Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Trang 3 trong tổng số 17 trang Previous  1, 2, 3, 4 ... 10 ... 17  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:22 pm

Tôi nhìn lên anh, ngạc nhiên. Đó là câu hỏi riêng tư nhưng Atem là người tốt. Một trong những lí do mà tôi phải lòng anh.

“À,” Tôi bắt đầu. “Khi cha mẹ tôi không quá bận rộn lâu rồi thì tôi đến mỗi năm với họ. Đó cũng là lần đầu tôi gặp Yugi nhưng Yugi có vẻ quên về ngày đó. Tôi chỉ mới 7 tuổi và tôi đi lang thang mà không có cha mẹ. Tôi bị lạc và không thể tìm đường về. Rồi Yugi Mouto thấy tôi khóc ở vòi phun nước thành phố Domino. Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười đó và lòng thương cảm mà bạn ấy tỏ ra với tôi khi bạn ấy đưa tôi về với cha mẹ mình. Đó là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên.”

Tôi thở dài trong trạng thái mơ mơ khi tôi nhớ về những ngày xưa tốt đẹp. Tôi ước rằng tôi có thể làm họ sống lại lần nữa. Trong khi đó, Atem đang nhìn tôi trong ánh sáng mới.

Anzu thật sự quan tâm bạn bè. Ta cảm thấy thật sự tồi về việc từ chối ý kiến đi với Anzu đến chỗ pháo hoa. Cô ấy trông như người cô đơn trong lúc này. Nó trông như chúng tôi đến thường xuyên hơn ta nghĩ… Atem nghĩ.

Xe buýt dừng chúng tôi tại công viên viên quốc gia thành phố Domino, nơi tốt nhất để có tầm nhìn kinh ngạc của pháo bông. Pháo bông chưa bắt đầu cho đến khi 7 giờ và chỉ mới 6h30’. Tôi dẫn Atem lên ngọn đồi lớn nơi tôi từng đi với cha mẹ mình. Nó được xem như là địa điểm của gia đình Mazaki. Không ai khác đến đó ngoại trừ chúng tôi nhưng bây giờ chỉ có Atem và tôi. Tôi mở cái giỏ dã ngoại và đặt nó.

“Atem, tôi mang cuộc dã ngoại cho chúng ta đây.” Tôi nói bẽn lẽn.

Ở đó là hai đĩa, onigiri, sandwiches, chips, và hai cô ca. Mắt Atem sáng rực khi anh nhìn thứ lan ra.

“Trông hoàn toàn ngon đấy. Cám ơn.” Atem bảo tôi.

“Không có gì, thật sự! Xem nó như việc trãi qua buổi chiều với tôi đi.” Tôi đáp, tâng bốc.

“Điều vui mừng là của tôi.” Atem nói.

Khi chúng tôi lặng lẽ ăn. Tôi tìm kiếm đôi mắt màu tím của Atem cho bất cứ dấu hiệu cảm giác gì. Buồn thay là tôi không phải là Ishizu nên không có gì tiết lộ đến tôi. Yugi bảo rằng tôi luôn luôn dễ dàng đọc được. Vì sao mà nó không thẳng với Atem rằng tôi có cảm giác dành cho anh ấy chứ? Vào khoảnh khắc đó, tôi không tập trung vào việc giữ phần trên cơ thể thẳng đang bắt đầu đổ nhào xuống ngọn đồi.

"Ahhhhh!" Tôi kêu, nhắm nghiền đôi mắt.

"Anzu!" Tôi có thể nghe Atem đang gọi lớn.

Tôi nghĩ sự đổ nhào sẽ gây cho tôi vài vết bầm nghiêm trọng nhưng cuối cùng tôi cảm thấy cánh tay ở quanh tôi, che cho tôi khỏi mặt đất và những vết bầm tiềm ẩn và dính cỏ. Tôi mở mắt khi chúng tôi tới phần dưới cùng của ngọn đồi. Atem kết thúc với việc ở phía trên tôi trong tư thế bẽ mặt. Chân trái của anh đang ở hai chân tôi và bàn tay phải của anh ở trên ngực tôi. Cả hai chúng tôi trông như trái anh đào đang chín ửng khi chúng tôi rời khỏi nhau.

Em sẽ bóng cháy ngọn lửa

Và để nó chiếu sáng

Chỉ là làm chủ đêm nay

Như ngày 4 tháng 7



Do đó cô bé, em là pháo bông

Để để tỏ ra là em xứng đáng

Làm cho ta đi. “Ồ ồ ồ!”

Khi em bắn qua bầu trời



Cô bé, em là pháo bông

Đến để làm màu sắc bùng ra

Làm cho ta đi

Ta sẽ rời đi tự mình ngã xuống

Đột nhiên, tiếng nổ có thể nghe từ trên trời. Atem và tôi nhìn lên thấy màu sắc nổ ra dữ dội treo trên không trung trong sự thiết kế kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

“Pháo bông đã bắt đầu! Nhanh lên! Hãy chạy lên đồi.” Tôi la lên, nắm tay anh.

Trong khi, trông hoàn toàn kì hoặc, Atem và tôi chạy lên đồi. Hai chúng tôi háo hức nhìn sự trình diễn. Tôi sụp trở lại vào chăn, không thở nổi. Tôi nhìn qua Atem và cười khúc khích. Anh không biết là có cỏ dính trên toàn bộ đầu anh. Atem nhìn tôi ngạc nhiên nhưng tôi chỉ trao anh nụ cười.

Pháo bông cũng là biểu tượng của sự thay đổi…Giọng Yugi vang dội trong tâm trí Atem.

Đó là ý nghĩa gì? Atem tự hỏi, cảm giác rằng anh chưa bao giờ có kinh nghiệm len lên anh.

“Chào, nhìn đó kìa.” Tôi la lên, chỉ vào pháo bông có hình dạng của trái tim.

Atem theo tiềm thức trượt cánh tay qua tóc tôi. Tôi ngay lập tức khịt khịt, bị sốc bởi hành động. Chỉ khi đó thì tất cả sự chú ý bị nhạt đi khi hình dạng pháo bông là cái logo của tập đoàn Kaiba nổ ra trong bầu trời.

‘Tôi cá rằng Kaiba để Mokuba lái cỗ xe đến cửa hàng tạp hóa như thể thách thức ai đó dám trả tiền cho pháo bông.” Tôi lầm bầm, mồ hôi đổ ra.

“Cái gì?” Atem hỏi.

“Không có gì.”

Atem cười thầm và rồi bàn tay anh trượt xuống má tôi khi anh quay mặt tôi về phía anh. Tôi đỏ mặt cho một triệu lần vào ngày đó.

“Thay đổi hả?” Atem lầm bầm, sâu trong ý nghĩ,

"Atem?"

Chúng tôi thoát khỏi sự thôi mien khi pháo bông lớn bắt đầu. Cả tấn màu lửa đi lên trên bầu trời trong màu sắc rực rỡ.

"Wooooww! Cái này thậm chí đẹp hơn những năm trước!” Tôi la lên, ngạc nhiên với cảnh tượng.

“Ta biết là ta đã sai về pháo bông. Thành thật thì ta nghĩ chúng rất…to lớn.” Atem nói với tôi.

“To lớn sao? Có tranh cãi bên trong anh sao?” Tôi hỏi, chỉ có phân nửa trêu đùa.

Atem nhìn đi nhưng rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. “…Vâng…” Anh đáp, dựa gần tôi.

“Ai là hai mặt?” Tôi hỏi, cùng dựa gần anh nữa.

“Tách biệt…và tình yêu.” Anh trả lời.

“Ai thắng?” Tôi hỏi, mắt tôi nửa nhắm lại.

“Tình yêu.” Atem đáp, cúi toàn bộ.

Âm vang, âm vang, âm vang
Thậm chí sáng hơn trăng, trăng, trăng

Âm vang, âm vang, âm vang
Thậm chí sáng hơn trăng, trăng, trăng

Pháo bông cuối cùng bắn lên trời là trái tim màu đỏ, trắng và xanh. Khi Atem rời khỏi nụ hôn, chúng tôi nhìn lên bầu trời với hình trái tim mờ dần, lấp lánh trong vực thẳm tối.

“À,” Tôi nói, trao Atem nụ cười nự mãn nhỏ. “Tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức chiến thắng ở nơi nào đó không đó mở rộng đi.

Nhìn thấy tôi đang vướng vào điều gì, Atem nhanh chóng dọn món dã ngoại và chăn. Chúng tôi không bận tâm đón xe buýt về nhà. Chúng tôi chỉ chạy đến nhà, cười lớn trong toàn bộ con đường.

Cảnh nóng bắt đầu

Ngay khi tôi đóng và khóa cửa phía sau, Atem đẩy tôi vào tường, hôn liên tục vào cổ tôi. Tôi rên rỉ khi tôi quấn đôi chân quanh eo anh và Atem dựa phần cơ thể còn lại lên người tôi. Tôi siết những ngón tay vào tóc anh khi anh bắt đầu cởi áo tôi.

Rồi anh bồng tôi lên đến ghế dài và đặt tôi ở đó. Tôi nằm phía trên chiếc nón của Atem. Cái nón tạo nên tiếng động đồ chơi the thé. Chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhau một cách kì hoặc cho đến khi tôi bắt đầu cười, ném cái nón một bên.

“Em nghĩ khi nó đến ngay phía dưới thì thì em có sự điều khiển tốt nhất khi việc đó xảy đến về thứ gì mà em mặc.” Tôi cười khúc khích.

Atem gầm gừ khi anh cởi áo lót của tôi. “Không hơn nữa.” Anh cười tự mãn.

Atem cúi xuống hôn quanh vú của tôi, bàn tay anh xoa bóp cái kia. Tôi rên rỉ khi lưỡi anh đánh nhẹ vào cái núm màu hồng và rồi bắt đầu bú. Tôi trượt bàn tay của mình dưới áo sơ mi của anh khi xuống lưng anh. Móng tay của tôi gây nên cảm giác nhột nhột bên trong anh. Trong khi bàn tay anh tiếp tục mơn trớn vú tôi. Atem trao cho tôi một nụ hôn, lưỡi anh chìa ra và chơi đùa với lưỡi tôi.

Tôi rời khỏi nụ hôn khi tôi tiến hành cởi áo Atem. Anh giúp tôi khi anh ném nó qua đầu anh. Rồi, Atem hôn từ cổ tôi xuống ngực tôi xuống bụng tôi, hôn quanh lỗ rốn. Tôi cười khúc khích với cảm giác và rồi thở hổn hển khi anh kéo váy tôi xuống. Một ngón tay di chuyển qua quần lót của tôi và cảm thấy nếp gấp trơn xung quanh. Tiếng rên rỉ nhỏ có thể nghe được. khi anh thọc một ngón tay vào khu vực bên dưới của tôi. Anh thêm hai ngón tay vào khi anh tiếp tục đâm chúng ra vào trong tôi trong khi hôn tôi một cách say đắm.

Rồi anh kéo những ngón tay ra và cởi hoàn toàn quần lót có ren của tôi. Atem hôn quanh chân tôi và rồi hôn về phía những cánh hoa ẩm ướt của tôi. Anh trao cho nó cái liếm vào làm tôi rên rĩ khoái cảm. Đột nhiên anh lật tôi lên để lơ lửng trực tiếp qua miệng anh. Atem cúi thấp hông của tôi và lưỡi anh có con đường đầy đủ vào khu vực của tôi. Lưỡi anh đào sâu vào trong tôi và tôi rên rỉ trong sự cực khoái. Anh liếm và xoay vòng cái lưỡi xung quanh, làm tôi nẩy nẩy hông. Atem giữ hông tôi vững giữ tôi hoàn toàn trong sự định đoạt của anh.

Chỉ là trước khi tôi cảm giác như tôi sắp giải phóng thì Atem nhanh chóng cởi quần dài và ném nó ở nơi khác. Một chút không chắc chắn, tôi bắt đầu hơi hạ cái của mình ở chỗ dương vật của Atem. Biết rằng tôi vẫn còn trinh tiết, anh phá vỡ tấm màng của tôi với cái đâm vào nhanh chóng. Tôi rên rỉ trong cơn đau tạm thời. Atem trượt bàn tay anh lên, cam đoan với tôi. Sau vài phút tôi bắt đầu nẩy lên xuống vào dương vật của anh.

Sau một thoáng, Atem đẩy nhanh tốc độ, đâm cái hông lên để gặp cái đâm vào của tôi.

Vậy đây là thứ mà Yugi thật sự có ý về “cưỡi.” Vậy đó, không còn trò chơi video tình dục cho bạn ấy nữa. Atem nghĩ.

Atem nhướng lên và nắm vú tôi, bóp chúng và trượt ngón tay cái lên núm vú tôi. Chỉ là trước khi anh có thể giải phóng chính mình thì Atem lật tôi lên lần nữa. Lần này lưng tôi đối diện với anh. Anh cho vào tôi từ phía sau và đắt đầu nện vào tôi với tốc độ thậm chí là nhanh hơn, giữ hông tôi lại.

“Atem!” Tôi kêu lên trong sự khoái cảm.

Anh đang đi quá mạnh và nhanh và mặt tôi bị đẩy vào tấm chăn của ghế sô fa. Nhưng đó không phải là điều tôi bận tâm.

"Anzu!" Atem rên rỉ.

Sau vài cái đẩy vào, Atem bắn tinh dịch của anh vào tôi, mắt anh nhắm lại.

"Ahh!" Tôi rên rỉ khi tôi sụp xuống phía trước hơn nữa.

Atem kéo tôi ra và nằm cạnh tôi, thở hổn hển.

“Bây giờ đó là sự lớn lao.” Atem nói, mỉm cười với tôi.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:22 pm

Nhận xét fic pháo bông

Đây là một fic dài và có một chút ý nghĩa. Pháo bông nhắc nhớ người ta đến ngày lễ hội ^^
Atem cảm nhận được điều mà Anzu trân trọng sau khi đi với cô xem pháo bông.
Khúc cuối là đoạn cảnh nóng được tác giả miêu tả kĩ lưỡng.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:25 pm

Tên fic: Say You'll Haunt Me
Tác giả gốc: MutantEnemy101
Thể loại: lãng mạn / Kịch tính
Lứa tuổi: M (16+)
Cặp đôi Atem x Anzu
Tình trạng:
Fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung:
Cuộc chia tay cuối cùng của Atem và Anzu
Link dẫn đến fic gốc:
http://www.fanfiction.net/s/7484590/1/Say_Youll_Haunt_Me

Nói rằng anh sẽ ám ảnh em


Anzu ngồi trên cái giường nhỏ trong phòng của cô của thuyền yat mà họ đang du ngoạn. Cô cố không nghĩ về nơi họ đang đi…về thứ xảy ra…của anh. Cô kéo hơi thở run rẩy, một ngụ ý nhỏ của nước mắt nghe được trong đó. Cô không khóc nữa…Nó vô nghĩa…

Atem sắp ra đi. Mãi mãi…

Cô siết vật thể bằng bạc, nhỏ nhắn lạnh lẽo mà cô đang cầm trong bàn tay mảnh dẻ. Các mà nó cắn nhẹ nhàng vào thịt mềm của giữ cô ở đây và bây giờ. Chỉ cần cô không nghĩ về thứ gì nhưng hiện tại và quá khứ thì cô không nghĩ về tương lai. Cô nhìn chằm chằm xuống vật thể đang nói trong tâm trí mình.

Đó là bức phủ điêu bằng bạc mà hợp với cái của Atem. Cô cũng đã khắc tên anh vào đó nữa do đó cô sẽ luôn nhớ đến tên anh. Dù gì đó không phải điều mà cô quên.

Sao băng nhỏ trong tâm trí tôi
Nhịp đập nhỏ trong cái chết của tôi
Những vật lưu niệm nhỏ và những bí mật sẻ chia
Sự canh chừng nhỏ và không chuẩn bị

Nghĩ trở về mọi thứ mà cô và Atem đã trãi qua cô không làm gì được ngoài việc cười lớn vào chính mình. Nó luôn quá rõ ràng rằng anh phải đi qua một ngày nào đó. Do đó vì sao mà cô cho phép chính mình yêu anh chứ? Sao mà cô đủ ngu ngốc trao cõi lòng mình cho ai đó vậy. Thậm chí nếu anh yêu cô thì có thể không bao giờ bên cô sao?

Cô muốn đập đầu mình vào tường. Có lẽ nó sẽ gõ vài ý nghĩ trong cô kể từ khi rõ ràng là cô được sinh ra mà không…

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm đầu cô nhướng lên. Cô hơi nằm dài vào bàn tay để bảo đảm là giọng cô sẽ không rạn nứt.

“Đó…là ai?” Cô lặng lẽ hỏi. Xin thánh thần, đừng để-

"Anzu, là ta.” Giọng Atem sâu và nóng nảy đến.

Cô chậm chạp đứng. Cô nhét tấm phù điêu vào trong túi mình và dụi mắt, cầu nguyện là cô không nhìn thất vọng mà cô cảm thấy. Cô chậm chạp đến cánh cửa gỗ màu trắng. cô đặt bàn tay lên miếng kim loại lạnh và lấy một hơi thở sâu vững vàng trước khi mở ra và nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím ngột ngạt của anh.

Đôi mắt rực rỡ của anh không bao giờ thất bại trong việc làm đầu gối cô lảo đảo. Cô có thể nhìn chằm chằm hàng giờ vào chúng và những lớp cảm xúc che giầu bên trong. Mắt cô lập bùng thời gian ngắn với làn mi dày và cô thắc mắc thoáng qua nếu anh hoặc Yugi dùng vào chúng như Atem chắc chắn là ba ngàn năm trước.

“Chào, Atem.” Cô lầm bầm.

“Chào buổi chiều, Anzu.” Anh lầm bầm nhỏ đáp trả.

Cô nuốt nặng nề. “Có điều gì mà anh muốn nói sao?” Cô lặng lẽ hi vọng rằng anh không muốn nói về đấu bài hoặc ‘mối quan hệ’ của họ.

Pharaong im lặng trong khoảnh khắc và dường như nghĩ ngợi ngôn từ. “Ta có thể vào không, Anzu?” Ta không nghĩ rằng hành lang là nơi phù hợp nhất cho cuộc đối thoại này.” Anh dần dần nói.

Cô liếm vào môi tự động khô đi của mình và gật đầu. Cô di chuyển sang một bên và anh đi vào phòng. Cô quay lại đối diện anh và đêỷ cánh cửa đóng lại phía sau. Atem chậm chạp quay lại đối diện cô.

"Được rồi…" Anzu bắt đầu nhưng kéo dài.

Atem hiểu sự không chắc chắn của cô và bắt đầu cuộc đối thoại bằng chính mình. “Như cô đã biết rõ bây giờ, Anzu. Có một khả năng rằng ta sẽ trở về thế giới bên kia sau trận đấu với Yugi vào ngày mai. Ta không muốn bất cứ thứ gì còn lại mà không làm và không nói nếu ta rời đi.”

Anzu hơi thụt lùi bởi lời phát biểu bắt đầu của anh. Anh không bao giờ là người lùi trừ phi nó chìm anh vào thuốc mê hoặc ai đó đang trong nguy hiểm. Anh luôn giữ chính bản thân mình trong gần như toàn phần.

Cô nghiêng đầu sang một bên. “Và anh phải nói với tôi điều gì?” Cô hỏi. Cô hi vọng anh sẽ không bảo cô rằng anh không bao giờ yêu cô. Cách đó sẽ là dễ dàng hơn cho để để anh ra đi.

Atem nhắm mắt và thở qua mũi. Cô có thể cảm thấy anh chỉ là đang trong rắc rối về việc này như cô. Có lẽ là hơn nữa. Anh chậm chạp mở mắt và khóa chúng vào cô.

"Mazaki Anzu, Ta yêu em. Ta luôn yêu em và ta sẽ luôn.” Giọng anh vững vàng và mạnh mẽ.

Tô không bao giờ đủ tốt để tìm

Tôi không bao giờ đủ xấu để bận tâm

Ở giữa tôi sẽ làm hết sức

Nắm tay tôi và rời bỏ phần còn lại

Thứ gì đó trong ngực Anzu siết chặt. Cô lắc đầu, tiếng nức nở hình thành trong ngực và cổ họng. Cô sụy ngã vào đầu gối. Vai cô run rẩy khi tiếng nức nở cào dữ dội khỏi miệng cô và nước mắt hình thành xuống gương mặt cô.

Atem đóng băng. Anh không mong mỏi phản ứng này. “A-Anzu…Ta…” Anh mất đi lời nói.

Cô lắc đầu khi cô giữ đầu trong tay mình. Nước mắt cô nhảy múa và đọng xuống khủy tay.

"Atem, em…yêu…anh…Đó chỉ là…chúng ta sẽ không bao giờ…” Tiếng nức nở của cô không điều khiển được.

Đã bao nhiêu lần cô khao khát nghe anh nói những từ đó…Và bây giờ cuối cùng…nó đã quá trễ…Không có gì sẽ thay đổi về thứ sẽ xảy ra ngày mai. Cho dù họ yêu nhau bao nhiêu thì Atem cũng sẽ chết đi sau trận đấu. Cô gần như ước rằng anh chưa bao giờ đến với cô. Nếu không bao giờ nói sự thật cô có thể giả vờ rằng anh không bao giờ yêu cô và một ngày tiếp tục với cuộc sống của cô. Nhưng bây giờ cô biết…Và cô sẽ không bao giờ tiếp tục. Thậm chí là với tình yêu đầu tiên của cô là Yugi.

Ta sẽ đưa cho em mọi thứ để

Cô nhìn lên khi cô cảm thấy có gì đó ấm áp quanh cô. Cô nháy mắt vì sốc với việc nhận ra là Atem đang ôm cô. Bản năng trổi lên trong cô và cô dựa vào cái ôm mạnh mẽ ấm áp và ôm lại chặt. Cô thở trong mùi anh và ghi nhớ nó trong trí nhớ của mình. Anh có mùi như da thuộc và trầm hương thơm. Cô thấy nó lạ là anh có mùi khác Yugi nhưng rồi lần nữa cô không hoàn toàn hiểu sự gắn kết của họ.

Cô kéo ra để nhìn vào gương mặt anh. Đôi mắt anh buồn và cô nghĩ là chúng phản chiếu chính nổi buồn của anh. Cô nâng một bàn tay cô để lau nước mắt cô với đốt ngón tay cái của mình. Cô khụt khịt mũi nhẹ.

“Quá xinh đẹp…” Anh lầm bầm, mắt anh tìm kiếm gương mặt cô.

Cô cảm thấy đôi má mình hơi tối hơn. Cô biết cô không xấu xí nhưng cô chưa bao giờ miêu tả chính mình là xinh đẹp.

Pharaong dựa gần hơn và bắt đôi môi cô vào môi anh. Anh chậm chạp đáp lại nhưng cô làm vậy. Cô ngạc nhiên về cách thức mà anh hôn cô. Anh dịu dàng và chậm chạp. Cô có thể cảm thấy tình yêu mà anh cảm nhận ở cô qua nụ hôn của anh.

Khi họ rời ra vì không khí, Atem giữ trán mình trên trán cô. Họ thở hổn hển trong nhịp điệu, đôi mắt họ nhắm lại phân nửa.

“Em không muốn mất anh.” Cô thì thầm.

Atem lấy lại đôi môi cô lần nữa. Lần này, nụ hôn của anh khác. Nó say đắm hơn. Có sự mong muốn và khao khát chính yếu đang cháy dữ dội phía sau nụ hôn.

Nói rằng anh muốn ở lại, anh muốn
Em muốn biết rằng em thuộc về anh
Nói rằng anh sẽ ám ảnh em đi

Họ kéo ra khỏi nhau lần nữa vì không khí nhưng môi họ lập tức đầm sầm trở lại vào nhau. Không ai có thể chịu để không chạm vào nhau. Nụ hôn trở nên nóng hơn và Anzu không lâu sau nằm cái lưng cô vào tấm thảm vải bông. Ngón tay nhanh nhẹn của cô đan vào mái tóc hoang dã của anh và cô giữ anh gần hơn.

Khi anh kéo ra khỏi cô lần nữa thì cô nhìn lên đôi mắt ngạc nhiên của anh. “Làm tình với em đi, Atem.” Cô thì thầm. “Em muốn cảm nhận cái chạm vào của anh chỉ một lần trước khi anh rời đi.”

Nổi đau đi vào đôi mắt anh. "Anzu…"

Cô lắc đầu, biết anh sẽ nói gì. “Em biết vì sao đó là ý kiến tồi. Thật ra nó ngu ngốc nhưng em muốn và cần nó. Và anh cũng muốn làm việc đó nữa. Và chính xác thì ngay bây giờ đây là cơ thể của anh chứ không phải của Yugi.”

Anh liếm môi. “Anzu, tin ta đi. Không có gì ta muốn hơn lúc này là để cho em thấy ta yêu em nhiều thế nào nhưng em phải xem xét tất cả hậu quả.”

Mắt cô thu hẹp. “Em không quan tâm. Chỉ là im lặng và hôn em đi.”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:26 pm

Anh hơi thì thầm trước khi hôn cô lần nữa.

Cùng nhau, cùng nhau, chúng ta sẽ cùng nhau, cùng nhau mãi mãi

Không lâu cho đến khi Atem và Anzu đi đến cái giường nhỏ. Quần áo của họ ở phía sau họ như mảnh bánh vụn. Họ tìm sự an ủi trong cánh tay của nhau để họ có thể nhớ nhau.

Thanh khiết. Xinh đẹp. Tình yêu.

Khác nhau chút ít trong trang của tôi
Cánh cửa nhỏ mở trong chiếc lồng của tôi
Chút ít thời gian đến và đi quá xa
Từng chút từng chút anh là ai

Sau đó, Atem ôm Anzu vào ngực anh khi cả hai nghỉ dưới tấm vải bằng vải bông mềm mại của chiếc giường. Anh nhìn chằm chằm xuống cô với tình yêu bùng cháy trong đôi mắt. Ngón tay của anh trượt nhẹ nhàng vào gương mặt cô.

"Em sẽ hối hận điều này chứ, Anzu?” Anh hỏi nhẹ nhàng.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Không. Thật ra, em không nghĩ em hối hận thời gian bên nhau của chúng ta.”

Anh dịu dàng dạt tóc mái của cô sang một bên và nhấn một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Ta có thể nhìn thấy kiểu mẫu trong gương mặt em
Ta có thể thấy sự kì hiệu mà ta theo dấu
Cân đối trong cái bóng mà ta không thể che giấu
TA CHỈ MUỐN Ở NGAY BÊN CẠNH EM

Anh ôm cô gần hơn và cô thưởng thức hơi ấm của anh. Cô biết rằng khi anh ra đi thì cô sẽ mãi mãi lạnh lẽo không có anh. Một phần trong cô sẽ ra đi.

“Ta tin rằng ta có thể thay đổi nhiều về lời gian chúng ta bên nhau, Anzu của ta.” Anh thừa nhận sau một thời gian.

Cô nghiêng đầu trở lại nhìn vào đôi mắt anh. “Thật sao? Gì?”

“Sự thật rằng mỗi lời gian ta quay lại kẻ côn đồ có em trong cái giữ chặt của hắn hoặc bên trong bóng tối của ta sẽ chuyển đến.” Anh trả lời cô. Mắt anh dán vào cô.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng di chuyển qua bắp tay anh êm ái. “Nhưng tất cả lần đó đều rời đi lí do mà chúng ta phải lòng nhau. Đưa họ đi và chúng ta không bao giờ đến nơi này nữa.”

Mắt anh hơi thu hẹp và trở nên cứng cỏi. “Có lẻ tốt hơn cho em nếu chúng ta không bao giờ đến nơi này. Khi ta rời đi, em sẽ một mình. Ta sẽ chỉ có kí ức. Đêm nay, hoàn hảo và tuyệt vời như chính nó sẽ không lâu sau trở thành kỉ niệm ngọt ngào cho hai chúng ta.”

Một giọt nước mắt rơi khỏi mắt cô và anh di chuyển lau nó bằng ngón tay cái của mình. “Và thứ gì của anh, Atem? Anh sẽ chỉ quên em sao?”

Ta sẽ cho em mọi thứ

Anh chà môi mình qua môi cô. “Ta sẽ không lâu sau quên đi tên ta lần nữa hơn là quên em. Chỉ cần em còn sống là ta sẽ hài lòng tiếp tục.

Đôi mắt cô tìm kiếm anh. “Anh biết là em sẽ chính xác là còn sống nhưng lòng và linh hồn của em sẽ không ở cùng em khi anh qua rồi không?

Anh cười buồn. “Ta biết. Vì lòng ta và linh hồn của chính ta sẽ ở ngay đây với em.”

Anzu với bàn tay lên để đẩy lọn tóc màu vàng của anh trở lại, ngón tay cô táy máy qua trán anh. Anh nhắm mắt thư giản với cái chạm vào. “Nói rằng anh muốn ở lại, anh muốn em nữa. Nói rằng anh sẽ không bao giờ chết đi, anh sẽ luôn ám ảnh em. Em muốn biết em thuộc về anh. Nói rằng anh sẽ ám ảnh em đi.” Cô lầm bầm.

Anh di chuyển bàn tay lên vào cô và nắm lấy nó, kéo nó ra khỏi đầu anh. Anh giữ nó bên cạnh và nhẹ nhàng bóp nó. “Ta muốn ở lại. Ta muốn em. Ta sẽ không bao giờ hoàn toàn chết đi vì kí ức của ta sẽ luôn sống trong em và những người khác. Và em sẽ luôn thuộc về ta.”

Cô mỉm cười. “Tốt. Vì đó là thứ mà em cảm thấy.”

Cùng nhau. Cùng nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau, cùng nhau mãi mãi
Em thuộc về ta
Cùng nhau. Cùng nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau, cùng nhau mãi mãi
Em thuộc về ta

Họ thức gần như cả đêm ôm nhau và trò chuyện với nhau. Họ có thời gian sống để nặn bóp trong vài tiếng. Và khi mặt trời cuối cùng mọc lên thì họ thấy chính họ ở đích đến.

Họ chia sẽ nụ hôn cuối cùng trước khi Atem rời khỏi giường. Anzu nắm lấy thứ che ngực mình lại nhìn như thể Atem đã khoác lên trang phục của mình lần nữa. Anh rời đi mà không nói từ nào. Không nhìn lại.

Và cô vui vì anh đã làm

Sao băng nhỏ trong đầu tôi
Mạch nhẹ trong cái chết của tôi
Món lưu niệm nhỏ và bí mật chia sẻ
Sự canh chừng nhỏ và không chuẩn bị

Cô nhìn Atem và Yugi đấu bài. Trong chốc lát, dường như Atem sẽ thắng. Cô không bao giờ cho phép cô khoảnh khắc để thắc mắc là anh sẽ thắng. Cô vui vì cô không làm vậy khi cuối cùng Yugi đánh bại anh.

Việc đó không ngăn nước mắt cô rơi. Cô nghĩ rằng cô đã tự mình khóc lớn vào đêm trước đó thì rõ ràng là cô đã sai.

Mặc cho điều mà cô và Atem đã nói trước đó thì cô vẫn cố đi theo sau anh và kéo anh trở lại. Jonouchi ngăn cô. Và vì điều gì đó mà cô cám ơn.

Thậm chí khi cô nhìn Atem bước qua cánh cửa đá khi cô nhìn cánh sáng tiêu thụ anh, khi cô cảm thấy chính mình trở nên lạnh lẽo vì anh đã ra đi, cô với tay vào cái túi của mình và cảm thấy tấm phù điêu của cô.

Tốt để cảm thấy lạnh lùng và đau đớn. Cô tự nhủ. Có những cảm giác này có nghĩ là anh là thật. Rằng cô không làm rối mọi thứ.

“Tạm biệt, Atem.” Cô thì thầm.

Ta sẽ cho em mọi thứ
Ta sẽ cho em mọi thứ

Một tháng sau, cô bắt đầu bệnh. Cô tự hỏi đó lá thứ về thân thể của cảm xúc của cô. Cô không quá quan tâm đến nó. Tuy nhiên Yugi bắt cô phải đi bác sĩ.

Cô ngồi vào trong phòng khám tổng quát. Cô nghĩ trở lại về đêm mà cô đã trãi qua với Atem. Cô tự hỏi là nếu anh có bao giờ nghĩ về cô. Cô biết rằng cô nghĩ về anh suốt ngày. Anh luôn ám cảnh tâm trí cô.

Bác sĩ đi vào. Cô là phụ nữ trẻ khoảng cuối hai mươi mấy tuổi. Cô mỉm cười thấu hiểu vào Anzu. Có gì đó trong nụ cười làm Anzu lo lắng.

Cô nuốt nặng nề. “Có gì xảy ra với tôi?”

Cô lắc đầu và nhìn vào kịp bìa hồ sơ. Cô đẩy mái tóc đen sau tai mình. “À, có gì đó xảy ra nhưng tùy thuộc vào việc cô sẽ nhìn nó ra sao. Nó có thể là điều kì diệu.”

Anzu chớp mắt, bối rối. “Ý cô là gì?”

Bác sĩ nhìn lên trở lại cô và mỉm cười. “Cô sắp có em bé. Chúc mừng.”

Anzu quên đi cô thở ra sao.

Mắt bác sĩ trở nên buồn. “Tôi biết cô còn trẻ - đang học phổ thông- nhưng xin đừng nghĩ về phá thai. Nếu cô không muốn nó thì tôi sẽ đưa cô đến chỗ cho con nuôi.”

Cánh tay Anzu quấn quanh cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô. Cô lắc đầu, nước bắt co đầy đôi mắt. “Không ai, thậm chí là thánh thần cũng không thể lấy đứa bé này ra khỏi tôi.” Cô thì thầm.

Mắt bác sĩ mở to ngạc nhiên. “Tôi chưa bao giờ thấy phản ứng mạnh mẽ của ai đó quá trẻ trước đây.” Mắt nâu của cô buồn bã. “Tôi có thể vì sao không?”

Anzu nhìn vào lòng mình. “Anh ấy ra đi rồi và anh ấy để lại cho tôi đứa con này. Tôi sẽ bị anh ấy ám ảnh hơn đến bây giờ nhưng tôi không quan tâm. Việc này có nghĩa là tôi có một mảnh thật sự của anh ấy cùng với tôi bây giờ rồi.”

Bác sĩ mỉm cười. “Đó là cách tốt để nhìn nhận việc này. Hầu hết mọi người trong vị trí của cô sẽ phá thai hoặc cho nó làm con nuôi. Bây giờ, tôi sẽ làm xét nghiệm và để cô bắt đầu viết vào giấy nhé.” Cô nhìn xuống bàn giấy lần nữa. “Kể từ khi cô tự sống một mình, còn trẻ và người cha bị chết thì cô muốn chúng tôi liên lạc với ai? Cha mẹ cô sao?”

Anzu lắc đầu. “Tôi muốn liên lạc với Yugi Mouto.”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:26 pm

Nhận xét fic you'll haunt me:
Đây là một fic buồn đưa đến cuộc chia li và xa cách. Chỉ còn kí ức ngọt ngào giữ lại.
Không cả kết tinh của tình yêu còn giữ lại nữa ^^

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Fri Oct 18, 2013 7:27 pm

Tên fic: Right that it!
Tác giả gốc: pricessbarb21
Thể loại: lãng mạn /hài hước
Lứa tuổi: Ma (18+)
Cặp đôi: Atem x Tea
Tình trạng:
Đây là fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung:
Tea bực bội vì Atem không uống thuốc để anh khỏe hơn. Vậy cô sẽ làm gì? Anh phản ứng ra sao và Tea có nói cho anh biết cô cảm thấy sao không?

Link dẫn đến fic gốc:
http://www.fanfiction.net/s/7361423/1/RIGHT_THATS_IT
Lưu ý: Fic này 18+ Tôi để một đoạn bôi trắng

Đúng ngay như vậy

"ĐÚNG VẬY ĐÓ!” Tea la lớn. Cô quá thất vọng rằng Atem không nghe bất cứ ai và uống thuốc để khỏe hơn.

Cô đã nhận lấy đủ rồi và cô sẽ khiến anh uống thuốc cho dù đó là thứ cuối cùng mà cô làm.

“ANH SẼ UỐNG THUỐC NÀY VÀ TÔI SẼ KHIẾN ANH LÀM VẬY DÙ ĐÓ LÀ THỨ CUỐI CÙNG TÔI LÀM!” Cô la lớn.

"Whoa Tea" Joey nhận xét ngạc nhiên. “CÂM MIỆNG JOEY. MẶT KHÁC THÌ BẠN SẼ KHÔNG CÓ SỐNG ĐƯỢC ĐÓ!” Cô la lớn.

Cô túm lấy thuốc và để lên phía trên Atem, giang anh và đổ vài chất thuốc vào muỗng đang đội đó.

“Bây giờ uống trước khi tôi nhét muỗng này vào miệng anh và anh sẽ không có lựa chọn nào mà phải nuốt nó đấy.” Cô ra lệnh.

Atem và những người khác bị sốc bởi bước hiếu chiến đột ngột của Tea. Cô chưa thấy cô như thế lúc trước.

"Tôi nói uống Nó.” Cô ra lệnh lần nữa, đặt cái muỗng gần miệng anh hơn. Cô không quan tâm về vị trí của cô hiện giờ. Cô quyết tâm khiến anh uống thuốc.

Atem uống thuốc và nuốt với cái vẻ kinh khủng trên gương mặt anh. Anh ghét mùi vị của thứ này.

Tea nhướng lên nắm cái chai vẫn đang giang anh và đưa nó cho anh.

Anh cho vào một hớp và nuốt.

Với sự thỏa mãn trên gương mặt cô thì cô đã đánh bại anh.

Cô thấy nụ cười nhe răng trên gương mặt Joey và cô đến chỗ anh và tát anh thật sự mạnh vào gương mặt anh. “ĐỒ ĐỒI TRỤY!” Cô la lớn khi ra khỏi phòng trong cái giọng tức giận nói Ohhhhh trời! để lại mọi người bị sốc và lúng túng.

“Atem uống thuốc chưa?” Ông nội Yugi Solomon hỏi khi Tea đi xuống lầu.

“Dạ vâng.” Tea trả lời, sự đỏ mặt khi nhớ về cách mà cô làm cho anh uống thuốc.

“Ôi chao, cháu cố gắng bằng cách nào vậy?” Ông hỏi.

Tea đỏ mặt.

“Cháu sẽ nói với ông.” Yugi trả lời khi anh chú ý thấy Tea đang đỏ mặt.

Tất cả họ tụ tập quanh bàn ăn khi Yugi bảo ông nội về thứ đã xảy ra.

“Ôi chao, Tea tốt.” Solomon bảo cô, cười thầm.

Tea trở nên đỏ sáng.

"Tea" Atem gọi.

“Hả” Tea đáp.

“Ta có thể nói chuyện một mình với em một lát không?” Atem hỏi, bước xuống lầu.

Tea đỏ mặt lần nữa, biết chính xác là Atem muốn nói với cô điều gì.

“Vâng, tôi nghĩ vậy.” Cô đáp

“Ooohhhhh Tea” Joey trêu đùa.

Tea nhìn trừng trừng vào Joey bằng ánh nhìn chết choc. “ANH DÁM TIẾP TỤC THÌ NHIỆM VỤ CỦA TÔI LÀ ĐƯA ANH ĐẾN BỆNH VIỆN VỚI MỘT BỘ PHẬN RẤT ĐAU ĐẤY.” Cô thét vào anh.

Joey câm miệng rất nhanh và Tea đi lên lầu đến phòng Atem nói chuyện với anh.

Khi cô ở trong phòng anh, anh đóng cửa phía sau mình.

Tiếng lách cách đột ngột làm Tea nhảy. Cô hồi hộp về việc Atem đang có kế hoạch với cô.

Thứ kế tiếp xảy ra là Atem kẹp cô lên tường và hôn cô.

Lúc đầu bị sốc, cô há hốc miệng nhưng không thể kháng cự anh và hôn anh lại. Rồi cô mở miệng cho phép Atem vào trong nó.

Khi Atem kéo ra, ngạt thở cần không khí, anh thì thầm vào tai cô.

"Ta thích cách mà em khiến ta uống thuốc Tea.”

“Ta biết em có tình cảm lớn dành cho ta nhưng ta không nghĩ em sẽ làm vậy.” Anh nói với cô.

“Nó rất hăng hái. Ta thích cô gái hăng hái khiến ta thậm chí là muốn hơn nữa. Nó tác động mạnh vào ta.”

Tea thẹn thùng. Anh ấy biết? Anh ấy thích tôi sao? Cô nghĩ.

Cô bị chặn khỏi ý nghĩ bởi Atem thì thầm vào tai cô lần nữa.

“Ta yêu em Tea Gardner, đã như vậy rất lâu rồi.” Anh bảo cô, hôn cô một cách đói khát.

“Em yêu anh, Atem.” Cô bảo anh, đáp lại nụ hôn của anh.

“Ta có thể có em không?” Anh hỏi, rời ra nụ hôn đắm say sau vài phút.

Tea gật đầu. Cô bây giờ cũng trở nên như cồn cào.

Atem nâng cô lên và đặt cô xuống giường anh rồi anh bắt đầu hôn cổ cô và cởi áo cô. Tea rên rỉ trong khoái cảm. Anh đang trở nên cương cứng hơn khi anh trở nên càng kích thích với sự phản ứng cô.

Tea tiếp tục rên rỉ trong khoái cảm. Atem ném áo của cô vào sàn nhà. Anh bắt đầu hôn xuống cơ thể của cho đến khi anh tới váy ngắn của cô và kéo nó ra, ném vào sàn nhà.

Anh kéo cái quần lót khiêu gợi làm bằng ren của cô và kéo chân cô ra hai bên, liếm âm đạo của cô.

“Ồ, TRỜI ATEM!” Cô rên rỉ với sự khoái cảm.

"Mmmmm em thích vậy há.” Anh nhận xét.

“Ồ vâng!” Cô rên rỉ.

Atem tiếp tục liếm cô cho đến khi anh không thể làm vậy nữa. Anh cởi quần dài và quần trong và đâm sâu vào âm vật của Tea, rên rỉ với sự khoái cảm.

Tea thét lên trong sự đớn. Rồi Atem hôn cô và dạt nước mắt cô ra và bắt đầu đẩy ra đẩy vào trong cô.

Sau khi thứ dường như là mãi mãi thì Atem đẩy vào cái cuối cùng khi anh cho ra.

Tea đạt cực khoái và thét trong sự khoái cảm lần cuối.

Atem mệt mỏi và ngã phía trên cô rồi sau khi bắt hơi thở anh kéo ra khỏi cô và lăn cạnh cô trên giường mình.


Tea dậy và mặc đồ chỉ vừa lúc. Có tiếng gõ cửa khi cô gái nút áo và sửa tóc gọn gàng.

“Vào đi.” Atem đáp.

“Hai người ổn chứ?” Anh hỏi.

“Vâng, sao?” Tea hỏi.

Chỉ tự hỏi là các người lâu quá nên chúng tôi quan tâm.

Rồi Joey ùa vào phòng với nụ cười nhe răng. “Vậy nó thế nào Tea?”

Tea bối rối nhìn vào anh.

“Được rồi Tea. Chúng tôi không ngu. Chúng tôi biết hai người đã làm việc đó!” Anh nhận xét với nụ cười tự mãn trên mặt mình.

“Joey!” Yugi rống vào anh.

Tea đỏ mặt nhưng dậy và bước về phía Joey và anh nhận ra là anh đang gặp rắc rối và chạy ra khỏi phòng với Tea đang thét vào anh.

“TRỞ LẠI ĐÂY JOEY. TÔI SẼ GIẾT ANH VÌ VIỆC NÀY!”

“Anh đã nói với cô ấy về chuyện gì, Atem.” Yugi hỏi.

“Sự thật" Anh đáp.

“Và?” Yugi hỏi.

“Chúng tôi quyết định bên nhau.” Anh trả lời.

Yugi mỉm cười. “Tôi chắc là hơn cả việc xảy ra, Atem.” Anh nhận xét.

“Cả hai mất thời gian quá lâu cho việc đó.” Anh nói.

Atem đỏ mặt.

“Vâng, được rồi. Việc Joey nói là thật.” Atem bảo Yugi, đỏ mặt hơn nữa.

“Nghĩ vậy mà.” Yugi nhận xét, mỉm cười.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sat Oct 19, 2013 10:09 am

Nhận xét fic Right that it:
Một cái fic quá nóng. Diễn biến fic cũng nhanh nhưng không kém phần nồng nàn say đắm.
Cảnh nóng sẽ dễ khiến ai đó chưa quen mà liều lĩnh đọc sẽ phát sợ :21:
Dù sao vẫn thích fic này nhất là tình cảm mãnh liệt.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sat Oct 19, 2013 10:14 am; sửa lần 2.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sat Oct 19, 2013 10:10 am

Tên fic: Possession
Tác giả gốc: Atemusluckygal
Thể loại: lãng mạn/siêu nhiên
Lứa tuổi: T (13+)
Tình trạng:
Đây là fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung: Marik có Tea dưới sự điều khiển và hắn ra lệnh cho cô giết Pharaong. Yami có thể cứu cô trước khi quá trễ không?

Link dẫn đến fic gốc: http://www.fanfiction.net/s/5368621/1/Possession


Sự khống chế

Không nghi ngờ về đôi mắt lạnh lùng nhất xanh sáng quyến rũ mà anh thấy. Đôi mắt đó làm tim anh giật mạnh một cách đau đớn. Đó chắc chắn là cảnh tượng anh không sớm quên thậm chí là chúng đã thoát khỏi, sống lại.

Yami Yugi đứng đó trên sàn đá lạnh, sững sờ và hoàn toàn nản chí. Đôi mắt màu tím rực rỡ của anh mở rộng với cú sốc quá nhiều đến nổi nước mắt đe dọa hiện ra. Thứ mà anh thấy gây đau đớn cho anh xa xăm đến việc hồi phục.

Trước khi anh đứng ra khỏi một trong những người bạn tốt nhất trong toàn thế giới, nhìn chằm chằm vào anh với khoảng cách, đôi mắt mờ đục màu xanh ngọc lam. Không có con ngươi, không tia sáng, không dấu hiệu của sự sống. Ánh trăng từ cửa sổ gần đó phản chiếu áo màu hồng sáng và váy màu trắng, cái chao đảo cuối cùng nhắc về Tea Gardener từng là ai. Cô là thứ gì, đó là, trước khi trở thành đối tượng của lòng khoan dung của người che chở phép thuật bóng tối đầy sức mạnh. Đơn giản là người sai trái ở nơi sai trái vào thời gian sai trái.

Pharaong thường tự tin và đối phó mỗi thử thách một cách không sợ hãi. Bây giờ có sự khó khăn trong việc tìm kiếm giọng nói để nói. Anh đã hi vọng việc nà không xảy ra. Anh thề là bảo vệ cô với mọi thứ mà anh có. Ba ngày trước Tea mất tích anh đã đưa chính mình vào bờ vực của sự điên cuồng chỉ để tìm cô và đưa cô trở về an toàn. Bây giờ anh thấy cô đang đứng trước anh với một bàn tay ở sau lưng.

“Tea…” Cuối cùng anh lầm bầm. Giọng anh khàn khàn và run rẩy. “Không…không phải em…”

Hình dáng phía trước anh nói, trong giọng nói của Tea và kẻ khác hợp nhất. Sự hộp nhất và âm thanh đáng sợ tất cả quá quen thuộc với Yami và nhóm.

“Chuẩn bị chết và giao sức mạnh của ngài cho tôi, Pharaong.”

“Không bao giờ!” Yami la lớn trở lại một cách ngoan cố. “Buông cô ấy ra, Marik! Cô ấy không làm gì đến ngươi cả!”

“Không, pharaong của tôi nhưng ngài sở hữu sức mạnh mà tôi đơn thuần khao khát. Cô gái này quan trọng đối với ngài, đúng không?”

Yami biết nếu anh đi theo với việc này thì anh sẽ rơi ngay vào bàn tay Marik. Anh triệu tập lòng can đảm mà anh có thể và bước lên. “Chỉ là buông cô ấy ra. Việc này là giữa ta và ngươi thôi.”

Miệng trên gương mặt không có linh hồn của Tea vỡ ra vào nụ cười nham hiểm. “Giết ngài ấy đi.”

Yami đóng băng trong bước chân.

Bàn tay giấu đi của Tea nhô lên từ sau lưng cô để lộ ra con dao phù thủy trong bàn tay cô. Ánh trăng không lưỡng lự chiếu qua lưỡi dao, tỏ ra vẻ lộng lẫy chết người. Tay cầm màu vàng mà ngón tay Tea đang nắm một cách vững vàng được trang trí bởi viên ngọc màu tím không giống như tròng mắt đáng sợ của Yami. Nó xinh đẹp…và chết chóc. Tác phẩm nghệ thuật, công cụ của sự hủy diệt và đẫm máu.

Tea cũng bước lên và chĩa con dao vào anh một cách đe dọa mà không chút lưỡng lự theo lệnh của chủ. Yami không di chuyển thậm chí khi cô tiến lên, cái chĩa vào của lưỡi gương gần hơn và gần hơn vào con tim đang đập điên cuồng của anh.

“Tea, không xin.” Anh van nài cô. “Chiến đấu với nó đi, Tea. Em có thể làm được mà. Đừng nghe lời hắn.!”

Cô gái tóc nâu bị chiếm lĩnh tiếp tục tiến đến anh mà không ngừng lại, hoàn toàn tảng lờ lời van nài của anh. Đôi mắt trống rỗng nhìn trừng trừng phía trước, bất động khi cô chạy nước rút, bắt lấy Yami bởi sự ngạc nhiên. Anh đã quá chậm trong việc phản ứng. Không thời gian nào, Tea bị anh kẹp vào bức tường gạch cứng với bàn tay tự do của cô ở cổ họng anh. Những móng tay được tỉa gọt ấn vào làn da của anh, cộng thêm vào sự đau nhói nghẹt thở.

"Tea!" Pharaong nghẹn lời, những bàn tay túm chặt quanh khủy tay, cổ thả lỏng. Anh cảm thấy lưỡi dao đến từ bàn tay kia của cô, lao thẳng vào tim anh – lõi của anh. Anh nhanh chóng phản ứng, di chuyển 1 trong những cánh tay để túm lấy khủy tay kia của cô chỉ khi nó sắp xâm nhập vào cơ thể anh. Đối với một phụ nữ thì Tea là mạnh và Yami thấy bản thân mình dùng tất cả cơ bắp trong cánh tay để giữ cô khỏi việc giết anh tại chỗ. Anh biết rằng Cây gậy Ngàn năm đang điều khiển cô nhưng Trò chơi Ngàn năm đang giúp anh chống lại việc đó.

“Không có ích gì đâu, Pharaong! Ngài sắp chết bở bàn tay của chính bạn đồng hành của ngài! Bạn tốt nhất của ngài! Kháng cự là không có ích gì. Ngài chỉ là đang trì hoãn cái chết dần dần của mình mà thôi!”

“Câm miệng! Bây giờ cô ấy thuộc về ta!”

“Không!”

“Có! Đối mặt với nó đi. Cô ấy đi rồi!”

Yami biết anh phải. Anh hi vọng anh không phải làm việc này nhưng anh không có lựa chọn nào khác trong vấn đề. Cái nắm chặt của Tea ngay lập tức thả lỏng và sự kháng cự của cô trong bàn tay anh thắt lại khi đầu gối của anh đụng vào bụng cô. Anh nhân cơ hội đẩy cô ra khỏi anh, nhìn cô bò lên sàn nhà, vẫn còn cầm con dao trong tay.

“Ta xin lỗi, Tea.” Yami càu nhàu, lau một giọt nước mắt khỏi đôi mắt anh. “Nhưng em không để lại sự lựa chọn cho ta.”

Cô gái tóc nâu nhanh chóng quay trở lại, nhìn trừng trừng với đôi mắt đe dọa. “Ngài sẽ hối hận việc đó, Pharaong.”

“Tea, làm ơn, chỉ là chống lại việc này đi.” Anh van xin. “Em là cô gái mạnh mẽ. Em có thể tự chính mình thoát khỏi sự điều khiển của Marik mà.”

Ở đó anh thấy. Một tia phát sáng trong đôi mắt lạnh như đá của Tea. Tiếng cằn nhằn nhỏ thoát khỏi môi cô. Yami thét lên – Tea có thể nghe tiếng anh. Tea thật sự, bạn tốt nhất của anh.

“Thôi nào Tea. Em có thể làm được mà!” Anh cổ vũ như thể cô đang ở trong cuộc thi đấu thể lực. “Mọi lúc thì em đã khuyến khích ta cố gắng hết sức bây giờ đến lúc ta làm như vậy dành cho em rồi! Thôi nào, chiến đấu với việc đó! Mạnh mẽ lên!”

"Y-yami…"

Đôi mắt Pharaong sáng lên tại cái tên mình. Lưỡng lự và yếu ớt nhưng có gì đó. Cô đang chống lại Cây gậy Ngàn năm với mọi thứ mà cô có.

“Cái gì? Cô đang làm gì vậy, cô gái ngoan cô? Ta bảo là giết hắn mà! Bây giờ làm đi!”

Yami nhìn khiếp sợ khi gương mặt của Tea trở nên giận dữ và méo mó. Thậm chí hơn cả trước khi cô cố thoát tự do. Cô tấn công anh lần nữa nhưng Yami sẽ không trở nên ngu ngốc lần hai trong một hàng. Anh nhanh chóng né con dạo lao xuống vào anh nhưng không đẻ để thoát khỏi vết thương, một vết đỏ lan vào phần còn lại của áo khoác của anh. Yami kêu the thé trong cơn đau, siết chặt cánh tay của anh và cảm thấy máu ấm rỉ ra qua ngón tay.

Anh không thể bị quấy rầy quá lâu. Anh phải cứu Tea cho dù có gì xảy ra ði với anh ði chãng nữa.

“Tea...xin hãy ngừng sự điên cuồng này…”

"Ph-pharaong…"

Lần nữa rồi. Cô vẫn đang cố chống lại. Toàn bộ cơ thể của cô bắt đầu run rẩy. Cô để cánh tay của mình ngã yếu ớt bên cạnh, chỉ vừa đủ nắm con dao trong bàn tay. Khi lưỡi dao sắc nhọn bây giờ đang dính máu của Pharaong.

Nhăn nhó vì cơn đau héo đi trong cánh tay anh. Yami chậm chạp buông cánh tay đang chảy máu, lắc lắc máu khỏi bàn tay. Anh thận trọng tiến đến Tea – Anh đang liều mạng nhưng anh không quan tâm. Anh phải phá bỏ qua cô. Anh sẽ không đánh mất cô cho Marik.

Tea lấy một bước lùi, ngạc nhiên với sự kiên quyết của Pharaong. Cô do dự khi anh nhẹ nhàng khụm gương mặt cô với hai bàn tay của mình, mang gương mặt họ gần nhau và gần nhau hơn cho đến khi chỉ còn cách vài in sơ. Cô nhìn ra, không muốn trao vào.

“Nhìn ta đi, Tea.” Anh ra lệnh. Vào lúc này thì máu chảy xuống khủy tay và đã bắt đầu nhỏ giọt vào sàn nhà nhưng anh không còn chú ý chút nào nữa.

Cô bị bắt buột nhìn chằm chằm vào mắt anh, cái nhìn đăm chiêu về chúng. Đôi mắt Yami tìm kiếm cho bất cứ tín hiệu nào của người bạn tốt nhất trong đôi mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm lại vào anh. Anh lấy một hơi thở dài. Nếu việc này không có hiệu quả…thì anh không muốn nghĩ về nó.

“Ta yêu em, Tea Gardener.”

“…Ngài nói gì?”

"Ta yêu em, Tea.” Anh nói lần nữa, chú ý thấy có tia sáng hiện ra trong đôi mắt bị chiếm lĩnh.

Tea há hốc miệng khi Yami kéo gương mặt anh về gương mặt cô, đóng lại khoảng cách trong cái nụ hôn ấm áp, trìu mến. Anh chậm chạp tách ra, nắm hơi thở thấy thứ gì trong thế giới mà cô sẽ phản ứng với việc đó.

Yami hơi nhảy ra khi anh nghe tiếng òa đột ngột đến từ nơi nào đó trong căn phòng. “Chuyện gì? Không, tôi đang bị mất sự điều khiển vào cô ấy! Khốn kiếp! Làm sao việc này vậy chứ?”

Nó có hiệu nghiệm.

Những hơi thở run rẩy không kiểm soát thoát ra khỏi đôi môi. Cô rõ ràng là đang chống đối để dành lại sự kiểm soát cơ thể của chính mình lần nữa. Cô gần như ở đó. Marik đang yếu yếu đi. Anh có thể cảm thấy vậy.

“Tôi…” Cô bắt đầu ngập ngừng trong giọng nói bình thường vỡ ra. “Tôi-tôi…”

Yami ngắt lời cô, khóa môi mình với môi cô trong nụ hôn khác. Lần này với một chút sự say đắm hơn. Lúc đầu cô cứng đơ, đặt sự canh chừng lên. Anh tảng lờ sự kháng cự của cô và tiếp tục hôn cô.

Dường như một giờ đã trôi qua cho đến khi anh đột nhiên cảm thấy Tea đáp trả nụ hôn với sự say đắm ngang bằng, cảm thấy phép thuật bóng tối tan ra như kẹo bông trên lưỡi. Lưỡi dao trượt ra khỏi cái nắm chặt của cô, rơi vào sàn nhà khi tiếng leng keng vang vọng qua chiếc giường nhỏ. Họ buông ra và với ánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tea, Yami biết rằng bạn anh đã trở lại. Đôi mắt của cô lung linh sự rực rỡ màu xanh da trời, sáng rực hơn bởi ánh trăng. Anh không thể lầm lẫn đôi mắt đó với bất cứ ai khác trên toàn thế giới.

Miệng cô lan ra trong nụ cười vui vẻ. “Em cũng yêu anh, Yami Yugi.” Tim anh hát lên với sự đáp lời của cô. Việc này chỉ là quá tốt khi là sự thật.

“Tea…” Anh thì thầm nhỏ nhẹ, chú ý thấy mi mắt của cô đang rủ xuống. Cô chắc phải là quá kiệt sức rồi. Đôi mắt cô nhắm lại hoàn toàn khi cô nhanh nhẹn sụp vào cánh tay anh. Yami giữ cô chặt. đã nhớ cô kể từ ngày cô biến mất.

Anh cảm thấy có gì đó ngay tức thì, giật anh khỏi sự mơ màng của mình. Thậm chí không nghĩ về việc đó, anh nhanh chóng đập vào lưỡi dao di chuyển phân nửa dính máu nằm trên sàn nhà. Tea vẫn còn trong vòng tay anh. Quay lại nhanh chóng và mục đích rõ ràng, anh vùi con dao vào thớ thịch của Marik dưới tim anh, khi Marik sắp đâm anh với chính con dao của mình giấu sau Cậy gậy Ngàn năm. Marik chết đứng dừng lại giữa chừng, giọng nói cứng đơ trong sự đau đớn, vẫn con nắm lưỡi dao màu vàng phía trên đầu anh khi anh ngã phía sau, máu chạy xuống và dính vào áo khoác màu trắng dơ bẩn. Yami thậm chí không nhìn trở lại từ nơi anh đến khi anh ra khỏi giường với Tea đang bất tỉnh trong vòng tay mình.

Chắc là tốt vào buổi sáng sớm khi cuối cùng anh đã đến Cửa hàng Trò chơi. Không ai ở bên ngoài. Bên cạnh thị trấn nhỏ đã bị đổ nát, trong cách thức thanh bình nào đó khi mặt trăng mỉm cười phía trên vị anh hùng đẹp trai. Theo cách thức nào đó thì anh cố trong phút ngắn ngủi nắm tay Tea khi anh dò dẫm để tìm chìa khóa phụ trong túi mình. Cửa tiệm yên ắng một cách chết chóc và với ánh nhìn chằm chằm nhanh chóng nhìn vào đồng hồ, anh nghĩ được vì sao: 3:41 sáng.

Yami hăng hái đặt hình dáng đang ngủ vào ghế dài trong phòng khách. Trước thời gian này thì cánh tay bị thương của anh đang rộn ràng một cách đau đớn. Anh đi về phía nhà tắm để chăm sóc nó. Lấy mảnh vải sạch trong nước ấm với cái gạc và cuộn dây quấn. Khi anh trở lại phòng khách, nén chặt mảnh buột vết thương, anh nghe tiếng nhúc nhích của cô gái tóc nâu.

"Tea, em ổn chứ?” Anh hỏi cô khi cô chậm chạp mở mắt. ‘Vâng, em...Yami Yugi…Chuyện gì đã xảy ra với em?” Anh nâng ngón tay và chỉ vào cánh tay anh. Phân nửa tay áo của anh đang thấm màu máu đỏ thẫm. Cô cau mày và nhăn mày, nhận ra là ai đã làm việc đó với anh. “Yami Yugi...Em-em rất xin lỗi…việc này tất cả là lỗi của em…”

“Đừng ngốc nghếch chứ.” Anh thì thầm nhẹ nhàng, dỗ dành anh với sự êm ái, giọng nói trầm. Biểu hiện của anh nhẹ nhàng và thông cảm, làm cô có chút thư thái. “Đó không phải là lỗi của em. Em dưới sự điều khiển của Marik. Bên cạnh đó thì ta đã từng bị thương nặng hơn như vậy mà.”

Tea chậm chạp ngồi dậy và lấy cái gạc quấn vào bàn tay cô. “Ít nhất thì để ta quấn nó cho em nhé.’

Yami vui vẻ giúp đỡ, di chuyển áo khoác dính máu của anh và cánh tay ấm ẩm ướt bao quanh cô. Cô giữ sự thư thái khi Tea quấn vào anh tay anh với cái chạm vào như người yếu đuối. Cánh tay anh đau đớn một cách rõ ràng nhưng chắc chắn rằng nó có cảm thấy tốt hơn nhiều lúc trước. Anh trao cô một nụ hôn vội vào môi như là sự cám ơn.

“Em cần nghỉ ngơi. Tea. Em có phiền là…ở lại một đêm không?”

Tea thẹn thùng và gật đầu biết ơn. “Chắc chắn rồi và cảm ơn.”

Yami bò vào ghế dài, chắc chắn là nằm phía bên không có cánh tay đang chữa trị. Không lâu sau Tea gia nhập với anh, đặt đầu lên ngực anh khi anh quấn cánh tay quanh cô trong cái ôm ấm áp. Cả hai ngã vào giấc ngủ vui vẻ, tạ ơn cuộc đời và lẫn nhau.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sat Oct 19, 2013 10:17 am

Nhận xét fic Possesion:

Ấn tượng với cảnh giải quyết vấn đề của Atem khi Anzu bị Marik điều khiển. Anh tỏ tình và hôn cô để giữ lấy lại cảm xúc và con người của chính cô, đang bị che lấp bởi sự điều khiển của Marik.

Kết thúc là cảnh bình yên trong giấc ngủ giữa anh và Anzu.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sat Oct 19, 2013 10:34 am; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sat Oct 19, 2013 10:19 am

Tên fic: Celestial Wishes
Tác giả gốc: Whispering Soul of the Moon
Thể loại: lãng mạn/ siêu nhiên
Lứa tuổi: M (16+)
Tình trạng: Fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung: Hai năm đã trôi qua kể từ khi Pharaong qua thế giới bên kia. Thời gian tiếp tục với những phong thái bình thường nhưng cô không thể cho phép chính bản thân mình tiếp diễn hoặc là quên anh.

Link dẫn đến fic gốc:

http://www.fanfiction.net/s/7110239/1/Celestial_Wishes

Ao ước kì diệu

Một buổi tối tĩnh lặng ở đây trong thành phố Domino. Không có gì là ngoài sự bình thường. Cùng con phố trống trãi với gần như ít người và xe cộ qua lại khi vào buổi chiều muộn. Tuy nhiên, ánh sáng tiếp tục phát sáng trên tầng nhà cao, nhiều ngôi nhà, cả tá ánh sáng và hơn cả xinh đẹp nhất của tất cả chúng…Hinh quả cầu mặt trăng phát sáng chiếu trên bầu trời đêm. Trao ánh sáng thiên đàng, rực rỡ, dịu nhẹ trên cái cây và tất cả vẻ lộng lẫy của thiên nhiên.

Nhưng than ôi. Không ai chứng kiến không gian rực rỡ vào giờ choạng vạng này. Không có linh hồn được tìm thấy là hít thở và ngấm vào ngấm vào cảnh vật tuyệt vời của những ngôi sao lúc choạng vạng hoặc những con đom đóm đang nhấp nháy hiện ra qua toàn bộ khu vực. Cơn gió có mùi hương phấn khởi thổi qua mùa hè này.

Chỉ có một người từ chối bỏ qua vẻ đẹp từng giây. Trong khi thế giới đã nghỉ ngơi trên giường cho giấc ngủ buổi tối thì cô vẫn thức để thu lấy tất cả những thứ xung quanh cô. Đó là cách thức ở cùng cô- Đó là cách thức mà cô luôn thu nhận trong hai năm qua. Vâng, có thời gian cô cảm thấy cô đơn…nhưng ai có thể chia sẻ những đêm cảm hứng kì lạ cùng chứ? Chỉ có duy nhất một người mà cô có thể khá là chia sẽ thứ này cùng. Nhưng không may thay là anh không còn ở trên thế giới này nữa rồi.

Đôi mắt màu xanh da trời nhìn lướt qua trên bầu trời về phía mặt trăng và những ngôi sao khi Anzu Mazaki nghĩ về khoảnh khắc cuối cùng với Pharaong quá cố, người đã bắt lấy lòng cô. Kể từ đó là ngày tan vỡ khi anh trở lại thế giới bên kia. Anzu trãi qua những đêm ngồi dưới bầu trời đêm- trong tất cả sự lộng lẫy – và lặng lẽ cầu nguyện rằng anh cuối cùng bình yên. Sau tất cả thì đó là điều xứng đáng với anh sau khi trãi qua năm ngàn năm bị nhốt trong trò chơi ngàn năm và che trong nhiều thế lực độc ác vô số lần.

Nhưng có ích kỉ để Anzu cảm thấy vậy không? Cảm thấy tan nát và bị đánh gục sau khi mất đi bạn thân mà cô biết qua những năm sao? Dù Atem và Yugi chia sẽ cùng cơ thể với quan điểm này thì Anzu cảm thấy Atem hơn cả là một linh hồn lấn áp bạn thơ ấu của cô bất cứ khi nào rắc rối ấp ủ và lần nữa. Anh trở thành…phần trong cuộc sống của cô. Cô biết rằng cô cần tiếp tục nhưng nói dễ hơn là làm sao?

Bạn bè cô cũng bị giày vò vì sự khởi hành của Atem nhưng họ cũng có thể đứng lên và sống cuộc sống của họ. Thậm chí Yugi- người hiểu cảm giác của cô và chia sẽ sự kết nối gần gũi với Atem trong số tất cả họ - có thể tìm thấy sức mạnh để tiếp tục.

Đó là nhiệm vụ khó khăn cho Anzu. Vâng, cô được gọi là yếu đuối, cô bé trong quá khứ trước kia nhưng cách nào mà cô có thể để lòng mình tiếp diễn…khi mà người đàn ông mà cô từng yêu, quá sâu đậm chiếm lĩnh lòng cô? Vài người có thể nói rằng đó là sự phải lòng ngu ngốc, nhỏ nhen nhưng họ biết gì? Làm sao mà họ biết cô cảm thấy thế nào cho đến khi họ trong tình trạng của cô chứ? Đây không phải là thứ gì đó mà cô chỉ có thể là tiếp tục. Cho dù cô đã cố gắng vất vả đến đâu. Cô gái thế kỉ 21 đã hoàn toàn và sâu đậm rơi vào tình yêu với Pharaong cổ đại. Gọi đó là tình yêu cấm đoán hoặc là tình yêu xuyên thời gian…nhưng cho dù cách gọi nào thì Anzu cũng không quan tâm. Đó vẫn là tình yêu thôi.

Quyết định nghỉ ngơi từ những ý nghĩa sâu, Anzu chỉ làm duy nhất một điều có thể nâng tâm hồn của cô – nếu chỉ chút ít thôi.Cô nhướng lên khỏi ghế ngồi vào ngọn cỏ sum sê, mềm mại va 2ba8t1 đầu múa một cách duyên dáng và xinh đẹp. Giống như cô đã biểu diễn trên sân khấu vậy. Những con đom đóm là khán giả của cô và mặt trăng là nơi ánh sáng của cô. Tuy nhiên, điệu múa của cô được tạo nên cho một người và cô hi vọng rằng, cách nào đó thì anh có thể thấy cô. Bất cứ khi nào linh hồn anh có thể. Đó là lời hứa cuối cùng mà cô tạo nên cho anh…vào một đêm như vậy. Và khi cô tiếp tục với những bước của mình, cô gần như không chú ý những giọt nước mắt bắt đầu hình thành qua mí mắt nhắm lại của cô. Đêm đó vẫn rất trong lành trong tâm trí cô như thể nó chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Cô nhìn chằm chằm khỏi cửa sổ khi con tàu lướt qua đại dương, nhìn như chúng đang chậm chạp theo con đường đến nơi cô ước ao mọi người có thể trở về từ đó. Cô không thể ngủ. Tâm trí của cô trang trạng thái nôn nóng. Ý nghĩ về kết quả ra sao sẽ đến từ cuộc đấu cuối cùng giữa Yugi và Pharaong cứ lởn vởn không ngớt trong đầu cô. Đã gần một giờ khi cô kiểm tra lần cuối cùng vào yugi và cô bắt cái nhìn lướt qua của những lá bài anh đang có kế hoạch dùng. Cô trao anh nụ cười bảo đảm sau khi Yugi hỏi nếu cô ổn nhưng bên trong…cô muốn đẩy những lá bài vào sàn nhà. Nhưng rồi…việc đó sẽ chứng tỏ sự ích kỉ của cô do đó khi cô vội vã rời khỏi phòng thì cô không thể kìm nén những giọt nước mắt quá liều lĩnh để giữ chúng bên trong.

Thậm chí bây giờ, cô cảm thấy một cơn sóng khác đang đánh vào cô. Gương mặt cô vùi vào lòng bàn tay và cô ngừng kháng cự chính mình vào nỗi buồn hơn nữa. Cô không cần che giấu tiếng nức nở của mình. Cô chỉ một mình trong phòng nơi mà không ai có thể nghe cô. Cô không quan tâm nếu cô khóc cho đến khi cô qua đời đi chăng nữa. Nổi đau chỉ là quá nhiều để chịu đựng.

Có tiếng gõ cửa vào phòng và tất cả tiếng nức nở của cô dừng lại ngay lập tức và ở đó. Có phải là cô khóc hơi quá lớn để ai đó thật sự nghe cô không? Và cô đã khóc trong bao lâu rồi? Cô cần nhanh chóng nghĩ đến một câu chuyện. Cô không muốn ai biết lí do vì sao mà cô khóc ngay nơi đầu tiên. Anzu biết rằng cô trông như một sự bối bù do đó cô vội vã lau gương mặt mình để xua đi bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ là cô đã khóc.

Tuy nhiên khi cô mở cửa ra chỉ để cô tiếp tục muốn khóc nức nở nữa thôi vì người viếng thăm không ai khác ngoài chính Atem. Cô đóng băng trong giữa chừng khi cô nhìn chằm chằm vào anh quá gần. Và cô không dám tạo tiếng động, hi vọng là không lời nào làm ngừng thời gian và cho phép họ nhìn lên nhau lêu đến mức có thể. Nhưng Anzu càng làm vậy thì nổi buồn càng tiêu thụ cô trong sự biết đến về sáng hôm sau…nơi mà người yêu lần đầu và duy nhất của cô sẽ nói lời giã từ. Cô cố gạt nước mắt mới đang bắt đầu hiện ra và cho người đồng hành với cô một nụ cười. Cô không muốn anh, trong tất cả con người biết rằng việc gì đang quấy rầy cô.

Anzu tự đỡ chính mình vào cửa kể từ khi cô không thể tin tưởng vào đôi chân đang run rẩy của cô. “Pharaong…này ở đó.” Cô đáp lời, cô cất lời vui vẻ nhưng thất bại to lớn. Và cô biết rằng Atem thấy ngay qua cô. Dù điều đó không có nghĩa là cô sẽ cho vào. Việc này giống như thể có trận đấu của chính mình với anh để cho anh thấy là cô có thể giữ cảm xúc của mình đóng lại.

“Sẽ ổn nếu ta vào trong chứ?” Anh hỏi một cách đều đều nhưng dịu dàng quan tâm. Từ chối lời yêu cầu của anh sẽ tự động cho anh ý kiến là có vấn đề gì đó. Một phần của Anzu muốn đưa anh đi…nhưng phần còn lại của cô yêu anh rất nhiều, ban cho anh con đường vào phòng cô. Do đó không cần trả lời, Anzu mở cửa phòng hơi rộng hơn để cho phép Atem vào bên trong. Cô đóng cửa để chắc chắn là nghe tiếng lách tách nhỏ, để cô biết là không ai quấy rầy.

Im lặng…không ai trong họ cố nói. Trong hi vọng rằng người khác sẽ phát ra tiếng trước. Anzu không bao giờ có ý niệm quay về phía anh. Sự thật, cô chỉ ở yên chôn tại cửa vì khi Atem khóa vào đôi mắt cô thì cô không thể giữ chính mình khỏi việc sụp xuống. Cô mạo hiểm nhìn qua vai mình và nhìn Atem đang nhìn chằm chằm vào bức tượng trên tường. Bàn tay anh dính vào túi mình, cùng nhìn như cách mà anh trông như vậy suốt ngày. Vì sao anh ở đây?

Quyết định rằng cố chôn chính mình vào cửa không làm vấn đề ra đi, Anzu chậm chạp quay về phía Pharaong cổ đại, giữ lưng mình nhấn vào tường để giữ thăng bằng. “ vậy điều gì đưa ngài ghé qua vậy? Ngài không nên làm việc ở…” cô dừng nói. Không tin…Cô không thể tập trung lòng can đảm để thậm chí nói việc đó. Nếu cô không thể làm vậy rồi bằng cách nào mà cô sẽ vượt qua việc nhìn trận đấu chứ? Việc này hoàn toàn không thể.

“Ta cảm thấy một nổi buồn rất sâu trong khi ta đang…tự mình chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.” Anh nói trong khi hơi quay lại về phía cô.

Cô siết bàn tay vào nắm tay. Từ ngữ đó nữa rồi…cuối cùng. Có ai cố lau nó ra khỏi gương mặt cô không? Cô nhận lấy nó! Mọi thứ đang đến cuối cùng! Vì sao mà mọi người phải tra tấn cô cách này chứ?

Cô giữ nụ cười nhưng bên trong cô như là chiếc tàu bị phá hủy. Lòng Anzu tan vỡ hơn nữa và hơn nữa từng giây. “Ồ…ngài?” Cô hỏi, giã vờ không biết việc Atem đang đề cập đến. “Cô biết nó đến từ đâu không?”

Tất nhiên, Atem không cố trả lời câu hỏi rõ ràng. Anh đã biết câu trả lời từ cách thức mà anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô đang nghĩ gì, cố chế giễu anh sao? Chỉ là như Atem vừa nói là anh có thể cảm thấy nổi buồn. Không bao giờ sức mạnh của anh sai lầm bất cứ thứ gì trước đó.

Cô tìm sức mạnh đẩy chính mình ra khỏi cánh cửa để bước xung quanh phòng một chút nhưng cô giữ cái lưng mình quay về anh. Cô chưa sẳn sàng gặp đôi mắt anh. Dù nó không có ý nghĩa là cô không thể cảm thấy đôi mắt anh đang cháy vào cô.

“Cô có muốn nói chuyện về nó không?” Anh hỏi cô.

Anzu gần như cười cay đắng với câu hỏi đó nhưng cô chắc chắn là không thô lỗ và làm vậy. “Ngài chắc là biết tôi sẽ nói gì rồi, Pharaong. Không thật cự có lí do để nói về việc này. Ngài rời đi…Đó là vậy cho điều đó.”

“Khi ta thấy một người bạn tranh đấu với nổi buồn thì ta muốn làm bất cứ điều gì đó mà ta có thể giúp. Tuy nhiên trong tình thế này thì không có nhiều thứ mà ta có thể làm. Kí ức của ta như là Pharaong đã tiết lộ với ta. Định mệnh đã quyết định rằng thời gian của ta trong thế giới này không quá lâu. Định mệnh đã hoàn thành và-“

"Định mệnh! Số phận! Xin chỉ là ngưng nói những từ đó với tôi đi!” Anzu kêu lên, ngăn anh lại và gặp ánh nhìn bị sốc và ngạc nhiên của anh. Bản thân cô cũng ngạc nhiên vì la lớn vào anh cách đó nhưng từ cách thức mà cô cảm thấy thì việc đó không vấn đề. “Số phận và định mệnh không có nghĩa gì với tôi lúc này! Ngài không hiểu việc gì đang diễn ra sao? Ngài rời khỏi chúng tôi! Và ngài đang đứng đó, nói chuyện như thể không có sự giải quyết to lớn nào! Nó làm tôi thắc mắc rằng ngài có thậm chí thật sự quan tâm không!”

Cô cảm thấy chính mình đang bị đẩy mạnh vào tường. Tất cả việc này xảy ra quá nhanh nhưng khi Anzu có thể dùng đôi mắt của mình lần nữa thì cô được gặp hai đôi mắt màu tím, có tính đe dọa. Atem đang nắm hai cánh tay cô để cô không thật sự di chuyển nhiều. Anh nhốt cô như thể cô đang đấu bài chống lại anh vậy.

Nhưng thật ra, cô thật sự. Đây là trận đầu của chính cô chống lại anh. Cô biết rằng điều mà cô nói không đi ra con đường sai nhưng cảm xúc của cô đang xoay chuyển không kiểm soát. Mọi thứ đang đến thay đổi và bối rối.

“Cô thật sự tin rằng ta không quan tâm hoặc không hiểu việc gì đang xảy ra sao? Thành thật, Anzu. Ta có lẽ đã trãi qua 5 ngàn năm bên trong trò chơi nhưng điều đó không có nghĩa là ta vô cảm! Tất nhiên, đây là cách thức buồn bã để đóng mọi thứ. Thứ mà cô phải nhận ra, Anzu là tất cả các người nói lời giã biệt một người bạn. Ta nói lời từ biệt TẤT CẢ bạn mình. Tất cả các người mà ta đãtạo nên sự liên kết mạnh mẽ. CÔ có hiểu không?” Anh hỏi một cách giận dữ, giọng truyền cảm.

Cô nghe anh. Cô có thể nghe sự đau khổ đang phát triển đến trong lời nói của anh…nhưng Anzu không thể giúp gì ngoài việc cảm thấy chôn vùi bởi sự đau khổ của cô, thứ duy nhất làm anh ôm cô thậm chí là chặt hơn. Việc này quá nhiều đối với cô.

“Vì sao anh lại đi vào cuộc sống của tôi, chỉ để bị đưa đi? Buông tôi ra! Chỉ là buông tôi…” Và việc đó xảy đến, Atem mạnh mẽ kéo cô vào cánh tay anh. Tình trạng cảm xúc của Anzu quá cao đến nổi toàn bức tường sụp đổ. Rời bỏ cô gái tuổi trăng tròn này hoàn toàn tan vỡ. Cô chào đón cái ôm của Atem, khóc nức nở vào vai anh khi họ trãi qua khoảnh khắc cuối cùng một mình cùng nhau. Đây là lần đầu anh ôm cô theo cách đó. Vâng, anh đã ôm cô trước kia khi anh bắt lấy cô trên tàu hỏa sau khi tách rời khỏi Jonouchi và Honda nhưng lần này hoàn toàn khác. Atem quá ấm áp và thoải mái…giống như Anzu tưởng tượng vậy. Và cô chỉ ước rằng cô có thêm thời gian để biết hơn về những cái chạm vào của anh.

Cô nhìn lên đôi mắt anh, không muốn để anh đi. “Đừng đi…xin. Đừng đi. Tôi chắc chắn là nếu chúng ta nói chuyện với Isis thì chúng ta có thể tìm ra một giải pháp khác. Phải có một cch1 để anh ở đây với chúng tôi mà không dùng đến trò chơi ngàn năm! Chỉ là nghĩ về nó đi…Anh có thể có cuộc sống cho riêng mình. Cơ hội thứ hai chứ? Thậm chí là ANH xứng đáng nhiều, đúng không? Anh đã hi sinh quá nhiều để cứu thế giới chúng ta. Việc này chỉ là công bằng rằng anh được-“ Cô bị chặn bởi ngón tay dịu dàng của Atem chạm vào môi cô, làm cô ngừng nói. Nhưng cô cần giải thích cho anh chuyện này. Sự đáp lời duy nhất của cô là thấy anh lắc đầu không đồng ý.

“Ta xin lỗi…nhưng đây là cách mà nó phải vậy.” Cuối cùng anh nói. “Dù cho ta muốn ở lại thì ta sẽ không được ban cho điều ước đó.”

Anzu chỉ cúi đầu nản lòng. Cô biết cô phải thực tế nhưng nói có dễ hơn làm không? Số phận và định mệnh thật sự đang cười vào cô lúc này ư? Khiến cô rơi vào tình yêu với ai đó rồi để anh rời khỏi cô? Một trò đùa tàn nhẫn và bệnh hoạn.

Miễn cưỡng, cô di chuyển mình ra khỏi vòng tay Atem và bước qua cửa sổ. Bầu trời đêm quá xinh đẹp…khoảnh khắc hoàn hảo để tạo nên kí ức đẹp không phải trong tình huống này. Nếu duy nhất thứ trở nên khác đi thì cô nghĩ về bản thân mình. Anzu ôm cánh tay quanh cô để giữ cho cô khỏi khóc lần nữa. Cô không muốn Atem thấy cô trong phong cách đó lần nữa. Không đủ may mắn là lần đầu anh làm vậy…nhưng trời ơi, cảm giác có bao giờ quá tốt để có anh ôn cô theo cách mà anh đã làm.

Cô nghe tiếng anh đang đến gần hơn và tim cô đập thình thịch mỗi bước đi của anh. Sự thẹn thùng len vào má cô khi cô chú ý đến việc anh đang đứng cạnh cô gần biết mấy. Cô nhìn lướt trở lại vào bầu trời thiên đàng có trăng soi và giữ cảm xúc của mình dưới sự điều khiển. “Tôi khiến việc này khó khăn cho anh hơn là nó đã như vậy...và vì điều đó mà tôi xin lỗi. Tôi chỉ là ghét việc này đang xảy ra…”

“Cô không có gì để xin lỗi, Anzu. Ta có thể liên quan đến thứ mà cô đang cảm thấy. Không ai vui vẻ về sự khởi hành của ta…Nhưng đó là cách thức mà nó như vậy. Cô có nhớ ngày mà chúng ta hẹn hò không. Là ngày mà…Yugi lên kế hoạch cho chúng ta đấy.”

Anzu hơi cười lớn, làm sao mà cô có thể quên chứ? Đó là một trong những ngày tuyệt vời nhất. Cô có thể trãi qua thời gian với Atem và cũng biết nhiều hơn về anh. “Tôi nhớ. Yugi đã tự tin về việc tin rằng tôi sẽ có thể giúp anh tìm ra quá khứ của mình.”

“Và cô đã làm. Nếu không phải dành cho ta thì ta sẽ không thể tìm ra hướng chính yếu của quá khứ của ta. Cô là người đề nghị chúng ta nên tham dự cuộc trưng bày về Ai Cập.” Anh ngừng trong khoảnh khắc để gặp ánh nhìn trân trân của cô. Anzu cảm thấy rằng cô có thể nhìn chằm chằm vào anh vĩnh cữu. “Cô biết phần mà ta thích nhất của ngày đó là gì không?” Khi Anzu trao ý niệm rằng cô không biết thì anh tiếp tục nói. “Nhìn thấy cô nhảy múa lần đầu. Chưa bao giờ ta thấy sự di chuyển xinh đẹp như vậy như cô đấy. Cô thật sự là viên ngọc hiếm của thế giới này.”

Nghe anh nói quá nhiều lời ca ngợi làm Anzu thẹn thùng lần nữa nhưng cũng gây ra nước mắt hiện ra hơn lần nữa. Anh nghĩ việc khiêu vũ của cô đẹp. Những lời đó đã chạm vào lòng cô và anh không bao giờ biết chỉ là bao nhiêu. “Cám ơn, Atem…nó có ý nghĩa nhiều từ anh.” Cô lặng lẽ nói.

“Cô sẽ hứa với ta một thứ chứ, Anzu?”

Câu hỏi làm cô sụp ngã nhưng việc đó không có nghĩa là anh sẽ khước từ anh lời yêu cầu như vậy. “Là gì?” Thứ mà cô không mong đợi dành là Atem đem đến cho cô một cái ôm khác. Anh giữ đầu cô vững vàng vào tim anh, làm cho cô nghe âm thanh hùng vĩ của cơ quan vào tai cô.

“Những lời khuyến khích của cô luôn giúp ta vượt qua những trận đấu gay go nhất do đó đến lượt ta đề nghị cô như vậy. Cứ việc thực hiện ước mơ của cô. Không có gì hoặc không có ai nên ngăn cô khỏi việc làm cho ước mơ thành sự thật. Khi cô cảm thấy dầu hiệu nghi ngờ hoặc đau khổ thì ta muốn cô khiêu vũ dưới những vì sao và tự mình tưởng tượng rằng đang khiêu vũ trước những khán giả đang chờ thấy cuộc biểu diễn to lớn từ cô. Bao gồm cả chính ta…vì ta sẽ đảm bảo rằng có hàng ghế ở trước. Hứa với ta như vậy nhé, Anzu.”

Nếu tim Anzu không vỡ ra với tình yêu bao la trước đó thì chắc chắn rằng nó đang như vậy lúc này. Atem thật sự nhắc nhở cô về việc cô yêu anh nhiều ra sao. Cô có thể dễ dàng bày tỏ cảm giác của mình đến Pharaong của cô lúc này. Không có gì giữ cô khỏi việc làm như vậy. Đây là cơ hội hoàn hảo để có mọi thứ mở ra và đầy hi vọng lấy lời đáp của cảm giác của anh trả lại với cô nữa. Việc anh cảm thấy y như vậy về cô cũng như cô như vậy với anh. Thậm chí cô phải làm như vậy ngay lúc này.

“Tôi hứa, Atem…và tôi sẽ giữ lời hứa miễn là tôi còn sống.”

Nhưng không không nắm lấy cơ hội.

Cô giữ cảm giác của mình chôn vùi bên trong. Nói Atem về cảm giác của cô sẽ không thay đổi kết quả của trận đấu ngày mai. Việc đó không có sức mạnh để Atem ở lại trong thế giới này thay vì rời đến thế giới bên kia. Cảm giác của cô không quan trọng khi mà cô muốn nói với anh thì cô không thể. Và nó gây đau khổ cho cô thậm chí là nhiều hơn rằng cô đang để anh đi mà không nói với anh cô cảm thấy thế nào.

Cô chỉ hi vọng rằng cách nào đó – hướng nào đó – Atem có thể cảm thấy những cảm giác đó chỉ như anh có thể cảm thấy nổi buồn của cô vào đêm nay vậy.

Không may thay, đây không phải là trường hợp và cô bị bắt buột giữ mọi thứ giấu kín. Nhưng đối với Anzu…thì nó ổn. Thậm chí anh không biết rằng cô có trãi nghiệm đáng ngạc nhiên khi biết rằng tình yêu chân thành là gì.

Cô siết chặt cái ôm của mình vào Atem, cho ra hành động của anh rằng cô thật sự nhớ anh sâu nặng bao nhiêu. Cái ôm này, cũng như cái khác sẽ luôn trong kí ức của cô. Anzu sẽ nhớ cách thức dịu dàng mà anh ôm cô như vậy. Và khi cô không còn lấy vào cảm giác nữa thì cô cho phép những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đôi má thẹn thùng của mình.



Anzu mất bước chân vào vòng xoáy mà cô đang hào thành khi cô nhận ra rằng kí ức của cô không có gì hơn là chỉ là thứ đó. Một kí ức. Mọi chi tiết cảm giác quá thực đối với cô như thể cô đang nói lời tạm biệt riêng tư đến Atem một lần nữa.

Cô định vị chính mình vào đầu gối, thở nặng nề khỏi việc khiêu vũ của cô. Anzu không có ý kiến về việc cô đã khiêu vũ trong bao lâu nhưng nhìn vào cách thức hơi thở của cô đang đi ra quá nhanh. Chắc là nó đã qua một khoảnh khắc lâu rồi. Thời gian không là vấn đề đối với cô. Nó như thể trong thế giới nơi mà thời gian không tồn tại. Nếu chỉ là nó như vậy cho cô lúc này. Ước co để Pharaong của cô trở về mà không lo lắng về việc bao lâu cô ở với anh. Họ chỉ sẽ sống trong một khoảnh khắc. Lấy vào vẻ đẹp của thứ xung quanh.

Có gì đó mờ nhạt đang phát sáng phía trước cô. Anzu nhìn lên thấy hai con đom đóm đáng khiêu vũ quanh nhanh. Cô tự mình thắc mắc rằng nếu những hai con côn trùng đó đang yêu nhau. Cách thức mà chúng đang trông gần như thể chúng đang tạo nên điệu múa của chính chúng dưới những ngôi sao vậy. Và rồi ngay lúc này…cô nghĩ đến Atem. Cô nhìn vào bầu trời đêm thấy những ngôi sau ngay nơi cô nhìn thấy chúng cuối cùng. Không có gì khác về chúng. Đó là cho đến khi cô chứng kiến một ngôi sao ra khỏi một đám. Một ngôi sao phát sáng hơn tất cả ngôi sao còn lại. Cô thắc mắc, trong phần sâu xa nhất trong tâm trí cô. Nếu ngôi sao đó là đại diện cho anh. Nói với cô - trong cách thức riêng của anh – là phải mạnh mẽ và sống hạnh phúc.

Nhưng cách nào mà Anzu cho rằng làm như vậy? Làm sao cô có thể sống hạnh phúc khi mà người duy nhất lấp đầy phần chính của lòng tôi, đã ra đi sao? Những người khác có thể có sức mạnh để tiếp tục nhưng không may cho chính cô là cô không thể. Cô có thể nói với Yugi nhưng cô chỉ nghe cùng một thứ. Và trong tình trạng của mình, cô không thể nghe thứ lập lại của việc đã nói với cô trước đó.

Cô muốn ở ngoài nhiều như thế nào cho toàn buổi tối và được vây quanh bởi thiên nhiên thế giới cực kì đẹp. Anzu nhận ra rằng cô gần vào bên trong. Mùa thu ở quanh chỗ rẻ và đêm đang trở nên lạnh hơn. Thứ cuối cùng Anzu cần là sự lạnh lẽo khiến cô chán nản hơn.

Anzu đi trở về nơi ấm cúng, một chiếc giường chung cư trong ba phút. Nó rất thuận tiện cho cô sống quá gần công viên nơi mà cô cư trú vài phút trước. Cô có thể đi và đến bất cứ lúc nào cô hài lòng và ở trên cao sàn nhà cho cô cái nhìn ra ngoài cửa sổ khi những đêm đã gây vấn đề về giấc ngủ. Nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy việc ra ngoài và hấp thu mùa hè không khí phải trả lại cho mùa.

Vào trong, cô gặp cùng tiếng động như bất cứ ngày nào.

Im lặng.

Cơn gió khác nhắc nhớ cô về việc cô cảm thấy cô đơn ra sao nhưng cô đã quen với việc này dù cô không muốn vậy. Khi Anzu đứng, dựa vào cửa để chìm vào hình ảnh vui tươi về thứ như thể Atem đang ở đó hơn là rời đi. Và nó làm cô nghĩ ngợi…Họ sẽ bên nhau chứ? Cô có lòng can đảm để thừa nhận cảm giác thật sự của cô cho một Pharaong từng không có tên chứ? Anh có cảm giác y như vậy không? Tim cô đập thình thịch quá mạnh chỉ để tưởng tượng cái ôm của anh lần nữa. Chỉ lần này, anh sẽ ôm cô theo cách mà một đàn ông thật sự và yêu một phụ nữa bằng cả tấm lòng.

Vâng…chỉ như lúc này. Cô có thể gần như cảm thấy Atem với ra để ôm cô ngay lúc này. Cô cho phép toàn bộ giác quan của mình không kháng cự trong bàn tay anh. Run rẩy khỏi cách thức mà họ đang chậm chạp trượt lên xuống vào lưng cô. Trong cách thức khoái lạc nếu cô được yêu cầu là miêu tả nó. Cô muốn trao anh cùng sự ứng xử. Chỉ vài giây để thở trong mùi cơ bắp của anh.

Tuy nhiên khi bàn tay cô di chuyển xung quanh để chào đón anh thì Anzu nhận ra rằng cô chỉ là đang ôm không khí. Mở mắt ra để khẳng định nó rõ ràng. Mọi thứ mà cô đã cảm thấy chỉ là một ảo giác. Ý nghĩ bên trong của cô đi vào cô trong giác quan thật sự nhưng không thật như cô ao ước.

Anzu thở dài, đặt bàn tay qua mắt cô. Cô cảm thấy quá mệt mỏi xúc động. Bản thân cô cứ làm vậy trong bao lâu rồi? Hai năm…hai năm cảm giác như vậy. Nhưng mặc dù cô quyết định tự mình tiếp tục thì cô không thể. Vì sao mà nó quá khó với cô vậy? Nó như thể có gì đó bên trong cô cấm đoán cô thực hiện quyết định đó.

Trở nên mệt mỏi từ việc suy nghĩ quá nhiều trong một đêm, Anzu chắc chắn là cửa được khóa an toàn và sụp đỗ, mệt mỏi vào ghế sofa. Cô trãi qua gần như cả ngày vào sàn nhảy và cả hai gọi lại. Không may là nó y như lúc trước, cô không có tiềm năng mà giám khảo tìm kiếm. Anzu không phải là người chịu thua. Cô biết rằng khoảnh khắc của cô đang đến sớm. Ngay bây giờ, cô chỉ muốn tập trung nghỉ ngơi. Cơ thể cô hoàn toàn trãi qua khỏi những bước nhảy không có khả năng, xoay và duỗi thẳng. Không đề cập đến điệu múa say đắm mà cô chỉ vừa biểu diễn dưới những ngôi sai. Cho ai đó riêng biệt…

Anzu thở dài cáu gắt. Cô cần để tâm trí mình tập trung vào thứ gì đó hơn là Atem. Nhưng chính xác cách nào mà cô đang làm việc đó? Có lẽ xem tivi một tiếng sẽ giúp nhưng như cô đã nghĩ về nó thì không thể có bất cứ sự thú vị nào để xem chương trình. Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt cô đáp vào nữ trang rẻ tiền bên trong nhưng không bao giờ dành thời gian đặt đặt nó ra khỏi. Cô cũng thật sự vui nữa.

Túm lấy cái hộp và ngồi xếp bằng, Anzu xem lướt qua cái hộp tràn đầy kho báo. Những bức hình của chính cô với những người khác được tìm thấy và cô lặng lẽ nhìn qua mỗi hình, nhớ mỗi sự kiện và khoảnh khắc ngu ngơ đã xảy ra. Cô thậm chí giữ cả nhật kí cá nhân. Viết về tất cả những cuộc phiêu lưu và những trận đấu bài kinh hãi mà cả nhóm đã đối mặt với những kẻ thù sau kẻ thù. Nhưng hầu như cô viết về cảm giác đang bùng nổ dành cho Atem. Cách thức mà cô vô cùng hoàn toàn từ đầu đến chân dành cho anh, cách thức mà tim cô đập nhanh thình thịch trong lồng ngực mỗi khi anh đặt chính mình vào làn lửa – sợ rằng anh sẽ hủy hoại chính mình một cách trầm trọng.

Nhưng đó là một trong nhiều, nhiều phẩm chất mà cô ngưỡng mộ anh. Khi có người không tự vệ được và cần giúp đỡ thì anh tự động nhảy vào để bảo vệ họ. Khi vui vẻ lấy chính mình làm ví dụ. Kể từ khoảnh khắc đầu tiên cô nghe giọng nói của anh, Anzu biết rằng lòng cô đã bị chiếm lấy bởi Pharaong anh hùng.

Lê bước qua cái hộp hơn nữa, Anzu thấy một món đặc biệt mà cô giữ lấy một cách thiêng liêng với cô. Trong cái biểu tượng phù điêu chỉ là như cái mà cô đã trao cho Atem. Cô không bao giờ nói cho ai biết rằng cô đã mua hai cái phù điêu thay vì một cái. Lí do là vì Anzu muốn giữ một mảnh của Atem luôn ở với mình. Biểu tượng có lẽ là trống rỗng nhưng món đó có ý nghĩa quá nhiều đối với cô. Cô đang nghĩ về việc lấy lên những chữ tượng hình và có lẽ là khắc chính tên của mình bên trong. Cô trượt bên ngoài biểu tượng, nghĩ về tấm phù điêu của Atem. Cách thức mà anh cám ơn cô vì cho anh vật rẻ tiền này để giúp anh nhớ tên của mình nếu thậm chí anh có quên nó lền nữa. Anzu thẹn thùng với kí ức. Tim cô đang đâp dữ dội qua lồng ngực của mình khi Atem trao cho cô lòng biết ơn của anh. Cô nghĩ chắc chắn rằng toàn bộ tấm lòng cô đơn giản là tan ra từ cái giọng nói chế ngự và sâu. Y như giọng nói mà cô đã quá nhớ.

Giữ tấm phù điêu cầm an toàn trong bàn tay cô, Anzu nhìn qua cái hộp lần nữa cho món cuối cùng đang nằm bên trong. Đây là kho báu khác mà cô giữ gần cô. Cô không bao giờ nói với ai nhưng khi trong vòng thi đấu thành phố chiến trận đã kết thúc và mọi người ổn định trở lại nơi tương ứng, Anzu đi và giành lấy lá bài Cô gái Phép thuật Bóng đen cho chính mình. Mặc dù cô không chơi đấu bài quái vật quá thường xuyên thì cô cũng muốn có nó cho nhiều lí do. Khi có bong bóng nhà ma thuật trở thành chủ bộ bài của cô trong trấu của cô chống lại Shuzo Otaki, Anzu hình thành liên kết đặc biệt với lá bài này. Trong cách thức, cô cảm thấy Cô gái Ma thuật Bóng tối, có phần như là thiên thần giám hộ.

Cô nhìn chằm chằm vào lá bài với ánh nhìn tuyệt vọng. Làm cách nào mà cô ước ao cho nhiều đêm rằng Cô gái Ma thuật Bóng tối sẽ thần kì hiện ra như cô đã làm với Anzu trước đó và giúp đỡ cô trong tình huống này. Nhưng đó chỉ là vậy. Ước mơ…ước mơ không bao giờ là yếu tố vị đại nhất dành cho cô. Không có mơ ước sâu xa nhất nào của cô thành sự thật cả. Chắc chắn cô không lo lắng về nghề khiêu vũ của cô. Anzu sẽ không từ bỏ dù cho bao nhiêu sự từ chối mà cô nhận được. Những mơ ước sâu xa là những thứ không bao giờ sẽ xảy ra cho cô. Cô biết vậy. Phần sáng suốt của cô biết vậy nhưng phần khác muốn những ước mơ đó thành sự thật làm đau khổ vô cùng rằng cô không bao giờ có một cái nhìn lướt qua của nó.

Và thậm chí rồi…nó vẫn không ngăn cô khỏi việc đưa những lá bài lên và thì thầm ao ước mạnh mẽ nhất của cô. Điều ước mà cô muốn và không bao giờ có thể có. “Xin, Cô gái Ma thuật Bóng tối...nếu tôi không bao giờ có bất cứ thứ gì khác trong thế giới này thì hãy đễ tôi chỉ cần một khoảnh khắc hơn nữa ở cùng với anh ấy…” Cô chưa hoàn thành điều ước kể từ khi cô sắp tìm thấy làn sóng nước mắt đổ sầm qua cô nhưng khó tin nổi rõ ràng vào điều mà lòng cô khao khát. Cô không thể quên anh.

Không nhận ra một trong những giọt nước mắt của Anzu đổ lên lá bài như viên ngọc thần kì nhỏ vào hồ và khi việc đó xảy ra thì lá bài Cô gái Ma thuật Bóng tối trở nên phát sáng bí ẩn. Khi Anzu mở mắt ra thì cô phải nhắm mắt lại vì độ sáng cực mạnh hiện ra qua lá bài. Lau nước mắt, cô nhân cơ hội mở mắt ra và bị sốc thấy một tia sáng bắn ra –quay chính cô vào Cô gái Ma thuật bóng tối rực rỡ. Nhìn vào nhà ma thuật bong bóng xanh và hồng, Anzu thắc mắc nếu cô có đang ngủ mà không nhận ra và ngã vào giấc mơ không. Viêc này không có khả năng một cách xa vời để triệu hồi quái vật đấu bài mà không có đĩa đấu bài.

Và vâng. Khi Cô gái Ma thuật Bóng tối nắm trọn bàn tay của Anzu thì việc đó khẳng định rằng cô là thật. Cô chỉ vừa mỉm cười với Anzu. Không ngôn từ nào được thốt ra vào khoảnh khắc này nhưng cô cảm thấy chính mình trở nên sáng đầu ra, ngất xỉu. Cô chậm chạp bất tỉnh và việc này kinh khủng là cô không có manh mối về việc gì đang xảy ra. Tuy nhiên cô bắt tầm nhìn mờ nhạt của nhà phép thuật, Anzu hình dung đó là nơi mà cô đang đến…là nơi mà cô cần.

Sự im lặng là thứ duy nhất tồn tại khi Anzu mở mắt và rất rối bối với sự hiện diện xung quanh. Cô tự mình lên tư thế ngồi và bị sốc khi thấy cô không còn ở trong chung cư của mình nữa. Thay vào đó, cô xuất hiện trong căn phòng rất đẹp lạ lùng. Một căn phòng ngủ lớn hơn toàn bộ nơi chung cư của cô đặt vào. Nếu cô nhớ đúng thì căn phòng ngủ này trông mờ nhạt giống như những bức tranh xinh đẹp về căn phòng của người Ai Cập mà Anzu đã đọc về nó.

Nhưng cách nào mà cô đến đây? Có phải là giấc mơ không?

Điều cuối cùng mà cô nhớ là tạo nên một điều ước cho Cô gái Ma thuật Bóng tối, chỉ là hiện thực hóa ra khỏi lá bài của cô và nắm tay cô. Và cô ấy rất...rất thật. Làm cách nào Anzu nắm tâm trí mình vào thứ là giấc mơ và hiện thực thì sao? Câu hỏi tốt hơn nhiều, làm sao cô có thể trở về?

“Cô có chắc là cô muốn rời khỏi không?”

Giọng nói đó…Anzu có thể nhận ra giọng nói đó đến từ mọi nơi. Và không cho đến khi cô nhận ra sự phát sáng đến từ góc thuộc về Cô gái Ma thuật Bóng tối. Cô lướt phía trên Anzu, vẫn còn mang nụ cười đặc trưng. Anzu bắt đầu thắc mắc nếu đó thật sự sau tất cả là giấc mơ. Việc này hoàn toàn không có khả năng là sự thật. Hoặc như vậy, cô tin.

“Đừng lo, Anzu.” Cô gái Ma thuật Bóng tối nói bằng ngoại cảm. “Ta có thể thấy rằng những thứ đang trở nên bối rối ngay bây giờ nhưng để ta giải thích về việc vì sao cô ở đây. Cô đã được ban cho điều ước mà cô đã dành cho ta.”

Vâng, cùng điều ước mà bây giờ Anzu đang nghĩ ngợi về nó khi cô tỉnh lại lần nữa. Cô ấy vừa bảo là điều ước của tôi được ban cho sao? Nhưng việc đó có nghĩa…

“Tôi đang ở Ai Cập sao? Cô đưa tôi trở về Ai cập cổ đại sao?” Anzu hỏi trong sự nghi ngờ.

Cô gái Ma thuật cười khúc khích một chút trước khi trả lời. ‘Không phải Ai Cập cổ đại nhưng hình mẫu của Ai Cập cổ đại. Ta đã đưa cô đến đây vì lòng cô khao khát Pharaong sâu sắc.” Cô đáp.

Anzu không nhận ra rằng tim cô đang đập quá nhanh sau cái đơn giản đề cập đến Atem. Cô sắp gặp lại anh. Đó là ước ao lớn nhất của cô và bây giờ nó đã trở thành sự thật. Anh trông thế nào? Anh có còn cùng là người đàn ông mà cô yêu không? Hai năm qua có làm anh thay đổi không? Anh...có quên cô rồi không? Và sau ý nghĩ đó, cô nhanh chóng lắc đầu ra khỏi. Không đời nào Atem sẽ quên bất cứ thời gian nào của họ cùng với nhau.

Sự phòng ngừa đang phát triển từ việc biết là gặp gỡ anh. Có nhiều thứ mà cô muốn nói với anh. Những thứ mà cô chỉ ao ước cô có lòng can đảm đề cập với anh trước đó. Dù nó không thay đổi gì nữa thì ít nhất Atem biết được cảm giác thật sữ của cô dành cho anh – đặc biệt nếu những cảm giác đó chỉ là đơn phương. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn một lần nữa, cố thấy nếu có cái nhìn lướt qua của sự bí ẩn, pharaong mái tóc 3 màu. Cô cần gặp anh. Cô quá gần, chỉ có một cái đẩy vào đúng hướng là thứ mà cô yêu cầu.

Nhưng trước khi cô thậm chí là có thể di chuyển một bước thì Cô gái Ma thuật Bóng tối ngăn cô lại trong khoảnh khắc. Nó có vẻ như là trạng thái bong bóng của cô biến mất. Bây giờ cô xuất hiện buồn bã về thứ gì đó và thậm chí Anzu sợ hãi hỏi vì sao.

“Có một thứ mà ta không đề cập cho cô. Cô sẽ có thể gặp Pharaong...nhưng cô chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây.” Cô nói, quay mắt vào sàn nhà.

Mắt Anzu mở rộng bởi tin nhắn đó. Cô không có nhều thời gian với Atem sao? Cô muốn ở bên anh, vâng, nhưng không ở bên anh chỉ là bị tách khỏi anh lần nữa. Làm sao cô sẽ đi qua một cuộc từ giã lần nữa? Một lần đã đủ khó khăn rồi.

Thậm chí vậy…thì cô tốt hơn là có cơ hội lần này hơn là không có một cơ hội. Cô phải bảo đảm tằng thời gian giới hạn của cô với Atem sẽ đặc biệt như lần cuối – có lẽ hơn thế nữa. “Tôi sẽ có bao nhiêu thời gian?” Cô hỏi.

“Với phép thuật của ta thì cô chỉ có một tiếng. Ta xin lỗi, Anzu. Lần này chỉ là vì cô đã đi vào vương quốc thế giới bên kia. Cô không thể ở mãi mãi trong thời gian dài.”

Anzu thở dài. Cô biết có thứ gì đó sụp xuống cho việc này. Mặc dù cô không thể than phiền. Một giờ với Atem tốt hơn là không gặp anh chút nào cả. Cô sẽ trên trọng mỗi phút, mỗi giây và mỗi giây phần nhỏ của giây với anh.

Những giọng nói được nghe và Anzu quay đến cánh cửa, nhìn chúng mở ra. Cô hốt hoảng. Cô sẽ làm gì nếu ai đó bắt cô tại phòng của Phraong? Cô có bị nhìn thấy bởi ai khác hơn là Atem không? Cô trở lại hi vọng là được hỏi Cô gái Ma thuật bóng tối là cô nên làm gì chỉ để thấy cô nháy mắt và thì thầm cầu may đến với cô khi cô biến mất khỏi tầm nhìn. Bây giờ cô hoàn toàn tự mình. Thứ đầu tiên mà Anzu nghĩ đến là trốn sau một trong những cái cột đá bởi cái giường. Cô hơi lén nhìn để gặp người đang đi qua cánh cửa. Một trong số người cộng tác hoàng gia hiện ra cho Atem nhờ vào trang phục hoàng gia mà anh đang mặc. Anh có sự lấp lánh tương tự Cô gái Ma thuật Bóng tối. Cô cũng phát hiện cô gái năng động, nhạy cảm Mana. Cô nhớ về việc gặp cô ấy từ lúc Atem thư thái kí ức sau khi đi qua phiến đá cổ đại.

Và rồi…đôi mắt cô ngã vào người cuối cùng, quá dữ dội để gặp lần nữa. Anzu phải kiềm nén chính mình khỏi việc chạy ra từ phía sau cây cột để trao cho Atem cái ôm ấm lòng. Đường nét của anh quá khác. Làn da anh đen hơn, anh cao hơn – cao hơn cô. Cô có thể bảo vậy. Đôi mắt anh hấp dẫn lạ thường dù cho có những thứ ít ỏi về anh là khác thì Atem gần như không thay đổi gì cả.

Từ vị trí của cô, hiện ra là Atem đang liên kết lời chúc buổi tối cho hai người viếng thăng. Sự đề phòng bên trong cô đang phát triển từ việc biết là cơ hội gặp và nói chuyện với Atem đang đến. Cô nhìn khi anh đóng cửa, chỉ dựa vào nó trong vài khoảnh khắc. Dường như nụ cười mà anh nắm giữ bây giờ đã tan biến trong khoảnh khắc anh một mình. Chính xác thì anh có thể là đang nghĩ gì? Anh trông như thể anh cô đơn mà không có mối quan hệ nào. Chắc chắn anh có đối tượng và mọi người anh biết đến từ cuộc sống quá khứ nhưng nó làm cô thắc mắc nếu anh có cơ đơn không. Anh có bao giờ nghĩ đến Yugi và những người khác?

Anh đẩy chính mình ta khỏi cánh cửa và hướng qua căn phòng nhìn ra ban công. Anh đang ở quá gần cô. Cô không thể tin việc này. Tâm trí cô vẫn còn thắc mắc nếu đây là mơ hay thật. Do đó cô muốn bước ra để chào anh bao nhiêu thì một phần trong cô sợ hãi rằng cô theo cách nào đó tỉnh dậy và trở lại sự trống rỗng to lớn này bên trong lòng cô. Một sự trống rỗng nơi chỉ có Atem có thể lắp đầy. Tuy nhiên chỉ như Cô gái Ma thuật Bóng tối đã bảo thì cô chỉ có một tiếng trước khi cô trở về. Cô có sẳn sàng lãng phía cơ hội chỉ vì nổi sợ hài không?

Không, cô không.

Không tạo tiếng ồn, Anzu di chuyển ra phía sau cột đá- cảm thấy hoàn toàn hiện ra lúc này. Không có gì giữ cô việc giấu mình nữa. và khi cô bước gần hơn Atem – người đã biết cô ở đây. Tim cô đang nện và đập nhanh và nhanh hơn với mỗi bước cô đi. Chân cô đang bắt đầu lảo đảo, nhưng cô cố giữ nó di chuyển. Hơi thở của cô trở nên khó khăn cho cô điều khiển. Nó cạn rồi bình thường và rồi cô nắm nó để giữ cảm xúc của cô khỏi òa ra.

Nhưng khi cô cố - khó nhọc như cô có thể - Anzu không thể ngăn giọt nước mắt nhỏ khỏi việc thoát ra đôi mắt cô. Bây giờ cô đang đứng sau Atem, trong việc chạm khoảng cách khỏi anh. Cô giữ bàn tay nắm chặt vào vai cô, cố giữ chút bình tĩnh. Miệng cô mở ra nhưng không lời nào phát ra. Như thể miệng cô đang đóng lại và giữ cô khỏi việc nói chuyện. Ồ, cô sẽ không cho phép việc này. Anzu đã đi xa như vậy thì cô sẽ không làm vậy cho chính mình. Nhắm mắt lại, cô lấy hơi thở sâu và cảm thấy một tia sáng năng lượng vào trong cơ thể cô.

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 3 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 3 trong tổng số 17 trang Previous  1, 2, 3, 4 ... 10 ... 17  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Các truyện ngắn biến thể về Atemu / Anzu
» Các truyện ngắn về Atemu / Teana
» Truyện về Yami (Atemu) và Anzu cho fan làm bằng video tiếng anh
» Atemu x Anzu mãi mãi ^_^
» Các câu chuyện về tình huống ngắn ngủi trong cuộc sống của Atem/ Anzu

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết