Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Fic dịch YugiOh (Yami Yugi / Anzu): Ngôi nhà nhỏ của sự ghê rợn

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Fic dịch YugiOh (Yami Yugi / Anzu): Ngôi nhà nhỏ của sự ghê rợn Empty Fic dịch YugiOh (Yami Yugi / Anzu): Ngôi nhà nhỏ của sự ghê rợn

Bài gửi by Atemu x Anzu Mon Nov 11, 2013 9:16 pm

Fic dịch: YugiOh
Tên fic: Little House of Horrors
Tác giả gốc: Becca-Loves-Yuge  
Người dịch: Daisy_girl
Cặp đôi: Atem / Anzu
Thể loại: lãng mạn/ kinh dị
Lứa tuổi: T(13+)
Tình trạng: Hoàn thành gồm 5 chương

Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki

Tóm tắt nội dung:
Yugi muốn Anzu dạy Yami Yugi về Halloween. Để làm thế cô cho phép anh giúp việc cho cô ở căn nhà ám ảnh. Nhưng không lâu sau họ nhận ra rằng không phải mọi thứ là thứ xuất hiện trong căn nhà. Cùng lúc đó, thậm chí là họ phát sáng.


Link dẫn đến fic gốc:
http://www.fanfiction.net/s/7348146/1/Little-House-of-Horrors

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Fic dịch YugiOh (Yami Yugi / Anzu): Ngôi nhà nhỏ của sự ghê rợn Empty Re: Fic dịch YugiOh (Yami Yugi / Anzu): Ngôi nhà nhỏ của sự ghê rợn

Bài gửi by Atemu x Anzu Sat Nov 01, 2014 8:58 am

Chương 1: Halloween với Yami Yugi

Sự mát mẻ đã rời đi, màu của vàng, nâu và đỏ dập dờn trong sàn nhà sau điệu múa trong cơn gió lạnh. Tất cả mọi nơi trong thành phố Domino, mùa thu và sự trang trí cửa sổ ở tiệm cho Halloween đang hiện ra trong những cửa sổ cửa hàng và trong sân nhà. Sự háo hức kêu vù vù trong không gian khi những người dân đang nhộn nhịp thưởng thức cái tươi mát của sự biến đổi mùa. Những cái quần ngắn được thay thế bằng quần dài và quần jean.

Sự thưởng thức này cũng xảy ra giữa một nhóm bạn rõ riệt. Một nhóm 4 thanh niên và một ông lão đang ở dưới lầu ở khu vực cửa hàng trò chơi và sự kết hợp ngôi nhà. Những thanh niên này đang giúp ông lão đặt lên trang trí. Tấm quảng cáo của vài quái vật đấu bài đáng sợ hơn được thay thế bằng những con quái vật trông lôi cuốn. Mạng nhện và những cái đèn lấp lánh màu cam lơ lửng trong cửa sổ.

Yugi Mutou nhìn liếc lên người bạn thơ ấu của mình, Anzu Mazaki, khi cô gái cao hơn đang bắt đầu móc những cây đèn cuối cùng vào phía trên cửa sổ mà cậu đang giữ lỏng lẻo sợi dây thừng. Mái tóc màu sô cô la của cô xả từ phía sau tai cô, che mặt cô và bàn tay anh táy máy đưa đến để gạt những lọn tóc bóng mượt phía sau trở lại chỗ cũ.

"Anzu, bạn định lên kế hoạch gì cho Halloween vậy?” Anh hỏi cô, gần như làm lãng trí chính mình.

Anzu đã hoàn thành việc móc dây thừng rồi quay lại đối diện cậu. Cô mỉm cười một cách ngọt ngào khi cô đẩy mái tóc phía sau tai. “Mình sẽ làm việc ở Ngôi nhà Ma. Đó chỉ là làm từ thiện và nhận thấy dịch vụ cộng đồng. Thêm vào đó thì nó hoạt động bởi sự hướng dẫn khiêu vũ của tôi và cô ấy muốn chúng ta ở đó. Thế còn bạn?” Cô lấy những dây thừng thòng lọng  từ Yugi để hoàn thành việc quấn chúng quanh cửa sổ.

Yugi nhìn cô khi cô làm việc “Mình sẽ giúp ông phát kẹo ra ở đây như thể mình vẫn thường làm. Nhưng mà làm việc ở ngôi nhà Ma nghe có vẻ vui nhỉ. Và…” Cậu nhìn thoáng vào nơi mà những người khác đang trêu đùa một cách vui vẻ rồi cúi gần cô hơn. Cô cảm nhận sự nghiêm túc của cậu và cũng cúi gần hơn nữa. Hai bàn tay cô vẫn còn ở trên những cây đèn.

“Đây là Halloween của Yami Yugi và nếu bạn ấy vẫn còn ở quanh đây trong chốc lát thì mình muốn bạn ấy biết về truyền thống của thời đại này. Mình sợ là bạn ấy có thể cảm nhận bóng tối của màu này. Nhưng nếu bạn ở bên thì bạn ấy có thể là không bị áp đảo bởi bóng tối. Bạn nghĩ là bạn ấy có thể làm việc ở Ngôi nhà Ma với bạn không?”

Anzu chớp mắt trong sự ngạc nhiên. Yugi đang kêu cô làm việc với Yami Yugi sao?” “Ừ… chắc chắn rồi, Yugi. Mình không bận tâm và mình đã có sự vui vẻ với bạn ấy vào lần chúng mình hẹn hò trước mà.” Cô thẹn thùng, nhận ra là cô có lẽ không nên nói việc đó.

Yugi mỉm cười rạng rỡ. “Tốt! Cám ơn, Anzu! Nhưng chỉ là cố giữ Yami Yugi không phải làm điều gì quá đen tối ở căn nhà nhé.”

Anzu nhún vai. “Không vấn đề, Yugi. Cô Suzuki chỉ muốn chúng tôi, những người vũ công sắp xếp làm việc bên ngoài để chúng ta được nhìn thấy thôi. Thứ gì đó là thị thường vậy. Yami Yugi có thể thu vé với mình.”

“Khi nào bạn ấy cần gặp bạn?” Cậu hỏi khi họ quay trở lại dựng những cây đèn.

“À, chúng ta bắt đầu trang trí vào ngày mai. Vậy mình sẽ gặp bạn ấy ở đây và đưa bạn ấy đến ngôi nhà. Chúng mình sẽ trãi qua ngày mai trang trí và rồi chúng mình sẽ mở Halloween cho ngày cuối tuần kế tiếp vì đó là Halloween.” Anzu buột những cây đèn cuối cùng và cả hai thanh niên mỉm cười với công việc của họ.
Yugi bật công tắc sẽ làm hiện ra sự trưng bày trên những cây đèn màu cam đang nhấp nháy chớp chớp vào họ. Họ đập tay rồi quay lại nhìn vào cửa sổ của Jonouchi và Honda và gầm gừ. Nó hoàn toàn là… vật đổ nát. Họ thở dài và đi đến cửa sổ của họ, bắt đầu gom những mảnh vỡ cố trang trí.

X

Yami Yugi đợi ở cửa hàng để Anzu xuất hiện. Cánh tay trần trụi của anh khoanh laị qua ngực và anh tiếp tục nhìn thoáng qua vào cái đồng hồ đang chạy tích tắc trên tường.

'Bình tĩnh nào, Yami Yugi. Anzu sẽ đến sớm thôi.’

Yami Yugi cau mày. ‘Mình bình tĩnh. Chỉ là mình không thích sự ngạc nhiên thôi, Yugi.’

Anh nghe Yugi cười thầm. ‘Bạn sẽ thích thứ này. Sẽ vui.’

Trước khi Yami Yugi có thể trả lời câu hỏi khác thì anh cảm thấy Yugi tan biến trong căn phòng tâm trí của mình và đóng cửa. Yami Yugi được hoàn toàn điều khiển. Anh thở dài một lần nữa vào đồng hồ chỉ vừa di chuyển từ khi anh nhìn vào lần cuối.

Đôi mắt màu sẫm của anh cắt đến cánh cửa trước khi anh nghe tiếng nó mở ra và tiếng chuông hòa âm thông báo ai đó đang đến. Anzu đứng ở đường cửa, cười vui vẻ trên gương mặt cô. Cô mặc một bộ quần jean màu tối như da và ở phía trên màu hồng phù hợp bó chặt. Yami Yugi hơi đỏ mặt khi anh nhận ra là anh thích cách thức mà bộ đồ bó đúng vào những đường cong nữ tính của cô và cách thức mà cổ dưới của cô cúi xuống và để 1 khoảng ngắn chìa ra một cách mềm mại được nhìn thấy.

Yami Yugi lắc đầu để guột rửa ý nghĩ. Anzu là bạn anh. Anh không thể nghĩ về cô như thế.

"Này Yami Yugi! Yugi có bảo bạn là chúng ta sẽ đi đâu không?” Cô hỏi, bước vào cửa hàng trò chơi.

Yami Yugi nhìn chằm chằm mạnh mẽ vào đôi mắt màu safia của cô. “Bạn ấy vẫn chưa nói gì với mình cả. Tuy nhiên, mình nghĩ là có gì đó để làm với tất cả sự trang trí lòe loẹt mà mình thấy ở mọi nơi.” Anh gật đầu đến nơi con nhện làm bằng vải sờn treo vào một góc, thứ gì đó mà Jonouchi đặt lên vào ngày trước.

Anzu cười to. “Vâng, một số trang trí thì lòe loẹt nhưng đó chỉ là một phần giải trí. Nó được gọi là Halloween.”
Yami Yugi nhướng chân mày đen. “Halloween sao?” Anh cảm nhận là từ mới.

Anzu nhìn liếc qua đồng hồ. “Ồ, nhanh nào. Chúng ta chạy đi trễ rồi. Thôi nào. Mình sẽ giải thích trên đường đi.”
Yami Yugi gật đầu và đi theo sau cô khi cô rời khỏi cửa hàng, hướng ra khỏi thành phố. Khi anh gia nhập cô ở bên cạnh thì cô bắt đầu nói lần nữa. “Nguồn gốc thì Halloween được gọi là Mọi Sự Kiện Thánh Hóa. Tất cả văn hóa cổ đại và nhiều tôn giáo nghĩ rằng một ngày nào đó những linh hồn của người chết sẽ đi đến. Nhưng bây giờ thì nó chỉ là đêm vô hại của căn nhà ma, mặc đồ và lấy kẹo.”

Yami Yugi nhìn liếc qua quanh mình khi mà những ngôi nhà trở nên tách biệt xa hơn và lớn hơn và nhìn cũ hơn. “Và việc này có gì liên quan đến mình?” Anh hỏi, nhận ra là quá trễ cho âm thanh gay gắt của mình. Anh cảm thấy một cơn đau nhói khi anh thấy Anzu hơi nhăn mặt.

“Yugi chỉ muốn mình nói với bạn về điều đó. Và mình đang làm việc ở ngôi nhà ma năm nay và Yugi nghĩ là sẽ vui đối với bạn nếu bạn giúp mình. Nhưng… bạn không phải làm đâu nếu bạn không muốn.” Yami Yugi có thể thấy nổi đau buồn cô giấu trong đôi mắt mình.

“Mình muốn mà.” Và anh không nói dối. Giúp đỡ cô có thể là… niềm vui như cô nói. Và anh thích thú trãi qua thời gian với cô.

Anzu mỉm cười rạng rõ với Pharaong hiện thời. Anh đáp trả cô nụ cười nhè nhẹ. “Vậy, một người làm gì ở ngôi nhà ma?”
Anzu mím môi và nghĩ về khoảnh khắc đó, tự hỏi cách thức giải thích. “À, người ta đi qua đó và sợ hãi. Nhưng chúng ta sẽ không đi qua. Chúng ta sẽ giúp trang trí rồi thu vé vào cửa. Và nếu bạn muốn thì bạn có thể mặc trang phục.”
Yami Yugi nhướng mày bối rối. “Người ta đi qua căn nhà để sợ hãi à? Sao họ muốn làm vậy?”

“Đó là phần của ngày lễ. Và nó không phải là quái vật thật hoặc gì cả. Chỉ là con người trong trang phục.”

“Và trang phục là gì?” Yami Yugi tiếp tục hỏi.

"Ừ… Cải trang làm một nhân vật hay gì đó. Như làm ma hoặc thây ma chẳng hạn.” Cô cười khúc khích hơi đánh khủy tay anh. “Một xác ướp.”

“Ha ha.” Yami Yugi cười to một cách khô khan.

“Nhưng điều bây giờ là cải trang làm quái vật đấu bài. Như Phù thủy bóng tối.”

“Và người ta ước ao làm vậy vì…?”

Cô nhún vai cười lớn. “Đó là thú vui.”

“Bạn sẽ mặc… trang phục chứ?” Anh hỏi.

Cô nhe răng cười. “Mình bắt đầu thử mặc tối qua rồi.”

“Bạn mặc trang phục là gì?”

Anzu cười thầm. “Đó là sự ngạc nhiên.”

Yami Yugi rên rỉ trong thâm tâm. Anh đang trở nên ghét từ ngữ đó. Sao mà mọi thứ là ngạc nhiên chứ?

Họ tiếp tục một cách im lặng. Không lâu sau họ có thể nhìn thấy tòa nhà lớn 5 tầng. Nó được nhìn thấy rõ hơn vào ngày tốt hơn. Màu xám, khi mà màu trắng bị tróc ra, các cửa sổ bị vỡ tan và bãi cỏ bị bỏ hoang. Một hàng rào đổ nát, cùng màu săc với ngôi nhà, tiếp giáp với sân. Một nhóm thanh niên và người lớn trẻ bị tụm lại trong bãi cỏ lộn xộn.
Khi họ đến gần hơn, Anzu kêu lên và vỗ đầu cô. “Tuyệt.”

Yami Yugi di chuyển gần hơn đến cô. “Có chuyện gì sao, Anzu?”

Cái nhìn chằm chằm của Anzu trượt từ nhóm 3 chàng trai tuôỉ thanh niên đến Yami Yugi. “Không thật sự. Mình chỉ là không thích những chàng trai đó lắm. Họ là người đồi trụy và mình khá là ngạc nhiên là cô Suzuki cho phép họ giúp đỡ đấy.”

Đôi mắt sẫm của anh thu hẹp lại. “Họ có đem đến những rắc rối không?”

Sợ hãi ánh nhìn trong đôi mắt anh, Anzu nắm hai bàn tay anh. “Không, không. Với rất nhiều người lớn ở đây thì họ không mạo hiểm làm gì đâu.”

“Nếu bạn nói vậy.” Yami Yugi đáp lại một cách lặng lẽ khi anh theo sau Anzu qua sân và rồi đi lên những lầu thang kêu cót két của cổng vòm rộng rãi. Anh giữ bàn tay mình gần lưng cô, sợ là cô sẽ ngã vào lầu thang ở dưới.
Ở cổng vòm, một phụ nữ ở tuổi đầu 30 đang kiểm tra những mảnh giấy trên bìa kẹp hồ sơ. Mái tóc màu đen của cô cột trong một búi chặt và cô mặc quần jean và áo sơ mi màu đen. Cô mảnh dẻ một cách đáng ngạc nhiên và rắn chắc so với một phụ nữ ở độ tuổi của mình. Cô nhìn lướt lên khi Anzu bước vào tấm ván đang kêu lớn. Cô mỉm cười mở rộng vào họ.

“Em Anzu! Rất tuyệt là em đến! Và em mang đến sự giúp đỡ. Cô đã không nghĩ là chúng ta đã gặp nhau.” Đôi mắt màu nâu hiền trượt từ Anzu qua Yami Yugi.

"Ồ, đây là điệu nhảy của em thưa cô Suzuki. Thưa cô, đây là bạn em... Yugi Motou.” Cô nhìn liếc qua Yami Yugi, xin anh hiểu.

Yami Yugi hoàn toàn hiểu vì sao anh phải dùng tên Yugi. Hầu hết mọi người đã biết Yugi rồi và họ không thể giải thích vì sao anh thật sự không phải Yugi. “Chào.” Yami Yugi lẩm bẩm.

“Hân hạnh được gặp em, Yugi.” Cô gật đầu và rồi quay về phía Anzu. “Anzu, khi mà em ở trong lớp trên thì cô sẽ cho em và bạn em lấy dự án mà em muốn làm tối nay.”

“Được rồi. Lựa chọn của anh là gì?” Anzu hỏi, nhìn liếc qua Yami Yugi. “Không có phòng đấu bài quái vật ở đây sao?” Cô hỏi, muốn tìm một căn phòng mà Yami Yugi muốn.

Cô Suzuki nhìn vào bìa kẹp hồ sơ với cái chân mày hướng lên một cách kì quặc. “Không. Chỉ là những căn phòng cảnh rùng rợn. Phòng người ngoài trái đất, phòng thây ma, phòng gương.

Anzu vỗ tay vào nhau. “Ồ! Thế chúng ta làm căn phòng xác ướp được không?”

Yami Yugi tròn mắt “Mình cảm nhận đề tài xuất hiện lần nữa rồi.”

Suzuki viết nguệch ngoạc thứ gì đó trên bìa kẹp hồ sơ của cô. “Được rồi. Cả hai đăng kí căn phòng xác ướp. Bây giờ, cô
sẽ giải thích mọi thứ cho nhóm. Cả hai có thể đợi ở đây cho đến khi cô hoàn thành và rồi tiếp tục đi lên phòng của các em. Phòng đó ở lầu ba, phòng thứ 2.”

Họ gật đầu rồi di chuyển đến phía cạnh, cho phép Suzuki di chuyển lên ở bước phía trên. Cô vỗ tay với nhau ba lần và kì lạ là mọi người ngưng nói chuyện và quay đến đối diện cô.

“Chào mọi người. Chào mừng đến Ngôi nhà Ma Hằng năm của thành phố Domino. Hầu hết những em mà cô biết, những em khác thì cô không biết. Vậy hãy theo đuổi và làm việc nhe.”

“Trước nhất thì không chơi đùa. Vài đồ dùng sân khấu có thể nguy hiểm nếu sử dụng một cách ngu xuẩn và chúng ta không muốn đổ máu nhe.”

“Thứ nhì, chúng ta sẽ không chạm vào bất cứ vị khách nào cho đến khi họ chạm vào chúng ta. Nếu ai đó sợ hãi thì một người trong mỗi phòng được phân công hộ tống họ qua lối đi của diễn viên và người chuẩn bị sân khấu.

“Có 3 mức độ của căn nhà này mà chúng ta sẽ dùng. Thành Aten là mức giới hạn. Mỗi tầng có hai phòng. 6 phòng tất cả. Trừ phi các em đã được phân công vị trí thì tất cả các phòng đề là ai đến trước thì được phục vụ trước. Những cô gái khiêu vũ biết vị trí của họ rồi.”

Cô quay lại nhìn Anzu và Yami Yugi rồi gật đầu, bảo họ hướng vào bên trong. Họ gật đầu đáp trả rồi hướng vào căn nhà.

“Bây giờ, chúng ta bắt đầu phân công phòng. Phòng thứ nhất là phòng gương…”
Giọng Suzuki nhạt đi khi cánh cửa cọt kẹt ở phía sau Yami Yugi và Anzu. Anzu hơi nhảy lên vào sự im lặng theo sau. Họ ở trong căn phòng không có gì đầy ngoài những tấm gương rạp xiếc. Những cây đèn sáng mờ và họ có thể nhìn thấy sự trang trí cần xếp đặt rảy ra xung quanh. Anzu nhìn thoáng chính mình qua gương. Nó khiến cô trông cao ráo và gầy gòm. Coo thè lưỡi ra.

“Mình biết rằng những vũ công to béo không bao giờ làm thế nhưng mình không muốn trông gầy gòm như thế.” Cô nghiêng đầu về phía hình ảnh của mình.

Yami Yugi nhìn liếc vào đó trước khi nhìn lên cô. “Bạn không mập Anzu. Bạn hoàn hảo như chính bạn vậy.”
Anzu đỏ mặt nhìn ra. Im lặng, họ đi lên cầu thang và bước qua những phòng người ngoài trái đất, quái vật, chú hề trước khi đi vào phòng xác ướp. 3 bàn thờ được bố trí. Xác ướp được đặt ở hai chỗ cuối trong khi chỗ ở giữa bị bỏ trống. Máy tia sáng và sương mù đứng ở phía góc phòng kế bên cái hộp trang trí chủ đề Ai Cập.

“À, không hoàn toàn là nhà nhà đầm ấp.” Anzu hơi trêu đùa.
Yami Yugi bước về phía một trong những xác ướp nằm lên thứ mà đáng lẽ phải là cái bàn vàng được cung cấp nhưng thật sự là cái hộp được sơn màu vàng được làm từ gỗ dán với những chữ Ai Cập viết nghuệch ngoạc sơn trên đó. Bằng hai ngón tay, anh nâng cánh tay xác ướp giả lên và thả nó xuống, quan sát nó rơi phịch xuống trở lại nơi của nó. Anh nhìn chăm chú qua Anzu.

“Họ làm nó sai lệch rồi.”

Anzu cười to. “Thôi nào, cho họ nghỉ ngơi đi.”

Yami Yugi với tới lần nữa những cánh tay của xác ướp rồi khoanh những cánh tay qua ngực của xác ướp làm thành hình ‘x’. Đôi mắt màu đỏ sẫm của anh phát sáng trên dấu vết trên bàn thờ. “Tất cả những việc làm này đều sai lệch.”
Anzu đi về phía bên cạnh anh rồi đặt bàn tay lên vai anh. Anh quay lại nhìn cô, hơi ngạc nhiên về việc gương mặt của cô gần biết bao. “Yami Yugi, họ chỉ là con người. Có lẽ bạn có thể làm việc vào họ và việc nó có thể giúp bạn nhớ ra gì đó. Đó là một phần vì sao mà mình chọn căn phòng này khi cô Suzuki nói về nó.

“Đôi mắt Yami Yugi mở to. “Bạn đã… nghĩ đến mình sao?”

Cô gật đầu. “Vâng. Như thế thì mình có thể dạy bạn về Halloween và giúp bạn về quá khứ của bạn.”
Đôi mắt màu sẫm tìm kiếm gương mặt cô. Không bao giờ Yami Yugi gặp bất cứ ai quá sâu sắc và đầy quan tâm như Anzu. “Cám ơn, Anzu.”

Cô mỉm cười, nâng nhẹ ở khóe miệng. “Đừng nghĩ gì về nó cả. Bạn có nghĩ là mình chỉ đùa giỡn với bạn khi mình chọn phòng này không?”

Yami Yugi nhìn đi, bối rối “Hơi”

Anzu cười to. “Có lẽ nếu mình là Jonouchi hay Honda thì đó là điều tốt là bạn đã học để trở nên chán ngắt với nhiều thứ mà bạn bè của bạn làm. Như lần này, Jonouchi có một yo-yo-“

Yami Yugi nâng một ngón tay lên môi cô để làm cô im lặng. Đôi mắt Anzu mở to và cô nhìn chăm chú xuống ngón tay anh trước khi nhìn lên trở lại vào mắt anh. “Vâng, mình không nên. Tất cả các bạn là bạn mình và mình nên học làm sao để tin tưởng các bạn.”

Anzu thẹn thùng, màu hồng nhạt làm tối má và mũi cô. “À... Chỉ đợi cho đến ngày hề tháng 4 nhe.” Cô lầm bầm, môi cô di chuyển qua ngón tay anh, mang đến cái lạnh xuống xương sống anh.

Bàn tay anh di chuyển để khụm vào má cô và Anzu cúi phía trước cái chạm vào của anh. Mắt cô rũ xuống khi anh di chuyển gần hơn đến cô. Môi họ chỉ cách một hơi thở của sợi tóc khi cánh cửa phía sau đập mạnh mở ra và họ nhảy ra khỏi nhau, khuôn mặt nóng bừng.

Ba chàng trai đi vào nhìn quanh phòng, cười tự mãn với tính hèn hạ cháy trong đôi mắt họ. Khi họ đặt cái nhìn vào Anzu, nụ cười toe toét mở rộng ra trên gương mặt họ. Anzu rên rỉ và di chuyển gần hơn đến Yami Yugi. Yami Yugi, cảm nhận sự e sợ của cô, di chuyển hơi đến phía trước cô. Anh nhớ là họ chính là những thằng con trai mà cô đã chỉ ra ở bên ngoài.

Chàng trai đầu tiên có mái tóc đen phong cách hoàn hảo và mặt quần áo rũ dài từ đường kẻ của nhà thiết kế quần áo. Đôi mắt của hắn đen hơn cả mái tóc và phát ra linh hồn đen tối. “Vì sao, nếu đó không phải là Anzu bé nhỏ chứ. Chúng ta may mắn làm sao.”

Hai đứa con trai khác cười lớn. Họ rõ ràng chỉ là người theo sau hắn khi mà quần áo của họ không đẹp như người đầu tiên nhưng họ vẫn rõ ràng là đến từ tầng lớp cao hơn của bậc thang cuối cùng của nền kinh tế. Không có gì quyến rũ về bất cứ ai trong họ. Tất cả họ đều khó nhận rõ nhưng chàng trai đầu tiên đưa ra sự đỏm dáng và tự tin mà một người khi mới nhìn thoáng qua sẽ lầm tưởng là hắn đẹp trai.

Anzu khoanh chặt cánh tay qua ngực, đột nhiên ước là cô mang một thứ phía trên. Trong thâm tâm cô thở dài khi cô nhận ra là Yami Yugi không mặc áo khoác. Cô quay anh nhìn chằm chằm từ đôi vai nhỏ mà săn chắc của Yami Yugi đến các chàng trai trước họ.

“Các người làm gì ở đây, Ichiro, Hibiki và Goro?” Cô hỏi, khó chịu làm thay sắc giọng nói của mình. Cô nói tên của họ để Yami Yugi có thể biết họ nữa.

Người đầu tiên, Ichiro, di chuyển xa hơn vào phòng nhỏ. Yami Yugi bước lùi lại, di chuyển gần hơn đến Anzu. Anh cảm thấy bóng tối đang đến ra khỏi anh trong cơn sóng đánh vào anh như ánh nắng màu hè. Anh thu hẹp đôi mắt màu sẫm của mình vào hắn trong sự cảnh cáo.

“Chúng tôi chỉ muốn giúp làm căn nhà ma. Và bên cạnh đó chúng tôi cần nhiều giờ.”
Anzu có cảm nhận là họ cần nhiều giờ cho sự xác nhận thanh niên mà tiền bạc của cha mẹ họ giữ họ khỏi gặp rắc rối không phải là vì cha mẹ họ muốn họ tốt nghiệp trong sự vinh dự.

Anzu tròn xoe mắt. “Tốt. Chỉ là đừng cố làm gì đó buồn cười.”

Họ bước xa hơn vào căn phòng. Một trong số họ di chuyển phía trước xác ướp đến bên phải phòng, cái mà Yami Yugi vừa chỉnh lại tư thế. Goro nâng cánh tay được tạo ra và văng xuống. Nó ngã vào phía bên xác ướp. “Ngu xuẩn và nhìn giả tạo làm sao. Người Ai Cập đều rất ngu xuẩn trong niềm tin ngu ngốc về việc trở về của cái chết.”
Anzu đặt bàn tay kiềm nén lên vai Yami Yugi khi anh căn thẳng và gầm gừ. “Ngươi nên khôn ngoan mà coi chừng lưỡi mình. Người Ai Cập không quá nhân từ đối sự xúc phạm đó. Ở Ai Cập cổ đại thì một người sẽ mất lưỡi vì điều đó đấy.”
Goro cười khinh bỉ và di chuyển gần đến Yami Yugi. Hắn cao hơn anh cả cái đầu. “Đó là mối đe dọa sao, tên yếu đuối?” Ichiro và Hibiki di chuyển đến phía sườn Goro.

Anzu kéo mạnh lưng Yami Yugi, làm anh lặng để khỏi phải tạo sự lưu ý nào. “Không, không! Không có mối đe dọa ở đây! Yugi chỉ là một phần của người Ai Cập và bạn ấy không muốn mọi người xem thường văn hóa của bạn ấy thôi.”
Các đứa con trai cười lớn. “Goro đã chạm vào thần kinh bị kích động sao?” Ichoro hỏi một cách ác hiểm.
Anzu kéo Yami Yugi ra khỏi họ, dẫn anh về phía cái hộp đồ dùng sân khấu ở góc phòng. Cô đã hứa với Yugi là sẽ giữ anh ra khỏi bóng tối của mùa. Và việc đó bao gồm cả việc Đẫm vào Tâm trí của Con người.
Khi Anzu thọc qua cái hộp, Yami Yugi quỳ bên cạnh cô. Cô có thể cảm nhận ánh nhìn đăm đăm vào cô khi cô thọc qua cái hộp. Anh đợi cho đến khi Ichiro đi qua cái hộp đồ dùng sân khấu ở góc kia, mạnh mẽ thọc vào đó.

“Mình đưa cho bạn lời cám ơn và xin lỗi.” Yami Yugi lặng lẽ nói.

Anzu dừng lại, mang cái bình canopic bằng nhựa trong một bàn tay và con mèo chất liệu màu đen ở bàn tay kia. Cô chớp mắt bối rối trước khi cô hiểu ra. “Ồ. Đừng lo lắng về việc đó. Nếu là mình thì mình cũng sẽ nói như thế thôi.”
Yami Yugi lắc đầu. “Mình không nghĩ là bạn sẽ làm thế đâu, Anzu. Tâm hồn của bạn quá sáng sủa và trong sạch.”
Cô ngậm môi trong sự bối rối trước khi cái bình canopic ở phía trước anh. “Đây này, Pharaong. Đến lúc dạy cho loài người thời nay của chúng ta cách ướp xác rồi. Cách đúng đắn.”

Yami Yugi hơi cười tự mãn và lấy cái bình từ cô. Những ngón tay anh chà vào ngón tay cô khiến tia lửa chạy qua họ.
“Đó là niềm vinh dự của mình, Anzu ạ.”

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết