth nói trong sự thất vọng không nhận ra rằng mọi người đã ngừng khiêu vũ và đang thì thầm về chuyện gì đó.

“Cô ấy xinh đẹp thật.” Atem thì thầm nói trước khi hướng về phía cô gái.

Tea

'Mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi thậm chí là Pharaong và ngài ấy đang đến về phía tôi.’ Tea nghĩ khi cô hồi hộp bước xuống cầu thang.

Khi cô xuống cầu thang, cô được Atem chào đón, đang nắm tay phải ra và hỏi. “Ta có thể có buổi khiêu vũ xinh đẹp không?”

“Vâng ngài có thể, thưa Pharaong.” Tea nói với anh khi cô hơi cúi đầu trước khi hướng ra vào sàn nhà khiêu vũ.

Họ trãi qua một giờ đầu khiêu vũ không nhận ra là nhiều người hơn nữa đang ở sàn khiêu vũ và tảng lờ mọi lời thì thầm.

“Ừ, ta tin là Pharaong tìm được cô dâu cho chính mình rồi.” Seth nói với Mana và Isis, một thành viên khác của hội đồng hoàng gia.

“Hãy vào trong nhé.” Atem nói với Tea khi họ ngừng khiêu vũ.

“Được rồi.” Tea đáp lời trước khi Atem nắm tay cô và hộ tống cố đến vườn hoàng gia, không bị thấy bởi bất cứ ai ngoại trừ mẹ kế Tea và chị kế của cô.

"Con thề là chúng ta đã thấy cô gái đó trước kia rồi.” Zaria nói với mẹ và chị gái.

Khi họ tới khu vường, Atem không bao giờ rời mắt khỏi cô, ngưỡng mộ tất cả vẻ đẹp của cô.

Tea cảm thấy cái nhìn đăm đắm của anh và cố giấu sự thẹn thùng của mình khỏi anh.

Atem thấy việc đó và cười thầm nhỏ nhẹ trước khi hỏi. “Nàng đến từ đâu? Màu yêu thích của nàng là gì? Và chúng ta đã gặp ở đâu đó trước kia hay sao vì nàng trông rất quen?”

“Thần sống ở Ai Cập không xa từ nơi nay, màu yêu thích của thần là xanh da trời và chúng ta chỉ từng gặp nhau một lần.” Tea đáp.

Atem chìa cho bàn tay cô để anh có thể kéo cô gần hơn và nói. “Ta nghĩ là màu xanh da trời đang trở thành màu yêu thích của ta nữa. Đó là nhờ đôi mắt của nàng.”

Rồi anh quấn cánh tay mình quanh eo cô và cúi xuống để gặp môi cô. Việc đó say đắm vâng dịu dàng khi cả hai rên rỉ trong sự khoái cảm khi lưỡi họ nhảy múa trong miệng của nhau.

Tea đỏ mặt trong khi quấn bàn tay quanh cổ anh để đưa anh gần cô hơn và sau hai phút cả hai tách ra dựa vào trán nhau.

“Việc đó đáng kinh ngạc thật.” Atem nói không thở.

“Vâng.” Tea đáp, cũng không thở.

Cho hai giờ họ nói chuyện về gia đình của họ và những thứ khác và mỗi khi Atem hỏi Tea về tên cô thì cô tránh chủ đề do đó anh bị bỏ lại một mình, cho đến bây giờ.

"Thưa hoàng thượng.” Tea nói trước khi Atem cắt ngang.

“Xin hãy gọi ta là Atem.” Anh bình thản nói.

“Thậm chí hội đồng hoàng gia không gọi tên thật của ngài. Việc đó chỉ cho người gần gũi nhất với ngài thôi.” Tea ngạc nhiên nói.

“Ta biết và nàng có thể gọi ta như thế nếu nàng muốn.” Atem nói trước khi cúi vào cho một nụ hôn.

Sau hai phút họ tách ra và Atem quấn bàn tay mình quanh eo cô mang đến cô gần hơn cho đến khi không còn không gian giữa họ nói. “Đẹp, em biết là khi hội đồng hoàng gia gợi ý rằng chúng ta phải có buổi dạ hội để chọn cô dâu của mình. Ta nghĩ là họ bị điên. Nhưng khi ta thấy em bước xuống cầu thang, ta đã ngã từ đầu xuống chân trong tình yêu với em.”

Tea mỉm cười khi cô quấn cánh tay quanh cổ anh và dựa đầu vào bộ ngực săn chắc của anh.

Chỉ như thế họ sắp hôn lần nữa thì Tea nghe tiếng đồng hồ reo báo hiệu là nửa đêm và nhanh chóng rời khỏi bàn tay Atem và lao về phía cửa.

“Đợi! Ta thậm chí chưa lấy tên nàng nữa.” Atem nói khi anh chạy theo sau cô.

“Thần xin lỗi nhưng thần phải đi.” Tea nói khi cô chạy qua người ta ở sàn nhà và hướng về phía cảnh cửa, không nhận ra là cô đánh rơi 1 chiếc giày.

“Đợi, làm ơn. Đừng đi.” Atem la lớn khi anh lấy chiếc giày và nhanh chóng hướng về phía cửa.

“Lính gác, các ngươi có thấy một thiếu nữ trẻ xinh đẹp chạy qua đây không?” Atem hỏi.

“Vâng, cô ấy lướt anh vào trong đám đông, thưa hoàng thượng.” Một trong số họ trả lời.

Atem thở dài trước khi hướng trở về hoàng cung, thề là, tâm trí tìm ra cô gái đã cướp lòng anh.

“Thần xin lỗi, Atem nhưng nếu ngài tìm ra thần thật sự là ai thì ngài sẽ từ chối thần.” Tea nói nhỏ khi cô bước trở về ngôi nhà, mặc trang phục thường dân.

Ngày hôm sau

"Pharaong, những thứ diễn ra thế nào với cô gái tối qua?” Mana hỏi khi cô vào chính điện.

“Cô ấy chạy đi trước khi ta có thể lấy tên cô ấy và cô ấy để lại chiếc giày phía sau.” Atem nói 1 cách buồn bã.

“Pharaong, thần nghĩ là ngài đang yêu.” Mana trêu đùa nói.

“Ừ và ta cần tìm cô ấy, Mana. Kể từ khi lần đầu ta gặp cô ấy thì cô ấy đã xâm chiếm ý nghĩ của ta. Ước mơ và cõi lòng ta. Ta nghĩ là ta có thể chết nếu ta không có cô ấy trong cánh tay mình.” Atem nói nhỏ.

Sau khoảnh khắc trôi qua, Atem mỉm cười trước khi nói. “Mana, ta có ý kiến hay. Tối qua cô ấy bảo ta là cô ấy sống ở đâu đó gần đây do đó tất cả việc chúng ta cần làm là đi quanh phố và thử chiếc giày này vào bất cứ thiếu nữ nào cho đến khi tìm được người.”

“Nhưng Pharaong. Có thể nó vừa với ai đó mà cô ấy không phải thì sao?” Mana nói trong giọng âm thầm.

“Ta sẽ biết cô ấy, Mana. Ta không bao giờ có thể lầm lẫn đôi mắt màu xanh xinh đẹp của cô ấy với bất cứ ai khác.” Atem nói anh anh rời khỏi ngai vàng và rời khỏi phòng, mỉm cười.

"Jou, Honda." Atem gọi hai lính gác. “Ta cần các người đồng hành với ta trong nhiệm cụ này.”

“Vâng, thưa hoàng thượng.” Jou, tóc vàng đậm và mắt màu mật ong nói.

“Chúng thần làm thế nào có thể giúp ngài?” Honda, tóc nâu với màu mắt đậm nói sau câu nói của Jou.

“Chúng ta sẽ tìm tình yêu của ta.” Atem đáp.

“Mẹ và chị có nghe không? Pharaong đang tìm cô gái mà ngài ấy khiêu vũ cùng vào tối qua và bất cứ cô gái nào vừa chiếc giày thủy tinh sẽ có bàn tay ngài ấy cho cuộc hôn nhân?” Zaria vui vẻ nói với chị và mẹ.

“Và đó sẽ là tôi.” Camilia nói trong sự bùng nổ.

"Vâng đúng, phù thủy. Sẽ là tôi.” Zaria nói một cách giận dữ với chị mình.

Tea làm rơi quần áo khi cô nghe chị kế của mình nói, khiến gia đình kế của cô quay lại nhìn cô.

“Phù thủy, nhặt những bộ quần áo lên và biến đi trước khi Pharaong đến đây.” Mẹ kế cô nói một cách giận dữ.

Tea nhặt quần áo lên và rời khỏi phòng, không đợi bị tranh cãi.

5 tiếng sau

"Thưa vua của thần, đây là ngôi nhà duy nhất mà chúng ta chưa tìm kiếm.” Jou nói với anh.

Cốc! cốc

"Thần đến đây.” Mẹ kế nói khi bà bước về phía cửa và mở ra. “Thưa Pharaong, là vinh dự để ngài đấn đây.” Bà nói khi bà cúi phía trước anh.

“Ngươi có thể đứng dậy bây giờ. Ngươi có những thiếu nữ nào sống ở đây không?” Atem bình thản hỏi.

“Vâng thưa hoàng thượng. Chính xác là hai đứa con gái.” Bà đáp trước khi gọi. "Camille, Zaria đến đây lập tức.”

“Vâng thưa mẹ.” Cả hai reo lên khi họ đi vào phòng mà mẹ họ đang ở.

“Pharaong đang ở đây.” Bà phát biểu khi bà quay về phía anh.

“Thưa hoàng thượng.” Cả hai vui vẻ nói khi họ ngồi xuống.

"Jou, đưa ta chiếc giày.” Atem nói biết là không có ai trong số những cô gái đó là cô gái là cô gái anh mơ ước nhưng anh nói thể để anh thử bàn chân của mọi cô gái trong thành phố.

Sau vài khoảnh khắc bắt buột chiếc giày vào bàn chân khổng lồ của họ, Atem nhìn trở lại vào chiếc giày và quay lại hỏi mẹ kế. “Có ai khác trong căn nhà không?”

“Không thưa hoàng thượng.” Bà hồi hộp nói. “Không có móng nào nữa.”

“À, à thế.” Atem nói trưới khi quay đi và đụng vào ai đó.

“Mày đứa bé ngu xuẩn! Nhìn xem mày làm gì này.”Mẹ kế la lớn vào Tea. “Bây giờ xin lỗi Pharaong và đi xuống hầm đi!”

“Con xin lỗi mẹ kế, xin lỗi đức vua.” Tea nói khi cô lấy quần áo và bắt đầu bước đi, trông buồn bã.

“Xin lỗi đức vua, nô lệ mới, mày có thể làm.” Zaria nói.

Atem nhìn Tea trong khoảnh khắc trước khi nói. “Nàng là người thích hợp.”

Tea dừng lại giữa chừng, quay lại nhìn Pharaong đang nhìn cô một cách đáng yêu.

“Nàng là người mà ta tìm kiếm. Ta không bao giờ có thể lầm lẫn màu đôi mắt sa-fi-a tuyệt đẹp đó.” Atem vui vẻ nói khi anh bước về phía cô và bỏ những bộ đồ ra khỏi bàn tay cô.

“Thưa hoàng thượng.” là tất cả những gì Tea có thể nói trước khi anh hôn cô say đắm. Lúc đầu cô ngạc nhiên nhưng đáp trả nụ hôn với sự say đắm thậm chí là hơn nữ. Cả hai thất bại khi nghe tiếng rên rỉ từ 3 người phụ nữ.

Khi họ tách khỏi nhau Atem quỳ xuống hỏi. “Ta có thể không?”

Tea gật đầu và đặt chiếc giày vào nó vừa một cách hoàn hảo.

Atem nhảy lên hôn cô lần nữa và khi họ tách khỏi nhau thì anh hỏi. “Sao nàng chạy đi hôm qua?”

“Thần nghĩ là nếu ngài tìm ra thiếp chỉ là thường dân, ngài sẽ từ chối thiếp, thưa Pharaong.” Thành thật.

Atem nhìn vào đôi mắt cô và thấy là cô đang nói thật trước khi nói. “Ta đã bảo nàng tối qua rồi. Nàng có thể gọi ta là Atem và ta cần biết tên cô dâu tương lai của mình.”

“Tên thiếp là Tea.” Cô đáp, không nghe về từ ‘cô dâu tương lai’.

“Tea, cái tên đẹp làm sao.” Atem nói trong khi mỉm cười.

“Không!” Gia đình kế của cô la lớn khi họ thấy việc gì đó đang diễn ra trước họ.

Atem quay quanh và nói. “Im lặng đi những phụ nữ! Sẽ là khôn ngoan khi câm miệng trước khi ta hỏi cung các người.”

“Cho điều gì thưa hoàng thượng?” Zaria bối rối hỏi.

“Vì đã đối xử thậm tệ với thành viên trong gia đình các ngươi và hoàng hậu tương lai của Ai cập.” Atem trả lời một cách giận dữ.

Hoàng hậu tương lai sao?” Cả ba cùng Tea ngạc nhiên nói.

“Vâng, ái khanh. Nàng sẽ cai trị bên ta như thể là hoàng hậu của Ai Cập và hoàng hậu của lòng ta. Ta yêu nàng, ta cần nàng hoặc là ta nghĩ không ta biết là ta sẽ chết nếu ta không có nàng trong tròng tay hoặc trên giường ngủ mỗi và mỗi ngày trôi qua.”

Tea đỏ mặt khi tim cô bắt đầu đập nhanh hơn và nhanh hơn khi Atem níu cô càng gần hơn vào anh, không bao giờ muốn buông cô ra.

Rồi Tea quấn cánh tay mình quanh anh, cũng không muốn buông anh nữa, cảm thấy an toàn trong cánh tay anh.

Cả hai cảm thấy thân thiết, tự nhiên, an toàn như thể họ được tạo ra là dành cho nhau không ai sẳn sàng buông ra. Rồi Atem bắt đầu cắn vào vành tai cô trước khi thì thầm. “Hoàng hậu nàng phải nói về thứ mà nàng muốn xử lí họ.”

“Thế thì trục xuất!” Tea nói đủ lớn để họ có thể nghe.

Atem mỉm cười trước khi nói với gia đình kế của mình. “Các người nghe hoàng hậu của các người nói chứ. Ba người bị trục xuất khỏi Ai Cập và nếu các người bị bắt gặp ở đất Ai Cập lần nữa thì ta sẽ giết các người.” Atem nói với họ: “Jou, Honda, dẫn họ đi.” Atem ra lệnh khi anh giữ Tea chặt quanh eo cô và bước về phía hoàng cung.

Khi họ đến hoàng cung Atem chỉ dẫn cô vào phòng anh và nói: “Ái khanh, nàng sẽ ngủ với ta. Bây giờ ta cuối cùng đã tìm thấy nàng, ta không bao giờ muốn nàng xa khỏi vòng tay ta.”

Sau khi trãi qua 3 giờ lên kế hoạch và nói về những thứ ngẫu nhiên khi cả hai nằm trên giường với việc Tea nằm trên ngực trần của anh lúc này và nói. “Vâng, thiếp rất thích.”

Buổi chiều hôm sau

Atem và Tea kết hôn trong buổi lỗ nhỏ và sống cuộc sống còn lại với nhau như vợ chồng và sinh được 2 đứa con trai và 1 đứa con gái.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Wed Jan 29, 2014 7:11 pm

Nhận xét chương 18:

Lại là một câu chuyện về Lọ lem. Nó giống hệt bộ gốc. Có bà tiên nhưng cái kết không như cốt truyện gốc. Việc thử dài là cái cớ đúng hơn vì thông qua việc đó anh mới có cơ hội biết cô chứ cho dù có ai đó ko phải mà thử vừa giày thì chắc anh cũng nhận ra mà.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Fri Jan 31, 2014 4:08 pm; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Jan 30, 2014 6:49 am

Ngày cuối cùng của năm cũ âm lịch. Ngày giao thừa. Chúc năm mới con người càng thêm tình cảm. Không có sự yêu ghét vô lý và đặt tình cảm không xứng đáng giống như những gì tôi đã biết.

Đây là chương mới cho ngày cuối năm:

Chương 19


"Jamila, nói cho tôi biết lần nữa là vì sao thể dục rất quan trọng vậy?” Tea hỏi, cô gái tóc nâu có đôi mắt anh đậm và làn da sáng nói khi cô và bạn tốt nhất của cô, cô gái tóc đen huyền, mắt tím và làn da hơi rám nắng chạy bộ quanh sân.

“Nó tốt cho sức khỏe của bạn và chỉ là hãy vui vẻ là học kì sau chúng ta không thể rớt nó.”

“Việc đó rất dài.” Tea than van.

“Ngừng than van đi Tea, bạn nên làm quen với việc này vớt tất cả việc thực hành khiêu vũ mà bạn từng nghĩ.”

“Thật nhưng thậm chí bạn phải thừa nhận khiêu vũ là giải trí trong khi thể dục chỉ là kinh khủng.”

Khi Tea vừa bắt đầu vào trường trung học Domino 3 năm trước thì cô không có bạn bè cho đến 1 ngày cô quyết định gia nhập vào lớp khiêu vũ sau giờ học và khi cô đến thì cô gặp Jamila, cô gái mới di cư đến trường Domino vì cái chết của cha mẹ và bây giờ cư trú với bà ngoại đang bị bệnh. Kể từ ngày đó họ trở thành bạn thân nhất và kể từ đó không tách rời nhau.

“Tạm biệt Jamila, tôi sẽ đón bạn sau buổi học.” Tea nói khi họ rời khỏi phòng tập thể dục và sắp rời đi.”

“Không, bạn muốn nhớ không? Chúng ta có lớp Hóa cùng nhau vào buổi học cuối cùng mà?”

“Nghiêm trọng, tôi quên hôm nay là thứ sáu và và mụ già xấu mất mát đó đưa chúng ta bài tập để làm và tôi chưa làm xong nữa.

“Không vấn đề gì, bạn chỉ cần sao chép của tôi.” Jamila nói khi cô đưa Tea quyển sách.

“Cám ơn Jamila, bạn là bạn đích thực.” Tea vui vẻ nói.

“Chắc chắn rồi. Đó là với bạn tốt nên làm.”

“Bạn là người bạn duy nhất của tôi.” Tea phát biểu.

“Lí do duy nhất mà bạn không có bạn thêm là vì bạn ghét hòa nhập và bạn đi chơi với người điên khùng.”

"Jammy," Téa trao cô tên riêng. “Bạn không điên khùng chỉ khác thường thôi.”

"Bạn vừa nói thế-“

“Tôi chỉ nói thế vì đó là sự thật. Ban là người hài hước nhất mà tôi biết, vũ công tuyệt vời và bạn luôn nói những điều trong lòng mình chưa kể đến là bạn rất thông minh và mạnh mẽ nữa.”

“Sự thật về mọi thứ nhưng phần mạnh mẽ thì tôi không quá mạnh mẽ. Tôi cần giúp đỡ mang thiết bị những cái hộp từ một căn phòng đến căn phòng khác.”

“Tôi không có ý mạnh mẽ theo cách đó. Y1to6i là bạn đã đi qua cái chết của cha mẹ mình và chăm sóc bà ngoại. Tôi ngạc nhiên là bạn không bị suy sụp như nhiều người sẽ bị.”

“Cám ơn. Vì tôi có bạn, mẹ và ba ủng hộ mình.” Jamila nói trước khi tách ra.

Làm bạn với cha mẹ Tea quá lâu khái quát ý nghĩ của Jamila như thể họ chính là cha mẹ cô.

'Oh khốn kiếp, tôi quên sách bài tập. Tôi sắp trễ rồi.’ Tea nghĩ khi cô chạy trở lại cái ngăn khóa của cô,

Cô nhanh chóng lấy sách và chạy trở về lớp chỉ là đâm vào ai đó.

Sau khoảnh khắc Tea mở mắt ra thấy Seto Kaiba, trên sàn nhà với sự tức giận bám trên mặt anh. Chàng trai mái tóc nâu, mắt xanh đứng dậy và đã chuẩn bị đấm cô vào mặt cho đến khi một giọng nói đến từ phía sau anh. “Để cô ấy yên!”

Anh quay quanh thấy chàng trai tóc ba màu gồm đỏ, đen và tóc mái màu vàng và mắt tím. Tea thẹn thùng với cảnh tượng vị cứu tinh của cô vì cô có sự phải lòng chính yếu với anh nhưng đẩy cảm giác mình vào 1 chỗ vì anh là chàng trai nổi tiếng nhất trong trường và không thể hẹn hò với kẻ thất bại như cô.

"Atem, ngươi biết kẻ thất bại này chứ?” Seto hỏi.

Ừ, cô ấy là bạn tôi và đừng gọi cô ấy là kẻ thất bại.” Atem giận dữ nói.

“Xin lỗi, cô gái.” Seto nói trước khi anh và những người bạn của anh bước ra.

Atem lúc đầu giúp cô dậy rồi nhặt những cuốn sách và khi anh đưa nó cho cô, anh nghĩ. ‘Đôi mắt cô đẹp làm sao và làn da cô mịm màng.’

Tea nhìn lên đôi mắt màu tím của anh và đỏ mặt thậm chí là hơn nữa.

“Cám ơn.” Tea nói khi cô lấy sách của mình.

“Tên anh là Atem Mutou.’ Anh nói khi anh chìa tay ra.

“Tea Gardner và cảm ơn vì bênh vực em lúc trước ở đó.” Cô nói khi bàn tay cô kết nối với bàn tay anh để bắt tay.

"Đó là niềm vui của anh.” Atem đáp trước khi chuông reo. “Anh có thể bước cùng em đến lớp không?” Atem ngọt ngào hỏi.

“Cám ơn nhưng anh không-“

“Không vấn đề gì và anh không muốn em đụng vào bất cứ người nào nữa.”

Tea gật đầu đồng ý và bắt đầu bước về phía lớp học.

“Tea, chuyện gì xảy ra? Trông bạn vui vẻ và bạn chưa bao giờ vui khi chúng ta có buổi học hóa cả.” Jamila hỏi.

"Sauk hi chúng ta rời đi thì tôi phải trở lại lấy sách bài tập thì trong khi chạy trở về thì tôi đụng phải Seto và hắn sắp đấm tôi thì bị Atem ngăn lại.”

“Cùng Atem mà bạn phải lòng kể từ năm nhất hả?”

“Vâng, anh ấy và sau khi anh ấy cứu tôi thì anh ấy bước cùng tôi đến lớp và chúng tôi nói chuyện 1 lát.”

“Tôi rất vui cho bạn Tea. Việc này chỉ bắt đầu với bạn từng bước gần hơn tìm ra là nếu anh ấy có thích bạn không?”

‘Có lẽ chỉ có thời gian cho biết.’' Tea nghĩ khi họ hướng về phía cổng trường.

"Atem, anh có nghe tôi nói không?” Chàng trai tóc vàng đậm hỏi khi họ bước ra khỏi lớp.

“Xin lỗi Joey, tôi đang suy nghĩ về điều gì đó.” Atem đáp.

“Về cô gái mà anh gặp sáng nay sao?” Joey hỏi.

“Cô gái nào?” Hai chàng trai từ phía sau hỏi.

Họ quay lại thấy là hai người bạn thân nhất khác là Tristan Taylor và Yugi Mutou. Tristan cao ráo có màu da đậm với tóc nâu và mắt nâu trong khi Yugi là hình ảnh thu nhỏ của Atem ngoại trừ đôi mắt. Atem có ánh nhìn bí ẩn trong khi Yugi giống hơn là đứa trẻ tự nhiên. Atem cao hơn em trai mình 4 in sơ đứng 5.7 feet và lớn hơn Yugi 3 tuổi đang ở tuổi 17.

"Atem gặp một cô gái và hoàn toàn yêu cô ấy.” Joey nói.

“Ý anh là T-“ Yugi nói.

“Câm mồm Yugi!” Atem nói trong khi che miệng anh.

“Yugi, bạn biết về tất cả thứ theo cô gái đó.” Tristan và Joey nói trong sự ngạc nhiên.

Yugi cắn bàn tay Atem khiến anh tách ra “Vâng, Atem phải lòng cô gái bây giờ cũng đã qua 2 năm rồi nhưng quá nhút nhát để nói với cô ấy.”

“Bây giờ là cơ hội của bạn khi mà bạn vừa nói về cô ấy hôm nay và hẹn hò cô ấy đi.” Joey nói.

‘Chúng ta sẽ thấy chỉ có thời gian mach bảo.’ Atem nghĩ trước khi nói. “Các bạn sẳn sàng đi chứ?”

“Không phải hôm nay đâu anh trai. Chúng tôi bị chậm trễ vì ai đó bắt đầu đổ lửa vào lớp sáng hôm nay.” Yugi nói trong khi nhìn tức giận vào Joey và Tristan. “Và giáo viên quyết định phạt 3 chúng tôi.”

“Thôi nào Yugi, đi đi trước khi chúng ta trễ.” Tristan nói.

“Gặp sau nhé.” Tất cả nói trước khi rời hướng đi.

Atem thở dài trước khi quay về phía lưng Tristan. Anh khởi động xe hơi và lái ra khỏi trường chỉ để gặp Tea và Jamila, bước đi và bóp còi để họ dừng lại.

Tea và Kamila dừng lại và nhìn thấy Atem đang ngồi trên xe hơi. Anh dừng lại hỏi. “Hai cô có muốn đưa về nhà không?”

“Chắc chắn” Tea nhanh chóng nói, không đợi Jamila trả lời.

Họ đi vào trong xe và trai anh hướng đi về tới nhà họ. Sau 10 phút Atem để Jamila ở nhà và trước khi cô rời khỏi xe, cô nói. “Bạn có thể nói với cha mẹ là tôi nói cám ơn vì bộ đồ nhé.”

“Chắc rồi.” Tea đáp trước khi Jamila vào trong nhà cô.

“Hai người có quan hệ máu mủ không?” Atem hỏi.

“Không, chúng tôi không phải máu mủ nhưng chỉ là chúng tôi làm bạn quá lâu đến nổi cha mẹ tôi xem cô ấy là con của mình.” Tea đáp.

Atem gật đầu trước khi khởi động xe và hướng về nhà Tea.

“Bà ngoại, con về nhà rồi.” Jamila nói khi cô đóng cửa. “Bà, bà ở đâu?” Jamila hỏi, không nghe trả lời.

Jamila làm rơi giỏ xách và bắt đầu tìm kiếm trong nhà cho đến khi cô thấy bà trong nhà bếp, khóc trong nổi đau. “Bà ngoại!” Cô khóc lóc trước khi lao vào điện thoại gọi xe cấp cứu.

Khoảng 5 phút sau, xe cấp cứu đến và nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện.

“Anh thật sự hứng thú khi trò chuyện với em, Tea.” Atem nói khi anh dừng xe phía trước nhà Tea.

“Em cũng vậy và cám ơn vì đã đưa về.” Tea đáp.

“Không vấn đề gì, Tea và anh hi vọng là chúng ta có thể nói chuyện lần nữ không lâu sau.” Atem nói trước khi hôn má cô, khiến cả hai đỏ mặt. Họ trao đổi số điện thoại và Tea ra khỏi xe vẫn còn đỏ mặt vì nụ hôn và đi vào nhà, mỉm cười.

'Có lẽ có hi vọng để chúng ta bên nhau.’ Tea nghĩ.

'Tôi hi vọng cô ấy đáp trả cảm giác của tôi.’ Atem nghĩ trước khi lái đi.

'Bà ngoại, xin hãy ổn đi. Nếu ngoại chết thì cháu không biết sẽ làm gì nữa.’ Jamila nghĩ như thể người phụ giúp y tá đưa bà vào phòng cấp cứu.

Sau đêm đó Tea gọi vào điện thoại bàn Jamila.

“Không trả lời, lạ thật.” Cô nói trước khi cố gọi.

“Xin chào?” Jamila nói bằng giọng điệu buồn bã.

“Jamila, bạn đang ở đâu? Bạn ổn chứ? Có chuyện gì xảy ra?” Tea hỏi.

"Tôi ổn Tea à nhưng bà ngoại tôi thì không. Chúng tôi đang ở bệnh viện.” Jamila khóc lóc. “Tea, bà ấy đang trở tên thậm tệ nhất và những bác sĩ nói bà ấy đang chiến đấu với cuộc chiến mất mát. Bà ấy là gia đình duy nhất mà tôi còn lại và nếu bà chết thì tôi sẽ một mình như khi cha mẹ tôi chết vậy.”

"Jammy, cứ mạnh mẽ và tôi sẽ đến đó trong nháy mắt. Bạn như chị gái tôi vậy và tôi sẽ luôn ở đó cho bạn dù có bất cứ điều gì.” Tea nói trước khi lao vào tầng dưới.

“Cám ơn Tea, Việc đó có ý nghĩa nhiều lắm.” Jamila nói.

“Không có gì.” Tea nói trước khi cúp điện thoại. “Cha, mẹ. Đây là Jammy. Chúng ta phải đến bệnh viện bây giờ.” Tea la lớn.

Ba me cô lao từ nơi nào đó mà họ vẫn còn mặc quần áo đi làm và tất cả ba người đi vào xe hơn và tăng tốc đến bệnh viện Domino.

Khoảng 20 phút họ đến và an ủi Jamila trong thời gian cần thiết. Chỉ khi đó một bác sĩ vào và nói. “Jamila, bà của cô tỉnh dậy rồi và đang yêu cần gặp cô.”

“Được rồi nhưng họ có thể vào với tôi không?”

“Vâng.” Bác sĩ nữ có tóc màu xanh nói trước khi bốn người vào phòng.

“Bà ngoại, bà cảm thấy thế nào rồi?” Tea hỏi khi cô quan sát làn da tái của bà.

“Bà khỏe Tea, cho đến giờ.” Bà đáp khan khan. "Jamila, bà có điều nói với cháu. Bà không còn sức chiến đấu với nó nữa vì tuổi già.”

“Bà ngoại, đừng nói vậy. Bà vẫn có thể chiến đấu mà.” Jamila khóc.

Bà ngoại cô hơi cười thầm trước khi nói. “Jamila, cháu đã thật sự thay đổi qua 2 năm qua.”

“Bà đang nói về điều gì vậy?” Jamila khóc.

“Bà nhớ khi cháu lần đầu đến sống với bà thì cháu xuất hiện trước cửa với bộ đồ dài màu đen, bắt vẽ lằn, mắt bóng, môi son và móng tô màu. Bà đã nghĩ là cháu ở nơi màu đó không có sự tôn kính. Mọi người từng gọi cháu là đứa trẻ ma quỷ.”

"Cháu đã có nhiều sự tức giận và suy thoái. Kiện cháu đi.” Jamila hơi cười thầm.

“Cháu yêu, bà biết là cháu đã trãi qua nhiều thứ cho tuổi 17 nhưng thời gian của bà sắp hết. Bệnh ung thư đã ập đến bà. Bà muốn trao cho cháu cái này nhân ngày sinh nhật 18 của cháu nhưng bây giờ là thời gia tốt trong tất cả.” Bà ngoại nói khi bà lấy ra một dây chuyền cổ đại. “Đây là từ bà ngoại của bà và bà trao nó cho mẹ cháu như là biểu tượng mà nơi chúng ta đến từ. Jamila tự hào về người thừa kế và không bao giờ quên rằng nơi chúng ta đến từ. Họ là người mạnh mẽ nhưng chỉ là lắm lời.”

Jamila lấy dây chuyền vào có biểu tượng hình trái tim nhỏ treo vào nó và mang vào cổ cô.

“Con yêu bà ngoại.” Jamila nói.

“Bà cùng yêu cháu nữa, cháu yêu.” Là từ ngữ cuối cùng mà bà phát biểu trước khi nhắm mắt trong khi mỉm cười là cơn đau cuối cùng đã ra đi và bà cuối cùng có thể gặp gia đình mình ở nơi tốt đẹp hơn rồi.

"Jamila," Bà Gardner ôm cô. “Đừng lo, ngoại có lẽ ở nơi tốt đẹp hơn bây giờ và đừng lo, con có thể chuyển đến với chúng tôi nếu con muốn.

“Cám ơn.” Jamila khóc khi toàn bộ gia đình ôm cô.

May mắn là ngày mai là thứ bảy do đó gia đình Garderner giúp Jamila dọn món đồ của cô và dời nó qua nhà họ. Rồi trong khi gia đình đi khỏi mua thức ăn. Jamila hỏi cố làm nhẹ tâm trạng. “Tea, còn chuyện với bạn và Atem sao rồi?”

Tea đỏ mặt trước khi nói. “Khi anh ấy để tôi ở lại anh ấy nói là anh ấy hứng thú nói chuyện với tôi trước khi hôn vào má tôi và chúng tôi trao đổi số điện thoai.”

“Tôi rất vui cho bạn. Đây chỉ là một bước gần hơn để cả hai làm một cặp đôi.”

“Giữ đó Jammy. Chúng tôi chỉ trao đổi số điện thoại và anh ấy đưa sách cho tôi một lần. Tôi thích anh ấy quá nhiều đến nổi không muốn làm hư hoại tình bạn mới mẻ mà chúng tôi tạo ra.”



“Anh ấy cũng thích bạn nữa. Tôi biết mà.” Jamila nói, khuyến khích bạn mình.

“Bạn là nhà tâm lí sao?” Tea mỉm cười.

“Tôi có thứ mà bạn gọi là giác quan thứ sáu. Tin tôi đi.”

Qua những tháng sau. Atem và những bạn bè anh bắt đầu ăn cùng với Tea và Jamila. Anh nhắc Tea nhớ về thời khóa biểu và mỗi thời gian rãnh thì họ ở bên nhau. May mắn cho Atem là họ có 3 lớp học cùng nhau và trãi qua nó trao đổi ghi chép và ít khi cái nhìn trân trân thi cử. Vào những cuối tuần tất cả sáu người sẽ đến vòm nhà ở công viên vui chơi và bất cứ khi nào họ tách nhau thì Atem và Tea thường nhắn tin hay nói trên điện thoại.

Một ngày trong suốt buổi ăn trưa Atem đi vào căn tin, thấy Jamila đang ăn một mình và quyết định đi tham gia với cô.

"Jammy, tôi có thể hỏi cô điều gì không?” Atem hỏi khi anh lấy chỗ ngồi bên cạnh cô.

“Gì?”

“Về Tea.” Atem đáp.

“Cô ấy ở bệnh viện trao đổi bài thi.” Jamila nói.

“Không. Không phải vậy. Chỉ là tôi thật sự thích cô ấy. Có lẽ thậm chí là yêu cô ấy và tôi muốn biết nếu tôi có cơ hội với cô ấy không?” Atem hỏi một cách hồi hộp.

Mắt Jamila mở rộng trước khi nói. “Anh có cơ hội to lớn với cô ấy, tin tôi đi.”

Atem mỉm cười trước khi sắp rời đi tìm Tea cho đến khi anh nghe giọng nói quấy rầy gọi tên anh. Cả hai quay lại lấy cô gái trông như người Trung Quốc có 2 búi tóc che bởi hai màu hồng bất cứ cái nào là thứ trên đầu cô.

"Atem, anh yêu. Sao anh cứ đeo quanh với thứ này. Khi nào anh có thể đeo quanh em?” Vivian hỏi khi cô bám vào anh.

“Nghe đây. Ngừng việc nựng nịu đi. Đây là căng tin không phải là đi quán câu lạc bộ cố chinh phục anh ấy.” Jamila nói.

“Nghe đây cô-“

"Đủ rồi Vivian! Bây giờ thả tôi ra và đừng nói về bạn tôi như thế lần nữa.” Atem giận dữ nói.

Vivian nghe sự giận dữ trong giọng nói của Atem và thả anh ra trước khi nói. “Atem. Sao anh dành thời gian với cô ấy và Tea khi mà anh có thể dành thời gian với em chứ?”

"Tôi hứng thú trò chuyện với họ. Họ tuyệt vời không như cô và những hoạt náo viên của cô. Bây giờ để tôi 1 mình đi và cô không phải dạng của tôi.” Atem nói.

“Không phải dạng của anh nhưng tôi là dạng của mọi người.” Vivian tung hô khiến sự chú ý vào cô. “Em có thể làm gì để khiến anh hấp dẫn với em?”

Trước khi Atem có thể trả lời thì Jamila mỉm cười nói. “Ngừng 10 điều để khiến cô hấp dẫn với đàn ông là:”

1. Kêu tổng thống làm Halloween mỗi ngày.

2. Xoi mói với mỗi người đàn ông trên trái đất này.

3. Cạo đầu, săm hình gương mặt Cindy Crawford ở sau đầu và học cách bươc phía sau.

4. Đặt túi giấy trên mặt nạ trượt tuyết.

5. Việc vòi vẩm.

6. Khâu lỗ hổng trên gương mặt trượt tuyết.

7. Thuê mướn những phụ nữ quyến rũ đứng trước mặt cô mọi lúc.

8. Mặt nạ trượt tuyết.

9. Đường nét bỏ ra sự điện phân.

10. Mặc trang phục quần áo Islam che tất cả ngoại trừ đôi mắt.

Mọi người trong căng tin bắt đầu cười lớn bao gồm Atem. Vivian chạy khỏi khóc. ‘Tôi sẽ trả thù cô cho việc này Jamila thậm chí nếu nó có nghĩa là tôi phải hạ bệ chính bạn của cô Tea.’ Vivian nghĩ.

“Tuyệt vời Jammy.” Yugi, Joey và Tristan sẽ rất tự hào về cô nếu họ không đến trễ.” Atem nói.

Chỉ khi đó thì chuông reo cho biết là cuối buổi ăn trưa. Atem và Jamila dậy và hướng đi đến trường cùng nhau. Đó là tiết toán.

“Atem, anh có thể nói với cô ấy sau tiết học. Tôi cam đoan là Yugi, Joey và Tristan sẽ không quấy rầy khoảnh khắc.”

“Cám ơn. Cô là bạn đích thực.” Atem nói trước khi bước vào lớp.

"Téa, tôi sẽ gặp cô tại nhà sau đó. Joey, Tristan, Yugi và tôi có việc phải làm.” Jamila nói trước khi chạy đi. Tea đến cùng với Vivian và hai nhóm hoạt náo viên của cô.

"Téa, lời nói quanh quẩn trường là cô và Atem đang hẹn hò và tôi không thể có được.” Vivian nói.

“Chúng tôi chỉ là bạn Vivian và từ việc mà tôi nghe thì Atem và Jamila làm cô xấu hổ với mọi người sáng nay.” Tea cười lớn.

“Đừng cười tôi, phù thủy, các cô gái tấn công cô ta đi.” Vivian ra lệnh.

Những cô gái xúm lại vào cô và bắt đầu đá vào bụng và mặt cô. “Bây giờ Atem sẽ không bao giờ yêu cô gái gương mặt xấu xú.” Vivian cười lớn.

Hiệu trưởng có tóc xám nhăn da với mắt đỏ nghe tiếng ồn áo từ bên ngoài văn phòng của ông và ngay lập tức chạy ra ngoài thấy những hoạt náo viên đang đá Tea và nói. “Các cô gái! Tránh xa cô ấy ra!”

Họ lùi khỏi Tea với nụ cười nhe răng giả tạo, cố làm vẻ dễ thương trong khi Tea nằm trên sàn nhà chảy máu. Hiệu trưởng nhanh chóng bồng Tea và đưa cô nhanh đến y tá ngăn mái trước khi gọi cấp cứu.

Atem nôn nóng đợi gần xe anh, hi vọng là Tea đáp trả cảm giác của anh chỉ là mang ý nghĩ ngăn lại bởi tiếng còi cứu thương. Cửa xe cứu thương mở ra và Atem thấy Tea lao vào đó. Anh nhanh chóng chạy về phía đó.

“Chuyện gì xảy ra?” Atem hỏi hiệu trưởng.

“Vivian và vài hoạt náo viên tấn công cô ấy, gây ra vài vết thương nghiêm trọng đến mặt và bụng cô.” Hiệu trưởng trả lời.

Máu sôi khi Atem trở nên tức giận với tin tức mới đây và tình hình của Tea.

Hiệu trưởng nói về việc Atem thật sự quan tâm nhiều đến Tea và nói “Atem. Em có thể đi với cô ấy trong khi cá nhân thầy sẽ đối phó với Vivian.” Atem chạy vào xe cứu thương và hướng đến bệnh viện.

Khi họ hướng đến bệnh viện thì họ đưa Tea đến phòng cấp cứu trong khi Atem nôn nóng ở phòng chờ đợi và gọi cha mẹ Tea và những người bạn báo với họ việc đã xảy ra.

“Thưa anh Mutou, Tea đang trở nên tốt hơn. Cô ấy có vết sưng không đáng kể và đau đầu. Do đó anh có thể đi gặp cô ấy bây giờ.” Bác sĩ nữ nói. Atem bước vào phòng cô và thấy cô đang nằm trên giường.

“Tea, em cảm thấy thế nào?” Atem hỏi.

“Tốt hơn rồi. Chỉ có chút cơn đau từ những mũi khâu thôi.” Tea đáp.

“Tea, anh rất sợ khi anh thấy em trong tình trạng đó. Anh nghĩ là anh sắp mất cô gái mà anh yêu nhất trên đời.” Atem lỡ lời.

Trước khi Atem nhận ra anh vừa nói gì thì nó quá trễ và đỏ mặt.

"Atem, anh có thật sự có ý đó không? Anh có yêu em không?” Tea hỏi, vui vẻ.

“Vâng Tea. Anh yêu em rất nhiều.” Atem nói trước khi hôn cô say đắm trên môi. Tea đáp trả và sau hai phút họ tách rời nhau, không thở và Tea nói.

“Em cũng yêu anh nữa.”

Không lưỡng lự, Atem đưa cô trong 1 nụ hôn khác thậm chí say đắm hơn nụ hôn trước. Tea quấn bàn tay quanh cổ Atem, mang anh đến gần cô hơn. Atem nằm trên giường bên cạnh Tea và quấn cánh tay mình quanh cái eo mảnh mai của cô, di chuyển vị trí để cô ở trên và hôn sâu hơn thậm chị hơn cả khi họ ôm nhau chặt không nhận ra là mọi người đã vào phòng.

“Các bạn, cho họ vài thời gian một mình đi.” Jamila nói với Yugi, Joey và Tristan trước khi rời phòng.

Sau khoảnh khắc, họ tách rời nhau vì thiếu không khí và hỏi. “Tea, em có nghe gì đó không?”

“Không, em không, anh yêu.” Tea nói trước khi hôn anh lần nữa.

Khi họ tách nhau Atem hỏi, “Có lễ hội thứ bảy tuần sau và em có muốn đi với anh không?”

“Em rất thích nữa, Atem?”

Mỗi buổi chiều Atem sẽ đến thăm Tea, mang bài tập về nhà cho cô, cùng với việc gì xảy ra ở trước đặc biệt là về Vivian và những hoạt náo viên của cô ta bị trục xuất và còn chút thời gian họ lên kế hoạch.

“Anh yêu em, Tea Gardner.” Atem nói khi họ ngồi ở ghế công viên, đợi pháo bông.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Jan 31, 2014 3:58 pm

Nhận xét: Lại một câu chuyện cảm động về bạn Tea và bà ngoại. Đoạn cuối thì Vivian thật dã man.

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


[Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu - Page 7 Empty Re: [Hết] Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): 20 câu chuyện về tình yêu

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 7 trong tổng số 8 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem / Anzu ): Tình yêu có màu gì?
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem / Anzu ): Mưu mẹo tình yêu
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem / Anzu ): Tình yêu thời cổ đại
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem / Anzu): Trò chơi trong tình yêu
»  Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): Tình yêu xuyên qua thời gian

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết