Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Trang 13 trong tổng số 17 trang Previous  1 ... 8 ... 12, 13, 14, 15, 16, 17  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Mon Oct 28, 2013 10:17 am

Daisy_girl
Fic Déjà vu: Viết theo kiểu mơ mộng của những cô mới lớn về lâu đài và vị vua trẻ một cách xúc tích và mang hương vị của cổ tích.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Dec 15, 2013 7:10 am

Fic dịch: YugiOh
Tên fic: Holding on
Tác giả gốc:  JonquilAries
Người dịch: Daisy_girl
Cặp đôi: Atem / Anzu
Thể loại: lãng mạn
Lứa tuổi: K(5+)
Tình trạng: Fanfic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Link dẫn đến fic gốc:
http://revolutionshipping.deviantart.com/gallery/32074239#/d3b26b1


Giữ chặt


    Tiếng nước chảy xuyên qua cầu vòng chào đón người đàn ông trẻ khi anh hòa nhập vào cabin ở buồng tàu. Toàn thể trống trãi, trăng tròn phía trên chiếu xuống ánh sáng bạc trên mặt nước đen. Nó cung cấp khung cảnh hoàn hảo cho tâm trạng hiện giờ của anh.

Anh tiến tới tay vịn, cánh tay xếp lại, nhìn chằm chằm lôi cuốn vào những cơn song đang lăn tròn. Ở nơi nào đó trong khoảng cách có điểm dừng cuối cùng cho chuyến hành trình dài gian khổ. Điểm cao nhất của mọi thứ đã diễn ra kể từ khi linh hồn anh tỉnh dậy trong trò chơi ngàn năm. Bàn tay trái của anh lạc vào nó. Những ngón tay lười biếng vuốt ve bề mặt mát mẻ, mượt mà. Chưa bao giờ anh cảm thấy sức nặng của nó hơn là vào tối nay.

Những kí ức ùa vào tâm trí anh, tái hiện tất cả những nơi mà anh đã thấy, những người mà anh đã gặp, những bạn bè anh đã có được. Có những kẻ thù nữa Pegasus, Marik, Dartz, thậm chí Seto Kaiba vào lúc đó – nhưng anh đã kiên nhẫn, bạo dạn bởi lòng kiên định không lay chuyển được và sự ủng hộ của bạn bè. Những bạn bè mà anh đã  tỉnh giác khám phá. Con số quá ít trong cuộc sống hiện thời. Và không ai đặc biệt đối với anh hơn-

Anh nắm trò chơi ngàn năm, cảm thấy nó len lỏi tự đến vào lòng bàn tay của anh, cũng cảm giác nữa. Cơn đau tàn phá cơ thể anh khi anh lởn vởn ở ngưỡng cửa của cái chết. Kí thức dâng lên với cường điệu dường như anh đã bị kéo từ hiện thực này đến hiện thực khác.

Những bức tường rửa màu trắng ở gần xung quanh anh, ánh đuốc gộp thành những bóng phía trên chữ tượng hình. Anh thấy mình ở trên sàn nhà, vặn vẹo, máu me, bàn tay anh đang cột quanh dây thừng, thắt qua vòng tròn phía trên trò chơi. Bàn tay khác của anh lúc lắc khi anh với tới một phụ nữ đang quỳ gối bên cạnh anh. Mái tóc dài của cô che dấu gần hết khuôn mặt nhưng không có những giọt nước mắt chảy xuống đôi má cô. Môi cô chuyển động, trao giọng nói thì thầm cầu khẩn quá nhỏ để  anh có thể nghe. Cô siết chặt bàn tay anh, kéo nó về gương mặt mình. Anh nói từ ngữ không ra tiếng. Người phụ nữ khom lên, cái nắm tay cô chặt trên gương mặt anh. Khi cô nói lần nữa, anh khi tiếng lầm bầm tên anh đau đớn.  

Những cảm xúc nhiều, phức tạp phun ra bên trong anh. Anh nghĩ để chịu đựng nó khi anh có mọi thứ khác nhưng không bao lâu nó chứng tỏ quá nhiều. Khi nhớ lại vài cái đầu tiên làm tổn thương những giờ trong việc thức tỉnh về việc linh hồn Yugi đến Orichalcos, Những cảm giác mạnh mẽ này đe dọa kéo anh xuống, xuống vào độ sâu của nổi đau đớn và hối hận. Cái nắm vào trò chơi ngàn năm chặt hơn, cái dây xích của nó nhẹ nhàng kêu lách cách với bàn tay đang rung rẩy của anh.  Teana...  

Những tiếng bước chân nhẹ nhàng nghe từ phía sau anh. "Yugi?"  

Với sự điều khiển hoàn hảo ở vô số những trận đấu phía trên, anh quay đến chào đón Tea. Cô đứng ở đường cửa. Cơ thể cô nhạt nhòa trong ánh sáng nhẹ từ căn phòng kia. Trong đôi mắt cô là sự lo lắng, nôn nóng. Biết là cô lo lắng cho tất cả bọn họ nhiều thế nào. Anh sắp đảm bảo với cô việc bình ổn của mình khi anh phát hiện sự lưỡng lự của cô. Cô chưa bao giờ  bỏ ra khỏi việc bàn luận về sự quan tâm của cô. Bất cứ thứ gì đè lên tâm trí cô làm phiền hà cô rất nhiều. Nếu không hơn là chính cái của anh.


 "Téa? Mọi việc ổn thứ?” Anh hỏi.

Nhanh chóng những cái bóng rời khỏi gương mặt cô và cô dường như sẳn sang trả lời. Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng cô di chuyển ánh nhìn. “Thật khó mà tin là quá nhiều thứ đã xảy ra.” Cô bắt đầu siết chặt bàn tay với nhau. Anh đột nhiên có hình ảnh của cô. Đôi mắt nhấp nháy với sự kiên quyết khi anh nở gương mặt mỉm cười trên bàn tay. Nhờ về việc sự hiện diện của anh thường xuyên ra sao làm thoải mái anh trong hầu hết những trận đấu thử thách.

Có một sự dừng lại dài. Cô lấy hơi thở sâu, ổn định. Nhưng cô vẫn còn từ chối nhìn vào anh. “Em từng thức khuya lo lắng về việc sẽ xảy ra với anh- với chúng ta.” Sự chỉnh sửa , êm ái tạo ra. Tuy nhiên làm đỏ đôi má cô. Anh chờ đợi, nôn nóng, quan tâm. Tea thở dài lần nữa và vén tóc ra một bên. Khi cô làm thế thì anh có hình ảnh của việc đang làm giống như cô. Cảnh tượng tác động đến anh sâu sắc.

“Anh nhớ la anh muốn làm một vũ công, đúng không?” Nụ cười yếu ớt nhất chạm vào môi cô. “Thỉnh thoảng khi những thứ trông thật tồi tệ thì em tưởng tượng anh và những người khác ở đó trong cuộc trình diễn đầu tiên. Tristan sẽ kêu Joey im lặng và anh mỉm cười. Rồi chúng ta ra ngoài ăn ở khách sạn nổi tiếng. Joey sẽ ăn rất nhiều nên bạn ấy bị bệnh…”

Cô chìm vào chiều hướng lời nói, vẫn mỉm cười yếu ớt. Anh cũng mỉm cười, hình dung về chính xác những cảnh vật khi cô miêu tả. Nhưng mỗi khoảnh khắc trôi qua đưa họ đến gần cái kết thúc. Sức nặng của trò chơi ngàn năm phát triển nặng hơn…”Tea” Anh lặng lẽ nói, “Ta xin lỗi.”

Ánh nhìn của cô gặp ánh nhìn của anh, đôi mắt chiếu lập lòe trong ánh trăng. “Được rồi.” Cô nói. Sự hoan hô mạnh mẽ của nụ cười của cô và giọng nói rõ ràng. “Sauk hi chúng ta đến phòng trưng bày bảo tang cùng nhau. Em biết anh sẽ không luôn luôn ở cùng chúng ta. Em đã đợi anh tìm ra anh là ai mọi lúc. Và thật sự em vui là anh đã làm được. Chỉ là-“ Cô dừng lại, đôi má cô ửng đỏ thậm chí hơn lúc trước cô đã thốt ra nữa. “Em sẽ nhớ anh.”

Sự thành thật của từ ngữ của cô chạm vào anh. “Việc đó của gây đau khổ cho ta nữa.” Anh thừa nhận nhỏ nhẹ. “Tất cả đều rất đặc biệt với ta như những người trong kí ức của ta vậy.” Một bàn tay trượt vào bên trong túi nhỏ của thắt lưng của anh, lấy ra thứ mà anh biết là Phù thủy đen. Khuôn mặt Mahado phát sáng xuất hiện, nhanh chóng qua lá bài. “Một số đã thực hiện chuyến hành trình này với tôi nhưng những người khác…” Anh thở dài, lòng xoắn lại trong nổi đau về việc nhớ nhung cô và đưa lá bài trở lại túi nhỏ. Mặt khác thì anh muốn nói ta sẽ đưa mọi thứ để ở bên lần nữa.

    Trong sự im lặng theo sau đó, Tea tiến đến tay vịn, bàn tay cô chậm chạp cong vòng thanh sắt. Có lẽ đó là cách mà ánh sáng chơi đùa trên gương mặt cô nhưng nhanh chóng anh nhìn thấy nước mắt của Teana thành 1 vệt trên gương mặt chồng vào qua khuôn mặt của bạn anh. Lạ là cách nào đó anh chưa bao giờ chú ý đến sự tương đồng trước đó- không.  Anh vẫn còn phục hồi kí ức của mình cho anh thấy. Về việc nhớ ra cô.

“Chúng tôi thấy một vài người bạn của anh.” Cô nói, nói chậm chạp. “Thứ xảy ra cho họ thật kinh khủng. Em ước là chúng tôi có thể giúp.” Vào cái cảm giác đôi mắt cô vào anh, anh nhìn thoáng qua. Biểu hiện của Tea ám chỉ sự đau khổ.

“Cô ấy rất đặc biệt với anh, phải không?”

Anh rút vào hơi thở sâu, trái tim nện trong lồng ngực. Lần đầu tiên anh có thể nhớ ra, Ngôn từ không sẳn sang đến. Tất cả việc anh làm là nhìn chằm chằm.

Một nụ cười nhỏ nở trên môi cô. “Cô ấy đã ở đó vì anh. Em biết việc đó ngay khi em thấy các người bên nhau. Và.” Cô nói thêm vào. “Em hơi ghen. Cô ấy trưởng thành và xinh đẹp- Em ước là em biết cô ấy.”

Mất một khoảnh khắc cho anh dồn lòng can đảm nói ra. “Ừ.” Anh lầm bầm. chỉ vừa đủ để có thể nhận ra chính giọng nói của mình. “Cô ấy rất đẹp và mạnh mẽ.” Anh nói thêm “Cô ấy đã chịu đựng bi kịch khủng khiếp trước khi chúng ta gặp nhau.”

Nụ cười của Tea lan rộng ra một chút, làm sáng đường nét của cô để mà cô dường như gần giống chính bản thân mình. “Nói em biết về cô ấy đi.”

Anh dừng lại một lần nữa, không kết thúc, không dịu lại, tràn lên phía trước. Nhưng cho mỗi nụ cười, mỗi tiếng cười vang lên mà anh nghe được, anh nhìn thấy những giọng nước mắt thay vào của cô. Việc đó đưa anh nói ra, “Ta cố bảo cô ấy rời đi nhưng cô ấy không đi. Ta muốn cô ấy an toàn…”

Tea biểu lộ ngạc nhiên rồi với thứ gì đó nghi ngờ tương tự, thứ gì đó hoàn toàn mới trong kinh nghiệm của anh về cô. “Sao anh làm thế?”

Anh biết nhanh chóng là cô đang nói gì. Một lần nữa kí ức ám ảnh trổi dậy cám dỗ anh, kéo anh trở về với ngày định mệnh đó. Teana, siết chặt bàn tay anh, van xin anh giữ chặt/ Niềm tin, tình yêu trong đôi mắt cô khi anh kéo cô vào anh. Môi anh chà vào chân mày cô, giọng nói vỡ òa lên cô khi anh lấy trò chơi ngàn năm lên và đưa nó gần cô, thì thầm câu nói có ý định cứu cô.

“Cô ấy yêu anh.” Tea nhấn mạnh, giọng nói vững vàng hơn. “Sao anh làm thế với cô ấy?”

Sự tức giận, hổ thẹn nhưng hầu hết là sự thất vọng dành cho Teana và tất cả họ mất mát. Anh xoáy vào cô. “Em không biết việc diễn ra với ta khi xóa kí ức về cô ấy.” Anh gầm gừ. “Ta phải bảo vệ cô ấy. Đó là tất cả điều ta có thể làm.” Nhanh đến mức nó xảy đến, cơn tức giận tràn đến, đem đến sau đó là sự đau khổ vang vọng. Anh quay đi, nhìn chằm chằm vào những cơn song đang lăn tròn. “Đó là tất cả điều ta có thể làm…”

Mọi thứ xung quanh anh, tiếng rống của song biển, cơn gió giật mái tóc anh và trang phục, tiếng cót két của con tàu trở nên im lặng. Mọi thứ bên trong trở nên lớn hơn. Nhấn mạnh nhịp đập của trái tim anh. Cảm giác về sự cô đơn tràn xuống qua anh, thứ có tiềm tang hơn là cảm giác kinh nghiệm khi anh và Yugi đồng ý tách rời tâm trí nhau nữa. Bàn tay anh nắm chặt tay vịn. Bụi nước phát ra từ những cơn song chạm vào da anh, cái hơi lạnh cố cắt qua sự tê cóng bây giờ đang bao bọc anh.

Và rồi anh cảm thấy sự ấm áp chào mừng, mời gọi. Nhìn qua phía dưới anh thấy một bàn tay nhỏ, xinh đẹp đang đặt vào tay anh. Anh cảm thấy Tea ở vai mình, nhận ra đó là lần đầu cô ở quá gần anh. Ánh nhìn cô gặp ánh nhìn anh. Sự cảm thông và tình thương phát sáng trong đôi mắt lấp lánh những giọng nước mắt. Dù cô không nói gì, anh biết thứ mà cô nói. An ủi vì điều đó và sự hiện diện của cô. Anh tiếp tục nhìn nước in đốm màu ánh trăng.

Anh không cô đơn.


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sun Dec 15, 2013 10:36 am; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Dec 15, 2013 7:12 am

Miêu tả ấn tượng cảnh sóng biển trên con tàu. Atem nhớ ra kí ức về Teana và nhiều thứ
bối bời trong đầu anh nhưng đã có Tea luôn ở đó chìa bàn tay dành cho anh giúp anh thấy được ấm áp và dễ chịu.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Dec 15, 2013 7:14 am

Fic dịch: YugiOh
Tên fic:  Stranger in the Dark
Tác giả gốc: BlackRoseDragonCK
Người dịch: Daisy_girl
Cặp đôi: Yami Yugi / Anzu
Thể loại: lãng mạn/ lưng chừng
Lứa tuổi: T(13+)
Tình trạng: Fic oneshot

Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki

Tóm tắt nội dung:
Oneshot. Chuyện gì sẽ xảy ra…nếu Anzu thức dậy sau khi Yami (Bóng Tối) cứu cô khỏi Kokurano...? Cô sẽ trốn khỏi nổi sợ hãi từ sự trả thù bóng tối không? Hay là cô có đủ can đảm để gặp anh mặt đối mặt?
Diễn ra ở phần YugiOh shadow games còn gọi là YugiOh season 0 khi Yami Yugi cứu cô khỏi thầy bói giả mạo.

Lưu ý tên nhân vật được xưng là Yami theo tiếng Nhật. Mình dịch lại thành Bóng Tối có nghĩa là:
Yami (nếu đầy đủ, được hiểu là Yami Yugi) = Bóng Tối (viết in hoa chữ cái đầu)

Link dẫn đến fic gốc:

http://www.fanfiction.net/s/7765614/1/Stranger_in_the_Dark


Người lạ trong bóng tối



"Và ở đây chúng ta có người đẹp đang ngủ…” Giọng nói đi qua vào Anzu dù cô cảm thấy như tâm trí mình đã ở ngàn triệu dặm.

Đầu cô đang rộn lên, mang đến những làn sóng của cơn đau qua sọ não mỗi lúc. Thậm chí cô nghĩ đến việc bắt buột chính mình tỉnh giấc. Cô không muốn gì khác hơn là chìm lại vào giấc ngủ…để bóng tối lôi cuốn tràn đầy vây quanh cô trong tâm trí nhanh chóng.

Anzu không thể khá là nhớ chính xác về thứ đã xảy ra….Vì sao cô ở đây, nằm trên sàn nhà lạnh cứng… Vì sao tâm trí cô lơ lửng giữa thế giới của ý thức và lãng quên. Cô nhớ hai bàn tay cứng cáp, mạnh mẽ, mùi sặc sụa…nhanh chóng yếu ớt…rồi, không là gì cả. Tất cả những cô gái biết là cô ở đây trong tình trạng tâm trí kì lạ…Và cô không chắc là cô có thể gạt nó ra khỏi. Tâm trí cô lập lòe lần nữa…phai nhạt….phai nhạt… nhanh chóng phai nhạt vào vực thẳm đen.

"Anzu…." Một cánh tay đưa ra và dịu sàng chạm vào gương mặt cô. Làn da mát mẻ, mang đến sự thư thái thoải mái qua cơ thể cô. Có gì đó thân thuộc về bàn tay đó…giọng nói đó…quá quyền uy và sâu thẳm, bây giờ nhẹ nhàng và đầy quan tâm…

Vào khoảnh khắc đó, mọi thứ đã xảy ra quay trở về lại với Anzu. Cô nhớ về thầy bói toán dởm, , Kokurano…nhớ về cách thức mà hắn hạ cô bằng chất gây mê…và cách thức mà chàng trai đó, một người mà cô đem lòng yêu thương đã đến cứu cô. Cô gái thề là cô sẽ thấy gương mặt anh…và bây giờ cô cuối cùng đã có cơ hội.

Anzu rên rĩ nho nhỏ và bắt buột não cô tập trung vào thế giới hiện thực. Bàn tay yếu ớt của cô cong lại thành nắm tay…Và xúc giác chậm chạp quay trở về. Cô có thể cảm thấy sàn nhà cứng của lớp học… và có thể cảm thấy sự diện diện lơ lửng quanh cô một cách bảo vệ. Cô gái tập trung…và chậm chạp bắt đầu hấp thu tiếng động xung quanh mình…hoặc khá hơn là sự thiếu vắng chúng. Tòa nhà im lìm một cách kì lạ, không có tiếng động hoặc tiếng bước chân thâm nhập sự im lìm nặng nề. Không khí cảm thấy lạnh, mở rộng sự nổi bật của việc lặng thinh rõ ràng.

Anzu tên rỉ lần nữa, lan đôi tay ra thẳng trên sàn nhà, định đẩy mình lên. Đôi mắt mà xanh dập dờn mở ra, hé lộ thế giới của những màu sắc và hình dạng méo mó khiến cô muốn nhắm mắt lại lần nữa. Sự chóng mặt buồn nôn dâng qua cô…nhưng tiếng động đột ngột trao cho cô sự khích lệ để khiến mắt cô mở. Đó là tiếng bước chân… điên cuồng…bước chân bước lùi. Hơi ấm của người che chắn đặt ở trên cao qua cô biến mất…và tim cô nện trong sự tuyệt vọng.

"Không…" cô gái nghĩ. “Tôi sẽ không vuột mất anh ấy một lần nữa đâu…Tôi sẽ nhìn thấy gương mặt anh ấy…”

Nghiến răng trong sự kiên quyết, Anzu chống bàn tay lên sàn nhà lạnh, không tha thứ và đẩy chính mình lên trong vị trí ngồi. Toàn bộ thế giới xoay vòng cho khoảnh khắc và cô gần như ngã trở lại… nhưng cô cố giữ mình thăng bằng bằng cách lắc đầu và lùa sự nhức đầu ra khỏi. Cô thở một cách nặng nề  và chớp mắt trong vài khoảnh khắc rồi nhìn lên như thể căn phòng trở lại trong sự tập trung.

Lớp học…nơi Anzu viếng thăm 5 ngày hầu như mỗi tuần và cảm thấy u ám nhưng sáng lên một cách hợp lí…nhìn hoàn toàn khác với khoảnh khắc. Những cửa sổ lớp vuông nằm dọc theo bức tường hiện giờ che giấu với tấm che màu nâu, khiến toàn bộ căn phòng hiện ra tối tăm một cách kì lạ. Ánh sáng nho nhỏ xuyên qua tấm che hoàng hôn, chiếu sáng trong dãy băng dựa vào bức tường xa xôi. Tuy nhiên sự soi sáng sơ sài cho phép cô nhìn thấy những cái bàn kéo.

Họ đứng trong hang ngay ngắn nghiêm khắc, nhóm một cách hợp lí cùng với nhau nhưng dường như xa cách với sự lạnh lẻo mà họ được sắp xếp. Bàn ngăn kéo đựng những thứ nháp và những từ ngữ lười nhác. “H + M” trên ngăn kéo của Honda. “Ngôi trường trút: trên bàn Jonouchi. Bàn của Yugi sạch sẽ hơn là vài dấu vết và ngăn kéo của Anzu cũng như thế…Tuy nhiên cái của cô được khắc bằng cụm từ đơn giản. “Hãy chơi trò chơi…” Những từ ngữ khiến tim cô đập thình thịch bất cứ lúc nào cô nghĩ về chúng.

Anzu trở nên rung rẩy đến bàn chân cô, suôn mượt ra khỏi cái váy ngắn màu xanh và tiếp tục dò xét đôi mắt màu xanh của cô qua căn phòng mờ nhạt. Những bức tường màu xám báo trước, những người chủ của trường tin là những màu sáng, thiết kế hoặc bản quảng áo sẽ gây thu hút hoạc sinh làm việc. Giá sách dài dựa vào tường song song với cửa sổ. Những quyển sách của nó được sắp xếp một cách quan tâm tỉ mỉ. Bức tường lân cận là sự giữ lại của hiện vật tự do cho màn hình lớn trắng dùng để chiếu dự án tính chất toàn ảnh. Bức tường đó luôn giữ  mảnh vỡ tự do.. do đó vì sao hình dạng tối, xa lạ của họ ẩn náu ở 1 góc gần kệ sách chứ?

Tim cô gái đập và cô bước một cách không tình nguyện về sau. Cô khép nép phía trên làm như thế, bước chân cô có vẻ ồn ào một cách nặng nề trong sự trống rỗng không tiếng động. Anzu chủ vừa đủ nhận ra hình dàng kì bí, nó bên ngoài giấu trong những tấm chiếc bóng. Tuy nhiên cô có thể thấy hình dạng con người lờ mờ. Theo cách nào đó…nhìn thấy hình dạng mang đến sự rung rẩy xuống xương sống…vâng cô tự thấy lôi cuốn vào nó.

Anzu bước về phía trước vài khoảng trống và thở hổn hển khi hình dạng di chuyển. Nó nẩy lên một cách gay gắt và di chuyển ra khỏi giá sách, tìm kiếm nguồn giải thoát…và dường như tức tối khi nó có thể không thấy. Anzu nuốt khó. Cô tự nghĩ nhanh nếu đối tượng… có lẽ là người đàn ông cứ đến cứu cô…nguy hiểm. Anh sẽ phải cùng với sự phán xét kinh hoàng mà anh giáng vào kẻ bất lương. Thậm chí như thế…Anh đã cứu cô hết lúc này đến lúc khác lần nữa…và cô muốn gặp anh.

"Đợi đã…” Cô gái lan bàn tay ra nhìn trắng trong bóng tối. “Xin đừng chạy bỏ…Tôi….Tôi…muốn cám ơn anh.”

Hình dáng đông cứng…và Anzu biết đó là…người quan sát cô. Cô có thể nhìn thấy anh hơi rõ ràng hơn bây giờ cô đang ở gần hơn…hình dáng săn chắc gầy…quần áo vừa vặn với sự đối lập màu đen. Mái tóc dựng đứng bóng mượt dường như thân thuộc một cách kì lạ.

Anzu nheo mắt. “Tôi khá là không thể nhìn thấy anh… anh có thể bước vào ánh sáng không?”

Người bước thận trọng chậm chạp mà Anzu không lâu sau nhận ra là sự lắc đầu phủ nhận. “Ta không thể…” Anh nói trong cái giọng sâu, lôi cuốn mà cô đã phát triển tình yêu. “Ánh sáng đó…không hợp với ta. Có lẽ…em có thể bước đến đây trong bóng tối này không…?”

Tim Anzu đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm vào hình dáng cái bóng cứng rắn, cảm thấy sợ hãi cũng như hào hứng, sôi sung sục lên bên trong cô. Cô đi một bước, thở ra khỏi việc giải quyết bí ẩn ảnh hưởng nhất trong cuộc sống 16 năm của cô. Tất cả việc cô phải làm là bước ra khỏi quá khứ…và vào tương lai.

Cô gái bắt đầu bước về phía trước…nhưng nổi sợ hãi bắt lấy tim đập thình thịch của cô. Cô đang nghĩ gì? Cô có thật sự sẽ bước vào bóng tối…trong sự khoan dung của người lạ mặt hung hãn chứ? Mặc dù sự thật là anh đã cứu cô… đã mang đến việc cô rơi vào tình yêu với anh… Anh vẫn chính xác là anh hiện ra thế nào…người lạ mặt đen tối.

Trước khi sự nghi ngờ có thể hoàn toàn bao quanh lòng Tea, tuy nhiên những bàn tay chia ra và nắm lấy cô. Bàn tay lạnh khi chạm vào, tái một cách nổi bật. Cô thở hổn hển khi anh kéo cô về phía trước…và thấy chính cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt thôi miên mà cô từng nhìn thất. Chúng bao vây với những cây roi đá vỏ chai…và tròng đen là màu máu tươi. Đôi mắt sâu và lôi cuốn với sự thông minh giật mình…và độ mạnh gần như siêu nhiên mà dường như nhìn chằm chằm thẳng vào linh hồn của cô.

Anzu đứng. đóng băng trong chỗ khi những ngọn lửa viên ngọc va chạm với quả cầu mắt lạnh lùng của cô. Bàn tay anh không nắm chặt cô…nhưng theo cách nào đó mà cô cảm thấy như thể cô bị nhốt vào, không thể di chuyển khỏi sự túm lấy của anh. Anh tìm kiếm đôi mắt cô trong khoảnh khắc lâu hơn…và rồi buông tay cô ra…và hơi trở lại, hình như tìm thấy mà anh tìm kiếm…nhưng không nói chính xác đó là gì.

Với khoảnh cách ngắn ngủi giữa họ, Anzu có thể cuối cùng nhận ra khuôn mặt người lạ. Anh ở tuổi thanh niên khoảng tuổi cô và chiều cao cùng với làn da tái, mắt đỏ và mái tóc dựng đứng của màu đỏ và đá chai. Những tóc mái màu vàng tạo hình gương mặt điêu khắc và cơ thể mảnh dẻ mặc trong đồng phục thường ngày của học sinh nam của thành phố Domino. Màu xanh và đen đứng ra làm nổi bật làn da trắng của anh, theo cách nào đó thì trông tối hơn là quần áo mặc của những học sinh khác. Mặc cho vẻ ngoài phân biệt của người thành niên, có một cái tên đến trong tâm trí cô gái trông thấy gương mặt mới mẻ và thân thiện đó.

“Yugi ư?”

Một nụ cười xoắn trên đôi môi vững vàng, làm ấm áp trên gương mặt khắc nghiệt, vâng đẹp trai của anh. “Gần như…” Anh lầm bầm và Anzu không ngạc nhiên bởi câu trả lời.

Nó khá rõ ràng là anh không phải Yugi. Yugi Moutou không sở hữu bóng tối này…cường độ này…sự nguy hiểm của sự lôi cuốn toát ra. Vâng nhưng theo cách nào đó thì anh là Yugi. Đầu cô gái xoay vòng với những sự mâu thuẫn.

Anzu phát ra một hơi thở mà cô thậm chí không nhận ra là cô đã nắm giữ và nhìn vào người thanh niên này lần nữa. Gương mặt anh đã mất đi nụ cười, trở về với biểu hiện nghiêm khắc.

“Anh gọi tên chính mình là gì?”

Anh không trả lời ngay tức thì, liếc mắt và hình như đang nghĩ lời hồi đáp có khả năng nhất. Sau sự suy ngẫm trong khoảnh khắc, anh nói. “Ta đã được gọi bằng nhiều thứ qua nhiều thế kỉ…nhưng cái tên ‘Bóng Tối’ là phù hợp nhất.”

Bóng Tối…phù hợp với người lạ này trong bóng tối. Tuy nhiên, Anzu thấy rằng cô không còn sợ hãi gì nữa cả. Bây giờ… cô bị lôi kéo vào anh. Trong sự ngập ngừng đơn thuần là vài giây, cô gái tóc nâu cẩn thận chìa ra vuốt ve tóc mái màu vàng của Bóng Tối ra khỏi gương mặt anh. Lúc đầu anh căng thẳng với hành động..nhưng thư thái khi bàn tay cô đặt dịu dàng lên má anh.

“Anh đã cứu em quá nhiều lần rồi…” Anzu lầm bầm, chà ngón tay cái vào làn da lạnh của anh….Em vui là cuối cùng em có thể cảm ơn anh…”

Bàn tay người thanh niên giơ lên và di chuyển qua vai trang phục che phủ của cô. Nó di chuyển xuống cánh tay cô cho đến khi nó dừng ở cổ tay cô, nắm lấy 1 cách dịu dàng,

“Không cần cám ơn ta, Anzu…” Bóng Tối lầm bầm, giọng nói lôi cuốn, sâu của anh mang đến sự rung mình xuống xương sống của cô gái…”Ta sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra cho em.”

Họ giữ vị trí như thế cho vài khoảnh khắc…cho đến khi đôi mắt màu đỏ của người lạ đột nhiên nháy mở. Chúng chiếu sáng lập lòe với sự hăng hái…lòng dũng cảm…và sự nguy hiểm. Đột nhiên, Bóng Tối túm chặt cả hai cổ tay cô và xoay tròn cô xung quanh, nhấn cô vào bức tường của lớp học . Anzu há hốc miệng ngạc nhiên…nhưng mặc khác không di chuyển để dừng anh lại. Hơi thở của cô bắt vào cổ họng mình và cô ở yên, sững sờ bởi mắt đỏ như mắt của kẻ sát nhân đang nhìn đăm đắm trở lại vào cô.

Vẻ ngoài của Bóng Tối hoàn toàn chết chóc…và làn da trắng ma quái, mái tóc trông chết chóc sắc nhọn… cơ thể mảnh dẻ trong bộ quần áo đen…gương mắt nghiêm khắc đẹp trai đó…tất nhiên là đôi mắt chiếu sáng với thứ gì đó không xa khỏi bản năng căn bản. Dù cho như thế tuy nhiên cô gái tóc nâu không thấy sợ. Cô hoàn toàn ở thế bị lệ thuộc vào anh…Ở đây trong bóng tối…và không có một mải mai lúc lắc rung rinh thân hình mảnh dẻ nhỏ nhắn của cô.

Bóng tối cúi vào và thì thầm vào tai cô. “…Em có sợ ta không…?”

Anzu rùng mình khi hơi thở ấm áp của anh phả vào gương mặt cô. “Không..."  Cô thì thầm.

“Em nên…” Anh đóng cổ tay cô vào bước tường phía trên cô, bắt nhốt cô bằng thân hình mảnh dẻ của anh. “Ta nguy hiểm…Ta là người lạ mà họ luôn bàn tán về..người giấu mình trong bóng tối.”

“Thế…để em đưa anh vào ánh sáng nhé…” Anzu đáp, đôi mắt mở ra phân nửa màu xafia. “Hoặc là…anh có thể kéo em xuống bóng tối…”

“Ta luôn thích bóng tối hơn ánh sáng.” Bóng Tối gầm gừ, ngay trước đó anh đâm sầm môi mình vào môi cô.

Trong khoảnh khắc đó, Anzu cảm thấy như thể cô bị cái bóng tối tiêu thụ…và cô yêu thích từng phút của việc đó. Đôi môi đầy gia vị của Bóng Tối di chuyển vào môi cô một cách mạnh mẽ và thèm khát và cô cảm thấy như thể cô bị chìm vào trong vực thẳm của sự nồng nàn nóng bỏng. Hai bàn tay của anh chạy qua mái tóc suôn mượt màu sô cô la của cô trong khi bàn tay cô chạm đến cổ cô, sát vào nhau đến mức có thể. Khi sự khát oxy tự nó biết được thì họ tách khỏi nhau và nhấn hai trán vào nhau khi họ nuốt thốc vào không khí lạnh.

Bởi bây giờ đôi mắt Anzu đã hoàn toàn điều tiết trong cái bóng và cô tìm thấy chính mình đang nhìn chằm chằm vào quả cầu mắt đen tối của người thanh nên. Bóng Tối trượt bàn tay xuống hông cô, đôi môi anh đụng mạnh vào môi cô khi anh nói.

“Vì sao em tin tưởng ta?” Bóng Tối hỏi. Giọng anh thấp và hơi cáu gắt với sự nồng cháy căn bản. “Vì sao em tin tưởng người lạ từ bóng tối sâu thẳm đen nhất chứ?”

“Mọi người đều là người lạ cho đến khi biết được họ là ai.” Anzu đáp lại một cách nghiêm chỉnh, trượt bàn tay cô vào mái tóc nhọn của anh. “Em là người rất…hân hoan mong đợi được biết anh.”


Được sửa bởi Daisy_girl ngày Sun Dec 15, 2013 10:35 am; sửa lần 1.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Sun Dec 15, 2013 7:17 am


Lấy bối cảnh YugiOh season 0 đặt giả thiết là Anzu tỉnh dậy. Cảnh đó diễn ra thật ngoạn mục. Anh tuy là đáng sợ nhưng cũng rất lôi cuốn, bản lĩnh còn Tea thì với tình yêu hoàn toàn tin tưởng dành cho anh. Chắc chắn là cô không thể từ chối anh.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Dec 24, 2013 9:34 am

Fic dịch: YugiOh
Tên fic: Drugged on you (thuốc nghiện về em)
Tác giả gốc: WhiteRose36
Người dịch: Daisy_girl
Nhân này giáng sinh tôi đăng fanfic này. Chúc mừng giáng sinh yên lành, dìu dịu. Đây không có liên quan nhưng tôi cũng muốn nhân dịp lễ này chúc cho cặp AA mãi được yêu mến.

Cặp đôi: Atem x Anzu
Thể loại: lãng mạn/ kịch tính
Lứa tuổi: Ma(18+)
Tình trạng: Hoàn thành gồm 2 chương

Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki

Tóm tắt nội dung:
Anh cần cô…Nó quá khác thường về Atem trong cảm giác quá… yếu đuối, mất kiểm soát. Sắp đến lúc anh đánh dấu cô như thể là chính của anh.

Link dẫn đến fic gốc:

https://www.fanfiction.net/s/7198974/1/Drugged-on-you

Cảnh báo là chương 2 có cảnh cực nóng



Chương 1



Anh cần cô. Việc đó khiến anh mơ mộng, mất kiểm soát. Hết lúc này đến lúc khác. Anh cố gạt ra nhưng chỉ có kết cục là bị hành hạ bởi khao khát ở gần cô hơn lần nữa.



Anh cần cô…Hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng.



Đó là sự khao khát kinh khủng. Không thể thực hiện chức năng bất cứ khi nào anh tách khỏi cô. Anh đã quá quen với sự hiện diện hiện tại của cô, thậm chí trong trận đấu, trong lĩnh vực an ủi, trong nhóm bạn. Bất cứ khi nào anh có cơ thể làm chủ cơ thể Yugi, chỉ có một người trong tâm trí anh.



Tea



Đã hơn một năm kể từ khi anh có chính cơ thể của mình. Là niềm vui khi cuối cùng anh có được cơ thể để điều khiển cuộc sống. Tất nhiên anh buồn về việc sự tách rời này có nghĩa là anh không thể có liên kết đặc biệt giữa anh và Yugi. Nhưng họ vẫn giống như anh em. Có sự kết nối đặc biệt đó dù không thân mật như nó đã từng có khi anh bị khóa trong trò chơi ngàn năm.



Tuy nhiên việc đó chứng tỏ có lợi thế qua thời gian. Atem tự do di chuyển, tự do làm bất cứ điều gì mà anh muốn, tự do nói chuyện với bất cứ ai mà không dò vào ý nghĩ của Yugi. Bây giờ anh có thể tập trung là chính mình và cho những người khác xem anh là Atem duy nhất. Cũng có thứ gì đó hay ho hơn về việc này, một chút gì lạnh trên cái bánh…



Anh có thể ở gần Tea hơn. Anh có thể bước bên cô đến trường, ăn trưa với cô, ngồi bên nhau xem phim và điều hay nhất là tán tỉnh bất cứ lúc nào anh có thể.



“Vậy em làm gì tối nay không?” Atem hỏi.



“Ồ, em có lớp thực tập khiêu vũ sau khi học xong.” Cô đáp.



“Sẽ cùng uống nước với ta chứ?” Atem tiếp tục.



“Ồ, không Atem. Có lẽ là lúc khác nhé.” Tea mỉm cười một cách ngượng ngùng.



“Luôn là những bào chữa giống nhau. Luôn bận rộn khi có gì đó về ta.” Atem nghĩ. Tea dường như rất bận rộn với công việc học ở trường, khiêu vũ và nhiều thứ mà anh không biết. Cô ấy cô tránh né anh sao? Cô ấy đang cố giữ mình ra khỏi khi biết rõ ràng là cô ấy có cảm giác dành cho anh, ừ không biết về việc anh có cùng cảm giác không? Anh biết cô thích anh. Cô luôn là người đầu tiên chào đón anh vào buổi sáng, luôn sẳn sàng về nhà cùng anh, luôn là người đầu tiên nói chuyện với anh.



Hay tất cả mọi thứ chỉ đơn thuần là tình bạn sao? Sao tất cả, có lẽ Tea nhìn Atem như người anh, như thể nhìn Yugi dù họ khác nhau thế nào. Có lẽ cô vẫn chưa quen đối xử với họ riêng biệt.



Tuy nhiên anh chú ý thấy rằng sau khi tách rời khỏi Yugi, Tea trở nên im lặng hơn quanh Atem như thể không biết nói gì với anh. Một hai lần gì đó, anh nghĩ là anh thấy Tea nhìn ra khỏi một cách e thẹn bất cứ lúc nào anh bắt gặp cô nhìn đăm đắm vào anh. Anh thích việc đó. Anh thậm chí thưởng thức nó hơn nữa. Tuy nhiên không ai khởi đầu. Không ai muốn. Việc đó diễn ra quá lâu. Không có gì xảy ra về sự đối xử lảng tránh này từ hai người họ.



Anh ghét việc này. Nó bối rối. Ý nghĩa lộn xộn trong đầu anh. Anh chưa bao giờ mất kiểm soát và anh luôn chắc chắn về việc anh muốn gì và anh muốn như thế nào để sống trong đời sống của mình…



Nhưng cô gái này đẩy giới hạn của anh. Anh cảm thấy chính mình không thể hợp lí hóa một cách đàng hoàng và mới đây nhiều hơn nữa không thể kiểm soát việc mỉm cười với cô và cảm thấy có chút hạnh phúc hơn khi cô ở quanh. Vì sao? Anh đấm nắm tay vào tường. Vì sao cô điều khiển anh?

“Tạm biệt các bạn. Tôi đi tập đây.”



Atem ngẩng đầu lên vì tiếng Tea đang rời đi. Quá nhiều lúc cô tuột ra khỏi, quá nhiều lúc anh giữ lại.



“Tea dường như vui hơn bất cứ lúc nào cô đi tập khiêu vũ… Có lẽ vì ai đó cô gặp ở lớp học.” Yugi cười khúc khích.



Atem quay lại một cách sắc bén. “Đợi đã, cô ấy gặp ai đó sao?”



Yugi dừng lại nhìn qua Atem. Ngạc nhiên khi thấy Atem bực tức.



“Không, không, chúng tôi, trong. Joey và tôi cứ trêu cô ấy về chàng trai mới trong lớp cô ấy mà cô ấy luôn khiêu vũ kế bên hắn trong lớp học. Cô ấy hoàn toàn không thích chàng trai nhưng tôi nghĩ chàng trai khá là hứng thú. Tất cả là trò vui thôi. Sao nghiêm túc chứ?”



Atem nhận thấy sự bùng lên là ngoài tính cách của anh. Đó có phải là ghen tuông không?



Thế nếu đó là ghen tuông thì sao? Atem vẫn chưa chuẩn bị để chàng trai khác đưa Tea ra khỏi anh. Không được sau những năm họ bên nhau. Anh vẫn chưa chuẩn bị để chàng trai khác nhìn thấy sự quan tâm trong đôi mắt cô bất cứ khi nào anh ở trong trận đấu gay go và nụ cười đó của cô bất cứ lúc nào anh ở bên cô…



Anh biết anh phải làm gì và anh phải đi đâu.



“Yugi, mấy giờ Tea về nhà vậy?”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Wed Jan 01, 2014 8:03 pm

Nhận xét chương 1:
Miêu tả sâu vào tâm trạng nhân vật. Những nổi lòng khó bày tỏ và sự khao khát tiềm tàng của anh dành cho cô cũng như sự bâng khuâng ngượng nghịu của Anzu.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Wed Jan 01, 2014 8:04 pm

Đầu tiên là xin chúc mừng năm mới 1-1-2014

Lưu ý: chương này có cảnh nóng nhưng mình làm biếng bôi trắng nên không thích đọc cũng được.

Chương 2


Mọi người nói yêu là cho đi. Tình yêu chỉ hoàn thành khi bạn có thể cho đi sự kiểm soát và niềm tin rằng thứ khác sẽ ở ngay bên cạnh bạn, luôn luôn.



Nhưng làm thế nào vua trò chơi cho đi, khi tất cả thứ mà anh biết là trong vòng kiểm soát?



Trong sự kiểm soát kế hoạch trò chơi, trong việc kiểm soát tâm trí. Trong sự kiểm soát cảm xúc…anh dừng lại. Cảm xúc là thứ mà bấy lâu anh đã mất để chạm đến.



Sau tất cả những trận đấu của anh, anh nghĩ là anh có thể điều khiển tất cả chúng. Vâng nó xảy ra cái liếc qua e thẹn, nụ cười và tiếng cười khiến anh mất kiểm soát.



Anh dựa vào cửa, chờ đợi. Cha mẹ Tea sống ở nông thôn do đó anh biết là cô ở một mình trong căn nhà. Việc tiếp theo của anh để lại mà không lên kế hoạch. Khi thở vào khi tiếng bước chân cô đang tiến đến.



“Atem sao?” Cô ngạc nhiên. Nhưng giọng điệu của cô nấn ná với sự hào hứng và mong đợi.



Anh nhìn lên, đôi mắt u ám, cắn môi. Anh bắt được cô rồi, đặt vào bàn tay anh. Sau khi khiêu vũ xong, trông cô rạng rỡ, tuyệt đẹp, luôn là thế.



Mồ hôi lấp lánh trên cơ thể gầy gòm của cô. Anh chỉ chìa ra, đi vào nụ hôn và vuốt ve cơ thể đầy mồ hôi của cô…



“Anh muốn vào không?” Cô mời. Atem dừng lại gật đầu, cô nhe răng cười, khóa cửa lại.



“Xin lỗi vì sự bề bộn. Em không có thời gian dọn dẹp. Em không ngờ là có người viếng thăm. Xin mời vào!”



Atem bước vào và ngạc nhiên vì căn nhà gọn gàng đến mức nào. Cái mà cô gọi là ‘bề bộn” ám chỉ những tạp chí ném vào cái bàn kiếng cà phê. Phòng khách của cô sáng sủa, như thể tính cách của cô vậy. Những bức tường sạch sẽ và trắng tinh với ghế sofa màu kem ở giữa và ti vi màn hình phẳng ngay phía trước nó khiến ngôi nhà cô trông rộng hơn kích thước thật.



“Anh có muốn uống gì không?” Cô đề nghị. Atem lắc đầu. Cô ra hiệu cho anh ngồi xuống.



“Để em làm sạch trước đã. Tự nhiên như ở nhà nhé.” Cô mỉm cười. Trời nụ cười đó.



Cô nhảy dựng lên bậc thang gỗ. Những bước đi dịu dàng của vũ nữ y như cách anh tưởng tượng. Anh nhìn xung quanh. Anh đang mong đợi làm gì vậy? Anh không muốn tỏ tình với cô bây giờ. Anh chỉ muốn gặp cô. Ồ, tim anh đau lên theo cách không bình thường. Cơ thể mới này của anh, anh không thể điều khiển nó. Anh đã luôn trú ngụ cơ thể Yugi và bất cứ kinh nghiệm nào khia anh ở quanh Tea đều hoàn toàn khác nhau. Có lẽ Yugi đã thích Tea trong quá khứ nhưng cảm giác hơn cả là sự khâm phục theo thể loại mà bạn nhìn ra ở người chị. Bây giờ Atem có chính cơ thể của mình. Việc đó làm anh sợ là anh có cảm giác cường độ quá mạnh dành cho cô gái. Tim đập nhanh, hơi thở nặng nề và trong quá trình không thân thuộc, anh cảm thấy thoải mái Tuy nhiên việc này đã xảy ra trước kia…lâu lắm rồi…khi anh còn là Pharaong…và có một cô gái…cô gái trông rất giống…



“Này Tea.” Anh chào khi cô bước xuống cầu thang.



“Ồ Atem. Anh làm em sốc đó. Em gần như quên là anh ở đây.” Cô cười lớn.



“Vậy điều gì đưa anh đến đây vậy?” Cô hỏi.



Anh phải nói việc đó. Anh phải nói về việc cảm giác của anh dành cho cô. Nhưng vui trò chơi sẽ không thừa nhận đánh bại quá dễ dàng hoặc ít nhất anh sẽ thắng cô theo cách thức giản dị.



“Như một trận đấu.” Anh cười tự mãn.

“Đến đây.”



Tea tuân lời.



“Em đã xem bao nhiêu trận đấu của ta?” Atem hỏi, anh sát gương mặt mình gần cô hơn nhưng cô không né.



“Nhiều như thể em có thể nhớ.” Tea đáp và thở dài.



“Em có nhớ trận đấu cuối cùng, ta đấu với Yugi không? Tất cả chúng ta đều nghĩ là ta sẽ trở về quá khứ với việc ta thua trận…” Khuôn mặt chạm vào nhau. Anh tạt mái tóc ướt của cô sau tai cô. Cô thở vào.



“Em cảm thấy thế nào?” Atem hỏi.



Tea nhìn vào đôi mắt anh, gây sốc cho anh với câu trả lời của cô. “tổn thương”



Atem nhắm mắt và mở mắt nhìn đăm đắm vào đôi mắt màu xanh nước biển của cô “Em cảm thấy thế nào khi bây giờ ta ở ngay đây?” Atem cảm thấy trong sự liểm soát lần nữa.



Tea dừng lại. Cô phá cái nhìn chằm chằm của anh và lùi ra. Không không, anh không thể mất kiểm soát bây giờ.



Tea túm lấy gương mặt cô lần nữa, cô há hốc miệng, lùi đi.



“Tea, xin trả lời câu hỏi của ta.” Anh ra lệnh, kiểm soát giọng nói.



“Atem..em sợ…em sợ nói với anh cảm nhận của em thế nào…”



“Vì sao Tea?”



“Vì anh là tất cả điều em muốn…vâng em không muốn có cảm giác mất anh lần nữa nếu anh rời đi…khoảnh khắc đó. Khi anh thua trận…toàn bộ thế giới của em sụp đổ. Em cảm thấy chính mình rất gắn bó với anh đến nổi em chỉ là không thể chứng kiến sự ra đi của anh. Em khóc, em khóc…và Atem…khi em nghĩ là anh đã ra đi vĩnh viễn. Em tự bảo mình là không. Em sẽ không gắn bó cảm xúc với bất cứ ai mạnh mẽ lần nữa. Nhưng…nhưng bây giờ anh trở về. Em không biết phản ứng thế nào! Em muốn anh nhưng nếu anh sẽ rời đi lần nữa để biến mất thì em phải chịu đựng bao nhiêu vì việc này, Atem.” Cô gần như la lên.



“Nó như thể…anh như thuốc phiện…Em phải có anh và không có anh em điên lên…Nhưng thật tệ khi có anh đúng không? Sẽ lên đến đỉnh cao khi có nó nhưng khi nó rời xa cơ thể thì bị tan nát và muốn hơn nữa…”



“Ta/em là cơn nghiện của em/anh.”



Ngay lúc đó có hai giọng nói. Tea nhìn vào anh với đôi mắt đầy lệ không hiểu sao anh nói cùng thứ với cô.



“Rồi, sự nghiệp ngập chúng ta.” Atem thì thầm, bắt môi cô vào môi anh.



Tea cố kháng sự sự tiến tới của anh, cố đẩy anh ra. Cô không thể phải lòng người đàn ông này nữa… Cô không thể chịu đựng việc mất anh.



Nhưng anh giữ miệng anh vững vàng vào miệng cô. Thậm chí là đẩy môi cô mở ra với lưỡi mình. Cô khóc và khóc, biết là nếu cô để anh vào thì không cách nào cô có thể kháng cự anh.



Họ hôn. Sự nóng bỏng, nồng nàn, khao khát biểu hiện tất cả qua nụ hôn. Atem đẩy cô xuống ghế dài, hai cơ thể họ va vào nhau.



“Ta muốn em.” Lúc này, không thành vấn đề ai là người phát âm khi cả hai đều cùng suy nghĩ 1 thứ. Họ muốn, cần nhau. Họ phải đáp ứng sự nghiện ngập.



Anh kéo cơ thể cô lại gần và đi vào phía dưới áo cô. Làn da cô mịn màng và sạch sẽ sau khi tắm. Anh đẩ những bàn tay mình lang thang dưới áo rộng lùng thùng mà cô đang mặc. Anh cảm giác cơ thể mảnh dẻ, bụng bằng phẳng và lưng mảnh mai của cô. Anh túm lấy áo cô và ném nó vào sàn nhà. Anh tảng lờ sự chống đối lặng lẽ của cô khi mà anh biết cô muốn hơn nữa. Ôm chặt cô và cảm giác cơ thể cô lần nữa. Cô thư giản và rung rẩy dưới cái chạm vào của anh. Anh trượt nụ hôn xuống cổ cô, đến đôi vú cô, nơi mà cô thở hổn hển, thở dài và rên rỉ.



“Ồ Atem.” Cô muốn anh dữ dội.



Anh bí mật vui mừng là cô quyết định không mang cái nịt vú khi anh vùi đầu vào đôi vú chắc nịt và nhô lên của cô. Núm vú cô cương cứng dưới cái chạm vào của anh và anh túm lấy 1 núm vú bằng môi mình. Cô phát ra tiếng rên rĩ dài, vừa lòng. Anh không dừng lại. Anh đùa nghịch núm vú khác, vuốt ve, hơi kéo ra trong khi đang liếm và hút núm vú kia. Cô cong lưng, hào hứng cho hơn nữa.



Cô nâng chân mình lên và cảm giác chỗ lồi lên cứng cáp trong quần anh. Anh đang trở nên cứng hơn vì cô. Đó là lần đầu tiên cho cả hai vâng sự thân thuộc kì lạ. Anh ban cho cô nhiều hơn nữa.



Tea chìa xuống, cởi áo của anh một cách mạnh mẽ. Anh không né. Chỉ là làm công việc của mình ở dưới. Anh kéo quần cô xuống và cắn quần cô. Cô rên rỉ thậm chí là lớn hơn nữa và lắc lư ra khỏi quần mình. Anh nhìn lên cô, đôi mắt đầy khao khát để cho lời cho phép khám phá xa hơn nữa. Cô gật đầu.



Anh khóa chặt, chống đỡ chính mình lên đầu gối. Tea bò đến anh và tháo nút quần anh. Ồ, anh mong mỏi điều này biết mấy. Tea vuốt ve và liếm bụng anh. Tiếp tục từ đầu gối cô có thể đến môi anh. Họ hôn lần nữa, nhiệt độ trên miệng họ khi Tea kéo quần anh ra. Atem móc ngón tay vào quần lót của mình và kéo nó ra, lộ ra dương vật của mình. Tea nhìn xuống, đỏ mặt. Atem nắm gương mặt trong bàn tay cô và cúi về phía cô.



“Ồ, Tea. Ta luôn biết là em xinh đẹp. Để ta lấy em nhé.” Atem van nài.



“Atem..xin hãy lấy em.” Tea kêu lên.



Khoảnh khắc của hơi thở nặng nề và Atem nhét cặc mình vào lồn cô. Lúc đầu, đối với cô rất đau. Như thể lồn cô bị xé toạt ra. Làn máu chảy xuống. Cô thét lên và siết chặt anh hơn. Anh không dừng lại. Hông đẩy mạnh khi anh nhét vào và ra. Tea thư giản và không lâu sao. Sự khoái cảm chiếm lĩnh. Sự ẩm ướt của cô khiến nó dễ dàng hơn cho anh đi vào cô hết lần này đến lần khác. Dần dần họ đặt trong nhịp điệu khi cơ thể của họ rung rẩy và lúc lắc với sự chuyển động. Họ phải dùng liều lượng thuốc phiện. Thuốc phiện mà họ đã tránh ra quá lâu rồi. Bây giờ họ có nó, họ có thể thưởng thức nó.



Khi anh đẩy mạnh, cô rên rỉ lớn hơn và lớn hơn. Anh nhìn vào đôi mắt cô và nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà anh đem lòng yêu. Vâng, tình yêu.



Họ cảm thấy sự kết nối từ lâu lắm rồi. Anh không thể xác định là khi nào. Khi anh cứu cô sao hay thậm chí là từ lâu trước cả quá khứ nữa? Tất cả thứ mà anh biết là bây giờ anh có cô và anh sẽ không buông ra.



“À, Atem đừng dừng lại.” Tea la lên. Anh cảm thấy sự khoái cảm dựng nên bên trong mình, muốn giải phóng. Anh cắn môi mình. Chưa vẫn chưa.



Có khoảnh khắc căng thẳng và Tea cuối cùng phát ra tiếng kêu.



“Atem, em tới rồi, A a a, ôi, em tới rồi. A a a” Tea đã đạt đến lúc cực khoái và Atem không thể kiểm soát nó để tất cả đều đi vào.

“A, Tea.” Atem kêu lên và đạt cực điểm.



Atem ngã xuống ở phía trên Tea, thở sâu. Cơ thể đầy mồ hôi của họ quấn vào nhau. Khỏi nơi thở nhưng không khỏi tình yêu.



Atem kéo ra và Tea rung rẩy với sự đi ra của anh. Anh là lần đầu tiên của cô…Cô muốn cô là người cuối cùng của anh.



“Ta thắng rồi.” Atem thở.



Tea dập dờn mi mắt trong sự bối rối. “Đây là trò chơi đối với anh sao?” Tea gần như cảm thấy tổn thương.



“Một chút, nhưng không. Việc này khác. Đây không còn là trò chơi nữa. Ta thắng vì ta cố để em đổ cảm xúc của mình ra trước.” Atem nhe răng cười.



Trước khi Tea có thể phản kháng, anh hôn cô lần nữa và tiếp tục. “Nhưng anh tin là em cần biết sự thật. Ta luôn cảm giác sự liên kết kì lạ này dành cho em như thể chúng ta đã…thuộc về. Do đó, em có nói bất cứ gì thì cứ vững tâm, ta cũng có cùng cảm nhận nữa…Em hơn cả thuốc phiện đối với ta nữa…Em là sự cần thiết của ta.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Mar 18, 2014 8:05 am

Nhận xét chương 2:

Tình cảm mãnh liệt của anh dành cho cô và ngược lại khiến họ không thể chối bỏ nhau mà dấn sâu vào sự đê mê và khoái cảm dâng trào. Chỉ vì lòng phân vân mà họ đã không bộc lộ rồi đến khi bộc lộ thì nó giống như cơn sóng tràn lên cao.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Mar 18, 2014 8:09 am

Hôm nay là sinh nhật Atemu. Và là lần thứ 3 mình tổ chức sinh nhật cho ảnh. Chúc các bạn vui vẻ khi đọc fanfic dưới đó. Fanfic này rất dài. Dài nhất trong tất cả các chương mà mình dịch và nó là phần tiếp theo của fic celestial wish (dài thứ 2). Chúc các bạn vui khi đọc fanfic này nhân ngày sinh nhật Atemu kính mến.

Fic dịch: YugiOh
Tên fic: Darkening Distress
Tác giả gốc: Whispering Soul of the Moon
Cặp đôi: Atem x Anzu
Thể loại: lãng mạn/ siêu nhiên
Lứa tuổi: M(16+)
Tình trạng: Fic oneshot
Disclaimer: YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung: Hai năm kể từ khi anh trở lại và anh chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này nhưng những giấc mơ nhanh chóng giữ anh khỏi cuộc sống mà anh luôn muốn. Bóng tối sẽ tiêu thụ anh và thuyết phục anh quên mọi thứ mà anh đã tạo cuộc sống của mình chứ?

Link dẫn đến fic gốc:

https://www.fanfiction.net/s/8477937/1/Darkening-Distress

Nỗi đau buồn đen tối

Cánh cửa chuyển động nhẹ nhàng đóng lại bằng tiếng lách cách khi anh vào nhà, thở hơi thở mệt mỏi nhưng cũng trong sự thư giản. Sự thư giản mà anh luôn muốn cảm nhận trong cuộc sống quá khứ và thậm chí khi linh hồn anh bị đóng lại trong trò chơi ngàn năm. Niềm vui bao lấy toàn bộ sự hiện diện của anh như cây thục quỳ ngâm trong tách ấm áp của sô cô la nóng. Hoặc là sự khoan khái, tắm bong bóng được hỗn hợp bởi mùi hương ngọt ngào nhất trên thế mà từng được tạo nên.

Và tất cả phải cám ơn vị cứu tinh xinh đẹp của anh, người trao cho anh cơ hội thứ hai của cuộc sống mà anh bí mật ao ước để bắt đầu. Vẫn còn khiến anh ngạc nhiên là vũ công duyên dáng, Anzu Mazaki làm thế nào mà có thể làm việc có khả năng và mầu nhiệm hiện ra trước mắt anh. Cô cảm thấy thật tế đến mức nào khi anh nắm tay cô trong cánh tay anh. Anh không bao giờ nghĩ là có khả năng gặp Bất Cứ bạn bè của mình nữa nhưng Anzu CỦA ANH phá vỡ quy tắc định mệnh và theo cách nào đó tìm thấy anh.

Atem lúc trước đã nghĩ là cô lạ thường nhưng sau khi thấy cô cho hai năm đầu thì cô chỉ là một người phụ nữ mà anh đơn thuần yêu thương và sẽ làm bất cứ thứ gì cho cô. Khi tình yêu của họ nguyện vào nhau. Đến lượt anh thay đổi số phận và tìm con đường trở về với cô.

Việc đó không dễ dàng gì. Có những ngày khi anh nghĩ về những sự cố gắng khó khăn và nhớ về thứ mà anh phải làm để anh trở về. Thậm chí ngày đó anh không bao giờ bàn luận những thời gian rắc rối đó với Anzu, hình dung là có gì đó quá… kinh hãi không nên lộ ra với cô.

Cô sẽ hỏi, tất nhiên… và khi cô làm vậy thì anh chỉ hôn cô, bảo cô đừng lo lắng – rằng anh trở về với chính hình dạng vật chất của mình, để ở bên cô là vấn đề chính nhất. Anh sẽ, có lẽ đúng với, cố xoay chủ đề đến thứ gì đó chú ý rõ ràng hơn.

Chẳng hạn như là lễ đính hôn của họ.

Lúc trước, Atem chưa bao giờ- thậm chí là anh làm chủ cơ thể Yugi từng nhìn thấy đôi mắt cô chiếu sáng quá xinh đẹp, quá sáng và quá sống động bất cứ lúc nào họ bàn luận về tương lai với nhau. Và nó khiến anh vui vẻ… để biết là thậm chí anh, người chỉ biết làm thế nào thắng trận đầu qua kĩ năng và ma thuật bóng tối có thể mang đến niềm hạnh phúc đến cho người phụ nữ đắt giá này.

Nói về cách thức anh có thể trở về với cô chỉ làm u ám sự sáng sủa. Vấn đề là anh ở đây – với Anzu – và anh thề là ở bên cô mãi mãi.

Trong sự ngạc nhiên, anh tự hỏi vị hôn thê của mình có thể ở đâu. Đẩy mình ra khỏi cửa, Atem đi qua nhà anh…

Không, nhà CỦA HỌ.

Ồ, anh thưởng thức việc chia sẽ cùng ngôi nhà với cô.

Thời gian hai tháng kể từ khi Anzu chuyển vào và những ngày trôi qua với niềm vui như thế. Những đêm của họ cũng rất hứa hẹn. Họ nói chuyện về bạn bè mình và những sự kiện thường ngày xảy ra trong thời gian xa cách nhau. Họ thậm chí còn bàn luận về đám cưới sắp tới. Việc đó mang đến nụ cười ở gương mặt anh khi CẢ HAI đồng ý là buổi lễ nhỏ. Atem không bao giờ quá hay ho với đám đông lớn. Lần duy nhất anh không bao giờ chú ý là khi anh đấu bài. Tất cả nhự tập trung của anh được xây dựng vào trong kế hoạch bước di chuyển tiếp theo hơn là thắc mắc anh ở xung quanh quan sát mình.

Mặc dù… khi Tea ở quanh thì nhiều thứ khác. Anh không để tâm có sự hiện diện của cô gần anh. Anh dựa vào những từ ngữ khích lệ mà cô và những người bạn ném cho anh.

Và khi không còn gì khác bàn luận trên giường ngủ…họ sẽ đặt tất cả sự chú ý vào nhau. Sự thẹn thùng hiện ra nhưng nụ cười tự mãn đặc trưng của em theo sau ngay đó khi anh nghĩ về những buổi tối say đắm mà họ đã chia sẽ cùng nhau. Tea phát ra hơi thở hời hợt hoặc thì thầm tên anh bất cứ khi nào anh hôn ở điểm khoái cảm trên cơ thể cô. Hoặc theo cách mà môi họ kết nối lần này đến lần khác. Tạo ra ngàn triệu pháo bông.

Đó là du dương, mầu nhiệm thậm chí…và đối với sự kinh ngạc của anh, bức tranh của anh chưa bao giờ quá sôi nổi. Anh chỉ có sự thúc dục phác thảo mỗi khi anh thấm vào mọi thứ inh ỏi về Anzu. Bất kể là ít hay nhiều về việc đó. Cô là sự cảm hứng của anh.

Suy tưởng của anh.

Anh không bao giờ quên ngày mà anh lần đầu cảm nhận tia sáng đó.

Toàn bộ tuần đã trôi qua kể từ cuộc đoàn tụ tình yêu của họ và nhiều như đi qua êm đềm như lụa. Trong suốt tuần đó, quá nhiều thứ đã xảy ra trong thời gian ngắn. Tin tức về việc hồi sinh của Atem và cuộc đính hốn của anh với Tea chuyển đến tai của đồng nghiệp. Lời chúc mừng và sự vui chơi được nhận cho sự đáp trả.

Ngay sau đó, hai người yêu mới mẻ làm việc cùng nhau trong việc thu gom đồ đạc của Anzu để vận chuyển chúng trở lại nơi mà họ sống cùng được bắt tay vào. Anh không bao giờ nghĩ là việc cởi những cái hộp ra sẽ quá thú vị. Khi anh đang giúp Anzu đặt đồ nữ trang rẻ tiền và nhiều thứ, cô đi vào câu chuyện về việc cô đã nhận nhiều món đồ mà cô thu thập nhiều năm. Một vài thứ cô khôngnhớ nhưng dù gì cũng giữ quanh cho giá trị tình cảm.

Những tiếng cười lấp đầy căn phòng khi họ hơi quanh co với việc xếp đồ. Thời gian ngẫu nhiên, anh đặt nụ hôn vào bất cứ chỗ nào của làn da cô mà anh có thể với tới. Đó là trò tiêu khiển lớn lao và thời gian đi qua trước khi mọi thứ được đưa đi nhưng họ đang bị nhốt trong nhà mình… Đó không là vấn đề với họ là mất bao lâu cô chính thức dời vào.

Do đó bây giờ ở đây, anh đứng bên ngoài… trong sự im lặng này, buổi chiều phơi phới và hấp thụ tất cả dạng của thiên nhiên được tạo ra với sự rạng rỡ của anh. Không may là Atem không thể làm cùng 1 thứ với phác thảo của anh. Anh có thể bắt đầu với việc vuốt ve nhẹ của viết chì, tin tưởng vào cổ tay của anh và tài năng cùng nhảy theo với những tấm giấy…nhưng khi anh thực hiện vào trong đó thì sự xóa bỏ nhanh chóng lấy đi những đường thẳng.

Tâm trạng thất vọng rõ ràng bao quanh hào khí của anh, không đi ta mà không được chú ý bởi người yêu tóc nâu của anh. Anh cảm nhận sự tiến tới của cô, nghe tiếng bước nhân nhẹ nhàng đi chân của cô và gửi mùi hương vani. Anh nhận ra rằng đó là mùi hương yêu thích của cô…và đó là sự bắt đầu để trở thành mùi hương yêu thích của anh nữa.

“Ừ ồ… không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để vẽ sao?” Cô hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng đáng yêu.

Anh có thể luôn luôn tin tưởng vào khả năng của cô khích lệ anh. Thậm chí sau hai năm dài, cô gần như không thay đổi gì cả. Atem biết ơn cho việc…cô tiếp tục là một cô gái lạc quan, tươi tắn mà anh đã biết.

Anh thở dài, như nụ cười phát triển để đảm bảo với cô là anh ổn. “Việc đó xảy ra, em yêu. Đáng lẽ anh chỉ cần tiếp nhiên liệu cho cảm hứng của mình theo cách nào đó.”

Cô lấy một chỗ cạnh anh, không bận tâm khi cô dựa đầu mình lên vai anh. Trời…nếu anh có thể anh sẽ chìm trong mùi hương của cô. Cô có mùi quá ngọt ngào…quá thanh khiết…rất…Anzu. Làm thế nào mà anh chưa bao giờ nhận ra việc này trước kia chứ? Anh đùa cợt, tất nhiên. Anh biết làm thế nào mà lại thế. Khi đối phó với những thế lực độc ác, ma thuật bóng tối cổ đại và cố hình dung về quá khứ cổ đại tất cả trong khi đang cứu thế giới… Nó khó để chú ý bất cứ thứ gì – hoặc trong trường hợp này, ai đó – quá xinh đẹp.

Và cô đang ngồi ngay bên cạnh anh. Cô ĐƯA anh trở lại cuộc sống.

"Có gì đó sẽ đến với anh, Atem. Nơi này đầy sự cảm hứng phép thuật. Một người không thể làm gì ngoài việc cảm nhận liều thuốc làm trẻ lại.” Cô hôn trán anh, cảm nhận sự nấn ná hơi ấm của môi cô khi cô kéo ra. Em rất hạnh phúc khi sống đây với anh.” Cô đứng dậy từ chỗ cộ mà không có bất cứ lí do gì bắt đầu múa bên ngoài trên ngọn cỏ. Tia nắng sáng còn lại chiếu vào cô như thể cô đang ở điểm sáng trên sân khấu.

Atem không thể làm gì ngoải việc nhìn đăm đắm vào cô… nhìn vào cô trong toàn bộ viễn cảnh. Cách thức mái tóc cô chiếu sáng trong ánh nắng hoặc phấp phới trong cơn gió bất cứ lúc nào gió thổi đến. Nụ cười dễ thương làm sao – tràn đầy sự vui vẻ - có thể thoát ra từ môi cô. Cách thức hông cô lắc lư một cách ngây ngô và vâng quyến rủ khi cô bước hoặc múa cho đến khi đôi chân dài… thon thả rạng rỡ trói lấy cô. Và đó là khi có gì đó bất thường ùa qua anh. Chỉ việc nhìn cô anh cảm thấy sự thôi thúc vẻ phác thảo trong vài tiếng.

Với trang vẽ của anh hiện giờ. Anh biết chính xác sáng tạo điều gì. Viết chì của anh bay qua trang giấy như lông vũ nổi trong cơn gió. Atem không thể tin là anh phác thảo nhanh đến thế nào… và việc đó trở nên hoàn thiện. Hình ảnh được hoàn thành trong kỉ lục 10 phút. Anh chưa bao giờ vẽ quá nhanh trước đó. Không phải kể từ khi… khoảnh khắc cô biến mất khỏi anh. Anh đơn giản là muốn bắt lấy kỉ niệm về cô.

Anh nhìn lên từ bức vẽ của mình… để nhìn Anzu lần nữa. Cô hoàn toàn không ý thức về tác động mà cô có vào anh ngay lúc này.

Anh muốn cô… anh cần GẦN cô.

Bức phác thảo của anh, lơ đảng đặt xuống khi anh quan sát sự chuyển động của cô. Trước khi cô có thể đi xa hơn nữa, anh ngăn cô lại. Ít nhất là không ngạc nhiên khi thấy biểu hiện giật mình của cô và sự bối rối trong đôi mắt cô. Và khi cô dự định nói, anh bắt môi cô với môi anh, lặng lẽ bảo cô im lặng… để anh có thể hôn cô với sự nồng nhiệt không từ chối được. Khi tiếng rên rỉ nho nhỏ rung lên từ khí quản của cô trao anh sự khởi đầu để làm nổi bật nụ hôn hơn nữa. Thứ mả Atem yêu thích ở Anzu là thậm chí nếu anh không luôn luôn có ngôn từ để miêu tả ý của anh là gì vào lúc đó thì dù thế nào cô cũng có thể biết. Như một mũi tên đập vào mục tiêu, cô rất chính xác.

Cô họ chậm chạp tách ra, đưa cô cơ hội để thở nhưng thích thú cách thức má cô đỏ ửng bất cứ lúc nào anh lấy hơi thở cô ra. Làm thế nào mà anh may mắn có được cô chứ? Có thể tưới vào cô với thứ tình yêu mà anh chưa bao giờ trãi qua trước đó? Bất cứ lí do gì, anh điều biết ơn là có cơ hội ở bên cô. Anh cần nói với cô lần nữa… cho cô thấy lần nữa.

Trong hành động bất chợt, Atem nâng Anzu trong cánh tay của mình, cười thầm sau khi nghe tiếng kêu của cô từ hành động bất chợt của anh. Cánh tay cô nhanh chóng vòng qua cổ anh khi anh bồng cô vào giường. “Atem, anh làm gì vậy?” Cô hỏi, mỉm cười với anh.

“Yêu em.” Anh nói với cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống và cho phép anh lởn vởn phía trên cô trong khi đẩy vài lọn tóc của cô ra. Anh thích ngắm đôi mắt màu xanh nhìn đăm đắm vào anh trong sự thắc mắc. Cách thức mà đôi mắt tràn đầy với sự tò mò ngây thơ và nhấp nháy sự vui tươi mà anh đơn thuần là yêu thích.

Và khi đôi mắt màu tím của anh nhẹ nhàng nhìn đăm đắm trở lại, cả hai có thể tạo ra cuộc đối thoại im lặng. Nhẹ nhàng và thận trọng. anh tự mình cúi xuống cho đến khi môi anh chạm vào môi cô. Áp lực nâng lên từ từ và dần dần phát triển với mỗi phút trôi qua. Đó là thể loại trận đấu Atem không bận tâm có. Đó là thứ mà anh cũng không bận tâm thua. Đối với anh, Anzu có giá trị và là đối thủ ghê gớm. Nhưng tất cả những thứ đó gần như không là vấn đề đối với anh. Anh chỉ thưởng thức sự thoải mái tràn đầy được dựng nên giữa họ.

Khi môi anh thoát ra khỏi môi cô để bắt lấy cái cổ dài ngon lành của cô, Tim Atem bay bỗng bất cứ lúc nào cô thì thầm tên anh. Nó khiến anh muốn kéo dài đến mọi sự cần thiết, mọi sự khao khát của cô.

“Ta yêu em…”

Anh dừng lại một cách đột ngột, hơi nâng lên nhìn chằm chằm một cách đáng yêu vào cô. Cô ở ngay phía dưới không thở trong đôi mắt anh. Cô mang tất cả những gì mà Atem có thể đòi hỏi ở một người phụ nữ. Chưa bao giờ trong giấc mơ hoang dại nhất của anh mà anh từng nghĩ là có gì đó như thế có thể xảy ra với anh.

Anzu… cô trao anh cơ hội này để sống cuộc sống bình thường và tất cả điều mà cô muốn đáp trả là tình yêu không điều kiện của anh. Atem cảm thấy cô xứng đáng nhiều hơn so với mọi thứ mà cô đã làm cho anh. Thậm chí là trước khi anh nhận ra cảm giác của mình mạnh hơn là anh nghĩ, Anzu luôn ở đó - ủng hộ anh trong bất cứ thứ gì dường như có thể. Anh yêu cô vì điều đó.

Anh sẽ… luôn yêu cô. Và anh cần nói với cô chỉ là việc bao nhiêu, thậm chí là cô tạo cảm hứng nhiều với anh bao nhiêu.

Khi anh sắp bắt đầu, hai ngón tay nhấn vào môi anh – ngăn anh khỏi phát biểu bất cứ từ nào mà anh dự định dùng.

“Được rồi em… đã biết.” Cô đáp lại một cách đáng yêu.

Chỉ từ việc khi từ ngữ của cô, Atem cảm thấy tim anh ào ra khỏi ngực từ tất cả những cảm xúc này. Anh chưa bao giờ cảm thấy nó tràn ngập cảm giác trước đó.

Hai năm kinh khủng. Anzu đã bị nhốt trong độ sâu của nỗi đau khổ. Cô để mình mất đi sự tươi sáng mà tính cách cô lấp lánh. Cô nói với anh là cô mong mỏi anh trở về biết mấy. Thứ mà anh không thể gói tâm trí mình xung quanh… Thứ mà anh không thể hiểu là… “tại sao?” Anh thì thầm.

“Tại sao cái gì?”

Anh không ý thức là câu hỏi được hỏi to nhưng không có sự quay lại lúc này. “Vì sao mà việc đó lại quá khó khăn để em tiếp tục sau sự ra đi của ta? Anzu… em có thể tìm hạnh phúc, không thể sao? Nếu ta không được ban cho cơ hội trở về… thì em có ở trong thế giới đau khổ không?”

Cô đưa câu trả lời mà không có dạng ngập ngừng nào. “Có.”

“Nhưng tại sao?” Anh liều lĩnh cho lí do của cô. “Sao em hi sinh hạnh phúc của mình vì ta chứ?”

Tay cô chìa lên để làm dịu sự phản kháng và những câu hỏi quá uy quyền của anh mà anh cảm thấy cần phải hỏi. Chỉ duy nhất với cái chạm vào của anh cũng làm dịu từng lõi trong anh. “Vì anh là hạnh phúc của em. Tất cả những gì mà em có thể nghĩ đến trong hai năm đó là anh. Bên cạnh ai khác thì sẽ không hợp. Có anh ở đây bên cạnh em, em chưa bao giờ cảm thấy quá hoàn thiện. Tình yêu của em chỉ trú ngụ với anh.”

Anh không mong đợi là câu trả lời của cô khiến anh không nói nên lời. Không có điều gì anh có thể tìm thấy để nói sau lời bày tỏ từ trái tim của cô. Anh đơn thuần là bị kích động bởi ngôn từ đẹp đẽ của cô. Đơn giản là bị chạm vào sự dịu dàng của cô.

Và trước khi anh nhận ra là anh đang làm gì… Atem tháo nút áo cô, từng nút một. Không phải trong tốc độ vội vàng, ham muốn…mà trong điệu bộ say đắm, từ từ nơi mà anh có thể dành thời gian của mình ghi nhớ mỗi chút một cơ thể của cô. Trao cho anh cơ hội trượt bàn tay mình xuống cổ cô, qua vai cô, đi xuống qua eo cô và cuối cùng đến đôi vú màu kem của cô. Anh chắc chắn là không bỏ qua cách thức mà cô cong cơ thể mình lên hoặc cách thức mà hơi thở của cô tăng lên khi anh chạm vào cô… và anh yêu thích mỗi phút của việc đó.

Atem tiếp tục trao Anzu khoái cảm mà cô khao khát qua tình yêu của anh mà cô dành cho anh. Quần áo của họ tuột ra khỏi cơ thể họ cho đến khi không còn gì giữ thể xác của họ khỏi việc chạm vào nhau. Có mặt trước kia là anh yêu thích việc sống trong môi trường tự nhiên trong lành thay thành phố ồn ào, ô nhiễm. Anh có thể làm tình với cô bất cứ khi nào họ hài lòng mà không bị quấy rầy.

Anh sắp giao cấu dữ dội với cô… bây giờ và cho cuộc sống còn lại của họ.

Anh mỉm cười với kí ức. Cùng với nhiều thứ ghi nhớ khác, Anzu có ý nghĩa với anh nhiều hơn là anh nhận ra. Có những lúc khi anh ao ước là anh chú ý về việc này sớm hơn nhưng như người ta nói – “Trễ vẫn tốt hơn là không bao giờ.” Và bây giờ anh đã trở về sống trong thế giới, anh sẽ lấy mỗi giây mà anh được ban cho để tạo hạnh phúc giữa họ.

Bây giờ sự thắc mắc duy nhất… là Anzu ở đâu vào ngay khoảnh khắc này. Anh lòng vòng qua căn nhà mình, tìm kiếm mỗi phòng trống… nhưng không có dấu hiệu của người đẹp mắt xanh đáng yêu của anh. Và anh tìm căn phòng còn lại là giường ngủ, anh phát hiện cô đang… ngồi bên ngoài, dựa vào ánh sáng hỗ trợ, ngay dưới những vì sao… ngủ nhanh. Không chú ý bất cứ thứ gì xung quanh cô.

Atem thư thái khi nhìn thấy cô. Nó nhắc nhớ anh đó là ngày cuối cùng. Anh không đến ngôi nhà trỗng trãi. Bước chân của anh lặng lẽ như con chuột. Anh chú ý không phá vỡ cô khỏi bất cứ giấc mơ nào mà cô đang có lúc này. Ít nhất là không phải lúc này. Dù anh không thể cưỡng lại sự thôi thúc chạm vào cô. Anh lấy bàn tay mình vuốt ve dọc đường hàm của cô với cái vuốt ve nhẹ như cánh bướm. Đối mặt với những thách thức mà nó xứng đáng mỗi giây nếu nó có ý nghĩa là ở đây với nữ hoàng của anh.

Việc vuốt ve nhẹ nhàng bị dừng lại ngay khi Anzu bắt đầu thức dậy từ giấc ngủ của cô. Anh đã không nghĩ là cô có thể dễ thương hơn nữa nhưng việc đó được chứng minh là sai khi cô nhấp nháy lông mày dài của mình và phát ra cái ngáp chỉ khiến anh đóng băng tại chỗ.

Mắt cô tập trung lại lần nữa tuy nhiên chúng không chú ý sự hiện diện của anh. Nhưng khi cô cuối cùng nhận ra rằng Pharaong của cô đang ngồi cạnh cô, rất gần. Cô với tới để mà những cánh tay của cô có thể ôm anh một cách đáng yêu. “Anh về rồi… anh vừa vào sao?”

Atem mỉm cười. Anh chỉ là yêu thích cách thức mà cô luôn chào đón anh với cánh tay mở rộng. Nó trao cảm giác ấm áp… xao xuyến, khiến anh tin là anh có nơi thuộc về. “Ta đã và ta không làm gì ngoài việc bắt lấy cái nhìn thoáng qua của hình dáng đáng yêu… đang ngủ trưa một cách quá đáng yêu.”

Anzu cười khúc khích và le lưỡi ra khi cô đỏ mặt với sự bối rối. “Vâng… Em dự định đợi anh. Chắc là đã ngủ trong một lúc rồi.”

“Sao chúng ta không vào trong nhỉ?” Anh đề nghị khi anh nắm lấy tay cô, giúp cô đứng và dẫn họ vào phòng họ. Anh trượt cánh cửa shojo đóng lại nhưng giữ nó mở đủ để cơn gió lùa vào. Atem mất vài phút để cơn gió thổi vào qua mái tóc và vào má anh. Đây có lẽ là thứ mà có ý nghĩa về cảm giác của hương vị thiên đàng.

Anh cởi vài cái nút áo sơ mi, nghe tiếng buồng tắm ấm áp đang gọi anh nhưng anh chưa thể trả lời tiếng gọi đó. Anh cần dành thời gian vài thời gian cho Anzu trước. Anh nôn nóng nghe về chi tiết của sàn khiêu vũ. Hôm nay là một ngày thú vị dành cho cô. Khi trở về anh học được là cô tràn đầy sự nhiệt tình khi nói về sự rộn ràng vui sướng và những sự ca ngợi mà cô nhận được từ việc khiêu vũ của mình. Cho dù cô không có được nơi mà cô ao ước, cô vẫn thưởng thức việc nhìn vào sân khấu. Anh thích thú nhìn cô biểu diễn.

Bây giờ… có gì đó khác về cô. Cô rất trầm lặng và rất chìm vào chính mình. Sự lấp lánh cô nhận được khi sự hào hứng tràn vào trong cô không ở đó. Cái gì đang xảy đến vậy? Anh tự hỏi. Và khi cố lấy sự chú ý của cô, cô từ chối gặp anh giữa chừng.

“Vấn đề gì vậy, em yêu?” Anh hỏi với quá nhiều sự quan tâm.

"Em..." Cô ngập ngừng, anh biết việc đó. Anh sẽ không có bất cứ thứ gì về việc đó. Có gì đó gây rắc rối cho Anzu. Atem cần hiểu tận cùng về việc đó và tìm ra… thứ gì đang xâm nhập vào tâm trí cô.

Anh dịu dàng khuyến khích cô. “Nói với ta đi… có phải là về sàn khiêu vũ không?”

Anzu thở dài. Nó tỏ ra là cô cố thả ra sự căng thẳng mà cô đang giữ bên trong mình. “Việc đó đã không diễn ra suôn sẻ.”

Cô quyết định kể câu chuyện của mình trong khi ngồi trên giường. Anh gia nhập với cô, nắm tay cô để ủng hộ cô khi anh lắng nghe cô. “Chuyện gì xảy ra?”

“Không có gì xảy ra… chỉ là em đã không kịp giờ.” Và rồi… cô mỉm cười. Không phải là nụ cười tỏ sáng bất cứ khi nào người ta hạnh phúc.

Không… nụ cười này bị bắt buột. Đối với Atem, nụ cười bắt buột cũng giống như không cười gì cả. Và nụ cười bắt buột bên Anzu… chỉ là không phù hợp với cô ấy. Nó thiếu đi sự đặc biệt ma nụ cười thật sự của cô có thể sở hữu.

“Đừng lo lắng về việc đó.” Cô nói, cố đảm bảo cho anh là cô ổn. “Sẽ có sàn khiêu vũ khác, em chỉ cần có tiềm năng hơn.”

“Đó có phải là thứ mà họ bảo em không? Anzu, đơn thuần là em rạng rỡ khi em cho ta xem em khiêu vũ. Em nở rộ với niềm tin và sự tự tin mà em có thể sẳn sàng đương đầu với bất cứ thứ gì. Ta không thể làm gì ngoài việc cảm thấy… có gì đó hơn cả ở em và em không nói cho ta biết.” Những kẻ khờ khạo có thể thấy gì ở Anzu chứ?

"Hình như, em không có ‘dáng hợp’. Sự di chuyển của em hoàn hảo, việc khiêu vũ của em không có mắc lỗi nhưng em không… đủ xinh đẹp.” Cô hơi quay mình đi như thể cô đang cố giấu vẻ ngoài của mình từ chính Atem. “Có lẽ là họ đúng… Em chính xác không phải là dạng ‘nữ hoàng xinh đẹp”

Không thể tin, anh nghĩ. Làm sao mà có ai đó có thể nói lời khó chịu với cô? Atem chưa bao giờ cảm thấy quá kinh khủng để nghĩ là ai đó không có cảm giác và vô tâm. Lấy sự vui vẻ cho việc làm suy sụp tinh thần của kẻ khác vẫn còn tồn tại ở thế giới này. Anzu vô cùng tài năng hơn cả sự tìm kiếm. Cô không đáng bị đối xử như thế. Và bây giờ phải cám ơn họ mà cô cảm thấy kiên quyết như khi cô đã làm trước khi cô rời bỏ sàn khiêu vũ… tinh thần của cô bị đè bẹp.

Anh kéo cô vào cánh tay anh, để đầu cô đặt vào ngực anh khi anh cố gắng hết sức để an ủi cõi lòng tan vỡ của cô. “Đừng bận tâm đến lời nói của họ… và đừng để họ khiến em cảm thấy lung túng về chính bản thân mình. Em xinh đẹp… bên trong lẫn bên ngoài. Đừng để sự tiêu cực lấy đi khả năng của em là tin tưởng vào bất cứ thứ gì mà lòng em ao ước. Em có món quà ma thuật… ước mơ gần trở thành hiện thực.”

Anzu chìm xa hơn vào cái ôm của Atem, vẫn còn cảm thấy không chắc chắn về chính bản thân mình. Mặc dù có Pharaong của cô ở đây… nói với cô nhanh chóng về việc cô phi thường như thế nào. Nó khiến lòng cô chùn lại với số tình yêu không giới hạn dành cho anh. “Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

Anh cong ngón tay mình dưới cằm cô, khiến cô nhìn vào đôi mắt anh. Nó bắt đầu trở lại. Sự lấp lánh mà anh yêu mến thân yêu đang hiện ra trong con ngươi màu xanh nước biển lần nữa. Anh mỉm cười. Cô vẫn còn cần sự chắc chắn hơn nữa. À, anh hơn cả là vui vẻ trao nó cho cô.

“Ta sẽ không nói như thế nếu đó không phải là sự thật Anzu. Tin ta đi. Em sẽ tỏa sáng cả thế giới vào một ngày nào đó. Bây giờ, ma thuật đang phát triển… nhưng khi thời gian đến để em giải phóng nó thì những kẻ ngu ngốc sẽ bị đánh bại vì không chọn em. Bất cứ ai họ quyết định chọn lựa hôm nay cũng không có tiềm năng bằng phân nửa em nữa, em yêu.”

Chỉ khi ngôn từ được nói ra, những giọt nước mắt thủy tinh bắt đầu rơi từ đôi mắt màu xanh của cô. Anh nghĩ đó là tốt nhất dành cho cô để thoát ra khỏi sự nghi ngờ và không an toàn qua những tiếng khóc của cô. Anh bảo đảm là không thả cô ra cho đến khi cô thật sự ổn. Hơn cả việc ổn. Atem không buông ra cho đến khi Anzu của anh quay trở về với sự tươi vui của chính bản thân mình lần nữa. Anh trao cô những nụ hôn thỉnh thoảng, tiếng động im lặng ở đây và ở đó. Từng chút một, anh thành công trong việc nâng tinh thần cô lên hơn nữa.

Tiếng khóc của cô kết thúc. Anzu kéo mình ra khỏi Atem nhưng chỉ đủ thấy người đàn ông quả quyết, đáng ngạc nhiên đi vào một cách bí ẩn trong cuộc sống của cô. Và ở đây anh đang… lên kế hoạch để bắt đầu cuộc sống với cô.

“Hãy để trò chơi bắt đầu…” Cô đột nhiên thì thầm.

“Đúng… bây giờ chứ?” Anh hỏi, chịu đựng cái nhìn bối rối nhất mà cô không thể làm gì ngoài việc kính sợ.

“Không, ngốc.” Cô cười khúc khích. “Đó là lời mà em đã nghe anh nói. Em đã không nhìn thấy gương mặt anh lúc đó. Để biết anh là ai… nhưng bất cứ khi nào mà em nghe giọng nói của anh thì em biết mọi thứ sẽ ổn lần nữa. Ai mà nghĩ là vị cứu tinh bí ẩn của em… là linh hồn từ khảo cổ cổ đại chứ? Thỉnh thoảng, em tự hỏi điều gì anh đã làm.”

Atem hoàn toàn ý thức về điều mà Anzu đang đề cập đến từ sự xuất hiện của anh. Anh nhớ tất cả những con người độc ác và mờ ám mà Yugi đương đầu trở lại vào lúc đó. Họ trở nên giấu giếm và lén lút như thế nào. Thậm chí là những người ảnh hưởng đến bạn bè anh nữa. Anh thay đổi một cách lớn lao sau những thời gian đó. Vài sự kiện mà anh muốn quên hoàn toàn. Sức mạnh của anh là đen tối nhất khi trò chơi ngàn năm gáp lại với nhau lần nữa.

Tuy nhiên, hành động của anh không hối hận. Nếu Anzu không dính dáng thì anh sẽ không ngại triệu hồi những sức mạnh đó lần nữa… chỉ để bảo đảm là cô an toàn.

Anh nắm một bàn tay của cô để anh có thể hôn nó với sự dịu dàng. “Không quan trọng làm cách nào ta làm việc đó… cứ bảo vệ em là sự quan tâm chính của ta.”

Từ biểu hiện của cô, nó không có vẻ là như câu trả lời mà Anzu tìm kiếm nhưng khi cô mỉm cười- nụ cười thật sự - việc đó không còn là vấn đề to tát nữa.

"Em nghĩ là anh đúng và dù gì đi nữa thì mọi thứ trở nên ổn thỏa vào cuối cùng. Nhìn lại… nó giống như đang đi trên bờ biển tròn khổng lồ khi trở vào trong của sống của chúng ta. Không có gì bình thường nữa.”

“Em thích bình thường hơn sao?” Atem hỏi trong khi với ra táy máy vào tóc cô, bí ẩn lo lắng thứ mà cô sẽ nói sau đó. Anh có làm hư hại những cơ hội để cô có cuộc sống bình thường không? Nếu phần nào đó của cô… phật ý anh thì sao? Cô bị bắt buột vào những vấn đề mà cô không có gì để làm. Cô là mục tiêu của những kẻ thù của anh. Cuộc sống của cô bị đặt trong giới hạn nhiều lần rồi. Anh không thể trách cô nếu cô đột nhiên chỉ trích anh.

“Nếu em muốn cuộc sống bình thường… thì em đã không có anh ở đây.”

Và lần nữa… cô đã thành công trong việc bắt anh quy phục. Với mọi thứ xảy ra anh cảm thấy thật sự… THẬT SỰ không xứng đáng với cô. Nhưng cô đã ao ước anh trở về với cô. Nghiêng đầu cô, anh đưa nó lại gần chính mình để mang đến cho họ một nụ hôn khác khiến Anzu ngất đi khi họ hôn sâu hơn nữa.

Việc đó không chắc chắn vào lúc này nhưng anh sẽ làm hết sức để đem trở lại cuộc sống bình thường mà không công bằng là đã bị cướp ra khỏi cô.

Sự im lặng là tất cả thứ tồn tại trong không gian. Nó không phải là sự im lặng êm ái thư thái khiến bên trong ai đó cảm thấy ấm áp và an toàn. Thay vào đó là sự im lặng khiến bạn đứng yên. Thứ loại kì quái mang đến sự nghi ngờ và khiến bạn quay đi bất cứ giây phút nào. Thứ đó bắt bạn phải mong muốn thứ gì đó ngoài bình thường để nhảy ra và làm bạn sợ.

Đây là ý nghĩ của anh khi anh bước qua vực thẳm bóng tối. Không có linh hồn nào khác được tìm thấy ở bất cứ đâu. Nhưng tạo hình dáng sự nổ lực là vô nghĩa, biết là tiếng gọi của anh sẽ không được trả lời. Niềm hi vọng duy nhất của anh là tìm nhanh. Sự rắc rối duy nhất của anh… là những chuyến hành trình chứng tỏ là hơi quá nhanh cho sở thích của anh. Đặc biệt khi thứ duy nhất giữ anh đồng hành là sự im lặng của bóng tối mà xuất hiện đang tràn đầy xung quanh anh khi anh tiếp tục di chuyển.

Anh đang ở đâu? Bằng cách nào, cầu nguyện nói. Anh kết thúc ở thế giới này lúc đầu sao? Mục đích của anh ở đây là gì? Có quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời đang hấp thụ một cách nhanh chóng nhưng không có ai xung quanh để trao cho anh sự giải quyết.

Tiếng động được nghe.

Anh ngừng bước đi.

Thứ đầu tiên mà anh nghe kể từ khi sự xuất hiện đột ngột của mình ở đây. Tuy nhiên, tiếng động dường như được đến từ mọi nơi xung quanh anh. Không có manh mối khi đến ai hoặc thứ gì tạo ra tiếng động. Anh thậm chí không thể xác định hướng của nơi được nghe. Cái liếc mắt của anh băng giá, chứng tỏ là ai đó đang ở đây mà anh không sợ.

Nhưng anh. Anh sợ hãi… có ai đó ở đây – làm lẫn lộn tâm trí anh – và anh không biết đó có thể là ai. Bị trong tầm mắt của thú săn mồi là điều mà anh cảm nhận.

Chỉ khi anh sắp bước một bước khác, anh đột nhiên thấy chính mình bị trói trong mảnh đá cổ đại bí ẩn hiện ra khỏi sàn nhà. Việc đó mất anh vài khoảnh khắc để thu thập sự chịu đựng của mình và nhận ra việc gì đang diễn ra nhưng khi anh làm thế anh cố với tất cả những gì có thể để níu kéo sự kìm chế của mình. Dây trói không nhúc nhích.

“Bóng tối sẽ nuốt chửng ngươi…”

Giọng nói mà anh chưa bao giờ nghe trước đó vang qua tâm trí anh.

"Ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát khỏi địnhDo you think that you can escape your fate?"

"Ta đang ở đâu?” Anh la lên trong bóng tối. “Ta là ai?”

“Ngươi là kẻ khờ nếu ngươi tin là có hi vọng dành cho ngươi…”

“Ngươi nói về điều gì vậy? Hiện ra đi!” Chỉ như tiếng động mà anh nghe trước đó. Giọng nói dường như vang vọng khắp nơi quanh anh. Ai chịu trách nhiệm về việc này? Anh tiếp tục chiến đấu chống lại xiềng xích giữ anh bị giam cầm. Anh thề là khi anh tự do anh sẽ tìm ra thủ phạm làm việc này với anh.

Và rồi, chiếc gương kì quái hiện ra trong tầm nhìn của anh. Nó chỉ cho thấy sự phản chiếu của anh, cho anh cái nhìn về chính xác anh trông như thế nào trên tấm. Chiếc gương dường như không đủ vô hại nhưng thậm chí là thứ đơn giản nhất có thể được chứng minh là cách khác thỉnh thoảng. Hình ảnh bắt đầu thay đổi. Sự phản chiếu của anh đang di chuyển trong thủy tinh. Anh được nhìn thấy trong gương lần nữa nhưng lần này những cái bóng bao quanh toàn bộ cơ thể anh. Với sự sợ hãi trong đôi mắt, anh nhìn khi chính chiếc gương của mình cho phép những cái bóng làm hư hỏng linh hồn anh. Đôi mắt của anh biến đổi thành màu đỏ sẩm và nụ cười thỏa mãn chập chạp len vào gương mặt anh với sự khinh bỉ độc ác. Toàn bộ vẻ ngoài của anh nói lên về nỗi sợ hãi của anh được xác nhận… là người điên cuồng sức mạnh bộc phát đang có xu hướng gây ra sự tàn phá nơi mà anh từng đi qua.

"Ngươi có thể thành công trong việc trở lại từ cõi chết nhưng thậm chí NGƯƠI không thể thay đổi số phận đã áp đặt cho ngươi.”

“Không” anh thì thầm trong sự khó tin. Tầm nhìn đang trở lại tất cả quá rõ ràng hơn. Làm cách nào mà anh cho phép chính bản thân mình tự do trong bóng tối. Đó là vì số phận trên thế giới nhưng nó không có SỰ BÀO CHỮA nào. Anh chưa bao giờ nhận ra bóng tối tràn ngập trong lòng mình bao nhiêu trước đó… nhưng chỉ nhìn vào chính mình, nó cho anh cái nhìn thoáng qua tâm trí rõ ràng chính xác cách thức anh đang hành động.

“Việc này không thể… không… không!”

Atem bước với sự giật mình, hổn hển cho hơi thở như thể anh đang tới gần không khí sau khi ở dưới nước quá lâu. Mồ hôi lạnh từ lông mày quẹt qua một cách lơ đảng nhưng đó là sự lo lắng ít nhất của anh.

Một giấc mơ? Không… một cơn ác mộng… nhưng nó có nghĩa gì?

Cơn ác mộng không giống bất cứ thứ gì mà anh từng trãi nghiệm trước đó. Nó gây phiền hà cho anh rằng giấc mơ như thế… sẽ đột nhiên trở lại sau tất cả những thứ kinh khủng đã tan biến từ quá khứ. Sau khi anh có thể có cơ hội sống cuộc sống bình an.

Ta có nên lo lắng không… thậm chí có lí do để lo lắng không?

Một lần nữa, anh không thể nghĩ ra câu trả lời đúng để giải quyết vấn đề này. Không có giấc mơ nào ứng hiệu… hoặc là nó có thể có ý nghĩa là mối đe dọa đang bày ra. Và mối đe dọa đó đang dính líu quanh anh. Thứ gì đó mà anh có thể chịu trách nhiệm. Việc đó giống như là đang cố tung đồng tiền tìm ra mặt nào có thể quyết định mọi thứ.

Đầu anh cảm thấy rất nặng nề. Nằm trở lại xuống là sự thư thái duy nhất mà anh nghĩ về giấc mơ. Trời vẫn còn tối và tất cả thứ mà anh muốn làm là cố chìm vào giấc ngủ. Không sợ hãi bởi giấc mơ đột ngột như ngay khi anh muốn như vậy thì anh không thể. Tiếng rên rỉ nho nhỏ bắt lấy sự chú ý của anh khiến anh nhìn thoáng qua bên cạnh mình nhìn Anzu đang ngủ rất say. Gương mặt cô có biểu hiện điềm tỉnh, không có dấu hiệu của sự xáo động hoặc chống đối khi cô nghĩ ngơi.

Trông cô đáng yêu làm sao. Anh tự mình nghĩ ngợi. Sự tạo thành của người đẹp thanh khiết mà anh quá may mắn được chiếu cố. Cho dù tất cả hình ảnh của anh cho thấy sự lộng lẫy. Không ai so sánh với thứ thật tế - mái tóc màu sô cô la, đôi mắt màu xanh biển và làn da màu kem mịn màng là sự hoàn hảo thanh khiết. Với anh ít nhất là vậy.

Mái tóc cô nhẹ nhàng vén sau tai, tất cả phải cám ơn bàn tay anh di chuyển. Cô có lẽ thức dậy từ sự chuyển động đột ngột nhưng Atem không thể kháng cự sự cám dỗ. Cô đơn thuần là mời gọi anh… và đánh mất cô là nỗi sợ hãi lớn nhất của anh.

“Này…”

Giọng nói du dương ngọt ngào từ Anzu phá vỡ trạng thái thất thần của anh. Cô thức dậy từ trong giấc ngủ của mình như thể anh dự đoán cô. Anh cảm thấy hơi có lỗi nhưng phần nào đó trong anh phấn chấn là cô thức dậy vì anh.

Đến lượt cô trao cho anh những sự vuốt ve dễ chịu, cảm nhận cái chạm vào có thể thần kì làm dịu anh – bên trong lẫn bên ngoài. “Không thể ngủ sao?” Cô hỏi, im lặng. Anh nên cho cô câu trả lời nhưng chắc là cô đã nhận ra là mặt anh cảm thấy bí xị thế nào rồi. Lông mày anh kéo gần nhai với sự quan tâm tột cùng. “Anh ổn chứ?” Cô trượt bàn tay mình qua trán toát mồ hôi.

Anh có thể nói gì với cô… là cơn ác mộng xâm nhập vào những giấc mơ của anh, nói với anh là số phận của anh đã được quyết đinhk trong phần sâu thẳm nhất trong bóng tối chứ? Việc anh chỉ giỏi mang đến sự tàn phá cho những sinh mệnh của những người mà anh yêu thương? Làm thể nào mà anh có thể thậm chí bắt đầu giải thích cho cô?

Chiếc giường đang di chuyển, Atem nhìn thấy Anzu đang rời sự ấm áp mà họ tạo ra và anh nhanh chóng và anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô trước khi cô có thể đi xa hơn. Sự hiện diện của cô khiến mọi thứ ổn thỏa. “Không… ngừng.”

Cô mỉm cười. “Em sẽ không đi lâu đâu. Anh cần thứ gì đó để dịu-”

"Ta cần em.” Anh siết chặt cái nắm vào cổ tay cô nhưng không quá chặt nơi mà có thể gây ra sự hãm hại nặng nề. “Anzu… ta chỉ…”

"Shh...đừng lo, chỉ mất chút thời gian thôi và rồi chúng ta có thể nói về bất cứ thứ gì mà chúng ta muốn. Em sẽ trở lại… hứa đấy.”

Bàn tay cô trượt ra khỏi tay anh nhưng Atem cố với tới cô lần nữa. Cô ra khỏi phòng trước khi anh thậm chí có thể cố thuyết phục cô ở lại lần nữa. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy… có phải những giấc mơ thật sự tác động đến anh quá nhiều như thế không? Anh ước là những ảo ảnh không là gì hơn sự tình cờ đơn thuần. Những hình ảnh khiến anh nhớ về những trận đấu bài và những kẻ thù mà anh đã đối mặt những năm trước. Những người bị tổn thương vì lỗi lầm anh tạo ra. Có phải chúng quay trở về để ám ảnh anh không? Đây có phải là sự trừng phạt dành cho anh? Nếu đó là vậy thì sao… nếu cơ hội thứ hai của anh ở đây trong thế giới đang sống chỉ hơn là sự trừng phạt? Và giấc mơ là dấu hiệu của thứ đang đến thì sao?

Có gì đó lạnh đè nén đầu anh nhưng nó cung cấp sự an ủi dịu lại cho những ý nghĩ đang chạy. Atem cảm thấy như thể anh đột nhiên di cư ra khỏi lửa biển mà anh bị giam giữ vào nơi nào đó thư thái và thảnh thơi. Mắt anh nhắm lại trong ngắn ngủi trao cho anh cơ hội vút lên khi sự lạnh lẽo nhiều như anh có thể. Nó tự hỏi… có lẽ việc này thật sự là thứ mà anh cần.

Anzu thở dài khi cô tiếp tục quan tâm đến Pharaong của cô, “Anh cảm thấy hơi choáng váng. Em hi vọng rằng anh không bị bệnh. Việc đó sẽ khủng khiếp…”

Anh không biết tất cả toàn bộ thử thách khiến anh phát bệnh hay không nhưng ở quanh cô chỉ khiến anh cảm thấy tốt hơn. Cánh tay anh chìa ra quấn quanh cô mang cô đến gần hơn khi anh vùi đầu vào đường cong ở cổ cô. Chỉ bằng cách làm đơn giản đó anh cảm thấy biết ơn Anzu. Hơn cả sự biết ơn. Cô đầy quan tâm, luôn ngăn mọi thứ để đảm bảo là những người khác ổn thỏa.

Nữ hoàng xinh đẹp và… rộng lượng của anh.

“Ta ổn mà.” Anh nói nhỏ nhẹ, cúi vào những cái va chạm của cô hơn chút ít. “Ta chỉ là trãi qua giấc mơ tồi tệ, vậy thôi.”

“Anh đã vậy… anh có muốn nói về nó không?”

Cô làm việc này lần nữa nhìn vào anh bằng đôi mắt xanh nước biển dễ thương tràn đầy sự nhanh nhảy với sự lo lắng. Anh đang làm gì? Anzu đã tan vỡ từ lúc anh ở thế giới bên kia. Cô chịu đựng quá nhiều ngày nhiều đêm bị giam cầm trong nỗi buồn của mình rồi… cô không đáng phải chịu đựng hơn nữa. Đặc biệt không vì anh. Anh yêu cô hơn khi cô tỏa sáng với năng lượng nhiệt tình. Không phải là anh không yêu cô ít hơn nữa… chỉ là nụ cười thích hợp với cô nhất. Anh là ai mà lấy nó đi chứ? Nó làm vỡ tim anh bất cứ lúc nào Anzu tràn đầy sự rối loạn.

“Không có gì đáng quan tâm đâu.” Anh nói dối. Bụng anh quằn quại vì làm lạc lối cô theo cách đó. Nó không cố ý, tất nhiên. Anh chỉ muốn để cô an toàn cho đến khi anh nghĩ ra bất cứ thứ gì đó đang xảy ra với anh không phải là thứ gì đó tạo tín hiệu báo động. “Chỉ là quân đội của những Kuriohs giết chóc tạo ra chút gì đó hơi quá ngọt ngào.”

Sự lừa dối kì lạ… cô chớp mắt bối rối. Nó không phải là thứ gì đó mà anh bình thường sẽ nói… rồi lần nữa anh chưa bao giờ anh nghĩ là anh có thể nói thứ gì đó kì hoặc như thế. Huống chi, anh hi vọng đây là có thể đủ vượt qua.

Cô không chắc có cười lớn từ những hình ảnh mà Atem có trong giấc mơ của anh hay là an ủi anh hơn theo cách mà anh thức dậy khỏi giấc ngủ của mình. “Ôi chao… giấc mơ lạ lùng làm sao. Có lẽ nó có nghĩa là anh đang chơi đấu bài quái vật hơi quá nhiều hé?” Cô hơi cười khúc khích.

Anh cười lớn vào lời phát biểu hiển nhiên. Những khoảnh khắc mà Yugi, Jounouchi và chính anh cùng nhau trong một căn phòng. Luôn có sự thách thức quanh quẩn trong đôi cánh. Tất cả cuộc cạnh tranh vui nhộn, thứ gì đó mà anh chưa bao giờ trãi nghiệm. Nó là hơi thở của không khí trong lành khi cuộc đấu đang trong giai đoạn và không có linh hồn nào bị cướp đi hoặc tâm trí bị điều khiển. Những thứ trở nên… bình thường trong cuộc sống anh. Anh bị điên nếu anh để những cơn ác mộng phá hoại như thế đối với anh.

Vâng… việc đó đã để phía sau anh. Anh chỉ muốn tập trung vào cuộc hành trình phía trước chỉ khi anh đã làm xong trong quá khứ. Lần này tuy nhiên nó là cuộc hành trình mà anh lên kế hoạch với Anzu. Và sẽ hầu như có quá nhiều đường dần trên con đường. Nhưng chỉ như bất cứ thử thách nào, bất cứ trận đấu nào, bất cứ sự mạo hiểm nào phía trước anh đều sẳn sàng đối mặt với tất cả… vì anh có người phụ nữ rộng lượng, nhân từ nhất bên cạnh anh.

Atem cảm thấy sự thôi thúc thử thách CHÍNH BẢN THÂN đến trận đấu và thua vì không nhận ra… Anzu thật sự đặc biệt có ý nghĩa thế nào với anh. Trãi qua quá nhiều thời gian với cô, anh cảm thấy không đáng kể để cơn ác mộng gây ra cho anh nỗi sợ hãi như thế. Có lẽ có gì đó ổn định ở phía sau tâm trí tiềm thức của anh. Tất cả ma thuật bóng tối độc ác thậm chí là những bảo vật ngàn năm đã biến mất khỏi thế giới. Anh tự do sống cuộc sống theo cách mà anh muốn. Không có sự mong cầu hoặc bất cứ ai bảo anh anh có ý nghĩa làm gì. Bây giờ anh phải nói cho cuộc chọn lựa anh tiến hành và điều gì là tốt nhất với anh.

“Cố từ chối số phận của mình nữa sao?”

Cái xốc sắc bén qua đầu anh… không đó là giọng nói từ giấc mơ của anh. Việc đó không xa xôi có khả năng.

“Pharaong mạnh mẽ và quyền lực ngạc nhiên sao? Ta nói với ngươi là không cách gì thoát ra việc ngươi thật sự là ai mà.”

Giọng nói đang chế nhạo anh nhưng ngôn từ chỉ là dối trá… anh biết anh thật sự là ai.

"Sống trong thế giới tưởng tượng sao? Mơ về hạnh phúc mãi mãi với tình yêu thật sự của ngươi sao? Xấu hổ… tất cả những dự định đó, lãng phí làm sao.”

Cơn đau mạnh lên. Bất cứ ai nói với anh đã đi vào ý nghĩ bên trong anh. Anh cần tự mình xa cách khỏi giọng nói tiếp tục xâm nhập vào tâm trí anh.

“Làm sao mà ngươi khiến cô ấy hạnh phúc… nghi ngươi được định mệnh là phá hủy?”

Việc đó không thật. Không có bạn bè nào thấy anh như thế. Anzu… không nhìn anh theo cách đó.

“Chính ngươi là kẻ ngốc… thậm chí cô ấy sẽ biết sự thật. Thời điểm sẽ đến khi ngươi sẽ chấp nhận số phận của mình…”

Anh từ chối lắng nghe… anh từ chối nghe…

“Và không có gì ngươi có thể làm cho việc này.”

"Atem!"

Nhanh chóng, giọng nói kì hoặc tan biến trong ý nghĩ của anh và bây giờ anh đang nhìn vào Anzu đang rất điên cuồng. Không chỉ cô đang trong tình trạng này mà cô còn khóc nữa. Anh bị tê liệt với sự không chắc chắn. Khảnh khắc trước đó, cô nở nụ cười với anh… bây giờ mắt cô tràn đầy những giọt nước mắt thủy tinh nhanh chóng rơi từ mắt cô. Vai cô run rẩy và anh thấy rõ ràng là cô đang cố ngăn mình không khóc. Tim anh quằn quại vì cơn đau của cô. Điều gì khiến cơn đau thế đến với cô chứ?

Một giọng nước mắt rơi qua bàn tay anh khi anh chìa ra vuốt ve gương mặt anh. “Có chuyện gì vậy?”

“Nói em chuyện gì đi, Atem!” Cô khịt khịt, lau mắt mình mà chỉ là nhận thêm vài giọt nước mắt nữa. “Em đã gọi anh nhưng anh không trả lời em! Mắt anh, chúng… trông… rất…” Cô không thể hoàn thành câu nói vì giọng cô bị chìm vào tiếng khóc một lần nữa.

Thứ mà cô cần nói có thể chờ đợi, Sự quan tâm duy nhất của Atem là an ủi Anzu. Cái ôm của anh chỉ là sự giải quyết duy nhất mà anh biết là sẽ hiệu nghiệm. Sự ấm áp an toàn quấn quanh cô như cái chăn luôn là sự chữa trị dành cho cô. Nó thể hiện là dù bất cứ trường hợp nào, anh không bao giờ để cô mất mát trong đau khổ. Anh sẽ chứng minh là giọng nói bí ẩn đó sai. Nó không can vào giữa anh và những người mà anh quan tâm. Nếu cơn ác mộng không đến để đi qua rồi anh sẽ không chần chừ chiến đấu cho người mà anh yêu thương.

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


Các truyện ngắn về Atemu / Anzu - Page 13 Empty Re: Các truyện ngắn về Atemu / Anzu

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 13 trong tổng số 17 trang Previous  1 ... 8 ... 12, 13, 14, 15, 16, 17  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Các truyện ngắn biến thể về Atemu / Anzu
» Các truyện ngắn về Atemu / Teana
» Truyện về Yami (Atemu) và Anzu cho fan làm bằng video tiếng anh
» Atemu x Anzu mãi mãi ^_^
» Các câu chuyện về tình huống ngắn ngủi trong cuộc sống của Atem/ Anzu

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết