Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Trang 14 trong tổng số 17 trang Previous  1 ... 8 ... 13, 14, 15, 16, 17  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Mar 18, 2014 8:10 am


Ngày và đêm đi qua và những giấc mơ trở nên thường xuyên hơn với Atem. Chúng dường như xa hơn là quá thật. Những hình ảnh của mặt tối hiện ra nhiều hơn với anh trước đó. Anh không thể nhớ là lần cuối mà anh có giấc ngủ ngon và đó luôn là sự lo lắng lớn lao cho Anzu nữa. Anh cảm thấy khủng khiếp là sự nghĩ ngơi của cô nhanh chóng bị gián đoạn vì những cơn ác mộng của anh. Cô nên ngủ và tự mình làm tỉnh lại lần nữa, không ngồi dậy – đêm qua đêm – với anh và chịu đựng sự thiếu ngủ.

Có những lúc khi anh muốn bảo Anzu về giấc mơ xuất hiện nhưng bất cứ lúc nào mà ý nghĩ chen vào. Anh chưa bao giờ bắt đầu hành động cho ý kiến. Do đó, anh không có lựa chọn vào ngoài việc nói dối cô. Và mỗi sự nói dối anh nói thì lỗi lầm trở nên nặng nề hơn. Cô quan tâm anh và lí do của anh cũng giống vậy. Anh cảm thấy có lỗi lầm cho những giọt nước mắt mà cô rơi xuống… Đó là lí do anh muốn làm chủ những sự chống đối bên trong này bằng chính mình.

Cho tốt nhất là vậy.

Quyết định giữ khoảng cách khỏi mọi người – gồm cả Anzu – cũng là tốt nhất, anh nghĩ. Anh phải bảo đảm rằng giọng nói bí ẩn sẽ không gây ra bất cứ sự hãm hại nào cho bạn bè anh và người anh yêu. Anh không thể tha thứ cho chính mình nếu bất cứ ai trong họ bị hãm hại bằng cách nào đó. Cho đến khi anh nghĩ ra bước tiếp theo sẽ như thế nào, ở một mình là sự lựa chọn cuối cùng của anh.

Do đó, anh ở đây, ngồi dưới cây sồi to trong công viên Domino – xa cách khỏi cặp mắt tọc mạch hoặc bất cứ ai có thể nhận ra anh như thể là vua trò chơi huyền thoại. Anh không thể nhớ bằng cách nào mà anh cuối cùng ở đây và thậm chí là anh đã trãi qua bao lâu ở đây rồi nhưng trời đang trở nên tối… Anh biết Anzu đang đợi anh về nhà. Anh muốn quên những ảo giác ám ảnh anh bao nhiêu và chạy đến cô, anh không thể. Ít nhất… theo cách nào đó là chưa thể.

Thứ khiến anh xâm chiếm qua hàng tiếng đồng hồ là những quyển sách phác thảo. Lúc đầu, anh bắt đầu tạo ra những thứ nhỏ bé – như những đứa trẻ đang vô tư chơi, con sóc lon ton xung quanh và săn những quả đầu, thậm chí là phong cảnh của toàn bộ công viên. Rồi những nét vẽ dẫn dắt những giấc mơ của anh… hình ảnh của chính anh trong gương. Trông anh kinh khủng làm sao. Cách thức mà bóng tối tiêu thụ từng chút một của chính anh.

Bất cứ khi nào chính anh trong tình trạng này, ý nghĩ chỉ khiến anh phát bệnh. Và nhanh chóng có giọng nói bảo anh rằng đây là người mà anh có số mệnh trở thành không khiến cảm giác trở nên tốt hơn chút nào.

Anh không có manh mối vì sao sự thôi thúc đột ngột kéo chính anh theo cách đó trở thành và bây giờ… hình hình ảnh hoàn thành chỉ khiến anh hối tiếc quyết định. Đó không phải là người đàn ông anh muốn… anh khác. Anh biết điều đó. Do đó vì sao anh được tạo thành như thể đối lập anh đã là gì chứ? Vì sao bây giờ… khi anh cuối cùng tìm nơi của mình ở đây với bạn bè của mình chứ?

Atem không thể chịu đựng việc này hơn nữa. Những cơn ác mộng, những ảo giác, nổi sợ hãi của chính bản thân.

Anh ném phác thảo của mình qua một bên, không muốn thấy bức tranh cho một giây hơn và nắm đầu để khiến tất cả biến mất. Anh cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, quằn quại và đau buồn, bối rối và lỗi lầm… khi nào nó sẽ kết thúc?

Những cảm xúc đó quá mạnh đối với anh và trước khi anh biết việc này, nắm tay anh đụng vào vỏ cây với sức lực không thể tin được. Sự đau đớn chỉ là ảo giác. Cơn đau trong cái nắm của anh không so sánh được với cơn đau trong tim anh.

"Nó sẽ không đau đớn quá nhiều… nếu ngươi chỉ chấp nhận số phận của mình.

Giọng nói đó lần nữa…

"Sao ngươi chống lại thứ gì đó mang đến sức mạnh cho ngươi chứ?

Vì anh là người khác so với thứ mà anh đã từng.

"Khác, bằng cách nào? Vì những người yếu ớt mà ngươi gọi là bạn bè sao?”

“Không… họ không yếu ớt… sức mạnh của ta đến từ họ tất cả… qua tình bạn của chúng tôi và họ trao cho tôi sức mạnh!” Atem đang chứng minh giọng nói đó sai, một lần và cho tất cả. Anh chỉ cần chiến đấu… để loại bỏ từng chút một của sự nghi ngờ.

“Việc này vô ích thậm chí cố để loại bỏ ta. Sự cám dỗ ở đó…”

"Ngươi sai…” anh đáp trong giọng căng thẳng. “Ta đã được trao cơ hội thứ hai.”

"Ngươi không nhớ nó có cảm giác thế nào sao? Để điều khiển bóng tối trong lòng bàn tay. Để có những nạn nhân ngã vào số mệnh của họ. Để nhìn khi tâm trí của họ chậm chạp bị đè nát ngay trước mắt ngươi. Cách thức mà họ rên rỉ… Cách thức mà họ van xin cho sự nhân từ của ngươi…”

Vâng, anh nhớ những thời gian đó. Trở lại khi trò chơi ngàn năm được tảo ra bởi Yugi và linh hồn anh được triệu hồi bất cứ khi nào có nguy hiểm hiện tại. Nhưng sau cuộc đấu chống Kaiba trong vương quốc đấu bài – cách thức không chỉ có sự hoạt động của anh sẽ quyết định trận đấu nhưng cũng có thể đã kết thúc mạng Kaiba, Atem đầu hàng trong việc quyết định có thể tạo ra bi kịch. Nếu không vì Anzu phá bỏ nó… thì ai biết mối quan hệ của anh với Yugi sẽ như thế nào đến ngày hôm nay chứ?

Không, anh thậm chí không còn bị xúi giục nữa.

“Không bị xúi giục, ta hiểu sao? À, đó không phải là thứ xảy ra khi ngươi cho phép Orichalcos tiêu thụ linh hồn ngươi.”

Kí ức khác anh ao ước anh có thể quên, lỗi lầm anh ước là anh có thể chuộc lại.

"Sức mạnh ngon lành, phải không? Ngươi đơn thuần là không ngăn được.”

Anh không ngăn được… thậm chí Yugi không có khả năng bắt lấy anh trở về hiện thực. Anh quyết định chơi lá bài đó và bạn bè anh trả giá cho linh hồn của anh.

"Ngươi có thể có sức mạnh đó lần nữa…”

...Anh có thể có nó lần nữa không?

"Nó không bao giờ rời khỏi ngươi.”

"...Ta vẫn còn đạt được sức mạnh này sao?”

"Tất nhiên tất cả điều mà ngươi làm là cho phép chính ngươi tỉnh dậy.”

Anh nhớ là anh trở nên mạnh mẽ làm sao với ma thuật bóng tối của mình… nhưng nó gây ra quá nhiều cơn đau. Không, không có lí do nào để giải phóng năng lượng như thế lần nữa. Không cần… thế giới không còn trong mối nguy hiểm nữa. Bạn anh cuối cùng có thể sống cuộc sống bình thường mà không lo lắng về sự sợ hãi đang đe dọa loài người.

“Ngươi khao khát năng lượng, sao ngươi chần chừ chứ?”

"Anzu..." Anh lầm bầm nhỏ nhẹ.

"Ngươi sẽ lãng phí cơ hội có sức mạnh khổng lồ cho MỘT phụ nữ vô dụng sao?”

“Cô ấy có ý nghĩa với ta hơn bất cứ thứ gì… Ta yêu cô ấy.”

"Ngươi là tên ngốc!”

Atem đã lãnh đủ rồi. Anh mệt mỏi vì sự chống đối và trở nên vô dụng chống lại giọng nói không có gương mặt. Một giọng nói bị giam trong tâm trí anh. Dù trong những giấc mơ của anh hay trong ý nghĩ của anh.

Ừ, không còn hơn nữa.

Anh chống lại qua những ngôn từ giễu cợt khiến đầu anh nhức nhối trong cơn đau. “Ừ, ta là kẻ ngốc… kẻ ngốc vì để ngươi xâm nhập vào tâm trí mình và làm đầy bằng những sự chú ý kì hoặc của ta trở lại nguyên thể ta là ai. Sự xâm nhập đó đang đến khúc cuối! Ta sẽ không để ngươi phá hủy cuộc sống của mình và mọi người mà ta yêu thương nữa đâu. Như thể ngươi áp chính mình vào trong đầu ta, ta có thể xóa ngươi đi chỉ như một cách dễ dàng.” Atem tự tin rằng nó cuối cùng kết thúc. Giọng nói tan biến mãi mãi.

Nhưng tiếng cười đen tối với tới tai anh khiến nó dường như giống tiếng cười đang vang vọng quanh anh.

“Ngươi có thể sao?”

Và chỉ khi anh suy nghĩ về ý nghĩa của câu hỏi thì có gì đó bắt đầu hình thành quanh đôi chân anh. Sương mù màu tia tía đang phát ra ở mặt đất và bắt đầu vây quanh tất cả cơ thể anh. Chỉ khi anh bắt đầu thoát ra sương mù, anh đột nhiên nhận ra rằng bất cứ sự di chuyển nào anh cố tạo ra thì thật sự không thể.

"Khi ta nói không có cách nào cho ngươi thoát khỏi định mệnh… Ta dần dần có ý đó.”

Đám mây khác thường, cuồn cuộn bắt đầu theo hướng của nó vào cơ thể anh, khiến Atem rối loạn khi anh cố chống lại bất cứ thứ gì đang điều khiển anh. Mọi thứ anh đã biết, trở thành không tồn tại. Tất cả tâm trí anh biết là sự vỡ tim, bóng tối… sức mạnh. Đây không phải là thứ mà anh muốn và cố gắng hết sức. Anh không thể tìm cách để phá đi sương mù này.

"Không có ích gì trong việc kháng cự lại đâu… trong nhưng vài phút ngắn ngủi, ngươi sẽ bắt đầu thấy rõ hơn nữa.”

Và như đã hứa, sự rối loạn dừng lại… sương mù đang trở nên dạt ra. Tất cả thứ còn lại là hình ảnh sụp đổ, nằm một cách vô ích trên sàn nhà. Ngay khi sự điều khiển được đạt đến hơn một lần, anh tự mình đứng dậy, tất cả mà không mở mắt nói một lời.

Dù không có từ nào cần.

Nụ cười tự mãn dãn ra một cách độc ác qua gương mặt anh và đôi mắt màu đỏ sậm thể hiện chính bản thân nó, nhưng năng lượng thân thuộc trôi qua mạch máu anh. Thứ dạng năng lượng mà anh đã ẩu thả ném đi.

"Nó cảm thấy thế nào?”

Giọng nói đó một lần nữa có ý nghĩa phá hoại bây giờ giúp anh thấy thứ mà anh đang mất đi bắt đầu nói qua tâm trí anh lần nữa. Nụ cười tự mãn phát triển hơi rộng hơn chỉ khi tưởng tượng những thứ mà anh lên kế hoạch làm với những sức mạnh này trở lại. “Như thể nói xin chào thứ gì đó mà ngươi đã không liên lạc trong thời gian dài rồi.”

"Và ngươi nên thưởng thức sự đoàn tụ lộng lẫy, ngươi có đồng ý không? Ta chắc là ngươi muốn kiểm tra chúng ra mà.”

Anh muốn kiểm tra chúng ra… anh muốn dùng sức mạnh của anh vào bất cứ linh hồn không may mắn nào mà anh có thể tìm. Anh có thể còn nhớ tất cả những trò chơi trừng phạt mà anh thắng vì những kẻ gian lận muốn bẻ cong luật lệ theo ý thích của họ. Việc đó thích thú nhìn tất cả quằn quại trong đớn đau và bị đánh bại. Tiếng rên rỉ tràn đầy không khí khi tâm trí họ bị nhốt trong những cơn ác mộng tưởng tượng. Sự chờ đợi không thể chịu được.. anh cần tìm ai đó khiến họ ngã quỵ trong bóng tối.

“Atem, anh đây rồi!”

Giọng nói gọi anh từ xa… anh quay lại thấy người phụ nữ, thân quen trong tâm trí anh đến về phía anh với cái nhìn khẩn cấp và thư thái tất cả trong một. Sao mà sinh vật này thư thái khi nhìn thấy người mang bóng tối đến chứ? Quan trọng hơn là… vì sao anh cảm thấy thu hút vào cô ấy?

"Người phụ nữ này không nên tin tưởng… cô ta sẽ cố ngăn ngươi. Đừng cho cô ta cơ hội.”

Vậy cô ấy là mối đe dọa cho sức mạnh của anh sao? Thế thì cô sẽ là người đầu tiên nhận lấy cảm giác của họ.

Cuối cùng tìm thấy Atem sau những tiếng đồng hồ chờ đợi, Anzu lao đến anh trước khi anh có thể biến mất khỏi lằn tầm nhìn lần nữa. Cô bị quẩn trí khoảnh khắc anh rời đi mà không nói tiếng nào nơi mà anh đi. Dù anh cam đoan cô là anh sẽ sớm trở về. Cô biết là anh đang có những cơn ác mộng nghiêm trọng và chúng là lí do để anh trở nên xa cách. Cô ghét nhìn thấy anh như thế… rất bối rối và tan vỡ và thứ phiền hà cô nhất là anh không nói với cô. Như thể anh đang cố bảo vệ cô khỏi thứ gì đó không biết được.

Nhưng bây giờ, cô đã tìm thấy anh… và cô sẽ giúp anh trong hơn là một cách. “Em lo lắng do đó em đến tìm anh… Em mừng là anh ổn.”

Cô mừng vì sự an toàn của anh sao? Cô có đang cố lừa anh… để nhử anh vào cảm giác của sự an toàn giả tạo không? À, cô sẽ trả giá cho sự bất cẩn của cô.

“Cô đã mắc lỗi khi cô đến đây.” Anh đáp với giọng nói không còn giữ cảm xúc nữa.

“Em biết là anh đã nói là anh muốn một mình nhưng em chỉ là không thể ngồi yên và để anh đối mặt… Bất cứ đó là gì, với chính mình anh.” Cô bước gần anh hơn, chờ đợi để với tới và chạm vào cánh tay anh. “Tất cả điều mà em muốn là giúp anh.”

“Cô ấy đang lừa dối ngươi. Đừng nghe cô ấy.”

Sau khi nghe cảnh cáo, anh rụt cánh tay mình như thể nó sẽ bị thêu đốt từ cái chạm vào của cô. Anh không nhớ nỗi đau trong đôi mắt cô… và nơi nào đó bên trong, anh cảm thấy hơi có lỗi. Có lẽ cô đang bỏ bùa anh… anh cần tập trung.

Anzu hơi bước trở lại, bị sốc vì sự hành xử kì lạ của Atem nhưng cô chú ý vì sao anh hành động kì lạ… có gì đó về đôi mắt anh chắc chắn là tắt và cô nhận ra… chỉ là công viên đột nhiên trở nên im lìm thế nào. “Có chuyện gì xảy ra cho anh vậy?”

“Thứ gì đó đáng nhớ… Ta tin đó là sự thay đổi vẻ vang.” Anh cười tự mãn một cách rất hiểm độc.

Cô chưa bao giờ thấy anh như thế trước đó… anh không như thể có gì đó đang làm chủ phần thiện của anh. Thứ gì đó đang ám chính người đàn ông đã bắt lấy lòng cô đang chậm chạp vỡ ra. “Atem… anh cần chiến đấu chống lại bất cứ thứ gì đang điều khiển anh.”

"Điều khiển… ta sao? Cô tin là ta bị điều khiển sao?” Anh không thể thấy biểu hiện của anh nhưng đánh giá từ cách mà cô quay ra khỏi anh. Chắc là anh làm cô sợ tối đa rồi. Tốt… anh thích lan truyền nổi sợ hãi cho những ai dám đến chống lại anh. Đó là khả năng lớn nhất của anh và bây giờ người phụ nữ… này sẽ sớm hối hận lỗi lầm của cô. “Không có gì và không ai điều khiển hành động của ta cả… Ta chỉ là cuối cùng tỉnh dậy ta thật sự là ai.”

“Nhưng đây không phải là anh!” Trước khi cô có thể nói hơn nữa, bóng tối bắt đầu che quanh cơ thể Atem, khiến nó lan ra và tiêu thụ mọi thứ mà nó có thể chạm vào.

"Sự đối lập… đây là tôi. Và bây giờ ta đã nhận sức mạnh không thể ngăn cản này. Ta cuối cùng có thể lấy những thứ rõ ràng hơn nhiều so với trước kia.” Anh cười khúc khích trong khi đóng nắm đấm như anh đang hấp thụ thứ gì đó trong lòng bàn tay mình.

Mắt anh đang trở nên màu tối sẫm bóng tối… như màu máu. Anzu đang mất anh rất nhanh và cô không chắc chắn thứ mà cô có thể làm để giúp anh. Cô phải biết nơi nào đó, sâu bên trong, Atem vẫn còn chiến đấu để phá tự do. Cô chỉ là phải với tới anh. “Anh nên ngăn điều này…”

Trước khi cô biết vậy thì cánh tay cô đã bị túm lấy rất chặt và Atem đâm cô vào cây. Cơn gió hạ gục cô trong 1 đợt đau đớn và vỏ cây đào qua quần áo cô. Cô đơn thuần là sợ hãi nhưng cô không cho phép nổi sợ hãi nắm quyền cô.

Cô cố gắng hết sức để thoát khỏi cái nắm của anh nhưng không có ích gỉ… và với mỗi giây đi qua, sự lưu thông trong cánh tay cô bị cắt đi từng chút một. “…Atem?” Giọng cô thẳng thừng khi cô chiến đấu qua nổi đau.

"Điều ta cần… là khử bỏ cô.”

Những thứ đang trở nên ác nghiệt. Chưa lần nào Atem cố có mục đích hại cô trong bất cứ giá nào. Nhưng cô biết… đây không phải là Atem trước mặt cô. Đó là bóng tối không thể điều khiển đang làm chủ anh. “Atem, xin anh… phải làm chủ chính mình. Anh không ở trong tâm trạng đúng đắn. Nghĩ về bạn bè của chúng ta…. Mọi thứ mà chúng ta đã vượt qua. Tất cả những mối đe dọa mà chúng ta đã đối mặt và cùng nhau thành công. Bóng tối đã bắt lấy anh… không phải cùng là bóng tối mà anh đã làm chủ. Nhưng anh có thể chống lại nó… anh có thể chống lại việc này mà. Em biết là anh vẫn còn ở đó!”

"Lời nói của cô không có ý nghĩa với ta!” Anh đưa áp lực hơn nữa vào hai cánh tay cô, khiến Anzu kêu lên như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào nó.

"Ừ… hủy diệt cô ta đi.”

Anh sẽ lấy sự vui vẻ trong việc làm như thế. Anh nâng bàn tay để thả cánh tay cô để hướng đến cổ của cô. Cô nhìn trở lại vào anh với đôi mắt sáng xanh… nước mắt chảy thành dòng xuống đôi má màu sứ của cô.

Và chỉ từ cách thức mà cô nhìn đăm đắm vào anh… mang đến sự chần chừ. Nó làm anh phát bệnh và anh cố một lần nữa với cổ cô để bóp khí quản cô cho đến khi cô không thể thở được.

Nhưng lần nữa, anh chùn bước. Anh không thể tự mình làm đau người phụ nữ này… vì sao? Chắc chắn là cô không giữ sự quan trọng đáng kể nào dành cho anh. Và rồi… từng ý nghĩ của việc thậm chí hại cô đặt sự căng thẳng trong lòng anh.

Cô trông rất yếu ớt và vô ích… cô thậm chí không cố thủ thế đánh. Cô chỉ đứng đó, nhìn anh với đôi mắt làm phiền hà anh khi cô đợi anh thực hiện bước cuối cùng. Gần như thể cô đang thách anh.

Vậy, đây là thử thách, phải không? À, anh được biết là người chấp nhận mọi thử thách. Anh sẽ trao cho cô chính xác thứ mà cô muốn.

Anh kêu lên và đặt tất cả sức mạnh sằn sàng vào cánh tay anh với ra nắm cổ cô cho lần cuối cùng. Bóng tối cảm thấy quá mạnh. Không cách nào anh có thể tự mình ngăn lại bây giờ. Việc đó kết thúc… Người phụ nữ này sẽ vỡ nát trước anh khi linh hồn cô vỡ ra từng chút một.

Và như tia chớp… bàn tay anh trở nên hoàn toàn dừng lại. Nhưng lần này, nó run rẩy rất nhiều khiến anh không thể điều khiển nó. Bàn tay kia của anh thả cánh tay bị giữ của cô, bỏ qua cách thức cô gập người vì cơn đau. Bàn tay anh làm việc khác là nắm cổ tay cô, cố đạt sự điều khiển qua bàn tay run rẩy của anh. And đang thở nhanh…. Đôi mắt anh đang tan ra.

"Sao ngươi dừng lại chứ? Kết liễu cô ta đi!”

Giọng nói đã trở lại nhưng lần này là thời điểm tồi tệ nhất. Anh cần nghĩ về sự tác động nào mà người phụ nữ này có qua anh.

"Ngươi cho phép cô ta thoát ra!”

"Câm miệng…” Anh lầm bầm im lặng. Atem cảm thấy bối rối, khiến đầu anh nện một cách kinh khủng.

"Cô ta chỉ muốn ngăn ngươi khỏi sự ngự trị của nỗi sợ hãi… lấy đi sức mạnh của ngươi… ngươi tiếp tay cho cô ta! Làm đi! GIẾT CÔ TA!”

‘TA SẼ KHÔNG LÀM VẬY! ĐỂ TA MỘT MÌNH ĐI!’ Atem la lớn vào bầu trời và bóng tối đang làm chủ linh hồn anh là nó đang chảy ra khỏi cơ thể anh. Anh bị cho vào không gì cả ngoài bóng tối đang đe dọa nuốt chửng từng phần của anh. Anh cảm thấy cơ thể anh đang bị tách ra ở bên trong… và tất cả anh muốn là ngăn nó lại.

Ngăn sự sống… nếu nó sẽ là kết thúc cho sự hành hạ này.

Anzu vẫn còn rên rỉ vì cơn đau nhức trong hai cánh tay cô nhưng cô cảm thấy một luồng sợ hãi chạy qua khi cô nghe Atem kêu quá lớn. Cô chưa bao giờ nghe giọng anh với tới âm lượng không thể tin trước đó. Mắt cô mở rộng cho thứ được chứng kiến trước mắt cô. Bóng tối đang tiêu thụ sự tồn tại của anh… Rất khó nói nếu anh vẫn còn trong sương mù dày đặc.

Và anh đang chịu đựng. Bàn tay anh đang càu qua mái tóc như thể anh đang cố ngăn bất cứ thứ gì đang xâm nhập vào ý nghĩ của anh. Biểu hiện của anh là dấu hiệu chắc chắn là anh đang ở trong cơn đau khốc liệt. Nó giết cô khi nhìn thấy anh trong tình trạng này.

Có thứ gì đó mà cô có thể làm. Thứ gì đó có thể giúp cô vượt qua sự che chắn đang giữ cô ra khỏi.

Nó khó khăn nhưng Anzu chiến đấu qua sự thương tích và chạy về nơi mà bong bóng bóng tối đang giam anh bên trong. Khi cô có thể có tầm nhìn tốt vào anh, cô chú ý là không chỉ có bóng tối giữ anh lại bên trong mà còn đưa anh đi.

"Không..." Cô thì thầm một cách sợ hãi. Cô đã đợi quá lâu để cuối cùng có Atem trở về cuộc sống với cô lần nữa. Bây giờ có thế lực không biết được đang đe dọa tách họ ra. Cô sẽ không để việc này xảy ra… cô không cho phép anh bị tàn phá một cách sai lầm.

Anh không độc ác. Cô biết vậy… và cô sẽ bảo đảm là giúp anh thấy điều này nữa.

Bóng tối bóp nghẹt cô khoảnh khắc khi cô liên lạc với nó. Do đó cô chỉ có thể tưởng tượng bằng cách nào khiến Atem cảm thấy vào ngay đúng khoảnh khắc. Và chỉ ý nghĩ về việc anh chịu đựng một mình mang đến cho cô động lực để chiến đấu qua sương mù dày đặc… mặc cho nó tác động đến anh bao nhiêu. Cô chưa bao giờ cảm thấy hơn là sự thư thái khi sự thư thái cuối cùng đến với Atem. Anh đang đi trở lại, anh chống lại một cách lớn lao để chiến đấu qua việc anh thật sự là ai.

Và anh thua trận.

"Atem...anh có thể nghe em không?” Giọng cô thẳng thừng. “Là em… là Anzu! Xin hãy trả lời em!”

“Tránh… ra.” Anh trả lời lại với cô.

“Không, em sẽ không rời anh! Em ở lại giúp anh ra khỏi điều này.” Cô không biết chính xác bằng cách nào cô lên kế hoạch cho việc đó nhưng đó không phải là vấn đề. Luôn luôn có cách… và cô sẽ bảo đảm là tìm nó. Atem không bao giờ chần chừ về việc mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô. Bây giờ cô trả lại đặc ân đó và làm y như thế với anh. Thậm chí nó có ý nghĩa là mất mạng cô trong quá trình. “Em không biết em có thể làm gì cho anh… nhưng em sẽ không dừng lại cho đến khi em cứu anh. Nhưng em không thể làm một mình… Em cần anh để em giúp anh! Xin, Atem!”

Anh trông như thể anh muốn đầu hàng. “Không ích gì… ta thua rồi. Bóng tối quá mạnh.”

"Anh điều khiển bóng tối. Chỉ có anh có sức mạnh quyết định liệu anh chọn việc dùng nó cho thiện hay ác… và anh có.” Anzu ôm anh chặt, cố trao anh cảm giác ấm áp và an toàn cho nỗi sợ hãi của anh. “Anh có nhớ tất cả điều đứng đắn mà anh đã làm cho toàn bộ thế giới không? Anh không cần để chính mình tin là anh độc ác. Anh đã chứng minh là sức mạnh của anh có thể cứu mạng sống! Đừng nghe bất cứ ai cố nói khác đi.”

Tiếng kêu của anh làm cô giật mình. Cô có thể thấy sự mất mát đang điều khiển anh và cách thức nó khiến anh yếu ớt hơn. Nó vỡ tim khi nhìn… Cô quá quen thấy Atem là tinh thần dũng cảm, tự tin, mạnh mẽ. Anh không sợ. Không có bất cứ thứ gì đủ mạnh để phá anh.

Không có gì nhưng chính anh… vì anh nhanh chóng tin là một phần trong anh sẽ trở lại thứ mà anh từng là.

Còn điều gì khác cô có thể làm để vượt qua đến anh?

Những giọt nước mắt lăn từ đôi mắt cô và hôn trán cô, khóc cho Pharaong của cô đang tràn đầy sự nghi ngờ. Chậm chạp và thận trọng khi cô có thể, Anzu cúi mình gần Atem. Muốn nụ hôn của họ chạm vào theo cách mà họ đã làm trước khi tất cả xảy ra. Muốn mọi thứ xuất hiện bây giờ biết mất và trở lại vào cuộc sống mà họ có dự dịnh ở cùng nhau.

"Trở về với em đi…” Cô thì thầm khi môi cô nhấn vào môi anh, mang cả hai vào sự sung sướng tột cùng của tình yêu không dứt.

Nó dường như tất cả đã mất. Tâm trí anh đóng lại. Giọng nói dường như đi khỏi ý nghĩa của anh nhưng nó vẫn còn tồn tại… anh có thể cảm nhận nó. Vì bóng tối đang phát triển mạnh hơn . Quá mạnh để anh điều khiển nó. Nếu đây là sự trừng phạt cho những việc tồi tệ mà anh đã làm trong quá khứ thì anh sẽ chấp nhận nó hoàn toàn. Anh sẽ để bóng tối chiếm mọi thứ mà anh quan tâm xa cách anh, để nó nuốt chửng sự tồn tại của anh.

Nhưng sự ấm áp mà anh đang cảm thấy là gì? Chắc chắn là nó không phải từ bóng tối hủy diệt. Nó chỉ cung cấp cho anh không gì cả nhưng cảm giác cô đơn lạnh lẽo và sự hành hạ dữ dội.

Thế, sự ấm áp thư thái đến từ đâu? Nó cảm giác rất tốt… như thứ gì đó ngọt ngào và thanh khiết đang ôm anh vào ngay lõi. Trao cho anh năng lượng mà anh khao khát lâu rồi. Nó có thể loại bất cứ thứ gì chứng tỏ là mạnh nhất trên đời này.

Theo cách nào đó… nó đẩy qua bóng tối mà không sợ hãi. Sự dũng cảm và kiên quyết mà năng lượng tiêu thụ. Và nó đang cố trao anh cảm giác bình yên, có lẽ là trao anh sức mạnh chiến đấu.

Đừng rời khỏi em.

Một giọng nói… khác nhiều so với người đang xâm nhập vào tâm trí anh vài tuần trước. Nó nhỏ hơn, thanh khiết hơn… và nó nghe như… Anzu.

Anh bắt đầu nhớ.

Với toàn bộ sức mạnh sẳn có anh đã bỏ lại, Atem cố mở mắt chỉ là đến liên lạc với người vẻ vang nhất trao anh sự ủng hộ và sự trung thành hơn là loài người có thể. Nếu tất cả thất bại, cô sẽ ở đó trao ngôn từ khích lệ để giúp anh tin là anh có thể vượt qua những thử thách không thể bị hư hại.

Cô ở đây, lần nữa, cứu anh khỏi phải thua vào bóng tối. Atem chưa bao giờ thấy cô xinh đẹp hơn là anh thấy ngay lúc này. Anh đã làm gì xứng đáng với tình yêu của cô? Anh sẽ không bao giờ biết… nhưng anh cảm ơn cô là thậm chí anh, độc ác hay không, có thể tìm tình yêu như là người mà anh chia sẽ với Anzu. Môi cô giúp anh nhớ khi anh đáp trả nụ hôn… người ta đặt vấn đề với anh, Yugi và những cuộc phiêu lưu. Anh nhớ cách thức anh trở lại đến người phụ nữ này, ở đây trong vòng tay anh.

Anzu vẫn tin là… có thời gian mà anh làm y như vậy. Không còn lo lắng liệu anh có thể trở nên độc ác một lần nữa không hoặc là nếu bóng tối sẽ điều khiển linh hồn anh. Nữ hoàng mắt xanh của anh đúng. Anh chỉ là người duy nhất có thể quyết định cách thức điều khiển bóng tối của mình. Không ai khác. Bóng tối không phải là thứ gì đó sợ sệt. Anzu là ví dụ hoàn hảo. Một linh hồn xinh đẹp và sáng như cô yêu một ai đó huyền bí và không xâm nhập được như anh. Cô thấy điểm tốt trong anh và cô không quan tâm sức mạnh mà anh sở hữu. Cô chỉ quan tâm đến anh.

Giọng nói, những cơn ác mộng, nổi sợ hãi và sự nghi ngờ… mọi thứ sẽ tan biến tối nay. Và anh sẽ đảm bảo điều đó.

Chậm chạp kéo chúng ra, Atem quấn cánh tay mình quanh Anzu, cảm nhận sự di chuyển của cô gần hơn khi anh dùng cánh tay còn lại dẫn sương mù, đang chuẩn bị làm chủ anh, vào kẻ nứt của bầu trời đang mở ra bằng lệnh của anh.

“Ngươi không thể loại bỏ ta quá dễ dàng được đâu!”

Anh là Pharaong vĩ đại, anh hùng mạnh thế thì… và khốn kiếp nó. Anh bây giờ mạnh. “Xem ta này.” Anh xác nhận với giọng nói dứt khoát. Số phận và định mệnh sẽ thay đổi với sự sẳn sàng của anh nếu anh đủ tin tưởng.

Và ngay bây giờ, anh cảm thấy linh hồn mình trong lành với sự trung thành mới mẻ.

Khi kẻ nứt bị đóng lại mãi mãi, Atem đối mặt với Anzu dũng cảm của anh, nhìn chằm chằm vào cô với bước mới mẻ của tình yêu. Anh trao cô nụ cười, chứng minh với cô là anh đã trở lại và không có gì đến giữa họ lần nữa. Anh ôm cô, cảm thấy giọt nước mắt của cô tràn vào áo sơ mi của anh. Không bận tâm cô khóc ra sao cho anh vì những giọt nước mắt của cô chỉ là phát ra niềm hạnh phúc và sự thư thái cho sự an toàn của anh.

Cánh tay anh cung cấp ý nghĩa cho cô… rằng cô không có lí do để sợ anh nữa. Những nụ hôn mềm mại của anh cam đoan cô là anh không bao giờ rời bỏ cô. Và với sự yên bình trong công viên trao cho họ. Nó trao cho họ cơ hội để chữa lành sau sự việc kinh khủng. Họ chắc chắn được hưởng nhiều sự tốt đẹp của nó.

Khi Atem và Anzu trở về nhà vào buổi chiều, không có ngôn từ nào trao đổi giữ họ. Mặc dù nó không có nghĩa là họ tức giận hay buồn nhau, họ đang hấp thu thứ đã diễn ra. Việc đó có nghĩa là giấc ngủ rất nhanh khỏi những ý nghĩ của họ.

Tiếng lạch cạch từ nhà bếp nhắc nhớ anh là Anzu đang còn sống… và rằng cô an toàn. Nghĩ rằng anh chịu trách nhiệm cho việc hãm hại cô… khiến anh phát bệnh. Anh không thể tin là bóng tối ảnh hưởng gần anh thế nào trong việc thực hiện điều gì đó không thể tha thứ. Giọng nói đó, đã làm chủ cơ thể anh, tâm trí anh. Nó khiến anh quên mọi thứ và mọi người quan trọng với anh.

Mùi hương ngọt ngào tràn đầy giác quan của anh khi nó vào phòng. Chất lỏng với trà pha mang đến dấu hiệu về việc uống ngay ngụm đầu tiên.

Cách thức cô mỉm cười hạ gục anh và khiến đôi má anh trở nên hơi hồng. Anh có thể không bao giờ nghĩ ra Anzu có sức mạnh gì vào anh nhưng anh bí mật yêu cô theo cách mà cô khiến anh cảm nhận. Cách thức mà cô có thể dễ dàng giúp anh trở nên bớt căng thẳng hoặc mang đến cho anh niềm vui trong tình huống nhỏ nhất. Qua đôi mắt của cô, có thứ gì đó tích cực nhìn vào. Ạnh ao ước là anh có thể nghĩ cách thức mà cô làm trong cuộc sống của cô nhưng có cô trong cuộc sống là tốt rồi.

Anh mời cô một tách trà thanh khiết mà anh tử tế chấp nhận. “Em nghĩ là nó có thể giúp anh thư thái một chút.” Cô rụt rè phát biểu.

Sự rộng lượng và nhân từ tràn vào trong cô… và anh đôi khi tự hỏi vì sao cô trao anh quá nhiều thứ đó khi mà tất cả điều anh đã làm là mang đến sự đau buồn… và những giọt nước mắt cho cô. Làm sao mà cô vẫn còn yêu anh – thậm chí bây giờ? Và anh nhận ra là có lẽ những câu hỏi sâu xa đó sẽ không bao giờ được trả lời. Có lẽ chúng không có ý nghĩa là được trả lời.

Một cách vô thức, Anzu nâng bàn tay cô lên ôm chính mình, nắm cùng với cánh tay mà anh đặt sự hãm hại vào đó. Nó mờ… nhưng Atem nhớ những tiếng kêu mà cô tạo ra lúc đó… và nó khiến bụng anh quần quại xoắn lại từ sự vui thú mà anh có từ cơn đau của cô. Áo choàng mà cô mặc giấu những lằn mà anh biết là được cho thấy trên hai cánh tay cô.

Cô tập trung vào tách trà của mình do đó nó trao anh cơ hội nhẹ nhàng kéo cô về phía anh – thậm chí không cần đứng lên để ra lệnh chú ý của cô. Cô đứng phía trước anh – cái nhìn tò mò và thắc mắc. Cả hai bàn tay chạm vào vai cô để gạt vải lụa từ làn da mượt mà. Chỉ như anh đoán, những lằn đỏ đã xâm nhập vào làn da màu mơ lộng lẫy của cô… Với cùng bàn tay anh đang chạm vào cô bây giờ.

Anh đặt cơn đau vào cùng người phụ nữ mà anh thề là bảo vệ.. Đó là lỗi của anh.

“Ta xin lỗi…” Lầm bầm vào bụng cô khi hai cánh tay của anh di chuyển để quấn quanh eo cô, mang cô gần hơn cho anh để dựa đầu anh vào cô. “Ta không xứng bất cứ sự tha thứ nào của em.”

“… Anh không làm gì sai cả, Atem.”

“Nhưng ta đã.” Mắt anh thơ thẩn lên trên, cố khiến cô thấy hành động của anh đã gây ra cho cả hai. “Đó là vì sao mà ta cần xa cách chính ta khỏi em. Ta biết bóng tối đang ám tâm trí ta… không thể nghĩ ngợi. Và ta làm vậy. Ta nhanh chóng làm em thất bại, Anzu và ta cảm thấy sự xin lỗi của ta không đủ đền bù cho những gì ta làm, đặc biệt là cho em.”

Sự đáp lại duy nhất là sự chạm vào nhẹ nhàng và đôi mắt màu xanh của cô, tạo nên cơn sóng mới mẻ đang rơi như thác xinh đẹp. Không có dấu hiệu của sự oán hận hay tức giận mà anh có thể thấy từ cô. Anzu là người tình cảm. Cô tràn đầy nhiều sự nồng nhiệt và sự nồng nàn mà thậm chí anh cũng ngạc nhiên bởi điều đó. “Đó không phải là anh vì anh bị nhốt bên trong chiến đấu để thả chính mình. Em không thể rời bỏ anh để giải quyết tất cả bằng chính anh dù cho có gì xảy đến với em đi nữa.

Không có sự đáp trả mà anh có thể nói cho việc đó ngoại trừ nụ hôn vào mỗi lằn trên cánh tay cô – hi vọng là chúng sẽ dễ dàng biến mất. Việc đó chỉ nhắc nhớ Atem bất cứ tình huống nào thì Anzu cũng đứng bên cạnh anh – đối mặt với nó chỉ như cô đã làm cho anh trước đó.

“Sao em biết ta ở đâu mà tìm?” Anh hỏi, chậm chạp kéo cô xuống ngồi cạnh anh.

“À…” Cô cười lớn một cách kì hoặc, sự đỏ mặt thần kì tạo màu làn da cô. “Em không chính xác biết… nó chỉ là hơn cảm giác nơi anh đang ở. Anh chưa nghĩ ngơi dễ dàng vài đêm qua và bị Dartz bắt… quá buồn và cảm giác như thể anh đang ở trận chiến với chính mình. Em nghi ngờ là có hàng đống Kuriboh, tràn mùi của đường có thứ gì đó làm việc đấy.

Atem thở dài nhưng anh không thể giữ nụ cười mà anh đang cố giấu. Anzu đặc trưng… cô luôn biết khi có một người bạn đang đối phó với sự khủng hoảng bên trong. “Em đúng… đó không phải là dự định của ta lừa gạt em đâu, em yêu. Em có ý nghĩa rất nhiều với ta, hơn cả ta nhận ra. Ta chỉ cảm thấy là cần bảo vệ em thậm chí nó có nghĩa là bảo vệ em từ chính bản thân ta.

"Nhưng anh không thấy sao, Atem? Anh đã bảo vệ em nhưng không phải từ chính bản thân anh… mà từ người đang cố khiến anh tin là anh độc ác. Hành động của anh tối nay chứng tỏ lòng anh tốt thế nào.” Anzu nắm tay anh, dẫn nó lên gương mặt cô để cảm thấy sự chạm vào dịu dàng. “Anh chinh phục qua và trở lại điều khiển… Vua trò chơi, Pharaong Ai Cập của em, người mà em yêu từ lúc bắt đầu. Anh ấy không bao giờ đầu hàng.”

Tất cả sự ca ngợi mà anh đang nghe từ cô. Sự tự tin mà cô có trong anh… anh không thể yêu cầu bất cứ ai ngạc nhiên hơn Anzu nữa. Anh cho phép môi anh gia nhập lần nữa, cảm giác sự nhồn nhột vẻ vang chạy qua họ từ nụ hôn đơn giản, nhỏ này. Đây là số phận của anh - ở bên cạnh cô vũ công rạng rỡ không ích kỉ ao ước cho anh.

Nó khiến anh tin là người như Anzu, ai đó giữ ánh sáng đặc biệt trong lòng cô… Có thể muốn một kẻ đã hiểu lầm như anh.

Anh yêu cô.

Và anh sẽ cứ yêu cô miễn mà cô có anh.

Môi họ kéo ra nhưng Atem nắm Anzu trong cánh tay anh, đợi để cảm giác gần hơn vào cô. “Ta cảm thấy là nói cám ơn không đủ giải thích là ta biết ơn cho tất cả điều mà em đã làm cho ta thế nào đâu.”

"Nhưng em yêu anh. Chỉ cần có anh trong đời em lần nữa là hơn mức đủ ‘cám ơn’ em rồi.” Cô mỉm cười nhưng lần này, nó hơn cả là sự hạnh phúc hoàn toàn. “Và đoán gì?”

“Hm?” Anh siết chặt cái nắm vào cô nhưng chỉ đủ nơi mà cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Cô thấy chính mình vùi một cách ấm áp vào vai anh. “Bây giờ việc đó đã kết thúc, anh cuối cùng cần nghĩ ngơi tối nay. Sẽ không còn những cơn ác mộng dành cho anh nữa đâu, Atem… và nếu có gì khác thì anh luôn biết là em ở ngay đây bên cạnh anh. Nói chuyện với em nếu nó sẽ giúp gì đó, được chứ? Đừng bao giờ cảm thấy sự cần thiết của việc giữ những thứ cho riêng mình. Anh hứa nhé?”

“Ta thề việc đó với em đấy, Anzu… và ta tin là em đúng.”

“Đây chỉ là cái dằn trên con đường nhưng bây giờ… chúng ta tiếp tục xây dựng cuộc sống của chúng ta cùng với nhau.”

Gật đầu một cách bình an trong sự đầu ý, anh biết là không có gì khác để lo lắng. Bóng tối không thể lấn sức mạnh anh vì anh trong sự điều khiển. Giọng nói từ giấc mơ của anh bây giờ đã ra đi lâu rồi mà không có dấu hiệu của việc trở lại. Anh cũng biết là khi anh ngủ tối nay thì những giấc mơ duy nhất mà anh có là những giấc mơ về Anzu và tương lai của họ. Anh không sợ hãi chính mình nữa… vì anh biết anh là ai. Và bằng việc nhìn vào người phụ nữ bên cạnh anh, khó mà quên những khoảnh khắc đã mang anh đến đây. Tốt hay xấu không thành vấn đề… Nó dẫn dắt anh ngay đến Anzu.

“Vâng… đây là cuộc phiêu lưu mới nhất của họ.”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun May 11, 2014 5:08 pm

Câu chuyện dài về cuộc sống của Atem và Tea thật sự cảm động. Anh bị mất phương hướng giống như lúc trước và mất kiểm soát và cô luôn ở đó không có chút ngần ngại vì cô tin vào tình cảm thật sự của anh. Điều đó làm lung lay lòng anh khiến anh thức tỉnh dù cho thế lực khống chế mạnh đến mức nào. Đó là giá trị thực sự của tình yêu.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun May 11, 2014 5:09 pm

Lúc mừng ngày của mẹ

Tên fic: My Atem
Tác giả gốc: TheRealContestshippingPrincess
Cặp đôi: Atem x Anzu
Thể loại: lãng mạn/ gia đình
Lứa tuổi: T(13+)
Tình trạng: Fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung:
Diễn ra vào ngày của mẹ. Anzu có một buổi tối không nghĩ ngơi, tự mình khóc trong khi ngủ và thức dậy thấy hơi suy sụp. Ryou mang đến nụ cười nhỏ đến gương mặt cô nhưng cô không hoàn toàn hạnh phúc. Sẽ có sự ngạc nhiên đợi cô hôm nay chứ? Tốt hơn là nó nghe có vẻ.
Link dẫn đến fic gốc:

https://www.fanfiction.net/s/8122969/1/My-Yami




Atem của em



Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ đập vào khuôn mặt Anzu khi cô nằm vùi trên giường. Cô rên rỉ nho nhỏ khi cô quay quanh và chôn đầu sâu vào trong gối nếu nó có thể chạy ra khỏi ánh sáng.

Thậm chí không phải đến một giây sau đó thì đồng hồ báo thức của cô bắt đầu reo. Atem rên rỉ khi giấc ngủ của cô tràn đầy đôi mắt hé mở ra. Đầu cô hơi nhăn khi cô cố mắt lấy cảnh tượng là thời gian 10 giờ sáng.

Cô rên rỉ một lần nữa khi cô lăn ra khỏi giường. Cong người cô đi đến phòng tắm. Chân cô khó mà rời khỏi sàn nhà khi cô lê bước loạng choạng vào phòng tắm. Quẹt vào đôi mắt cố tự mình thức dậy nhìn vào gương. Hình ảnh giấc ngủ túng quẩn và viền mắt đỏ Anzu nhìn chằm chằm vào mình, mái tóc ngắn của cô rối bời quanh mình.

Anzu nhíu đôi mắt có viền đỏ chú ý thấy rằng cô trông thật kinh khủng. Cô vẫn còn nhìn thấy dấu vết nước mắt khô trên trán vì việc khóc lóc vào tối qua. Cô lơ lảng mở vòi nước, khụm nước trong bàn tay xối vào gương mặt. Nước lạnh băng giá đập vào làn da cô làm trò thức tỉnh cô. Cô bình tĩnh đi vào phòng tắm chú tâm gội đầu để sửa lại sự bối bù mà cô có thể thấy lấn áp nó,

Một giờ sau, cửa phòng tắm mở và tập trung sức lực Anzu bước ra khỏi, tóc cô thẳng một cách hoàn hảo và khô nhớ vào việc sấy và thổi gió. Không để tâm nhiều, Anzu thay bộ đồ váy đen dài đến gối cùng với áo sơ mi tay ngắn có nút ở phía trên có diềm xếp nếp ở cổ áo cùng với vết lang trán không tay áo màu đen đen có chút xám xám ở phía trên. Đồ trang phục qua hang loạt trong tự nhiên tạo thành sự vừa vặn dáng hình gom tất cả đường cong của cô vào đúng chỗ và trao cho cô thân hình đẹp đồng hồ cát.

Sauk hi mang đôi giày cao gót màu đen. Cô bình thản bước ra khỏi phòng và xuống cầu thang không muốn cầu thang kiêu cót két và rên rỉ để làm Ryou thức dậy ở phòng khác/ Như thể cô là phi công tự động khi cô đi đến nhà bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng cho chính cô và Ryou.

Không lâu cho đến khi Anzu bắt đầu nghe tiếng lê bước chân và di chuyển từ phía trên cầu thang. Cô mỉm cười nhẹ khi cô nghe tiếng xầm xập quen thuộc nhanh chóng khi Ryou bước xuống cầu thang.

“Buổi sán” Ryou nói khi nó xuất hiện trong cửa nhà bếp , nụ cười lớn nở trên môi nó khi nó chạy lon ton ngồi xuống ghế mình.

“Chào buổi sáng, con yêu. Con ngủ ngon chứ?” Anzu hỏi với nụ cười nhỏ hiện trên môi khi cô đặt một cái dĩa phía trước nó. Ryou lan rộng nụ cười khi nó nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Anzu khiến nó dùng trứng và thịt lợn muối xông khói.

"Dạ.” Nó trả lời khi cầm lấy nĩa ăn và bắt đầu tấn công bữa ăn. Anzu mỉm cười lần nữa khi cô phục vụ chính mình ngồi đối diện nó. Ryou bắt đầu nói lanh lảnh với cô về việc nó cảm thấy thế nào khi chiến thắng ở trò chơi bóng đá. Bình thường nó sẽ nói với cô về ngày hôm qua trong chuyến đi về nhà nhưng nó quá mệt đến nổi ngủ thiếp đi.

Nó vẫn còn ngạc nhiên Anzu về việc Ryou làm thế nào có thể có quá nhiều năng lượng và hoàn toàn thức dậy khi nó chỉ vừa thức dậy. Còn cô phải mất hai tiếng di chuyển thậm chí cho việc đã tỉnh dậy từ lâu rồi nữa.

“Mẹ biết hôm nay là ngày gì đúng không?” Ryou hào hứng hỏi khi nó đưa Anzu cái dĩa.

“Chủ nhật.” Anzu trả lời.

“Dạ nhưng ý con là mẹ biết là ngày gì không!” Ryou đáp lời với sự hào hứng tràn đầy trong giọng nói khi nó nhấn mạnh về ngày. Anzu nhướng mày và nhìn liếc qua lịch được đóng trên tường ở một trong những bức tường của cô. Mắt cô nhìn nhanh qua nó cho đến khi nó đưa đến hôm nay là ngày 13, tháng 5, 2012… trong dòng chữ in nhỏ chủ ngay dưới nó dòng chữ Ngày của mẹ.

Mắt cô mở to “Đó là ngày của mẹ.” Cô nói ngừng nhai 1 ngụm đầy vừa hiện ra trong cổ mình. “Mẹ…mẹ quên.” Cô nhẹ nhàng nói. Giọng cô chỉ vừa hơn tiếng thì thầm trong khi đôi mắt cô tiếp tục nhìn qua lịch.

Đó chính xác là lí do cô thức nửa đêm không thể ngủ, nước mắt cô chảy xuống gương mặt khi cô vùi trong gối, nắm chặt vào cô, thở sâu cố ngửi nước hoa cô lô nhơ cơ bản là tan biến từ nơi đó sau khi không được sử dụng đã lâu.

Ryou gật đầu hào hứng, bàn tay nó hơi nắm áo sơ mi Anzu cho đến khi cô nhìn qua nó, dính lại nụ cười nhỏ trên gương mặt. “Con biết mẹ quên mà nhưng vệc đó ổn thôi vì Ryou nhớ mà!!” Ryou vui vẻ nói. “Ngồi! Ngồi! Ngồi!” Nó nói, nắm chặt tay cô trong tay nó khi nó bắt đầu kéo cô ra khỏi nhà bếp vào ghế dài ở phòng khách.

Anzu cười nhưng nghe theo. Khi cô ngồi ở ghế dài, Ryou khiến cô hứa là cô sẽ không di chuyển trước khi lao ùa vào lầu trên. Anzu thở dài buồn bã khi cô dựa lưng vào ghế dài đợi Ryou trở xuống. Ngày của mẹ…Đó là ngày của mẹ. Cô cười cay đắng. Anh không ở đây. Chỉ có cô và Ryou. Chỉ là như thể lúc sinh nhật Ryou hai tuần trước…Chính xác là 1 tháng 5

Gương mặt cô nhanh chóng thay đổi thành vui vẻ và biểu hiện hài lòng khi cô nghe tiếng cầu thang cót két ra hiệu là Ryou đang bước xuống trở lại. Nó lao trở lại nơi phía trước cô, bàn tay dấu trong bàn tay, cơ thể của nó nẩy lên trong sự hào hứng khi nó trao cho cô nụ cười nhe răng cho thấy khoảng cách giữa răng trước nơi mà những cây răng đã mất.

“Mẹ ổn chứ?” Ryou hỏi. Anzu gật đầu mỉm cười với nó. “Nhắm mắt đi.” Nó ra lệnh nhìn chằm chằm vào cô một cách dễ thương khi cô mất quá nhiều thời gian. “Không hé mắt nhe.” Nó cảnh cáo khi nó nắm tay cô vào tay nó. Cô cảm thấy có gì đó nặng nề và mỏng như giấy đang đặt vào tay cô. "Được rồi. Mẹ có thể mở chúng ra mà.”

Anzu mở to đôi mắt thấy mảnh giấy gói trong hình dạng kì lạ. Anzu thận trọng mở nó và tự mình nhìn chằm chằm vào hiệu đất sét của gia đình. Giấy trắng dựa vào nó và dòng chữ Chúc mừng ngày của mẹ  nguệch ngoạc qua nó cùng với bức tranh vẽ tay của Ryou và Anzu vẽ bằng bút chì màu.

Anzu mỉm cười hơn. “Ồ cảm ơn Ryou. Mẹ yêu thích nó lắm.” Cô nói khi cô nhìn chằm chằm vào mẫu đất sét gia đình và tấm thiệp tự tay làm.

“Đáng lẽ là chúng ta...mẹ, con và ba…” Ryou nói khi nó nhìn trực tiếp vào mẫu đất sét. “Dù gì thì nó cũng không xảy đến quá tốt đẹp.” Nó nói một cách buồn bã nhìn xuống khi chà bàn chân vào giẻ.

“Không, con yêu. Không thật sự đâu. Nó xảy ra một cách tuyệt với. Hoàn hảo.” Anzu nói nhỏ nhẹ. “Mẹ yêu nó.” Cô dựa vào ôm nó cẩn thận không ấn đôi mắt của cô ra với tóc nó (việc này xảy đến chính xác như cha của nó) và Ryou vui vẻ quấn cánh aty quanh cô. “Chúc mừng ngày của mẹ!” Nó vui vẻ nói.

“Cám ơn Ryou. Cám ơn!” Anzu mỉm cười trả lời khi cô cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu chích vào đôi mắt cô. Ryou là thứ nhỏ nhắn ngọt ngào nhất. Và nó là hình ảnh tách rời của cha nó do đó có một chút là của cô trong sự kết hợp nữa.

Ryou có mái tóc nâu dựng đứng hổn loạn với màu vàng và đỏ nổi bật chạy qua nó. Đôi mắt nó chính xác là hình ảnh của cha nó, màu tím thuần khiết với viền đỏ trong chúng dù có lúc khi nó cảm thấy cảm giác giận dữ thì chúng sẽ sửng sốt biến đổi và sẽ trở thành hình ảnh tách rời của đôi mắt màu xanh sáng với ánh sáng sáng hơn đôi mắt mà Anzu từng thấy nữa.

Và lí do cho sự tức giận của nó cũng giống cha nó nữa. Nó không thể chịu nổi khi nhìn thấy sự bất công dù còn ở tuổi nhỏ thì nó đã có cảm nhận về lẻ phải và công bằng rồng. Và cảm nhận đó thậm chí sẽ mạnh hơn nếu có việc làm sai tập trung vào bạn bè hay là đứa con gái nhỏ của Kaiba, Ichigo (Kaiba thừa nhận là một thiên thần xinh đẹp rời đến cửa anh khi cô chỉ là mới sinh ra nhưng chồng Anzu nghĩ là đó chính là linh hồn của người yêu của Kaiba trong quá khứ để lại đứa con gái trong quá khứ với anh và cô gái nhỏ đó có đường nét đáng sửng sốt hợp với Kaiba một cách hoàn hảo). Anzu và Mai đã nói về lễ cưới giữa Ryou và Ichigo (Tất nhiên nếu chúng nó thân thiết với nhau nhưng Anzu có trực giác mạnh của người mẹ cảm thấy là việc đó sẽ xảy ra và chồng cô cùng với chồng Mai, Joey đang sợ hãi điều đó) và những đứa cháu của họ sẽ trông dễ thương biết mấy.

Chồng Anzu tin rằng nhìn thấy người yêu của Kaiba không bao giờ tái sinh trên thế giới này do đó đứa con gái nhỏ không bao giờ tái sinh và không biết là Kaiba sẽ mãi mãi cô đơn kể từ khi linh hồn của người bạn đời của anh không sinh ra. Thần linh tội nghiệp cho kẻ ngớ ngẩn độc ác và vô cảm đó (theo ngôn ngữ của Joey) và cho phép vợ Kaiba ở Ai Cập cổ đại để lại đứa con gái đồng hành cùng với anh. Bây giờ Kaiba chăm sóc đứa con gái nhỏ hơn là Rồng trắng mắt xanh và việc đó nói lên điều gì đó. Anh ta trở nên gần như chiếm thời gian về con gái như chồng Anzu dành cho cô vậy.

Nhớ về việc chồng cô chiếm lĩnh thế nào khi họ còn trẻ và vẫn còn khi bất cứ lúc nào ai đó lộn xộn với cô theo cách này hay cách khác khiến cho cô đỏ mặt. “Không. Không phải vậy đâu.” Giọng nói Ryou phá vỡ 1 dòng suy nghĩ khi nó kéo ra khỏi cô. “Có gì đó hơn nữa.”

“Đó là?” Anzu hỏi hứng hở và sự tò mò len qua giọng nói của cô. Ryou gật đầu vui vẻ. Sự tò mò Anzu được thắp lên. Cô tự hỏi là còn có gì khác mà Ryou có thể dành cho cô nữa.

“Nhắm mắt của mẹ đi.” Ryou một lần nữa ra lệnh. Anzu nhìn trừng trừng vào nó trong đôi mắt cho vài giây cố hình dung ra tia sáng trong đôi mắt nó có nghĩa gì trước khi làm theo nó một lần nữa. Anzu nghe sự xáo động trước khi Ryou bảo cô mở mắt ra. Nó một lần nữa đặt cánh tay giấu phía sau lưng và nhanh chóng lắc lư bàn tay về phía món quà đến cái hộp nữ trang màu đen kích cỡ trung bình.

Anzu nhìn trừng trừng vào nó đầy nghi hoặc khi cô cẩn thận lấy cái hộp từ nó tự hỏi làm quái gì mà Ryou nắm lấy cái hộp này thấy là đó là một tấm sa và cái quái gì ở bên trong nó. Cô mở ra và thở hổn hển. Trong cái hộp là vòng tay quyến rủ pha lê xinh đẹp Anzu đã tìm kiếm mấy tháng rồi khi mà bản liệt kê đến từ nơi mua sắm. Nó quá đắt tiên để Anzu chỉ có thể đơn thuần là thở dài buồn bã trước khi ném nó ra khỏi.

“Mẹ thích nó chứ?” Giọng nói Ryou đi qua sự im lặng. Anzu có thể gần như không thở khi cô nhìn liếc quan về phía trên Ryou trước khi nhìn trở lại xuống không thở.

“Ừ. Mẹ thích.” Cô trả lời vẫn còn hoang mang về việc nhận quá. Vòng tay bùa chú có bồn bùa chú khác nhau. 3 cái trong chúng là sự hiện diện giả tạo của hình trái khung trái tim mở ra. Cái bùa chú thứ nhất choRyou thấy khi nào Ryou vừa sinh ra, cái khác là hình ảnh đám cưới của Anzu khi cô và chồng cô chỉ vừa mới cưới ít hơn một tiếng. Và cuối cùng là là hình ảnh Anzu và chồng cô ở Prom.

Bùa chú cuối cùng là mẫu hình của cái cartouche. Ở một bên nó để tên Anzu và tên chồng cô và ngày mà đám cười của nọ và bên kia là câu chữ viết trên nó. ‘Tình yêu của ta và linh hồn luôn luôn theo em dù cơ thể ta có thể không.”

Dòng chữ đó khiến nước mắt đẫm trong đôi mắt Anzu. Một đường thẳng đập vào lòng cô bằng hết sức lực vì nó quá thật. Anh luôn theo cô cũng như tình yêu của anh dù anh có ở bên cạnh cô hau không. “Mẹ! Mẹ có thích món quà của ba không?” Ryou hỏi, long mày nó thu hẹp khi nó nhìn chằm chằm vào Anzu với sự quan tâm.

“Mẹ…mẹ yêu nó..” Cô thì thầm mỉm cười với nó khi một giọt nước mắt chảy tah2nh dòng xuống đôi má. “Con có nhớ ba không?”

“Mỗi giây.”

Chỉ rồi tiếng chuông reo lên. Anzu đứng dậy, vòng tay vẫn con trong bàn tay cô khi cô đi về phía cửa. Cô nhìn qua cái lỗ cửa cho một giây trước khi lao đến mở cửa. Cánh cửa thậm chí không mở ra phân nửa trước khi Anzu tự mình lao vào cánh tay đang chào đón của chồng cô. “Atem” Cô kêu thé lên đứng dậy, vòng tay vẫn con trong bàn tay cô khi cô đi về phía cửa. Cô nhìn qua cái lỗ cửa cho một giây trước khi lao đến mở cửa. Cánh cửa thậm chí không mở ra phân nửa trước khi Anzu tự mình lao vào cánh tay đang chào đón của chồng cô. “Atem” Cô kêu thé lên một cách đáng yêu khi cô ôm anh chặt với những giọt nước mắt bắt đầu chạy nhanh hơn xuống má cô.

"Anzu!" Giọng Atem sâu ầm ầm trong lồng ngực, mang đến sự rung mình xuống lưng cô khi cánh tay anh bao lấy cô trong cái ôm bằng với cô trong sự thắt chặt.

"A-Anh trở về rồi!” Cô vui vẻ nói, rúc vào ngực anh khi Atem thả cô ra khỏi cái ôm của anh nhưng giữ cánh tay quấn quanh cô khi anh nới rộng cánh tay mình đến Ryou.

“Ba! Ryou la lớn ôm Atem. “Ba làm được rồi.”

“Ba đã làm được. Ba hứa là ba sẽ ở đây vào ngày của mẹ, đúng không?” Atem nói khi anh ôm hai người quan trọng nhất trong đời anh thật chặt.

“Em nghĩ là anh không trở về ở tháng sau nữa đấy.” Anzu hít ra khi Atem cơ bản là phải bồng cả cô và Ryou, 5 tuổi vào nhà cùng với hành lí thấy rằng họ không có kế hoạch để anh rời bất cứ lúc nào nữa.

“Có sự thay đổi của kế hoạch, đúng không Ryou?” Atem hỏi, nháy mắt vào đứa con trai đang nhe răng cười qua cái đầu đang vùi vào của Anzu.

“Nhưng bằng cách nào?”

“Ta gọi Ryou vào ngày sinh nhật của nó và nó trả lời do đó chúng tôi quyết định là chúng tôi sẽ giữ việc trở về của ta như là sự ngạc nhiên dành cho em. Ta gởi em quà qua bưu điện đến Yugi và bạn ấy đưa con trai của mình qua chơi với Ryou. Bạn ấy giấu món quà để chỉ có Ryou có thể tìm ra.” Atem làm rõ. “Ồ và Ryou tin là nếu em nhìn vào sân sau thì sẽ có một món quà sinh nhật rất xinh đẹp đang chờ em đấy.”

“Ôi chao!” Ryou la lớn trước khi đi vào sân sau.

“Anh nên nói với em! Em đã đắm mình trong sự buồn rầu rằng hơn một tháng sau trước khi em có thể gặp anh lần nữa! Em đã khóc vào tối qua nghĩ là anh sẽ không ở với em hôm nay…” Anzu thì thầm khi cô kéo ra khỏi Atem nhìn trừng trừng vào anh, sự đau khổ trong đôi mắt cô.

“Ồ Anzu…” Atem thở dài khi anh siết chặt bàn tay cô trong cái hôn vào nó. “Ta xin lỗi, ta chỉ muốn làm em ngạc nhiên…” Ta không biết là em sẽ như thế…”

“Như cái gì?” Anzu ra lệnh để biết, đặt bàn tay cô vào hông mình khi cô nhìn trừng trừng vào anh ở tia sáng không hiện ra trong đôi mắt cô hiện ra lần nữa kh cô kết nối với đôi mắt Atem.

“Như thế. Em đang ở trong công việc không có tình trạng hài hước.”

“Em không.”

“Em có.” Atem trả lời gật đầu để bảo đảm về chính lời phát biểu của mình. “Em chỉ mặt bộ trang phục này khi em như thế. Thậm chí không có màu mè trên em và em từ chối sự giải trí.” Atem nói, di chuyển gần cô hơn.

“Đó là lỗi của anh. Anzu trả lời, bắt chéo cánh tay qua ngực cô.

“Ta biết là thế. Atem trả lời bước gần hơn cho đến khi cô dựa vào tường. Nhưng bây giờ ta ở đây.” Anh liếc nhanh xuống và bắt lấy cảnh vòng tay cô. “Em thích nó chứ?” Anh hỏi, bàn tay anh hơi theo vết cổ tay anh.

“V-vâng.” Anzu trả lời, sức nóng làm đỏ ửng khuôn mặt cô khi anh cẩn thận đặt vòng tay bùa chú vào cô. “Tốt. Ta đã đi qua khó khăn để khiến Kaiba cho phép ta dùng máy tính siêu cấp…”

“Cái mà ở cuộc đấu bài mà anh lãnh đạo sao?” Anzu hỏi. Atem gật đầu. Chính xác là cái máy tính đó. Mất của ta nhiều thời gian để hắn đồng ý để ta dùng nó để mua cho em thứ này….Điều tốt là hắn đặt nó vào trong bàn tay Ichigo…” Atem và Anzu cười lớn. “Và ta chỉ có thể cám ơn thần Ra về việc khiến Kaiba có tấm lòng và để hắn đồng ý về việc ta về nhà…”

“Khi nào anh phải đi trở lại?” Anzu hỏi, chính mình vững vàng cho câu trả lời. Không nghi ngờ là Atem sẽ phải rời đi sớm lần nữa để tiếp tục cuộc đấu bài thế giới. “Cuối tháng này. Ngay khi Ryou tốt nghiệp nhà trẻ.”

“Ồ…và anh sẽ đi trong bao lâu?” Anzu hỏi cảm thấy lòng cô chậm chạp sụp xuống.

“Cho đến cuối mùa hè…” Atem thở dài dựa trán mình vào trán Anzu.” Nhưng sẽ có tin tốt trong tất cả thứ này…”

"Và đó là gì?”

“Ta được phép đưa em và Ryou theo ta.”

“Ý anh sao?”

“Cả hai sẽ cùng đi du lịch thế giới với ta vào mùa hè này…” Atem trao cô nụ cười tan chảy của anh khiến cô biến vào cái vùng ôm trong cánh tay anh. Cô tan vào cái ôm của anh, đặt nụ hôn lên môi anh nhanh chóng.

“Tuyệt vời thật.” Anzu reo lên, mắt cô nhấp nháy với hạnh phúc.

“Và nhớ nè Anzu…Tình yêu của ta và linh hồn luôn cùng theo em thậm chí cơ thể của ta không ở đây…” Atem thì thầm vào tay cô trước khi hôn vào má cô.

Anzu đỏ mặt và nhìn anh trong đôi mắt khi cánh tay của cô quấn quanh cổ anh khi cô dựa chúng qua tường. “Em rất vui là anh trở về…” Cô thì thầm một cách đáng yêu.

“Ta cũng vậy.” Atem thì thầm trở lại một cách đáng yêu. “Và ta không thể đợi em lấy màu nào đó và giải trí trở lại trong lòng em…” Anh trao cô nụ cười trêu đùa với sự tinh nghịch và Anzu đáp lại điều đó.

“Em cũng không.” Cô phát biểu trước khi Atem bao lấy cô trong nụ hôn lấy đi hơi thở.

Atem…Atem của em…Atem của em trở về rồi.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Sep 21, 2014 12:30 pm

Phần truyện bắt đầu từ việc Anzu ở cùng với đứa con tên là Ryo sau đó dẫn dắt đến câu chuyện. Đúng là nó dễ lộn với Ryo Bakura thiệt. Cuối cùng Atem đã về. Gia đình họ được sum vầy và dự định đi cùng nhau nữa. Vui thiệt.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Sep 21, 2014 12:43 pm

Tên fic: Insatiable
Tác giả gốc: amaranthined
Thể loại: lãng mạn
Lứa tuổi: Ma (18+)
Tình trạng: Fanfic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung: Vào ban ngày, cô thuộc về thế giới và mọi người quanh cô. Nhưng tối nay, cô là của anh để gìn giữ như với mỗi đêm cô thuộc về anh. “Tình yêu của ta dành cho em, không thỏa mãn được.” Anh thì thầm khàn khàn vào tai cô, khiến cô thở mạnh với lời của anh. Atem x Anzu.
Link dẫn đến fic gốc:
https://www.fanfiction.net/s/10689096/1/Insatiable


Cảnh báo: Báo động đỏ. Toàn bộ fanfic này là cảnh nóng nặng nề từ đầu đến cuối được miêu tả kĩ lưỡng nên tôi sẽ không bôi trắng. Bạn vào đây thì phải xác định ngay từ khi đọc cảnh báo này là có xem fic này hay không để khỏi cảm thấy ngỡ ngàng về nó. Đề nghị là nếu cảm thấy ghê, ko chịu nổi/ không thích những cảnh nóng và cách dùng từ, miêu tả thẳng thắn cho vấn đề đó thì đừng đọc. Và bạn đã được cảnh cáo rồi hé.

Lời bài hát và lời dịch thì mời bạn xem link dưới

http://me.zing.vn/zb/dt/daisy_lass/20253713?from=feed

Lưu ý là chưa thỏa mãn thì mình dịch là không thể thỏa mãn để chỉ rõ là tình cảm của anh dành cho cô sâu đậm cho dù có gắn bó thể xác nhiều đến mấy thì đối với anh nó cũng như lúc ban đầu, như cơm bữa, không có điểm dừng và luôn mới mẻ. Vì nếu thỏa mãn thì người ta đâu còn ham muốn như lúc đầu nữa hé. Ý của tôi là thế.

Bản dịch chưa chỉnh sửa nếu có sai chính tả hay là dùng từ thì thông cảm. Lưu ý một số từ về vấn đề đó. Đoạn này mình bôi trắng ở dưới.

Lồn: cơ quan sinh dục nữ hay còn gọi bóng bảy là chim, bướm gì đó. Người ta tự ví từ đó tục tễu nhưng theo tôi thì cũng thường thôi vì nó là từ nghĩa đen xác định sự vật rõ ràng mà người ta thường thích dùng từ chỉ bóng gió cho nó. Tục hay không tục là do cách chúng ta nghĩ về nó. Dù có dùng từ văn vẻ nhưng thái độ và cách nghĩ cũng khiến nó thành tục tểu.

Lỗ lồn: hay còn gọi là âm đạo (dịch là đường âm), bóng gió hơn thì gọi là trung tâm của người nữ.

Âm vật: chỗ có mớ thịt tròn tròn nhô lên ở trên. Là nơi nhạy cảm của phụ nữ.

Nếp gấp: gồm môi trên và môi dưới. Chỗ bao xung quanh lỗ lồn (âm đạo) và lỗ niệu đạo

Cặc: dương vật, cu, cậu nhỏ của nam giới.

Và mình chú thích để các bạn hiểu rõ hơn mà thôi. Đọc mà ko hiểu thì mất hay đúng ko?
Cái thời thích tình yêu trong sáng của tôi đã qua rồi. Tôi thích tình yêu sâu đậm và bao gồm tình dục miễn là đừng vượt giới hạn cho vấn đề đó là được và giới hạn thế nào thì tôi đã nêu ra ở mục bình luận. Atem là nhóm máu 0 nên rất sung mãn về tình dục, xem nó như cơm bữa và thiên hướng lãnh đạo làm chủ. Chung thủy và ghen tuông dữ dội.


Bối cảnh: Theo cốt truyện khi mà trận đấu nghi thức kết thúc trong sự mở ra hoặc đóng lại gì đó và kết quả là sau này Atem được bạn cho chính cơ thể của mình qua câu thần chú gì đó (có nghĩa là cơ hội sống lần thứ hai) và có thể khám phá cuộc đời và tự do cho chính mình. Tôi sẽ không đi vào vấn đề về việc vì sao, cách nào, về việc nào, vâng vâng… vì những thứ đó không phải tập trung vào fic này và thêm vào đó thì nó làm sao lãng và làm trở ngại đà của fic này và khiến nó quá dài. Lần nữa, những quan điểm hổn hợp của Atem và Anzu được sử dụng.


________________________________________
Chưa thể thỏa mãn được
________________________________________
Họ chậm chạp múa theo âm nhạc mà chỉ có họ có thể nghe. Những nốt nhạc thân mật. Nhịp điệu khoái lạc.

Thời gian để buông thả.

Hai bàn tay anh đang cởi nút áo cô. Môi anh đang nhấn những nụ hôn nho nhỏ lên cổ cô. Cô nhắm mắt với liên kết mềm mại khi anh trượt vải satin ra khỏi một bờ vai cô rồi cúi xuống hôn thớ thịt vừa mới hé ra. Tiếng thở dài phát ra khi cô nghiêng đầu sang 1 bên và rồi lần nữa đến bên kia khi bàn tay anh làm lộ vai kia của cô nơi mà miệng anh thấy chính vải trơn đang trượt xuống và đậu vào chân cô.

Cô chà môi anh với môi cô, nấn ná khi hai bàn tay cô giật mạnh lên áo sơ mi màu đen của anh. Anh nắm cánh tay lên cho phép cô kéo quần áo anh ra. Giữ lấy cô, anh cho phép chính mình ngưỡng mộ cô khi ánh trăng đổ qua tấm màn kéo hờ của phòng cô chơi đùa trên làn da trắng của cô, chiếu vào bề mặt của hình dạng hơi trần truồng với cái áo nịt vú đai da mỏng màu đen, bạc bằng ren lôi cuốn xếp nếp xuống khỏi vai trần của cô. Ánh sáng nhẹ, mờ màu vàng từ chiếc đèn đứng buổi tối lan qua phần còn lại cơ thể cô khi hình bóng mềm mại trong hai bàn tay anh.

Không ai khác có thể nhìn cô như thế. Chưa từng có ai. Cánh cửa bị khóa và cha mẹ cô đã đi ra ngoài buổi tối như thường lệ.

Và bây giờ anh có cô hoàn toàn cho chính anh.

Anh gặp cô với một nụ hôn trong miệng cô, mềm mại và nóng bỏng. Chậm chạp đặt lưng cô lên giường, anh thận trọng dẫn cô xuống. Cái lưỡi ấm áp của anh trượt vào độ sâu của miệng cô, dỗ cô vào việc gia nhập với lưỡi anh. Khi cô làm thế cô phát ra tiếng thở dài khoái cảm gần như không ý thức về việc anh đang cởi nút áo và kéo khóa quần của cô cho đến khi hai cái đùi và hông của cô cảm thấy lạnh. Nhưng nhanh chóng trở nên ấm áp và nóng bỏng. Cô biết là sẽ thế. Với sự chắc chắn đó, cô đá quần ra khỏi bàn chân.

Không phá vỡ nụ hôn, anh làm nó thậm chí sâu hơn, chạy hai bàn tay anh qua khắp tất cả cơ thể cô hết lần này đến lần khác. Vâng chúng vẫn còn chưa được thỏa mãn. Anh không thể nhận đủ từ cô. Anh chỉ là không thể. Anh cần cô như cô cần anh. Tình yêu của cô nuôi dưỡng linh hồn anh như anh đối với cô. Họ không thể tồn tại mà không có nhau. Anh không tồn tại trên gì khác ngoài tình cảm của cô. Cô đun đắp trên sự thành tâm của anh. Anh đói khát dành sự chú ý của cô. Cô cần thẫm đẫm bởi sự say đắm của anh. Mọi đêm đều thanh khiết, luôn mới mẻ, mặc cho sự tương tự hoặc kinh nghiệm khác nhau của họ cùng nhau.

Nhưng tối nay sẽ là tất cả về cô. Tất cả dành cho cô.

Anzu lăn anh qua để cô bây giờ đang ở trên anh. Bàn tay quyến rũ của cô trượt tất cả qua ngực trần nam tính của anh. Cô di chuyển miệng mình đến cổ trỗng rỗng của anh của cổ áo thông thường, hôn và hút từng chút làn da anh trước khi trượt xuống ngực anh, hôn vội như mưa qua đó cho sự vui sướng của anh. Rồi cô với lên và bắt miệng anh với miệng cô di chuyển vào anh trong sự chuyển động thay đổi khiến toàn bộ cơ thể anh run lên trong sự khoái cảm.
Atem đáp lại, làm nóng môi cô với chính môi anh khi anh kéo cơ thể đang chờ đợi của cô đến anh, hôn mọi nơi của cơ thể cô mà miệng đang thèm đói của anh có thể với tới. Nâng mình ra khỏi tấm đệm, anh đưa Anzu lên với anh, phủ chính cơ thể mình với mùi hương thoảng khất quả mơ của cô dính vào da anh, thấm vào anh. Hai bàn tay anh đi đến lưng cô và cởi áo nịt vú của cô, cảm thấy trọng lượng của ngực cô lên hai cánh tay anh.

Quay quanh, cô cho phép anh vinh dự cởi nó ra. Trong một giây, anh mở quần áo riêng biệt của cô ra khỏi hai cánh tay cô khi cô đến cởi ra, hé lộ cho cái chạm vào của anh, giải phóng để đạt khoái cảm hoàn toàn.

Cô đứng trên đầu gối khi anh quỳ phía sau cô. Miệng anh tìm đường của nó đến gáy cổ của cô, nhảy múa trên đó trước khi chuyển đến cổ họng cô khi bàn tay anh trượt đến ngực tròn trịa của cô. Anh khụm một vú của cô, cảm thấy đầy đặn dưới lòng bàn tay anh, rồi chà dưới cạnh lên xuống. Anzu thở hổn hển và anh bắt đầu xoa bóp bắp thịt của cô, thích thú sự mềm mại của nó.

Đáp lại, cô vui vẻ nghiêng đầu qua một bên để thích nghi với miệng của anh vào cổ cô dể hơn, khiến anh thỏa thuê hết mức với bàn da mềm mại của cô mà cô dâng cho anh. Nói hổn hển tên anh, cô đặt một bàn tay lên phía trên đầu anh ở giữ anh ở đó, khuyến khích anh, cúi lưng cô lên ngực cứng cáp của anh.
Anh di chuyển một bàn tay kia vào vú kia của cô, đầy đặn và mềm mại.
Anzu rên rỉ dưới cái chạm vào của anh khi cả hai bàn tay anh nhào lộn quả đồi của cô cùng lúc. Mơn trớn núm vú của cô, làm nhạy cảm chúng đến cái chạm vào điện giật của anh, khiến chúng van nài cho sự chú ý của anh. “Xin…” Cô thở “nữa đi…”

Anh sẳn sàng tuân theo, hết vuốt ve này đến vuốt ve khác khiến cô cong lại với sự thôi thúc nơi nào đó phía dưới cô.
Dựa đầu vào bờ vai rộng của anh, với đôi mắt nhắm lại, vòm hai cánh tay quanh cổ anh, miệng đang chờ đợi của cô gặp miệng anh lần này trong nụ hôn thèm đói. Một bàn tay của anh rời khỏi vú cô chỉ để thay thế bởi bàn tay kia làm việc trong cái di chuyển hình tròn, cánh tay dựa vào của anh chà vào núm vú kia của cô cùng lúc khiến cô rên rỉ, hơ cô vào sự thoái cảm đang phát triển. Trong lúc đó, bàn tay tự do của anh trượt xuống bụng bằng phẳng của anh, lướt qua phía dưới quần lót trong màu đen của cô. Trượt một bàn tay vào trong tấm vải trơn, anh khụm vào khu vực riêng tư nhất của cô.

"Mmm..." Anzu nhắm mắt, thích thú với cái chạm vào nóng bỏng của anh trước khi anh di chuyển những ngón tay quanh những nếp gấp của cô. Cô rên rỉ, hơi thở giật mạnh nhỏ và thấp. Sức nóng của chất lỏng bắt đầu chảy xuống đó khi anh tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng, nhạy cảm, khiến cô tách đầu gối mình xa hơn trong sự lặng lẽ để van xin hơn nữa.
Anh có thể cảm thấy sự khao khát của cô đang rộn ràng trong bàn tay anh. Dẹt nếp gấp ở dưới của cô ra bằng ngón cái và ngón giữa, Atem dùng ngón tay thống trị để chà vào âm vật của cô.

"Atem...!" Mắt Anzu mở hờ khi cô xóc nẩy lên tại ngọn lửa mà anh gây ra trong dưới đó. Kéo vào những hơi thở hổn hển khi anh tiếp tục vuốt ve cô một cách điêu luyện. “Ồ, nữa đi…” Cô cần hơn nữa từ bàn tay anh… Cô nhấn bộ phận sinh dục mình xuống đến lòng bàn tay anh, di chuyển chậm chạp vào đó, mang đến sự gợn lăn tăn hết lần này đến lần khác của sự khoái cảm qua cô.

Sự khao khát của anh dành cho cô trở nên mạnh hơn khi anh cảm thấy cô nhảy lên tay mình trong sự nổ lực để đạt hơn nữa. Thứ mà cô muốn, cô phải có nó. Do đó anh để bàn tay mình vuốt ve âm vật và xoa bóp nếp gấp nhiều thịt xen kẽ không ngừng.

"Ahh..." Anzu có thể cảm thấy chính mình trở nên ẩm ướt với sự khoái cảm cùng bàn tay mơn trớn vú và lồn của cô cùng lúc. Mỗi cái vuốt ve gây nhạy cảm cho cô. Mỗi cái áp lực của sự mơn trớn lên mớ thịt của cô làm yếu cô. Cơ thể cô để anh làm bất cứ điều gì mà anh muốn làm với chuyện đó, nhường một cách sẳn sàng để anh điều khiển.
Atem di chuyển bàn tay anh, bị ẩm ướt bởi nước hoa từ phía dưới cô khi cơ thể cô lún xuống một cách không giúp gì được lên ngực anh, trong những hơi thở không đều. Cô quá mềm mại lên anh như thể luôn luôn là vậy. Đôi môi anh nhảy múa phía sau tai cô khi cô nhắm mắt, anh nhẹ nhàng hạ cô xuống nệm lên bụng cô. Anzu thư giản, nằm yên, tư thế sẳn sàng và chờ đợi việc làm tiếp theo của anh. Và anh dừng lại để chiêm ngưỡng một cách khâm phục đường cong của cơ thể đẹp đẽ trần truồng của cô dịu đi bởi ánh đèn mờ, yêu thích cách thức mà cô phó thác cơ thể mình cho anh trong sự dâng hiến hoàn toàn.

Vào ban ngày, cô thuộc về thế giới và mọi người xung quanh cô. Gia đình, bạn bè, trường học, công việc nhưng tối nay cô là của anh để gìn giữ như thể mỗi buổi tối cô thuộc về anh. Những buổi tối đó thường khác nhau mỗi lúc. Nhứng đêm của những hơi thở sâu khàn khàn với tấm khăn trãi giường được túm lấy của việc che đậy trong bóng tối, giữa những nụ hôn hơi nước và tiếng rên rỉ đói thèm. Làm nóng cơ thể nhau trong những đêm mưa bão lạnh lẽo. Nếm vị thớ thịt lớp phủ ngoài socola và làn da đổ rượu vang. Sự trần truồng giữa những khăn trãi giường, anh ở phía trên cô, hôn chậm chạp và say đắm. Vui thích với cơ thể của nhau nhưng chưa bao giờ hợp làm một. Những đêm của hơi nước và mồ hôi đầy trên da khắp nơi với việc lưng cô đau đáu vào cái ôm của anh, đầu cô ngả trở lại với đôi mắt nhắm. Miệng anh quét qua hôn khắp ngực đang mở ra của cô làm ẩm ướt bởi luồng nước từ vòi tắm phía trên.

Những đêm đó chắc không ai biết. Không ai cần biết.

Không ai đòi gì cho một ngày, anh biết, hiểu và sự chiếm hữu của anh vào cô và cảm giác sâu đậm của anh dành cho cô thế nào. Không phải trò chơi điện tử. Thậm chí không phải những bạn bè của anh. Thậm chí không phải là Yugi, đặc biệt là Yugi, người mà anh phải luôn che chở mọi thứ như thể đơn thuần là sự quan tâm dành cho đồng chí hoặc là bạn bè, biết là chiến hữu của anh yêu cô đến mức nào. Đối với mọi người khác, anh, Atem là tất cả những kí ức bị mất và cái tên bị mất. Họ quên là anh thích họ là khả năng yêu thương và được yêu thương lại. Và bằng cách tham gia sự ngăn cấm và sự ngăn chặn mang đến việc mượn cơ thể Yugi. Anh không biết là mình đã sống cho sự mong chờ của thế giới.

Nhưng bây giờ anh có chính máu thịt của mình. Không có lí do nào nữa để kiềm chế. Thế giới không chỉ có một người duy nhất có thể yêu Anzu, người có thể nhận tình yêu của cô đáp trả lại. Đủ ích kỉ để ghét việc chia sẻ cô với bất cứ ai là thứ mà thế giới không tán thành. Để chiếm hữu thuộc tính bởi người không chắc chắn nhất như anh thậm chí là đáng căm ghét hơn. Điều đó cũng làm anh ngạc nhiên nhưng vâng, anh ích kỉ - sau 3 ngàn năm trống vắng và không tồn tại và phần còn lại trong sự tự do của anh yêu thương mà không thể thực hiện nó một cách cởi mở, luôn luôn bị đặt giới hạn bởi chu vi và anh đã chấp nhận việc đó.

Nhưng vì lợi ích của Anzu, anh sẽ bỏ đi sự ích kỉ và chia sẻ cô với những ai khiến cô hạnh phúc. Bất cứ ai khác mặt khác cố tình làm hại cô – anh sẽ khiến họ trả giá.

Mỉa mai làm sao, người duy nhất hiểu và chấp nhận thiếu sót không chắc chắn này của anh là chính cô, Anzu.
Ngoại trừ Yugi, là trường hợp đặc biệt, thì Anzu là người duy nhất đã nhìn thấy và biết Atem, thậm chí theo cách trước kia – kẻ làm liều thậm chí là mạng sống của chính anh, kẻ giữ trật tự với đạo lí xuyên tạc. Người đã nhìn thấy mọi thứ về anh từ đầu đến cuối – bản tính nhẫn tâm, tàn ác của anh là dùng trò chơi bóng tối để bảo vệ và trả thù cho những bạn bè của anh đặc biệt là cô, cô gái mà anh quan tâm hơn cả mạng sống của mình. Cô gái là người mà anh sẽ làm mọi thứ, chậm chí nếu nó có nghĩa là làm hại ai đó mà không hề suy nghĩ lần hai. Những thuộc tính tốt của anh. Sự phát triển tính cách của anh qua thời gian vâng chỉ với cái nhìn trừng trừng và những sự thiếu sót khó thấy. Lòng tự cao của anh làm anh trả giá rất nhiều. Bóng tối đã ẩn náu trong tâm hồn phức tạp của anh. Nổi đau khổ sâu xa và những giọt nước mắt mà thậm chí Yugi đã tách biệt khỏi anh, không biết gì lúc đầu cả. Sự tan vỡ của anh. Linh hồn bị chia cắt.

Vâng mặc cho những thứ đó, cô vẫn chấp nhận anh cho việc anh là ai đi chăng. Anzu là người không cần mượn cơ thể của Yugi để nhìn thấy linh hồn Atem. Những người khác có thể chỉ nhìn thấy anh là Atem: Yugi khác, bạn trung thành, đấu thủ vĩ đại. Anzu nhìn thấy anh như thể là Atem, chính gốc, người có thiếu sót với những lớp bên ngoài.
Anh biết Anzu yêu anh nhưng giống như anh, đã kiềm nén vì cùng lí do về vấn đề thuộc về Yugi. Atem đã để cô quyền lựa chọn và theo cách mà cô cứ đến với anh thì cô đã lựa chọn rõ ràng. Trong quá khứ khi anh không có quen ai, anh bắt gặp cô nhìn anh với sự mong chờ buồn bã trong đôi mắt cô sẽ quay đi với ánh nhìn chằm chằm. Những thời gian của sự mong mỏi cho việc chăn gối và sự say đắm từ nhau mà họ đã muốn nhận lấy và cho ra nhưng không thể có như ý nghĩ để làm thế sẽ có nghĩa là mang đến mối quan hệ bị cấm đoán hoặc là lãng mạn.

Và bây giờ sau tất cả thời gian đó thì cuối cùng tất cả thứ này là của họ để chiếm hữu.

Atem quan sát Anzu khi cơ thể của cô nâng lên và ngã vào hơi thở. Anh đã giành được cơ hội để sống hoàn toàn. Anh sẽ không lãng phí việc đó, cùng với việc theo đuổi mọi thứ mà anh đã bỏ qua trong khi anh bị ràng buột với Yugi.

Dang chân cô từ phía sau, anh cúi xuống ở phía trên cô, đặt hai cánh tay anh ở hai bên cạnh của đầu cô. “Tình yêu của ta dành cho em, không thể thỏa mãn được.” Anh thì thầm khàn khàn vào tay cô, khiến cô thở mạnh với từ ngữ của anh.
Miệng anh bắt đầu với gáy của cô. Dựng chính cô với hai cánh tay lên giường, Anzu nhắm mắt, thưởng thức cách thức mà hai bàn tay Atem đang trượt lên xuống cánh tay cô. Trước khi cô biết về việc đó, miệng anh đã ở phía trên vai bằng phẳng của cô, xoa bóp nó một cách nhạy cảm trước khi di chuyển bên bờ vai kia của cô và tiêu thụ bề mặt của nó lập đi lập lại, làm nhột cô khắp nơi. Cuối cùng, Anzu quay đầu, miệng cô gặp cái hôn ham muốn và dài của anh.

Một phút sau, anh ra khỏi miệng cô để tiếp tục nơi mà anh bắt đầu trước đó. Anh đặt xuống những nụ hôn qua lưng trần trụi của cô, đi xâu xuống đến mỗi chút một. Tiếng thở dài khêu ra của sự thỏa mãn từ Anzu. Nơi mà anh định vị ở hai hông cô, hai bàn tay của anh chậm chạp kéo quần lót của cô xuống. Miệng nóng bỏng của anh tiếp tục vào dưới đáy hình tròn đang phồng to của cô, mất thời gian để chạm vào từng chút của bề mặt trơn tru rồi tiếp tục trượt phần che còn lại ở dưới và xuống đôi chân có hình dáng cân đối của cô, để nó rơi vào sàn nhà lạnh. Anh quay cơ thể cô vòng quanh để cái lõi đang nóng của cô đối diện với anh. Anh hít vào mùi hương sâu và dồi dào của sự khoái cảm của cô làm anh say.

Anzu nhìn xuống anh với quá nhiều sự ham muốn. “Atem…”

Không, vẫn chưa. Quá sớm. Anh muốn cô thưởng thức hơn nữa. Chỉ là tốt nhất cho cô. Atem leo phía trước cho đến khi anh với tới mặt cô, phát biểu từ ngữ mà cô thích nghe từ anh mỗi đêm. “Hôm nay, em là của ta.”

Anzu run rẩy trong sự vui sướng, thích thú sự chiếm hữu đến cô mà không bao giờ làm cô ngạt thở việc đó gây hào hứng cho cô. Trong hai cánh tay anh, cô cảm thấy riêng biệt. Qua những đêm chia sẽ với nhau, cô đặt mình ra khỏi thế giới và dành riêng chính bản thân cô cho chính anh. Cô là ai đó đặc biệt.

Cô không mong bất cứ ai ở quanh cô hiểu việc này. Đối với mọi người, cô là Anzu, học sinh có vai trò làm người mẫu. Anzu, cô gái cứng rắn và năng nổ là một người bạn đích thực. Anzu, đứa con gái không bao giờ làm thất vọng cho mẹ của cô về bất cứ điều gì, không bao giờ làm hổ thẹn họ với hành động dù họ thường không ở nhà nhiều lúc cho cả đêm vì công việc. Anzu là công dân tốt, làm theo luật lệ xã hội và thậm chí thích nghi với đạo đức giả.

Vào lúc đó, khó mà để gạt bỏ những hình ảnh, vài cơ hôị chuyển biến thay vì những đêm bí mật đơn thuần. Những đêm mà Atem phải đến phòng cô sớm hơn cha mẹ cô về nhà và lén lút trong khi họ nghĩ là cô đã ngủ sau cánh cửa được khóa lại và theo sau bộ comle, cô sẽ bay vù trên giường mình cùng với Atem ở phía trên cô. Sự khoái cảm nén vào tiếng rên rỉ khi anh yêu thích với những nụ hôn nóng bỏng lặng lẽ. Cơ thể khao khát của cô qua khắp trong sự rối bời, áo và váy mở ra.

Nhưng đó là chỉ khi mọi người khác vắng mặt và ánh sáng kém nơi mà cô không thể là Anzu hoàn hảo mà thế giới mong mỏi. Có thể là chính cô, không thẹn thùng với nhu cầu của mình.

Yếu đuối, vâng có thể cởi mở biểu hiện của chính mình. Bên cạnh Atem khiến cô cam đoan một lần nữa là việc đó ổn khi có sự khao khát này và ngừng xem nhẹ chính bản thân mình vì bọn họ. Bất cứ phần linh hồn nào cô nằm trần trụi thì anh lấy nó như thể nó không có câu hỏi. Mỗi buổi tối, cô sẽ để anh cởi ra sự che giấu sâu xa trong cô. Và mỗi đêm, anh sẽ thả cô tự do khỏi thế giới.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Sep 21, 2014 12:47 pm

Bây giờ, nằm trên lưng, cô nhắm mắt và kéo một cái chân hơi gần đến cô, chống đỡ chính mình bằng khuỷu tay và cánh tay trên đệm. Nghiêng đầu trở lại với cái lưng uốn cong, sẳn sàng dâng hiến cơ thể cô cho anh để anh dùng. Cho sự khoái cảm của anh.

Atem lấy một li mật ong nhỏ mảnh dẻ mà anh đã đặt ở trên kệ tối trước đó. Lởn vởn phía trên cô, anh rót một lượng lớn chất lỏng màu hổ phách lên xương cổ áo cô rồi đi qua ngực cô. Anh quan sát, bị thôi miên khi mật ong chảy chậm chạp, để lại vệt dài lôi cuốn của sự ngọt ngào xuống thung lũng đôi vú của cô đến chỗ mớ thịt phình ra của cô. Chất lỏng màu vàng dừng lại khi nó tới hai đỉnh cao nhất, tạo hình dạng một giọt ở mỗi đỉnh như thể mật hoa thanh khiết trên cánh hoa.

Anh cúi xuống để bắt đầu với cái cổ hé lộ của cô cho anh, tập trung vào cổ họng cô. Rồi con đường của anh đưa anh thấp xuống để thỏa thuê với xuông cổ của cô. Dành thời gian, anh để miệng mình tiêu thụ sự ngọt ngào trên da cô, thích thú những tiếng rên rỉ nhỏ khoái cảm của cô mà cô tạo ra khi anh tiếp tục kéo lê xuống nơi có đường chia cách của cô. Ở đó, anh vùi mặt mình hôn nó một cách nóng bỏng, ẩm ướt trước khi di chuyển đến vú phải của cô. Đầu lưỡi của anh chạn vào cục u của cô rồi liếm vào giọt màu vàng.

Cái cảm giác điện giật đâm ngay qua Anzu vào lúc này. Má cô đỏ ửng. "Atem! Ahh..."

Lưỡi anh vẽ vòng tròn lười biếng trên mép núm vú của cô trước khi lấy hoàn toàn trọng tâm vào miệng anh. Anh bắt đầu bú nó rồi nhận sâu vào toàn bộ vú phải của cô để tiêu thụ nó một cách chậm chạp, bú nó trong quá trình như thể nặn ra nhiều và nhiều mật ong từ nguồn của nó. Sự ngọt ngào xoắn trong miệng anh và anh lấy nhiều của nó hơn nữa hết lần này đến lần khác, khêu ra nhiều tiếng rên rỉ từ Anzu. Khi anh bắt sang quả đồi kia, anh có thể cảm thấy nhịp đập của tim cô khi anh lạm dụng vú cô với sự chú ý là quá xứng với miệng anh, xoa bóp nó hết sức.

Cơ thể cô đang nóng lên với nhu cầu khi cô cong mình, đâm vào nhiều hơn với mớ thịt đang van nài vào miệng nhạy cảm của anh. Sự run rẩy ngon lành chạy xuống cơ thể cô. Nhướng mình lên, cô quấn hai cánh tay quanh bộ ngực rộng của anh và đầu, giữ anh quá quần vào cô, ước là miệng anh sẽ không bao giờ rời khỏi vú cô. Cái miệng đó quá háo hức để mang đến cho cô khoái cảm. “Đừng dừng lại…” Cô thở hổn hển một cách liều lĩnh. “Em cần anh… thật sự cần anh.”

Anh trả lời bằng cách kéo vào đầy miệng mớ thịt khêu gợi của cô hết lần này đến lần khác khi anh túm vào phía cạnh của ngực cô và Anzu ngã khụy lưng lên tấm đệm, không thể kìm chính mình lại. Cô ôm anh chặt khi họ nâng lên và ngã xuống trong sự say đắm dành được.

"Atem..." Anzu rên rỉ, thả lỏng đôi bàn tay mình quanh anh. “Thấp xuống…”

Anh tập trung vào cái miệng ướt của mình phía dưới ngực nặng nề của cô. “Em rất đẹp…” Anh thở, kéo lê những nụ hôn nhỏ hơn xuống cơ thể cô, đôi bàn tay anh trượt xuống dọc những đường nét của cô.

"A... Thấp xuống..."

Anh liếm quanh bụng cô, hai bàn tay mạnh mẽ của anh giữ hông cô.

Cô kéo đầu trở lại. “Thấp hơn…” Cô thở, giọng cô khàn khàn và thấp.

Anh dừng lại và di chuyển về phía gương mặt cô. “Đừng lo.” Anh lầm bầm, thổi nhẹ vào tai cô. “Ta sẽ chăm sóc em tốt mà.” Anh hướng về phía dưới. cầm 1 cái chân quyến rủ của cô. Chậm chạp anh nhấn miệng mình lên phía trên bàn trước cô trước khi đi lên, cung kính hôn dọc cái chân mượt mà của cô rồi dọc vào đùi trong của cô. Tách hai cái chân của cô rộng, anh trìu mến hôn toàn bộ khu vực quanh lỗ lồn của cô khi cô giật mạnh với nhu cầu. Hít sâu vào một lần nữa, anh để miệng mình quét qua nơi ẩm ướt kì lạ của cô rồi đóng nó lại.

"Ồ..." Đôi má cô vẫn còn nóng. Anzu phát ra tiếng rên rĩ dài, cho phép anh nếm cô. Cô cảm thấy cái miệng ấm áp của anh chà vào những nếp gấp ở dưới của cô rồi chậm chạp quét chúng qua đi qua lại không lâu sao bú vào những môi dưới (chú thích: còn lại là môi bé -1 bộ phận của cơ quan sinh dục nữ) của cô trơn trượt với sự ham muốn của cô. Mắt cô mở hờ, sự rực rỡ ánh sáng của mồ hôi phủ gương mặt cô. “Vâng… vâng… ồ, vâng…”

Anh yêu thích nó bất cứ khi nào cô thưởng thức trong giọng nói lên đỉnh không thở đó khiến anh cương cứng biết bao. Cái miệng ấm áp của anh chui sâu vào lỗ lồn của cô, nếm tất cả vị kì diệu mà cô có ở đó.

Anzu cong lưng lên vào lúc đó, tự mình đâm sâu vào cái miệng say đắm của anh. “Em cần anh…” Cô thở hổn hển. “Hơn nữa của anh… A…”

Lưỡi Atem dò lỗ lồn của cô sâu hơn và sâu hơn, không để lại cái gì mà không chạm vào khi những chất dịch của cô tiếp tục phủ nó bên trong cô. Hương vị của cô lấn áp những chồi nếm vị của anh và cân bằng phần còn lại của giác quan của anh. Anh di chuyển miệng của mình ra để liếm âm vật của cô.

Đôi tay cô níu vào khăn trãi giường, đầu Anzu cứ quay qua quay lại, má cô có màu nóng hơn nữa. Những tiếng rên rỉ của cô trở nên lớn hơn và dữ dội hơn. "Atem...!"

Cách thức mà cô đề cập tên anh tràn đầy sự van xin, làm gia tăng sự khao khát của anh để làm thỏa mãn cô hơn nữa. Do đó anh chạy lưỡi mình vào một miếng thịt nhạy cảm (có thể gọi là âm vật) hết lần này đến lần khác khi Anzu tạo ra tiếng kêu lên đỉnh không khiển sát được. Cuối cùng, anh lệnh lưỡi để đóng nó lại.

Sự khoái cảm mãnh liệt, nóng bỏng chảy qua Anzu khi cô thét lên. Hông cô nhảy chụm lên, làm ngập miệng anh bằng mật hoa của cô, mật hoa ngọt ngào, ngọt ngào của cô (chú thích: làm mình nhớ đến việc người ta ví con gái là hoa thì ngoài vẻ đẹp thì có lẽ là ý nghĩa sâu xa hơn là đây. Còn con trai người ta ví là ong bướm. Hoa tàn nhụy rữa là gì thì đối chiếu câu này nhe.) Anh giữ chặt hông cô, uống sâu hơn từ cốc khoái cảm chất lỏng để làm hết khát dành cho cô. Nhưng nó vẫn chưa đủ. Sẽ không bao giờ đủ. Atem đưa chất lỏng lên lưỡi với nước hoa của cô hòa vào chút mật ong còn lại trong miệng anh rồi bú âm vật của cô, kiếm được sự ngọt ngào khác vỡ òa ra từ bông hoa đẹp kì lạ của cô. Miệng anh dễ dàng trượt qua tất cả các hướng khi anh liếm cô lên cao, hôn cô ở dưới đó với nhiều sự say đắm, mùi hương nóng bỏng của mật hoa của cô tràn đầy xâm nhập anh với sự khoái cảm.

"Ohh... Atem... Anh khiến em cảm thấy đã… quá đã…”

Anh nhìn lên Anzu. Cơ thể cô ngấm trong những nụ hôn ướt đẫm và tiếng thở hổn hển trước khi leo lên phía trên cô lần nữa và dựa xuống. Cô chiều trong sự mềm mại thích thú của đôi môi anh khi anh cho phép cô nếm vị của mình. Cách thức mà lưỡi anh chậm chạp thôi thúc trượt qua cô để phủ cô trong chính mùi vị của mình. Cô nhận cái lướt qua về việc anh thích thú nó thế nào, khiến hai bàn tay cô mở khóa dây nịt và kéo khóa quần của anh trong khi anh bận rộn với miệng cô. Trượt hai bàn tay của cô vào quần nhỏ của anh để cảm nhận cặc anh.

Atem hơi giật mạnh về phía trước. Hơi thở của anh trở nên không đều vào miệng Anzu khi anh cảm thấy hai bàn tay của cô đang vuốt ve chiều dài cặc anh. Không có gì như cái chạm vào của cô – rất mạnh mẽ, giật điện anh từ đầu đến cuối. Cho dù cô đã làm thế nhiều lần trước đó, anh cũng không bao giờ quen với cách thức mà cô khiến anh trở nên cương cướng hơ và mạnh mẽ hơn. Anh bắt buột chính mình tảng lờ ham muốn của chính anh để tập trung vào việc làm thỏa mãn cô thay vào đó. Khi anh nói với chính mình rằng đêm nay là về cô. Anh là của cô để đối mặt cho dù theo cách nào đi nữa. Cơ thể anh có ý nghĩa là dành cho cô, chỉ dành cho cô. Anh tập trung vào sức nóng của mình và cảm giác trên miệng cô, kéo ra tiếng thở dài lớn và thèm đói từ cô, uống chính những nụ hôn nồng nhiệt của cô.

Chết đuối trong đại dương lửa và sức nóng của anh, Anzu yếu ớt khi miệng anh làm lấn áp cô. Những nụ hôn của anh như giống ai khác, trao cho và cũng là thống trị, dịu dàng mà cũng là tiêu thụ.
Nhưng trên tất cả là yêu mến.

Rồi Atem phá ra, kéo quần dài của anh và quần ngắn xuống cơ thể đang trở nên cứng cáp của anh rồi ném chúng vào sàn nhà. Nắm lấy Anzu anh tìm kiếm khuôn mặt cô. “Anzu…”

Mắt cô gật đầu ra hiệu cho anh. Bất cứ khi nào mà anh nhìn vào trong mắt cô thì nó đưa ra cho anh việc không có sức mạnh. Không có sức mạnh nào lên cô. Không có sức mạnh chống lại anh. Anh không thể kìm chế nó lâu hơn nữa khi cơ thể ai thét lên việc phải có được cô. Bao lấy chính mình bằng sự bảo vệ, anh để hai chân anh định vị giữa hông cô. Đặt vị trí cặc anh vào trung tâm của cô. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô với câu hỏi phía dưới anh: Em tin ta không?

Cô quay lại ánh nhìn chằm chằm của anh. Đôi mắt màu xafia của cô tràn đầy sự say đắm cháy âm ỉ. Cô không cần hỏi. Cô tin anh, nhiều như là nó luôn luôn có trong cuộc đời cô mà anh luôn luôn không bao giờ thất bại để mà giữ lấy.

Atem dựa xuống lần nữa, siết chặt hai bàn tay cô lên hai bên cạnh đầu cô nhưng không phải là trước khi thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô từ mà anh mang bên trong sự yếu đuối. “Ta yêu em.”

"Atem..." Cô nhìn thấy sự dịu dàng đã ở bề ngoài từ phía dưới cơn bão khao khát làm đầy ánh nhìn chằm chằm màu tím của anh. Lòng anh tan vào sự tác động vĩ đại như giọng nói mềm mại từ người đàn ông quá quyền lực, có thể gánh vác. Với lời đó anh đã phát biểu với cô từ lúc đầu, Ta…

Thận trọng và nhẹ nhàng đến mức có thể, anh đẩy cặc mình vào trong cô.

Anzu thét lên rõ ràng, những giọt nước mắt hình thành từ khóe mắt cô.

Anh có ý định là làm cô không đau đớn, sẽ không có ý làm gì mạnh với cô. Đợi một cách kiên nhẫn để cơn đau của cô bớt đi, cô hôn cô nhẹ nhàng để khiến cô sao lãng từ cơn đau để làm nó biến đi. Cuối cùng, khi cô cân bằng thứ mà anh có thể đưa ra thì anh di chuyển chậm chạp vào trong lần nữa. Một cái đẩy vào nhẹ nhàng một lần. Anh quan sát là cơn đau của cô dần biến mất từ gương mặt thẹn thùng của cô thay đổi thành sự khoái cảm thích thú. Anh thực hiện thời gian của mình. Cơ thể của họ di chuyển cùng nhau, lên xuống, lên xuống… xây dựng nhịp điệu nhạy cảm, chậm chạp…

"Em…” Anzu cố thở ra khi cô nâng lên và ngã xuống với anh, kéo lê ra khỏi tại cái đâm vào của sự khoái cảm nhẹ nhàng. “Em…” Thứ khác và thứ khác. Và giọng cô nhỏ lại. “Em… yêu anh nữa…”
Nó khiến tim Atem phình ra khi nghe cô nói những lời đó nhưng không ra khỏi thứ mà anh trao cho cô nhưng có ý đó bằng cả tấm lòng và linh hồn. Cảm xúc thuần khiết trong đôi mắt cô khi cô phát biểu lời đó mà không sợ hãi tuyên bố cảm giác của mình. Chúng làm tăng cường sự quyết tâm để làm mọi thứ cho cô, khiến anh đâm vào lỗ lồn của cô nhiều hơn… nhiều hơn nữa…

Tiếng thét tràn đầy khoái cảm xé ra trong cổ họng Anzu khi cặc anh trượt ra vào lỗ lồn trươn trượt của cô. “Yêu anh… em yêu anh rất nhiều, Atem…” Cô rên rỉ, thở hổn hển, ngã vào trong nhịp điệu của anh. “Xin… M Mạnh hơn đi…”

Atem tiếp tục làm đầy cô bằng cặc mình lập lại lần này đến lần khác. “Ừ…” Anh thì thầm khàn khàn trong tai cô, khuyến khích cô. “Buông thả nó đi… Để chính mình buông thả đi…”
Cô rên rỉ. Mắt cô mở hờ ra khi anh nhấn cặc mình mạnh vào lỗ lồn cô. “Mạnh hơn đi…” Mỗi chút cơ thể của anh đang chà vào chính lỗ lồn ẩm ướt của cô vì nhịp điệu đang phát triển mạnh mà anh cứ tạo ra trong cô với cô. Cơ thể cô cong lên để nhận hơn nữa… và hơn nữa… “Sâu hơn đi…!” Cô van xin “Nhanh hơn! Xin, nhanh hơn!”

Thở nóng vào cô, Atem cố kìm chế chính mình nhưng không có tác dụng gì. Anh có ý là giao cấu với Anzu một cách chậm chạp cho lần nào đó nhưng tiếng rên rỉ của cô khiến việc rõ ràng là cô cần sự say đắm đặt sâu của anh để lấp đầy cô bây giờ. Cô cần quá nhiều của anh hơn nữa như việc anh muốn nhiều hơn của cô. Anzu căng hai cái chân mình rộng đến nổi cô có thể để cho anh đưa vào dễ hơn. Tốc độ của anh nhanh lên khi anh đào sâu hơn và sâu hơn vào lỗ lồn của cô. Miệng anh vùi vào cổ cô.

"Atem!" Sức nóng nâng lên bên trong Anzu đang trở nên trở nên mất kiểm soát, những sự khoái cảm của cơn sóng dữ dội nâng lên tại cô khi anh đâm vào trong lỗ lồn cô quá ngon lành, làm cô mê sảng với cảm giác cho đến khi hông cô nhảy chụm và cô ra mạnh. Cô ngã trở lại vào trên tấm nệm nhưng nó không làm ngừng Atem khỏi việc theo đuổi nhiều hơn sự khoái cảm của cô. Bằng hai bàn tay cứng rắn, anh vuốt ve đôi vú đang nẩy lên hết lần này đến lần khác. Miệng anh cấp bách nóng bỏng lên cổ cô, làm khoái cảm cô quá nhiều khi đôi môi tách ra với những luồng hơi nhiệt độ. “Vâng…! Đó là nó đấy! Cứ thế đi! Vâng! Vâng!”

"Anzu...!" Những tiếng rên rỉ sâu từ cổ họng cô, Atem có thể cảm thấy chính mình đang đến gần bờ vực của điều thiêng liêng, chìm trong mớ thịt nóng của cô, thưởng thức cô bằng tất cả giác quan của anh khi hông anh lăn trên chính chúng lên cô. Xen lên bởi chính đám mây khoái cảm. Anh đưa hai cái chân của cô và kéo chúng lên qua vai anh để anh có thể thọc cặc mình sâu hơn ra vào lỗ lồn có sức nóng đang ẩm ướt của cô trong khi anh lại tiếp tục làm thỏa mãn những phần của cô. Sự khoái cảm và sự thất vọng nhập trong giọng anh. “Ta không thể nhận đủ từ em.”

"Hơn nữa đi!” Anzu không còn cảm thấy tấm nệm đang chà vào lưng mình hoặc nghe tiếng cọt kẹt của chiếc giường của cô. Chỉ Atem, Atem và Atem làm đầy lòng cô, tâm trí cô, giác quan của cô, cơ thể cô – mọi thứ của cô. Cô đang vút bay cao hơn và cao hơn với anh đến chiều cao của trạng thái ngây ngất thuần khiết mà cô không bao giờ tưởng tượng ra. Đi xuống trở lại sẽ không chịu được. Tất cả việc mà cô muốn là ở đó, phát ra tiếng kêu vui sướng hoàn toàn.

Mồ hôi nóng của đang phủ hai cơ thể được nối vào nhau khi Atem liếm vị mặn ra khỏi cổ cô. Nghe cô thét lên trong sự thỏa mãn khoái cảm hoang dại là âm nhạc nóng bỏng và hay nhất mà anh từng nghe. Mọi phần riêng lẻ của anh cháy một cách nóng hổi trong kết quả, đáp ứng tất cả nhu cầu của cô. “Em quá nóng bỏng, Anzu…” Anh rên rỉ khàn khàn. “Chỉ là quá nóng bỏng… nóng, nóng nóng…”Mỗi lần lập lại là anh đồng hành với cái đâm vào mạnh mẽ đang tăng lên.

“Em muốn anh, Atem! Em muốn anh dữ dội Em- ồ ồ!” Anzu không thể nghĩ thẳng thừng gì nữa với ngôn từ và tiếng rên rỉ phát ra bị vỡ, không nghe gì mạch lạc ngoài anh khi anh đang thì thầm cảm giác mình và tình yêu trong tai cô giữa những hơi thở nóng đang say tí bỉ trong khi sự đau dữ dội của trạng thái ngây ngất. Họ bên nhau, không chỉ cơ thể đang lăn trong việc thống nhất mà cả linh hồn họ đang đúc vào làm một.

Miệng anh bắt một cái vú trong nẩy lên của cô, bú nó một cách ẩm ướt và mạnh mẽ dọc cuộc chơi. Những cái đâm vào lỗ lồn nóng ẩm ướt của cô bây giờ trở nên đau dữ dội và cô cúi thấp rồi quấn 2 cái chân của mình quanh anh. Đẩy anh vùi cặc mình sâu hơn vào trong lỗ lồn của cô, vào trong đập vào ngay những điểm mà chất dịch của cô đang làm ngập cặc anh lần này đến lần khác khi cô thét lên trong trạng thái ngây ngất. Quấn cánh tay mình quanh cổ anh, cô nắm chặt anh mạnh mẽ không để cuộc chơi tiếp theo làm vỡ cơ thể cô và tâm trí cô từ cường độ tuyệt đối. Việc đó không mất quá nhiều thời gian trước khi cô có thể cảm thấy chính mình nhỏ giọt lần nữa và lần nữa với sự mong muốn, há hốc miệng trong những hơi thở cạn. Sự thôi thúc đau đớn bên trong cô theo cách nào đó ám chỉ là có lẽ đó là sự cuối cùng của cô, mỗi cái đâm vào mang đến cho cô đến bờ mép.

Atem nâng gương mặt mình từ ngực cô và nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô đang lấp lánh trong mồ hôi. Nếu anh sắp đi qua bờ mép bất cứ lúc nào bây giờ thì cô là thứ mà anh muốn thấy và tiến lên ngay trong kí ức đặc biệt này trong tâm trí anh. Dù anh có bị niêm phong lần nữa trong trò chơi ngàn năm hay băng qua thế giới bên kia thì anh cũng không bao giờ quên gương mặt cô, cơ thể cô, giọng nói của cô và mùi hương của cô.

Anzu nhìn chằm chằm lên đôi mắt của anh, chìm vào độ sâu màu tím. Hơi thở hổn hển của anh nóng lên những hơi thở ở những môi đang phồng to của cô và trộn lẫn nhanh chóng mùi hương của chính anh. Anh làm lệch chính mình tốt hơn. Những tiếng rên rỉ khoái lạc dành cho nhau tràn vào phòng cô. Anzu đưa đầu lên, cong mình vào anh với sự buông thả túm lấy cô. "Atem!"

Bắp thịt đầy hơi nước của cô túm lấy anh, khoảnh khắc của sự vẻ vang cuối cùng đã đến. Với tiếng thét cuối cùng của tên cô, toàn bộ cơ thể Atem rộn ràng và làm nóng khi anh làm tràn đầy tinh dịch vào bên trong cô cùng với việc Anzu bùng nổ trong nước hoa nóng bỏng của cô cùng lúc. (chú thích: nước hoa là từ văn vẻ ẩn dụ thôi) Những con sóng của sự ngất ngây thuần khiết đổ ầm qua họ. Anh ngã lên trên cô khi cô tháo hai cái chân mình ra khỏi cơ thể anh. Cả hai ráng sức và thở hổn hển quá mạnh để bắt lấy hơi thở.

Anzu cảm thấy yếu ớt, mệt mỏi – nhưng lạ là không quá kiệt sức như cô nghĩ. Không kiệt sức khi cơ thể Atem nghỉ ngơi lên cô. Hai cánh tay của anh nằm trên hai bên đầu cô. Không kiệt sức với sự đập rộn lên của tim anh vang dội trong ngực đang mở ra của cô. Thậm chí khi họ nằm nghỉ lặng lẽ cho thứ dường như là lâu. Cô thích thú mỗi giây mà cô ở bên anh.

Cuối cùng, Atem nhướng đầu lên, khoá cô trong ánh nhìn chằm chằm của anh. “Đây chỉ là một phân số của việc ta yêu em nhiều đến mấy.” Anh chà môi mình vào môi cô. “Và về việc em khiến ta yêu em sâu đậm thế nào.”

Anzu mỉm cười trong nụ hôn của anh trước khi nhìn chằm chằm trở lại vào anh đầy tình cảm. “Em có thể không bao giờ tưởng tượng ai khác yêu em như thế…” Cô phát biểu quá nhỏ giọng. “Không ai ngoài anh. Chỉ duy nhất anh…”

Đôi mắt tím của anh hơi mở rộng ra với cách thức mà cô nói việc đó. “Anzu…”

“Vâng.” Cô đợi anh kéo ra khỏi cô. Nhưng thay vào đó thì anh kéo tấm mền lộn xộn gần anh để che chính họ lên eo của họ. “Hả, Atem?”

Atem di chuyển gần gương mặt cô. “Để ta vẫn ở bên trong của em… hơi lâu hơn chút thôi hé…”

"Atem..." Cô nhắm mắt vào việc đó về việc anh vẫn còn khiến cô có cảm giác ân ái. Miệng cô bắt lấy miệng anh trong chốc lát.

Và anh bị hạ nốc ao bởi hành động của cô. "Anzu?"

"Ta cần tình yêu của em lần nữa. Ta muốn cảm nhận nó…” Anzu cố hôn anh một cách nóng bỏng nhưng anh làm đơ miệng cô với chính miệng anh. “Atem?”

“Không cần vội.” Anh hôn đảm bảo cô trước khi rúc vào đôi vú của cô. “Chúng ta có cả đêm mà.” Họ có ngày mai. Đêm sau đó. Mãi mãi cho nhiều đêm sẽ đến nữa.

Trăng tròn rắc đầy ánh sáng của nó tiếp tục trãi nó ra. Và trong suốt đêm đó, Anzu tiếp tục dựa lưng mình lên gối khi miệng Atem không bao giờ rời miệng cô. Không có lời nào, chỉ có sự chân thành. Hơi thở lặng lẽ. Chỉ có hai người họ, trần truồng dưới những tấm khăn trãi giường, nghe những âm thanh chèn chẹt ẩm ướt mềm mại của những nụ hôn của họ với việc đâm ra đâm vào lỗ lồn cô một cách nhanh chóng, nhẹ nhàng và chậm chạp của anh. Nhịp điệu nhạy cảm không bao giờ ngừng chảy. Và Atem không bao giờ trở nen mệt mỏi với chiếm hữu Anzu, với việc ở bên cô, với việc yêu cô. Mỗi đêm để anh lại luôn luôn ham muốn hơn nữa mà thôi.

Cách thức mà ta yêu em… Đó là điều mà ta dành cho em.

Không thể thỏa mãn được.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Nov 18, 2014 1:50 pm

Nhận xét: tình yêu của họ quá sâu đậm khiến cho cuộc làm tình kéo dài. Anh không thể thỏa mãn chính mình trong việc thể hiện tình yêu vì anh yêu cô quá nhiều. Fanfic đó đi quá sâu vào tâm lí và cảm xúc của họ. Một cuộc làm tình ngọt ngào I love you

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Nov 18, 2014 1:57 pm

Tên fic: Amorous Fears (rated M)
Tác giả gốc: Atemusluckygal
Thể loại: lãng mạn/đau đớn/an ủi
Lứa tuổi: Ma (18+)
Tình trạng: Fanfic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung: Khi Yami Yugi bắt lấy giữa tội lỗi đè vào, cõi lòng bối rối và sự khao khát nền tảng. Anh có thể làm gì. Với cõi lòng đen tối có khiến anh ngăn cách khỏi người mà có thể mang đến sự an ủi cho anh không? Yami Yugi x Tea
Link dẫn đến fic gốc:
https://www.fanfiction.net/s/10615006/1/Amorous-Fears-rated-M

Cảnh cáo: Fanfic có cảnh nóng 18+ nhưng mình không bôi trắng.

Nổi sợ hãi say đắm

Anh cảm thấy có lỗi, anh cô đơn và anh sợ hãi. Vị vua hiện tai tan nát, gần như không còn gì khác để cảm nhận.
Tội lỗi xuyên qua gần như con người anh. Đó là cái bóng theo sau anh và gặp anh ở tận gốc nơi mà anh cố chạy trốn. Sự kinh hoàng của điều sai lầm hút trong kí ức anh như vật kí sinh đang đói, sẳn sàng rút hết ý chí của anh để vươn lên. Cái nhìn chòng chọc của vẻ mặt ngây thơ của Yugi, hình ảnh số phận của cậu bé như thể là số phận tồi tệ nhất, cơ thể yếu ớt đang bị xé ra làm đôi bởi quái vật, cắt vào Pharaoh trong những nơi yếu ớt nhất. Vẻ mặt hoàng gia của anh bị phản bội bởi sự phán xét phi lí, ích kỉ đưa Yugi vào sự sụp đổ khủng khiếp. Yugi thậm chí là có nhận ra là chuyến hành trình kinh hoàng mà cậu sẽ bị kéo vào khi mà anh ra quyết định để thay thế chính cậu thay cho người nắm giữ tội lỗi của dấu niêm phong Orichalos không? Thay vì một kẻ đáng bị hình phạt khốn khổ không? Có thể một ai đó có lòng quá đen tối được giải phóng khỏi sự phạm pháp của anh ta sao?

Nỗi cô đơn thường đến ngay lập tức sau những chương tội lỗi và nỗi căm ghét chính mình. Giọng nói của Atem phát ra đến bất cứ cái gì đó giống Yugi trong tâm trí mình chỉ được đáp trả với sự vang dội chế giễu, nhạo báng của chính giọng mình. Giọng nói thia lia của anh xoắn lại trong sự méo mó, giọng độc ác mà anh không nhận ra. Con dao khắc 1 lỗ trong lòng anh, con dao của chính anh bằng chính bàn tay anh. Nộc độc gay gắt thoát ra từ viết thương không hình dạng trong linh hồn anh. Dấu niêm phong ngụ trong anh che đậy anh trong ảo giác, giữa những thứ được đưa ra hình ảnh tấm gương của anh để anh có thể nhìn chính mình trong chết dần. Lòng anh đang đen như khói lá phổi. Nó để lại cho anh sự trống rỗng, tan nát, cô đơn.

Nỗi sợ hãi mà anh đang đối mặt ngay lúc này, như thể là nỗi khiếp sợ mà bạn không ngờ đến. Yami Yugi, vua Ai Cập độc ác hiện thời, nhận ra thứ khiến anh sợ hãi nhất là chính anh. Anh sợ sự thiếu khả năng để đưa ra lựa chọn mà anh cảm thấy đúng và nghe có lí. Anh sợ cảm giác đang sôi sùng sục bên trong anh và mang đến hơi nóng suy yếu qua từng chút trong cơ thể anh. Anh sợ cô gái này, một trong những bạn thân nhất của anh, Tea.
Cô ngồi phía trước anh, bên trong sự an ủi và riêng tư mà căn lều của họ đang ở giữa sự hoang vắng. Cô ngồi phía trước anh, trong sự thoải mái của căn liều giữa hoang vu. Cô ngồi phía trước anh, trong sự an ủi và riêng tư của căn liều của họ ở giữa vùng hoang vu, trượt cooxe ngoài xuống làm lộ những đôi vú khỏe mạnh rúc vào một cách gọn gàng trong áo nịt vú bằng vải satin đen như gỗ mun. Nhưng tất cả việc Yami Yugi làm là nhìn trừng trừng vào mắt cô, run rẩy thống thiết, chạy vụt vào bức tường đối diện và trốn. Nhưng đó không phải là Tea, sự tiến tới của cô, ánh nhìn chằm chằm của cô khiến anh sợ hãi nhất mà là phản ứng mà anh muốn trao cho cô, sự buông của anh, sự quyết tâm của anh và trao vào những khao khát căn bản của anh khiến anh sợ dữ dội và thực sự trở thành khai hoa kết trái. Việc đó khác lạ không tin được. Nó đang tràn ngập. Nó không đúng.

Nhưng nó, bằng cách này cách khác.

“Không sao đâu nếu cảm thấy sợ.” Giọng nói êm ái của cô gái tóc nâu không có tay áo thoảng đưa vào tai anh như hương vị vani thanh khiết. “Không sao đâu khi cảm thấy cô đơn, sợ hãi, cần người bầu bạn. Anh không cần phải giữ bức tường cao của chính mình. Em trao niềm tin vào anh và bây giờ thì đến lúc anh cũng trao cho em sự nhã nhặn như thế rồi.”

Với cảm tính cuối cùng nấn ná trong tai Yami Yugi, điều tiếp theo anh cảm thấy là bàn tay dịu dàng, kêu gợi đang nắm ở phía trong đùi anh và cơ thể của anh nhanh chóng đầy kích thích. Nó mang đến cho vị Pharaong nỗi đau khổ của việc mất kiểm soát của tình huống và của chính anh. Sự nắm giữ yếu ớt của anh trong thực tiễn đã vị vỡ ra một cách mạnh mẽ và nó cảm giác như ở thiên đường cũng như cảm giác độc ác.

Yami Yugi không kiểm soát từng chú hơi thở thoát ra từ miệng anh trong việc gắng sức dữ dội và Tea chậm chạp trượt bàn tay lên ra xa hơn, không bao giờ phá đi sự liên lạc của đôi mắt mình với đôi mắt cô. Cô cố gắng khêu ra tiếng rên rỉ khàn khàn từ người đàn ông đang run rẩy dưới cái chạm vào của cô. Cô phải khiến anh cảm giác được sự bơ vơ để có thể chia sẽ nó với cô. Anh cần giải phóng gánh nặng này mà anh đã đeo mang quá nhiệt thành. Cô dựa vào anh. Đôi vú hăm hở của cô xoa bóp vào ngực anh khi cô hôn anh quá dịu dàng lên môi. Yami Yugi hầu như không phản nhưng có thể đưa mình để ngăn cô lại. Môi cô như cái gối nhung, quá mềm mại và cám dỗ. Cô nhận sự im lặng ưng thuận của anh với cô vào tai anh, cắn vào vành tai một cách trìu mến và nhẹ nhàng.

“Hãy tỏ yếu ớt với em đi, Pharaong.” Cô thì thầm vào tai anh, cảm thấy hơi thở ngắn không đều vào cơ thể cô. “Hãy cho em thấy tình trạng của sự yếu đuối của anh. Chia sẽ khoảnh khắc với em cho việc nó chỉ là khoảnh khắc duy nhất mà chúng ta có.” Môi cô trượt xuống cổ anh nơi mà cô đặt những nụ hôn lướt qua, ngọt ngào và nho nhỏ. Tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ miệng quyến rũ của Pharaong và cơ thể của anh run lên dữ dội khi Tea bắt lấy nơi mềm mại phía dưới lằn cằm của anh với đôi môi mềm của cô. Không có gì ít ỏi hơn là sự hành hạ thích thú.

Những sự khao khát đầy dục vọng nhanh chóng trở nên quá nhiều – đặc biệt khi bàn tay Tea đặt ở hang anh và bắt đầu xoa bóp ở những nơi mang đến anh vào bùa chú điên cuồng. Yami Yugi làm dịu chính áo khoát của mình và ném nó ở gần góc của căn liều. Anh đưa một bàn tay chà lưng cô và bàn tay kia nâng lên ngực cô chạy uyển chuyển qua áo nịt vú và thớ thịt dưới đó, rất nhẹ nhàng vắt vú cô. Miệng Tea lui lên đến vành tai anh lần nữa, phân phát những hơi thở nén lại và tiếng rên rỉ ngọt ngào vào trongt tai anh. Bàn tay anh trên lưng cô đi lang thang khắp nơi, dần dần đậu vào hông cô. Môi cô đi vuốt ve anh, trao đổi bí mật được che giấu của tình yêu và sự tự do khi Pharaong đã tìm ra sự sẳn sàng đáp trả nụ hôn của cô. Anh thẹn thùng, do dự nhưng anh thấy chính bản thân mình chậm chạp nhưng không chắc chắn, buông thả.

Nhưng cái cảm giác về nỗi sợ hãi không rời khỏi anh. Nó đã quay trở lại với sự báo thù đang bùng cháy.
Sau nụ hôn dài say đắm, Yami Yugi lùi ra khỏi cô, khỏi ngọn lửa, khỏi người phụ nữ xinh đẹp và tử tế đã chiến đấu rất mạnh mẽ để làm mất đi bức tường của anh. Hình dáng mảnh dẻ của anh bị suy yếu bởi những sự lung lay và run rinh. Anh bò trở lại cho đến khi lưng anh đập vào bức tường bằng vải của căn lều.

“Không… ta… ta không thể…”

Lấp đầy những cảm xúc sao lãng và sự ham muốn trống rỗng, gương mặt vẫn còn đỏ và sáng sủa của vị vua thuở xưa bắt đầu đổ mồ hôi. Sự nổ lực hít vào quá vượt mức bởi tiếng thổn thức của anh và những giọt nước mắt đọng từ đôi mắt anh trong sự tràn trề. Anh đưa đầu gối mình vào ngực anh và tìm kiếm sự sự mờ mịt trong cánh tay khoanh lại của mình.

Tea vẫn cứ ở chỗ cũ, lặng lẽ nhìn Yami Yugi rơi nước mắt. Đôi mắt cô khóc vì anh. Cô quá sợ hãi cho anh. Anh đã mất bạn tốt nhất của mình – đối tác của anh, chiến hữu của anh – vì sự quyết định sai lầm trong trò chơi được thao tác bởi ma thuật méo mó của thế kỉ xưa. Sự kinh sợ đặt vào anh với sự giới thiệu của con dấu Orichalos trong lòng anh mà cô không thể bao giờ tưởng tượng ra. Nó làm cho anh bất lực, căm ghét bản thân, không thể chiến đấu. Điều cuối cùng cô muốn là ảnh hưởng chính mình vào anh, tạo nên góc cảm giác của sự thất vọng để giảm cái đống đau đớn tan vỡ của anh.

"Em xin lỗi.” Cô xin lỗi, sau thời gian sự khóc lóc của Pharaong giảm xuống. “Em không có ý làm anh sợ hay là làm hại anh. Em chỉ là đang cố giúp thôi."
Sự im lặng là lời lời đáp lại của anh. Cô chấp nhận nó, với tới áo lá của mình khi giọng thốt lên ngăn cô lại.

“Tea… ta không thể để chính mình lôi kéo vào tội lỗi lần nữa.”

Lời nói châm lên như ong bắp cày trên lửa nhưng Tea chỉ có thể gật đầu và lao nước mắt dính từ gương mặt cô. Yami
Yugi nhìn đăm đắm chăm chú vào cô. Những giọt nước mắt còn lại của anh nhỏ giọt từ làn cằm của anh. Nó được xác nhận là cô đã chính yếu bước qua giới hạn của mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy kinh khủng như thế trong cuộc đời.

"Pharaong… đây không phải là tội lỗi. Muốn kế nối với người khác không phải là tội lỗi. Tình yêu không phải là tội lỗi.”

“Yêu ư? Tea, ta đã tỏ ra độc ác. Lòng ta nhiễm bẩn vì giận dữ và căm ghét. Ta không chắc là ta thậm chí có thể về thứ như tình yêu.”

Téa kiên quyết lắc đầu. “Không không không, anh không độc ác. Anh tử tế, dũng cảm, trung thành và trên tất cả… anh chỉ là một người đàn ông. Anh là mọi thứ mà em ngưỡng mộ và hơn nữa.” Cô bò về phía anh, thư thái là anh đã không phản ứng khi cô đến gần hơn. “Mọi người đều có mắc lỗi… và anh đang dự định sửa chửa chính mình mà. Chúng ta đều mang Yugi trở về. Việc đơn thuần đó chứng tỏ anh là tốt. Kẻ độc ác không biết hối hận đâu.”

Pharaong đơn thần là nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt màu tím cố định khi cô mang chính mình gần anh hơn. “Ta không thể làm đau em, Tea. Ta sẽ không có thể tha thứ cho chính mình. Bên cạnh đó thì đây không phải cơ thể của ta để sử dụng… theo kiểu đó.”

Có khoảnh khắc thất vọng khiến Tea dừng sự cử động; với nổ lực, cô ném nó phía sau mình. “Pharaong, ngài không biết là ngài đang làm đau em nhiều thế nào rồi sao? Khiến em quan sát ngài giấu mình khỏi thế giới, nghe ngài xem thường chính bản thân ngài, thấy ngài từ chối chính bản thân và tất cả sự vui thích trong cuộc đời này sao? Cảm thấy ngài từ chối tình yêu của em… Đó là điều đau đớn nhất lúc này. Ngài cần tình yêu, và bây giờ thì đó là món quà duy nhất mà em có thể trao cho ngài. Ngài, không phải Yugi.” Bàn tay cô nâng lên nắm chính bàn tay anh khiến anh nhìn chằm chằm vào nó một cách tò mò, tránh ánh mắt cô.

"Em yêu ta không?” Anh nhấn giọng hỏi.

Đó, câu hỏi áp lực. Cô đã tỏ ra điều đó, chính đáng rõ ràng, thời gian trước rồi nhưng anh sẽ khiến cô nói ra, trong giới hạn thông thường. Đó là anh. Câu trả lời thành thật và thẳng thắn là câu trả lời duy nhất mà anh hoàn hoàn chấp nhận. Cô không thể làm gì ngoài việc tôn trọng điều đó dù chính bản thân viễn cảnh của sự thú nhận châm vào cô sự kích động.

“Từ lâu bây giờ rồi.” Tea đáp lời một cách lúng túng. Yami Yugi giữ đôi mắt sụp xuống.

“Ta nghĩ là ta cũng đã biết từ lâu. Nhưng đó quá xa vời với ta về việc làm sao một người rực rỡ như em có thể yêu một người quá tăm tối chứ.”

"Chúng ta không chọn người mà chúng ta yêu, Yami Yugi. Lòng ta quyết định. Và như em đã nói yêu ai đó không phải tội lỗi. Đó là món quà mà em có thể tặng anh một cách riêng biệt bằng cả tấm lòng của mình.”
Yami Yugi nhìn cô một cách ngờ vực. Sau tất cả việc anh làm, những người mà anh tổn hại, những sinh mạng anh đã đe dọa, những lời thâm độc của dấu ấn ảnh hưởng ghi dấu lên môi anh mà cô vẫn còn yêu anh. Thứ tự tin và kiên quyết là điều gì đó đáng được khâm phục.

“Lòng ta bảo ta yêu em nhưng lòng ta cũng bị nhiễm bẩn bởi sự độc ác và bóng tối. Ta ước là không gây hại cho em, Tea. Em quá quý giá đối với ta.”

“Nhưng ngài không thấy sao, Pharaong? Ngài cần ánh sáng để chiến đấu bóng tối. Và anh sáng đến từ đâu chứ?”
Câu trả lời đúng ở đó trên đầu lưỡi của anh. Nó mở rộng ra phía trước anh trong hình dáng của một phụ nữ trẻ mà anh chưa bao giờ nhận thấy là anh thật sự quan tâm nhiều biết bao. Cô đang cho anh thấy cách để cứu vớt, ngoan cố với sự trung thành không dao động vào anh và anh là kẻ ngốc để từ chối những nổ lực của cô đặc biệt là lòng anh chỉ là muốn nó quá nhiều. Với mỗi sự kết nối của đôi mắt họ, màn bóng tối độc ác màu đen lạnh lùng trong anh bắt đầu tan ra và ánh sáng cô tạo lại mang sự ấm áp vào linh hồn anh mà anh chưa cảm nhận trong nhiều tuần rồi.
Không có ngôn từ trao đổi, chỉ có sự căng thẳng làm dày không khí trong căn liều. Máng nước của tình yêu và năng lượng ấm áp hòa hợp đôi mắt màu tím và màu xanh quý tộc trao đổi sự kết nạp của tình yêu bị giam cầm từ quá lâu rồi. Trong sự vội vàng của sự liều lĩnh yêu thương, môi họ đụng vào để tạo ra những nụ hôn cần thiết, khá ướt át mà mùi vị chỉ là đúng đắn. Những ngón tay làm rối trong tóc. Môi nhảy múa trong nhịp điệu của sự tự do những cơ thể làm hăng hái lần nữa cuộc sống và sự khao khát vào nhau.

Ở phía sau tấm chăn gần ngọn lửa, cả hai thở hổn hển qua mọi nơi, Yami Yugi bị Tea đẩy nhẹ trên lưng đang bắt đầu đè xoắn thấp vào cơ thể phía dưới của anh. Hai bàn tay anh nắm hông cô và hai bàn tay cô đậu chúng vào sàn nhà ở hai phía đầu anh. Gương mặt họ giữ gần nhau. Đôi mắt họ xuyên qua nhau. Họ trao đổi tiếng rên rỉ khoái cảm với mỗi cái đẩy vào của cô. Sự xúc động mạnh làm tràn đầy anh với sự hài lòng nó gần như cảm giác như tội lỗi nhưng anh khao khát cho điều đó. Sự bó sát trong quần trong của anh trở nên gia tăng sự thắt lại, hành hạ anh do đó…

Đột nhiên Tea bị buột lăn lên lưng với Yami Yugi ở phía trên. Cô kêu lên trong sự ngạc nhiên, mang đến tiếng cười phát ra của Pharaoh. Anh kéo quần ống ra, ẩm ướt vì mồ hôi và ném nó về phía mà anh đã văng áo của mình trước đó. Ngọn lửa nhỏ phản ánh tia sáng long lanh trên cánh tay và ngực anh và Tea kinh ngạc là cơ thể rắn chắc và sung sức của anh phát sáng thế nào trong ánh lửa. Cô chưa bao giờ thấy anh không mặc áo trước đó và thậm chí trong sự tưởng tượng hoang dã thì cô cũng không thể hình dung anh quyển rũ hơn là khoảnh khắc của anh lên phía trên cô quá kích thích như thế. Chỉ với việc nhìn vào anh thì âm đạo của cô cũng rộn lên.

Hai bàn tay anh trơn trượt con đường lên bụng và áo nịt vú của cô đối với anh, hơi khó, để cởi nút trước. Với đôi vú đầy đặn được giải phóng, núm vú hồng e thẹn của cô tự do cương cứng với sự nở rộng đầy đặn nhất. Cô cảm thấy chúng còn cương cứng hơn khi Pharaong chọc nhanh ngón tay lên chúng. Mỗi cái vú từng lượt trước khi vuốt ve cặp vú của cô một cách trìu mến bằng hai bàn tay mạnh mẽ của anh. Cảm giác mang đến cơn sóng của nhiệt độ đi đến ngón chân và lưng cô và quần lót màu bạc có ren hình hoa vân anh của cô đang hấp thu sự ẩm ướt của chất lỏng đang chảy ra từ âm đạo của cô.

Nhắm mắt, Tea không thể thấy đôi môi Yami Yugi đang tiến đến cổ cô cho để khi cô cảm giác những nụ hôn dài nóng bỏng phía dưới lằn cằm của cô như lúc nãy cô vừa làm. Nó gây nhột và khoái cảm cùng một lúc. Cơ thể cô nặng trĩu với việc nổi da gà. Cô có thể cảm thấy sự cương cứng của anh qua quần trong đang dò đùi cô, thỉnh thoảng chà qua quần lót của cô.

“Dường như em đang tạo quái vật trong ta.” Yami Yugi thì thầm vào tai cô như cô cũng đã làm thế với anh. Giọng nói dịu dàng thấp quấn cơ thể cô trong sự ấm áp nhạy cảm. Hai bàn ta của anh tiếp tục mơn trớn cô thậm chí quá trơn trượt.

“Đừng dừng lại.” là tất cả thứ mà cô có thể nói.

Những nụ hôn kéo lê xuống cổ cô, đến ngực cô rồi đến đường khe giữa hai vú cô. Tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ được đẩy ra từ cổ họng Tea khi Pharaong nhận cái nụ đang đang căng cứng giữa hai răng của anh và rồi bọc nó trong miệng anh. Cơ thể của cô bỏ sự điều khiển của cô, nhấp nhô phía dưới anh trong sự đáp lại. Lưng cô cong lên và đẩy ngực mình một cách khao khát lên anh khi Yami Yugi mạnh mẽ ghim cánh tay trên của cô vào sàn nhà. Lưỡi anh hăng say liếm núm vú của cô trong khi xoay tròn cái núm vú kia trong ngón tay, khoáng cự lại sự co giật không cố ý của cô. Anh chà xát dương vật cương cứng của mình trực tiếp giữa hai cái đùi đang tách ra của cô, thức tỉnh âm vật cô với sự tiếp xúc.

“Lấy em đi.” Tea rên rỉ khi ngón tay cái của anh nhấn nhẹ vào âm vật của cô. “A A A… Pharaong… xin…”
Pharaong chỉ cười thầm vào cô, trêu chọc cô với ánh mắt của anh và cúi thấp đầu để đặt một nụ hôn tao nhã vào môi cô. “Em có thể nói cho ta điều gì đó trước không?”

Với biểu hiện bối rối trên gương mặt cô, Tea gật đầu.

“Dù sự độc ác mà ta đã chạm trán, sự kinh hoàng của dấu ấn ngấm trong ta, đối đầu với khả năng không bao giờ gặp Yugi lần nữa và tội lỗi đã đe dọa xé linh hồn ta làm hai, cái này… sự trao đổi với em… là thứ mà ta sợ hãi hơn tất cả. Em gây sợ hãi cho ta hơn là con dấu định mệnh xấu xa nhất có thể xử phạt ta. Cám ơn vì dạy ta đừng sợ hãi. Cám ơn vì tấm lòng vàng mà em đã tặng ta để ta sẽ luôn luôn trân trọng nó. Em biết ta cần gì… và em không dừng lại cho đến khi ta sẳn sàng nhận nó. Em là 1 vị cứ tinh nhân ái, người mà ta biết ơn.”

Nụ cười nhe răng vui tươi mở rộng môi cô gái ở phía dưới anh, đôi mắt cô và làn da trắng hồng phát sáng vì ánh lửa cung cấp. Đôi má cô giữ màu đỏ thẹn thùng, ngực cô căng phồng vì hơi thở trầm trọng. “Em sẽ luôn yêu anh, Yami Yugi. Xin hãy nhớ điều này lần sau khi anh đối mặt sự nguy hiểm, khi anh cảm thấy nghi ngờ hay sợ hãi. Em ở đây với anh.”
Đó là lúc lòng anh được lấp đầy, tràn trề tình yêu và hi vọng mà anh đã nghĩ là anh sẽ không bao giờ cảm giác lần nữa. Không thể kìm chế lâu hơn  nữa, nhu cầu nền tảng vẫy gọi anh, Yami Yugi kéo quần trong ra để hé lộ chính cặc anh, bắt vào cái nhìn chằm chằm tò mò của cô về chiều dài ấn tượng của nó. Cô chỉ trao anh một khoảnh khắc để nhìn trước khi những ngón tay cong qua mép của quần lót cô rồi kéo quần lót xuống đùi đang tách ra của cô. Sự ẩm ướt của cô dinh dính vào mặt đáy của quần lót trong thời gian ngắn trước khi đi ra hoàn toàn.

Bằng ánh nhìn cuối cùng vào gương mặt cô, xác nhận sự hài lòng của cô, Pharaong trượt vào trong cô, cảm giác cơ thể của cô căng lại vì độ chặt vừa vặn. Nhưng cô sẳn sàng cho anh khi anh đi vào trong cô hoàn toàn. Khi cả hai chưa làm tình trước đó thì cả hai mất một khoảnh khắc để thưởng thức nó, chống lại hơi thở cùng nhau. Tim họ đập không ngừng. Tea sốt sắng quấn hai đôi chân sức lực của người vũ công quanh eo anh và họ di chuyển theo điệu nhảy của chính họ, làm tình ngọt ngào nhất của cuộc sống của họ trước ngọn lửa kêu lốp bốp. Đó là sự mật thiết của sức mạnh linh hồn, tinh thần, thể chất. Mắt họ không bao giờ rời khỏi nhau, nhìn chằm chằm vào nhau với miệng họ tách ra vì hơi thở hổn hển.

Sự giải phóng đến quá nhanh đối với anh nhưng khó mà kéo dài lâu vì âm đạo thắt chặt, trơn tru siết chặt cặc anh với mỗi cái đẩy vào. Năng lượng của anh rời khỏi anh trong sự vội vàng, Yami Yugi ngã sụp vào Tea và cô bắt anh với đôi vú căng phồng và cánh tay trìu mến. Cơ thể của họ trơn bóng với mồ hôi và gió núi mạnh mẽ làm mát họ. Trượt ra khỏi cô, anh lăn bên cạnh cô vào lưng anh, thở hổn hển cho không khí.

“Ánh sáng đang mạnh hơn bây giờ.” Anh đơn thuần nói. Và với nụ cười e lệ, anh nói thêm vào. “Rồi lần nữa. Ta chắc là nhiều người nói thế sau khi làm tình.”

Cười khúc khích, Tea lăn qua một phía của cô và đặt đầu cô lên vai anh. “Em sẽ trao anh nhiều ánh sáng mà anh cần. Nhưng anh phải giữ mạnh mẽ.”

Ôm cô bằng cánh tay, Pharaong không lâu sau khuất phục tình trạng buồn ngủ nặng nề vẫy gọi tâm trí anh nghỉ ngơi.

“Ta sẽ. Ta nghĩ là em đúng. Tình yêu là nguồn ánh sáng mạnh mẽ nhất có thể. Em biết thứ đó.”

Cô gái tóc nâu dễ thương bên cạnh anh chỉ có thể lầm bầm "mmhmm" trước khi đôi mắt cô nhắm lại, giấc ngủ cũng đi qua cô rồi. Với cả ngày dài phía trước họ, sự nghỉ ngơi đầy đủ là cần thiết lúc này hơn bao giờ hết.
Thời gian lâu khi Tea chìm vào giấc ngủ, anh thì thầm “Ta yêu em” rồi đặt nụ hôn cuối cùng lên trán cô. Tâm trí anh đưa anh ra khỏi làm khuây khỏa trong tâm trí vô ý thức của anh, giấc ngủ dễ dàng nhất và bình yên nhất mà anh có trong quá lâu rồi.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Dec 23, 2014 1:32 pm

Nhận xét: Đó là 1 fanfic tràn đầy cảm xúc, chăm sóc và quan tâm. Cô trao cho anh món quà thỏa mãn ham muốn của anh như thể trao cho anh ánh sáng đi vào trong tâm hồn đen tối của anh vì bản thân cô là ánh sáng. Sau khi đã hấp thụ ánh sáng từ trong cô, anh đã bình thản và trấn tỉnh.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Dec 23, 2014 2:03 pm

Giáng sinh vui vẻ nhe.
Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 63315762
Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 63315895
Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 63315906
Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 63315745
Fic dịch: YugiOh  
Tên fic: Merry Christmas, Atem
Tác giả gốc: Petit Angel Girl  
Cặp đôi: Atem / Anzu  
Thể loại: lãng mạn
Lứa tuổi: K(5+)  
Tình trạng: Fic oneshot  
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki  
Tóm tắt nội dung: Đó là lễ Giáng sinh đầu tiên của Atem và cả nhóm quyết định dạy ai mọi thứ về nó. Mọi thứ…

Giáng sinh vui vẻ, Atem

Đó là một ngày lạnh lẽo ở thành phố Domino và Pharaong hiện thời đang bước xuống con phố cùng với người bạn, Yugi Moutou. Thật ra, kể từ khi Atem nhận được chính cơ thể của mình thì cả hai xem chính họ như anh em, cho anh được nhận vào gia đình Yugi không lâu sau đó.

Và hôm nay, cả hai đang trên đường đi đến gặp mặt những người khác ở nhà Tea để chuẩn bị cho bây giờ thì chưa đến một tuần cho đến khi lễ giáng sinh. Nhưng bây giờ khi anh nhìn xung quanh con phố thì mặt đất phủ đầy tuyết và những ánh đèn sáng và trang trí, anh có một bí ẩn khác cần được giải quyết… Lễ giáng sinh là gì?

“Yugi?”

“Hả?”

Chính xác thì lễ giáng sinh là gì? Và tất cả những thứ trang trí kì lạ này là sao?”

“Đó là ngày lễ đặc biệt! Và nó…” Họ đi tới nhà Tea chỉ vừa khi Yugi hoàn thành việc giải thích và bước lên đến cánh cửa.

“Tất cả những bạn bè sẽ giải thích tất cả cho anh, Atem. Chỉ là đợi ở đây xem.”
Khi Yugi mở cửa, Atem há hốc miệng, đôi mắt anh mở rộng trong sự kinh sợ. Phía trước anh là cảnh tượng xinh đẹp.
Khi anh nhìn chằm chằm về căn phòng thì anh có thể thấy là bạn bè anh ở phía bên phải anh đã làm việc trang trí cây giáng sinh, đã xả rác với nhiều giấy gói quà. Có những cây nến thắp sáng với những vòng kẹp màu vàng trong những cửa sổ đưa đến ánh sáng rực rỡ kì quái, êm ái. Và ngay ở phía trên là nơi giữ lửa, là tập hợp máng và những đôi vớ màu sắc truyền thống được treo lên.

Ở chính giữa căn phòng, anh có thể thấy lối vào nhà bếp nơi mà bên trong từ nơi anh có thể nhìn thấy là bữa ăn tối giáng sinh nào đó và những cái bánh vẫn còn tươi ở trên lò và radio đang chơi những bài hát giáng sinh, lối đi vào với bộ quần áo kì lạ treo phía trên – đối với anh thì lạ lẫm lúc này là cây tầm gửi- và bên cạnh đó thì một cái tủ sứ lớn, đựng đầy những đồ dụng cụ bàn ăn vô giá như thể vài con búp bê kimono được làm tay trong điều kiện mát lạnh.

Anh cũng bắt cái nhìn thoáng qua của ghế dài của căn phòng gia đình và một cái ti vi trông có vẻ đang phát giáng sinh đặc biệt. Và ở bên trái anh thì có đồ đạc được làm tay cộng dây đang giữ vài cái trang trí chuyển động cho lễ giáng sinh, cái hộp âm nhạc và đồng hồ gỗ nhỏ. Và phía sau anh trên cửa vòng hoa với vòng cung màu đỏ.

"Ohh…" là tất cả mà anh có thể nói trong tình trạng kinh ngạc trước khi Tea quay lại mỉm cười vào họ. Cô mang cái nón ông già nô en trên đầu và trang phục bao gồm quần bằng vải bông màu xanh da trời và áo khoác màu hồng với vớ màu trắng.

“Này, các bạn! Các bạn làm nó rồi! Sẳn sàng giúp đỡ việc trang trí cây chứ?”

“Bạn cá hé!”

“Có vài rượu nóng đánh trứng trong tủ lạnh nữa trong trường hợp các bạn khát nước.”

“Cám ơn Tea. Tôi ổn bây giờ mà. Thế còn anh, Atem? Um… Atem?”

"Ừ!” Anh thoát ra khỏi trạng thái như hôn mê, nhìn qua họ. “C-cái gì?”

“Anh có thể có gì đó uống nếu anh muốn.” Tea lập lại. Anh gật đầu và cô dẫn anh vào trong nhà bếp. Trong khi cô mở tủ lạnh để lấy ra rượu nóng đánh trứng thì Atem nhìn qua nơi chiếc bánh ngồi ở phía trên bếp trên tấm khăn bánh, chú ý là chúng vẫn chưa đóng băng. Đóng tủ lạnh và bìa cứng trong tay, Tea nhìn qua họ. “Những thứ đó vẫn còn lạnh chút chút. Chúng ta sẽ trang trí chúng cho đến khi chúng ta hoàn thành với cái cây. Sẽ giúp đỡ chứ?”

"Hở?" Anh nhìn qua khi cô cười khúc khích với nụ cười dễ thương khiến mà Atem hơi ấm lên. “Ừ hừ, chắc chắn rồi!” Anh vội vàng đáp lời khi anh cố giấu điều đó. “Nghe thú vị đấy…”

“Ồ nó rất vui. Tin tôi đi…”

Trong khi trở lại ở phòng khách…

“Này, Yugi…” Joey thì thầm. “Bạn có thấy điều đó không?”

“Ừ.” Anh gật đầu, thì thầm trở lại.

“Cả hai Atem và Tea đi qua cây tầm gửi mà không nhận ra. Nhưng chúng ta sẽ phải nghĩ ra cách để họ ở dưới đó. Sau tất cả thì đều đó quá tuyệt đối là họ thích nhau. Đó là thời cao điểm để họ chứng minh việc đó! Và tôi nghĩ rằng tôi chỉ là biết cách để làm việc này…”

Sau đó, với việc hoàn thành trang trí cây. Bây giờ là lúc để rắc đường và trang trí bánh. Và sự phân loại theo dạng là! Cây, thiên thần, vòng hoa, người tuyết, tuần lộc, ông già noen, ống kẹo, những ngôi sao, đồ trang trí… thậm chí là người bánh gừng!

Mọi người lấy bánh bắt đầu trang trí từ những cái ống. Atem không biết nơi bắt đầu. Anh quyết định bắt đầu với người tuyết và lấy một cái lên cùng với ống nhỏ trắng đóng băng. Nhưng không may là anh bóp nó hơi mạnh nên không chỉ là nhận lấy quá nhanh mà còn dính vài bọt nước lên mũi và má anh.

Mọi người quay lại thấy việc đó cười lớn bao gồm cả Tea, gần như ve vãn, lau kem khỏi mũi anh và vào trong miệng anh với ngón tay. Atem đỏ mặt lần nữa nhưng rồi cười, vọt ra một đốm trên mũi Tea với kem lòng trắng trứng màu đỏ. Rồi họ chị cười lớn tiếng lần nữa.

Sáng hôm sau – sáng Giáng sinh – mọi người trở lại nhà Tea cho quà và những bánh snacks còn lại. Và mọi người ở quanh nhà bếp, Joey quyết định đến lúc đặt kế hoạch vào hành động rồi. Bánh nóng đánh trứng trên quầy bếp và cái tách trong tay, anh ‘tình cờ’ để nó trượt khỏi cái nắm chặt của mình và làm nó loang ra.
Tea và Atem, đang trò chuyện trên ghế dài, nghe tiếng vỡ và vội vã điều tra, dừng lại chỉ là ở bên ngoài lối vào nhà bếp – và phía dưới là cây tầm gửi…

"Joey!" Tea thốt lên, giận dữ và phiền hà vì không chỉ một trong những cái tách của cô bị bể mà ý nghĩ về việc lau chùi nó là thứ đầu tiên trong buổi sáng. “Anh đã làm gì cho nó vậy?”

Nhưng chàng trai tóc vàng chỉ cười khúc khích với nụ cười tự mãn chỉ lên phía trên. Và khi Atem và Tea nhìn để xem nơi mà anh đang chỉ vào thì cả hai đỏ mặt dữ dội. Tea là người đầu tiên nhìn vào Atem, đang nhìn vào cô.

“A-Atem…?”

"Ừ, hả, Tea…?"

"Có một truyền thống Giáng sinh nữa mà chúng tôi cần dạy cho anh về…” Cô đáp lời anh khi cả hai nhìn chằm chằm vào mắt nhau.

“Đó là gì…?”

Nhưng không có sự đáp lời khi cả hai chậm chạp dựa vào, môi Tea chạm vào môi Atem trước. Với sự tiếp xúc, mắt anh mở rộng và mặt anh ửng đỏ khi đỉnh tóc anh và tâm trí anh tê liệt. Tea chia sẽ sự đỏ mặt đậm nhưng dịu dàng của chính đôi má cô. Nhưng cả hai chậm chạp thư thái khi Atem chậm chạp quấn cánh tay quanh cái cổ mới nhận thấy của người yêu của anh. Và sau khoảnh khắc đó thì họ chậm chạp kéo ra.

“Giáng sinh vui vẻ, Atem…”

“Giáng sinh vui vẻ, Tea…”

Rồi cả hai hôn một lần nữa. Đó là Giáng sinh đầu tiên của Atem. Và đó là một ngày lễ mà anh hoặc không ai trong số họ… sẽ bao giờ quên.

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 14 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 14 trong tổng số 17 trang Previous  1 ... 8 ... 13, 14, 15, 16, 17  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Các truyện ngắn biến thể về Atemu / Anzu
» Các truyện ngắn về Atemu / Teana
» Truyện về Yami (Atemu) và Anzu cho fan làm bằng video tiếng anh
» Atemu x Anzu mãi mãi ^_^
» Các câu chuyện về tình huống ngắn ngủi trong cuộc sống của Atem/ Anzu

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết