Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Fic dịch YugiOh (Atem / Tea): Bóng ma của nhà múa

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Fic dịch YugiOh (Atem / Tea): Bóng ma của nhà múa Empty Fic dịch YugiOh (Atem / Tea): Bóng ma của nhà múa

Bài gửi by Atemu x Anzu Mon Nov 11, 2013 8:50 pm

Fic dịch: YugiOh
Tên fic: Phantom of the Dance
Tác giả gốc:  BlackRoseDragonCK
Thể loại: lãng mạn/ bí ẩn
Cặp đôi: Atem / Tea
Lứa tuổi: T(13+)
Tình trạng:
Bản gốc: hoàn thành gồm 5 chương
Disclaimer(sự xác nhận): YugiOh thuộc về Takahashi Kazuki
Tóm tắt nội dung:
Tea hứa hẹn là trở thành một vũ nữ trẻ của nhà hát Pháp, được bảo vệ và dạy dỗ bởi thiên thần bóng tối. Dựa vào truyện Bóng ma của nhà hát Opera bởi Gaston Leroux. Lời bài hát về bóng mà của Andrew Lloyd Webber.
Link dẫn đến fic gốc:

http://www.fanfiction.net/s/7323173/1/Phantom-of-the-Dance

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

Fic dịch YugiOh (Atem / Tea): Bóng ma của nhà múa Empty Re: Fic dịch YugiOh (Atem / Tea): Bóng ma của nhà múa

Bài gửi by Atemu x Anzu Tue Sep 22, 2015 9:14 pm

Chương 1: Những người chủ mới và tài năng mới


Bối cảnh: Pari Pháp 1870


Giữa những người lái bè của rạp hát của Pari, một người đàn ông trẻ 20 tuổi được biết đến rất ít là Yami. Đối với những người khác, anh là Bóng Ma của việc múa, không danh tánh, đang sống trong tòa nhà tao nhã, kiến trúc gô tích. Anh bị tất cả mọi người sợ hãi, xem như con ma hoặc có lẽ là con quỷ… dù anh thật sự không phải. Yami không yêu thích gì hơn là đi ra khỏi nơi trốn sâu bên trong rạp hát quan sát những vũ công và diễn tập ca sĩ và chú ý đêm mở ra khi tất cả những câu việc nặng nhọc đến cùng nhau. Đó là thứ chính xác mà anh đang làm… khi anh lần đầu tiên dán đôi mắt vào cô…

Đó là một ngày bận rộn ở rạp hát Pari- mỗi ngườ đơn lẻ ở bên trong trình diễn một cách náo nứt nhiệm vụ mà họ được phân công. Đồ dùng sân khấu đã hoàn thành, những mũi đan trang phục, những lằn thực hành, những bài hát diễn tập, sự trang điểm hoàn hảo… Mọi thứ mà một người mong mỏi từ rạp hát đang chuẩn bị cho mảnh kế tiếp to lớn.
Ở giữa sự náo loạn theo trật tự, Gozabura Kaiba, người chủ của rạp hát xuất hiện, vẫy tay vào những ca sĩ đang tập luyện để làm họ im lặng.

Nhà soạn nhạc, Maximillion Pegasus, khá là mệt lã bởi việc này.

“Ngài Kaiba!” Ông kêu lên. “Với quyền tôn kính, thưa ngài… tôi đang diễn tập!”

Người chủ tảng lờ bình luận đó. “Ngài Pegasus… Bà Wheeler…”

Mai nhìn lên, nhướng chân mày tọc mạch lên. Sự im lặng tổng quát ngã lên vào rạp hát. Bất cứ điều gì mà người chủ phải nói, nó chắc là quan trọng.

"…. Vài người các ngươi có lẽ đã nghe những tin đồn là ta đang có kế hoạch để nghỉ hưu. Ta ở đây để nói rằng những lời đồn đó là sự thật. Rạp hát của Pháp bây giờ được làm chủ… bởi hai người con trai của ta, Seto và Kaiba.”

Trong sự gợi ý, hai người đàn ông trẻ xuất hiện trên sân khấu. Một người được gọi là Seto, nhìn khoảng 24 tuổi, có mái tóc màu nâu, đôi mắt xuyên qua màu xanh. Người khác, Mokuba, chỉ 15 tuổi có mái tóc như giẻ lau nhà lộn xộn màu đen và đôi mắt lớn màu bạc. Dù cho họ làm thành một đôi kì lạ, mọi người trong vùng lân cận vỗ tay một cách kính trọng, khuyến khích những chủ nhân mới và chúc mừng chủ cũ.

Từ nơi trốn của anh, Yami cười tự mãn. “Ta thắc mắc là họ sẽ thích việc ta ở đây thế nào…” Anh nghĩ.
Seto trao cái cúi đầu rồi thông báo. “Chúng ta sâu sắc tôn kính giới thiệu người bảo trợ mới của chúng ta: Quý ông được biết đến là Duke Devlin.”

Vài tiếng kêu ré con gái được nghe ở giữa những vũ công khi một người đàn ông khác bước vào trong ánh nhìn. Anh có làn da màu olive và đôi mắt xanh lục bảo lộng lẫy, tối tăm mê hoặc bởi kiểu tóc thời trang đặc trưng màu đen.
Đứng bên bạn người bạn có mái tóc màu đỏ, Tea nhăn mặt. “U… Đó là HẮN.”

“Chị biết anh ấy sao?” Serenity hỏi thăm, sự đơn giản bối rối trong đôi mắt ngây thơ của cô.

Cô gái tóc nâu gật đầu giải thích. “Trước khi cha của chị mất, Duke và chị gặp gỡ ở ngôi nhà gần biển. Chị biết ngay khi chị dán đôi mắt vào hắn thì hắn là chàng trai giàu có hư hỏng kiêu ngạo rồi. Kẻ được ban cho sự giàu có và vẻ đẹp và tình yêu thì không khác nào để mà khoe khoang nó.”

Duke trao nụ cười tan chảy lòng để làm chảy nước dãi những người nữ và nói. “Cha mẹ tôi và tôi tự hào để ủng hộ nghệ thuật… đặc biệt là rạp hát của Pháp.”

Mỉm cười một cách quyến rũ, Vivian Wong, vũ công lãnh đạo múa ba lê trong sự xuất bản mới nhất của họ, đi thơ thẩn lên người bảo trợ giàu có và chìa bàn tay của cô ra.
Gozaburo mỉm cười. “Tôi có thể có niềm vinh dự lớn lao của việc giới thiệu cô Vivian Wong, vũ công lãnh đạo của chúng ta cho công việc vừa mới đây chứ?”

Vivian cười khúc khích rồi khẽ nhún đầu gối cúi chào khi Duke hôn bàn tay cô và Yami cười tự mãn.

“Vũ công lãnh đạo sao? Những kẻ ngốc… Cô ta có thể nhớ về tuyến múa ba lê nhưng không có tình yêu đích thực dành cho nghệ thuật trong sự di chuyển của cô ta. Cô ta lôi cuốn sự chú ý từ khán giả hơn là chính việc múa.
Duke trao cái cúi đầu vội vã rồi tuyên bố. “Tôi tin rằng tôi đang giữ các người khỏi việc diễn tập. Tôi sẽ ở đây tối nay để cho sự… chiến thắng của các người.”

Nói xong, chàng trai có mái tóc màu đen rời đi, kết quả là vài người mất tinh thần thở dài giữa những cô gái.

“Ồ, anh ấy yêu tôi…” Vivian suy tưởng. “Anh ấy yêu tôi, yêu tôi, yêu tôi…”

Tea tròn mắt rồi bắt đầu lại việc luyện tập những cái di chuyển đơn thuần giữa những vũ công.

Mai bắt đầu chỉ dẫn những người chủ mới xung quanh khi mà cuộc luyện tập bắt đầu.

“Chúng ta nhận nhiều niềm tự hào trong cuộc múa ba lê đặc biệt của chúng ta.” Cô giải thích.
Seto gật đầu rồi mỉm cười với vũ công có kĩ năng. “Tôi có thể thấy vì sao. Đặc biệt với thiên thần nhỏ có mái tóc màu đỏ đó.” Anh tạo cử chỉ đến Serenity.

“Đó là em rễ của tôi, Serenity Wheeler.”

“Và người đẹp ở đó là ai vậy?” Mokuba hỏi, chảy nước dãi một cách thực tiễn khi nó bắt lấy cảnh tượng của cô gái tóc nâu chắc chắn.

“Tea Gardner, cô ấy tỏ ra có nhiều hứa hẹn đấy. Thật sự là nhiều hứa hẹn. Cô ấy mồ cô lúc 7 tuổi và được cha mẹ tôi nhận nuôi. Kể từ đó, cô ấy đã huấn luyện trong kí túc xá múa ba lê.”

“Mồ côi, cô nói sao?”

Mai mỉm cười một cách yêu thích vào cô gái. “Cô ấy gần gũi như chính em gái cùng huyết thống với tôi vậy.”

“Cô đã nói là tên cô ấy là ‘Gardner’ sao?” Seto hỏi trong giọng điệu tò mò. “Chắc chắn cô ấy không có mối quan hệ gì đến nhà violong Thụy Điển chứ?”

“Là đứa con gái duy nhất của ông ấy.” Mai đáp. “Bây giờ, thưa quý ông, những công việc khó khăn những người phụ nữ đang cố luyện tập do đó nếu các người tử tế bước sang một bên…”

Cả hai làm như họ được dặn và không lâu sau họ đã ra khỏi con đường, sự hỗn độn được gói lại. Một trong những vũ công có mảnh vải vết sọc lác đác treo trên trang phục và kết quả, làm rối tung lên trong đó. Cô đâm sầm vào trong người vũ công khác gây nên sự tác động nổ tung quanh sân khấu.

Kinh khủng với toàn bộ sự việc, Vivian bước nhanh lên đến Seto rồi nói rít lên. “Tôi nghĩ là những người xem đang mong
đợi sẽ đến để xem vũ công cảnh nền đáng khinh vì tôi sẽ không biểu diễn! Tôi từ chối việc bị trông thấy quanh những người nghiệp dư vụng về.”

Cô lao ra khỏi sân khấu, la vào ai đó để thoi vào con chó vật cưng của cô.

“C-chúng ta làm gì?” Mokura kêu lên.

“Quỳ gối!” Gozabura ra lệnh. “ Vội vã quỳ gối!”

Họ chạy theo sau ngôi sao điên tiết, van nài cô xem xét lại nhưng Vivian tự kêu không bị thuyết phục.

Yami cười nhe răng, chúc mừng chính anh vì sự xáo trộn với trang phục và do đó thoát khỏi nhà hát yêu dấu của vấn đề hắc búa đó của anh. Anh quyết định đây là thời gian dư thừa để khiến sự tồn tại của anh được biết đến do đó anh xếp lá thư mà anh đang nắm trong ‘chim giấy’ rồi mang nó sà xuống sân khấu.
Như thể cô đang mong mỏi việc đó, Mai vồ lấy bản viết từ không gian rồi lặng lẽ đọc nó khi những người khác hoảng hốt về tình trạng gay go hiện thời.

“Cô-cô ấy sẽ trở lại không?” Người chủ cũ nói lắp bắp lo lắng.

Pegasus nhún vai. Bình thường, những cơn giận nóng nảy của cô Wong có thể làm dịu với sự bổ sung và tự làm mất danh giá… nhưng ông ấy chưa bao giờ thấy cô ném sự xúc phạm điều tồi tệ này.
Gozaburo thở dài rồi hướng về phía lối ra. “À… chúc may mắn. Nếu cô cần tôi, tôi sẽ ở Úc.”

“Xin lỗi, quý ông.” Mai lầm bầm đến anh em Kaiba đang khốn đốn. “Tôi có thông điệp từ con ma nhà hát này.”

“Ồ, vì thánh thần, tất cả các người đều bị ám ảnh!” Seto nói cáu kỉnh. “Tôi đã lắng nghe cha tôi than van về cái gọi là ‘Bóng ma của Nhà múa’ mỗi ngày và bây giờ là các người sao?”

Mai tảng lờ lời nhận xét rồi tiếp tục nói. “Hắn chào mừng ngài đến rạp hát của hắn-“

“Rạp hát CỦA HẮN sao?”

“….và mệnh lệnh là ngài tiếp tục để lại cái hộp 5 mở ra cho hắn dùng.” Cô tạo cử chỉ ở ban công trong hàng khán giả - một cái có thể bán chúng về khá là có ít tiền bạc cho tầm nhìn nguy nga của sân khấu. Hắn cũng nhắc nhở ngài là tiền lương của hắn có quyền được hưởng.”

“Tiền lương của hắn sao?”

Mai gật đầu. “Ngài Gozaburo Kaiba từng cho hắn 20 ngàn tiền frang một năm.”

Mokuba suýt té ngã. “20 ngàn tiền frang.”

Yami cười khúc khích. Anh phải công nhận là việc bị mọi người sợ hãi thì có mặt lợi thật.

“Có lẽ ngài có thể chi trả hơn hé? Với Duke Devlin là người bảo trợ đúng không?”

Seto tức giận xé lá thư ra nhiều mảnh rồi gầm gừ. “Ta đã Hi VỌNG thông báo liên minh với ngài Devlin của chúng ta sau buổi biểu diễn tối nay nhưng việc đó hiện ra là chúng ta sẽ phải hủy bỏ nhìn nó như thể chúng ta đã mất đi ngôi sao của chúng ta!”

“Hủy bỏ sao?” Mokuba kêu lên. “Chăc chắn là phải có người đóng thay-“

“Người đóng thay sao?” Pegasus cười lớn một cách đầy kinh bỉ. “Không có người đóng thay cho cô Vivian Wong đâu!”

“Đây là tai hoạ!” Kaiba lớn tuổi xoa bóp trán của anh. “Chúng ta sẽ phải hoàn trả toàn bộ căn nhà!”

“Cô Tea Gardner có thể biểu diễn buổi múa, thưa ngài.” Mai thông báo.

Tea nhìn vào cô gái tóc vàng với biểu hiện sáng như đèn pha.

“Cô ấy đã được dạy dỗ tốt.”

Seto trao ánh nhìn nghi ngờ vào người đẹp mắt xanh thì Mokuba háo hức gật đầu ra hiệu về phía cô.

“Đi nào, cô Gardner, đừng thẹn thùng.”

Hồi hộp, Tea bước về phía trước thì Pegasus bắt đầu chỉ huy dàn nhạc. Cô lấy hơi thở sâu… rồi múa. Mọi người dừng lại thứ mà họ đang làm rồi nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc vào cô gái mà sự di chuyển của cô duyên dáng và lỏng lẻo như dòng nước nhẹ nhàng.

Yami cảm thấy như anh đang quan sát điệu múa của thiên thần giữa những đám đông. Chưa bao giờ anh thấy niềm đam mê… tình yêu đặt trong ba lê như thế. “Tea Gardner…” Anh nghĩ. “Ta đã quan sát tài  năng bị che giấu của cô ấy quá lâu rồi. Cô ấy là sinh vật đẹp nhất mà ta từng thấy… nếu không chỉ là ta không phải là… ta… ta không nên yêu thứ gì hơn là việc gặp gỡ cô ấy…”

Đêm đó, Tea biểu diễn múa ba lê quá điêu luyện hơn Vivian có thể hi vọng để múa. Khi mà Bóng ma của Rạp hát đã chú ý, cô có tình yêu đích thực dành cho ba lê… và nó bày tỏ ra.

Yami thở dài hài lòng khi anh quan sát cô. Cô xinh đẹp hơn bao giờ hết, mặc đầm ngắn tuôn xuống màu trắng đủ để cho phép sự di chuyển duyên dáng và mái tóc sô cô la của cô được cột lại trong cái búi tóc tao nhã và trang trí bằng những bông hoa màu trắng.

“Cô ấy… đáng ngạc nhiên. Tôi muốn gặp cô ấy. Tôi phải gặp cô ấy!”

Con ma của Nhà Múa nhận ra rất ít….rằng có ai đó khác chú ý cô nữa.

“Có thể… có thể là Tea không…?” Duke Devlin lầm bầm, rồi la tên. “Hoan hô!”

Anh lấy ra cái hộp rạp khác, cười nhe răng một cách ranh mãnh khi anh lên kế hoạch cho bước tiếp theo. “Dường như quá lâu rồi kể từ lần cuối cùng ta gặp cô ấy. Ta thắc mắc là liệu cô ấy có nhớ…. Tất nhiên là cô ấy nhớ. Làm sao mà ai đó quên gương mặt như thế chứ? Bây giờ…. Để khiến cô ấy là của ta.”
Serenity chạy nhanh qua đám đông người sau sân khấu, háo hức tìm kiếm người bạn ngôi sao mới của cô.

“Tea?... Tea?”

Cô gái cuối cùng thấy cô gái tóc nâu được nói đến ngồi gần chính mình ở căn phòng im lặng, chìm trong chính suy nghĩ của bản thân.

“Chị đã trốn ở nơi nào trên đời vậy?” Serenity trêu đùa, khiến bạn cô cười khúc khích. “Chị hoàn toàn hoàn hảo. Em chỉ ao ước là em biết bí mật của chi. Ai daỵ chị múa như thế vậy?”

"Serenity…" Tea bắt đầu báo điềm xấu. “Khi mẹ của chị mang chị đến đây lần đầu… Chị từng đi xuống đây và thắp nến cho cha chị. Mỗi lần… chị cảm thấy như thể ai đó đang quan sát chị… canh giữ chị. Em biết… khi cha chị nằm chết đi… cha bảo chị rằng cha sẽ đưa ai đó quan sát chị… ai đó sẽ giấu trong bóng tối bảo vệ chị. Chị cho rằng em có thể nói… thiên thần của bóng tối… và bất cứ khi nào chị múa… chị cảm thấy như thể ai đó đang chỉ dẫn chị… chỉ dẫn chị tin vào cõi lòng mình và trao cho chị đến âm nhạc.”

Serenity nhìn chằm chằm vào cô một cách suy nghĩ. “Tea… chị có tin không?” Chị có thật sự tin rằng ai đó đang quan sát chị không?”

“Thứ gì khác có thể giải thích về điều mà chị có cảm giác, Serenity? Thứ gì khác?”

Tea đứng lên rồi bước về phía cửa sổ thủy tinh của phòng có vết bẩn, lầm bầm. “Chị luôn từng mơ là thiên thần sẽ xuất hiện. Thậm chí bây giờ… chị có thể cảm nhận anh ấy trong căn phòng… gọi chị một cách nhẹ nhàng…”

Lo lắng, Serenity đứng lên rồi dịu dàng nắm hai bàn tay của cô gái, dẫn cô ra khỏi căn phòng được cho là thiêng liêng.

“Tea, chắc chị đang mơ. Những câu chuyênj như thế đơn thuần là không đi qua. Chị phải đưa tâm trí ra khỏi những thứ đó… Chị đang nói trong điều khó hiểu và nó không giống chị.”

Để đi trở lại căn phòng đồ đầm của mình, Tea phải định vị trí của Mai để giúp cô đẩy qua đám đông người hâm mộ đang chờ đợi cô.

“Không!” Mai nói rít lên, đẩy hai chàng trai đang tương tư ra khỏi công ty của cô. “Ra khỏi đi, đồ thú vật!”
Cuối cùng, cô gái tóc nâu tới phòng đẩy người đẹp mắt xanh bên trong. Tea há hốc miệng, thấy cả đống bó hoa đang đợi cô. Mai mỉm cười rồi nhặt một trong những bông hoa lên, tiến đến cô gái đang kinh hoàng.

“Em làm rất tốt, em yêu.” Cô nói, đưa cho Tea một bông hoa hồng đen có dãy dây buột quanh thân hoa. “Ngài ấy hài lòng với em.”

Anh, con ma của nhà múa.

Lùi lại, cô gái tóc nâu nhìn đăm đắm một cách nghĩ ngợi vào bông hoa từ Con Ma Rạp hát không ai biết đến.

“Hài lòng với em sao…?” Cô nghĩ. “Có thể nào Con Ma của nhà múa… cũng là…. thiên thần của em không…?”

Tea chìm trong ý nghĩ chỉ có vài phút trước khi cửa mở ra lần nữa, lần này là vị khách rất không được chào đón.

“Chào Tea thân yêu của anh.” Duke Delvin chào, phát sáng một trong những nhãn hiệu con cáo như những nụ cười. “Đã khá là trong một thời gian. Em múa như thiên thần vào tối nay vậy.”

Cô gái tóc nâu khoáng cự sự thôi thúc rên rĩ và phát ra nụ cười lịch sự. “Chào, Duke. Thật tốt là gặp anh lần nữa.”

“Vì sao quá nghi thức vậy, em yêu?” Người bảo trợ giàu có cười lớn. “Em phải học để thả lỏng! Thôi nào, anh sẽ lấy cổ xe rồi chúng ta sẽ đi ăn tối!”

“Không, em-“ Tea cố nghĩ ra lời bào chữa.

“Em khăng khăng. Ở đây. Anh sẽ trở lại đến em trong thời gian ngắn.”

Duke bước dài ra khỏi phòng trước khi cô gái có thể cãi lại lần nữa. Than van, Tea bắt đầu bước về phòng, thắc mắc là làm thế nào mà cô có thể ra khỏi tình trạng lộn xộn này. Đột nhiên sức mạnh siêu nhiên đi vào căn phòng, tất cả những cây nến tắt đi. Cô vũ công mắt xanh nhìn liếc quanh một cách hồi hộp thì cô nghe một giọng nói.

“Kẻ láo xược, nô lệ của thời trang… phơi nắng trong vinh vang… KẺ NGỐC kiêu căng! Người cầu hôn kiêu ngạo này… đang chia sẻ chiến thắng của ta…”

“Đó là anh ấy…” Tea mơ màng nghĩ ngợi. “Thiên thần bóng tối của tôi.”

“Thiên thần, em nghe anh rồi!” Cô gái gọi. “Nói với em đi, để em lắng nghe. Xin… ở bên cạnh em…. Tha thứ cho em. Em đã không có dũng cảm để nói với anh là em ghét hắn biết bao. Xin… chỉ dẫn em, thiên thần của em…”
Lòng Yami trở nên ấm áp. “Cô ấy xem ta như là thiên thần… khi mà hầu hết gọ ta là quỷ.”

“Cô gái thân yêu, em sẽ biết ta.” Anh lầm bầm. “Em sẽ thấy vì sao trong bóng tối ta giấu kín. Nhìn vào gương mặt của em trong gương đi… cho việc ta ở đây bên trong.”

Tea quay lại thì anh truợt trở lại phía sau của thủy tinh trong gương, thật sự là cánh cửa có gài bẫy.

Tea há hốc miệng khi cô cuối cùng dán mắt vào người đàn ông mà cô mơ ước đã quá lâu. Anh ở quanh cô có mái tóc màu đỏ, đen và vàng hoe dựng lên. Anh gầy nhưng có cơ bắp và dù cô khá là không thể thấy cái bóng của đôi mắt sắc bén hình kim cương cắt trong bóng tối, cô chắc chắn là chúng xinh đẹp… chỉ như phần còn lại của anh.
Yami chìa tay ra đến cô gái. “Đi theo ta… vũ công xinh đẹp của ta.”

Mỉm cười và cảm thấy hơi tiến vào, Tea hơn cả hạnh phúc để góp vào người lạ bóng tối. Cô trượt bàn tay mềm mại của mình vào trong bàn tay anh rồi bước vào trong gương, chính thức vào trong sự định đoạt của anh khi anh kéo cửa thủy tinh đóng lại.

Khoảnh khắc sau đó, Duke ùa vào trong căn phòng và khá là ngạc nhiên khi tìm ra “cuộc hẹn hò” của anh đang biến mất. Quá ít ỏi để anh biết rằng cô đã bị con ma của nhà múa đưa đi.

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết