Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Trang 3 trong tổng số 5 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Oct 20, 2013 12:57 pm

Nhận xét chương 7

Chương 7 này thì mọi thứ đang tiến triển tốt. Họ đã có cuộc hẹn hò vui vẻ và tràn đầy kĩ niệm để nhớ. Atem ga lăng khi mướn ngày chỉ để Tea dc học cách khiêu vũ trên băng.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sun Oct 20, 2013 1:00 pm; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Oct 20, 2013 12:58 pm

Chương 8: Vụ nổ đau thương



Đã hai ngày kể từ khi Atem và Tea hẹn hò. Trong suốt thời gian đó, Tea nghỉ làm ở quán café. Atem ghé qua chung cư của cô mỗi ngày và họ trãi qua cả ngày với nhau. Cũng có những lúc họ ở chỗ anh và chỉ nghỉ ngơi thoải mái trên ghế sô fa trong khi xem phim. Đó là thứ mà họ đang làm vào lúc này. Khoảng 10 giờ khi Atem đưa Tea đến nhà anh. Cả hai đang nằm trên ghế sô fa với việc Tea đặt đầu mình lên ngực anh và cánh tay của Atem quấn quanh cô cùng với cái chăn che cả hai. Thay vì xem phim thì Atem nghĩ rằng anh xem Tea. Cô không ý thức về ánh nhìn của anh vào cô. Anh có thể thấy sự bừng phát từ TV đổ xuống trong đôi mắt cô, trao cho ánh mắt sự lấp lánh tuyệt vời. Anh cũng có thể ngửi mùi hương quả xoài của dầu gội trong tóc cô và không không làm gì ngoài việc chơi đùa với những lọn tóc. Tea phát ra tiếng thở dài hạnh phúc và nhắm mắt khi cô để Atem chảy bàn tay qua tóc của mình. Cô nâng đầu ra khỏi ngực anh và nhướng lên hôn anh. Atem hạnh phúc cúi xuống đến phân nửa đường và nhấn môi mình vào môi cô. Anh liếm dưới môi cô khiến Tea thở hổn hển trong sự ngạc nhiên và trao cho Atem cơ hội vào miệng cô và gặp lưỡi cô, mang đến mức độ mới mẻ của sự say đắm. Sau hai phút của việc khóa môi, họ tách ra vì thiếu không khí và họ nhìn chằm chằm vào nhau trong khi thở nặng nề.

"Ôi chao, mặc cho chúng ta hôn bao nhiêu lần thì việc đó luôn dường như giống như lần đầu đối với anh.” Atem nói. Tea cười khúc khích trong khi dựa đầu lên ngực anh nhưng vẫn giữ đôi mắt vào anh.

"Em biết ý anh là gì mà. Cảm giác này thật khó tin.” Cô nói. Atem với xuống và đặt bàn tay mình lên bàn tay cô đang ở trên ngực anh và chà vào nó một cách êm ả vài giây trước khi nâng lên và đan bàn tay mình vào bàn tay cô.

"Dường như anh không thể nhận đủ cho bàn tay mềm mại của em. Anh thích cảm giác của nó.” Anh nói, chà ngón tay cái lên đốt tay cô. Tea mỉm cười với cách thức mà anh vuốt ve bàn tay cô.

“Thật sự không phải là vấn đề lớn. Em chỉ là dung nhiều kem giữ ẩm thôi.” Cô nói một cách bẽn lẽn. Atem cười thầm và mang bàn tay cô lên đặt một nụ hôn vào đó.

“Ừ nếu đó là thứ mà em làm thế thì anh phải đảm bảo là mua cho em thật nhiều để anh biết rằng bàn tay sẽ luôn giữ được sự mềm mại như vậy.” Anh nói, nháy mắt vào cô. Tea lắc đầu, vẫn còn mỉm cười.

“Anh lộn xộn thật.” Cô nói và cô nhắm mắt, thở dài một cách vui vẻ lần nữa khi cô nghe tim của Atem đang đập. Họ ngồi trong sự im lặng thoải mái trong vài phút khi Atem phá vỡ sự im lặng.

“Này, em muốn làm gì đó vào ngày mai không? Anh đang nghĩ về việc em và anh có thể đến ngôi nhà bãi biển riêng tư ra khỏi thị trấn.” Anh nói. Tea nâng đầu lên lần nữa để nhìn vào anh.

“Anh làm chủ ngôi nhà bãi biển sao?” Cô hỏi. Atem mỉm cười gật đầu.

“Ừ và anh nghĩ rằng chúng ta có thể trãi qua một lần ở đó. Chỉ có em và anh bên nhau, nằm trên cát trong gió biển trong khi anh xoa bóp vai em. Ồ và nước trái anh mà em đã nếm mùi vị trước đó. Trái cây thật sự là mọc từ những cái cây ở đó đấy. Em nên thử những trái câu đó. Chúng tốt hơn bất cứ trái cây nào mà em tìm thấy ở cửa hàng đấy. Vậy em có muốn đi không?” Anh hỏi khi anh cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Tea thở dài một cách hạnh phúc và Atem di chuyển môi mình để hôn lên má cô.

"Việc đó hấp dẫn. Nó rất hấp dẫn nhưng em không thể.” Cô nói. Atem nhìn xuống cô trong sự bối rối.

“Vì sao không?” Anh hỏi. Tea mỉm cười và hôn, nhướng lên hôn lên má anh.

“À, không phải là em không muốn đi với anh mà chỉ là vì dì Kat, Cathy và Lisa đều đã trở về từ chuyến đi hôm qua do đó quán café sẽ mở cửa vào ngày mai. Chúng tôi có cuộc kiểm kê đi vào do đó chúng tôi có nhiều thứ cần được gạc ra.” Cô nói. Atem siết chặt bàn tay mình quanh eo cô và vùi gương mặt vào tóc cô.

"Có là cách thức nào đó mà anh để em chơi trốn tìm với em sao?” Anh hỏi. Tea cười khúc khích và đánh nhẹ vào cánh tay anh.

“Em biết là anh không thể làm vậy. Bên cạnh đó thì anh còn có một công ty quản lí, phải không? Anh sẽ không biết ai vào và tiếp quản anh đâu?” Cô hỏi một cách ranh mãnh, chờ anh trả lời. Atem thở dài, mỉm cười, nhìn phía dưới cô.

“Anh nghĩ là em đúng nhưng anh vẫn muốn không lâu sao dẫn em đến đó, được chứ?” Anh nói.

“Ừ, em sẽ thật sự thích như vậy. Em có thể tưởng tượng là nó trông thế nào đấy.” Cô nói khi cô nhắm mắt lần nữa, chìm vào giấc ngủ. Atem nhìn xuống thấy cô đang nghỉ ngơi một cách bình yên trên ngực anh. Anh mỉm cười, biết rằng anh có thể mang đến sự thoải mái cho cô như vậy và biết rằng cô sẳn sàng bên anh như vậy. Anh kéo cô lại gần anh hơn và đặt hơn một nụ hôn lên đầu cô rồi tắt tivi trước khi chìm vào giấc ngủ cùng với cô.

Sáng hôm sau mang đến việc Tea là người thức dậy đầu tiên và quay về phía đồng hồ trên bàn thấy là nó 6 giờ sang. Cô nhìn lên Atem thấy anh vẫn còn ngủ và mỉm cười khi cô nhướng lên đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô. Cô di chuyển ra khỏi anh, cố dậy nhưng bị ngăn lại bởi hai cánh tay mạnh mẽ kéo lưng cô xuống và vùi mặt anh vào cổ cô, hít thở mùi hương của cô.

“5 phút nữa.” Anh lầm bầm và tiếp tục con đường trở lại giấc ngủ. Tea cười khúc khích và cố ra khỏi cái nắm tay cứng như sắt của anh nhưng dù cô có cố thế nào thì cô cũng không thể thoát ra khỏi anh.

"Atem, thôi nào. Em phải đi làm việc trong một tiếng nữa do đó việc này sẽ khiến em vui nếu anh để em đi.” Cô nói khi cô nhìn vào gương mặt đang ngủ của anh. Atem thở dài rồi mở mắt ra.

“À. Anh phải xem là nếu em có thể đổi ý không.” Anh nói và cả hai ngồi lên ghế sofa. Tea đặt bàn tay lên vai anh và Atem nhìn qua cô, mỉm cười với cô và hôn lên đôi môi đầy đặn của cô. Họ tách ra khi cạn không khí.

“Dù em muốn ở đây nhiều bao nhiêu với anh cả ngày thì em thật sự là cần dậy để làm việc lúc này.” Cô nói khi cô đứng lên khỏi ghế sofa và Atem đứng lên với cô.

“Anh sẽ đưa em đến nhà mình để em chuẩn bị và rồi chúng ta có thể hướng xuống quán café.” Anh nói.

“Được rồi, cám ơn.” Họ rời khỏi nhà và lái xuống đến chung cư của Tea. Cô nhanh chóng tắm và thay đồ và họ lái xuống quán cafa nơi đã mở cửa rồi. Trước khi Tea bước ra khỏi xe, Atem dịu dàng túm lấy bàn tay cô và cô quay lại phía anh, trao cho anh nụ cười tự mãn trêu đùa với cô. Anh kéo cô qua anh và đặt một bàn tay lên gương mặt cô.

“Em sẽ không nghĩ đến việc rời khỏi anh mà không trao cho anh lời tạm biệt đàng hoàng bây giờ chứ?” Anh hỏi một cách trêu đùa. Tea trao nụ cười tự mãn của chính mình khi cô cúi về phía anh.

“Em không bao giờ làm vậy.” Cô nói. Rồi cô đặt bàn tay lên gương mặt anh và kéo anh vào môi cô để hôn anh và Atem vui vẻ hôn cô trở lại với sự say đắm nhiều hơn nhiều. Họ tách ra trước khi nó trở nên quá nóng.

“Anh sẽ trở lại sau đó rước em và chúng ta có thể ăn bữa tối ở chỗ anh.” Atem nói. Tea gật đầu.

“Em sốt ruột đợi đấy. Em sẽ gặp anh sau vậy.” Cô nói. Tea sắp mở cửa xe nhưng bị bàn tay Atem vào khủy tay cô chặn lại lần nữa. Cô quay trở lại thấy anh đang nhìn cô với cảm xúc mãnh liệt và cô đợi anh nói, thắc mắc điều anh sắp nói kế tiếp là gì.

“Anh yêu em.” Anh thì thầm. Mắt Tea mở rộng và cô có thể gần như cảm thấy đôi mắt mình đang nhỏ nước khi cô nghe những từ ngữ thoát ra từ miệng Atem. Nó khác so với cách thức mà Renku nói với cô. Khi cô nghe hắn nói vậy, những từ ngữ không nắm giữ ý nghĩa và hắn nói ra một cách lạnh lùng với cô. Nghe những từ ngữ đó từ Atem thì cô có thể bảo rằng anh thật sự có ý đó.

"Thật sao? Anh vậy sao?” Cô thì thầm khàn khàn. Atem mỉm cười và dựa lên ghế ngồi của mình, lau những giọt nước mắt của cô ra bằng ngón tay cái của mình.

“Ừ, em có ý nghĩa rất nhiều đối với anh. Anh không thể làm gì ngoài việc yêu em. Anh đã bảo với em một ngày nào đó em sẽ nghe những từ này từ một ai đó quan tâm đến em mà.” Anh nói. Nhiều giọt nước mắt hơn của Tea chạy xuống gương mặt cô và phát ra tiếng khóc nức nở nhẹ.

"Anh đúng và em cũng yêu anh nữa, rất nhiều.” Cô nói và trao anh thêm một nụ hôn. Họ tách ra khỏi sau một phút hôn và Atem lau những giọt nước mắt còn lại ra khỏi mắt cô.

“Em nên đi. Em không muốn trễ mà.” Anh nói. Tea gật đầu.

“Em sẽ gặp anh sau.” Cô nói, trao anh một nụ hôn trên má trước khi cô mở cửa và bước ra khỏi xe hơi. Khi cô mở cửa quán café, cô quay quanh vẫy vào anh và anh vẫy lại vào cô khi anh lái xe đi. Tea vào trong quán café cố lau đi những giọt nước mắt còn lại. Cô thấy dì Kat ra khỏi với danh sách trong tay. Cathy và Lisa đứng phía sau quầy hàng và bước về phía giúp họ với những dụng cụ.

"Chào buổi sang, Tea. Ồ, em yêu. Con ổn chứ?” Bà Kat hỏi khi bà thấy đôi mắt đỏ sưng húp của cô. Cathy và Lisa nhìn lên và bước qua về phía cô trong sự lo lắng về người bạn của họ. Tea khịt khịt và phát ra tiếng cười trong ươn ướt trong khi những người khác nhìn vào cô một cách bối rối.

“Con khỏe, thật sự. Chỉ là thứ gì đó ngạc nhiên xảy ra bây giờ trước khi tôi vào trong.” Cô nói. Cathy và Lisa trao cho cô ánh nhìn ranh mãnh.

“Việc này có chuyện gì với đích xác nhà lãnh đạo tại chính xác công ty chứ?” Cathy hỏi với ánh nhìn hiểu biết trong khi Lisa che miệng mình để giữ lấy nụ cười khúc khích. Bà Kat biết rằng có chuyện đang xảy ra nhưng cô đang bắt đầu tò mò.

“Ừ. Cô có thể nói như vậy mà.” Tea nói với sự đỏ mặt. Những cô gái kêu lên và mỗi người trong họ nắm tay Tea và dẫn cô vào một trong những cái bàn ngồi xuống và bà Kat theo sau.

"Tea, cô hứa là kể chúng tôi chuyện xảy ra với cô và Atem trong cuộc hẹn của cô khi chúng tôi trở về từ chuyến đi mà.” Lisa nói. Đôi mắt bà Kat mở rộng và mỉm cười với Tea.

“Cuộc hẹn mà con nói sao?” Bà hỏi.

“Vâng, bây giờ bắt đầu ở phần bắt đầu và đừng bỏ qua một chi tiết đơn lẻ.” Cathy nói. Tea lấy hơi thở sâu trước khi cô kể cho họ tất cả về cuộc hẹn với Atem. Cô cũng nói với họ một chút cuộc lao vào mà cô có với Renku và có 3 cặp mắt nhìn trừng trừng trên gương mặt nhưng nhanh chóng quay lại mỉm cười khi Tea bảo họ rằng Atem đưa cô trượt tuyết và trao cho cô một bài học nho nhỏ trở thành cuộc khiêu vũ trên băng trong vòng tay nhau.” Cathy và Lisa đều có ánh mắt mơ mộng khi Tea hoàn thành việc kể cho họ về cuộc hẹn của cô.

“Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?” Lisa nói. Tea nhìn xuống bàn với nụ cười khi cô chơi với một trong cốc trộn sữa trứng muối.

"Ừ, anh ấy bước với tôi đến cánh cửa và tôi bảo rằng tôi có cùng cảm giác mà anh đang có dành cho tôi và chúng tôi hôn.” Cô nói khi cô nhớ về buổi tối. Lisa và Cathy kêu lên quá lớn đến nổi bà Kat sợ rằng cửa sổ sắp vỡ.

“Được rồi cô gái. Đủ rồi nhưng Tea, việc đó vẫn không giải thích vì sao cô khóc.” Cô nói. Tea quay đầu nhìn ra cửa sổ vẫn còn có cùng nụ cười. Dì Kat có thể hiểu từ những năm khôn ngoan là Tea có ánh nhìn nói rằng cô đang yêu.

“Sáng nay khi Atem để cô ở đây. Anh ấy nói với tôi thứ gì đó chỉ khiến tim tôi vỡ ra với quá nhiều hạnh phúc.” Cô nói khi cô đặt bàn tay vào ngực.

“Và thứ đó là gì vậy con yêu?” Bà hỏi dù bà biết là anh nói gì. Tea nhắm mắt, vẫn còn nhớ về những ngôn từ quý giá của anh.

“Anh ấy bảo con rằng anh ấy yêu con. Khi anh nói việc đó với con. Con không thể làm gì ngoài việc khóc vì anh ấy nói việc đó với quá nhiều sự ấm áp và con biết anh ấy có ý đó.” Cô nói.

“Ồ Tea, chúng tôi rất hạnh phúc cho cô.” Lisa nói. Cathy gật đầu đồng ý.

“Vâng. Cô có thể chỉ nói rằng tình yêu chân thật ở đây.” Cô nói. Ta lắc đầu với bạn mình và nhìn ra cửa sổ mỉm cười. Bà Kat cười lớn.

“Được rồi, các cô gái. Chúng ta phải sẳn sàng mở cửa không lâu nữa và chúng ta có nhiều việc làm. Do đó hãy bắt đầu bày những cái hộp này lúc này đi.” Cô nói khi cô hộ tống Cathy và Lisa bây giờ đang rên rỉ để bắt đầu đặt những vật dụng ra khỏi. Tea ngồi vào bàn trong vài phút nữa trước khi đứng lên giúp bạn mình.

Atem ngồi vào ghế văn phòng đối mặt vào cánh tượng buổi sáng với ánh nhìn mơ mộng trên gương mặt anh. Anh thở dài một cách vui vẻ chỉ nghĩ về Tea và rất vui vẻ biết rằng cô yêu anh chỉ như anh yêu cô. Anh cảm thấy như thét lên cho toàn thế giới rằng anh đang yêu đương với người phụ nữ tuyệt vời nhưng anh chỉ đặt chính mình bằng cách xoay vòng ghế khoảng vài thời gian và quay ánh nhìn trở lại vào cảnh tượng. Anh thất bại trong việc lắng nghe Katie vào văn phòng anh mang một cặp biểu mẫu cho Atem kí.

“Này ông chủ. Có vài biểu mẫu ở đây mà tôi cần ngài nhìn qua khi ngài có cơ hội. Tôi sẽ để chúng ở đây trong tủ cho ngài.” Cô nói khi cô đặt những tờ giấy vào tủ làm việc. Cô quay lại Atem đợi anh trả lời cô.

"Mm." Anh nói. Katie nháy mắt trong sự bối rối vào việc thiếu sự đáp lời do đó cô cố gắng lần nữa bằng việc nói cho anh thứ gì khác.

“Ừ. Ngài có cuộc họp cần phải tham dự sau đó hôm nay.” Cô nói.

“Mm” Anh nói lần nữa.

“Tôi có Alicia và những bạn bè nhỏ bé của nó vào chơi trong văn phòng hôm nay.”

“Mm”

“Ai đấy đang đe dọa kiểm soát công ty của ngài.” Cô nói.

“Mm” Anh nói lần nữa. Bây giờ Katie đang tức giận khi cô không biết làm sao để anh đáp lời.

“Này, ông chủ. Tea đang ở đây.” Cô nói.

“C-Cái gì ở đây?” Anh nói khi anh xoay quanh ghế ngồi nhưng anh xoay quanh nó quá nhanh đến nổi chiếc ghế mang anh ngã xuống cùng với nó. Katie đứng lên với ánh nhìn kiêu hãnh khi cô đợi ông chủ của mình dậy khỏi sàn nhà. Atem dậy và nhặt ghế lên nhưng không phải là ông dán ánh nhìn trừng trừng vào thư kí bối rối bởi việc đó.

“Ừ, dường như tôi cuối cùng cùng khiến ngày chú ý và tất cả việc mà tôi phải làm là đề cập đến tên Tea. Do đó tôi cam đam rằng chắc có gì đó tốt đẹp xảy ra giữa hai người rồi.” Cô nói. Atem ngồi xuống trở lại vào ghế và quay mặt đến Katie.

“Ồ việc đó còn hơn cả tốt đẹp, việc đó như không tưởng. Kể từ khi Tea và tôi hẹn hò thì mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên sâu đậm hơn theo ngày và đến mức cao nhất. Tôi vừa có một buổi sang khó tin.” Anh nói khi anh dựa trở lại vào ghế ngồi và thở dài một cách hạnh phúc. Lông mày Katie nhướng lên trong sự ngạc nhiên và một nụ cười lan tỏa qua gương mặt cô khi cô nhìn Atem.

“Ôi chao ông chủ. Tôi chưa bao giờ thấy ngài quá hạnh phúc trước đó do đó ngài không bận tâm kể cho tôi về buổi sáng khó tin chứ?” Cô hỏi. Atem cười thầm.

“Ừ, để biếm câu chuyện dài thành ngắn thì tôi thức dậy, lái xe đưa Tea đến làm việc và rồi bảo cô ấy là tôi yêu cô ấy.” Anh nói. Katie há hốc miệng hạnh phúc và che miệng để khỏi kêu lên.

"Ồ trời, ngài làm vậy sao? Vậy cô ấy nói gì khi ngài nói với cô ấy?” Cô hỏi.

“Lúc đầu cô ấy bắt đầu khóc và tôi nghĩ rằng tôi đã nói gì sai nhưng cô ấy mỉm cười với tôi và cô ấy nói rằng cô ấy cũng yêu tôi.” Anh nói. Bây giờ Katie đang nhảy lên với niềm vui và cô không thể kiềm chế để khỏi kêu lên nữa rồi.

“Ồ, tôi rất vui cho ngài. Cả hai tạo thành một cặp đôi dễ thương.” Cô nói.

“Cám ơn. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế này. Tôi cảm thấy rằng tôi muốn thông báo cho toàn thế giới rằng tôi yêu cô ấy, khá lạ hé?” Anh nói, hơi đỏ mặt. Katie cười khúc khích.

"Tất nhiên là không. Nó giống như khi tôi gặp Koji vậy. Tôi biết chính xác cảm giác đó thế nào. Tôi thật sự vui là cuối cùng ngài đã tìm thấy một người để yêu thưa ông chủ. Thấy chưa, nếu ngài không theo lời khuyên của tôi vào tối đó thì ai biết rằng ngài có thể sẽ đối phó với đầu chim cưu Rachel rồi.”

"Xin đừng đề cập đến tên của người phụ nữ đó. Chỉ nghe việc đó khiến tôi bệnh rồi.” Anh nói. Katie cười lớn và lấy hồ sơ ở ngoài sọt rác đang ở ngăn kéo của Atem.

“Ừ, chúng ta tốt hơn là trở về làm việc cho dù tôi biết là ngài sẽ thực hiện việc nằm mơ ban ngày hơn là làm việc.” Cô nói rồi cười lớn vào gương mặt Atem thẹn thùng khi cô bước ra khỏi văn phòng. Atem thở dài và xoay tròn ghế của mình để đối diện với cửa sổ lần nữa khi anh nghĩ về người đẹp tóc nâu mắt xanh.

Bây giờ Tea đang hoàn thành việc đặt những gói cà phê trộn vào máy cà phê sữa và bước ra khỏi phía sau quầy hàng để gặp bạn bè mình mang lời yêu cầu đến khách hàng. Quán café không bận rộn như trước nhưng nó vẫn có một số khách hàng chỉnh tề vào trong và họ có thể ứng phó với tất cả những lời yêu cầu mà không có vấn đề gì. Chỉ khi Tea sắp mở ra cái hộp cuối cùng của những món đồ, cô nghe tiếng chuông reo ở cửa chỉ ra rằng khách hàng khác đang vào trong. Cathy và Lisa vẫn còn bận rộn với những khách hàng của họ do đó cô túm lấy tập giấy ghi chép và bước qua bàn nhưng cô gần như ngã xuống sàn nhà khi cô nhận ra đó là ai.

“À, tôi phải xem liệu nó là sự thật hay không. Cô là một cô bồi bàn tội nghiệp làm việc ở đây. Ngồi vào bàn không ai khác hơn là Rachel. Tea rên rỉ bên trong với sự hiện diện của cô ta thắc mắc thứ cô ta muốn và vì sao mà cô ta trong tất cả con người ở đây vào nơi này như thế.

"Cô đang làm gì ở đây vậy?” Tea hỏi.

“Tôi chỉ muốn xem nơi này nổi tiếng ra sao kể từ khi nó mang vào nhiều người, đặc biệt là người như Atem. Cho đến giờ thì tôi không thấy bất cứ thứ gì đặc biệt về nó cả.” Rachel nói. Tea siết chặt giấy ghi chép trong cơn tức giận nhưng cô giữ mình bình tĩnh, bảo chính mình rằng cô cần chu đáo với khách hàng dù cô có ghét những việc này đến mấy.

“Ồ, ừ. Kể từ khi tôi không có gì tốt hơn để làm thì tôi quyết định là ăn buổi ăn đầu tiên và cuối cùng ở đây. Ai biết, có thể sẽ có sự kiện bùng nổ sẽ khiến tôi nhớ nơi này.” Cô nói một cách nham hiểm. Ta bối rối với thứ mà cô ta đã nói.

‘Cô ta cố làm tâm trí tôi đi ra sao? Chính xác thì cô ta có ý gì với từ ‘sự kiện bùng nổ’ chứ?’ Cô nghĩ. Cô thở dài khi cô kéo cây viết mực ra và đợi Rachel bảo cô về thứ mà cô ta cần.

"Cô muốn kêu gì?” Cô hỏi. Rachel nhặt lấy thực đơn và cô đặt vào biểu hiện kinh tởm khi cô đọc danh sách lựa chọn.

"Ew, không có gì đó ở đây không làm mập sao? Tôi đang cố giữ dáng của mình nhưng tôi không thể làm vậy nếu tôi ăn thứ gì đó trong thực đơn này.” Cô nói. Tea cố chống lại dữ dội để không làm hại cô gái này.

“Không ai than phiền về việc thức ăn làm mập cả.” Tea nói. Rachel chế giẫu.

"Tôi có thể thấy vì sao.” Cô nói khi cô chỉ qua một gã dư cân đang ngồi ăn bữa ăn. Hình như gã nghe được thứ mà Rachel nói và đứng lên đặt tiền vào bàn và rời khỏi quán café, cảm thấy chính mình tồi tệ. Vài khách hàng ngồi gần bàn Rachel nghe về thứ mà cô nói nữa và tất cả họ đều kinh tởm về hành vi của cô. Tea nhìn gã khi gã rời đi và cô cảm thấy tội nghiệp cho gã, biết là gã đã đi qua việc gì. Cô quay trở lại về phía Rachel với ánh nhìn trừng trừng nguy hiểm và mang cú đấm mạnh xuống bàn khiến mọi người quay quanh chỗ ngồi của mình để nhìn chằm chằm vào Tea.

"Nhìn kìa. Tôi đã cố tử tế và chu đáo với cô vì đấy là công việc của tôi nhưng thật sự khó khăn để làm với thái độ đó của cô. Cô sắp không đến đây và xúc phạm những khách hàng hoặc quán café này chỉ vì cô lo lắng về việc tăng vài cần nữa rồi. bây giờ thức ăn trong thực đơn này đã được nấu một cách tươi nguyên từ sự hổn tạp và chúng tôi bảo đảm rằng nó hoàn toàn lành mạnh 100% để mọi người thưởng thức. Việc này không phải là công việc của cô nhưng người đàn ông vừa rời khỏi đây là một trong những khách hàng thường xuyên và chỉ cần đến đây mỗi ngày thì ông ấy đã giảm hoàn toàn 20 pao. Đây là quán café thân thiện dành cho mọi người đến và ngồi bình yên do đó cô kêu thứ gì đó của thực đơn ngay bây giờ hoặc là cô có thể mang thái độ tiêu cực này đến nơi khác đi.” Cô nói rít lên với Rachel. Ngay khi Tea nói xong thì cô nhận tiếng vỗ tay từ mọi người đang lắng nghe cô nói. Rachel nhìn trừng trừng trở lại vào cô và nhìn qua thực đơn lần nữa để xem cô sẽ gọi món gì.

"Tốt. Tôi sẽ dùng bánh nướng xốp việt quất và cà phê kem đường đi kèm.” Cô nói. Tea ghi chép xuống vào sổ tay và đặt vào túi mình.


Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Oct 20, 2013 12:58 pm



“Tôi sẽ lấy nó ra trong vòng khoảng 5 phút nữa.” Khi Tea rời khỏi bàn, cô bước qua nhà bếp và kéo một mẻ bánh nướng ra khỏi lò vi song. Cô mang chúng ra khỏi để đặt vào khay và lấy một miếng ra trong khi đậy những miếng còn lại bằng cái nắp sạch. Rồi cô đến lấy cái túi giấy cùng với tạp dề và đặt chúng cùng với bánh nướng vào trong túi. Tea bước đến cái máy làm cà phê sữa và nhấn nút để cà phê đổ vào cái tách và thêm sữa và đường vào đó. Khi tất cả đã được hoàn thành cô mang mọi thứ trở lại đến chỗ Rachel đang đứng lên khỏi ghế ngồi, sẳn sàng rời đi và mang túi xách.

“Tất cả là 2.5.” Cô nói. Rahcel với vào cái bóp và kéo tiền đưa cho Tea. Cô quay mặt rời đi nhưng không phải là không ngoảnh mặt về phía Tea.

“Tôi sẽ gặp cô xung quanh, ồ đợi đã, không, tôi sẽ không.” Cô nói và cô đẩy cửa mở ra và rời đi. Tea đứng đó với biểu hiện bối rối khác khi cô cô nghĩ ra ý Rachel là gì. Cô cảm thấy ai đó chạm vào vai mình và quay đến là Cathy và Lisa.

"Này bạn ổn chứ Tea?” Lisa hỏi. Tea gật đầu.

“Ừ. Tôi nghĩ vậy.” Cô nói. Cathy đặt bàn tay lên hông khi cô nhìn trừng trừng vào cánh cửa mà Rachel đã rời đí.

"Humph, người đàn bà đó nghĩ cô ta là ai chứ? Đến đây như thể cô ta là một công chúa nào đó và nghĩ rằng cô ta có thể chỉ là nói bất cứ thứ gì cô ta muốn. Ugh, cô ta may là tôi không đến lấy lời yêu cầu của cô ta vì tôi sẽ làm thứ gì đó dữ dội hơn là trao cho cô ta lời nói đấy.” Cô nói khi cô xoắn tay áo lên và siết nắm tay. Tea và Lisa đổ mồ hôi hột với cơn tức giận của Cathy.

"Tea, cô biết cô đó chứ? Có vẻ như cô ta không thích cô chút nào.” Lisa hỏi. Tea thở dài và đi vào phía sau quầy hàng để đặt tiền vào khóa với Cathy và Lisa ở ngay phía sau cô.

“Ừ, tôi đã gặp cô ta vào mấy tuần trước. Cô ta có ý nghĩ điên rồ rằng cô ta là vị hôn thê của Atem và cô ấy nổi điên với tôi vì cô ta nghĩ rằng tôi cướp anh ấy khỏi cô ta.” Cô nói.

“Wao, nói về việc ám ảnh.” Cathy nói.

“Ừ, hi vọng là tôi không bao giờ gặp cô ấy lần nữa. Nó giống như mỗi khi cô ấy xuất hiện thì đó là dấu hiệu rắc rối vậy.” Tea nói khi cả ba bước trở lại làm việc.

Rachel đang di chuyển chậm chạp đến chiếc xe limo của mình sai khi cô ra khỏi quán café vẫn còn giận dữ với thứ đã xảy ra ở đó với Tea và đang sẳn sàng mang đến nổi đau khổ nhiều đến mức có thể. Khi cô đến chỗ đậu xe, cô mở cửa xe và vào trong thấy Renku đang xem tivi. Anh nhìn lên kịp lúc thấy cô ném túi xách vào anh khi anh bắt túi xách.

“Bây giờ có chuyện gì? Em dường như luôn trông có vẻ nhìn hung dữ trên gương mặt. Em có thể không biết việc này nhưng em có thể có nếp nhăn bằng cách đó đấy.” Anh nói khi anh mở túi xách đã bị ném vào mình và kéo ra cái bánh nướng để ăn. Rachel quay về phía anh để không hé bộ mặt cau có.

“Câm hết đi trước khi em tạt cà phê nóng này khắp người anh đấy. Em đã nhận đủ với con nhỏ đó làm em bối rối rồi. Ừ không còn nữa.” Cô nói.

“Vậy em sẽ làm gì?” Anh hỏi.

“Duh, anh nghĩ gì? Chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch tối nay. Em không để đợi cho đến khi cô ấy đi ra khỏi em vĩnh viễn rồi.” Cô nói khi cả hai ngồi vào trong xe limo đợi đến lúc thực hành kế hoạch.

Atem đặt tất cả giấy tờ mà anh cần vào vali để đem về nhà. Tất cả người làm đã về bây giờ và anh sắp rời đi rước Tea. Khi anh mặc áo khoác và nhấc vali lên, anh bước ra khỏi văn phòng vào lan can thấy Katie đang sẳn sàng đi về nữa. Cô nhìn lên khi cô thấy anh bước về nữa.

“Này Katie, cô rời đi hả?” Anh hỏi.

"Yup, chắc chắn rồi. Tôi sẳn sàng về nhà nghỉ ngơi. Koji chắc là đang nấu ăn tối này và để tôi nghỉ ngơi do đó tất cả việc phải làm là đi mua sắm ở tiệm tạp hóa để lấu vài thứ và rồi tôi đang trên đường về nhà. Thế còn anh?” Cô nói.

“À, tôi sắp rước Tea từ quán café và chúng tôi sẽ ăn buổi tối nho nhỏ.” Anh nói.

“A, ngọt ngào làm sao, À, anh không muốn để cô ấy đợi do đó ra khỏi nơi này đi.” Cô nói, nhẹ nhàng đẩy anh về phía thang mái. Atem cười lớn với trò hề của cô.

"Được rồi, được rồi. Chỉ đợi cô và tôi sẽ sẳn sàng đi.” Anh nói. Anh đợi cô trong khi cô lấy món đồ của mình rồi cả hai vào trong thang mái để lái xuống vào tầng 1. Họ bước ra khi họ tới cửa tòa nhà và bước ra ngoài bãi đậu xe. Thình lình Atem dừng lại khi anh cảm thấy bàn tay mình run rẩy và anh ngẫu nhiên đánh rơi va li. Katie dừng lại nhìn phía sau khi cô nghe nó rơi. Không chỉ có vậy mà cô còn có thể thấy là có chuyện gì xảy ra với Atem.

"Ông chủ?” Cô hỏi. Atem nhìn vào bàn tay mình thấy chúng đang run rẩy không kiểm soát. Mặc cho anh cố gắng bao nhiêu thì anh cũng không thể ngăn chúng lại, anh cảm thấy cái nẩy lên nhức nhối trong tim và anh siết lấy ngực mình bằng bàn tay của anh.

“Ông chủ, ngài ổn chứ?” Katie hỏi một cách lo lắng. Atem đang thở nặng nề khi cơn đau biến mất.

"Katie, có chuyện gì đó xảy ra. Tôi không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy như có gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Tôi cần đi xuống quán café ngay bây giờ.” Anh nói.

“Được rồi. Tôi thật sự hi vọng là anh sai nhưng nếu có gì xảy ra thì gọi tôi tại nhà nhé.” Cô nói. Atem gật đầu khi anh nâng va li và chạy về phía xe hơi. Anh mở cửa xe, bắt đầu khởi động và lái anh đến mức có thể xuống quán café.

‘Xin, xin để tôi sai đi nhưng tôi không thể xua cái cảm giác này. Tea. Anh thật sự hi vọng là em an toàn. ' Anh nghĩ.

Khách hàng cuối cùng vừa mới rời khỏi và đã đến giờ đóng cửa. Tea đang bận rộn đặt tất cả các món đồ ra khỏi và lau dọn bàn trong khi Cathy đang quét nhà và Lisa đang lau quầy hàng gần bàn đăng kí. Sau khi tất cả đã hoàn thành, Cathy và Lisa đi vào phía sau tóm lấy áo khoác để sẳn sàng rời đi. Bà Kat ra ngoài khỏi văn phòng để chuẩn bị rời đi nữa nhưng Tea vẫn còn lau bàn.

“Tea, thôi nào. Chúng tôi sẳn sàng đi rồi.” Cathy nói.

“Vâng, con yêu. Đủ rồi. Con đã làm việc vất vả hôm nay.” Bà Kat nói. Tea lắc đầu mỉm cười.

"Không, được mà. Con chỉ còn vài cái bàn lau chùi là con sẽ sẳn sàng ra ngay. Sao các người không đợi con ở bên ngoài và con sẽ ra ngoài trong vài phút nữa.” Cô nói. Tất cả họ đều nhìn nhau trước khi trả lời.

“Được rồi, con yêu. Chúng ta sẽ đợi con.” Bà Kat nói khi tất cả ra ngoài. Tea quay trở lại đến chỗ bàn lau những cái bàn còn lại.

Bên ngoài cái bong của chỗ đậu xe, hai hình dáng bước ra khỏi xe limo và ngó quanh để có tầm nhìn tốt hơn của quán café.

“Sao chúng ta không đơn giản là đợi trong xe limo chứ?” Renku hỏi một cách lười biếng. Rachel gầm gừ và đánh vào tay anh.

“Em muốn bảm đảm là bom sẽ nổ đúng. Bên cạnh đó, em thật sự không mong mình sẽ bỏ qua pháo hoa đâu, anh cũng vậy chứ?” Cô nói. Renku thở dài.

“Bất cứ điều gì.” Anh nói. Họ bước càng gần hơn và thấy Cathy, Lisa và bà Kat đang đi ra ngoài. Rachel cười tự mãn một cách độc ác hiện trên gương mặt cô.

“Cô ta vẫn còn ở bên trong. Đây là thời điểm hoàn hảo để thực thi việc này.” Cô nói và họ trốn quanh vào một bên không bị chú ý và ngó vào bên trong.

Atem vẫn còn đang lái xe xuống đón Tea, vẫn còn cảm giác như vậy. Giống như càng đến gần quán café thì càng mạnh hơn và lần đầu tiên trong cuộc đời này anh sợ hãi. Sợ rằng có chuyện gì đó thật sự sẽ xảy ra.

‘Anh đang đến Tea, xin hãy bình an khi anh đến đó.’

Tea ra ngoài từ phía sau, mang áo khoác và túi khi cô sẳn sàng rời đi. Cô đặt túi xách trên bàn và kiểm tra xem nếu mọi thứ đã ở bên trong mà không không quên bất cứ thứ gì.

“Nhấn nút đi.” Renku nói. Rahcel cười tự mãn với anh họ của mình.

“Bất cứ điều gì anh nói, anh họ.” Cô nói khi cô chậm chạp nâng ngón tay vào ngòi nổ và nhấn nút để hoạt động bom.

5

Tea đóng túi xách khi cô đã chắc chắn rằng mọi thứ cô cần đã ở bên trong.

4

Cô bước qua bức tường để tắt đèn.

3

Trở lại bàn lần nữa, cô mang áo khoác và túi xách nhưng cô nhìn lên trong 1 giây khi cô thấy thứ gì đó bên ngoài.

2

Khi cô nhìn rõ hơn, cô có thể thấy hình dáng hai cái bóng đang đứng bên ngoài đối diện quán café như thể họ đang trinh thám và khi cô nhìn gần hơn, cô chú ý thấy rằng họ thân thuộc với cô. Rồi cô nhận ra chính xác họ là ai.

‘Cái gì?’

1

“Tôi tự hỏi thứ gì giữ Tea. Tôi chắc là cô ấy đã làm việc xong bây giờ rồi.” Cathy nói.

0

!

"AAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!" Ngọn lửa bây giờ òa ra từ cửa sổ của quán café và mọi thứ nổ tung. Sự va chạm của vụ nổ đưa cathy, Lisa và bà Kat ngã vào mặt đất. Chỉ khi đó, Atem đến trước quán café và anh nhảy ra khỏi xe hơi.

“Có chuyện gì xảy ra? Mọi người ổn chứ?” Anh la lên. Lisa nhìn lên với những giọt nước mắt.

“Chúng tôi ổn nhưng Tea vẫn còn ở bên trong! Chúng tôi đang đứng bên ngoài đợi cô ấy ra thì quán café đột nhiên nổ tung!” Cô la lên. Mắt Atem mở rộng.

"Cái gì? Tôi phải vào trong đó!” Anh nói rồi anh nhảy lên để chạy vào khi đó anh bị và Kat ngăn lại. Bà đang rên rỉ vì cơn đau từ cú ngã.

“Không, cậu không thể vào trong. Rất nguy hiểm.” Atem siết chặt nắm tay.

“Thậm chí còn nguy hiểm hơn nếu con không đưa cô ấy ra ngoài. Con phải đảm bảo rằng cô ấy an toàn. Lấy điện thoại di động của con và gọi 9-1-1 nhé!” Anh nói khi anh với vào trong túi lấy điện thoại rồi ném nó cho Cathy. Rồi anh chạy vào bên trong tòa nhà đang bừng lửa và che miệng bằng áo khoác để ngăn việc hít khói. Anh nhìn quanh một cách liều lĩnh cố tìm cô.

Toàn bộ nơi này là một thảm họa. Có những cái bàn gãy, ghế gãy và hai cái quầy hàng nổ tung và tất cả gạch ở trần nhà trải rác trên sàn nhà.

“Tea? Tea? (khặc, khặc) em ở đâu?” Anh la lên. Anh nhìn khắp nơi, cô tìm thấy cô. Khi anh chạy nhanh quanh quán café, anh phát hiện bàn tay cô gần đống gạch vỡ và chạy qua đưa cô ra. Khi anh di dời tất cả gạch ra, anh thấy là cô đang bất tỉnh và cố khiến cho cô mở mắt.

"Tea? Thôi nào, tỉnh dậy đi. Chúng ta phải ra khỏi đây!” Anh nói. Cô không đáp trả bất cứ tiếng gọi nào của anh mà lửa thì đang trở nên tồi tệ hơn do đó anh trịnh trọng bồng cô lên và đưa cô ra ngoài. Khi anh ở bên ngoài thì có xe chữa lửa và xe cứu thương và đoàn cảnh sát bên ngoài. Anh bước qua người phụ giúp y tế và họ đặt Tea vào cái cáng.

“Cho người phụ nữ này oxy đi! Thưa anh, cô ấy ở bên trong trong bao lâu rồi?” Một người phụ giúp y tế hỏi.

“Không lâu, tôi vừa mới đến thì nơi này nổ tung. Xin hãy nói cho tôi biết là nếu cô ấy có ổn không.” Atem nói.

“Anh biết cô ấy sao?” Anh hỏi. Atem gật đầu.

“Ừ, tôi là bạn trai của cô ấy.”

“Ồ, trông nghiêm trọng nhưng chúng tôi không biết cho đến khi chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Anh nói khi họ chuẩn bị chuyển Tea vào bệnh viện. Atem nhìn qua xem nếu Cathy, Liasa và bà Kat ổn thì anh thấy những cô gái chữa bị vài vết thương phụ và bà Kat được đưa đến bệnh viện. Anh bước đến gần hơn và đặt một nụ hôn lên trán cô.Anh kéo ra và nhìn lên cô mong mỏi khi một giọt nước mắt nhẹ thoát ra khỏi đôi mắt anh.

“Em sẽ ổn. Anh sẽ ở ngay đây với em.” Anh nói. Anh có thể cưởi lên xe cứu thương và anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tea khi họ giữ cô thăng bằng. Cuối cùng sau 15 phút lái xe dường như là vĩnh cửu đối với Atem thì họ đến bệnh viện. Người phụ giúp y tế đưa Tea đến phòng cấp cứu và Atem phải đợi cho đến khi anh nghe tin tức về cô. Kể từ khi anh không thể dùng điện thoại của mình ở bên trong, anh hỏi tiếp tân để dùng điện thoại bàn và quay số, anh đợi anh đó nhấc điện thoại.

“Xin chà?”

“Chào Alicia, là chú Atem đây. Con có thể đưa mẹ đến nghe điện thoại không?” Anh hỏi, giấu nổi buồn trong giọng nói mình.

“Được rồi.” Nó nói. Atem đợi vài giây và nghe Katie đến chỗ điện thoại.

“Này, ông chủ, có chuyện gì?” Cô hỏi.

“Katie, nhớ khi mà tôi có cảm giác là có gì đó không ổn chứ? À, tôi đã đúng vì có chuyện khủng khiếp vừa xảy ra.” Anh nói.

“Ồ không, có chuyện gì vậy?”

“Quán café mà Tea làm việc vừa nổ tung vào tối nay cùng với việc Tea ở bên trong.” Anh nghe Katie thở hổn hển và anh có thể bảo rằng cô sắp khóc.

"Ồ trời, cô ấy ổn chứ? Anh có biết gì không?” Cô hỏi một cách liều lĩnh.

“Không, chưa đâu. Tôi đang ở bệnh viện bây giờ để xem cô ấy thế nào. Tôi chỉ muốn để cô biết chuyện xảy ra thôi.”

“Tôi vui là anh đã làm vậy. Xin hãy gọi cho Koji và tôi ngay khi anh nghe bất cứ thứ gì. Anh sẽ ổn chứ Atem?”

“Tôi sẽ khỏe tôi khi tôi biết rằng cô ấy ổn.”

“Và cô ấy sẽ khỏe. Tất cả việc mà anh phải làm là có lòng chung thành và ở cạnh cô ấy. Cô ấy cần anh hơn bất cứ thứ gì. Anh còn ở đó chứ, này?”

“Được rồi. Tôi sẽ gọi cô ngay khi tôi nhận được tin mới.”

“Được rồi ông chủ, nói chuyện với ông sau nhé.” Anh gác máy khi họ nói lời tạm biệt và anh bước trở lại ghế để đợi bác sĩ của Tea. Sauk hi khoảng nửa tiếng sau đó, anh sắp đứng lên khỏi ghế ngồi và cố tìm ra thứ gì khiến họ lâu quá thì anh thấy một bác sĩ đang bước về phía anh. Anh đứng lên và đợi để xem anh ta phải nói gì.

"Anh là Atem Mutou sao?” Ông hỏi.

“Vâng.” Anh đáp.

“Tên tôi là bác sĩ Hyoga và tôi là bác sĩ của cô Tea Gardner.”

“Cô ấy sao rồi? Cô ấy sẽ ổn chứ?” Anh hỏi.

“À, cô ấy ổn định trong lúc này là tin vui. Cô ấy có vài chấn thương phụ như vết cắt và vết bầm mà chúng tôi chữa trị một cách dễ dàng và cô ấy bị gãy tay. Chúng tôi có quét hình vào cô ấy do đó chúng tôi sẽ không biết cho đến khi kết quả đến để biết là nếu cô ấy có bị chấn thương hay không.” Anh nói. Atem gật đầu.

“Sẽ ổn nếu tôi gặp cô ấy chứ?” Bác sĩ Hyoga mỉm cười gật đầu.

“Tất nhiên, theo tôi và tôi sẽ đưa anh đến phòng cô ấy.” Ông nói. Atem theo sau bác sĩ vào trong thang máy đi lên phòng Tea ở tầng 3. Họ đến cửa phòng cô và bác sĩ mở cửa để Atem vào trong và ông phải rời đi chăm sóc bệnh nhân khác. Atem nhìn thấy Tea đang nằm trên giường nghe nhịp tim trong máy và thấy gương mặt cô đang bị che băng trên má và chéo trên đĩnh đầu. Cánh tay trái của cô đang được giăng băng phần còn lại của bụng cô. Anh nâng bàn tay lành của cô lên và nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Em biết không. Anh muốn trãi qua buổi chiều với em nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng em sẽ vào bệnh viện. Có lẽ em nghĩ là việc này điên rồ nhưng anh có thể cảm thấy thứ gì đó xảy ra và anh biết việc đó là thứ gì đó với em. Anh đoán rằng nó có ý nghĩa là bây giờ chúng ra đã được liên kết. Em nhớ là em bảo anh màu sắc ưa thích của em là màu xanh không. Ừ, anh nghĩ rằng nó bắt đầu là màu sắc ưa thích của anh nữa rồi. Do đó em phải mở mắt để anh có thể thấy đôi mắt xinh đẹp màu xanh của em lần nữa. Em phải trở về với anh.” Anh thì thầm. Anh nâng bàn tay cô lên môi mình và đặt một nụ hôn lên đó. Atem đặt đầu mình nằng xuống cạnh bàn tay cô, nhắm mắt và cầu nguyện rằng Tea sẽ hoàn toàn bình phục. Chỉ khi đó, anh cảm thấy một sự chuyển động nhẹ dưới bàn tay mình và anh nâng đầu lên thấy bàn tay Tea bắt đầu di chuyển. Anh quay lại nhìn vào gương mặt của cô và thấy đôi mắt cô dập dờn mở ra. Cô chớp mắt vài lên để làm rõ tầm nhìn và quay đầu về phía bên phải và thấy Atem đang ngồi bên cạnh mình.

"Atem?" Cô thì thầm bằng giọng khàn khàn. Atem thở ra hơi thở thư thái khi cô mở mắt.

"Này, em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi khi anh chạy bàn tay qua tóc cô.

“Em cảm thấy thật sự đau nhưng em nghĩ là em ổn rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hỏi. Atem nháy mắt bối rối.

“Em không nhó sao?” Tea lắc đầu một cách yếu ớt từ bên này sang bên kia.

“Thứ cuối cùng mà em nhớ là hình dáng của chiếc bóng và ánh đèn sáng trước khi mọi thứ đi vào bóng tối.” Cô nói. Atem thở dài và cúi đầu, nghĩ ngợi về việc làm thế nào để giải thích mọi thứ cho Tea.

“Tea, có một tai nạn và việc đó khiến em ở đây. Quán café đã nổ tung vào tối nay.” Anh nói. Mắt Tea mở to và cô bắt đầu nhớ vào lúc này.

“Đúng rồi. C-Chờ đã. Thế còn Cathy, Lisa và dì Kat thì sao?” Cô hỏi khi cô cố ngồi dậy nhưng bị ngăn lại khi cơn đau đập vào cô khiến cô rên rỉ. Atem làm dịu phía sau lưng cô vào giường một cách thận trọng.

“Yên nào Tea. Họ khỏe rồi. Tất cả đều bị thương nhưng không nặng như em. Anh rất vui là em ổn.” Anh nói.

“Em cũng vậy. Điều cuối cùng mà em có trong tâm trí mình là liệu em có thể gặp anh nữa không.” Cô nói. Atem mỉm cười và chà vào bàn tay cô lần nữa.

“Anh hứa với em là sẽ không có gì có thể ngăn cách chúng ta. Chúng ta có mối liên hệ mạnh mẽ nơi mà bây giờ anh có thể thật sự cảm thấy nếu em gặp nguy.” Anh nói. Tea nhìn lên Atem trong sự khó tin.

“A- anh cảm thấy em ư? Anh cảm thấy có thứ gì đó không ổn sao?” Atem gật đầu.

“Vâng. Anh chỉ ước ao là anh ở đó với em sớm hơn.” Anh nói.

“Em hi vọng là anh không nghĩ rằng tất cả thứ này là lỗi của anh.” Cô nói. Atem nhún vai.

“Ừ, không chính xác như nếu anh-" Tea chen ngang anh bằng cách đặt ngón tay lên môi anh.

"Shhh, đừng nói thêm nữa. Hãy chỉ sống cho lúc này, được chứ?” Cô nói. Atem mỉm cười và cúi vào hôn cô một cách dịu dàng lên môi.

“Em đúng. Chúng ta nên sống cho lúc này và lúc này. Anh chỉ muốn chăm sóc em. Sao em không ngủ. Em cần sức mạnh trở lại.” Anh nói. Tea mỉm cười gật đầu.

“Nghe như là ý kiến hay. Anh sẽ ở đây khi em thức dậy chứ?” Cô hỏi.

“Tất nhiên. Anh sẽ không đi đâu cả.” Anh nói. Rồi cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ với việc Atem nhìn cô. Anh không thể ngừng nghĩ ngợi về thứ mà Tea bảo với anh về những hình dáng chiếc bóng và nó khiến anh muốn biết họ là ai.

‘Tôi phải tìm ra anh là người có trách nhiệm cho việc này. Khi tìm được thì tôi sẽ khiến chúng trả giá cho thứ mà chúng đã làm với Tea.’ Anh nghĩ ngợi. Anh đặt một nụ hôn nữa lên môi Tea trước khi đặt đầu xuống giường và ngủ.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Mon Oct 21, 2013 11:56 am

Nhận xét fic Two heart chương 8: Tình cảm và thật đáng tiếc là khi Anzu cùng với Atem dự định bên nhau, cùng nhau làm nhiều việc thì lại xảy ra vụ nổ khiến Anzu bị thương. Hành động khi vụ nổ xảy ra của Atem rất hào hùng và khí phách. Vì Anzu anh ko ngại nguy hiểm. Nhiêu đó cũng chứng minh cho tình yêu đáng quý của anh rồi.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Dec 24, 2013 9:37 am

Chúc mừng giáng sinh an lành và vui vẻ.

Chương 9: Thời gian thăm viếng


"Tin ngắn cho hôm nay. Một vụ nổ lớn đã xảy ra vào tối nay ở quán Café Ngôi sao Tỏa sáng khoảng giữa 10 và 11 giờ. Không ai biết bằng cách nào mà vụ nổ xảy đến nhưng cảnh sát đang đang trong tình hình theo dõi hiện trường khi chúng tôi báo cáo. Tôi cũng được nghe nói là có một phụ nữ ở bên trong khi vụ nổ xảy ra nhưng đa tạ là cô ấy đã sống sót với mấy vết cắt nhẹ và thâm tím và cũng bị gãy cánh tay. Chúng tôi sẽ có thêm câu chuyện này tối nay lúc 8 giờ. Tôi là Shizuru Fujiama ở kênh thông tin 9.”

Ti vi bị tắt không ai khác ngoài Rachel và cô quăng cái điều khiển qua phòng làm vỡ vài khung hình treo trên tường. Rồi cô quay về phía Renku nhồi mặt với thức ăn và bia. Cô bước qua anh và kéo cái chai ra khỏi tay ngay khi anh sắp uống một tợp để thu hút sự chú ý của anh.

“Kế hoạch của chúng ta không thành công! Khốn kiếp. Dù gì con điếm đó có gì vậy? Nó có phép thuật nào đó để tránh khỏi cái chết sao?” Cô la lớn. Renku đặt ngón tay vào tai anh để ngăn giọng nói rít lên của em họ. Khi anh biết là cô đã nói xong thì anh lấy tay ra khỏi tai và hồi đáp khi anh nhún vai.

“Này, không phải lỗi của anh kế hoạch của em phản tác dụng đâu. Anh cũng tức tối nhiều như em là chúng ta đã không giết được cô ta? Tất cả điều anh biết rằng tốt hơn là đừng nên đặt anh vào vết nhơ vì nếu anh có bề gì thì anh cũng sẽ đem em theo đó. Ý anh là em biết rằng Tea đã nhìn thấy chúng ta từ phía sau. Nếu cô ấy đi đến cảnh sát và bắt chúng ta ra thì sao?” Anh nói. Rachel cẩu thả vẫy tay vào không gian.

“Đừng có kì hoặc. Cho dù cô ta nhìn thấy chúng ta thì cô ta cũng không thể bảo đó là chúng ta. Bên cạnh đó, không có gì dẫn chúng ta bị oanh tạc do đó ngừng hoang tưởng đi. Dù gì thì chúng ta phải vạch ra kế hoạch khác. Nhớ là khi em bảo rằng buôỉ tiệc công đi đó sẽ đến sớm thôi?” Cô nói. Renku đang nghĩ trở về lúc khi cô đã nói về nó rồi gật đầu.

“Ừ, vì sao?” Anh hỏi. Rachel đặt nụ cười tự mãn độc ác trên gương mặt.

“Hãy chỉ đợi cho đến khi một ngày quan trọng đến và nếu linh cảm của em đúng thì nó luôn, rồi chúng ta sẽ thực hiện một cuộc nổ lực khác lên kế hoạch để loại trừ con điếm đó.” Cô nói, chà bàn tay vào nhau.

Tea nhúc nhích ra khỏi giấc ngủ bì ánh nắng sáng đang chiếu vào cửa sổ bệnh viện. Cô chớp mắt vài lần để làm rõ sự lờ mờ của đôi mắt đang ngủ của cô và cố ngồi dậy nhưng bị chặn lại bởi cơn đau rộn lên trong đầu cô. Kể từ khi cánh tay trái của cô bó bột thì cô nâng cánh tay phải để chạm vào cái băng được quấn lại quanh đầu cô khi cô phát hiện có trọng lượng nhẹ rồi nhìn xuống thấy Atem đang dựa đầu vào bên mép giường của cô trong khi đang nắm tay cô. Cô chú ý thấy những đường thâm vần dưới đôi mắt anh và đoán là anh đã không ngủ nhiều vào tôí qua vì anh đã ở đây với cô. Tea chậm chạp kéo bàn tay ra khỏi tay anh và luồn nó qua mái tóc 3 màu, thích thú cách thức mà nó chảy qua những ngón tay của mình. Vài sợi tóc khiến Atem thức dậy khỏi giấc ngủ. Anh nâng tóc lên và mỉm cười khi anh thấy Tea đang vuốt ve mái tóc của anh.

"Này, em tỉnh dậy rồi. Em cảm thấy ổn chứ?” Anh hỏi. Tea mỉm cười gật đầu.

“Ngoài cơn đau đầu lập dập và cơn đau thì em nghĩ rằng em ổn.” Cô nói. Rồi Atem ngồi dậy trên ghế chà vào má cô bằng bàn tay rồi nhìn vào cô với đôi mắt đầy quan tâm.

“Em cần gọi bác sĩ không?” Anh hỏi.

“À, em biết dù gì ông ấy có lẽ đã đến kiểm tra em mà nhưng không thật sự có gì nghiêm trọng đâu. Em khá là lo lắng về anh đấy. Có gì đó mách bảo em rằng anh đã không ngủ ngon vào tối qua. Anh thức gần như suốt đêm để trông chừng em sao?” Cô hỏi.

“Thật sự là vậy. Anh phải bảo đảm rằng em thật sự ổn. Ồ Tea. Khi anh nhìn thấy vu5 nổ và bạn bè em bảo anh rằng em vẫn còn bên trong thì nó như thể anh sắp mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời. Anh chỉ ước là anh đến sớm hơn. Nếu thế thì anh đã bảo vệ em nhiều hơn và em sẽ không nằm ở đây.” Anh nói khi anh cúi đầu nhìn vào cánh tay bị thương của cô. Cô nhìn chằm chằm vào anh, không biết nói gì để khiến anh cảm thấy rằng đó không phải là lỗi của anh nhưng thứ mà cô làm là cố gắng cổ vũ anh. Do đó cô nâng bàn tay lên và đặt nó vào má anh để quay đầu anh đối diện với cô. Cô trao anh nụ cười trìu mến khiến anh tan chảy ngay ớ đó.

“Em muốn anh làm thứ gì đó cho em nếu anh không phiền chứ?” Cô hỏi. Atem nắm tay cô với tay anh rồi đặt nụ hôn nhẹ vào đó.

“Bất cứ thứ gì. Em cần gì?” Anh hỏi. Cô sắp nói lần nữa thì cánh cửa phòng mở ra bác sĩ Hyoga đang cầm hồ sơ của bệnh nhân Tea.

“Chào buổi sáng. Tôi vui là thấy cô tỉnh dậy, cô Gardener. Cô cảm thấy thế nào hôm nay chứ?” Ông hỏi.

“Tôi khỏe, ngoại trừ cơn đau đầu đến và đi.” Cô nói. Atem quay đến bác sĩ.

“Đó có phải là mối bận tâm đáng lo không?” Anh hỏi. Bác sĩ Hyoga mỉm cười, lắc đầu.

"Không, đó là biểu hiện sau khi bị chấn thương đầu. Tất cả việc tôi làm là kê đơn thuốc sẽ giúp ích cho việc chữa cơn đau. Đó là vì sao tôi ở đây. Tôi cũng muốn trao cho cô phiếu đánh giá và tôi sẽ gọi y tá vào phòng cô trong khoảng 10 phút nữa để thay băng. Cô chấp thuận chứ, cô Gardener?” Anh hỏi. Tea chậm chạp gật đầu do đó đầu cô không bắt đầu đau lần nữa.

“Ừ, tôi sẳn sàng rồi.” Cô nói.

“Được rồi. Tôi sẽ quay trở lại sau khi hoàn thành công việc với bệnh nhân khác.” Anh nói khi anh bước ra khỏi phòng. Atem quay trở lại đến chỗ Tea rồi anh nâng cánh tay cô lên vuốt ve dịu dàng.

"Anh sẽ đi xuống quán café và cầm thứ gì đó để uống trong khi em đang thay băng. Em có nói gì trước khi bác sĩ vào không?” Anh hỏi. Tea hít một hơi dài trước khi trả lời.

“Em muốn anh về nhà và nghỉ ngơi.” Cô nói. Atem chớp mắt vài lần sau khi anh nghe cô nói rồi lắc đầu.

“Không. Anh sẽ không chỉ đơn thuần là rời bỏ em ở đây một mình bên cạnh đó thì anh lấy mình nghỉ đủ rồi.” Anh nói, cam đoan với cô. Tea không chịu điều đó rồi cô kéo tay mình ra khỏi tay anh đặt nó lên khuôn mặt anh.

"Xin hãy làm thế vì em. Em biết là anh đã không ngủ ngon vào tối qua vì anh chăm nom em. Em sẽ ổn. Tất cả việc anh làm là nghỉ ngơi. Khi anh có được giấc ngủ đàng hoàng thì anh có thể trở lại trong vài tiếng, được chứ?” Cô nói. Atem nhắm mắt và thở dài. Anh không muốn rời bỏ Tea một mình nhưng anh cũng không muốn cô lo lắng cho anh. Anh nhìn lên cô mỉm cười.

“Được rồi. Anh sẽ nghỉ ngơi. Anh dù gì cũng phải để Katie biết chuyện gì xảy ra. Cô ấy đã lo lắng cho em khi cô biết về chuyện gì đã xaỷ ra tối qua đấy. Em có chắc là em sẽ ổn chứ?” Anh hỏi.

“Ừ. Khi y tá hoàn thành việc kiểm tra em thì em sẽ quay trở lại vào giấc mơ.” Cô nói, cố làm sôi động tâm trạng. Atem phát ra tiếng cười khúc khích rồi đứng lên ra khỏi ghế ngồi để dựa xuống và trao cho Tea nụ hôn lên má.

“Anh sẽ trở lại sau đó. Anh mong em tỉnh dậy khi anh đến.” Anh nói một cach1 trêu đùa. Tea cười khúc khích rồi lắc đầu.

“Được rồi. Em sẽ cố.” Cô nói. Atem mỉm cười và vén mớ tóc của cô ra khỏi gương mặt.

“Anh yêu em.” Tea mỉm cười trở lại khi anh cúi xuống hôn môi cô. Anh kéo ra sau vài giây.

“Em cũng yêu anh.” Cô nói. Rồi Atem bước qua để rời khỏi phòng khi y tá vào trong kiểm tra Tea. Anh quay trở laị vẫy tay vào cô và khi cô vẫy tay lại thì anh rời khỏi phòng. Anh bước ra ngoài đến xe hơi của mình rồi vào trong lái xe về nhà. Trước khi anh về nhà thì anh quyết định ghé nhà Katie và Koji. Anh bước ra khỏi xe hơi khi anh đến rồi bước lên cổng để rung chuông. Atem đợi vài giây trước khi Katie mở cửa.

“Ồ này, ông chủ. Vào trong đi.” Cô nói và mở cửa rộng hơn để Atem có thể bước vào. Anh bước đến ghế sofa nơi anh nhìn thấy Koji đang ngồi trên sàn nhà với Alicia khi cô bé đang tô màu trong những quyển sách sôi động và ngồi xuống. Alicia nhìn lên khi nó thấy Atem đang ngồi xuống và đứng lên từ chỗ ngồi của nó trên sàn nhà để chạy đến anh.

"Chào, chú Atem.” Nó reo lên một cách vui vẻ.

“Chào công chúa nhỏ, hôm nay cháu sao rồi? Cháu có làm bé ngoan cho mẹ và ba không?” Anh hỏi. Alicia gật đầu.

“À há. Cô Tea đâu rồi? Cháu muốn cô choi voi chau.” Nó nói khi nó nhìn quanh phòng nghĩ ngợi rằng Tea sẽ xuất hiện. Atem nhìn lên Koji và Katie đang đứng cạnh nhau. Atem nhìn xuống trở lại Alicia và đặt bàn tay lên trên đầu cô.

“À, bé yêu, um. Chú không biết là cháu sẽ hiểu việc này không nhưng cô Tea đang ở trong bệnh viện lúc này do đó cô ấy sẽ không thể chơi với cháu như cô ấy muốn.” Anh nói. Alicia nghiêng đầu sang 1 bên trong khi đặt ánh nhìn hơi bối rối dễ thương trên gương mặt cô.

“Bệnh vi hả?” Nó hỏi. Katie bước qua ngồi trên ghế sofa cạnh Atem và cô nhấc Alicia ngồi trên đùi cô.

“Con yêu. Con nhớ là khi ba và mẹ bảo con về việc khi con còn ở trong bụng mẹ và là mẹ phaỉ đến bệnh viện để con có thể được sinh ra không?” Cô hỏi. Alicia gõ vào cằm cố suy nghĩ và mỉm cười khi nó nhớ ra.

“Ồ, de. Là noi mà những đứa bé đến tu do. Nhưng sao cô Tea ở đó? Cô ấy sắp mang về nhà một đứa bé sao?”Nó hỏi. Katie mỉm cười lắc đầu với đứa con gái.

“Không, con yêu. Bệnh viện không chỉ là nơi mang về nhà những đứa bé. Chúng cũng là nơi cho những người bệnh và bị thương. Cô Tea ở trong bệnh viện vì cô ấy bị thương nặng do đó các bác sĩ đang chăm sóc tốt cho cô ấy.” Katie giải thích. Alicia nhìn xuống đùi của nó trong vài giây rồi nó nhìn trở lại vào mẹ mình trông rất lo lắng.

“Cô ấy ổn chứ mẹ?” Nó hỏi. Rồi Katie và Koji quay về phía Atem đợi nghe câu trả lời từ anh.

“Thật ra đó là lí do tôi ghé qua đây. Cô ấy tỉnh dậy vào tối qua và bên cạnh nhưng4 vết cắt, vết bầm và cánh tay bị gãy thì tôi nói là cô ấy ổn.” Anh nói. Katie và Koji thở dài thư thái vì có tin tốt lành.

“Trời. Đó là tin tốt mà tôi được nghe hôm nay. Tôi vui là cô ấy ổn.” Koji nói.

“Ồ, tôi cũng vậy. Anh không hiểu là tôi lo lắng về cô ấy thế nào đâu.” Katie nói. Koji thở dài.

“Ồ, cô ấy ở khắp trong nhà tối qua cứ làm mình bận rộn. Thậm chí cô ấy còn thay tấm vải ghế dài khoảng 10 lần trước khi tôi làm cô ấy ngồi xuống đấy.” Anh nói. Katie thè lưỡi vào Kaji và anh cười vì trò hề trẻ con của cô.

“Tôi không thể làm gì. Tea bây giờ là 1 phần lớn trong cuộc đời Atem do đó tất nhiên là tôi lo lắng về cô ấy rồi. Nhân tiện thì anh có đang trên đường đến gặp cô ấy không, thưa ông chủ?” Atem lắc đầu.

“Không, thật ra thì tôi vừa mới đến từ nơi đó suốt buổi tối rồi. Tea muốn tôi về nhà ngủ khi mà theo cách nào đó thì cô ấy biết tôi quan sát cô âý đủ rồi. Thật ngạc nhiên. Cô ấy đang ở bệnh viện mà cô ấy lại lo lắng về việc tôi ngủ đấy.” Anh nói khi đang dựa lưng lên ghế sofa.

"À, tất nhiên là cô ấy yêu ngài. Cô ấy không thể cảm thấy khỏe hơn về ngài lúc đó. Tôi phải đồng tình với cô ấy thôi. Tôi cũng sẽ cảm thấy y như thế với Koji và Alicia.” Cô nói, nhìn vào gia đình mình. Koji dựa vào hôn Katie và cũng hôn trán Alicia nữa.

"Mẹ, cha. Con có thể đến gặp cô Tea không?” Alicia hỏi. Katie và Koji nhìn nhau mỉm cười.

“Đó là ý hay, con yêu. Chắc chắn là chúng ta có thể đến gặp cô ấy mà.” Koji nói.

“Tôi nghĩ là Tea sẽ thật sự thích việc này nếu các người đến thăm cô ấy. Tôi về nhà và nghĩ ngơi trước khi đến gặp Tea sau đó đây.” Atem nói. Anh lên ghế sofa và trao cho họ thông tin về nơi mà Tea đang nằm ở bệnh viện. Rồi anh rời họ để vào trong xe hơi lái về nhà. Khi anh vào trong nhà thì anh đặt chìa khóa vào bàn cà phê và bước lên lầu đến giường ngủ nằm trên gối. Anh cảm thấy rất thoải mái trên giường nhưng theo cách nào đó không không vừa lòng vì anh muốn Tea nằm cạnh anh. Anh có ít thời gian suy nghĩ trong khi anh đợi giấc ngủ xâm chiếm. Bây giờ quán café đã mất, anh tự hỏi Tea sẽ làm gì khi cô ra viện. Anh thậm chí nghĩ về thứ gây ra vụ nổ đầu tiên nữa.

‘Đây không phải là sự ngẫu nhiên. Ai đó làm việc này. Tea bảo là cô nhìn thấy những hình dáng của cái bóng tối qua do đó có lẽ nếu cô nhớ họ là ai thì chúng ta có thể nghĩ ra ai gây ra tai nạn này. Tôi thề thì khi tôi tìm ra là ai thì họ sẽ cầu nguyện là họ chưa từng sinh ra trên đời đấy.’ Anh nghĩ. Rồi Atem quay về phía anh cố ngủ. Sau 10 phút thì anh rơi vào giấc ngủ không mộng mị chờ đợi thời gian anh sẽ phải đi gặp Tea sau đó.

Y tá vừa thay băng cho Tea xong và bây giờ bác sĩ Hyoga đang kiểm tra cô lúc này. Ông kiểm tra cô và cũng kiểm tra xem có vết thương nào khác ngoài những vết thương mà cô đang có bây giờ không nhưng mọi thứ trở nên bình ổn. Khi ông bảo là cô ổn thì ông rời khỏi để chăm sóc những bệnh nhân khác để cô nghỉ ngơi hơn nữa. Khoảng 3 giờ sau khi Tea tỉnh dậy thì ai đó đến phòng cô. Cô mở mắt và quay về phái cánh cửa và ngạc nhiên về người bước vào.

“Cô Tea.” Tea mỉm cười khi cô thấy Alicia nhỏ bé chạy lên giường cô.

“Chào Alicia, cháu đang làm gì ở đây vậy?” Cô hỏi. Alicia cười khúc khích.

“Cháu đến đây với mẹ cha để gặp cô đấy.” Cô nói. Tea ngạc nhiên và rồi nhìn lên khi cô nghe tiếng Katie ở hành lang.

"Alicia, con ở đâu?” Katie và Koji bước vào trong phòng Tea thở dài thư thái khi họ tìm thấy đứa con gái.

"Con yêu, con không thể tự mình chỉ chạy lung tung ở nơi rộng lớn như vậy. Con có thể dễ dàng bị lạc.” Koji nói. Alicia chạy qua anh khi anh cúi xuống đến sàn nhà.

"Xin loi Ba, xin loi mẹ nhưng nhìn xem con thấy cô Tea nè.” Nó nói. Katie cười khúc khích.

“Ừ, mẹ thấy rồi. Tốt lắm.” Cô nói. Alicia chạy trở lại về phía Tea và có ánh nhìn quan tâm trên gương mặt nhỏ khi nó nhìn thấy dãy băng trên gương mặt Tea và quấn quanh trán cô.

“Đau không dì Tea?” Nó hỏi. Tea mỉm cười.

“Không, không đau chút nào, con biết vì sao không?” Cô nói. Alicia lắc đầu. “Vì bác sĩ đang làm việc để khiến dì trở nên khỏa hơn nhưng có điều gì đó mà những bác sĩ không thể làm. Con có thể nhìn thấy cây nạng trên cánh tay dì không?” Cô hỏi.

“Ừ, để làm gì vậy?”

“À, nó giúp để hồi phục cánh tay của dì nhưng dì cần thứ gì đó màu mè trên nó để giúp cánh tay hồi phục nhanh hơn nhiều. Con biết là như thể 1 bức tranh nhỏ vậy.” Alicia há hốc miệng và lấy ra cái bao lô đeo trên lưng nhỏ. Nó mở ra và lấy ra đất sét.

“Con có thể giúp dì, dì Tea. Ổn nếu có thể chứ cha mẹ?” Nó hỏi khi nó quay về phía cha mẹ mình. Katie và Koji gật đầu.

“Tất nhiên là ổn. Mẹ tin là dì Tea sẽ thích nó.” Katie nói. Koji bồng Alicia lên và nhẹ nhàng đặt nó kế bên cạnh Tea để nó có thể bắt đầu tô màu. Katie bước qua về phía Tea.

“Này cô gái, cô sao rồi?” Cô hỏi.

“Tôi ở đó dù gì tôi vẫn còn cảm thấy đau thốn. Thật sự tốt khi các người đến thăm viếng tôi dù các người không cần phải làm vậy. Tea nói.

“Cô đùa à? Chúng tôi muốn bây giờ cô và Atem đang hẹn hò. Các người giống như gia đình của chúng tôi vậy.” Koji nói.

"Koji đúng đó. Người em mà tôi chưa bao giờ có. Đối diện với nó đi bạn gái. Như thể bây giờ cô là gia đình.” Tea mỉm cười và quay về phía Alicia đang bận rộn vẽ trên cây nạng của cô trong khi nhìn tập trung vào gương mặt cô.

“Cám ơn các người, việc đó thật sự có ý nghĩa rất nhiều. Các người có thấy Atem vào sáng nay không?” Cô hỏi.

“Thật ra, anh ta ghé qua căn nhà chúng tôi để nói với chúng tôi về việc cô thế nào trước khi về nhà ngủ rồi.” Katie nói.

“Tốt. Tôi hi vọng là anh ấy nghe tôi. Tôi phải thực tế van nài anh ấy về nhà nghỉ.”

“Ừ. Anh ấy khá là kiệt sức, chỉ vui mừng là cô ổn, Tea à. Có ai khác bị thương không?” Tea lắc đầu.

“Không, Atem nói rằng họ ổn. Việc đó khiến tôi rất thư thái. Tôi chỉ là không thể tin rằng quán café đã ra đi. Bà Kat chắc là bị sụp đổ.”

“Bà Kat sao?” Koji hỏi. Tea gật đầu.

"Ừ, bà ấy là chủ của tôi và là chủ nhân của quán café. Hơn thế nữa thì bà ấy ở đo vì tôi khi tôi mất cha mẹ mình vài năm trước.”

“Con hoàn thành rồi.” Alicia nói. Katie và Koji bà Tea quay lại nhìn vào cây nạng và ngạc nhiên vì hình vẽ đầy màu sắc tạo bởi Alicia.

"Dì có thích nó không?” Nó hỏi. Tea nâng cánh tay lên và nhìn vào thiết kế sáng tạo. Nó vẽ hai ngôi sao và trái tim. Alicia cũng thêm vài bức hình về con thú hổ nhỏ xung quanh giống công chúa hổ mà Tea trao cho cô vào ngày sinh nhật.

“Dì yêu nó. Con là một họa sĩ nhỏ rất có tài năng. Việc đó khiến cho cánh tay của dì cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Tea nói. Alicia cười khúc khích và rất tự hào về công việc của mình. Katie nhìn xuống đồng hồ và thấy đến giờ họ đi rồi.

“Chúng tôi rất xin lỗi Tea nhưng chúng tôi phải sẳn sang rời đi. Chúng tôi đến chỗ mẹ để gởi Alicia và Koji và tôi có vài việc vặt để làm.” Tea gật đầu.

“Ồ, được mà. Thật sự tốt là các người ghé qua và xem xét tôi.” Cô nói.

“Này, không có rắc rối gì đâu. Chúng tôi chỉ là vui mừng khi cô không bị thương nghiêm trọng.” Koji nói khi anh giúp Alicia đặt đồ vật bên trong vào ba lô trên vai và bồng lên. Nó có hơi buồn là họ rời đi.

“Cha mẹ, con có cần đi không?” Nó hỏi.

“Vâng, con yêu. Chúng ta phải gặp bà nội nhưng đừng lo vì chúng ta sẽ trở lại thăm Tea lần nữa, được chứ?” Katie nói.

“Được rồi nhưng con có thể hỏi dì ấy điều gì đó trước không?”

“Chắc chắn rồi nhưng nhanh lên. Chúng ta phải để cô ấy nghỉ ngơi.” Koji đặt nó xuống để nó có thể bước qua giường Tea.

“Mẹ và cha nói là dì như thể gia đình với chúng ta bây giờ, đúng không?” Cô nói. Tea gật đầu. “À, việc đó có khiến dì như dì con bây giờ, đúng chứ?” Tea chớp mắt vài lần và rồi cô nhìn lên Katie và Koji đang nhìn nhau. Họ quay lại nhìn Tea nở nụ cười và cả hai gật đầu. Tea mỉm cười lại và nhìn xuống Alicia.

"Nếu đó là thứ mà con muốn dì làm thế Alicia thế thì dì sẽ tự hào làm dì của con.” Cô nói. Đôi mắt Alicia giống như tia nhấp nháy và cô có nụ cười lớn nhất trên gương mặt.

“Vâng, cám ơn!” Nó nói khi nó nâng cánh tay nó lên không trung. Katie cười lón và bước đến bồng nó lên.

“Được rồi, con yêu. Chúng ta phải đi bây giờ. Cô sẽ trở nên khỏe hơn thôi Tea.” Cô nói.

“Tạm biệt dì Tea.” Tea nâng bàn tay phải lên vẫy chào lại cô.

“Tạm biệt. Gặp lại các người sau.” Cô nói. Rồi họ bước ra khỏi phòng để Tea lại với ý nghĩa của mình. Cô sắp đi ngủ nữa thì đột nhiên cô bắt đầu đau đầu. Vài cái chớp nhoáy của tối qua đến với cô nhưng nó không giúp cô thấy chính xác ai đã gây ra vụ nổ. Chỉ là khi đó cơn đau của cô biến mất và cô mở mắt ra cố tách ra cùng nhau mọi thứ nhưng không thể hình dung ra nó có ý nghĩa gì. Tea thở dài và nhắm mắt ngủ.

Đã 5 giờ sau khi Atem thức dậy từ giấc ngủ bởi tiếng ồn ào đập vào cửa trước. Anh ngồi dậy trong khi dịu mắt và bước xuống cầu thang xem đó là aoi. Anh mở cửa để chào đón Yugi, Joey và Tristan.

"Này các bạn, các người làm gì ở đây?” Atem hỏi khi anh dẫn họ vào trong. Họ bước vào trong phòng khách ngồi xuống.

“Chúng tôi đang xem tin tức vào sáng nay về vụ nổ tối qua. Xin hãy bảo tôi là Tea không có bên trong khi việc đó xảy ra đi.” Yugi nói. Atem gật đầu trong khi họ đang đợi anh giải thích.

“Tôi đến đó hình như là 5 giây sau khi nó xảy ra để tìm thấy là cô ấy vẫn còn ở bên trong. Do đó tôi đưa cô ấy ra bước khi có bất cứ thứ gì nghiêm trọng xảy ra với cô ấy.”

“Ồ trời. Cô ấy ổn chứ?” Joey hỏi.

"Ừ, cô ấy ổn mà, cám ơn. Cô ấy chỉ có vài vết bầm và vết cắt cùng với cánh tay bị gãy thôi nhưng tôi nói là cô ấy đang ổn. Tôi đã thức suốt đêm lo lắng về cô ấy do đó tôi dường như không ngủ cho đến khi Tea khiến tôi về đây để ngủ." Anh nói. Tất cả họ bất đầu cười lớn.

“À, cô ấy chắc là đang trở nên tốt hơn nếu cô ấy ra lệnh lòng vòng cho anh.” Tristan nói. Joey và Yugi tiếp tục cười lớn trong khi Atem lắc đầu cười khúc khích. Anh nhìn vào đồng hồ trên đường thấy rằng nó ở quanh khoảng 4 giờ trong buổi chiều và không thể tin là anh đã ngủ quá lâu. Anh dậy ra khỏi ghế ngồi và nắm lấy chìa khóa.

"Tôi sắp đi xem cô ấy thế nào. Các người muốn đến không? Tôi chắc chắn cô ấy sẽ vui vẻ gặp các người.” Anh nói.

“Vâng đó thật sự là vì sao chúng tôi đến.” Yugi nói. Tất cả đứng lên để đi ra ngoài và lên xe hơi của Atem rối lái xe xuống bệnh viện. Khoảng mười phút sau, họ đến và bước vào trong. Atem đi lên ngăn kéo trước yêu cầu gặp Tea. Nhân viên để cho khách viếng thăm đi qua và họ lên cầu thang máy đến phòng 3 bước vào cửa phòng Tea. Atem xoay đồ mở cửa và thấy là cô đang ngồi dậy từ giường nhìn vào thức ăn đặt trong mâm với sự kinh khủng trên gương mặt. Khi Tea nghe tiếng cửa mở, cô nhìn lên mỉm cười. Atem và những người khác bước vào phòng và Atem bước qua hôn cô.

“Này, em khỏe không?” Anh hỏi.

“Em khỏe nhưng em không thể đợi mình bước ra khỏi nơi này. Anh có tin là họ khiến em ăn những thứ này không.” Cô nói khi cô chỉ vào thức ăn trên mâm. Atem cười khúc khích với cái bĩu môi cô tạo ra.

“Vậy cô có cảm giác là hơi chửi rủa sao? Nếu cô không muốn ăn nó thì cô có thể đưa cho tôi.” Joey yêu cầu. Tea mỉm cười gật đầu.

“Vâng, các bạn đang làm gì ở đây vậy?” Cô hỏi.

“Đừ, chúng tôi đến thăm cô. Ồ và đừng nghe Joey. Cô có thể đưa cái mâm cho tôi.” Tristan nói. Joey gầm gừ và nhìn trừng trừng vào anh.

“Vâng Tea, khi chúng tôi nghe tin tức về vụ nổ thì tất cả ba người chúng tôi lái xe đến đây nhanh đến mức chúng tôi có thể để gặp cô.” Yugi nói.

‘Ồ, thật tốt khi gặp các bạn và cám ơn vì đã đến. Những con ngựa của bạn thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Ồ, tốt, Angel thật sự nhớ cô đó, Tea nhưng dường như Bronco đang an ủi làm vui lòng nó. Con ngựa của anh hoàn toàn có tình cảm dành cho cô ấy đấy, Atem.” Yugi nói. Atem cười khúc khích gật đầu.

“Ừ, em chú ý vào lần cuối cùng anh ở đó mà.”

“Không chỉ có thế, Joey đã chia sẽ việc làm sạch chuồng ngựa trong hai tuần sau cuộc cá cược chúng tôi tạo ra khi đua ngựa với nhau.” Tristan nói. Joey quay về phía Tristan, lắc nắm đấm.

“Anh chơi ăn gian và anh biết thế. Tôi đã thắng anh nếu anh không bảo tôi là có món chilli đứng phía sau tôi.” Anh nói.

"Ừ, đó không phải là lỗi của tôi. Anh nghĩ với bao tử của anh đi. Thậm chí là tôi còn không bị ngã vào thứ như thế nữa mà.”



"Anh đang cố nói tôi là người ngu phải không?”

“Anh muốn tôi nói việc đó lần nữa hả?” Cả hai nhìn trừng trừng vào nhau.

“Thôi nào, các bạn. Nếu các bạn không thể ngừng cãi nhau thì tôi sẽ không chia thức ăn bệnh viện cho các bạn đâu?” Tea nói. Joey và Tristan ngừng trừng nhau và quay về phía Tea với những nụ cười nở trên gương mặt họ.

“Ừ, chúng tôi sẽ ngoan mà.” Joey và Tristan nói. Tea mỉm cười, lắc đầu khi cô trao cho họ mâm thức ăn.

“Tôi sẽ lấy sandwich.” Joey nói.

“Thế còn tôi thì sao?” Tristan hỏi.

“Anh có thể có J- ello.”

“Ồ trưởng thành thật, sao anh không chia sandwich làm đôi để chúng ta cùng có miếng ăn.” Joey gõ vào cằm và há hốc miệng.

“Này, tôi có một ý kiến là chúng ta có thể chia sandwich là hai theo cách mà chúng ta đều có một mảnh.” Anh nói. Tristan lắc đầu.

"Joey, tôi vừa nói thế mà.” Rồi Joey gãy đầu.

“Thật sao? Tôi không nhớ." Atem, Tea, Yugi và Tristan đều đổ mồ hôi hột vào tâm trí chậm chạp của Joey. Trong khi Joey và Tristan đang bận rộn lấp đầy bao tử thì Yugi nhìn xuống cái nạng của Tea thấy hình vẽ màu mè trên đó.

“Cô chán đến nổi vẽ lên chiếc nạng sao, Tea?” Anh hỏi một cách trêu đùa. Rồi Tea cười khúc khích lắc đầu.

“Không, thật ra là Alicia nhỏ bé làm thế cho tôi. Katie và Koji đến đây hôm nay gặp tôi để xem tôi thế nào.” Cô nói. Yugi quay về phía Atem.

“Này, Katie và Koji thế nào rồi?” Anh hỏi.

“Họ khỏe và họ muốn làm chuyến đi đến tarng trại những ngày này khi họ không bận rộn.” Anh nói,.

“Tốt, bảo họ là họ có thể đến bất cứ lúc nào. À, chúng tôi tốt hơn là trở về trang trại. Những con ngựa chắc chắc là đang thắc mắc chúng tôi ở đâu kể từ khi nó gần đến giờ cho chúng ăn lần nữa rồi.” Yugi nói khi anh đứng dậy từ chiếc ghế cùng với Joey và Trista theo sau anh.

“Tôi sẽ ở đây với Tea trong chốc lát do đó tôi sẽ gọi Bailey đón các người.” Atem nói.

“Cám ơn Atem.” Yugi nói.

"Ừ, chúng tôi phải trở về để Joey bắt đầu chia sẽ công việc.” Tristan nói. Joey rên rĩ và lúc lắc nắm tay.

“Khi tôi nghĩ về việc trở về, anh sẽ hối hận.”

“À trông như tôi sẽ không xin lỗi bất cứ lúc nào sớm hơn.” Tristan nói trong khi cười lớn và ôm bụng. Joey sắp chặn anh thì Yugi bước vào giữa hai người trước khi có gì đó bạo lực và anh kéo cả hai ra khỏi phòng. Yugi quay trở lại với Atem và Tea cười lớn một cách hồi hộp.

“Tôi sẽ gặp hai người sau đó. Khỏe sớm nhé Tea.” Anh nói, chạy ra khỏi phòng để giải quyết sự rắc rồi của Joey và Tristan với an ninh của bệnh viện để Atem và Tea một mình. Cả hai nhìn nhau trước khi cười lớn vào những trò hề của chàng trai. Khi họ đã giảm nụ cười, Atem quay về phía Tea trong khi mỉm cười.

“Vậy, em có nhớ anh trong khi anh đi không?” Anh hỏi. Tea cười khúc khích.

“Tất nhiên.Anh có thể ngủ chút nào không?” Atem gật đầu.

“Anh đã ngủ nhưng việc đó sẽ tốt hơn nếu anh nằm bên cạnh em.” Anh kéo cô gần anh hơn và hôn môi cô. Tea quay đầu để cô có thể hôn anh tốt hơn khiến cả hai họ rên rĩ từ cường độ mà họ đang tạo ra. Tiếng gầm gừ cách ngang họ và cả hai tìm ra là tiếng ồn đó đến từ bao tử Tea. Atem nhìn vào cô với nụ cười tự mãn trêu đùa và Tea tóm lấy bụng cười lớn.

“Em nghĩ là em đang đói bụng nhưng em thật sự không muốn bất cứ thức ăn bệnh viện nào.” Cô nói. Atem cười thầm, đứng dậy khỏi giường.

Anh sẽ xem họ có gì ở quán ăn tự phục vụ và đưa nó đến cho em. Anh sẽ trở lại.” Anh cúi xuống hôn môi cô lần nữa và bước ra khỏi phòng đến thang máy để bước vào trong. Anh ra khỏi thang máy và bước xuống quán ăn tự phục vụ nhưng không phải là không thấy Cathy và Lisa đang đi lên. Từ vẻ ngoài trên gương mặt họ. Nó trông như thể là họ đang ở trong cuộc đối thoại nghiêm túc về vấn đề gì đó. Khi anh bước gần hơn thì anh có thể nghe một phần đối thoại.

“Thế chúng ta sẽ bảo thế nào với cô ấy vậy Cathy?” Lisa hỏi. Cathy nhún vay.

“Tôi không biết. Đây là cơ hội lớn lao nhưng tôi không muốn rời khỏi cô ấy như vậy.”

“Tôi đoán là các cô đang nói chuyện về Tea, đúng không?” Cả hai quay quanh thấy Atem đang bước lên về phía họ.

“Ồ, này Atem. Vâng. Chúng tôi phải báo cho Tea thứ gì đó và chúng tôi đang cố nghĩ ra nếu chúng tôi nên nói với cô ấy hay không.” Cathy nói. Lisa gật đầu.

“Chúng tôi không muốn làm tổn thương cô ấy nhưng đây là thứ mà chúng tôi thật sự đang hân hoan chờ đợi.” Lisa nói.

Nghe nè, bất cứ thứ gì mà các cô cần nói với cô ấy thì tôi gợi ý là bây giờ các cô nói với cô ấy. Tôi chắc chắn là Tea sẽ ủng hộ các cô tất cả. Tôi phải đi lấy thứ gì đó cho cô ấy ăn do đó sao cô không đến đồng hành với cô ấy.” Anh nói. Cathy và Lisa nhìn nhau trước khi quay trở lại Atem và gật đầu. Khi Atem rời hai người một mình, họ bước vào thang máy và leo lên phòng Tea.

Vào cùng lúc Atem đang trò chuyện với Cathy và Lisa thì bà Kat đến thăm Tea trong phòng cô. Bà đang ở trong bánh xe chịu đựng với mắt cá chân bị sưng mà bà bị khi mà ngã từ cuộc va chạm của vụ nổ. Bà và Tea đã trò chuyện với nhau khoảng 10 phút về những kỉ niệm vui và những khách hàng tuyệt vời vào quán café.

“Thế dì sẽ làm gì bây giờ vậy, dì Kat?” Tea hỏi.

“À, khi mà quán café đã ra đi thì dì không nghĩ là có thứ gì đó để dì làm. Vì mắt cá nhân của dì, dì sẽ cần rất nhiều sự giúp đỡ để đi quanh do đó con gái dì sẽ đến đưa dì ở với nó.” Bà nói. Tea nhìn lên bà với ám hiệu nếu là nổi buồn trên gương mặt bà.

“Vậy, dì sẽ ra đi mãi mãi sao?” Cô hỏi. Dì Kat gật đầu.

Dì sợ do đó con yêu nhưng con đừng lo. Dì sẽ đến thăm con. Dì biết là tất cả mọi thứ này khó khăn cho con khi xem xét về việc con đã mất nhiều người trong cuộc đời mình nhưng dì muốn con biết rằng dì sẽ luôn ở đó vì con, được chứ?” Bà nói. Tea gật đầu chậm chạp và giữ trong nước mắt. Cô nhìn lên khi cô nghe tiếng cửa mở và vào trong là Cathy và Lisa và người phụ nữ khác mà cô chưa từng gặp bước đó cũng có mái tóc đen kiểu tóc trong kiểu pixie với những tóc mái tạo hình trên gương mặt cô và đối mắt màu nâu.

“Đó, là mẹ. Con đã tìm mẹ khắp nơi.” Cô nói.

“ Mẹ khỏe mà con yêu, cô gái. Dì muốn con gặp con gái của dì, Kira.” Bà Kat nói.

“Ồ, cô chắc là cô gái làm việc cho mẹ tôi trong quán café của mẹ. Tôi nghe về việc đã xảy ra cho cô và tôi rất vui là tất cả các cô vẫn bình an.” Kira nói. Tất cả họ đều gật đầu.

“Cám ơn rất nhiều. Hãy bảo đảm là cô chăm sóc cho dì Kat.” Tea nói.

“Đừng lo, tôi sẽ làm mà. Thôi nào mẹ. Chúng ta phải đi. Kira bắt đầu đẩy bánh x era khỏi phòng. Bà Kat nhìn trở lại vào Tea trước khi rời khỏi phòng.

"Nhớ điều mà dì dặn nhé Tea, được chứ?” Cô nói. Tea mỉm cười gật đầu khi cô vẫy chào bà. Kira lăn bánh xe dì Kat ra khỏi hành lang vào đi vào thang máy xuống tầng đầu. Khi họ đến đích cuối cùng thì đi ra khỏi cửa bệnh viện. Bà Kat nhìn lên thấy Atem đang đi vào bệnh viện và kêu Kira dừng bánh xa cho một giây. Atem bước lên đứng trước bà.

“Dì Kat có khỏe không?” Anh hỏi. Bà trao anh nụ cười và gật đầu.

“Dì khỏe. Dì sắp rời đi cùng với con gái dì. Dì tự hỏi là con sẽ làm một điều cho dì không.” Bà nói.

“Bất cứ điều gì.”

“Dì muốn con chăm sóc Tea cho dì. Dì sắp sống với gia đình mình bây giờ và dì muốn rời đi mà biết là nó đang ở tình trạng tốt.” Bà nói.

“Dì không phải lo lắng gì về tất cả việc đó. Con sẽ chăm sóc rất tốt cho cô ấy. Dì chỉ cần lo về việc khỏe mạnh là được.” Atem nói. Bà Kat cười thầm.

“Dì sẽ làm thế, con cũng hãy chăm sóc chính mình nhé.” Bà nói. Rồi Kira đẩy xe ghế ngồi và nói tạm biệt Atem khi cô bước ra bên ngoài đến xe hơi của mình. Atem bước qua thang máy và đợi cửa mở. Anh vào trong và đi lên phòng cô. Khi anh ở ngoài, anh bước xuống hành lang cho đến khi anh đến phòng cô và sắp mở cửa thì anh nghe những giọng nói như thể bạn bè anh đang nói chuyện với cô. Do đó anh đợi bên ngoài cho đến khi họ hoàn thành, không muốn quấy rầy họ.

“Vậy, cô thế nào rồi Tea?” Lisa hỏi.

“Mình đang trở nên khỏe hơn. Mình vui là các bạn ghé qua gặp mình.” Cô nói. Cả hai gật đầu.

“V- vâng. Bạn biết là chúng tôi sẽ không đẩ bạn lang thang mà.” Cathy nói. Rồi cô và Lisa trở nên im lặng 1 cách bí ẩn và Tea tự hỏi là có chuyện gì với hai người họ. Căn phòng quá dày đặc với sự im lặng mà có thể dễ dàng cắt nó với con dao.

“Các bạn ổn chứ? Im lặng vậy là gì?” Cô hỏi. Cả hai nhìn lên với biểu hiện buồn rầu và Cathy phá vỡ sự im lặng.

“Tea, Lisa và tôi có điều gì đó muốn nói với bạn. Sáng nay, chúng tôi nhận được thư về sàn khiêu vũ mà chúng tôi đi đến và họ muốn chúng tôi trở về Califoria. Tea há hốc miệng và mỉm cười với họ.

“Các bạn, việc đó thật tuyệt. Mình rất vui mừng cho các bạn.” Cô nói. Lisa lắc đầu.

“Đó hơn nữa Tea. Họ muốn chúng tôi ở lại lâu dài. Họ sẽ cung cấp cho chúng tối mọi thứ chúng tôi cần và nếu chúng tôi không đáp lại thì họ sẽ đưa chỗ cho ai đó khác.”Tea nhìn xuống đùi mình một cách buồn bã trong khi cố giữ nước mắt.

‘Đầu tiên là dì Kat, bây giờ là bạn tôi. Vì sao mà mọi người tôi yêu mến rời ra tôi.’ Tea nghĩ.

“Tea, nếu bạn không muốn chúng tôi rời đi thì chúng tôi sẽ hoàn toàn không chấp nhận lời đề nghị. Chúng tôi muốn bạn nghĩ về điều này trước tiên.” Cathy nói. Tea nhìn lên họ và im lặng trong một phút. Sau khoảnh khắc suy nghĩ, cô bảo họ thứ mà cô nghĩ.

“Bây là thứ là các bạn sắp làm. Các bạn sẽ thu dọn đồ đạc và đến California và theo đuổi giấc mơ của mình. Đừng dừng kế hoạch của các bạn vì cảm giác của tôi.” Cô nói.

"Bạn chắc chứ, Tea?” Lisa hỏi. Tea gật đầu.

“Ừ. Tôi sẽ buồn là các bạn đi vâng nhưng chúng ta sẽ gởi thư cho nhau hoặc gởi email hoặc thậm chí là nói chuyện trên điện thoại. Và tôi chắc chắn là các bạn sẽ đến thăm khi các bạn có thời gian do đó không giống như thế chúng ta không bao giờ gặp nhau lần nữa. Các bạn là những người bạn tốt nhất của mình và mình muốn các bạn làm việc siêng năng và hết lòng.” Cô nói với vài giọt nước mắt chảy xuống gương mặt cô. Cathy và Lisa cũng khóc và họ bước về Tea trao cô cái ôm. Sau hai phút khóc, họ kéo ra khỏi để lau nước mắt.

“Chúng tôi sẽ nhớ bạn, Tea.” Lisa nói.

"Tôi sẽ nhớ các bạn nữa. Khi nào các bạn phải rời đi?” Cô hỏi.

“Chúng tôi rời trong khoảng một ngày do đó Lisa và tôi tốt hơn là đi bây giờ để thu dọn hành lí. Bạn có chắc là bạn ổn về việc này không?” Cathy hỏi.

“Chắc. Đó là điều mà các bạn đã hi vọng và bây giờ nó đã xảy đến. Tôi không để các bạn vứt bỏ nó đâu. Chỉ là sẽ không như xưa khi không có các bạn ở đây thôi.”

“vâng mình biết. À chúng tôi tốt hơn là rời đi để bạn nghĩ ngơi, được chứ?” Lisa nói.

“Được rồi, bái bay.” Cô nói khi cô vẫy chào họ.

“Tạm biệt Tea.” Cả hai nói. Cathy và Lisa bước ra khỏi cửa vào hành lang và thấy Atem dựa vào tường phía trên. Anh nhìn lên khi họ đứng phía trước anh.

“Nghe này, Cathy và tôi sẽ không ở quanh đây nữa vì chúng tôi sẽ dời đi đến Califoria cho nghề khiêu vũ. Do đó chúng tôi chỉ muốn anh chăm sóc Tea cho chúng tôi và phải bảo đảm là cô ấy cảm thấy tốt hơn.” Cô nói. Atem gật đầu với họ.

“Tôi đã có kế hoạch cho việc đó rồi.” Anh nói.

“Tốt, vì nếu tôi tìm ra là anh làm tổn thương cô ấy thì tôi thề là tôi sẽ bay trở về đây trong tích tắc và đưa sự rắc rối đến cho anh. Do đó, đừng nghĩ đến việc ‘khiến anh nổi tiếng mà tôi không muốn nhé.” Cathy trêu đùa nói. Atem cười thầm.

“Việc đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tea rất quý giá với tôi và tôi không bao giờ nghĩ là sẽ tổn thương cô ấy. Tôi ước là cả hai cho điều tốt nhất, không bao lâu sẽ trở về thăm viếng.” Anh nói.

“Chúng tôi sẽ và chúng tôi sẽ giữ lời hứa đó của anh. Chăm sóc cô ấy nhé.” Cathy nói. Rồi họ bước đến thang máy và đi xuống cổng. Atem quay lại và bước đến phòng Tea. Anh mở cửa thấy cô đang dựa lưng trong khi đối diện cửa sổ. Cô quay đầu về phía cửa và mỉm cười khi cô thấy Atem bước vào trong và ngồi cạnh cô trong khi đang cầm một bịch thức ăn cho cô.

“Không dễ gì lấy thứ này vào do đó anh hi vọng là em ăn ngon miệng.” Anh nói, cố làm nhẹ tâm trạng. Tea mỉm cười khi anh trao cô túi thức ăn.

“Cám ơn.” Cô nói. Atem phát hiện nổi buồn trong tôi mắt cô khi cô kéo món chiên Pháp ra và chậm chạp ăn.

“Mọi thứ ổn chứ?” Anh hỏi.

“Em không chắc. Ý em là bây giờ dì Kat và bạn bè em ra đi. Em cảm thấy như em đã cảm thấy khi cha mẹ em chết. Nhưng đừng hiểu lầm em. Em vui là dì Kat đang ở trong việc chăm sóc tốt nhất từ gia đình dì ấy và bạn bè em đang theo đuổi ước mơ của họ. Chỉ là…Ồ. Em không biết.” Cô nói, đối diện với cửa sổ lần nước. Atem buột bàn tay anh với bàn tay cô.

“Em sợ cô đơn lần nữa, phải không?” Anh nói. Tea thở dài.

“Ồ, vâng. Ý em là em cảm thấy như em đang mất mọi người mà em quan tâm. Ý em là sẽ có chuyện gì sau đó, anh sẽ rời em nữa sao?” Cô nói. Vài giọt nước mắt chảy xuống gương mặt cô. Atem đứng lên ghế ngồi kéo khuôn mặt cô vào mặt anh và hôn môi cô với quá nhiều tình yêu và quá nhiều sự say đắm kéo dài. Họ tách khỏi nụ hôn để bắt lấy hơi thở và dựa trán vào nhau.

“Nghe anh nè. Anh sẽ không rời khỏi em. Đó là thứ mà em không bao giờ, không bao giờ phải lo lắng, được chứ?” Anh thì thầm. Tea khục khịt và gật đầu. Atem di chuyển một lọn tóc cô ra khỏi đôi mắt cô.

“Dời vào với anh đi.” Anh nói. Tea há hốc miệng và mắt cô mở to.

"Cái gì?” Cô thì thầm.

“Anh muốn em biết là anh đang sẳn sàng ở bên em, do đó em đồng ý chứ?” Anh nói. Tea im lặng trong khoảnh khắc về lời đề nghị của Atem. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh và nhìn thấy rằng anh thật sự muốn ở bên cô. Do đó cô mỉm cười rồi cúi về phía trước hôn anh lần nữa với nhiều sự nồng nàn bằng với việc anh đã hôn cô. Cô kéo ra và cho anh câu trả lời.

“Được rồi. Em đồng ý.” Cô nói. Atem ôm cô vào ngực anh cho anh thấy rằng anh vừa vui mừng với quyết định của cô.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Jan 30, 2014 7:04 am

Nhận xét:

Sự chăm sóc Tea một cách ân cần, chu đáo, đầy đủ nhất của một con người. Atem quá tuyệt vời. Có lẽ việc chăm sóc này cho thấy trên đời này cũng không có nhiều người như thế huống chi là kể đến những việc khác của anh.
Họ sắp dọn về ở với nhau. He he dường như có sự sắp đặt thú vị cho họ bên nhau. Trường hợp này là có trên đời đấy. Ý tôi là sự việc xảy ra y như sự sắp đặt.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Jan 30, 2014 7:08 am

Ngày cuối năm. Chúc năm mới là thắng lợi mới và sẽ càng có nhiều bạn yêu mến cặp này. Đọc và nhận thức rõ ràng về đường chánh trong từng sự việc.

Lưu ý: Có 1 đoạn cảnh nóng được bôi trắng

Chương 10: Tất cả điều anh muốn là em



Đã hai ngày kể từ khi Atem yêu cầu Tea di chuyển với anh. Tea đang ở trong phòng bệnh viện đợi bác sĩ trao cho cô có thể ổn thỏa rời đi. Khi cô đặt những thứ vào trong túi bệnh viện, cô bắt đầu nhận lấy cùng cơn đau mà cô có trong đầu mình vài ngày trước. Lần này, đang bắt đầu nhớ hơn từ đêm của vụ nổ. Cô nhớ là cô đang đứng kế bàn đối diện với cửa sổ và khi cô nhìn lên thì thấy hình ảnh của chiếc bóng đối mặt bên trong. Tea vẫn không thể thấy họ là ai vì họ hơi mờ để cô nhận dạng. Đột nhiên, cơn đau trong đầu cô biến mất và cô mở mắt và thở dài. Cô tự hỏi là nếu cô nên nói cho Atem về sự thoáng qua của cô nhưng bị mang ra khỏi ý nghĩ bởi ai đó đang đi vào trong phòng cô. Cô quay lại thấy Atem phía sau cô và cô mỉm cười khi anh bước vào và trao cho cô nụ hôn. Anh kéo ra và đặt những bàn tay của anh vào vai cô.

"Này, em sẳn sàng đi chưa?” Anh hỏi.

“Ừ, nhưng đầu tiên thì em phải đợi bác sĩ trở vào đã.” Ngay khi cô nói xong thì bác sĩ Hyoga mở cửa và bước vào mang theo mẫu xuất viện để Tea kí vào và thuốc của cô.

“Chào buổi sáng, cả hai. Được rồi cô Tea, tôi vừa có vài thứ nói trước khi cô rời đi. Đơn thuốc này sẽ giúp cô với chứng đau đầu mà cô đang có từ tai nạn. Uống một viên mỗi ngày sẽ giúp giảm đau. Cũng khi trở về khoảng hai tuần để chúng tôi có thể tháo nạng của cánh tay cô ra nhé. Tôi nghĩ là đến giờ rồi do đó khi cô kí đơn xuất viện thì anh được tự do đưa cô ấy đi, ông Moutou à.” Ông nói.

“Cám ơn, bác sĩ Hyoga.” Atem nói khi anh lắc tay mình.

“Không có gì, chỉ cần bảo đảm là anh thoải mái, được rồi cô Gardner hé?” Ông nói. Tea gật đầu và đứng lên từ giường và đưa đơn cho ông..

“Tôi thoải mái mà, cám ơn rất nhiều cho sự giúp đỡ của ông.” Cô nói. Atem xách túi của cho cô trong khi ông bác sĩ gọi anh và quay sang xem ông muốn gì.

"Ông Mutou, vì sự thương tích của Tea tới đầu nên cô ấy không thể nhớ bất cứ thứ gì kể từ thứ xảy ra trong vụ nổ nhưng có khả năng là có lúc nơi mà cô trãi qua vụ tai nạn bùng lên. Có khả năng vì sao cô ấy có những cơn nhức đầu. Phải bảo đảm là cô ấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi và cô ấy không rán quá sức.” Ông giải thích. Atem gật đầu khi anh nhớ thứ mà Tea nói với anh về bóng hình dạng mà cô thấy.

“Được rồi nhưng ông có nghĩ là cô ấy sẽ nhớ bất cứ thứ gì từ đêm đó không?” Atem hỏi..

"À, việc đó thì tùy nhưng thấy cô bị nhức đầu thế nào sẽ là dấu hiệu là cô có thể nhớ thứ gì đó nhanh thôi.” Ông nói.

“Được rồi. Cám ơn bác sĩ.” Rồi Atem nói tạm biệt anh và bước vào thang máy nơi mà anh thấy Tea đang đợi anh gần cửa. Khi anh đến gần cô hơn, anh có thể nói là cô vẫn còn hơi yếu từ thương tích và từ ánh nhìn của đôi mắt cô, anh có thể nói là cô vẫn chưa có đủ giấc ngủ mà đáng lẽ ra cô nên có. Có lẽ là vì những y tá vào trong phòng cô kiểm tra cô khoảng 2-3 tiếng một lần. Atem sẽ sửa đổi tất cả việc đó khi anh về đến nhà. Anh quấn cánh tay mình quanh cô và cô dựa vào anh cho sự nâng đỡ trong khi Atem nhấn nút thang máy đợi cửa mở. Họ bước vào bên trong và nhấn nút cho tầng 1 dẫn đến lối ra.

"Em ổn chứ?” Atem hỏi khi anh nhìn xuống Tea dựa vào vai anh với đôi mắt nhắm lại. Cô nâng đầu mình lên anh trong khi trao cho anh nụ cười mệt mỏi và gật đầu.

“Mm- hm. Em chỉ hơi mệt. Y tá cho em sự thư thái cơ bắp khi em thức dậy sáng nay và em đoán là nó đang bắt đầu hiệu nghiệm với em.” Cô nói.

“À, hãy đi lấy những thứ linh tinh dọn lại và chúng ta có thể về nhà rồi.” Anh nói. Tea mở mắt ra lần nữa khi cô nghe Atem nói từ ‘nhà’ và mỉm cười biết là anh nghiêm túc về việc sống với anh.

“Anh biết không. Em thích giọng điệu của nó.” Cô nói. Atem cười khằng khặc.

“À. Hãy làm quen với nó vì em sẽ nghe nó trong thời gian rất lâu.” Anh nói. Cửa thang máy mở ra và họ bước ra khỏi bệnh viện đến xe hơi của anh. Atem giúp Tea vào trong. Atem giúp Tea vào trong ghế ngồi hành khách một cách cẩn thận. Khi cô đã ổn định thì anh đi vòng quanh đến lề người lái xe và vào trong. Anh khởi động xe và kéo ra khỏi bãi đậu xe với việc không ai quay lại nhìn bệnh viện và bắt đầu sắp đồ của cô. Sau một tiếng, Tea ở trong buồng nhỏ của cô để bảo đảm cô không quên bất cứ thứ gì trong khi nhớ tất cả những lúc mà cô trãi qua ở đây bằng chính cô cho đến khi bạn cô kéo cô ra khỏi cửa và có thời gian vui vẻ nhưng cô cũng nhớ về thời gian mà cô bắt gặp Renku trong phòng ngủ của cô với người phụ nữ khác.

‘Tôi vui là tấm chiếu bị đốt. Không đời nào tôi ngủ trên đó lần nữa sau thứ mà tôi đã thấy vào ngày đó. À, trông như thể tôi có mọi thứ. Đoán là đúng là lúc đi rồi.’ Cô nghĩ. Rồi cô đóng buồng riêng của mình cho lần cuối và trở lại thấy Atem cúi vào tường với cánh tay khoanh lại và trao cho cô nụ cười nhỏ. Tea bước qua anh và ôm eo anh bằng cánh tay phải của mình. Anh đáp trả cái ôm của cô bằng việc mang cô gần ngực anh hơn và đặt đầu mình lên phía trên cô.

"Mọi thứ ổn chứ?” Anh hỏi. Cô nhìn lên anh mỉm cười và gật đầu.

“Vâng chỉ thấy là nếu em quên gì đó nhưng em nghĩ là em có mọi thứ mà em cần thêm vào hơn nữa.” Cô nói và rồi dựa lên hôn Atem khiến anh vui vẻ đáp trả. Họ tách ra một cách chậm chạp trao nhau cái nhìn nửa mắt. Atem cúi đầu xuống cổ Tea trao cho cô cái khịt mũi nhẹ khiến cô cười khúc khích khi anh chạm vào nơi nhạy cảm. Anh nâng đầu anh từ cổ cô và mỉm cười trong khi chà bàn tay anh trong má cô. Tea nhắm mắt và cúi vào cái chạm vào của anh phát ra tiếng thở dài hài lòng.

"Hãy về nhà. Em biết em có mọi thứ mà.” Cô nói khi cô mở mắt lần nữa để nhìn anh. Atem dẫn cô ra khỏi phòng đến cửa trước. Tea trao cái nhìn lần cuối đến chung cư trước khi đóng cửa và nhìn vào nó lần cuối. Khi họ vào trong xe và Atem bắt đầu lái về nhà.

Anh nhìn liếc qua Tea chú ý là cô đột nhiên trở nên im lặng. Không chỉ vậy nhưng cô trông như cô đang nghĩ về điều gì đó do đó anh phát ra đối thoại với cô.

"Có gì trong đầu em sao?” Anh hỏi. Tea quay đầu về phía Atem.

“Thực ra là có. Em tự hỏi là liệu chúng ta có thể ghé qua cảnh nơi quán café bị nổ không.” Cô nói. Atem nhìn qua cô một chút trước khi nhìn trở lại con đường.

“Có một lí do nào không?” Anh hỏi rồi biết câu trả lời nhưng nghĩ là cô muốn tự mình nói với anh.

“À, vài ngày em vừa nhớ một luồng về thứ đã xảy ra nhưng em dường như không thể đặt chúng cùng nhau. Do đó nếu em đến đó thì có lẽ những luồng kí ức sẽ trở nên rõ ràng hơn. Cô nói trong khi đặt bàn tay lên nạng của mình.

“Được rồi, đi nào.” Atem nói. Anh lái xuống khoảng 10 phút cho đến khi họ đến nơi từng là quán café. Khi xe dừng lại, Tea mở cửa ở cạnh mình và chậm chạp bước ra nhìn vào sự đổ nát còn lại phía sau vụ nổ. Chắc chắn là không còn gì ngoài gạch vụn rồi. Cảnh tượng của nó mang nước mắt đến đôi mắt Tea nhưng cô lấy hơi thở sâu để tự mình trấn an và bước gần hơn đống đổ nát. Atem đứng gần xe nghĩ là anh sẽ để cô với chính mình lần này. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ khi đột nhiên cô nhận lấy cơn đau trong đầu mình lần nữa. Cùng những luồng kí ức đến vào cô nhưng lần này những hình ảnh chiếc bóng trở nên hơi rõ hơn nhưng không đủ rõ để biết họ là ai. Atem bước qua Tea và mang cô đến ngực mình khi anh lấy cô giữ chặt đầu mình. Anh bước đến cả hai qua xe và ngồi im lặng trong vài phút. Atem quay mặt thấy đầu cô cúi xuống với tóc mái che đôi mắt mình do đó anh không thể nói là cô cảm thấy thế nào ngay lúc này. Anh với tới và dịu dàng quay mặt cô để nhìn anh. Khi cô nâng đầu mình lên vào anh, Atem có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt cô và quan tâm một cách sâu sắc.

“Có điều gì đến cho em không? Có gì đó giúp em nghĩ ra họ là ai không?” Anh hỏi. Tea chậm chạp lắc đầu.

“Không, không có gì. Cùng là luồng kí ức. Em đang có và những hình dạng cái bóng vẫn còn mờ. Em chỉ ước là em có thể nhớ họ là ai mà em đã thấy vào tối đó.” Atem vuốt ve mặt cô một cách êm ái.

“Tea, bình tĩnh. Những thứ này cần thời gian và khi mà em đang trãi qua những luồng kí ức thì em sẽ có thể nghĩ ra họ là ai. Anh sẽ ở ngay giúp đỡ em, được chứ?” Anh nói. Tea gật đầu chậm chạp nhưng vẫn còn cảm thấy hơi bực về tình huống. Atem hôn má cô khiến nụ cười nhỏ trên gương mặt Tea.

“Hãy cùng về nhà. Em cần nghỉ ngơi hơn.” Anh nói. Rồi Atem khởi động xe hơi và lái ra khỏi đống đổ nát mà không ai nhìn lại. Khoảng 40 phút sau thì họ cuối cùng cũng về nhà. Atem và Tea vào trong với đồ linh tinh của cô và đặt chúng vào sàn nhà khách. Tea quỳ xuống để mở một trong những cái hộp của cô nhưng bị bàn tay Atem đặt vào cổ tay cô ngăn lại. Anh kéo cô lên cho đến khi cô đứng trước mặt anh.

"Sao em không để những thứ đó ở đấy sau này? Em trông như thể em sắp ngã bất cứ lúc nào đấy nếu em không nằm xuống.” Anh nói. Tea nhìn lại những cái hộp ngập ngừng nhưng Atem đặt nụ hôn lên tay cô trao cho cô ánh nhìn chắc chắn nói là sẽ ổn. Rồi Tea chấp thuận ý kiến của anh cảm thấy dù gì thì chính mình cũng trở nên mệt mỏi từ bệnh viện. Atem dẫn cô lên lầu vào phòng anh và dìm cô vào giường. Khi Tea cảm thấy chiếc gối ở dưới đầu cô thì mắt cô trở nên nặng nề hơn nhiều và cô không thể giữ nó mở lâu hơn nữa. Atem gạt một lọn tóc của cô từ mặt và đặt nó phía sau tai cô. Sau khi anh nhận ra là Tea ngủ nhanh anh cúi vào hôn lên đầu cô và dứng dậy đi xuống lầu vào phòng khách. Atem ngồi xuống sofa cúi người trở lại khi anh nghĩ về luồng kí ức mà Tea đang trãi qua. Không cách nào biết chính xác ai gây ra vụ nổ cho đến khi Tea nhớ ra hình dạng của cái bóng mà cô đã lấy tối đó. Chỉ nghĩ về việc đó cũng khiến anh tức giận vì không có gì anh có thể giúp cô. Anh quay đầu về phía những thứ của Tea đang nằm trên sàn nhà thì đột nhiên có một ý tưởng đến với anh. Atem dứng dậy từ ghế ngồi và cầm lên những cái hộp để đưa đến tầng trên nhưng thận trọng không gây tiếng động đánh thức Tea.

'Ta sẽ có nhiều thời gian nếu ta làm việc này bây giờ. Thậm chí ta có thể giúp Tea cố nhớ cô ấy thấy ai vào đêm của vụ nổ, ta có thể mang nụ cười đến gương mặt cô ấy. A, ta có nhiều thứ để làm do đó ta tốt hơn là bắt đầu.’ Anh mở cửa vào phòng trống và đặt những cái hộp xuống sàn để bắt đầu công việc của mình.

Akiyoshi Ookami ngồi ở văn phòng ông sau khi có cuộc họp nước ngoài về những vấn đề tài chính của công ty chứng khoán của ông đã xảy ra khoảng 1 năm cho đến giờ. Ông quá bận rộn với việc viết tài liệu nên không không nghe cửa mở và ai đó đang bước vào trong cho đến khi ông mang công việc của mình ra bởi cái bóng ngăn ánh sáng. Ông nhìn lên thấy con gái mình là Rachel trao ông nụ cười.

“Chào ba, ba đang làm gì vậy?” Cô hỏi bằng giọng phấn khởi.

“Chỉ đang cố giữ nơi này của ba trong trật tự.” Ông nói khi ông tiếp tục công việc của mình.

“Và ba đang làm tốt công việc. Con chỉ muốn biết là liệu ba có đến buổi tiệc của công ty đó sắp tổ chức vào vài tuần tới không?”Akiyoshi gật đầu.

“Ừ. Ba phải tìm ai đó đáng tin cậy để nhập công ty với công ty ba. Nếu ba không thì nó sẽ rơi thẳng xuống sàn.” Rachel đập tay vào bàn Akiyoshi.

“Ý ba là sao? Ba không nhập công ty với công ty Atem chứ?” Ông nhìn lên từ đơn giấy với biểu hiện chán nản.

"Cậu ta đã nói với ta là cậu ta không muốn thế. Ta sẽ không bắt buột cậu ta.” Ông nói. Rachel gầm gừ tức giận với cha mình.

“Ừ ta có thể. Chúng ta Ookamis luôn có thứ mà chúng ta muốn. Ba có thể tống tiền anh ta, kiếm vài mưu kế bẩn thỉu vào anh ta để khiến anh ta lấy con và bắt anh ta nhập công ty với công ty ba. Khi việc đó xảy ra thì ba sẽ là người giàu nhất trên thế giới-” Cô bị Akiyoshi ngăn lại bằng cú đập vào bàn của ông và ông đứng lên khỏi ghế ngồi.

"ĐỦ RỒI. ĐỦ RA KHỎI ĐÂY RỒI! Tao sẽ không phá danh dự của chính tao để làm trò gian trá chỉ để có thứ ta muốn đâu. Ta thà ở trong căn nhà nghèo trước tiên. Đó không phải là cách thức mà mày nhận những thứ trong cuộc đời và tao mang đến cho mày nhiều hơn thế. Bây giờ thì rời đi để tao trở lại làm việc.” Ông nói khi ông ngồi xuống trở lại.

“Nhưng thưa ba-”

"..Công việc.” Ông nói không muốn nghe từ nào khác từ cô. Rachel nhìn trừng trừng vào cha cô và bước ra khỏi văn phòng đầy sự tức giận. Cô rời ra khỏi tầng nhà khiến mọi người xung quanh cô rất thận trọng trong việc đến gần cô vì họ sợ là cô sẽ đánh người đầu tiên trên đường của cô. Rachel mở cửa chiếc limo và đập nó đóng lại. Cô quay về phía Renku đang thức giấc vì tiếng ồn. Anh đứng lên và nhìn trừng trừng vào cô trong khi dịu mắt.

“Phụ nữ khốn kiếp. Em và thái độ của em. Vậy anh hiểu là ổng không thích ý kiến của em hả?” Anh tức tối hỏi.

"Lão già đùi O rắm đó biết thứ mà lão ta đang làm. Đến lúc em thực hiện vấn đề bằng chính bàn tay của mình rồi. Em sẽ không để ai đứng trên đường của em và nếu việc đó có nghĩa là loại bỏ ba em thì cứ thế đi. Chúng ta sẽ tiếp tục làm hỏng nó.” Renku nói. Rồi cô ra lệnh cho tài xế đưa cô về nhà.

Khoảng 7 giờ chiều khi Tea thức dậy và chú ý thấy là căn phòng trở nên tối thế nào. Cô ngồi dậy trên giường cố làm sáng mắt từ nhiều tiếng ngủ khi cơn đau trong đầu cô đến lần nữa. Cùng luồng kí ức đối với cô nhưng lần này cô nhớ vụ nổ đến từ nhà bếp và sự tác động của nó mang cô đến sự sụp đổ và đập mạnh vào đầu cô lên tường, Cô nhìn lên trong sự bàng hoàng và thấy những hình dạng chạy qua từ quán café bước khi cô bước ra. Cô mở bắt và thở dài khi cô không thể nhớ về hai cơ thể mà cô thấy tối đó. Họ vẫn mờ đối với cô trong tâm trí và tự hỏi liệu cô có biết họ là ai mà cô thấy không.

"Cuối cùng thì em dậy rồi.” Tea nhìn lên tìm Atem đang vào trong phòng cô mang theo mâm thức ăn với anh. Anh ngồi cạnh cô và đặt mâm thức ăn phía trước cô khiến bao tử cô đói vì chưa ăn gì cả ngày.

“Cám ơn. Em không thể tin là em ngủ cả ngày rồi. Em hi vọng là anh không quá chán.” Cô nói, lấy một miếng sandwich của mình và chậm chạp ăn nó. Atem mỉm cười và lắc đầu trong khi lấy quả nho trong chén trên mâm và thẩy nó vào trong miệng anh.

“Không, anh không. Thật ra thì trong khi em ngủ say thì anh cứ để mình bận rộn làm công trình nho nhỏ mất cả ngày để anh hoàn thành.” Anh nói. Tea nhăn mặt trong sự bối rối và đặt sandwich của cô xuống.

"Vậy cái công trình này mà anh đang làm là gì?” Cô hỏi.

“Thế còn việc ăn trước thì sao và rồi anh sẽ nói với em.” Rồi Tea đẩy cái mâm ra khỏi cô một chút.

“Đột nhiên em không còn đói nữa.” Atem đẩy mâm trở lại phía cô.

“Ồ vâng. Bây giờ khi em ăn thứ gì đó cho đến khi anh cho em ngạc nhiên.” Anh nói nhưng nói quá nhiều và tát tay vào miệng mình. Tea cười khúc khích trượt gần hơn về phía anh biết là anh có gì đó trên tay áo mà anh đang giấu.

“Một sự ngạc nhiên sao? Vậy đó là gì?” Cô hỏi.

"Ờ hớ, anh không có dự định thậm chí là nói với em là nó là sự ngạc nhiên. Bây giờ ăn đi và anh sẽ cho em xem đó là gì.” Tea thở dài và lấy sandwich lên lần nữa.

“Được rồi, em nghĩ là em không có cơ hội nào kể từ khi em không thể biết bất cứ điều gì về anh.” Atem cười khúc khích và hôn trán cô.

“Đó là cô gái của anh. Anh sẽ thậm chí là giúp em ăn vài thứ đó khi mà em vẫn chưa hoàn thành bữa tối.” Anh nói cầm cái sandwich khác lên.

“Cám ơn. Em nghĩ là dù gì anh đã lấy hơi nhiều rồi.” Cô nói khi cô chỉ vào thức ăn thêm lên mâm và cả hai họ bắt đầu cười lớn. Sau khi họ hoàn thành bửa ăn, nói chuyện và cố ném nho vào miệng nhau. Atem kéo Tea lên khỏi giường và dẫn cô ra khỏi phòng bước xuống hành lang. Họ dừng lại ở cánh cửa đóng. Atem bước vào phía trước Tea mở cửa mà có đồ vặn màu đen bên trong nhưng chỉ sáng có thể thấy là đến từ bầu trời đêm và sự phát sáng của ánh trăng chiếu sáng qua cửa hành lang. Atem nắm tay cô và kéo cô vào trong.

“Được rồi. Nhắm mắt đi.” Anh nói. Tea nhún vai và nhắm mắt. Atem bật ánh sáng lên ở bức tường và đứng phía sau Tea đặt bàn tay cô lên vai cô.

"Được rồi, em có thể mở chúng ra.” Anh thì thầm trong tai cô. Tea chậm chạp mở mắt và há hốc mồm. Cùng với một phía của những bức tường là ngăn đầy sách được trang trí bằng những sợi dây nhỏ treo phía trên và chảy xuống. Giữa phòng là ghế ngồi tình yêu màu đen và bàn cà phê đối diện với cảnh nơi ngọn lửa xinh đẹp. Tất cả sự sở hữu của cô đang ở bên trong bao gồm cả những bức hình của cô treo trên tường phía trên nơi ngọn lửa, những con thú linh tinh mà cô giữ lại khi cô còn là cô bé và những búp bê sứ của cô. Tea bước chậm chạp vào cảnh vật xinh đẹp của căn phòng và quay lại lại phía Atem đang đợi cô nói gì đó.

“Vậy em nghĩ gì?” Anh hỏi. Cô bước qua và ôm anh quanh eo vùi mặt vào ngực anh. Atem quấn cánh tay quanh cô đáp lại cái ôm nhưng anh cảm thấy là áo sơ mi ướt của anh và tự biết là cô đang khóc. Anh dìu cô bước ngồi vào chiếc ghế tình yêu và nâng cằm cô để nhìn vào cô. Tea cúi lên hôn anh sâu và kéo ra để mỉm cười với anh.

“Em yêu thích nó nhưng anh không cần làm vậy.” Cô nói.

"Ngu ngốc, em sống ở đây do đó anh phải khiến nó như nhà của em, nhà chúng ta.” Anh nói, đặt bàn tay lên gương mặt lau nước mắt cho cô và trao cô nụ hôn chậm, say đắm khiến cô ngạt thở khi anh kéo ra khỏi cô một cách chậm chạp. Anh đặt trán anh lên trán cô và họ nhìn đăm đắm vào nhau với một nửa mắt mở ra.

"Nhà của chúng ta, việc này thật sự xảy ra sao?” Cô thì thầm không tin rằng đây là sự thật cho đến khi cô nghe từ Atem.

“Vâng. Đó là sự bắt đầu của cuộc hành trình của chúng ta cùng nhau.” Anh nói khi anh quấn một cái ôm khác vào cô. 2 tiếng đồng hồ bao gồm việc họ nói chuyện, chơi đùa và giỡn hớt với nhau, đôi khi bình luận và co vào nhau với một cuốn sách của cô. Buổi tối kết thúc với việc Tea ngủ trên vai Atem. Anh đặt cuốn sách xuống bàn cà phê và nhẹ nhàng bồng Tea một cách trịnh trọng và đưa cô vào phòng anh hoặc là phòng của họ lúc này. Anh đặt nhẹ cô xuống lên giường và cô phát ra tiếng thở dài hài lòng khi đầu cô đập vào gối. Tea nằm cạnh cô và cẩn thận tay cô nhưng anh mang cô lại gần ngực anh. Khi anh nằm đó với cô anh nhận ra là thư thái biết bao khi có Tea sống với anh và anh không thể hạnh phúc nào hơn nữa. Anh hôn trán cô và nhắm mắt trong khi mơ về người phụ nữ bên cạnh mình.

Hai tuần trôi qua và Atem đi làm việc ở công ty nhưng anh miễn cưỡng để Tea một mình khi mà cô phải đến bác sĩ để tháo nạng của mình. Lúc này, họ đang đứng ở cửa trước với Atem mặc đồ vest và mang vali trong tay anh để chuẩn bị rời đi.


"Em chắc là em sẽ ổn chứ? Anh có thể nghỉ một ngày và đi với em.” Atem nói, cầm tay cô. Tea mỉm cười lắc đầu.

“Em sẽ ổn mà. Em đi để tháo nạng ra. Không có gì là đe dọa mạng sống cả. Bên cạnh đó thì anh có công ty điều hành và họ cần anh ở đó cùng nhau. Em sẽ ở đây khi anh về nhà.” Cô nói. Atem giơ tay lên để chà vào má cô.

“Em sẽ ở đây khi anh về nhà. Anh thích âm thanh đó. Anh sẽ gọi Bailey trên giường làm việc và có thời gian đưa em đi bác sĩ.” Anh nói.

“Không Atem. Đừng làm thế. Em sẽ đi tắc xi.”

“Không, em không. Xin hãy khiến anh cảm thấy tốt hơn nếu em để Bailey đưa em đi cách đó mà anh biết là em an toàn.” Tea nhắm mắt và thở dài khi Atem cúi xuống hôn môi cô. Cô biết là cô không thể nói không. Cô mở mắt và mỉm cười.

“Được rồi. Em không muốn anh lo cho em đâu, cảm thấy tốt hơn chứ?” Atem gật đầu.

“Ừ. Anh sẽ về nhà sau nhé. Anh yêu em.”

"Em cũng yêu anh nữa.” Cô kéo anh xuống để hôn anh. Khi họ tách ra thì anh rời ra khỏi cửa và vào trong xe rồi họ vẫy nhau khi anh lái đi. Khi Tea đóng cửa, cô tự mình sẳn sàng để cô có đủ thời gian đi bác sĩ. Khoảng 20 phút sau thì có tiếng gõ cửa và Tea mở cửa hiện ra Bailey. Anh lấy mủ xuống và cúi đầu với cô.

“Chào cô Tea. Tôi được gởi đến đây vì ngài Atem để đưa cô đến văn phòng bác sĩ. Cô sẳn sàng chưa. Chúng ta có thể đi bây giờ.” Anh nói.

“Ừ tôi sẳn sàng rồi. Chỉ là lấy áo khoác.” Khi cô mặc áo khoác thì cô bước ra cửa sổ đến xe limo bên ngoài. Bailey mở cửa cho cô ngồi vào trong trước khi anh vào trong ở bên chỗ lái xe và lái đi. Không ai chú ý là có một chiếc xe limo khác đang đậu phía sau bụi cây lớn. Cửa sổ lăn xuống hé lộ Rachel và cô không phải là người cắm trại vui vẻ.

"Tôi không thể tin là cô ấy sống với ảnh sao? Chỉ cần đợi một chút thôi Tea, cô đã may mắn trong vụ nổ nhưng tôi sẽ bảo đảm là cô không bao giờ có sự vượt qua tự do khi tôi kết thúc cô đâu.” Cô cười khằng khặc.

Khi Bailey để Tea xuống tại bác sĩ và anh trao cho cô số điện thoại di động của anh khi cô sẳn sàng rời đi thì cô vào trong đợi bác sĩ đi ra sau khi cô kí vào. Kể từ khi không có nhiều người ở phòng đợi thì cô tự động được bác sĩ thấy. Cô ngồi vào giường và đợi vài phút thì cô nghe tiếng mở cửa hé lộ bác sĩ Hyoga đi vào trong.

“Chào cô Tea Gardner. Tôi thấy là cô khỏe hơn nhiều đấy.” Ông nói. Tea mỉm cười gật đầu.

“Ừ.”

“Chắc là cô sẳn sàng tháo nạng bây giờ hé.”

“Ờ hớ. Tôi đang bắt đầu quên là tay tôi trông thế nào rồi.” Bác sĩ Hyoga cười lớn.

"À hãy lấy nó ra trước khi cô làm nhé.” Không lâu trước khi Tea cuối cùng đã lấy nạng trên cánh tay cô. Cô chậm chạp di chuyển cánh tay ra để lấy cơ bắp làm việc lần nữa và bác sĩ Hyoga có ít áp lực thấy là liệu có còn cơn đau nào sót lại còn tồn tại không. Khi mọi thứ đã tốt đẹp thì anh đưa cho cô vài thủ thuật nói là cô thư thái và chính cô đừng làm việc quá sức cho đến khi cô hoàn toàn lành lặn. Tea cám ơn ông và gọi Bailey bằng điện thoại di động của mình để đến đón cô. Cô đợi khoảng 1 phút sau thì anh lái lên phía trước cô và đưa cô trở về nhà. Anh đưa cô về trong khoảng 10 phút và anh mở cửa cho cô bước ra.

“Cám ơn Bailey. Tôi không thuận lợi cho anh rồi.” Cô nói.

“Không có gì, Tea. Tôi vui vì làm việc này cho cô. Tôi sẽ để ngài Mutou biết là mọi thứ tốt đẹp.

“Được rồi và cám ơn lần nữa Bailey.” Cô nói. Cô khóa cửa bằng chìa khóa mà Atem cho cô và đi vào trong. Cô thở dài khi cô tự hỏi là cô nên làm gì trong khi chờ Atem về nhà. Cô nhìn vào đồng hồ chỉ 12 giờ trưa và kể từ đó cô không cảm thấy rời khỏi nhà lần nữa. Cô nghĩ về việc xem phim vài tiếng. Sau vài tiếng, cô nghe đường đi của thư tín và quay lại thấy có bao thư rơi ở cửa. Cô bước qua nhặt nó lên và thấy đó là tên Atem ghi trên đó do đó cô đặt nó vào bàn cà phê để anh thấy khi anh về nhà.

Atem đang ở văn phòng của mình dọn đồ để về nhà. Anh không thể đợi Tea khi mà cô là tất cả anh nghĩ đến mỗi ngày. Khi anh chắc chắn là có mọi thứ thì anh bước ra khỏi văn phòng gặp Katie cũng đang dọn đồ và cả hai đi ra đến bãi đậu xe.

“Một ngày làm xong hé, ông chủ?” Cô chào hỏi, đang mặc áo khoác. Atem gật đầu.

“À, thế thì hãy đi ra khỏi đây. Cô ấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi. Thật ra cô ấy tháo nạng hôm nay.”

“Ồ, tuyệt vời. Tôi sẽ đi đến gặp cô ấy trong thời gian nào đó. Tôi sắp đi rồi. Gặp lại ngài sau nhé, ông chủ.” Cô nói khi cô bước về phía xe hơi của mình.

“Được rồi. Gặp sau.” Anh đi đến xe của mình và lái về nhà. Khoảng 20 phút khi anh lái xe và nắm đồ của anh vào trong. Tất cả im lặng khi anh mở cửa nhưng có mùi thơm ngát trong không khí và hình dung là Tea đang nấu ăn. Anh đóng cửa, cởi áo khoác ra và bước vào thấy Tea đang đứng gần lò bếp và anh chậm chạp bước phía sau cô quấn cánh tay của anh quanh eo cô trong khi hôn cổ cô. Cô há hốc miệng ngạc nhiên biến thành tiếng rên rỉ và quay đầu đến hôn Atem. Cô kéo ra một cách chậm chạp và mỉm cười.

"Chào, em không nghe tiếng anh vào.”

“Ờ, anh muốn trao cho em sự chào hỏi ngạc nhiên. Tay em sao rồi?” Anh hỏi.

“Nó vẫn còn nhồn nhộn nhưng nó đang trở nên tốt hơn.” Atem lấy một miếng thức ăn mà cô đang nấu và mỉm cười.

“Nó có mùi ngon. Em đang nấu gì vậy?” Tea cười khúc khích.

“Em đang làm món gà cà ri và cơm nắm.” Mắt Atem mở to khi cô nói từ cà ri.

“Ờ, cà ri này không có vị, phải không?” Tea chớp mắt trong sự bối rối và lắc đầu.

“Không, anh luôn làm cà ri của mình nhẹ ùi.” Atem thở dài thư thái và đặt đầu mình vào vai anh.

“Ồ tốt. Lần đầu tiên anh ăn cà ri là khi Katie làm nó khi cô ấy mời anh đến buổi ăn tối và cô ấy làm nó rất có vị. Anh bị ác mộng về thứ đó khoảng 1 năm.” Anh nói. Tea cười khúc khích.

“À, anh đoán là chúng ta có thứ gì khác đồng với nhau. Ồ, trước khi em quên thì có bức thư trong hộp thư cho anh. Em đặt nó trên bàn cà phê rồi.” Atem hôn má cô.

“Được rồi. Anh sẽ đọc nó bây giờ.” Anh bước vào phòng khách và nhặt bao bì thư nhỏ trên bàn. Khi anh mở nó ra đọc thì biểu hiện trên mặt anh từ vui vẻ thành ngay sự tức giận và anh siết chặt giấy trong bàn tay khi anh đọc nhiều chữ hơn nữa. Tea quay lại để đặt thức ăn lên bàn và chú ý thấy là Atem đột nhiên tức giận thế nào. Cô bước về phía anh và chậm chạp đặt bàn tay mình lên cánh tay anh.

"Atem, có chuyện gì? Anh ổn chứ?” Cô hỏi. Atem thở dài và xếp lá thư trở lại.

“À, chỉ là lá thư này là mời đến tiệc công ty hàng năm vào tuần sau. Anh chỉ là ghét phải đi mỗi năm và phải đối phó với những người kẻ màu mè sẽ làm mọi thứ mà họ có chỉ để trở nên giàu có.” Anh nói khi anh ngồi xuống ghế sô fa. Tea ngồi cạnh anh và chà vào cánh tay anh.

"Có phải đây là cùng một người đã nói với anh về điều đó không?” Atem gật đầu.

“Ừ, anh không muốn đi nhưng anh phải đi. Này, em có muốn đi với anh không?”

“Được chứ? Em không làm chủ công ty nào. Anh biết mà.” Cô nói. Atem cười lớn.

“Anh biết. Em sẽ đến như thể là cuộc hẹn của anh.”

“Vâng nhưng em muốn có một bộ đầm và-”

“Anh sẽ quan tâm đến tất cả thứ đó.” Tea thở dài và mỉm cười với Atem đang đợi cô trả lời.

“Được rồi. Em sẽ đi. Bây giờ thì thôi nào trước khi thức ăn trở nên nguội.” Cô nói khi cô bước lên và bước trở lại vào bàn với Atem theo sau cô và ngồi xuống cùng nhau thưởng thức bữa tối.

Một tuần trôi qua và là đêm của buổi tiệc công ty. Atem mặc đồ thiết kế nào đen và anh đang đợi Tea xuống cầu thang để họ có thể rời đi. Đột nhiên anh nghe tiếng bước chân và anh quay về phía cầu thang. Anh đứng nhìn vào Tea một cách ngạc nhiên. Cô mặc áo đầm dài tới đầu gối màu đỏ đậm với khăn quành vai màu xanh dịu dàng quấn quanh cổ cô và giầy cao gót lấp lánh. Tóc cô cột thành búi thả xuống cạnh mặt cô. Atem bước qua cô và nắm tay cô vào tay anh.

“Em trông tuyệt đối xinh đẹp.” Anh thì thầm. Tea mỉm cười trong khi hơi đỏ mặt hiện ra trên gương mặt cô.

“Cám – ơn. Chính anh cũng trông tuyệt mà.” Cô nói. Atem cười líu khíu và hôn má cô.

“Sẳn sàng đi chứ?” Anh hỏi. Tea gật đầu và theo anh ra khỏi cửa đến xe hơi của anh. Họ lái đi khoảng 40 phút cho đến khi họ đến tòa nhà lớn nơi mà con người đang ở bên nhau. Tea ngạc nhiên là nó lớn đến mức nào khi cô bước ra khỏi xe. Cô cảm thấy cánh tay Atem quanh cô và nhìn lên anh.

"Chúng ta ở đúng chỗ chứ?” Cô hỏi. Atem mỉm cười và gật đầu.

“Ờ, hãy vào trong. Chúng ta càng vào sớm thì chúng ta càng về sớm.” Họ đi lên bậc thang và thấy quản gia ở cửa với danh sách tên.

“Tên, thưa ông.” Anh nói.

“Mutou và khách mời.” Atem nói. Anh đọc danh sách cho tên anh và cho phép Atem và Tea vào trong. Họ bước qua bàn trống cho hai người ở bên cạnh cửa dẫn vào hành lang. Khi họ đang nói chuyện thì họ không chú ý hai hình dáng đang nhìn họ.

“Thấy rồi. Em biết là ảnh sẽ mang cô ấy theo mà. Bây giờ chúng ta chỉ có tách biệt họ.” Rachel nói.

“Chính xác thì chúng ta làm việc đó thế nào? Họ luôn dính bên nhau mà.” Renku nói.

“Đừng lo lắng về chuyện đó. Em đang nghĩ về thứ gì đó.”

Một tiếng sau, Atem và Tea thưởng thức thời gian bên nhau thì họ bị ai đó đang bước qua bàn ngăn lại.

“Cậu Mutou?” Atem nhìn lên thấy gương mặt thân thuộc.

"Akiyoshi Ookami, ngài sao rồi?” Anh đứng lên bắt tay ông.

“Tôi khỏe, chỉ khỏe. Tôi muốn đến nói chào hỏi. Ồ, đây là ai vậy?” Ông hỏi.

“Đó là người tôi hẹn hò, Tea. Cô ấy rất đặc biệt với tôi.” Anh nói trong khi Tea đỏ mặt.

“Hân hạnh gặp ngài, ngài Ookami.” Cô nói.

"Cũng thế cô gái trẻ. Tôi nghĩ là việc đó có nghĩa là cậu và con gái của tôi sẽ không kết hôn.” Ông nói. Tea quay về phía Atem bối rối và quay về phía Akiyoshi.

“Không. Tôi đã tìm thấy một người và duy nhất.”

“À, được rồi. Tôi không muốn phải bắt buột cậu vào hôn nhân khi mà cậu không thoải mái. Bên cạnh đó, thì tôi đã tìm được đối tác làm việc với tôi trong công ty và nó sẽ trở lại hàng đầu rất sớm thôi.” Ông nói.

"Tuyệt thật. Tôi rất vui cho ngài.” Atem nói.

“Đợi đã. Tôi không có ý chen vào nhưng ngài đang nói với tôi là ngài là cha của Rachel hả?” Tea hỏi.

“Ừ. Cô biết con gái tôi hả?” Akiyoshi hỏi.

“Chỉ là nói rằng cô ấy không phải là người tôi thích. Um Tem. Tôi hơi khát do đó tôi đi uống gì đó hé.” Cô nói và rồi cô bước qua đến chén rượu pâm. Akiyoshi quay về phía Atem khi Tea ra đi.

“Con gái tôi làm gì để khiến cô ấy buồn hả?” Ông hỏi. Atem thở dài và gật đầu.

“Vâng. Chúng tôi hơi có cuộc xích mích với cô ấy vài tuần trước và cô ấy không làm gì nhưng mà gây rắc rối thôi.” Anh nói. Khi họ tiếp tục trò chuyện thì Renku và Rachel đang nhìn họ từ góc phòng.

“Cô ta ở phía chén rượu pâm và không có ai ở xung quanh. Đấy là cơ hội hoàn hảo để bắt cô ta.” Renku gật đầu và cười đểu. Anh lẻn quanh phòng không chú ý và bước nhanh phía sau Tea. Khi Tea rót đầy tách của mình thì miệng cô bị một bàn tay che chặt lại và cô bị đưa đi. Kể từ khi mọi người đang bận trò chuyện thì họ không chú ý mối nguy hiểm mà cô mắc phải.

Khi Atem đang nói chuyện với Akiyoshi thì cô cảm thấy cơn đau đi qua anh và anh đặt bàn tay vào ngực mình. Anh sợ vì đó là cùng cơn đau mà anh trãi qua khi Tea gặp rắc rối. Anh sắp đi tìm cô thì anh cảm thấy Rachel đến ôm cánh tay anh.

“Chào, anh đang nói chuyện về em sao?” Cô hỏi.

“Rachel, ba nghĩ là con có vài sự giải thích cần làm. Con đã gây rắc rối cho Atem và công ty cậu ấy sao?” Akiyoshi hỏi trong khi khoanh tay ông. Rachel phát ra tiếng thở cảm xúc giả tạo và đặt tay lên miệng mình.

“Vì sao, thưa cha. Con không bao giờ nghĩ đến việc làm thế.” Cô nói.

Renku mở một trong phòng trống trong tòa nhà và đẩy Tea vào trong. Anh đóng cửa lại và khóa trong khi quay quanh đối mặt với cô. Cô lùi vào tường khi Renku bước gần cô hơn.

“À, chắc chắn là em trông khiêu gợi trong áo đầm đó, Tea.” Renku nói với đôi mắt tràn đầy sự khao khát.

“Anh làm gì ở đây?”

“Chú anh đang ở đây cho việc nhập công ty và đưa anh đến cùng chú ấy. Anh đoán là hôm nay là ngày may mắn của anh là em có mặt với tên khốn đó tối nay.” Anh sắp đặt tay lên cánh tay Tea thì cô tát mặt anh mạnh tạo nên vết đỏ.

“Sao anh dám chạm vào tôi.” Cô nói rít lên. Renku chậm chạp quay đầu về phía cô và níu cổ tay cô mạnh nâng nó lên phía trên cô. Tea kháng cự hết sức mình nhưng cô không thể tháo cái siết chặt của anh.

“Thả tôi ra! THẢ RAAAAA! Cô thét lên.

Atem siết ngực khi cơn đau trở lại nhưng lần này thì dữ dội hơn. Anh liêu xiêu qua dựa vào ghế và Akiyoshi giữ anh ổn định.

“Atem, cậu ổn chứ?” Atem nhìn quanh vào nơi đang ăn nhưng anh không thể tìm thấy Tea xung quanh.

“Tea ở đâu?” Anh hỏi một cách yếu ớt.

“Ồ, anh yêu. Chắc là cô ấy rời đi. Hm, ồ à. Dù gì thì anh cũng không cần cô ấy đâu, Atem. Chỉ đi đến cho anh thấy là không quan tâm anh. Ai mà biết là cô ấy có rời đi với ai không chứ.” Rachel nói với nụ cười tự mãn. Atem lấy hơi thở sâu và anh đứng lên với cơn đau vẫn còn trong ngực và bước qua Rachel. Anh nắm tay cô chặt khiến cô nhăn mặt.

“Cô ấy không rời đi. Có gì đó xảy ra cho cô ấy và cô không biết chính xác là cô ấy ở đâu chứ, Rachel!? Cô nên nói ra cô ấy ở ở đâu ngay lúc này.” Anh nói trong khi cộng thêm lực vào cánh tay cô ấy. Rachel thở hổn hển trong cơn đau và cố thả cánh tay cô nhưng Atem không cho như thế cho nên cô chỉ bày tỏ.

"Cô ở tầng trên trong một của những phòng.” Atem buông cánh tay cô và chạy lên tầng lầu bỏ hai người cùng lúc với Akiyoshi theo sau anh. Atem mở từng cánh cửa cố tìm Tea thì anh nghe tiếng thét trong một phòng. Anh cố mở cửa nhưng nó bị khóa do đó anh bước trở lại vào và đâm sầm vào cửa bằng vai anh cho đến khi nó mở ra. Khi anh thấy Renku nhốt Tea vào tường đang cầm dao vào cô thì anh chạy vào trong và chặn hắn vào sàn nhà khiến hắn làm rơi dao từ bàn tay mình. Tea trượt đến cánh cửa nhìn cả hai chiến đấu và Akiyoshi cúi xuống giúp cô lên.

"Cô ổn chứ, cô gái trẻ?” Ông hỏi. Tea gật đầu nhưng cơn đau trong đầu cô đến lần nữa thì cô gấp nó với bàn tay. Atem nhặt Renku từ sàn nhà lên và đẩy hắn vào tường.

“Ngươi, tên khốn. Ta đã kêu ngươi không đến gần Tea lần nữa rồi. Dù sao thì ngươi đến đây vậy?” Anh hỏi, đánh hắn vào tường lần nữa. Akiyoshi nhìn lên Atem và Renku bối rối.

“Renku, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Ông hỏi. Atem và Tea há hốc miệng.

“Ngài biết anh ta sao?” Tea hỏi.

“Ừ. Cậu ta là cháu tôi.” Anh nói.

“Renku, vô dụng. Anh vẫn chưa đủ nhanh để loại trừ cô ta.” Tất cả họ quay lại nhìn thấy Rachel đang đứng ở gần cửa với ánh nhìn giận dữ. Đầu Tea như hàng triệu mũi kim đang cắt qua sọ cô và cô thét lên trong đau đớn. Những luồng kí ức của vụ nổ trở lại cô lần nữa. Cảnh vật quay càng nhanh hơn và những hình dạng của bóng tối trở nên rõ ràng hơn nhiều. Cô có thể thấy gương mặt của họ và khi sự mơ hồ trở nên rõ ràng hơn và hình dáng hé lộ là…

“Các ngươi.” Tea thì thầm khi cô buông đầu quay về phía Renku và Rachel.

"Là 2 người mà tôi thấy tối đó.” Cô nói hơi lớn. Rachel chế giễu cô.

“Tôi không biết là cô nói về điều gì nữa.”

“Vâng tôi biết. Cô và Renku là những người gây ra vụ nổ đó trong quán café và các người là người ở bên ngoài cửa sổ!” Cô la lớn.

"Anh nói với em là cô ta thấy chúng ta mà, Rachel.” Renku nói. Atem gầm gừ với sự tức tối hơn đến nổi anh đấm Renku rất mạnh khiến hắn bay qua phòng.

“TÊN KHỐN!” Atem sắp đi sau hắn lần nữa thì Akiyoshi bước vào phía trước hắn.

"Hai người tốt hơn là bắt đầu giải thích. Các người có bấy cứ ý kiến về sự phá hủy nào mà các người gây ra không? Không chỉ là các người phá hủy luật lệ mà còn đặt mạng sống của người phụ nữ vô tội trong mối nguy hiểm.” Ông nói một cách ra lệnh.

“Đó là ý kiến, thưa ba. Renku, hãy đi ra khỏi đây.” Rachel nói. Cô và Renku chạy ra khỏi phòng xuống hành lang thoát ra.

“CẢ HAI DỪNG LẠI!” Akiyoshi nói khi ông theo họ ra ngoài. Atem quay mặt về phía Tea đang ngồi vào sàn nhà với ánh nhìn trỗng rỗng trên gương mặt. Anh bước qua để giúp cô.

“Em ổn chứ?” Anh hỏi. Tea gật đầu chậm chạp.

"Em muốn về nhà.” Cô thì thầm. Atem quấn quanh cánh tay mình quanh cô và họ rời khỏi phòng để rời khỏi tòa nhà. Khi họ ra bên ngoài thì họ thấy Akiyoshi đang nói chuyện trên điện thoại di động với cảnh sát. Anh gác máy và quay về phía cả hai họ.

“Họ đi ra khỏi rồi. Tôi xin lỗi là việc này xảy ra và tôi thật sự xin lỗi vì thứ mà họ cố làm cho cô, cô Tea à.” Anh nói. Tea chỉ đứng đó không nói gì cả do đó Atem nói với cô.

"Ừ, cô ấy chỉ bị sốc. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà và cám ơn Akiyoshi vì đã cố ngăn họ lại.” Akiyoshi gật đầu và Atem bước đi với Tea qua xe anh lái về nhà. Họ cuối cùng về nhà và mở cửa để bước vào trong tháo giày của họ ở cửa. Atem bước tầng trên ở phòng ngủ với Atem theo sau cô. Anh thấy Tea đang ngồi ở trên giường với bàn tay cô khoanh trong lòng. Anh cởi bỏ áo khoác vét ra và tháo vài nút của anh và ngồi ở bên cạnh cô. Không có gì ngoài sự im lặng vài phút thì đột nhiên Tea đứng lên và bước qua buồng nhỏ kéo va li cô ra. Atem đứng lên khi cô bắt đầu thu đồ.

"Tea, em đang làm gì vậy?” Anh nói. Tea nhìn lên Atem.

"Atem, Em không thể ở đây nữa. Em phải đi.” Cô nói khi cô thu quần áo. Atem đi đến đặt những bàn tay của anh lên hai cánh tay cô khiến cô làm rơi va li của mình và quần áo.

"Em có ý gì rằng em không thể ở đây chứ? Đây là nhà em ở đây với anh, Tea, nhà của chúng ta.” Tea nhìn trừng trừng vào anh trong khi nước mắt chảy ròng ròng xuống gương mặt cô.

"Anh không hiểu sao? Em không thể ở đây với anh! Chúng ta vừa tìm ra tối nay là Renku và Rachel là anh em họ và họ vẫn còn ở đó! Chúng đang lập mưu để chia cách chúng ta kể từ ngày đó! Họ nguy hiểm. Họ cố giết em và không nói là họ đang làm gì sau đó và em sẽ là ngốc nếu em để họ làm hại anh! Em yêu anh quá nhiều đến nổi không để việc đó xảy ra do đó nếu em rời đi bây giờ thì họ sẽ không làm hại chúng ta nữa!” Cô la lớn và rồi kháng cự cái nắm của anh nhưng anh kéo cô vào để ôm cô.

"Vậy em chỉ là sẽ để mọi thứ mà chúng ta có bị ném đi sao? Đó có thật sự là thứ mà em muốn làm không? Anh cảm nhận em vào tối nay. Em đang gặp rắc rối và anh cảm nhận em. Em và anh có sự liên kết mạnh mẽ và anh không quan tâm thứ gì xảy ra cho chúng ta hoặc ai không muốn chúng ta bên nhau. Anh yêu em và anh sẽ không để em đi ra khỏi cuộc đời mình.” Anh thì thầm vào cô. Tea nhắm mắt và cúi vào ngực anh và cô quấn cánh tay quanh anh để đáp lại cái ôm của anh. Atem di chuyển đầu xuống để đặt những nụ hôn lên cổ cô mang đến sự rên rỉ từ môi cô. Anh di chuyển chậm chạp lên tai cô và dị dàng cắn nó trong khi thì thầm vào tai cô.

Cảnh nóng bắt đầu ở đây

"Em muốn anh không?” Anh thì thầm trong khi hôn cổ cô lần nữa. Tea rên rỉ đáp trả và gật đầu. Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên nóng và quần lót của cô trở nên ướt chỉ vì nghe giọng nói kích dục của Atem. Atem hôn lên cổ cô đến quai hàm cho đến khi anh tới môi cô và anh chậm chạp nhấn môi mình lên môi cô. Tea quấn cánh tay quanh cổ Atem khi nụ hôn trở nên nóng hơn. Anh liếm môi dưới để xin cô cho vào, Tea tuân theo bằng cách mở miệng và cả hai phát ra tiếng rên rỉ khi lưỡi họ gặp nhau. Họ tách khỏi nụ hôn khi không khí chạy ra và họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau cả hai nắm giữ tình yêu, sự say đắm và ham muốn. Atem chậm chạp di chuyển bàn tay đến sau lưng váy cô để kéo khóa kéo xuống và chiếc váy nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà như lông vũ. Anh nhìn chằm chằm vào đôi vú tròn, đôi hông cong và đôi chân dài của cô và tự mình cảm thấy trở nên cương cứng vì cảnh tượng của cô. Tea hơi hồi hộp vì từ ánh nhìn của anh và với lên che ngực mình nhưng Atem ngăn cô lại bằng cách nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cổ tay cô.

“Đừng cảm thấy như là em phải che bản thân mình khỏi anh. Em xinh đẹp mà.” Anh nói. Tea gật đầu và đặt bàn tay lên ngực anh. Atem thấy ánh nhìn trong đôi mắt cô về việc cô muốn làm gì và che bàn tay cô vào bàn tay anh.

“Đến lượt em rồi, cởi đồ anh.” Tea nhìn lên gương mặt anh rồi chậm chạp tháo nút áo anh. Khi cô hoàn thành thì cô đẩy nó ra khỏi vai anh và nhìn chằm chằm vào bộ ngực rắn chắc, cứng cỏi của anh. Cô không thể làm gì ngoài việc trượt bàn tay lên anh, ngưỡng mộ hình dáng của anh.

“Em luôn muốn cảm nhận bộ ngực của anh. Anh quá tuyệt đẹp.” Cô nói. Cô trượt bàn tay mình xuống bụng anh cho đến khi cô với xuống quần của anh. Cô nhìn lên Atem như thể hỏi có được không và anh gật đầu với cô. Rồi cô tháo dây nịt của anh và cởi quần ngắn của anh ra để quần ngắn rơi xuống sàn nhà. Atem bước khỏi quần và trượt bàn tay xuống tới vú để nhẹ nhàng làm phồng nó mang đến tiếng rên rỉ từ cô. Anh nâng cô lên và cô quấn đôi chân mình quanh eo cô khi anh bồng cô lên giường. Tea phát ra tiếng thở dài thỏa mãn khi đầu cô đập vào gối và Atem hôn môi cô lần nữa. Atem cúi xuống và liếm núm vú của cô bằng lưỡi trong khi dùng tay xoa núm vú kia. Tea phát ra tiếng thở hổn hển trong khoái cảm và cong lưng lên để Atem nhận thêm vào cơ thể cô. Anh chuyển sang liếm vú phải của cô trong khi làm phồng vú trái. Atem hôn xuống bụng cô và trượt bàn tay của anh xuống eo cô để kéo quần lót của cô ra. Anh giang chân cô ra và hôn vào hai đùi trong của cô, liếm âm vật khiến Tea rên rỉ lớn với sự khoái cảm. Cô đặt bàn tay vào tóc anh khi cô cong lưng lên.

"Oooh...Atem." Cô rên rỉ. Khi Atem liếm cô, anh đặt hai ngón tay, xoa vào âm đạo để trao cho Tea sự khoái cảm hơn nữa. Thêm vài cái liếm từ Atem mang đến cho Tea đến bờ và cô ra nước. Atem liếm lên tất cả chất dịch của cô và di chuyển lên để hôn cô, trao cho cô nếm mùi vị của chính mình. Anh phá vỡ nụ hôn và nhìn vào gương mặt đỏ ửng của cô.

“Em có muốn tiếp tục không? Chúng ta có thể dừng lại nếu em muốn.” Anh hỏi. Tea vẫn đang thở hổn hển nhưng cô lắc đầu và dẫn bàn tay mình đến eo cô kéo quần ngắn của anh xuống. Khi quần rơi ra thì cô nhìn vào dương vật của anh và đỏ mặt về cái của anh lớn và cứng làm sao. Cô nhìn lên anh khi anh đợi cô nói cho anh biết thứ cô muốn.

“Em muốn chuyện này. Em muốn anh. Em biết bây giờ đây là nơi em thuộc về.” Cô nói. Atem mỉm cười và hôn cô quá say đắm và anh để vào giữa đôi chân cô, dương vật của anh để thẳng phía trên âm vật của cô. Anh liếc nhìn lại cô một lần nữa.

“Tea, em…” Cô gật đầu, biết thứ mà anh hỏi rằng đây là lần đầu của cô. Anh thận trọng trượt vào bên trong cô, lan tỏa cô và cô cắn môi dưới để giữ cho chính mình khỏi rên rỉ trong đau đớn. Rồi Atem nhanh chóng đâm vào bên trong cô và Tea thét lên đau đớn bị bóp nghẹn lại khi Atem hôn môi cô và giữ yên cho đến khi cô quen với kích thước dương vật của anh. Dòng máu chảy ra từ nơi đau đớn đấy. Anh kéo ra thấy những giọt nước mắt rơi ra khỏi đôi mắt cô và anh hôn những giọt nước mắt đó.

“Anh rất xin lỗi.” Anh nói. Tea mỉm cười và đặt bàn tay lên mặt anh xoa vào nó.

“Ổn rồi. Anh có thể di chuyển bây giờ em cảm thấy tốt rồi.” Cô nói. Atem trượt ra khỏi cô cho đến khi chỉ còn phần trên cùng ở lại và anh đâm sầm trở lại vào cô khiến cả hai rên rỉ. Tea quấn đôi chân mình quanh anh để đưa anh đến gần cô hơn trong khi Atem trượt bàn tay của mình vào hông cô và đâm vào cô hơi nhanh hơn khiến Tea thét lên khi anh trao cho cô quá nhiều sự khoái cảm. Mồ hôi hình thành giữa hai người khi họ hướng đến việc giải phóng.

"A-Atem, Em đang ra!”

"Anh cũng vậy, ra cho anh, em yêu” Atem đâm nhanh hơn nhiều và mạnh hơn đưa cả hai đến sự giải phóng ngọt ngào.

"ATEM!" Tea thét lên khi cô ra mạnh với Atem theo sau cô, bắn tinh trùng vào trong tử cung của cô.


Cảnh nóng kết thúc ở đây

Atem ngã sụp bên cạnh giường mang Tea nằm trên ngực anh khi họ thở hổn hển cố bắt hơi thở. Atem nhìn xuống và trượt ngón tay qua tóc cô.

“Em ổn chứ?” Anh thì thầm. Tea nâng đầu khỏi ngực và gật đầu trong khi trao anh nụ cười mệt mỏi.

“Ừ, việc đó đáng ngạc nhiên.” Cô thì thầm trở lại.

“Em còn muốn rời đi không?” Anh hỏi. Tea nhướng lên và hôn anh nồng nàn. Cô kéo ra để trả lời anh.

“Không. Em thuộc về nơi này với anh. Em không thể tự mình nghĩ việc rời anh là thế nào nữa.” Atem mỉm cười và hôn trán cô trong khi đắp mền vào cả hai họ. Họ trao nhau nụ hôn hơn nữa trước khi đi ngủ để mơ về nhau.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Jan 31, 2014 4:15 pm

Nhận xét:Chương này có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau: vui vẻ khi cô về ở nhà anh, sợ hãi khi cô bị đe dọa và lo lắng khi cô trở về.
Cảnh nóng diễn ra trong tình huống bất an nhưng cũng vì nó thì cũng trấn an Tea. Cô không từ chối anh là điều chắc chắn.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Jan 31, 2014 4:17 pm

Chúc mừng năm mới âm lịch 1/1/2014 nhằm ngày 31/1/2014.

Chương 11: Lời hứa



Dấu hiệu đầu tiên của buổi sáng là ánh đèn đi qua cửa sổ phòng ngủ làm Tea thức dậy từ giấc ngủ. Cô mở mắt ra chớp mắt để khiến tầm nhìn rõ ràng và bắt đầu ngồi dậy nhưng cô cảm thấy cánh tay quanh eo cô và quay lại thấy Atem vẫn còn đang ngủ. Những sự việc tối qua chạy qua đầu cô và cô vẫn còn buồn nhưng có Atem bên cạnh khiến cô hơi cảm thấy tốt hơn. Cô nâng bàn tay để kéo xuống gương mặt anh một cách dịu dàng và chậm chạp trượt ngón tay cái qua môi anh. Lặng lẽ đến mức có thể, Tea nâng cánh tay anh từ eo cô để cô có thể thức dậy mà không làm anh tỉnh giấc nhưng khi cô di chuyển để rời đi thì Atem kéo cô xuống trở lại bên cạnh và vùi mặt vào cổ cô.

“Không, đừng tỉnh dậy. Hãy cứ ở trên giường.” Anh thì thầm. Cô mỉm cười và quay về phía mặt anh.

“Em không muốn đánh thức anh. Em nghĩ là anh muốn ngủ nữa.” Cô nói. Atem cúi lên để đặt một nụ hôn chậm chạp nồng nàn lên môi Tea. Anh kéo trở lại một cách chậm chạp và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt cảm nhận là cô đang suy sụp.

“Em ổn chứ?” Anh hỏi. Tea im lặng một giây và ngồi dậy trên giường lấy mền gần ngực cô hơn. Atem tỉnh dậy để ngồi cạnh cô và đợi cô nói.

“Em nghĩ là em vẫn còn bị sốc vì mọi thứ tối qua. Em không thể tin là họ là anh em họ. Anh biết đấy việc đó buồn cười. Em ở với Renku 6 tháng mà không lần nào em biết họ của ảnh. Bây giờ họ đang ở đó nơi nào đó lẩn tránh cho bước tiếp theo của họ.” Cô nói. Atem chà bàn tay lên xuống vào lưng trần của cô và mang cô qua dựa vào ngực anh.

“Họ sẽ bị tìm thấy và họ sẽ giả giá cho điều họ làm. Tin anh về việc đó đi. Anh sẽ không để họ đến bất cứ đâu gần em nữa, được chứ?” Anh nói. Tea nâng đầu từ ngực anh và gật đầu. Cô sắp trả lời anh thì điện thoại bắt đầu reo. Atem thở dài và Tea đứng lên từ giường nói với anh là cô sẽ đi tắm. Atem nâng điện thoại lên xem đó là ai.

“Xin chào?”

“Này, ông chủ. Là Katie.”

“Này Katie, có chuyện gì?”

“À, tôi chỉ gọi để biết là buổi tiệc tối qua thế nào. Có ai cố thương lượng với ngài để xác nhập công ty ngài lần nữa không?” Cô hỏi. Atem thở dài và nằm xuống trở lại vào giường trong khi đặt cánh tay qua mắt.

“Không, nhưng có thứ khác đã xảy ra tối qua.”

“À, há. Nghe tiếng của giọng ngài thì chắc là có gì tệ rồi. Vậy 4-1-1 thì sao?”

“Tôi thật sự không muốn dính vào nó qua điện thoại.”

"À, đó là lí do khác vì sao tôi gọi. Koji và tôi đang nghĩ về việc đi đến nông trại Yugi hôm nay với Alicia và thắc mắc là nếu ngài và Tea cũng đi nữa chứ.” Atem có vài suy nghĩ và cho rằng có thể là điều tốt để tâm trí Tea rõ ràng và trãi qua vài thời gian với bạn bè.

“Ừ. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ đi. Nó khiến tâm trí Tea thư thái.”

"Tốt và theo cách đó thì ngài có thể nói với tôi mọi thứ đã xảy ra tối qua. Koji và tôi sắp đi bây giờ và chúng tôi sẽ gặp ngài ở đó nhé.”

"Được rồi, chúng tôi sẽ gặp cô sớm thôi.” Sau khi anh nói tạm biệt cô, thì anh gác máy và trở lại giường xem xét Tea. Trong khi ở phòng tắm, Tea để nước chảy xuống vào cô như thể cô đang ở trong cơn bão mưa. Những ý nghĩ tối qua không rời khỏi đầu cô. Cô lấy mảnh vải và xoa xà bông lên trên phần cơ thể đã rửa trên đó nhưng cô không thể nắm chặt vào chai khi mà bàn tay cô đang run rẩy và đột nhiên làm rớt nó. Khi cô cúi xuống nhặt chai lên thì anh bước lên trở lại. Anh lấy mảnh vải từ bàn tay Tea.

“Em không phiền nếu anh gia nhập chứ?” Anh thì thầm. Tea mỉm cười lắc đầu.

“Không, không phiền gì cả.” Atem bước gần cô hơn và dịu dàng đặt vải xà phòng lên Tea. Trong khi anh chùm xà phòng lên cô thì anh cúi xuống hôn cổ cô và chậm chạp di chuyển lên đường hàm cô cho đến khi anh tới cổ cô, nơi mà anh ngay lập tức đặt nụ hôn vào đó. Chậm chạp, anh xoa bóp cô với môi cô lên môi anh. Anh liếm môi cô hỏi vào và Tea quấn cánh tay quanh cổ cô trong khi mở miệng để ban sự cho phép. Cả hai phát ra tiếng rên rỉ khi hai cái lưỡi chạm vào phát ra cùng sự nồng nàn khi họ phát triển từ việc làm tình tối qua. Sau khoảng một tiếng ở trong phòng tắm cùng nhau, họ lau khô và hướng vào phòng ngủ, vẫn còn mang khăn. Tea đi vào buồng riêng để lấy cho mình áo đầm có áo sơ mi tay dài màu đen với những tay áo xuống tới bàn tay và quần jean có những sợi dây kết nối với các túi quần. Khi cô hoàn thành việc mặc đồ thì cô bước ra thấy Atem đã mặc quần jean màu đen và áo màu xám. Anh đi đến hôn cô trước khi kéo cô ngồi cạnh anh trên giường.

"Này, em quyết định khi chơi đến nông trại hôm nay chứ?” Anh hỏi. Tea nhìn xuống vào lòng cô và thở dài.

“Em không biết. Em nghĩ là em lấy thứ gì đó đọc.” Cô nói. Atem kéo cằm cô và nhìn chằm chằm vào cô.

“Đó thật sự là thứ em muốn làm hay là thứ gì đó khác chứ? Nó về Rachel và Renku sao? Vì nếu đó là vậy thì em không cần phải lo lắng về họ.” Anh nói. Tea nhắm mắt rồi đứng lên khỏi giường để đứng trước anh.

“Vậy khi nào mà chúng ta lo lắng về họ vậy? Khi nào mà theo cách nào đó họ quyết định trở lại và hoàn thành công việc vào em hoặc họ sẽ tìm mục tiêu mới nhắm vào anh hoặc ai khác mà chúng ta quan tâm.” Cô nói khi cô bước ra phòng nhưng Atem đứng lên chặn lối ra cửa của cô.

“Em lại làm thế nữa rồi.”

“Làm gì nữa chứ?” Cô hỏi, hơi bực từ chủ đề.

“Em đẩy anh ra khỏi, Tea. Anh không muốn em bị căng thẳng vì tất cả thứ này.” Anh nói.

“Thế anh mong em phản ứng thế nào, Atem? Renku gần như đặt con dao vào time m và nếu anh không đi qua cánh cửa thì em đã bị chết lúc này. Hai người họ không ngừng việc cho đến khi họ có thứ mà họ muốn và họ không quan tâm ai sẽ bị tổn thương trong quá trình miễn sau công việc họ làm thành.” Cô nói.

“Anh biết và việc đó khiến anh phát bệnh khi biết là họ vẫn còn ở đó lên kế hoạch hại em. Vậy vì sao mà chúng ta tranh cãi chứ?”

“Em không tranh cãi với anh. Anh là người mang chủ đề lên.”

“Anh chỉ mang nó lên vì anh đang bị phân tâm vì nó. Tất cả thứ anh muốn là để chúng ta có thời gian bình yên và đó là vì sao mà anh gợi ý là chúng ta đi trang trại hôm nay.” Anh nói.

"Tốt, hãy đi trang trại. Bây giờ thì em vui chứ?” Cô nói. Rồi Tea đi quanh Atem để rời khỏi phòng và đi xuống lầu để đợi anh. Atem thở dài và đặt bàn tay qua trán anh trước khi túm chìa khóa ra khỏi ngăn kéo và gặp Tea xuống gần cửa trước. Cả hai họ đi vào xe hơi và bắt đầu chuyến hành trình đến trang trại Yugi. Trong toàn bộ giờ đồng hồ thì không có gì ngoài sự im lặng giữa họ. Thời gian khi Atem dừng xe ở đèn đỏ thì anh chỉ nhìn chằm chằm qua Tea và hi vọng là liên lạc qua đôi mắt với cô nhưng cô vẫn buông và quyết định để cô một mình cho đến khi cô sẳn sàng nói chuyện. Cuối cùng họ trở về trang trại và Atem đậu xe ở cổng vào. Khi Atem và Tea bước ra xe hơi, họ theo con đường qua chuồng ngựa nơi họ nhìn thấy Yugi, Joey, Tristan, Koji đứng bên ngoài. Cả năm người nhìn lên khi họ thấy Atem và Tea bước lên phía họ.

“Này, các người, có chuyện gì vậy?” Joey vẫy họ. Tea bước qua tất cả họ mà không nói câu nào và hướng vào trong chuồng ngựa để chào những con ngựa. Atem dừng lại nhìn cô đi vào trong với những người khác.

“Chao, đó là thứ gì đó mà tôi nói sao?” Joey hỏi, cãi đầu.

“Không, Joey, anh không biết chuyện gì cả. Tea chỉ hơi buồn lúc này.” Atem nói.

"Việc này có dính líu với thứ xảy ra tối qua ở buổi tiệc không?” Katie hỏi. Atem gật đầu và khi anh làm thế thì cô bước qua và kéo anh ra khỏi từ chuồng ngựa với những người theo sau họ. Khi họ vào trong nhà thì Katie buông cánh tay Atem và đặt bàn tay cô vào hông.

“Ừ thốt ra đi. Chính xác là chuyện gì xảy ra tối qua chứ? Cô hỏi. Atem thở dài và ngồi xuống vào ghế sofa với những người còn lại ngồi quanh anh. Tất cả họ muốn đợi vài phút để Atem bắt đầu và thở hơi thở sâu đế nói với họ mọi thứ.

"Tôi sẽ bắt đầu từ đầu. Theo cách đó thì các người sẽ không bối rối với những phần rõ ràng. Các người có nhớ Rachel không?” Anh hỏi Yugi, Joey và Tristan. Sau khi họ suy nghĩ một chút đến cái tên thì ánh nhìn nhận ra đến từ gương mặt họ khi họ nhớ tên.

"Ồ, cô gái có ý kiến điên rồ là cô ấy là vị hôn thê của anh. Trời, cô ấy hoàn toàn làm đau đầu rồi.” Joey nói.

“Ừ và kể từ khi cô ấy gặp Tea thì cổ đã làm mọi thứ mà cổ có thể để cố loại bỏ cô ấy cùng với vài sự giúp đỡ.” Tất cả họ cúi vào lắng nghe. “Tối qua, tôi có thời gian tuyệt vời với Tea cho hầu hết buổi tiệc. Sau khoảng 1 giờ sau thì cha Rachel Akiyoshi Ookami ghé qua và tôi giới thiệu Tea với ông. Ông ta nói với tôi tất cả thứ về mối quan hệ đối tác với ai đó từ công ty khác và việc đó sẽ thành công thế nào khi mọi thứ được sắp xếp. Khi Tea biết cha của Rachel thì cô ấy hơi buồn nhưng không ở phía Akiyoshi. Do đó khi cô ấy tự đi lấy gì đó uống thì tôi nói với ổng tất cả rắc rối mà Rachel gây ra cho tôi và Tea bằng cách cố loại Tea ra khỏi hình ảnh. Thậm chí chưa đầy 5 phút thì cổ bí ẩn đến cạnh tôi với cái nhìn ngây thơ giả tạo trên gương mặt. Tôi đột nhiên cảm thấy sắc nhọn trong ngực mình và biết là có gì đó.” Katie thở hổn hển.

"Ý anh là cùng cảm giác mà anh có khi chúng ta rời khỏi văn phòng và anh nói là việc đó có gì đó về Tea sao?” Cô hỏi. Atem gật đầu.

“Ừ, cùng như thế đó. Khi tôi nhìn quanh để tìm Tea thì tôi không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả và bắt đầu lo lắng. Sau vài giây thì cảm giác trong ngực mạnh hơn nhiều. Như thể tim tôi đang bị bóp quá chặt và đó là lúc tôi có vấn đề về hơi thở. Do đó tôi nhìn lên Rachel đang có ánh nhìn thuyết phục đó chỉ bảo tôi là cô ấy biết nơi mà Tea đang ở. Khi cô tiết lộ là Tea ở tầng trên thì tôi chạy nhanh đến mức có thể để tìm cô ấy. Tôi nghe tiếng thét của cô ấy ở một trong những căn phòng và đập sầm cửa xuống thấy Renku cũ. Hắn túm cô phía trên vào tường và sắp đâm cô vào ngực bằng dao. Tôi chạy vào trong nắm lấy hắn vào sàn nhà trước khi hắn làm hại cô.

“Đợi đã, bạn trai cũ của Tea làm gì ở đó đầu tiên?” Joey hỏi.

“Đó là thứ đang chạy qua tâm trí tôi trong khi tôi đánh bại hắn bầm dập thì Akiyoshi vào trong phòng. Đó là khi mọi thứ đến cùng nhau. Các người biết là Renku là cháu trai Akiyoshi do đó Rachel và Renku là anh em họ.” Mọi người trong căn phòng thở hổn hển.

“Ý anh nói với tôi là Rachel và bạn trai cũ của Tea là anh em họ sao?” Tristan hỏi.

“Việc đó cũng giải thích cho sự đối mặt mà anh có với Renku trước đó.” Koji nói.

“Tôi đang dần có cảm giác là hơn cả một câu chuyện.” Yugi nói. Atem gật đầu.

"Có đó và thứ mà tôi sắp nói tiếp theo sẽ gây sốc cho tất cả các người. Khi Rachel vào trong phòng thì Tea đột nhiên bắt đầu thốt lên và tôi nhìn qua thì thấy cô ấy đang giữ chặt đầu. Từ điều mà bác sĩ bảo tôi trước khi cô ấy ra viện thì có khả năng có sự bình luận khi Tea có luồng kí ức chạy qua đầu từ vụ nổ. Khi cô nhìn lên thì cô biết chuyện đã xảy ra và ai mà cô lấy vào tối đó. Những kẻ gây ra vụ nổ cho quán café và cố giết Tea là Rachel và Renku. Khi họ bị bại lộ cho những thứ họ làm thì cả hai chạy trốn và không ai nghe gì về họ nữa. Đó là vì sao mà Tea buồn. Vì cô ấy sợ là họ sẽ trở lại và kết thúc điều mà họ bắt đầu.” Anh kể xong với họ mọi thứ trong khi dựa cánh tay vào đôi chân và hạ thấp đầu xuống để đối mặt với sàn nhà. Katie bắt đầu khóc trong khi đứng lên khỏi nơi mà cô đang ngồi.

"Tôi biết là cô ta rắc rối kể từ khoảnh khắc tôi thấy cô ta và bây giờ thì cô ta có anh họ không chỉ là bạn trai cũ của Tea mà cũng là kẻ gây ra sự trợ giúp khiến cho cuộc sống của Tea mất mát.” Cô nói. Koji đứng lên và bước qua vợ mình rồi mang cô vào trong cái ôm trong khi những người khác siết chặt nắm tay trong sự giận dữ cho thứ đã xảy ra cho bạn họ. Katie buông cái ôm của Koji và lau nước mắt.

"Cả hai sẽ trả giá. Anh và Tea đáng có hạnh phúc bên nhau và họ sẽ không ngừng việc đó.” Cô nói. Rồi Katie bước ra chuồng ngựa nơi mà Tea ở cùng với những con ngựa. Tất cả người khác đều im lặng và quay về phía Atem vẫn còn đối diện sàn nhà.

“Vậy anh sẽ làm gì, Atem?” Yugi hỏi. Atem nhìn lên em trai và trả lời.

“Không có gì nhiều mà anh có thể làm lúc này khi mà cả hai đã biến mất mà không có dấu vết nhưng anh biết là họ sẽ quay lại. Khi việc đó xảy ra thì anh sẽ làm mọi thứ trong quyền năng của mình để bảo đảm là họ không bao giờ đến gần Tea lần nữa.” Anh nói.

“Ôi, anh biết là chúng tôi ở đây nếu anh cần hé.” Joey nói.

“Vâng, gã Renku này khiến tôi muốn nghiền nát vì tất cả mọi thứ mà anh bảo chúng tôi về hắn.” Tristan nói. Atem mỉm cười gật đầu với họ.

“Cám ơn các người.” Anh nói.

Tea đang bận rộn trong việc khiến Angel vui vẻ bằng cách chà vào bườm nó và cho nó ăn cà rốt. Cô vẫn còn bận tâm về Rachel và Renku đang lập kế hoạch làm gì sau đó nhưng cô cảm thấy có lỗi về hành động của cô đối với Atem. Cô biết là anh chỉ là cố giúp cô và cô không có ý cãi vả với anh. Tea tỉnh khỏi ý nghĩ vì Angel hí lên và vùi vào bàn tay đang cầm bàn chảy, nhận ra là cánh tay cô ngừng di chuyển khỏi việc chà vào bườm Angel. Cô phát ra nụ cười và bắt đầu làm trở lại.

"Xin lỗi, cô bé. Chỉ là có nhiều thứ trong ý nghĩ của chị lúc này.” Cô nói. Angel càu nhàu như thể nó hiểu và trở lại ăn cà rốt. Tea quay quanh thì cô nghe ai tiếng ai đó đang đến và thấy Katie đang bước vào và đi qua đứng bên cạnh cô và những con ngựa còn lại. Cô vỗ vào một trong số chúng trước khi quay trở lại vào Tea với nụ cười thân thiện.

“Này, bạn gái, bạn sao rồi?” Cô hỏi. Tea gật đầu trong khi giữ mắt mình vào Angel.

“Tốt, tôi nghĩ là Atem nói với các người chuyện xảy ra tối qua rồi.”

“Ừ và hơn ít nữa như Rachel và Renku thật sự là anh em họ và đang lên kế hoạch trong một khoảnh khắc để khiến cô và Atem tách khỏi nhau và họ là kẻ chịu trách nhiệm cho vụ nổ vài tuần trước. Tôi rất tiếc tất cả những thứ này xảy ra với cô và Atem.” Cô nói.

“Cám ơn Katie, cô biết việc đó đủ tồi tệ là tôi phải ứng phó với chúng riêng biệt nhưng bây giờ thì họ liên kết nên tôi phải đối phó gấp đôi rắc rối.”

“À, cô không phải đối phó với họ một mình. Cô có Atem, có tôi và những người bạn còn lại mà.” Katie nói, trao cô nụ cười đảm bảo.

“Đó chỉ là thế, Katie. Tôi không lo lắng cho mình. Atem nói là anh ấy muốn bảo vệ tôi khỏi họ nhưng ai sẽ bảo vệ anh ấy nếu có gì xảy ra? Hoặc là nếu họ quyết định đi theo cách người thay vào đó thì sao? Đó là thứ duy nhất chạy qua đầu tôi.” Cô ngừng việc chà Angel cho một phút để lau nước mắt đang chảy qua mắt cô. Angel cảm nhận nổi buồn của cô và vùi mặt cô cố hết sức để làm Tea vui. Katie đặt bàn tay lên vai cô..

“Ồ, Tea. Cô không cần lo lắng về việc đó. Họ không nghĩ về việc đến gần tôi hoặc gia đình tôi và bạn bè đâu. Cô gái, cô cho tôi gậy bóng chày thì tôi sẽ hạ đo ván cả hai họ. Họ không muốn lu bu với tôi đâu.” Tea phát ra tiếng cười khúc khích và lắc đầu.

“Tôi không nghĩ là tôi muốn thấy việc đó.”

“Ừ, tôi có thể khá là bạo lực khi tôi muốn. Tôi phải vào trong kiểm tra Alicia, cô sẽ ổn chứ?” Cô hỏi. Tea gật đầu và trao cô nụ cười nói là cô khỏe.

“Ờ hớ. Dù gì thì tôi sẽ ở đây bên ngoài cho một chút nữa.” Katie gật đầu và bước trở lại vào nhà, để Tea với ý nghĩ của mình lần nữa. Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Tea.

‘Nếu dể như thế thì tôi đã làm hơn thế để ngăn họ rồi.’

Katie vào trong nhà gặp Alicis thức dậy và đang chơi với Joey và Tristan trên sàn nhà trong khi Atem, Yugi và Koji vẫn còn trò chuyện. Cô bước vào trong thì Alicia nhìn lên và chạy về phía cô.

“Mẹ, con đói.” Nó nói. Katie cười lớn.

“Được rồi, con yêu. Ba và mẹ sẽ mang thứ gì đó cho con khi chúng ta rời đi do đó lấy áo khoác của con đi.”

“AA, con không thể ở lại sao?” Nó hỏi, hơi bĩu môi.

"Ờ, để nó ở lại đi Katie. Tristan và tôi sẽ trông chừng nó.” Joey và Tristan gật đầu đồng ý.

“Ồ, được rồi. Dù gì thì Koji và tôi có thứ để làm do đó chúng tôi sẽ trở lại sớm thôi. Bât giờ, con yêu. Con là cô gái ngoan với Joey và Tristan nhé, được chứ?” Cô nói.

"Vâng, thưa mẹ.” Atem bước về phía Katie khi cô đặt Alicia xuống.

“Tea ổn chứ?” Anh hỏi.

“Vâng, tôi nghĩ là cô ấy ổn nhưng chỉ nói chuyện với cô ấy thì tôi chắc chắn là cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi anh làm thế.” Atem gật đầu và bước ra ngoài để lấy ít không khí. Yugi cũng đang nắm áo khoác để rời đi.

“Tôi phải đi vào thị trấn và gom vài thứ do đó các bạn đừng có xả rác nhà tôi nhé.” Anh nói. Joey và Tristan phát ra nụ cười khúc khích hồi hộp.

“Bạn có thể tin chúng tôi mà, Yugi. Chúng tôi sẽ dọn dẹp mọi thứ.” Joey nói. Yugi lắc đầu và rời khỏi với việc Katie và Koji theo sau anh, đóng cửa lại.

“Ờ, chỉ còn 3 chúng ta ở đây bây giờ. Do đó cháu muốn làm gì vậy, Alicia?” Tristan hỏi. Alicia gõ ngón tay lên môi trong khi suy nghĩ về thứ mà cô muốn làm.

“Hãy chơi trốn tìm hé.” Cô nói.

“Ừ, được rồi. Cháu trốn và Tristan và chú sẽ tìm cháu, được chứ?” Joey nói. Alicia gật đầu và bước khỏi để tìm nơi trốn. Joey che mắt và bắt đầu đếm nhưng Tristan gõ vào vai.

“Anh có chắc là ý hay để nó trốn không?” Joey chế giễu và vẫy tay một cách ẩu tả.

“Thôi nào, Tristan. Chỉ có những nơi chắc chắn mà trẻ con có thể trốn. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì?” Anh nói khi anh trở lại đếm. Sau vài phút, Joey và Tristan nhìn qua căn nhà tìm Alicia nhưng chỉ có ít ỏi, chút xíu, chút tí vấn đề là…họ không thấy nó đâu cả.

‘Ồ, làm, Joey. Thôi nào, Tristan. Chỉ có những nơi chắc chắn mà trẻ con có thể trốn. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì?’Anh sẽ nhận lấy việc này khi Katie và Koji trở về và chúng ta mất nó.” Tristan nói.

“Tôi làm mất nó à? Ai chơi trò chơi với tôi chứ? Anh có thể cố ngăn tôi. Anh biết cách mà tôi với thứ này. Ồ trời, chúng ta quá điếc nếu chúng ta không thể tìm nó, không, không, không. Tôi còn quá trẻ để chết mà. Có nhiều thứ mà tôi chưa làm trong đời.” Joey nói một cách cảm động khi những giọt nước mắt chảy thành dòng xuống mắt anh như thác.

“Joey? Nắm vào. Chúng ta chỉ là cứ nhìn xem.”

"Nhưng chúng ta đã tìm mọi nơi trong nhà ngoại trừ, ừ, anh không nghĩ là nó đi ra ngoài hả?” Cả hai quay lại nhìn phía sau cửa thấy nó hơi hé mở và chạy ra ngoài cố tìm đứa bé 3 tuổi. Không may là khi họ chạy nhanh thì họ không phát hiện phía đáy tủ mở ra hé lộ co bé tinh nghịch 3 tuổi mà họ đang tìm kiếm. Nó đi ra và bước về phía cánh cửa để đóng sầm lại khóa hai người bên ngoài. Khi họ nghe tiếng cửa đóng thì họ lắc nhẹ cái tay cầm và cố mở ra.

“Này, Tristan. Chúng ta bị khóa rồi.” Joey nói.

“Cả đống quan sát Sherlock Holmes, anh có thể dùng kiến thức thám tử của anh để nghĩ xem mở cửa nào không?”

“Ừ, là sự thật thì tôi có thể. Nó là tiểu học, Tristan thân mến. Chúng ta chỉ phải làm thế. ALICIA! ALICIA MỞ CỬA!!” Joey thét qua cửa sổ thủy tinh. Tristan đổ mồ hôi.

“Ồ rất thông minh.” Anh nói một cách chế giễu. Họ cứ gọi để Alicia mở cửa và nó quyết định là sẽ buồn cười nếu rời họ ở đó trong khi nó đi chơi trong phòng khách. Khoảng 10 phút sau thì Atem vào trong sau khi di dạo và thấy Alicia ngồi ở ghế sofa xem ti vi.

“Này, công chúa nhỏ. Joey và Tristan đâu rồi?” Anh hỏi. Alicia đặt ngón tay lên môi nó.

"Shhh, họ đang trốn.” Cô thì thầm. Atem cười thầm và bước về đến để bồng nó lên.

“À, hãy đi tìm họ nhé, được chứ?” Anh nói. Khi Atem đang bước đi thì anh nghe tiếng nện ở phía sau ở trong nhà bếp và đoán là họ đã bị khóa bên ngoài.

“Xin Alicia. Nếu cháu mở cửa thì chú sẽ cho cháu bánh tây. Bánh tây sô cô la lớn ngon có kích thước bằng đầu chú.” Joey nói. Atem nghẹn cười và đặt Alicia xuống lặng lẽ đến mức anh có thể khi anh có thể mở cửa. Joey và Tristsan chạy vào trong gặp Atem đang cười khằng khặc.

“Bánh tây sô cô la của tôi ở đâu?” Anh nói. Mắt Joey và Tristan là những chấm đen khi họ thấy Atem mở cửa và cả hai nhìn xuống đang nắm tay cô vào miệng trong khi tự mình cười khúc khích.

“Chúng tôi tìm Alicia mọi nơi. Cháu đã trốn ở đâu vậy?” Tristan hỏi. Rồi cô chạy qua tủ và mở cửa là trả lời cho câu hỏi. Rồi Joey có chính câu hỏi của anh dành cho nó.

“Sao cháu khóa hai chú ở ngoài vậy, Alicia?” Rồi cô giơ tay mình lên cho họ.

"Cháu không biết.” Atem cười ti hí và lắc đầu với cả hai. Sau khi Katie và Koji trở về từ việc vặt của họ và Yugi trở về với những đồ vật thì không có gì ngoài tiếng cười khi họ nghe về thứ đã xảy ra với đứa trẻ 3 tuổi nghịch ngợm. Khoảng 2 giờ chiều khi Koji và Katie đón Alicia rời đi để họ chào tạm biệt tất cả. Joey, Yugi và Tristan nghĩ ngơi cho ngày còn lại chỉ để Atem và Tea một mình ở trang trại. Anh đi bên ngoài với cái giỏ dã ngoại để họ thấy khi Tea không ăn gì cả buổi sáng. Anh vào trong chuồng ngựa thấy cô đang ngồi xuống vào cỏ khô với Angel, chỉ vỗ bườm nó. Cô nhìn lên và gặp ánh nhìn của anh khi anh bước đến ngồi bên cô.

"Này.” Anh gọi.

“Chào.” Cô nói. Không ai trong số họ nói từ nào và chỉ có tiếng động xung quanh là những con ngựa hí. Cuối cùng sau thứ dường như là vĩnh cửu thì Atem phá vỡ sự im lặng.

“Vậy Angel thế nào?”

“Nó tốt. Nó vui hơn nhiều kể từ khi em trở về thăm nó.”

“Tốt thật. Anh biết chắc là nó nhớ em. Mọi người đã đi nghĩ cho một ngày và anh nghĩ là em và anh có thể ra ngoài gần hồ ăn bữa trưa. Chúng ta có thể đem những con ngựa theo với chúng ta nữa.” Anh nói khi anh cầm giỏ lên. Tea mỉm cười với ý nghĩ và gật đầu.

“Chắc rồi. Nghe hay đấy.” Khi họ lên yên ngựa thì họ cưỡi xuống gần hồ nơi mà Atem đã đưa cô đến trước kia. Khi họ cưỡi thì họ nhìn liếc qua nhau và mỉm cười. Khi họ đến hồ, Atem đặt mền trên mặt đất dưới cái cây ưa thích của anh và ngồi xuống với Tea bên cạnh anh.

“Đó là một ngày đẹp, phải không?” Anh hỏi. Tea thở dài đồng ý.

“Ừ, hoàn hảo. Em vui là anh đưa em đến đây.” Atem gật đầu và mở giỏ ra để họ thưởng thức bữa trưa ngon lành. Cả buổi trưa bao gồm việc trò chuyện, chơi thẩy đá và chỉ nằm quanh thưởng thức ngọn gió trong lành bên ngoài trong khi lắng nghe cái hộp thu thanh mà anh mang theo. Những giờ trôi qua và mặt trời lặn với những màu xinh đẹp hòa cùng với nhau trong bầu trời trở nên tối khi những ngôi sao phát ra. Atem đang nằm trên lòng Tea và anh phát ra tiếng thở dài hài lòng khi cô trượt những ngón tay qua tóc anh. Tea nhìn lên thì cô nghe Angel và Bronco càu nhàu và mỉm cười khi cô thấy chúng dí mũi vào nhau. Đột nhiên, nụ cười tan biến từ gương mặt cô và cô nhìn xuống Atem, anh nhắm mắt lại.

"Atem?" Anh mở mắt ra khi cô gọi anh.

"Hm?"

"Em cần xin lỗi anh cho sáng này. Em không có ý là làm thế với anh. Chỉ là có hai kẻ thần kinh ngoài đó đang đợi ở đâu đó để cho kế hoạch tấn công của họ và việc đó khiến em hồi hộp vì họ có thể đi ra bất cứ đâu hoặc là họ có thể thuê người theo dõi chúng ta.” Cô nói. Atem ngồi dậy và di chuyển ngồi kế cô.

"Anh hứa với em là không có gì sẽ xảy ra cho em mà. Anh sẽ không để họ đụng vào em lần nữa đâu vì anh sẽ làm mọi thứ trong sức lực của mình để bảo vệ em khỏi họ bằng mạng sống của mình.” Anh nói. Tea quay về phía anh.

"Anh vẫn không hiểu. Anh nói là anh muốn bảo vệ em nhưng ai là người bảo vệ anh khỏi họ? Nếu anh mất mạng để cố cứu em thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Anh biết là em cứ tự mình nghĩ là sẽ có gì xảy ra nếu chúng ta không bao giờ gặp nhau. Có lẽ… có lẽ không có thứ này xảy ra.” Atem quay về phía Tea để đối diện với anh trong khi nâng cằm cô lên.

“Nếu chúng ta không bao giờ gặp nhau thì anh sẽ vẫn sống một cuộc sống chán nản của tổng giám đốc điều hành, ngồi trong văn phòng lúc này thay vì ngồi ở đây với người phụ nữ mà anh yêu. Nếu anh có một chọn lựa là không bao giờ gặp em và từ bỏ cuộc sống của mình thì anh sẽ chọn cuộc sống của mình trong nhịp tim thôi.” Tea lắc đầu trong khi những giọt nước mắt chảy xuống gương mặt cô và cô quấn cánh tay quanh eo anh để ôm anh.

"Nhưng em không muốn mất anh. Em có thể thư giãn trong tình yêu lần nữa vì anh.” Atem ôm cô lại và ru cô nhẹ nhàng trong khi cố trấn an cô.

“Vậy hãy làm một lời hứa đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ không để thứ gì ngăn chúng ta bên nhau.” Anh cảm thấy cô gật đầu lên ngực anh và ngồi với cô trong sự im lặng thoải mái. Rồi cả hai nghe giai điệu ngọt ngào từ radio và có gì đó khiến họ muốn lắng nghe.

Nếu anh không bao giờ biết đến em
Nếu anh không bao giờ cảm thấy tình yêu này
Anh sẽ không có sự kết nối của
Cuộc sống có thể quý giá thế nào

Và nếu anh không bao giờ ôm em
Anh sẽ không bao giờ có manh mối
Cuối cùng anh tìm thấy em thế nào
Phần bị mất đi của anh

Trong thế giới này quá tràn đầy nổi sợ hãi
Đầy sự tức tối và dối trá
Anh có thể thấy sự thật quá rõ ràng
Trong đôi mắt em
Do đó hãy lau khô đôi mắt

Và anh rất biết ơn em
Anh đã sống qua cả đời mình
Mất đi mãi mãi
Nếu anh không bao giờ biết đến em

Atem luồn bàn tay anh với bàn tay Tea trong khi anh đang lắng nghe những từ ngữ cảm thấy là chúng hợp theo cách mà anh cảm nhận.

Nếu anh không bao giờ biết đến em
Anh sẽ an toàn nhưng chỉ nửa sự thật
Không bao giờ biết anh có thể cảm thấy
Một tình yêu quá mạnh và quá thật

Và anh rất biết ơn em
Anh đã sống qua cả đời mình
Mất đi mãi mãi
Nếu anh không bao giờ biết đến em

Tea nhắm mắt và ngạc nhiên là những ngôn từ mà cô đang lắng nghe chính xác thế nào với cảm nhận của cô.

Em nghĩ là tình yêu của chúng ta sẽ rất đẹp
Theo cách nào đó mà chúng ta khiến cả thế giới bừng sáng
Em không bao giờ biết là nối sợ và sự căm ghét có thể quá mạnh
Tất cả chúng để lại cho chúng ta những lời thì thầm trong buổi tối
Nhưng lòng em vẫn nói là chúng ta đúng

Ồ nếu em không bao giờ biết đến anh
Không có bình luận nào mà em hối tiếc
Nếu em không bao giờ cảm thấy tình yêu này
Kể từ lúc chúng ta gặp nhau
Em sẽ không có liên kết
Nếu thời gian của chúng ta đi quá nhanh
Cuộc sống có thể quý giá làm sao
Cuối cùng em đã sống

Em nghĩ là tình yêu của chúng ta sẽ rất đẹp
Theo cách nào đó mà chúng ta khiến cả thế giới bừng sáng
Em nghĩ là tình yêu của chúng ta sẽ rất đẹp
Chúng ta biến bóng tối thành ánh sáng
Nhưng lòng em vẫn nói là chúng ta đúng
Chúng ta đúng

Và nếu anh không bao giờ biết đến em
Nếu anh không bao giờ biết đến em
Anh đã sống qua cả đời mình
Trống trãi như bầu trời
Không bao giờ biết vì sao
Mất đi mãi mãi
Nếu anh không bao giờ biết đến em

Khi bài hát hoàn thành, Tea nhìn lên Atem cùng thời gian anh nhìn xuống cô. Cô nâng bàn tay anh lên để chà vào má cô và cúi xuống để chậm chạp hôn cô chỉ là cô có ý nghĩa với anh thế nào. Họ kéo trở lại khi họ hết hơi và mỉm cười với nhau.

“Em yêu anh, Atem.”

“Anh cũng yêu em nữa và em không bao giờ phải lo lắng về việc mất anh. Em và anh sẽ luôn bên nhau. Em có cảm thấy tốt hơn bây giờ là chúng ta nói chuyện về việc này không?” Anh hỏi.

“Ừ.” Atem đặt nụ hôn lên má cô và dứng lên để cô đứng lên với anh.

“Tốt. Chúng ta nên về nhà khi mà trễ rồi.” Tea gật đầu và cả hai đi về phía những con ngựa và cưỡi chúng trở về nông trại. Khi họ lên yên đưa chúng trở lại chuồng ngựa thì họ nói lời tạm biệt đến Yugi, Joey và Tristan rồi lái trở về nhà trong thành phố. Cuối cùng sau 1 giờ lái xe thì họ đã về tại ngôi nhà yên ắng của họ và vào trong. Tea lên lầu để tắm trước khi lên giường và Atem bảo đảm là tắt đèn và khóa cửa trước khi anh đi lên lầu gia nhập với cô. Nửa tiếng sau, Atem cõng Tea trong khi cô cười lớn kêu anh để cô xuống. Anh thả cô dịu dàng vào giường và leo vào bên cạnh cô để quấn cánh tay mình quanh eo cô khi họ ở dưới mền. Thở dài dễ chịu, anh vùi mặt vào cổ cô để ngửi mùi hương ngọt ngào của cô trong khi đặt nụ hôn nhẹ vào cô. Sau khi chúc ngủ ngon thì Tea chìm vào giấc ngủ trong khi Atem nhìn cô và trượt những ngón tay quá tóc cô.

‘Đừng lo, Tea. Anh sẽ không rời em mà anh sẽ bảo đảm là bảo vệ em khỏi Rachel và Renku nếu họ quyết định lộ diện lần nữa.’ Với ý nghĩa đó trong tâm trí, anh đi vào giấc ngủ trong khi thu mình gần Tea hơn.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Apr 17, 2014 9:05 pm

Nhận xét: Tâm trạng ngổn ngang của Tea sau sự kiện kinh hoàng. Tốt là cô đã lấy lại sự bình an sau khi viếng thăm nông trại của Atem. Bé Alicia được miêu tả nghịch ngợm một cách đáng yêu.

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


[Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng - Page 3 Empty Re: [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem x Tea): Hai cõi lòng

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 3 trong tổng số 5 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Fanfic dịch YugiOh (Atem / Anzu): Tên cướp có lòng đen tối hay anh hùng có lòng dũng cảm?
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem x Tea ): Cõi lòng được kết nối
» Fanfic dịch YugiOh ( Atem / Anzu ): Cõi lòng vàng
» Fic dịch YugiOh (Atem / Anzu): Long Lost Love
»  [Hết] Fic dịch YugiOh (Atem / Teana): Atem's Desert Rose

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết