Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!

Join the forum, it's quick and easy

Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Nếu là người mới thì mời bạn đăng kí. Còn là thành viên thì đăng nhập. Hoa trinh nữ là hoa biểu tượng cho Atemu x Anzu (Tea), Atemu x Teana - vua Ai Cập và cô gái thường dân nên hình nền và hình biểu ngữ (banner) có hình hoa trinh nữ. Mình nhắc nhở phòng khi các bạn chưa quen cách đăng kí diễn đàn thôi. Đó là: khi đăng kí thì có cái mục comment thì bạn phải đăng bất cứ cái gì vô đó vì nó không cho phép bỏ trống. Sau khi đăng kí xong các bạn thành viên mới đăng kí lưu ý là phải vào email mà các bạn khai báo rồi mở hộp thư có tin nhắn do tamtinh.forumvi gởi rồi bấm vào link để kích hoạt tài khoản thì lúc đó bạn mới là thành viên của diễn đàn. Nếu chưa có tin nhắn gởi thì các bạn vui lòng chờ trong vòng vài ngày nhe!
Chuyện tâm tình & Biểu tượng tình yêu- Hoàng hậu Hoa trinh nữ Anzu (Pharaoh x Cô gái thường dân)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Các bạn đã đăng kí tên nick rồi thì vào email của các bạn đã dùng để đăng kí rồi bấm vô cái link do diễn đàn gởi đến thì lúc đó mới đăng kí nick thành công nhe. Atemu x Anzu là cặp đôi tốt đẹp nhất, hoàn thiện nhất, tuyệt vời nhất, có tính đạo đức nhất trong tất cả các cặp đôi trong truyện tranh, tiểu thuyết vì những đặc điểm về nhân cách của họ mang lại. Hình ảnh Atem đối với Anzu cũng có đặc điểm giống như chàng trai trong bài hát giấc mơ tuyết trắng. Không ai trên đời lấp lánh hơn Atem và không ai cứu Anzu ngoài Atem. Tính cách của anh cũng bình yên, lặng lẽ như những bông tuyết dịu dàng. Muốn dừng nhạc thì bấm vô cái hình tròn màu đỏ nhe.
Someday my prince will come - Hoàng tử (chàng trai lí tưởng) của Anzu Vua Ai Cập và cô gái thường dân
March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar


♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Trang 1 trong tổng số 4 trang 1, 2, 3, 4  Next

Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:20 pm

Fic dịch: Inuyasha
Tên fic: Lily Of The Valley ( Hoa linh lan)
Hoa linh lan (lan chuông) là biểu tượng của "Hạnh phúc trở về"
Tác giả gốc: icegirljenni
Người dịch: Daisy_girl
Thể loại: Đau khổ/ An ủi/ Lãng mạn
Cặp đôi: Sesshoumaru x Rin
Lứa tuổi: T(13+)
Tình trạng: Cho đến hiện giờ thì bản gốc vẫn đang tiến hành và đã viết được 21 chương.

Disclaimer(sự xác nhận): Inuyasha thuộc về Rumiko Takahashi

Tóm tắt nội dung: Sau thời gian dài tìm kiếm Rin, đã mất tích ở lâu đài miền tây 5 năm trước thì Sesshoumaru tìm thấy cô cùng với đứa con trai trong 1 ngôi làng của con người. Ai là cha của đứa bé? Có chuyện gì đã xảy đến với Rin vào 5 năm trước? Hạnh phúc có trở lại với Rin không?

Link dẫn đến fic gốc:
http://www.fanfiction.net/s/6177559/1/Lily_Of_The_Valley

Chương 1: Vấn đề về cơn ác mộng trong cuộc đời Rin

Màn đêm vừa buông xuống, tĩnh lặng, im lìm vào thời gian trước nhưng không lâu sau thì những ngôi sao sáng lấp lánh trên đỉnh đầu đã biến mất. Tất cả mọi thứ nhanh chóng được thay thể bởi sự xuất hiện của nhiều đám mây đen với cơn gió mạnh đang thổi. Bầu trời cho thấy rằng cơn mưa rào sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào. Thật ra, nó cũng cho thấy là sẽ có sấm sét nữa. Đó là nửa đêm, lúc mà những con đường và những khu vườn không tỏ ra dấu hiệu của sự sinh hoạt hay bất cứ con người nào ở nơi đó. Rồi bất ngờ sự im lặng của đêm đã bị phá vỡ.

"Ngài Sesshouamru!" Rin phát ra tiếng kêu lớn. Cơn ác mộng đã ám ảnh cô gái trẻ khá thường xuyên sau đó. Cô cứ gặp cơn ác mộng kì lạ kể từ bây giờ và sau đó. Nó trở nên rõ ràng hơn mỗi khi tái diễn. Cô mơ thấy một nhóm yêu quái cọp đến tấn công lâu đài của vị chúa tể của cô và anh đã bại trận. Đó là giấc mơ kinh tởm bởi vì Rin chưa bao giờ nhìn thấy anh bị đánh bại sau khi anh có được thanh kiếm Bakusaiga, có nghĩa là anh đã vượt qua cha mình về sức mạnh trong suốt cuộc chạm trán với Magatsushi, linh hồn độc ác từ mảnh ngọc tứ hồn được Naraku sở hữu. Việc đó diễn ra khi Rin còn là đứa trẻ. Trong giấc mơ, Rin nhìn thấy cách mà yêu quái cọp gặm vào bắp thịt của vị chúa tể mà vô yêu mến cho đến khi anh tắt thở. Yêu quái cười khằng khặc trước khi kêu lên những lời sỉ nhục trước mặt Rin “Cho chó yếu ớt tội nghiệp, bây giờ ngươi đã bị kết liễu thì mảnh đất cũng như người phụ nữ của ngươi sẽ là của ta.” Khi yêu quái bước tới nơi Rin đang đứng thì cô kêu tên anh. Đó là lúc mỗi khi cô tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Cô đang run rẩy. Đêm lạnh lẽo một cách khác thường và Rin chắc chắn rằng cô đã đóng chặt các cửa sổ trước khi đi vào giường rồi. Lạ lùng là cô cảm thấy cái lạnh đến từ bên dưới cơ thể cô. Không chỉ có cái lạnh quấy rầy cô mà cô còn cảm thấy cơn đau khủng khiếp trong bụng mình. Mặc dù cơn đau ít ỏi không phải là không thường xuyên nhưng cơn đau mà cô cô cảm thấy lúc này là không thể chịu nổi. Cô dậy ra khỏi giường và cố di chuyển thân mình vào mép giường. Cô cố với tới đèn lồng trong bóng tối. Thứ được đặt ở đầu bàn ngay kế bên giường. Cô cố nắm giữ chiếc đèn và thắp sáng nó rồi cô đưa ngọn đèn đến gần hơn để kiểm tra bản thân. Khi cô di chuyển chiếc đèn hơi thấp xuống bụng mình thì cô để ý thấy vệt dài ươn ướt. Cô quan tâm nên đã dò theo vệt dài ở phần dưới cơ thể. Sự phát hiện khiến da cô tái mép. Cô bị sốc khi thấy rằng giường mình cũng bị ướt rồi. Không mất thời gian dài để nhận ra rằng nước ối của cô đã vỡ ra khi cô ngủ. Cơn đau mà cô đang trãi qua ngay lúc này xác nhận với cô rằng cô sắp sinh con.

Rin sợ hãi. Cô biết rằng Tsuyu sẽ không ở đây cho đến sáng mai khi bà thông báo sớm với Rin rằng bà cần chăm sóc cho đứa cháu bị bệnh khi con trai của bà có nhiệm vụ phải làm. Bên cạnh đó, Rin đã không được dự báo là sẽ sinh sớm. Việc đó được dự đoán là 1 tuần nữa trước khi đứa bé đến lúc... “Ồ, bé con yêu dấu của mẹ, vì sao mà con phải ra đời vào lúc này chứ?” Rin lầm bầm một cách u sầu trong khi vuốt ve bụng mình. Rin nhận ra rằng cô không thể để nổi đau buồn của mình phiền hà đến sự tập trung của cô. Càng ở đây càng lâu thì tình thế càng tồi tệ sẽ đến. Ít nhất là vì đứa con nên cô quyết định rằng mình phải mạnh mẽ. Cô chổm dậy và mặc thêm áo Kimono trước khi cầm cái giỏ tre đã được Kagome đưa cho cô để đựng vật dụng. Bên trong giỏ tre có hai mảnh vải trắng sạch, một tấm lụa tốt và cái gối nhỏ. Khi cô mang dép xong thì cô hít sâu và thở ra trong chốc lát. Cơn đau đang phát triển. Cô biết rằng mình không thể chịu đựng lâu hơn nữa.Cô phải vội vã hướng đến nhà Tsuyu. Ngôi nhà chỉ mất 15 phút đi bộ đến đó. Cô biết là cô có thể làm việc đó.

Rin di chuyển tới cánh cửa trượt nó xuống khi cô nghe tiếng gầm lớn của sấm sét, khiến cô lùi bước từ cánh cửa và gần như mất thăng bằng. Cô lấy lại thăng bằng và bước gần hơn đến cánh cửa, nhanh chóng mở toang nó ra. “Ồ, thánh thần ơi...” Cô bịt chặt miệng bằng những ngón tay vì bị sốc. Mưa nặng hạt đổ xuống không ngớt.

Vấn đề rõ ràng đáng kinh sợ là cô không nhìn thấy gì ở ngay tầm mắt mình bởi cơn gió mạnh thổi và tia chớp thường xuyên đánh xuống. Tình cảnh hoang vắng lạnh lẽo có vẻ khiến cô không thể bước về phía nhà Tsuyu rồi. Chắc nó sẽ mất hơn 15 phút để tới nhà Tsuyu trong thời tiết này. Rin ngập ngừng trong một thoáng nhưng đã quyết định là không đầu hàng. Cô nhanh chóng trở lại nhà để lấy dù cùng với chiếc đèn. Cô xách giỏ tre trên vai mình. Tay phải của cô cầm dù trong khi tay trái của cô cầm đèn để phát sáng trên đường đi về phía trước. Không còn nhớ về việc đóng cửa phía sau mình, cô can đảm tiến vào bóng tối hướng đến nhà Tsuyu.
Thật khó nhìn thấy con đường phía trước. Chiếc đèn cô mang theo chỉ có tác dụng rất ít. Mặt đất đang trở nên mềm hơn với cơn mưa đổ xuống. Bước chân cô đang trở nên càng khó khăn và khó khăn hơn lúc này khi bụng cô đau nhiều hơn nữa. Cô thấy mình cần nghỉ ngơi thường xuyên trong mỗi hơi thở để rồi tiếp tục. Những hàng mưa nặng hạt gần như lôi cây dù của cô đi nhưng Rin cố nắm lại và siết chặt nó trước khi tiếp tục bước đi.

Bây giờ thì cơn đau thật sự không thể chịu nổi rồi và Rin bắt đầu chạy thay vì bước đi. Cô phải đến nhà Tsuyu đúng giờ khi sự an toàn của đứa bé đang trong vòng nguy hiểm. Khi cô nhanh nhảy bước đi thì bàn chân phải của cô đụng phải hòn đá lớn, mất thăng bằng ngã xuồng nền cỏ. Giỏ tre cùng với dù và đèn văng ra. Cô cố gắng lụm lại nhưng cảm thấy bàn chân phải của cô đang bị thương. Bụng cô chạm quá mạnh lên nền cỏ khiến cô cảm thấy như thể nổ tung ra vậy. Cơn đau đang trở nên dữ dội. Nước mắt lăn xuống má cô. Cô bắt đầu khóc lớn cầu sự giúp đỡ. Nhưng chỉ vô ích khi mà đặc biệt với điều kiện thời tiết như vậy thì không có ai ghé qua cả. Sự việc thật sự không như ý cô lúc này rồi.

Cô không thể đứng hay tự mình cựa cậy. Cô cố dùng mắt cá chân để đẩy mình trong tư thế ngồi. Rồi cô chậm chạp bò đến cái cây gần đó để dựa lưng vào. Kimono của cô đã bị dính sình. Nhiệt độ đang hạ xuống. bây giờ cô đang cảm thấy cơn gió lạnh và cô không cảm giác gì ở bàn tay nữa. Rin dựa đầu vào cái cây trong khi đang chậm chạp xoa bụng. Bàn chân phải của cô đang chảy máu. Tay và bụng cô đang đau đớn và cô kiệt sức. Rõ ràng là cô không thể cử động bất cứ phần nào của tứ chi. Cô đã bị mất đi thứ mà bây giờ cô có thể làm rồi. Cô không còn sức lực, không thể quay trở lại căn lều hay đến nhà Tsuyu. Thứ cô có thể làm lúc này là khóc.

Vượt qua khỏi sự vô vọng, cô bắt đầu khóc hi vọng có ai đó ghé qua khi nghe giọng của cô. Chỉ là cô không thể kiềm được nước mắt nữa rồi. Nước mắt chảy thành dòng xuống đôi má dơ bẩn của cô khi cô cố lau nó bằng lòng bàn tay của mình. Cô cảm thấy quá cô đơn và sợ sệt. Sự việc có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúa tể Sesshoumaru ở quanh đây. “Ngài Sesshoumaru, xin hãy cứu tôi.” Cô thì thầm tên của vị chúa tể của cô một cách mệt mỏi với đôi mắt nhắm lại. Hình ảnh của anh cứ đến trong tâm trí của cô vào lúc này khi cô biết bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm thì anh sẽ luôn đến với cô và khi anh có mặt thì cô không sợ gì cả.

Dùng tay áo lau mắt, Rin từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra và lo lắng khi cô chú ý thấy máu bắt đầu nhuộm màu Kimono che đi cái chân của cô. “Ồ, thánh thần ơi, xin hãy cứu đứa bé của con...” Rin nhận ra rằng đây không phải lúc để khóc. Cô cần phải sinh đứa bé ở đây hay khác đi thì đứa bé của cô sẽ chết trong tử cung. Cô di chuyển tầm nhìn để tìm giỏ tre. May mắn là cái giỏ đã không phóng ra xa. Cô dùng sức lực từ tay mình để di chuyển mình đến chỗ chiếc giỏ và rồi từ từ bò, rất chậm chạp đến chỗ thuận lợi hơn. Cô cần tìm chỗ tốt. Ít nhất thì cô cần tìm một chỗ có cái cây lớn hơn. Cái cây sẽ đủ che cho cô khỏi nước mưa chạm vào cơ thể cô.

Sau một lúc nhìn xung quanh để tìm nơi thích hợp thì cô lấy mảnh vải trắng ra khỏi giỏ tre và đặt nó lên nền cỏ trước khi di chuyển cơ thể phía trên tấm vải. Dựa đầu trở lại vào cây, cô kéo chiếc Kimono cao hơn đến eo và giang đôi chân ra. Cô đã giúp Sango và Kagome sinh đẻ trước khi rời khỏi sự bảo bọc của Kaede do đó cô biết vài cách thức sẽ giúp cô sinh đứa bé dễ dàng hơn. Việc cần làm là thở sâu và đẩy mạnh. Cô cứ thở và đẩy đứa bé ít nhất 8 phút và nổ lực của cô đã được đáp trả. Cô cố đẩy đầu của đứa bé ra và không lâu sau qua tiếng động của nền đất đầy nước mưa, cô có thể nghe đứa bé hớt hải khóc. Mệt mỏi, cô cố mỉm cười. Tiếng khóc của đứa bé xác nhận với cô rằng đứa bé đã an toàn.

Tất cả những nổi đau mà cô cảm thấy bằng cách nào đó đã phai mờ bởi tiếng khóc của đứa bé. Đứa bé là cuộc sống của cô và có ý nghĩa là mọi thứ đối với cô. Rin lấy mảnh vải trắng sạch khác và lau máu đang bao trùm lấy cơ thể của đứa bé. Cô quấn đứa bé vào mảnh vải màu bạc mà cô đã mang theo. Cô dùng mảnh vải đã nhuốm màu để lau máu ở đùi và cô kéo Kimono xuống để che đi cái chân đang lạnh của cô. Rồi cô cuộn mình để ôm đứa bé vào ngực mình. Cô cần phải giữ ấm cho đứa bé.

Cô hơi vén mảnh vải bạc ra để kiểm tra giới tính của đứa bé. Cô không thể kiềm nước mắt khi cô nhận thấy rằng cô vừa mới sinh con trai. Cô nở nụ cười rộng ra. Thế giới xung quanh cô và sự rắc rối của nó lúc này có vẻ không còn quan trọng nữa khi đứa bé an toàn trong tay cô. Cô đặt một nụ hôn ấm áp lên trán đứa bé và chăm chú quan sát. “Aww con trai tội nghiệp của tôi, con trông giống y như cha con vậy.” Chỉ là Rin không thể giấu đi sự hạnh phúc của mình khi cô cười nhe răng một cách hạnh phúc. "Con sẽ lớn lên mạnh và đẹp trai như cha con.” Rin vui sướng thì thầm trước khi đặt một cái hôn khác lên trán con trai mình. Cô bắt đầu nghĩ về cái tên mà cô nên đặt cho con trai. Và rồi việc đó đến. Cô đã nghĩ ra cái tên trong đầu mình. “Aito! Ừ, con trai của tôi sẽ tên là Aito. Ồ Aito yêu dấu của tôi, con sẽ là đứa con trai khỏe mạnh. Cha con sẽ tự hào về con.” Cô hãnh diện đùa giỡn với đứa con trai khi ôm chặt đứa con trai. Cô đặt tên đứa con sau sự tác động, sự tác động về phía cha Aito. Aito là món quà từ tình yêu mà cô đã dành cho anh.

Rin mệt mỏi nhắm mắt. Bây giờ thì cô hoàn toàn kiệt sức rồi. Cô đang lạnh. Không có gì che thân thể của cô và điều cô mong ước là cô có thể trao đủ sự ấm áp cho con trai mình. Cơ thể yếu ớt của nó sẽ không thể sống sót với thời tiết khắt nghiệt này. Cô chầm chập mở mắt và nhìn mảnh đất xung quanh mình. Nó có cảm giác quá lôi cuốn. Nền cỏ trông rất thoải mái đến nổi cô không thể cưỡng lại việc nắm trên đó nghỉ ngơi. Cô bắt đầu lúc lắc lên xuống, cố cung cấp cho đứa bé cảm giác dỗ dành và sự ấm áp xoa dịu vào nó. Rồi cô chầm chậm bắt đầu đặt cơ thể cô lên nền cỏ và để Aito lên.

Có vẻ như Aito đã lơ mơ ngủ. Cô lo lắng nhìn chằm chẳm vào con trai mình. Bây giờ cơn mưa đang chầm chậm đổ xuống. Bình minh không lâu sau sẽ đến. Cô hi vọng rằng dân làng sẽ bắt đầu công việc thường ngày của họ sớm hơn một chút. Cô cần ai đó đưa cô đến nhà Tsuyu. Tầm nhìn của Rin bắt đầu mờ đi. Cô không thể mở mắt lâu và cô quyết định nhắm mắt trong khi nằm đó đợi dân làng tìm thấy cô. Cô bắt đầu ngâm nga bài hát khi dịu dàng xoa vào lưng đứa bé. “Trong núi, trong gió, trong rừng, trong giấc mơ. Ngài ở đâu, chúa tể Sesshoumaru? Jaken, kẻ đồng hành cùng ngài.” Cô ngâm nga bài hát với sự tắc nghẹn trong cổ họng. Nước mắt chảy xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của cô. Tim cô nhói đau. Khi còn là đứa trẻ, cô đã mất đi cha mẹ. Cô đã bị dân làng ăn hiếp. Cuộc sống của cô trở nên tốt đẹp hơn khi cô gặp Sesshoumau. Bây giờ thì cô đang chịu đựng cơn ác mộng khác là con trai cô phải đương đầu với hoàn cảnh khắc nghiệt giống như vậy. Cô tự trách mình vì đã không sinh Aito ở nơi an toàn, thoải mái. Cô siết chặt nắm tay và la lớn “Ngài Sesshoumaru, tôi nhớ ngài rất nhiều.”

Cô cảm thấy mình đang trôi dạt vào một thế giới khác. Cô ngừng vuốt ve lưng đứa bé. Cô nghĩ rằng mình đã bất tỉnh. Đột nhiên, cô cảm thấy sự ấm áp dịu dàng bao lấy cơ thể mình. Cô cố nghĩ đến đó là gì khi cô khá chắc chắn là bình minh đang đến. Bắt buột đôi mắt mệt mỏi mở ra, tầm nhìn mờ mờ hiện ra là hình dáng màu trắng cao ráo, ở rất gần cô. Cô cố nhìn rõ nhưng đã quá mệt mỏi để thực hiện việc đó. Cô cảm thấy cơ thể mình đang được nâng lên bằng những cánh tay mạnh mẽ. Cô ôm chặt đứa con khi cô cảm thấy mình đang được ai đó ôm. Không còn là vấn đề về việc kẻ đó là ai nữa, chỉ còn cảm giác quá ấm áp. “ Ngài Sesshoumaru?” Cô tự lầm bầm khi nắm bàn tay của anh và lúc lắc dữ dội trước khi tiếp tục nói “Ngài Sesshoumaru, xin hãy giúp tôi, xin hãy đưa tôi đến nhà Tsuyu. Aito! Nó cần được giữ ấm, XIN NGÀI SESSHOUMARU!” Cô la lên lời van xin cuối cùng trước khi bất tỉnh.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:22 pm

*****Chương 2– "Rin, ta đã trở lại

Sau 4 năm...

Đó là một ngày nắng. Bầu trời trong xanh và ánh nắng chiếu qua những tán cây làm sáng con đường trong khu rừng. Có những đàn chim bay trên bầu trời trong xanh. Một vài con chim di chuyển phía trên mặt đất xanh tươi với những cây hoa anh đào. Sesshoumaru nhìn chằm chằm, tập trung về phía chân trời phía bắc. Ngoài phía bầu trời xanh, ba đốm nhỏ xuất hiện và kích thước lớn dần khi đi qua, nhanh chóng tiến tới. Những đốm đó nhanh chóng tan biến thành ba con chim lớn màu nâu đang bay thành vòng tròn phía trên đầu của tiểu yêu quái và rồi chúng dừng lại ở trên chỗ mấy tảng đá, quan sát từ trên xuống chỗ tiểu yêu. Sau tất cả thì đó là một buổi sáng tươi đẹp.

Sau khi đi ngang qua vài con đường, giếng ăn xương lúc này đã hiện rõ. Sesshoumaru chầm chậm bước đi và nhìn chắm chằm vào một nhóm con nít đang chơi đùa xung quanh cái giếng. Ông tiểu yêu tò mò theo sau. Ông không biết vì sao mà vị chúa tể của ông trở lại nơi này. Đứng trước cái cây linh liêng, Sesshoumaru quan sát xung quanh mình một cách chăm chú trước khi ngước lên nhìn bầu trời không gợn mây và tự lầm bầm... “Rin ta đã trở lại...”

7 năm trước, khi Rin lên 14 tuổi, Sesshoumaru đã đến đây hỏi Rin nếu cô quyết định sống với cùng loài người hay tiếp tục đi theo anh. Cô đã chọn tiếp tục theo anh mà không lưỡng lự. Dù sau thì đó cũng là mơ ước của cô là sống bên Sesshoumaru mãi mãi. Rin đã được đưa đến mảnh đất miền tây, đến lâu đài của anh, nơi mà anh có thể chắc chắn về sự an toàn cho cô. Tại pháo đài miền tây, cô đã bắt đầu học những bài học để nâng cao khả năng đọc, viết và học kĩ năng phòng ngự cơ bản. Sesshoumaru muốn Rin trở nên mạnh hơn chút nữa và trở thành một phụ nữ đàng hoàng, Dĩ nhiên là thứ mà nột người vợ nên có. Rin làm ngạc nhiên Sesshoumaru với mức độ thông mình của mình khi cô làm chủ được các kĩ năng đó chỉ trong thời gian chưa tới 3 tháng. Rin đã tự chứng tỏ cho mọi kẻ trong pháo đài đó là cô không chỉ đơn thuần là một con người yếu đuối. Bằng những việc đó thì Sesshoumaru có nhiều lí do để tự hào về cô.

Cô có tính cách ngây thơ và tốt bụng. Đối với toàn bộ mọi kẻ trong pháo đài thì cô thật đáng yêu. Cô có thể kết bạn với gần như bất kì ai trong pháo đài một cách thoải mái, là tỳ nữ, người làm vườn hoặc chỉ đơn giản là người giúp việc bếp núc. Đối với cô thì mỗi người trong lâu đài đều có cùng địa vị. Cô không bao giờ phân biệt mọi người bởi công việc hoặc vai trò của họ trong pháo đài. Chắc chắn là cô không tự xem mình cao quí hơn trên những kẻ khác cho dù cô đã được Sesshoumaru luôn ủng hộ khi có gì đó sai sót. Nụ cười của cô hoàn toàn dễ tiếp xúc. Cô luôn mỉm cười một cách thoải mái đối với mọi kẻ mà cô đối diện như tỳ nữ đáng tin cậy của cô đã khẳng định vậy. Luôn thoải mái khi có Rin xung quanh. Thậm chí Sesshoumaru cũng không phủ nhận việc đó. Bất cứ khi nào anh có nhiệm vụ khó khăn trong ngày thì sự tác động của nụ cười Rin với mùi hương ngọt ngào của cô làm không gian dịu lại với cảm giác thanh bình và thư thái… Điều đó giải thích vì sao mà chúa tể miền tây cảm thấy mình phải đi thăm phòng của cô gái được anh bảo bọc này bất cứ khi nào anh trở về sau nhiệm vụ của mình.

Sau một năm Rin có vẻ càng trở nên được mọi kẻ trong pháo đài yêu mến hơn. Pháo đài miền tây đã trở thành “ngôi nhà” của cô trong khi đó thì Sesshoumaru không bao giờ xem pháo đài của anh như “nhà mình”. Nhưng sự có mặt của Rin chắc chắn đã thay đổi tâm trí của Sesshoumaru. Lâu đài rõ ràng có cảm giác như ngôi nhà vậy, khu vườn với sự xuất hiện của tất cả sắc màu trong đó tiếp thêm sinh lực bên trong, giọng hát của cô gái trẻ vang khắp mọi nơi trong lâu đài. Mùi thơm ngọt ngào của hoa anh đào nấn ná trong không khí và quan trọng nhất là nụ cười xinh đẹp của cô gái trẻ luôn hiện hữu trong lâu đài.

Ngoài việc nhận được sự yêu mến hơn của mọi kẻ trong pháo đài, có vẻ như Rin đã tạo nên khoảng cách kì lạ với Sesshoumaru. Cô cảm thấy cô không còn có thể tự nhiên trước mặt chúa tể của cô nữa. Cô không quay lại phía Sesshoumaru nữa khi cô có rắc rối quấy rầy mình. Cô cảm thấy sự đáng yêu mà cô dành cho anh đã dần dần tan biến và cảm giác mới mẻ đã phát triển khá nhanh trong lòng cô. Sự thẹn thùng mỗi khi đôi mắt họ gặp nhau, sự bứt rứt trong suốt buổi trò chuyện đơn giản. Cảm giác kì lạ bất cứ khi nào cô nhìn anh. Chỉ là cô không thể nghoảnh mặt khỏi anh và tim cô đập nhanh. Một lỗi nhỏ trong ngôn từ được chọn lựa để nói cũng làm cô trãi qua hàng giờ để suy nghĩ về nó và theo sau đó là mấy đêm không ngủ. Chỉ là cô không thể giải thích cách ứng xử đó và cảm giác bối rối. Khi cuối cùng Rin đem cái vấn đề đó đến sự chú ý của cô tỳ nữ đáng tin cậy trong cuộc thảo luận thì cuối cùng cô nhận ra rằng cô đã phát triển mạnh về tình cảm dành cho Seshoumaru. Vâng, cô đã yêu vị chúa tể của mình. Tội nghiệp Rin, điều kì diệu thay đổi quá tinh tế và quá chậm để có thể đong đếm qua từng ngày. Ít nhất thì cô tỳ nữ đã tự nhận biết cho đến khi một cái va chạm của bàn tay làm tim cô đập nhanh hơn trong người và cô đã nhận ra được với sự kết hợp của sự tự trọng và nỗi sợ hãi là tính chất mới mẻ và lớn hơn đã trỗi dậy trong cô.

Chú ý về sự thay đổi bất ngờ của Rin, Sesshoumaru lặng thầm quan sát cô. Giác quan yêu quái của anh nhận ra được mạch đập dâng lên mỗi khi họ có thời gian bên nhau. Đó là dạng cảm giác kì lạ nhưng đó là khoảnh khắc ngọt ngào khi nhìn thấy cách thức mà cô gái cố gắng ứng phó với những sự thay đổi này trong cô. Do đó những nụ bông trong đóa hoa và cảnh tượng của cô gái nhỏ đang hát và nhảy múa một cách tự do được thay thế là một phụ nữ có dáng vẻ cao, nữ tính và e thẹn. Thỉnh thoảng Sesshoumaru cũng cười tự mãn khi anh nghĩ về điều đó nhưng quan tâm đến cách ứng xử của cô nên anh không mong là mình trêu đùa cô hơn nữa. Anh ghét để ai đó đến gần mình rất nhiều mà anh lại có vẻ khá thoải mái để Rin biết về anh cả trong lẫn ngoài. Về vấn đề đó thì anh thậm chí còn cho phép cô gái chạm vào cảm xúc của anh trong nhiều dịp. Với cảm giác nhanh chóng thay đổi giữa họ, Seshoumaru quyết định kết thúc sự hành hạ trong lòng cô bằng cách cho phép cô mở rộng lòng mình.

Vào một đêm ấm áp trong cuối mùa thu 5 năm trước, khi mọi người trong pháo đài đang bận rộn tổ chức tiệc chiến thắng dành cho chúa tể miền tây đã đánh bại yêu quái ma, kẻ đã xuất hiện ở biên giới, Sesshoumaru đã đưa Rin đến khu vườn riêng tư của anh, phòng riêng của anh, nơi mà anh để chính anh và Rin chia sẽ bí mật nho nhỏ của họ, cuộc đối thoại từ trong tận cõi lòng trong khi nhảy múa chầm chậm dưới ánh trăng, ôm chặt nhau như thể không có ngày mai. Đó là lúc họ gắn kết nụ hôn đầu tiên với những ngôi sao lấp lánh phía trên. Họ trân trọng khoảnh khắc đó cho đến khi chìm trong thế giới của chính họ...

"Keh anh đang làm gì ở đây vậy Sesshoumaru?” Inuyasha ngắt ngang một cách mỉa mai và hãm ý nghĩ đang lởn vởn trong đầu anh.

“Đừng bảo với tôi là anh bắt đầu phát triển tình cảm dành cho tôi nhé!” Inuyasha tiếp tục sự quấy rầy trong khi Sesshoumaru đáp lại em trai của mình bằng ánh nhìn nghiêm nghị.

“Tất nhiên chúng tôi không đến đây để thăm viếng ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Chúa tể của ta chỉ là đang ghé qua và sắp rời đi do đó ngưng việc làm phiền chúng tôi đi, Inuyasha.” Jaken gay gắt phê bình Inuyasha dữ dội trước khi Sesshoumaru chặn ngang ông.


“Đi nào Jaken!” Sesshoumaru quay đi khỏi cái cây linh thiêng và sẳn sàng rời đến chỗ khác trước khi Inuyasha tiếp tục lờii nói bóng gió mỉa mai của anh.

"Keh thật là một kẻ kêu ngạo, điều chỉnh lại cảm xúc của anh đi. Bây giờ tôi nghĩ là anh vẫn chưa tìm thấy Rin. Đừng nói với tôi là anh đã đi qua mảnh đất từ đông đến bắc và đến nam lâu như vậy mà vẫn không thể định vị một con người đấy?”

Sesshoumaru dừng lại giữa chừng. Anh không cảm thấy hứng thú tranh cãi với em trai. Có lẽ điều mà Inuyasha nói là đúng. Có ý nghĩa gì khi làm một yêu quái mạnh nhất mà lại thất bại trong việc tìm kiếm Rin. Anh đã rời mảnh đất phía sau để tìm kiếm Rin gần 5 năm cho đến lúc này rồi. Anh không thể phát hiện ra cô. Ý nghĩ nhanh chóng qua tâm trí anh. Cô ấy dự định tảng lờ ta à? Vì sao cô ấy muốn rời khỏi ta? Vì sao mà cô ấy cố rời khỏi lâu đài mà không để ai chú ý đến cô ấy? Sesshoumaru nhắm mắt thở dài. Anh không thể nghĩ ra bất cứ lí do nào về sự biến mất của Rin, không phải việc xảy ra đêm đó chứ.

“Ta dứt khoát tìm ra cô ấy. Đó là vấn đề thời gian và ta sẽ tha mạng sống cho ngươi hôm nay khi mà ta không muốn việc ngu xuẩn làm chậm trễ cơ hội trong việc tìm kiếm Rin. Chắc chắn là ta sẽ trở lại một ngày nào đó để ngươi trả giá cho lời nói của ngươi hôm nay.” Sesshoumaru tuyên bố với tiếng gầm gừ trước khi tiếp tục bước đi. Khi anh bước qua Inuyasha, anh dừng lại chỗ cô gái Pháp sư Kagome. Cô có vẻ đang vội vã đuổi theo 3 người. Ông tiểu yêu theo sát vị chúa tể.

"Keh thái độ đó là gì vậy? Tôi nghĩ việc mất Rin có lẽ không giáo huấn được nhiều cho hắn rồi. Tôi vui mừng là Rin đã không chứng kiến cái tôi đáng thương của kẻ đó rồi.” Inuyasha lầm bầm khi anh bắt chéo tay và quay lại đối diện vợ mình Kagome, người chỉ vừa đi đến cái cây linh thiêng.

"Này Inuyasha,vì sao mà Sesshoumaru rời đi quá nhanh vậy? Anh đã nói gì với anh ấy? Có lẽ anh đã nói gì quấy rầy anh ấy rồi.” Kagome hỏi thăm trong khi cô vẫn đang cố bắt nhịp thở của mình. Cô di chuyển đến ngồi bên cạnh Inuyasha. Anh đang nhào mình lên bãi cỏ với cánh tay và đôi chân giang rộng ra.

"Để tôi nghỉ ngơi, Kagome. Nghe như thể tôi đã gây tổn hại Sesshoumaru vậy hả? Hắn là kẻ đã bắt đầu vụ này.” Inuyasha quay đầu đến phía đối diện vợ mình, biểu hiện sự không hài lòng về lời phát biểu của Kagme.

Kagome cam chịu lắc đầu. Cô biết rằng Inuyasha không bao giờ hòa thuận với Sesshoumaru. Sesshoumaru khinh thường con người trong suốt cuộc đời anh nhưng bây giờ anh đã gạc bỏ cái tôi của mình và đã tìm kiếm Rin trong thời gian lâu rồi.

"Tôi cảm thấy rất xấu xa vì đã giấu Rin ở một nơi nào đó. Có lẽ tôi nên nói cho Sesshoumaru về việc đó.” Kagome phát biểu với giọng điệu buồn bã khi tầm nhìn của cô tập trung vào phía nơi mà Sesshoumaru hướng đi.

"Nói đi...Inuyasha..." Kagome nhìn chồng mình một cách trìu mếm, nháy chân mày của cô.

"Cái gì?" Inuyasha quay lại nhìn vào gương mặt Kagome. Anh để ý thấy đôi mắt cô đang ướt. Anh nhướng người từ bãi cỏ và đặt bàn tay phải lên phía trên vai trái của Kagome.

Kagome tạo ra một nụ cười buồn rầu với Inuyasha. Cô lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô nén lại một cách khó khăn khi cô nhắm mắt và tiếp tục nói:

“Anh đã từng mất đi kẻ có ý nghĩa rất nhiều đối với anh chứ? Em chắc là anh đã có một thời gian khó khăn để ứng phó với tình cảm của mình khi Kikyou mất đi nhưng cô ấy đã chết trong cái ôm bình thản đúng không? Sesshoumaru đã mất Rin và anh ấy chưa tìm thấy cô. Chắc là anh ấy thật sự cảm thấy cô đơn và lo lắng cho Rin. Dù sao thì em cũng có thể cảm thấy rằng anh ấy thật sự quan tâm đến Rin. Anh ấy đã bỏ mảnh đất của mình để tìm Rin. Việc đó đã cho thấy Rin quan trọng thế nào trong lòng anh ấy rồi.” Kagome tuyên bố và quay lại ôm Inuyasha.

“Ồn rồi Kagome. Nếu kẻ đó chân thành tìm kiếm Rin thì hắn sẽ tìm thấy Rin một ngày nào đó thôi. Bên cạnh…” Inuyasha vuốt ve vào lưng Kagome và nhìn vào cây linh thiêng.

“Nếu hắn tiếp tục con đường này mà không đổi hướng thì số mệnh có thể một lần nữa hướng về hắn.” Inuyasha phát biểu khi anh di chuyển tầm nhìn về phía bầu trời trong xanh.

Vài tiếng đã trôi qua sau khi Sesshoumaru rời khỏi túp liều của pháp sư. Họ đi theo con đường qua khu rừng. Dần dần, họ đối diện với 2 con đường phía trước họ trong khi kẻ khác định vị về phía tay phải của họ.

“Chúa tể Sesshoumaru…chúng ta sẽ đi con đường nào?’ Jaken nôn nóng hỏi hang khi ông quay lại đối mặt vị chúa tể của mình, kẻ có vẻ không quyết định được. Tiểu yêu quái bận rộn chăm chú dò xét cả hai con đường. Ông ra hiệu cho 2 người hơi xa ở đường bên phải dừng lại. Một kẻ có vẻ như đang mang cái rỗ đựng đầy thảo dược trong khi kẻ kia thì có cái rỗ mang đầy gạo. Jaken hối hả tiến về phía những kẻ dân làng đó và bắt đầu hỏi họ.

"Này con người kia, các ngươi có thể cho ta biết hai con đường đó dẫn đi đâu không?” Jaken hỏi những dân làng khi ông chỉ ngón tay vào hai con đường. Cả hai người đàn ông đều bị sốc bởi sự tiến đến đột ngột của Jaken, Họ cũng nhìn đăm đăm vào hình dáng trắng cao ráo đáng sợ đang đứng không xa khỏi tiểu yêu quái. Khi họ không muốn mạo hiểm với mạng sống bằng việc làm khó chịu tên yêu quái trắng hung hăn đó thì một người mặc Kimono màu xám xung phong trả lời câu hỏi.

“Con…con đường này sẽ dẫn đến một ngôi làng nhỏ. Có 3 gia đình sống ở đó và một trong số gia đình đó có cánh đồng lúa riêng. Chúng tôi từng đến đổi gạo thay dược thảo đấy. Người đàn ông đáp lời với giọng khá là không rõ ràng khi anh run rẩy sợ hãi. Người đàn ông kia, mặc kimono xanh đậm giúp bạn mình trả lời câu hỏi tiếp theo.

“trong khi con đường chính này sẽ dẫn đến một ngôi làng khác được sở hữu bởi Shinobu và gia đình của ngài ấy. Họ có đồn điền khổng lồ và bán vụ mùa của họ cho dân cư ở thị trấn gần đó. Ngôi làng khá nổi tiếng cho đến khi hai năm trước khi họ bị những kẻ cướp tấn công. Chúng giết chết khá nhiều dân làng và gần như vụ mùa của họ bị hủy hại bởi sự tấn công dã man nhưng họ đã hồi phục nhiều rồi trong những năm gần đây và điều mới đây tôi nghe được là họ đã bắt đầu trồng cây trở lại từ từ rồi. Sẽ mất nửa ngày để các vị tới ngôi làng đó. Cả hai đến đây thăm viếng có mục đích hả? Có lẻ tôi có thể giúp đỡ dẫn các vị đến cả hai hướng đàng hoàng nếu các vị có thể cho tôi biết tên bạn của các vị chứ?” Người đàn ông đưa thêm câu hỏi trước khi anh nhìn chằm chằm vào cả Jaken lẫn Sesshoumaru.

“Chúng ta đang tìm kiếm một cô gái.” Sesshoumaru đáp lời một cách khắt nghiệt mà không nhìn vào những dân làng.

“Ồ thế thì các vị có thể tiến đến con đường chính bởi vì thị trấn nhỏ mà tôi vừa mới đề cập đến có Ngôi nhà Kĩ nữ nổi tiếng, nơi mà gần như tất cả yêu quái và những gã giàu có đến để vui chơi. Tôi chắc là ngài có thể có bất cứ cô gái nào ngài khao khát trong ngôi nhà đó.” Gã mặc kimono màu xám minh họa cho người đàn ông đó bằng nụ cười lớn nhe răng đủ để làm máu Sesshoumaru sôi lên rồi. Anh nhanh chóng tiến đến cạnh gã đàn ông vẫn đang cười lớn đó, siết chặt cổ gã đó với những móng vuốt có độc làm rách thịt của hắn. Sesshoumaru với đôi mắt đã phát ra màu đỏ nhìn đăm đăm một cách giận dữ vào người đàn ông đang bị sốc.

“Đừng so sánh Rin với những con mụ lẳng lơ đó trong Nhà Kĩ nữ, ngươi hiểu chứ, con người?” Sesshoumaru cao giọng với những từ ngữ thốt ra. Việc đó đã đủ làm kinh sợ người đàn ông. Hiện tại, có thể nghe tiếng động nhỏ giọt đáng tò mò. Tiếng động đó nghe giống như chất lỏng đang chậm chạp chảy xuống chạm vào mặt đất mềm. Người đàn ông tội nghiệp trong vòng kẹp chặt của Sesshoumaru đang té đái trong quần. Hắn bắt đầu xin lỗi rối rít vì vô ý xúc phạm cô gái và van xin vị chúa tể tha mạng sống trong khi bạn hắn chứng kiến sự việc từ đầu đã chạy như con thỏ để trốn thoát khỏi móng vuốt của con cáo, để bạn hắn phía sau cho số phận mà bạn hắn phải đương đầu. Sesshoumaru ném người đàn ông vào cái cây gần đó mà không có lòng khoan dung. “Rời khỏi đây ngay hoặc là ta sẽ giết ngươi.” Anh la mắng người đàn ông đang sợ hãi chạy nhanh đến mức có thể, bỏ lại tiểu yêu quái và khuyển yêu đang tức giận phía sau.

"Cho các ngươi thấy đấy, những con người tội nghiệp kia! Đừng để ta gặp ngươi lần nữa hoặc là ta sẽ nướng các ngươi bằng cây gậy này đấy.” Jaken nhìn hau háu và cười nhe răng lớn tiếng vào người đàn ông đang bỏ chạy. Cho dù Sesshoumaru không ở xung quanh thì tiểu yêu sẽ không tự mãn mà làm kẻ khác khá sợ sệt…

Jaken di chuyển gần Sesshoumaru hơn. “Chúa tể Sesshoumaru, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Tiểu yêu quái trông lo lắng nhìn vào chúa tể của ông vẫn còn trông có vẻ tức điên. Sesshoumaru quay lại, tập trung vào những con đường. Anh hoàn toàn ý thức rằng anh không thể mất cơ hội tìm ra Rin nhưng anh không biết rằng một trong con đường đó sẽ thay đổi cuộc sống của anh mãi mãi…

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:23 pm

***** Chương 3: Ôm ấp định mệnh của chúng ta*****

Mùi khét của gỗ trong không khí, tro đen bay khắp nơi, mọi người đang thổi trong lò sưởi để lan tỏa lửa hoặc là để tăng mức độ lửa. Tiếng va chạm của những con dao trên tấm thớt, tiếng rít lên từ ấm nước đang sôi và dầu nóng kêu tanh tách trong chảo có thể nghe được rõ ràng. Đây là môi trường trong nhà bếp. Nó luôn là cuộc sống bận rộn, ồn ào và bó buột.

Rin làm công việc phụ bếp. Cô một mình thực hiện quản lí công việc nấu bếp từ sáng đến chiều. Cô không bị yêu cầu làm việc vào buổi tối bởi vì công việc phục vụ thức ăn sẽ được nhiều nhóm người thực hiện trừ phi có thứ mà nhà bếp khẩn cấp yêu cầu tham dự rồi thì cô sẽ phải làm việc nhiều giờ hơn vào buổi tối nhưng việc đó hiếm khi xảy ra. Hầu như mọi thời gian thì cô đều rời đi trước khi màn đêm buông xuống và cô có toàn bộ thời gian vào buổi tối để dành cho con trai cô, Aito.

Rin được Tsuyu khuyên bảo làm việc ở đây hai năm trước khi mà cô nhận ra rằng thức ăn mà cô từng săn bắt ở bên ngoài không còn đủ để duy trì bữa ăn đàng hoàng cho con trai cô để bảo đảm là con trai cô lớn lên khỏe mạnh hơn. Thức ăn như trứng và gạo thì đắt giá để cô có thể mua do đó cô trợ giúp trong nhà bếp và đổi lại thì cô sẽ gói thức ăn đầy đủ. Việc này có nghĩa là cô sẽ có buổi ăn sáng và buổi ăn tối trong khi cô sẽ gói buổi tối về nhà và ăn cùng với Aito. Gần như mỗi lúc cô đều giữ lại khẩu phần buổi ăn trưa bằng cách uống nước để phủ lấp cơn đói vì Aito đã bắt đầu lớn lên và cần nhiều thức ăn hơn. Đó là vì sao mà cô giữ lại buổi ăn trưa của mình như là “buổi ăn tối” và để Aito ăn bữa ăn là khẩu phần hoàn toàn của buổi tối. Thình thoảng cô thậm chí còn cho phép Aito ăn phân nửa khẩu phần thông thường của cô. Đó là vì sao mà Rin trông gầy hơn so với trước khi cô sinh Aito bởi vì cô chỉ ăn hai bữa ăn nhỏ trong một ngày thay vì 3 bữa ăn. Tsuyu người làm việc lãnh đạo trong nhà bếp biết rất rõ là Rin sẽ hi sinh mọi thứ chỉ để bảo đảm rằng con trai cô có thể ngủ với cái bụng no vào mỗi đêm. Đó cũng là lí do mà thỉnh thoảng Tsuyu đưa bữa ăn trưa của bà cho Rin và thậm chí là hỏi Rin lấy phần ăn bữa tối của Tsuyu về nhà nữa. Tsuyu không cần thức ăn khi bà ăn bữa sáng tại nhà. Bên cạnh đó, con dâu của bà thường xuyên làm bữa trưa cơm hộp Bento và bà sẽ có bữa ăn tối tại nhà với gia đình. Giống như cách mà mọi người trong nhà bếp nói, Tsuyu và Rin trông như mẹ con vậy. Họ gần gũi nhau và dường như ở cùng mọi nơi với nhau.

Không giống như công việc thường ngày, Rin được phân công chuẩn bị dĩa cá cho ngày hôm nay. Cô bắt đầu làm sạch cá từ buổi sáng và trộn gia vị trước khi chuẩn bị chiên nó. Bước chân cô chậm một cách bất thường hôm nay khi cô nghĩ về nơi nào đó. Cô đang lo lắng cho con trai đang bị bệnh của cô. Aito đã bị bệnh kể từ vài ngày trước. Nó đang bị sốt một cách nghiêm trọng vì mùa mưa khó chịu. Nhiệt độ cơ thể của nó có vẻ không hạ xuống thậm chí là sau khi đưa cho nó những loại thảo dược khác nhau được bạn Rin trong nhà bếp cung cấp . Nếu nó vẫn không tỏ dấu hiệu hồi phục thì có thể cô phải đưa nó đến thầy thuốc gần đó, nhưng rồi một lần nữa thì cô sẽ cố trả tiền cho họ thế nào? Cho dù cô có thể chọn lựa là đưa Aito đến túp liều của nữ pháp sư và để Kaede trị bệnh cho con trai cô nhưng cô không được phép nghỉ một ngày khi mà nhà bếp đang mong chờ vị khách quan trọng cho cả tuần. Do đó Rin có sự lựa chọn ít ỏi mà thôi nhưng cầu nguyện cho con trai cô hồi phục nhanh chóng.

Rin quá bận tâm lo lắng thì cô nhận ra rằng con cá mà cô đặt vào để chiên đã chiên quá cỡ rồi. Mùi khét nhanh chóng lan ra xung quanh nhà bếp xông vào mũi của Akemi, làm ngạc nhiên người đang chuẩn bị món canh Miso ở gần đó. Cô nhanh chóng điều tra xung quanh nhà bếp và phát hiện mùi khói khét đến từ khu vực của Rin. Sao mà cô gái chỉ đứng đó mà không làm gì cả vậy? Cô tthắc mắc.

"Rin! Cá đang khét!” Akemi la lớn đến mức có thể để bắt lấy sự chú ý của Rin. Giọng nói với cường độ cao đưa Rin ra khỏi ý nghĩ sâu xa trở về hiện thực khi Rin nhìn chằm chằm xuống con cá thì đôi mắt Rin mở to ra và cái cằm Rin hạ xuống.

“Ồ, trời ơi!” Rin chóang váng trong khảnh khắc khi nhìn thấy con cá bị hư hoại. Cô nhanh chóng bịt mũi bằng bàn tay mình và lùi về sau khi cô bắt gặp tình cảnh là ngọn đèn lửa đang cháy trên bề mặt con cá. Cô cố di chuyển ra khỏi và sự nhận lấy sự giúp đỡ. Akemi đã đi đến chỗ có cảnh tượng đó, mang theo một cái xô nước và trực tiếp đổ vào con cá. Rin ngạc nhiên bởi sự phản hồi nhanh chóng cùng với nụ cười thư thái nhưng cũng cùng lúc thì cô cũng ngửi lấy điều bất hạnh đến từ chỗ cô.

"Rin, cô đã dự định nướng hay tự mình phục vụ một cách đàng hoàng trên chiếc dĩa cho vị khách vinh dự ngày tối nay sao? Cô có nhận ra là nguy hiểm thế nào có thể đến không? Cô không thể bao giờ được phép thiếu đi sự quan tâm cho dù chỉ là ít ỏi nhất khiến cái có gì đó xảy ra cho nhà bếp bởi vì nó có thể gây hại cho mọi người ở đây.” Akemi cánh báo Rin với vẻ trêu đùa mỉa mai.

“Tôi xin lỗi, Akemi. Tôi chỉ là không có dự định...” Rin chỉ là không thể kết thúc câu nói khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má cô. Cô biết việc cô làm là hoàn toàn không thể chấp nhận được nhưng cô thật sự không muốn nó trở nên như vậy.

“Tôi sẽ làm gì bây giờ? Việc chuẩn bị món cá đã bị phá hủy. Cô sẽ phục vụ món gì cho những vị khách tối nay chứ?” Rin tiếp tục nói khi cô dùng cả hai lòng bàn tay để che đi những giọt nước mắt đẫm trên mặt.

“Thôi nào Rin, hãy báo cáo việc này cho Tsuyu. Bà ấy có thể có ý kiến để sửa chữa vấn đề. Bây giờ, lau đi những giọt nước mắt nếu không thì Tsuyu có thể nghĩ rằng tôi đang bắt nạt cô đấy. Cô biết là khuôn mặt cô trông tội nghiệp thế nào mỗi khi cô bắt đầu khóc chứ.” Akemi đang trêu đùa Rin khi cô cố làm Rin vui lên. Rin mỉm cười trở lại khi nghe câu nói của Akemi. Cô lau nươc mắt bằng tay áo trước khi cả hai hướng về túp liều gặp Tsuyu đang ăn bữa trưa.

Khi hai cô gái đi trên đường đến túp liều. Tsuyu vừa mới ăn bữa ăn xong. Bà nhìn Akemi lao vào phòng theo sau là Rin, người vừa mới khóc lúc kia. Bà nhanh chóng biết có lẽ là việc gì đó đã diễn ra trong nhà bếp nhưng bà không thể làm gì mà òa lên cười lớn khi nhìn vào hai khuôn mặt dơ bẩn. Akemi có một vết đen đậm nhỏ trên mũi cô và trên đôi má trong khi khuôn mặt Rin gần như bao phủ bởi bóng đêm chỉ còn có đôi mắt và răng của cô là còn hình thấy được...

“Các cô gái, có gì xảy ra! Cả hai trông...er...lộn xộn.” Tsuyu tò mò hỏi khi bà lại gần hơn các cô gái, nhìn vào họ.

“Tsuyu, con xin lỗi. Con đã không chú ý nhiều trong khi chiên cá. Con đã quá lo lắng cho tình hình của Aito và con đã làm khét những con cá đó. Bây giờ chúng con không còn con cá nào. Con đáng ra nên làm gì?” Rin nói ra điều đó với cái giọng run run khi nước mắt đổ xuống gương mặt cô lần nữa. Tsuyu biết rằng Aito đã bị bệnh trong vài ngày cho đến lúc này rồi. Nếu người chủ của Nhà Kĩ nữ không mong chờ những vị khách quan trọng thì Tsuyu sẽ nghỉ một ngày để chăm sóc Aito. Dù gì thì thứ gì mà người mẹ lại không lo lắng cho đứa trẻ bị ốm chứ? Do đó bà hoàn toàn hiểu tình thế của Rin lúc này. Tsuyu lấy cái khăn tay ra từ tay áo và lau bụi bẩn trên gương mặt Rin. Cô gái tội nghiệp...Bà tự thì thầm.

“Rin, nhìn ta nè. Ta biết con đang trãi qua thứ gì trong những ngày qua, ngủ ít và ít thức ăn. Do đó, bây giờ hãy lai bụi bẩn từ gương mặt xinh xắn của con ra đi và đừng lo, ta sẽ nghĩ ra cách, được chứ?” Tsuyu cam đoan với Rin khi bà đưa cô chiếc khăn tay.

“Vâng, Rin. Đừng lo lắng về việc đó. Thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra là họ sẽ chỉ là nướng tôi và phục vụ những vị khách đó. Họ sẽ không nướng cô khi mà tôi có nhiều thịt hơn cô hahaha.” Akemi xen vào cách cư xử hài hước và nó làm Rin khẽ mỉm cười trong khi Tsuyu trao cho Akemi ánh nhìn nghiêm khắc.

"Akemi, cô có vẻ như có nhiều năng lượng để trêu đùa , đúng không? Bây giờ, ta có nhiệm vụ cho cô. Nó sẽ thử mức năng lượng của cô đấy. Do đó Rin, ta muốn con trở về nhà bếp và làm nhiệm vụ của Akemi. Akemi, cô sẽ theo sau ta, chúng ta cần sửa chữa về vấn đề những con cá.” Tsuyu tự mình nêu rõ khi bà tóm lấy tay Akemi và cả hai người họ trên đường ngay lập tức ra khỏi nhà bếp trong khi Akemi vẫn không chắc chắn với việc cô sẽ làm gì.

Vài giờ trôi qua sau khi Sesshoumaru chọn lựa là đuổi theo con đường chính. Cả hau đến ngôi làng mà hai dân làng đề cập sáng sớm. Sesshoumaru chọn lựa là không xem xét ngôi làng nhỏ hơn bởi vì bản năng mách bảo cho anh là nếu Rin ở gần Inuyasha thì việc đó sẽ gần như không thể khi không có mùi hương của Rin nấn ná xung quanh nữ pháp sư khi mà cả hai người là Rin và nữ pháp sư gần gũi nhau như chị em vậy. Do đó Sesshoumaru tiếp tục tiến bước. Họ dừng ở đồn điền khổng lồ. Phân nửa đã bị phá hủy trong khi phần còn lại đang phát triển tốt những loại rau. Thế thì những gã đó đã nói đúng về cuộc tấn công của bọn cướp. Sesshoumaru điều tra xung quanh đồn điền. Anh hi vọng là dừng ở chỗ có gương mặt quen thuộc cho dù anh không thật sự mong đợi gặp một kẻ nào. Anh dừng và bước qua vài ngôi nhà có vị trí không xa đồn điền.

Sesshoumaru hướng dẫn Jaken tiến về người dân địa phương để tìm kiếm thêm thông tin chi tiết về chỗ của Rin. Ông cóc nhỏ bước xuống đường và đến ngôi nhà. Khi ông bước vào nhà thì ông bắt được âm thanh bước chân lao vào phía ông. Không thể nhìn rõ ràng, ông nhìn lướt qua hai phụ nữ đang chạy qua nhanh chóng gây cho ông mất thăng bằng và xoay vòng. Những phụ nữ đang hướng vào một trong những ngôi nhà mà không chú ý đến sự hiện hữu của tiểu yêu. Jaken nhăn nhó trong sự thất vọng và bắt đầu tự lầm bầm. Cố giữ lại thăng bằng, yêu quái nhỏ chửi rủa những phụ nữ khi ông tiếp tục bước về cùng phía mà những phụ nữ đã đi qua. Ông nhìn xung quanh khu vực căn nhà và không nhìn thấy ai ở đó. Ông tiếp tục bước về phía nhà kế tiếp và ông một lần nữa bắt lấy cùng âm thanh tiếng bước chân lao vào phía ông. Lần này Jaken quyết định chặn lại ít nhất là một trong số những phụ nữ dọc đường đi của họ. Ông đứng vững trên con đường của họ với ánh nhìn nghiêm túc không nao núng trên gương mặt ông. Đôi mắt ông liếc nhìn, bắt chước một gã khó chịu. Ông đã sẳn sàng với họ. Akemi là người đầu tiên xuất hiện. Cô mang một thùng cá trong tay và cô chạy cùng tốc độ như sáng sớm, nghĩ là cô không chú ý tên cóc nhỏ thay vào đó cô thậm chí bước vào thân thể của đồng chí tội nghiệp.

"Con người ngu ngốc. Ngươi có biết cư xử không vậy? Ngươi không để ý là ta ở đây sao? Đồ vô lý!” Jaken rầy la Akemi khi ông quay đến phía bên lề. Tsuyu chạy đến quá nhanh đến phía của ông và lần này Jaken chĩa cây gậy hai đầu ra và cố bắt lấy bàn chân phải của Tsuyu. Bà trượt ngã vào sàn đất và cái xô tung tóe nước trên cỏ.

“Khốn kiếp, cá của ta! Tiểu yêu quái ngu ngốc. Sao ngươi không chơi đùa ở nơi khác chứ? Nhìn thứ mà ngươi đã làm lúc này đi. Ngươi không học cách cư xử từ mẹ ngươi sao?” Tsuyu la lớn vào ông cóc nhỏ một cách tức tối khi bà nhanh chóng thu gom tất cả số cá trở lại vào xô và sẳn sang rời đi trước khi Jaken chặn bà lại.

“Lối cư xử mà ngươi nói sao? Ngươi mới chính là người cần học lối cư xử! Ta ở đây trước khi ngươi chạy đến như một con bò điên va ra khỏi nhà. Ngươi là người khiến ta té xuống nền đất và bạn ngươi thậm chí còn dẫm vào ta nữa. Nói về lối cư xử thì ta nghĩ là những con người các ngươi không bao giờ có được thì có.” Jaken la lại với sự châm biếm giận dữ trong khi nhìn vào người phụ nữ đã bắt đầu vội vã đi khỏi ông.

"Huh? Vậy Akemi đã dẫm vài ông à? Tốt thật, đúng không? Bên cạnh đó thì ông chỉ là không thể khiển trách chúng tôi vì không chú ý đến kích thước của ông, đúng không?” Tsuyu đáp lời bằng từ ngữ chế nhạo với lời xúc phạm theo cách thức đủ khiến máu ông sôi lên ở bên trong khi ông chuẩn bị lao vào bà thì bà đã rời bỏ ông ở phía sau rồi.

“TRỞ LẠI ĐÂY mụ kia! Sao bà dám xúc phạm ta?” Jaken tiếp tục la lớn khi không ai ở đó lắng nghe mà chỉ có chính mình ông…

Tsuyu không quan tâm con cóc nhỏ đang la lớn, bà chạy nhanh đến mức có thể để bắt kịp Akemi và lúc đó Sesshoumaru đến xem xét ông cóc nhỏ. Tiểu yêu chắc chắn là có quá nhiều thời gian để lấy một ít thông tin. Khi Tsuyu chạy qua trước mặt Sesshoumaru. Cơn gió nhẹ thổi qua mặt anh và bắt lấy mùi hương của Rin. Anh nhanh chóng quay lại phía mà người phụ nữ đang hướng đến. Bà nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Sesshoumaru lưỡng lự. Anh biết đó là mùi Rin mặc dù nó có lẫn với mùi cá nhè nhẹ nhưng cái khứu giác nhạy bén một cách cao cấp với mùi hương thì anh chắc chắn là anh đã bắt lấy mùi Rin trên mùi của người phụ nữ đó. Không lãng phí thời gian, anh sải bước về nơi mà người phụ nữ đang hướng đi. Anh biết rằng việc kì lạ của anh trong việc tìm kiếm Rin rất cao vào nơi này.

Akemi là người đầu tiên đến nhà bếp. Cô dừng lại tại nơi cổng chính và cố bắt hơi thở, Tsuyu đến trong thời gian ngắn và bà cũng cố bắt hơi thở nữa.

“Mức năng lượng của cô được biết đến lúc này rồi.” Tsuyu đùa cợt Akemi. Cô vẫn đang thở hổn hển.

"Cám ơn vì điều đó. Tôi không bao giờ nghi ngờ sức mạnh của mình. Rin không bao giờ có thể quản lí công việc nặng nhọc này và chạy mà không nghĩ ngợi. Bà cần phải tìm đúng người.” Akemi đáp lời một cách kiêu hãnh với nụ cười lớn tự mãn khi Tsuyu cười lớn với lời nói của cô trước khi bà quay lưng và nhặt cái xô lên đi vào nhà bếp. Akemi theo sát sau bà. Khi Tsuyu và Akemi vào nhà bếp thì mắt Rin mở to quá nhiều như thể chúng có thể lộ ra bất cứ lúc nào khi cô nhìn thấy cả hai đang mang theo cái xô đầy cá. Có ít nhất là 6 con cá trong mỗi xô.

“Làm cách nào mà bắt được quá nhiều có trong thời gian ngắn ngủi này vậy?” Rin ngạc nhiên hỏi.

“Bắt hả? Hah! Tôi không nghĩ là tôi có kĩ năng bắt cá, thậm chí còn không cố nán lại nữa mà.” Akemi đáp lời với nụ cười lớn thoát ra từ miệng cô.

"Những con cá này là từ nhà ta. Nhớ không. Ta đã bảo con về em rễ của ta là người đánh cá mà? Em ấy đến và thăm em gái của ta vào hai ngày trước và với số cá này thì đó là món quà từ họ. Ta vẫn còn cả đống trong nhà bếp của mình kìa, con biết chứ.” Tsuyu giải thích khi bà đặt cái xô lên sàn nhà và hướng dẫn hai cô gái giúp đỡ Akemi làm sạch cá.

“Cám ơn nhiều lắm thưa bà Tsuyu. Con xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối nếu con có thể chỉ là chú ý hơn chút nữa…” Tsuyu ngắt lời Rin khỏi phải nói hết câu nói thay vào đó thì bà di chuyển đến gần Rin hơn và đặt bàn tay lên vai Rin.

"Rin, chúng ta nên phân loại vấn đề lúc này và đừng oan trách mình nữa. Như ta đã nói vào trước kia ta biết con cảm thấy thế nào vào lúc này mà. Tiếp tục đi và hoàn thành món canh nhe. Hãy đảm bảo là món canh sẽ trông xinh xắn như con và ngọt ngào như con vậy, được không?” Tsuyu nói bằng giọng đùa giỡn khi bà mỉm cười với Rin, lúc này Rin đang thẹn thùng.

“Trong khi con có thể bảo đảm rằng món canh sẽ có hương vị thì con không thể hứa là làm cho món canh có vị ngọt được. Canh Miso nên có vị mặn thay vì vị ngọt.” Rin ra vẻ chỉ ra khi cô nhe răng cười nhẹ với việc Tsuyu cười lớn tiếng. Cả hai quay đi và tiếp tục công việc của chính họ.

Sesshoumaru đã theo sau mùi của người phụ nữ và đã đưa anh đến thị trấn nhỏ. Anh tiếp tục tìm kiếm cho đến khi anh đến nhà Kĩ nữ. Mùi của người phụ nữ mà anh đã gặp gỡ sáng sớm đang nấn ná một cách mãnh liệt xung quanh nơi đây. Sesshoumaru cau mày không thích thú. Anh không quan tâm vì sao có mùi của người phụ nữ xung quanh nơi đây nhưng thứ làm anh quan tâm là vì sao mà mùi của Rin lẩn quẩn xung quanh người phụ nữ này chứ? Có chuyện quái quỉ gì xảy ra cho Rin? Vì sao mà cô rốt cuộc là lại làm việc ở nơi vấy máu, bẩn thỉu và rẻ mạt này chứ? Anh siết cái nắm tay cho đến khi chảy máu. Máu anh sôi lên trong động mạch chỉ bằng việc anh nghĩ đến cảnh tượng Rin bị cư xử thô bạo bởi những thằng xấu xa trên giường. Cho dù lí do là gì thì anh chắc chắn là Rin đã bị bắt cóc và bán vào nơi này. Cho dù kẻ xấu xa đó là ai thì anh cũng sẽ nhất định không cho hắn sống bình yên. “Ta sẽ bảo đảm là dành cho chúng nhiều thời gian có thêm sự thích thú với những móng vuốt sắc nhọn của ta!” Sesshoumaru nghĩ ngợi khi anh phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ. Anh không lao đến nhà Kĩ nữ như anh đã khao khát. Thay vào đó thì anh quyết định quan sát xung quanh hi vọng là bắt lấy cảnh tượng của Rin. Sau vài phút điều tra, anh không thấy ai. Anh đi đến quyết định rằng nơi này sẽ chỉ hoạt động vào buổi tối. Việc đó có nghĩa là người phụ nữ mà anh đã nhìn thấy trong khoảnh khắc vừa rồi có lẽ là người phụ bếp. Sesshoumaru quyết định chờ đến tối. Anh di chuyển đến cái cây ở gần và ngồi xuống đó, nâng bàn chân phải lên. Anh nghỉ ngơi với bàn tay phải đặt trên gối phải trong khi anh có tấm nhìn hòan toàn tới Nhà Kĩ nữ. Lần này sẽ không có lầm lẫn, anh cần gặp Rin khi cô ấy xuất hiện.

Nhiều giờ trôi qua và bầu trời xanh trong vắt đầy nắng bị thay thế bằng sắc màu vàng cam của hoàng hôn. Rin đã làm xong món canh Miso một tiếng trước và cô đang giúp đỡ những người khác thu dọn nhà bếp. Cô đã hoàn thành việc thu gom rác vào bịch rác, quét nhà và dọn sạch mọi thiết bị. Cô khá khéo tay với việc thu dọn. Sau khi làm xong việc thu dọn xong thì cô lấy ra mảnh vải có thiết kế đầy hoa và gói cơm hộp Bento bữa ăn trưa và bữa ăn tối một cách tao nhã. Khi việc đó đã xong thì cô tháo mảnh tạp dề ra và xếp nó gọn gàng sau đó cô treo nó trên tường. Akemi đang dùng bữa ăn tối khi Rin bắt đầu rời khỏi nhà bếp.

“Cám ơn vì sự giúp đỡ, Akemi. Cô là người cứu mạng tôi hôm nay đấy.” Rin tuyên bố với nụ cười mỉm lớn trên gương mặt mình. Akemi luôn thấy rằng nụ cười Rin ấm áp. Nó có thể làm tan chảy cõi lòng của ai đó.

“Dù gì thì cũng không có việc gì lớn lao cả, Rin. Chúng tôi sẽ ở đây giúp đỡ cô khi cô có rắc rối.” Akemi đáp lời với giọng nghèn nghẹt khi miệng cô đang chứa đầy cơm. Rin không thể làm gì mà chỉ cười lớn vì sự biểu hiện một cách buồn cười trên gương mặt Akemi. Khi cô ra khỏi nhà bếp, cô nghe giọng Tsuyu gọi lớn tên cô.

"Rin, chờ một lát!” Tsuyu gọi lớn khi bà chạy đến chỗ Rin.

“Vâng, thưa bà Tsuyu. Có gì đó mà con quên làm hả?” Rin hồi hộp hỏi khi mà cô sợ hãi là cô có thể đã bỏ qua việc gì đó lần nữa rồi.

“Không, không có gì như vậy cả. Chỉ là ta vừa mang cho cô những thảo dược này. Em gái của ta bảo ta là thứ này đã từng chữa trị cho cơn sốc của đứa con trai của em ấy. Do đó xin hãy đưa thứ này cho Aito. Ta hi vọng nó sẽ sớm khỏe.” Tsuyu đáp lời khi bà đặt cái chai nhỏ trên bàn tay Rin.

"Cám ơn rất nhiều, thưa bà Tsuyu.” Rin cám ơn Tsuyu và cả hai trao nhau cái ôm trước khi Rin tiếp tục hướng về nhà. Khi cô đi qua vài cái cây trong khu rừng, Rin dừng lại và thán phục vẻ đẹp của hoàng hôn, cầm cơm hộp Bento trong cánh tay. Cô nhe răng cười hạnh phúc. Hoàng hôn đang tràn ngập. Cảm giác qúa ấm áp, cảm giác như thể chúa tể của cô đang quan sát cô ở nơi nào đó xung quanh cái cây như anh đã từng làm vậy khi cô còn là đứa trẻ. Rin nhắm mắt trong khi cố hình dung gương mặt của chúa tể Sesshoumaru. Không ý thức đến việc cô đang ngâm nga bài hát ưa thích của mình.

Trong núi, trong gió...

Trong rừng, trong giấc mơ của tôi...

Chúa tể Sesshoumaru, ngài đang ở đâu.

Jaken, kẻ đồng hành cùng ngài nữa...

Vào khoảnh khắc khi Rin hoàn thành câu hát cuối cùng thì cô nghe một giọng nam tính mạnh mẽ quen thuộc từ phía sau.

“Rin!”

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:24 pm

*****Chương 4: Vui mừng trong sự đau đớn...*****

"Rin!"

Rin nghe một giọng nam tính, mạnh mẽ, thân thuộc gọi lớn tên cô. Cô ngập ngừng trong khoảnh khắc khi cô chậm chạp quay lưng mình. Cô thấy hình dáng màu trắng của một yêu quái cao ráo đứng không xa khỏi khoảng cách của cô. Cô nhanh chóng nhận ra gã đàn ông và mỉn cười dịu dàng với anh. Cô bước gần hơn yêu quái đang mặc bộ Kimono màu trắng giản dị có hình vài chiếc lá trên đó, thiết kế dọc theo nó là thanh kiếm mảnh xám đen trượt vào phía bên cạnh anh. Rin sẽ không bao giờ quên sự xuất hiện của gã đàn ông này. Nếu anh không xuất hiện 4 năm trước trong khu rừng khi cô sinh Aito thì có lẽ họ đã đoàn tụ với cha mẹ yêu dấu của cô trong thế giới khác rồi. Yêu quái báo (gần gần với yêu quái mèo đấy) trẻ tuổi quay lại với nụ cười lớn dành cho Rin khi cô bước gần hơn và dừng lại phía trước anh với việc hơi gật đầu kính trọng.

“Xin chào, ngài Ryuuki! Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ngài khỏe không?” Rin hỏi khi cô dùng một ngón tay kéo những sợi tóc nhỏ và vén phía sau tai mình.

Ryuuki nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Rin. Khuôn mặt cô gợi sự hấp dẫn đối với anh - Đôi mắt nâu to của cô thật ấm áp và dịu dàng, miệmg cô chạm vào với nổi buồn, giọng nói cô nghe như tiếng trẻ con ngây thơ và một phụ nữ thông minh trong cách nói chuyện. Cô ấy xinh đẹp thật. Anh nghĩ thầm khi anh quá đăm đắm bởi vẻ đẹp của cô đến nổi mà anh không đáp lại câu hỏi của Rin. Khoảnh khắc trôi qua trong sự im lặng kì lạ.

“Thưa ngài Ryuuri, ngài ổn chứ?” Rin hỏi với giọng điệu quan tâm khi cô chú ý thấy Ryuuki lơ đảng nhìn cô. Giọng của Rin mang anh trở lại hiện thực khi anh chú ý thấy là mình ngu ngốc thế nào mà để sự chú ý của anh lệch đi chỉ vì nhìn vào gương mặt của cô chứ. Cô thật sự đáng kinh ngạc. Ryuuki có một ý nghĩ nho nhỏ trước khi anh đáp lời Rin.

“Ồ, tôi khỏe, nhiệm vụ khá là tầm thường và do đó tôi có thể trở về sớm hơn là kế hoạch lúc bắt đầu. Đã một tháng kể từ lần gặp cuối cùng của chúng ta, nàng khỏe chứ? Aito sao rồi? Tôi hi vọng là cả hai vẫn khỏe.” Ryuuki đáp lời khi đôi mắt anh tiếp tục nhìn đăm đăm vào Rin mà không chớp.

“Chúng tôi đều khỏe, thưa ngài Ryuuki. Mặc dù Aito đã bệnh vài ngày rồi nhưng nó hồi phục khá nhiều sáng nay trước khi tôi rời đi làm việc rồi. Dù gì thì thời tiết cũng quá khó chịu đối với con trai tôi. Mưa nặng hạt mỗi ngày cùng với gió lốc. Tôi nghĩ là tôi cần đưa cho nó một tấm chăn thoải mái để có thể giữ ấm cho nó trong mùa mưa khó chịu. Tôi ao ước là thời tiết sẽ tốt hơn chút ít tối nay.” Rin di chuyển tầm nhìn của cô đến phía bầu trời trong vắt màu cam khi cô đáp lời. Cô có lí do để giấu giếm về tình trạng của Aito khỏi anh khi mà cô không ao ước là Ryuuki sẽ lấy cớ để đến nhà cô và thăm viếng con trai cô. Đó không phải thứ mà cô không thích nhưng cô nghĩ tốt hơn là cô nên giữ khoảng cách giữa họ.

"Aito bệnh hả? Tôi vui mừng là nó đã hồi phục nhiều rồi. Tôi sẽ thăm nó khi nó hoàn toàn bình phục. Lúc này nó cần nghỉ ngơi đàng hoàng đấy.” Giọng nói của Ryuuki đầy quan tâm về tình trạng Aito. Anh thật sự thích đứa bé này, một đứa bé rất thông minh.

“Thế thì tôi đã nghe nàng hát vừa rồi. Nàng không chán nản khi hát cùng một bài hoài sao? Tôi chắc chắn là có rất nhiều bài hát mới ở ngoài kia sẽ hợp với hứng thú của nàng đấy.” Ryuuki tiếp tục nói khi anh đang cố đưa sự tập trung của Rin ra khỏi cái nhìn đăm đăm vào bầu trời. Anh vui thích ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của cô. Rin cười khúc khích với lời nhận xét của Ryuuki khi cô quay lại và đối mặt Ryuuki lần nữa. Nụ cười khúc khích của cô tan biến và được thay thế bằng nụ cười yếu ớt.

"Tôi sẽ sống mà hát bài này mãi mãi..” Bây giờ Rin đã quay lại về phía bên cạnh kia và bắt đầu nhìn đăm đăm vào bầu trời lần nữa, để cơn gió nhẹ mang ý nghĩ của cô đến nơi nào đó ở trên bầu trời. Chúa tể Sesshoumaru, ngài ở đâu bây giờ? Ngài có khỏe không? Ngài vẫn còn giận tôi sao? Không. Có lẽ là ngài ấy đã quên tôi rồi. Dù gì thì tôi là gì mà để cho một khuyển yêu vĩ đại nhớ đến chứ? Rin thì thầm khi cô siết chặt cái nắm tay giữa cơm hộp bento và ngực mình khi tim cô đang nhói đau. Khi cô quá chú tâm vào ý nghĩ của riêng mình thì cô có cảm giác là những cánh tay mạnh mẽ đang ôm cô từ phía sau. Lúc đầu cơ thể cô cứng đơ nhưng tương đối thư thái. Đó là cùng cái ôm mà cô đã nhận được 4 năm về trước khi cô ôm chặt Aito trong bàn tay mình. Cô nhắm mắt khi cô cố cảm nhận về cái ôm. Sự kì lạ là thứ duy nhất mà cô có thể cảm nhận. Có gì đó lạ lùng với cái ôm mà cô tìm kiếm. Khi cô hé mắt ra, cô cố thoát khỏi cái ôm nhưng vô ích khi mà cái ôm đang siết chặt xung quanh cô khi cô cảm thấy cái cằm dựa vào trán cô.

Sự biểu hiện đau buồn của Rin hành hạ cõi lòng Ryuuki. Anh chưa bao giờ thấy cô thư thái hay thậm chí là thấy cô hoàn toàn thật lòng cười lớn kể từ ngày mà anh cứu cô trong khu rừng. Anh sẽ không bao giờ quên việc đã xảy ra 4 năm về trước. Khi anh nhìn thấy Rin đang nằm dưới gốc cây lớn nhìn đứa bé một cách bất lực trong đôi tay mình khi cô níu bàn tay Ryuuki và cứ gọi anh là chúa tể Sesshoumaru. Cô liều lĩnh yêu cầu anh đưa cô đến nhà Tsuyu để làm ấm cho đứa con trai yếu ớt của cô.

Trong khi anh không bao giờ hỏi về thân thế của vị chúa tể Sesshoumaru thì Rin có vẻ có lối cư xử kì lạ về bài hát có liên quan đến kẻ này. Ryuuki tin rằng chúa tể Sesshoumaru này có thể là kẻ gần gũi nhất với cô trong cuộc đời. Rin không bao giờ tâm sự về cuộc sống trong quá khứ với bất cứ ai nhưng cô có vẻ trông sầu não hoài. Cô chỉ mỉm cười rạng rỡ khi cô ôm Aito trong cánh tay mà thôi nhưng gần như mỗi lúc thì cô sẽ tách biệt mình và hát bài hát kì lạ này. Nhưng khi Ryuuki cố gắng đọc mọi thứ in trên đôi mắt nâu của cô thì anh nhìn thấy nổi buồn của cô, cõi lòng bị tổn thương và những giọt nước mắt của cô. Những giọt nước mắt chỉ được phép tuôn chảy trong cõi lòng phiền muộn. Ryuuki quyết định thổ lộ cảm giác của anh dành cho Rin với hi vọng là Rin có thể phá vỡ bức tường này xung quanh cô. Thứ sẽ dẫn đến việc chữa lành cho cả hai cõi lòng đang đau khổ.

“Rin, đừng dừng việc tìm kiếm tình yêu. Đừng để quá khứ của nàng phá hủy thứ sẽ đến trong tương lai. Có nhiều thứ khác sẽ đạt đến nếu nàng có thể quên đi quá khứ của mình. Chúng ta có thể bắt đầu mơ ước về ngày mai. Sau khi biết được nàng, tôi đã tìm thấy sự thích thú mà tôi chưa bao giờ cảm nhận trước đó và nếu tôi có thể chọn thì tôi sẽ chọn lựa thế giới xung quanh nàng...” Ryuuki bày tỏ và nhìn vào Rin đang hoảng hốt. Cô cố nới lỏng một cách nhẹ nhàng khỏi cái ôm của anh, nhìn lên anh khi anh nhẹ nhàng chụm tay lên má cô và cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt của anh. Đôi mắt đó tràn ngập tình yêu, lòng trung thành và sự quan tâm. Cái nhìn hứa hẹn về việc bảo vệ mãi mãi không kết thúc.

“Rin, tôi sẽ tháo gỡ nỗi buồn của nàng và tỏa sáng cho con đường của nàng trong bóng tối. Nàng sẽ không bao giờ cô đơn khi mà tôi nắm tay nàng và ôm nàng mãi mãi cho đến chết...Xin hãy cho tôi cơ hội được bảo vệ và yêu nàng. Tôi sẽ đối xử với Aito như chính con ruột của mình. Nàng sẽ trở thành bạn đời của tôi chứ? Nàng không cần phải trả lời tôi bây giờ. Tôi sẽ đợi...” Sự sốt sắng của Ryuuki làm Rin lướt qua nổi hoang mang. Cô đã bị rối trí với sự bày tỏ của anh. Một lần nữa, Ryuuki siết chặt cái ôm của anh khi anh nhìn vào gương mặt hoảng hốt của cô. Thậm chí cô đã gạc bỏ cái ôm của anh. Cô rõ ràng là tỏ ra không thoải mái nhưng Ryuuki quyết định phớt lờ việc đó, mang lại sự bối rối cho Rin trong ý nghĩ riêng của mình. Ryuuki cúi về phía trước khi anh cố bắt lấy đôi môi cô vào đôi môi anh. Khi môi họ suýt chạm vào nhau thì Rin nhanh chóng đẩy Ryuuki ra hết sức có thể bằng khủy tay của cô và bước lùi vài bước khỏi anh. Cô nhìn ra khỏi Ryuuki khi cô cố lấy lại ý nghĩ trở về hiện thực. Tôi đang làm gì? Rin tự rủa mình vì đã để cảm xúc điều khiển tâm trí cô. Cô lắc đầu mạnh và quay mặt về phía Ryuuki với sự biểu hiện nghiêm túc.

“Tôi đã tốn thời gian quá nhiều rồi. Tôi cần trở về bây giờ nếu không thì Aito sẽ lo lắng cho tôi đấy. Gặp lại ngài sau nhé, ngài Ryuuki. Tạm biệt!” Cô nói nhanh đến mức có thể khi cô quay đi vội vàng chuẩn bị rời khỏi. Ryuuki nắm Rin trong vòng tay anh, liều lĩnh ôm cô lại gần anh. Cô không thể di chuyển ra khi mà anh ôm chặt cô. Khoảnh khắc như thể là vĩnh viễn.

“Rin, xin đừng lảng tránh việc đó. Cho dù nàng có mạnh mẽ đến đâu thì nàng cũng cần đàn ông dẫn dắt cuộc đời nàng mà. Aito cần có cha để hướng dẫn nó trong cuộc đời. Tôi có thể trở thành chồng tốt cũng như cha tốt. Xin hãy cho tôi một cơ hội, Rin.” Ryuuki biết nếu anh ôm Rin đủ lâu thì cô sẽ dần dần xiêu lòng và chấp nhận anh.

“Ngài biết tôi trong bao lâu rồi? Ngài không biết tôi đủ lâu để cảm thấy được tôi cảm thấy thế nào bây giờ đâu. Tôi sẽ không để sự yếu đuối lu mờ quyết định của mình. Bên cạnh đó, tôi không ao ước tìm kiếm sự an ủi tạm thời chỉ vì tôi có cuộc sống khó khăn lúc này và do đó xin...để tôi đi đi.” Rin vùng vẫy chạy trốn khỏi cái ôm của Ryuuki khi cô cố giữ quan điểm rõ ràng đối với Ryuuki.

“Rin, đừng tự dối mình, nàng cảm thấy vậy đúng không? Nàng đang phản ứng với cái ôm vừa mới đây của tôi. Nàng thư thái với cái ôm của tôi. Nàng cảm thấy tình yêu và sự tác động của tôi. Xin Rin...hãy mở lòng ra đối với tôi. Để tôi bù đắp cho cõi lòng mong manh của nàng. Tôi bảo đảm là cuộc sống của nàng sẽ chỉ lấp đầy trong sự vui vẻ và tiếng cười mà thôi. Không còn những giọt nước mắt và cuộc sống sợ hãi, tôi xin thề!” Ryuuki dừng việc lắc lắc Rin thay vào đó là anh nắm vững Rin và chờ đợi câu đáp lời một cách háo hức. Rin không nhìn trực tiếp vào Ryuuki mà cô nhìn sang một bên. Tất cả thứ cô ao ước bây giờ là về nhà và ôm Aito.

“Tôi xin lỗi ngài Ryuuki. Cái ôm thật không thoải mái. Nó kì lạ và có lẽ là kì cục...” Rin ngưng trong chốt lát khi Ryuuki nôn nóng chờ câu nói tiếp theoc của cô.

“..Có lẽ đó không phải là cái ôm mà tôi tìm kiếm. Tôi rất xin lỗi.” Ryuuki nới lỏng sự nắm lấy của anh khi anh nghe câu nói hoàn toàn của cô. Nó khiến anh vô cùng đau khổ. Rin nhân cơ hội này chạy đi.

“Bảo trọng nhé, ngài Ryuuki.” Rin nhanh chóng gật đầu và chạy khỏi Ryuuki. Khi Ryuuki quan sát Rin biến mất khỏi tầm nhìn thì anh vẫn còn bối rối với lời nhận xét mới đây của Rin. Có lẽ đó không phải là cái ôm mà cô ấy tìm kiếm? Tôi chưa biết về cô ấy đủ lâu sao? Có lẽ tôi biết về cô ấy nhiều hơn thằng khốn mà Aito chắc chắn phải gọi là cha rồi! Ryuuki nghĩ ngợi khi anh siết chặt nắm tay của mình. Anh cố bình tĩnh khi anh không muốn sự từ chối của Rin làm anh hụt hẩng mà thay vào đó anh càng quyết tâm tìm kiếm cha của Aito. Thằng khốn. Tốt hơn hết thì ngươi đừng xuất hiện. Nếu không ta thề là ta sẽ dạy cho ngươi một bài học vì đã bỏ rơi cô gái ngây thơ ở phía sau đối mặt với cuộc sống khốn khổ này! Ryuuki thì thầm khi anh hít một hơi thật sâu để tự khiến mình trở nên bình tĩnh.

Bên cạnh chỗ gần nhà Kĩ nữ, lòng kiên nhẫn của Sesshoumaru đã bắt đầu mất dần khi mùi của Rin nhanh chóng tan biến. Thay vào đó bằng mùi của những con người đang bắt đầu xuất hiện xung quanh nhà Kĩ nữ. Cảnh tượng phía trước anh gây chướng mắt khi anh định vị thấy vài phụ nữ ve vãn với những đàn ông. Những kẻ đang dần dần bước vào nhà Kĩ nữ với sự hiểu hiện đầy dâm đảng trong ý nghĩ. Sesshoumaru đã nhận đủ với cảnh tượng này rồi khi anh nhướng khỏi ngọn cỏ và quyết định rời đến nhà Kĩ nữ với hi vọng là bắt được mùi của Rin hơn. Khi anh hướng về phía nhà Kĩ nữ và bước qua cánh cổng chính của ngôi nhà thì một trong số những kĩ nữ xuất hiện và bắt lấy Sesshoumaru. Cô nhanh chóng thích thú với vẻ ngoài của anh khi cô hơi kéo Kimono ra để lộ bờ vai. Cô tự lao mình vào phía cạnh chúa tể yêu quái.

“Này, yêu quái đẹp trai kia, ngài có muốn ghé qua và có lẽ là hứng thú... với tôi không?” Cô kĩ nữ di chuyển gần hơn đến chỗ Sesshoumaru. Khi cô chìa bàn tay chạm vào túm lông bên vai phải của anh.

“Thứ này mềm mại thật nhỉ? Tôi không thể nào tưởng tượng sẽ kích thích thế nào khi nó vuốt ve thân thể của tôi đâu.” Cô gái tiếp tục nói khi cô tỏa một nụ cười thỏa mãn đầy dâm dục. Sesshoumaru quyết định là như thế đã đủ rồi. Anh không thích lối ăn mặc và những hành động của cô ta. Anh cũng ghét cái cách mà cô ta chạm vào anh nữa.

“Đi ra hoặc là ta sẽ giết ngươi, mụ kia.” Sesshoumaru cảnh báo cô gái đó bằng đôi mắt tức tối mà anh trao cái nhìn lạnh thấu xương. Kĩ nữ có vẻ không chú ý đến lời cảnh báo của vị chúa tể yêu quái mà thay vào đó thì cô chạm cánh tay của mình quanh vai Sesshoumaru, chà vào những vằn màu đỏ trên gương mặt anh. Việc đó cũng đủ làm cho anh sôi máu lên trong động mạch rồi. Anh tóm lấy tay cô gái và xô cô gái ra khỏi mà không có lòng khoan dung khi anh dùng móng vuốt có chất độc của mình cào vào vai cô gái, đủ để làm cô gái bị thương trầm trọng với máu chảy không ngừng.

“Biết thân phận của mình đi, mụ kia. Ta đã cảnh báo ngươi rồi mà.” Sesshoumaru rống lên khi anh di chuyển ở phía sau nhà Kĩ nữ để điều tra kĩ hơn, để lại cô gái đang bị thương phía sau với đôi mắt mở to ra và cằm há xuống vì ngạc nhiên.

Khi Sesshoumaru đến nhà Kĩ nữ thì lối đi nhỏ hiển hiện với cánh cửa trái mở ra. Trông có vẻ như cánh cổng đang dẫn tới nhà bếp. Mùi của Rin đang nấn ná mạnh mẽ ở nơi lân lận. Anh chú tâm quan sát nhà bếp khi anh tiếp tục theo sau phía có mùi hương và nó dẫn anh đến con đường nhỏ xa hơn của nhà bếp. Anh đi lối đó và rời khỏi nhà Kĩ nữ. Khi mà mùi của Rin hiện hữu thì anh biết rằng anh đang đi đúng đường rồi.

Rin ngừng chạy. Cô bước chậm chạp đến cây sồi và dựa vào nó. Cô thở hổn hển một cách nặng nề, cố bắt lấy hơi thở của mình. Bây giờ đang diễn ra cái gì vậy? Vì sao mà tôi lại để chính mình bị khuất phục chứ? Chỉ là sự thân mật để chia sẻ giữa những người yêu nhau. Cô tự rủa mình một cách dữ dội. Bất cứ khi nào cô cố lẩn tránh Ryuuki thì anh có vẻ như đều điều khiển cô. Lòng tôi thật là yếu đuối. Ngài ấy đã nắm bắt được sự yếu đuối của tôi rồi. Rin thì thầm. Ryuuki là một đàn ông tuyệt vời nhưng không nghi ngờ là cô không bao giờ coi anh hơn là 1 anh bạn cả. Không may mắn là Ryuuki chưa bao giờ cư xử với cô như một cô bạn. Sau khi anh cứu Rin và Aito trong khu rừng, anh có vẻ như là tìm vô số cơ hội để bày tỏ với cô nhưng mỗi lần như thế thì cô đều cố né tránh nhưng hôm nay cô cũng có chút ít cảm xúc và nó giải thích cho việc vì sao mà cô có vẻ như để sự canh chừng của mình giảm xuống rồi. Rin cảm thấy mệt mỏi. Cô di chiyển phía bên cạnh cây sồi và đặt mình lên bãi cỏ với cơm hộp Bento được đặt gọn gàng bên cạnh cô. Cơn gió nhẹ thổi qua. Cô nhắm mắt lại trong khoảnh khắc và cố thư giản tâm trí khi mái tóc đen nhánh của cô phất phơ trong gió. Rin thở dài và co đôi chân đến khi chạm vào lồng ngực, ôm cánh tay quanh đôi chân với khuôn mặt vùi vào đầu gối.

“Rin!”

Cô nhanh chóng di chuyển đầu mình lên khi cô nghe tiếng gọi lớn bởi một giọng mạnh mẽ, vững vàng và điềm tĩnh. Cô hoang mang lướt qua.

“Rin!”

Mắt Rin mở to và hàm Rin hạ xuống khi cô nghe tiếng gọi lớn vào lần thứ hai và lần này cô nghe giọng rõ ràng. Giọng nói mà cô đã thiết tha nhung nhớ và ao ước nghe nó một cách rất dữ dội đang vang dội trong tai cô vào lúc này. Không thể là ngài ấy! Rin nhẹ nhàng thì thầm khi cô lắc đầu và nhẹ nhàng nhéo vào cái má mình Ôi da! Đau thật! Đó không phải là giấc mơ. Cô không buồn ngủ và cô không đang ở trong giấc mơ. Mọi thứ mà cô nghe được là thật. Cô cố lấy hết sức lực. Cô nhắm mắt thật chặt vào lần thứ hai và rồi mở ra chậm chạp, rất chậm chạp và cô quay lưng. Cảnh tượng mà cô bắt gặp là tầm nhìn ngoại vi gần như khiến tim cô nhanh chóng ngừng đập khi cô bắt lấy cảnh tượng đầy đủ của một kẻ đang đứng phía trước cô. Rin sửng sốt và sụp đổ...

Đó là khoảnh khắc vui sướng để có thể nhìn thấy anh lần nữa trong đời mình...nhưng nổi đau trong lòng cô nhanh chóng giày xéo sự vui mừng của cô...

Ngài ấy đã tìm thấy tôi rồi...

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:25 pm

Lời ghi chú của chương này:

"Ai đó nói rằng bạn không nhận biết về thứ bạn có được cho đến khi bạn đánh mất nó nhưng sự thật thì bạn luôn luôn biết thứ bạn có là gì chỉ là bạn không bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ mất đi thứ đó mà thôi.”


Chương 5 – Dòng sông ánh trăng

Sesshoumaru - chúa tể miền tây đứng trước Rin. Anh vẫn mặc trang phục thường ngày, haori trắng với thiết kế ở đỉnh màu đỏ, hakama trắng, giày màu đen và áo giáp màu đen. Tenseiga và Bakusaiga yên vị vững vàng ở bên cạnh anh với obi màu chàm và vàng.

"Ngài Sesshoumaru...” Cô gọi lớn vị chúa tể với sự uất nghẹn lớn trong cổ họng mình. Cô chỉ vừa có thể nhìn vị chúa tể của mình rõ ràng vì nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô. Ngài ấy vẫn không thay đổi kể từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Cho dù bốn năm xa cách, trông ngài ấy vẫn khỏe như lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy trong khu rừng. Khi đó tôi 7 tuổi. Tôi đã lớn nhiều rồi và vâng ngài ấy vẫn là một chúa tể yêu quái như xưa. Cô nói lên tâm trí của mình.

Sesshoumaru quá bị giọng nói của Rin áp đảo. Đó là giọng ngọt ngào mà anh đã nhớ nhung quá lâu rồi và nó gần như đã trở thành một phần trong tâm trí của anh. Anh không thể ngưng việc nhìn chằm chằm vào Rin. Đôi mắt vàng ấm áp nhìn chằm chằm và xem xét kĩ người đồng hành của anh đã biến mất mà không có dấu vết ở nơi nào cả. Anh khá thư thái rằng cô đã không mất đi vẻ đẹp lúc đầu là mái tóc dài đen nhánh buông xuống qua vai và đôi mắt to màu nâu ấm áp xinh đẹp vẫn còn giữ theo lối cũ kể từ lần cuối cùng anh gặp cô, NHƯNG vẻ ngoài còn lại của cô thật sự giày vò chúa tể yêu quái. Trái tim Sesshoumaru buồn phiền khi anh luôn căm ghét khi Rin khóc nhưng không phải là việc cô khóc làm đau khổ cõi lòng anh mà là gương mặt tái nhợt, hình dáng yếu ớt và hình dạng gầy gòm là thứ giày xéo cõi lòng của anh. Cô quá gầy gòm. Gò má cô hiện rõ và đôi mắt cô sâu hóp. Anh không cần choàng qua eo cô để thấy rằng thân thể nhỏ bé của cô hoặc anh không cần phải biết về việc cô đã trãi qua cuộc sống như thế nào rồi. Bởi vì chắc chắn rằng từ sự quan sát cơ thể mỏng manh này thì cho thấy rằng có lẽ cô đã chịu đựng cả ngàn lần thứ lớn lao mà anh có thể tưởng tượng ra.

Sesshoumaru siết chặt nắm tay, tự nguyền rủa mình vì đã gây ra để Rin phải đi qua cuộc đời gay gắt bởi sự thất bại trong việc tìm kiếm cô sớm hơn. Rin sẽ không bao giờ trông ốm như thế dưới sự chăm sóc của anh cả cho dù khi cô bị bệnh và không ăn uống đàng hoàng trong cả tuần thì cô vẫn trông khỏe mạnh hơn cả bây giờ. Nhìn vào hình dáng mỏng manh của cô. Hình dáng có thể bị cơn gió mạnh thổi đi một cách dễ dàng. Tất cả ao ước trong lòng anh là hỏi câu hỏi để tìm ra những nguyên nhân biến mất đã tan biến khi mà nó có giá trị hơn tất cả là việc cô đã an toàn lúc này.

"Rin, cô khỏe chứ?” Sesshoumaru hỏi với giọng điềm tĩnh khi đôi mắt màu vàng ấm áp của anh nhìn chằm chằm mà không rời bỏ cô gái. Cô ấy quá mỏng manh.

Rin hoảng hốt nhìn vào chúa tể của cô với đôi mắt to mở ra khi lỗi lầm dâng tràn trong tim cô. Ngài cũng khỏe chứ? Đó là câu hỏi đơn giản nhưng có đủ sức mạnh để làm yếu ớt cõi lòng cô. Ở bên cạnh anh lâu rồi nên cô biết rằng sự khỏe mạnh của anh là cái ưu tiên đầu tiên trong tất cả đối với chúa tể của cô khi mà cô an toàn thì cho dù có lỗi lầm gì mà cô đã gây ra cho chúa tể yêu quaí sẽ không bao giờ gây phiền hà để hỏi thêm. Chúa tể Sesshoumaru luôn là một kẻ, một kẻ duy nhất thật sự quan tâm tôi. Trong qúa khứ, ngài ấy đã làm vậy, hiện tại và tôi chắc là tương lai cũng vậy thôi. Rin đau đớn thì thầm. Cô đã hi vọng rằng ít nhất thì anh sẽ hơi tức tối với cô nhưng sự phản hồi của anh thì thật là quá khó để có thể chấp nhận được. Cô nghĩ rằng cô không xứng đáng với tấm lòng của vị chúa tể không phải với điều mà cô đã làm. Rin liều lĩnh cố lau nước mắt ra. Cô muốn mình ít nhất là đáp lời với nụ cười kể từ khi trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi thì cô đã không thể nói với sự uất nghẹn trong cổ họng mình. Sesshoumaru quan sát cô gái tự dằn vặt với chính cảm xúc của mình, không thể quan sát lâu hơn nên anh quyết định lời đề nghị cho cô gái tội nghiệp về thứ gi đó mà anh nghĩ rằng cô có thể cần vào lúc này, sự an toàn và bình an.

"Rin." Giọng nói của Sesshoumaru nhẹ nhàng khi anh làm việc gì đó mà Rin không thể tin vào chính đôi mắt của mình. Anh nâng bàn tay mình và mở rộng bàn tay để chào đón khi anh tiếp tục nói “Lại đây.”

Là vậy đấy. Rin không còn khống chế những giọt nước mắt của mình nữa rồi. Cô lao về phía vị chúa tể của mình, đặt cánh tay quanh cổ anh và vùi gương mặt vào túm lông của anh khi chúa tể yêu quái ôm cô vững vàng. Dưới cái ôm ấm áp của anh, Rin nghẹn lời về sự khao khát trong lòng của cô khi Sesshoumaru vùi mũi vào ở phần trên đầu của cô và hít vào mùi hương ngọt ngào của cô khi mắt anh thanh thản nhắm lại. Anh siết chặt cái ôm của mình xung quanh cô và thì thầm. Ổn rồi bây giờ ta ở đây mà.

Hai con mắt to hoảng hốt đang nhìn một đôi với tâm trí chìm vào những câu hỏi. Trốn phía sau bụi cây cách đó không xa từ nơi Sesshoumaru và Rin đang đứng, Akemi tò mò quan sát. Cô không biết Rin đang làm gì ở đó với gã đàn ông. Tôi có ý là ôm một gã đàn ông lúc này ư? Có phải là cô đang vội vã trở về với Aito chứ? Quyết định lại gần hơn để điều tra về gã đàn ông, Akemi di chuyển vài in sơ xa hơn phía trước bụi rậm bằng những bước rất thận trọng khi cô không muốn bị chú ý. Sau khi di chuyển trong hai góc một cách không thoải mái, cô cố nhìn gương mặt gã đàn ông. Hắn là một yêu quái! Akemi la lên trong ý nghĩ khi cô bịt miệng mình bằng bàn tay phải. Tên yêu quái có mái tóc bạc và những vằn màu đỏ trên mặt này là ai? Cô tiếp học tự hỏi mình khi cô nhớ rõ ràng điều mà Tsuyu đã bảo là Rin không có bất cứ bân thân nàoo trong ngôi làng này hay thậm chí là cô cũng không đề cập đến bất cứ ai trong cuộc đời mình ngoại trừ tên của vị chúa tể kì lạ mà Rin từng ngâm nga trong bài hát nhưng cô không than van về điều đó nữa. Khi cả Tsuyu và Akemi đều bảo đảm là chúa tể là cha của Aito thì cô luôn vững vàng chối bỏ nó và chắc chắn với họ rằng cô không bao giờ gần gũi với chúa tể, anh ấy chỉ là vị cứu tinh của cô nhưng không bao giờ là người yêu cả. Kể từ đó Akemi không tin tưởng yêu quái nào ngoại trừ Tsuyu cả kể từ khi anh được Tsuyu nuôi nấng. Cô bắt đầu lo lắng về sự an tàn của Rin vào lúc này. Có phải yêu quái đang cố bỏ bùa Rin không! Ồ thánh thần ơi, tôi không thể để chuyện này xảy ra. Tôi cần nghĩ ra cách nào đó. Tôi cần lên kế hoạch trước khi có gì đó tồi tệ xảy đến.

Jaken ở phía bên kia đã hoàn toàn mất phương hướng của vị chúa tể. Ông đã bước quá xa khỏi nhà Kĩ nữ và quyết định trở về và xác định phương hướng của mình với hi vọng là sẽ gặp chúa tể của ông lần nữa. Khi ông đang ở giữa đường đến nhà kĩ nữ thì ông bắt gặp cảnh tượng hình ảnh chúa tể ở gần khu rừng.

“Ngài Sesshoumaru!” Con cóc nhỏ òa lên những giọt nước mắt hạnh phúc như thể một đứa con trai đã tìm thấy người cha bị mất vậy. Ông la lên và chạy càng nhanh càng tốt đến chỗ chúa tể. Cùng lúc đó Akemi lao từ chỗ nấp trong bụi rậm ra quơ cây gậy bằng tre và tăng tốc về phía Sesshoumaru và Rin.

" Rin, tôi sẽ cứu cô!” Akemi la lên.

Mắt của con cóc nhỏ thình lình mở to ra khi ông nhìn thấy thứ gì đó lao ra nhưng không thể điều khiển tốc độ của mình. Jaken la lớn “CON NGƯỜI!” nhưng nó quá trễ rồi khi anh đụng vào chân trái của Akemi trong khi chân phải của cô dẫm vào tiểu yêu. Akemi thề rằng cô đã nghe ai đó la lớn với cây gậy màu xanh của con cóc và ngã xuống cỏ. Cây gậy tre mà cô đang cầm văng cao lên bầu trời và đáp vào đầu của con cóc nhỏ, nhanh chóng gây nên một cái cục u tròn to và đỏ hiện ra bất ngờ tự hào. Trong khi Akemi đang cố kiểm tra thứ xung quanh để coi thứ gì khiến cô ngã thì Jalen đã bắt đầu chửi rủa xối xả.

“Con người, ngươi bị mù hay điếc vậy? Ta đang chạy từ xa và la lên. Ngươi thậm chí là không nghe hay thấy gì đó sao?” Con cóc nhỏ tiếp tục chửi rủa Akemi trong khi cô đang chà vào vết thương trên cánh tay và cố đứng dậy.

“Khi nào cô biết rằng việc nhỏ này và có thể không ai sẽ thấy hay nghe cô sao, xin hãy tận dụng giác quan của mình để tránh những sự bất đồng không cần thiết nhé.” Akemi phê bình gay gắt con cóc màu xanh khi cô cố định vị nơi Rin đang ở.

Đầu Rin nhướng lên khi nghe gọi lớn tên trong khi Sesshoumaru quay đầu sang một bên và định vị nơi va chạm giữa cô gái loài người và kẻ đồng hành vô tích sự của anh. Sesshoumaru miễn cưỡng thả cái nắm chặt của anh ra khi Rin tự mình bước lùi để hoàn toàn buông mình ra khỏi cánh tay Sesshoumaru. Rồi cô quay về phía cạnh và xác định thấy Akemi trên cỏ. Akemi? Ông Jaken? Rin tò mò thì thầm khi cô hơi chạy đến cả hai.

"Akemi, cô đang làm gì ở đây?” Rin tò mò hỏi khi cô giúp Akemi đứng lên.

"Rin! Đó là cô sao? Cô gái ngốc. Vì sao mà cô mất tích lâu như thế chứ?” Jaken hỏi khi ông cố lại gần Rin nhưng đã bị Akemi chặn lại.

“Rin! Cẩn thận với những yêu quái đó. Họ đang cố bỏ bùa cô đấy.” Akemi tóm lấy tay trái của Rin và đẩy cô sau lưng. Rồi cô choàng cánh tay rộng ra trong tư thế bảo vệ.

“Yêu quái, ta sẽ không để ngươi hại cô ấy. Đi ra bây giờ đi hoặc là ta sẽ gọi những dân làng đến tấn công ngươi đấy.” Akemi cảnh báo Sesshoumaru.

“Con người! Câm mồm đi. Không thể nào mà vị chúa tể sẽ hại Rin cả. Đi ra hay điều tai hại sẽ đến chỗ của ngươi đấy.” Jaken cãi lại khi ông di chuyển phía trước Akemi. Cô đang có ánh nhìn nghiêm nghị nhắm vào con cóc nhỏ. Akemi trở lại nhìn chằm chằm vào chúa tể yêu quái. Sesshoumaru chỉ ở vài insơ phía trước cô với đôi mắt trở nên đỏ và anh hơi gầm gừ. Đầu gối Akemi trở nên yếu hơn khi cô run rẩy. Cô lao vào phía trước Sesshoumaru khi cô cố phân loại cái hiểu lầm của mình.

"Akemi, xin hãy lắng nghe tôi. Ngài ấy không phải là là kẻ xấu. Ngài Sesshoumaru là vị cứu tinh của tôi. Tôi đã biết đến ngài ấy kể từ khi còn là đứa trẻ và ngài ấy sẽ không và sẽ không bao giờ hãm hại tôi. Tôi không tin tưởng ai đó hơn ngài ấy cả.” Rin giải thích cùng với nụ cười lớn nhưng Akemi hơi cau mày. Cô cứng đơ bởi lời đáp của Rin. Cô ấy không tin tưởng ai hơn hắn sao? Cô lo lắng nghĩ ngợi.

“Rin, cô đang nói gì vậy? Cô biết hắn trong bao lâu mà lại đặt niềm tin mạnh mẽ vào hắn chứ? Hắn là 1 yêu quái và hắn trông có vẻ nguy hiểm. Chúng ta cần ra khỏi đây và thông báo cho Tsuyu về việc đó, đi nào.” Akemi nắm tay Rin và kéo cô ra khỏi nhưng Sesshumaru nhanh chóng kéo cô về phía cạnh anh và gầm gừ lớn tiếng vào Akemi.

"Thưa ngài, xin hãy để tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy là một trong những người bạn của tôi đấy. Xin đừng nổi điên với thứ mà cô ấy đã nói. Cô ấy không có ý đó đâu. Cô ấy chỉ là lo lắng cho tôi thôi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy ngay bây giờ, sẽ trở về sớm thôi.” Rin kéo Akemi đến gần bụi rậm khi cô cố giải thích toàn bộ tình cảnh. Thật sự là một ngày tồi tệ dành cho Rin. Mặc dù lo lắng cho Aito thì cô cũng phải đối phó với Ryuuki và bây giờ là Akemi. Có thánh thần mới biết thứ gì sẽ đến kế tiếp. Ồ trời. Tôi đã hoàn toàn quên Aito, chết tiệt, bây giờ tôi cần đi nhanh khi đêm đang đến.

"Akemi nhìn kìa, tôi biết tôi nợ cô sự giải thích. Hôm nay không phải là một ngày tốt đối với tôi. Tôi có nhiều thứ mà tôi cần sắp xếp bây giờ và cô có thể về nhà trước và hứa là không bảo với ai về ngài Sesshoumaru nhé? Xin Akemi, tôi xin hứa là tôi sẽ kể với cô mọi thứ vào ngày mai, xin…” Rin van nài khi Akemi thu hẹp đôi mắt có vẻ bực dọc nhưng cô quyết định không đẩy vấn đề xa hơn kể từ khi cô nhận ra rằng Sesshoumaru đang tiếp tục xuyên vào cô bằng đôi mắt vàng có vẻ đán sợ của anh.

“Cô nợ tôi toàn bộ sự việc đấy. Nhớ là nếu cô không xuất hiện vào ngày mai thì tôi sẽ để bà Tsuyu và tập họp tất cả dân làng đến tấn công yêu quái đấy, cô hiểu chưa?” Akemi cảnh cáo bằng giọng trêu đùa. Khi cô nhanh chóng quay đi và rời khỏi trước khi Rin có thể cố tiếp tục. Quan sát hình bóng Akemi biến mất, Rin cảm thấy tồi tệ vì không thể làm rõ về việc hiểu lầm. Akemi là cô gái mồ côi ở tại nhà Tsuyu sau khi cha mẹ cô bị bọn cướp giết chết vào vài năm trước và khi mà cô chỉ lớn hơn Rin một tuổi và họ có cùng định mệnh thì cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết. Mặc dù Rin là con người khá trầm lặng thì có một cô gái nói nhiều như Akemi ở xung quanh giúp cô vui lên một chút. Bạn của tôi, tôi xin hứa là sẽ nói cho cô mọi thứ về ngài Sesshoumaru. Xin hãy bình yên nghỉ ngơi nhe. Rin thì thầm khi cô quay lại đối mặt với chúa tể của mình. Có một thứ khác cần phải dàn xếp. Cô cần trở lại với đứa con trai bị bệnh nhưng miễn cưỡng rời khỏi chúa tể của mình do đó cách giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra là đem vị chúa tể của cô theo cùng. Tôi sẽ giải thích thế nào về Aito? Rin biết rằng Sesshoumaru sẽ nổi điên nhưng cô không thể quan tâm thứ gì khác vào khoảnh khắc này. Bây giờ chúa tể của cô đã tìm thấy cô và những thứ sẽ trở nên kết thúc.

Rin đi đến cái cây ở gần mà cô vừa mới ngồi sáng sớm khi cô nhặt cơm hộp bento lên và trở về cùng với chúa tể của cô, đang kiên nhẫn chờ đợi trong khi con cóc nhỏ nhướng mày để cho thấy sự bực mình của ông nhưng không dám mở miệng.

“Thưa ngài, ngài có thể đến cùng với tôi không? Tôi không thể ở đây lâu hơn khi...” Rin dừng lại khi cô nghĩ về hậu quả của từ ngữ. Khôn khéo là đừng tiết lộ thứ gì bây giờ cả khi cô tiếp tục van nài. “Ý tôi là Aito đang đợi và Aito có lẽ là đang đói, xin ngài. Chúng ta cần phải vội vã, xin.” Sesshoumaru cau mày khi tai anh nghe được cái tên không quen biết của con trai. Aito? Vậy thì bây giờ Rin đang sống với một thằng con trai? Hắn là ai? Vì sao mà Rin phải quan tâm đến bữa ăn của hắn? Cô cần được cho ăn uống chứ không phải cho một thằng con trai vô dụng ngoài kia ăn! Sesshoumaru siết nhẹ cú nắm cho đến khi anh gặp người đó thì anh cần giữ bình tĩnh.

“Hãy đi đi.” Sesshoumaru lạnh lùng đáp lời khi anh quay lại và bước đi qua Rin về phía con đường mà Akemi đã hướng đi ra vào một khoảnh khắc. Cám ơn ngài. Rin thì thầm với nụ cười khi cô cũng theo lưng vị chúa tể với cơm hộp bento đỡ trên ngực cô, để lại một tiểu yêu màu xanh với cái miệng và đôi mắt mở to. Trong chốt lát, ông cũng theo sau bộ đôi. Rin gia tăng bước chân khi bây giờ cô đang hướng về phía cả nhóm với tâm trí hoàn toàn tập trung vào con trai mình. Sesshoumaru vững bước theo sau khi mà tâm trí của anh đang bận bịu suy nghĩ về thân thế của thằng con trai trong khi Jaken tội nghiệp chầm chạp cố giữ kịp tốc độ với cả hai.

10 phút trôi qua và cả nhóm hướng tới căn liều gỗ nhỏ gần con sông. Lần đầu Rin hướng đến cánh cửa và đẩy chúng mở ra khi cô quay trở lại nhìn Sesshoumaru.

“Xin mời ngài vào.” Rin dạt tay trái qua một bên trong kiểu cách chào đón khi cô mỉm cười e thẹn và tiếp tục nói “Tôi xin lỗi vì không gian bị giới hạn. Tôi hi vọng là ngài không để tâm.”

Sesshoumaru gật đầu nhẹ khi anh bước vào căn liều. Anh không mất nhiều thời gian kiểm tra xung quanh khi mà đây là căn liều đơn giản. Giữa nhà có cái bàn đơn giản với 4 cái ghế. Ở phía bên tay trái anh chú ý thấy có tủ quần áo và ở bên tay phải có một cái bàn với vài dụng cụ như cái ca, đĩa, muỗng và những đôi đũa. Có cái giường đặt ở phía xa trước mặt họ. Đôi mắt Sesshoumaru nhanh chóng hướng vào chiếc giường và anh chú ý đến hình dạng và hình như trông có vẻ người đó đang ngủ say. Thằng bé vô dụng, ngủ vào lúc này sao? Hắn thậm chí có cần lo lắng về Rin vì về trễ không chứ? Sesshoumaru giận dữ nghĩ thầm khi anh di chuyển đến chiếc bàn và lấy cái ghế ngồi đối diện cái bàn trong khi con cóc nhỏ cũng ngồi kế anh.

Rin để cửa mở cho không gian thoáng đãng khi cô đặt cơm hộp bento lên bàn và đến giường kiểm tra đứa con trai trong khi Sesshoumaru chăm chú nhìn. Anh đang cố kiềm chế cơn giận dữ. Rin quan tâm ngồi kế bên con trai của mình và đặt bàn tay trái lên trán Aito kiểm tra nhiệt độ.

“Cám ơn thánh thần. Cơn sốt đã giảm.” Rin vui vẻ mỉm cười thư thái và vỗ nhẹ nhàng vào ngực Aito để đánh thức nó dậy. Aito cảm thấy cái chạm vào nhẹ nhàng trên trán và vai nó khi nó miễn cưỡng chậm chạp mở mắt ra. Nháy mắt vài lần thì hình dáng của mẹ nó bây giờ đã hiện lên rõ ràng.

“Mẹ-mẹ đã trở về, hoan nghênh đã trở về.” Aito nói giọng yếu ớt khi nó cố mỉm cười nhẹ nhàng chào đón mẹ mình.

“Vâng, con trai. Chắc là con thật sự đói rồi. Mẹ có bữa ăn tối đặc biệt dành cho con, cháo cá với trứng luộc mềm và rau dầm. Đó là món ăn nhẹ và sẽ dễ dàng tiêu hóa.” Rin miêu tả khi cô đặt bàn tay ở phía cạnh cổ Aito để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của nó kĩ hơn nữa. Rồi cô cúi xuống một chút để đặt một nụ hôn nhẹ vào trán nó. Sesshoumaru đang quan sát một cách bực bội từ chiếc bàn khi con cóc xanh bối rối quan sát biểu hiện của vị chúa tể.


Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:25 pm

"Mẹ, vì sao là cháo chứ? Nó sẽ không làm mẹ no đâu. Aito có thể bỏ cơm và chỉ ăn trứng thôi mà." Aito lo lắng hỏi khi đôi mắt vàng òa ra nước mắt. Kể từ khi Rin và Aito từng chia sẻ cùng bữa ăn, Aito biết rằng là số lượng cháo giới hạn sẽ không đủ cho mẹ nó vì cô đã làm việc vất vả từ buổi sáng."Awww Aito yêu dấu, đừng lo lắng về việc đó. Chẳng phải mẹ vừa nói rằng mẹ có bữa tối đặc biệt dành cho con sao? Việc đó có nghĩa là mẹ đã có bữa ăn cho chính mình vào hôm nay rồi. Bây giờ đi với mẹ, tối nay chúng ta có khách đấy.” Rin bảo đảm với con trai cô rằng cô có bữa ăn của chính mình nhưng đã giấu một sự thật về việc cô đã bỏ bữa ăn trưa. Sẽ không tồi tệ khi để con trai của cô biết vì nó sẽ buồn rầu. Rin trượt cánh tay trái của mình sau lưng Aito và giúp nó ngồi lên. Nó vẫn còn yếu ớt và sẽ cần nhiều thức ăn bổ dưỡng cho nó để hồi phục nhanh chóng. Lấy cái khoăn choàng cổ bên cạnh giường, cô quấn nó một cách vững vàng quanh đầu Aito.

“Khách à? Là ai vậy mẹ?” Aito cố liếc về phía bên phải bờ vai của Rin nhưng đã bị mẹ nó chặn lại khi Rin níu vai nó và sự chú ý của nó quay trở lại về phía cô.

"Ngài ấy là bạn tốt nhất của mẹ. Ngài ấy là chúa tể Sesshoumaru và con phải xưng hô tên ngài ấy với chức danh. Ngài ấy là khuyển yêu nhưng không phải là kẻ xấu khi mà ngài ấy đã cứu mạng mẹ nhiều lần và do đó con phải kính trọng ngài ấy như mẹ vậy, con hiểu chứ Aito ?" Ngài ấy có kẻ đồng hành tên là ông Jaken, một tiểu yêu có tính cách nhí nhảnh và mẹ chắc chắn rằng con sẽ thích ông ấy.” Rin giải thích. Aito lắng nghe kĩ lưỡng. Rồi Rin nhổm dậy khỏi giường khi cô nắm lấy tay Aito, giúp nó bước xuống giường và cả hai tay trong tay bước về phía bàn ăn.

Sesshoumaru nhướng mày ngạc nhiên khi đứa trẻ tiến về phía bàn ăn trong khi mắt Jaken mở to với cái miệng mở ra trông ngạc nhiên về đứa trẻ bây giờ đang ngồi ở bên phải Sesshoumaru cùng Rin định vị ở phía bên kia vị chúa tể. Đôi mắt đang kiểm tra đứa trẻ tội nghiệp đó và việc đó làm Aito thấy khó chịu. Nó không dám nhướng cổ lên nhìn họ thay vào đó nó nhìn chằm chằm vào lòng mình và run rẩy. Rin chú ý thấy sự kì hoặc giữa họ khi cô chú ý sự thay đổi của biểu hiện trên cả gương mặt của chúa tể và gương mặt của con cóc nhỏ. Cô quyết định xóa bỏ sự bối rối.

"Thưa chúa tể, ông Jaken. Đây là con trai tôi, Aito.” Rin cố giữ bình tĩnh khi cô giới thiệu Aito bởi vì cô biết sẽ có nhiều câu hỏi sẽ hỏi về sự giới thiệu về nó và cô không chắc rằng liệu cô đã sẳn sàng trả lời chúng nhưng tất cả việc cô làm là giữ bình tĩnh, Giang rộng cánh tay phải, cô chạm vào vai con trai mình. Rin cố lấy sự chú ý của con trai.

“Aito, đừng vô lễ, ngước đầu lên và nói lời chào họ đi. Rin nhẹ nhàng nói với đứa con trai đang run rẩy của mình khi Aito chậm chạp ngước đầu lên để đối mặt với những vị khách. Lần đầu nó bắt gặp hình dáng của yêu quái nhỏ màu xanh và khi mà Jaken lùn và ngồi trên ghế thì Aito có thể chỉ cố gắng nhìn thấy bộ mặt của ông thôi. Nó nghĩ rằng sinh vật này dễ thương với cái miệng sắc bén trông như miệng chim và đôi mắt vàng tròn to lớn của ông. Nhìn thấy như vậy thì Aito chỉ biết phun ra tiếng cười.

“Ông là sinh vật nhỏ bé. Cháu tự hỏi bộ não và trái tim ông nhỏ bé ra sao đấy.” Aito nhận xét khi mà nó không nhịn cười được.

"Sao ngươi dám, thằng bé! Gọi ta là nhỏ bé hả? Ngươi nghĩ ai là đứa bé hả?” Con cóc nhỏ nhanh chóng phê bình gay gắt Aito khi nghe những từ ngữ xúc phạm.

“Aito, sao con dám nói việc đó, mẹ đã bảo con thứ gì vừa mới đây chứ? Bây giờ, xin lỗi ông Jaken đi.” Rin cảnh cáo con trai mình khi cô che miệng bằng bàn tay để giấu đi nụ cười nhe răng của cô. Cô không thể làm gì ngoài việc cười vì từ ngữ của Aito nhưng cô không làm đau lòng tiểu yêu quái.

“Xin lỗi, ông Jaken. Tên cháu là Aito. Hân hạnh được gặp ông.” Aito tự giới thiệu lần nữa khi nó biểu lộ nụ cười nhăn răng về phía con cóc xanh. Nó vẫn cố điều khiển nụ cười mặc cho lời cảnh cáo của mẹ nó. Việc đó dường như không làm hài lòng Jaken khi cõi lòng nhỏ bé của ông dường như đau khổ vì lời bình luận của Aito. Ông mang đến cái nhìn nghiêm khắc vào Aito và bắt đầu tiếng lầm bầm thông thường.

“Cái gì cùng với tiếng cười lớn độc ác bây giờ vậy? Rin, cô nữa! Cả hai đều xúc phạm…”

“Jaken! Im lặng!” Sesshoumaru ngăn con cóc nhỏ khỏi những cuộc trò chuyện quấy rầy đi xa hơn nữa khi anh tiếp tục nhìn đăm đắm vào đứa trẻ.

“Ah, vâng thưa ngài.” Jaken miễn cưỡng đáp lời khi ông gởi cái nhìn không thỏa mãn về phía Aito. Đầu Aito nghiêng về bên trái khi nó nghe một giọng nói nam tính vững vàng mạnh mẽ. Nó hơi ngước đầu lên và bắt lấy hình dáng yêu quái cao trắng với khuôn mặt dữ dội. Nó quá chú tâm nhìn vào chúa tể yêu quái với đôi mắt mở rộng. Wao, ngài ấy rất cao. Ngài ấy có đôi vai rộng và làn da trắng. Ngài ấy có khuôn mặt riêng biệt với những vằn màu đỏ trên trán và…Aito ngừng lại trong khoảnh khắc nó định vị trên trán Sesshoumaru.

“Thưa mẹ, ngài ấy có hình trăng khuyết màu xanh trên trán.” Aito quay về phía mẹ mình và hỏi Rin ngay lập tức khi nó định vị mặt trăng khuyết trên trán Sesshoumaru.

“Con yêu, đừng vô lễ. Con vẫn chưa chào đón chúa tể mà.” Rin lo lắng đáp lời khi mà cô bằng cách nào đó biết thứ mà con trai cô sẽ hỏi tiếp theo.

“Nhưng Aito…” Rin ngay lập tức che miệng con trai mình để ngăn nó nói thêm khi cô quay lại và mỉm cười với chúa tể. Sesshoumaru giữ im lặng.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Aito chỉ là hơi tò mò khi mà chúng tôi không có nhiều vị khách trong nhà mình. Tôi hi vọng ngài không phiền về sự tò mò của nó.” Rin giải thích khi cô thả tay mình ra khỏi miệng Aito và tiếp tục nói: “Aito, chào chúa tể bây giờ đi. Con hiểu ý của mẹ chứ?” Aito quan sát hành động phản ứng nghiêm túc của mẹ mình một cách tò mò nhưng không dám nói thêm gì.

“Chúa tể Sesshoumaru, hân hạnh gặp ngài nữa.” Aito chào đón anh, hơi kính trọng cúi đầu. Rin cảm thấy thư thái và phát ra tiếng thở dài nho nhỏ. Sesshoumaru vẫn giữ yên không nói.

“Ồ, vâng. Tôi quên phục vụ trà rồi. Tôi sẽ đi pha trà bây giờ, ở đó nhé, thưa nhài.” Rin chổm dậy khỏi ghế ngồi khi cô quay đi đến chỗ cái bàn gần đó để lấy cái ấm.

“Rin, không cần thiết đâu.” Sesshoumaru chặn cô lại. Rin dừng lại. Tất nhiên cô biết chúa tể của cô không bao giờ cần thức ăn và nước uống nhưng như một vị khách thì cô nghĩ thật tốt khi tỏ vẻ lịch sự. Cô gật đầu và nhặt 2 đôi đũa từ cái bàn gần đó và di chuyển trở lại tới cái bàn ăn và mở cơm hộp bento. Khi cô đưa một cái cho Aito thì cô để trở lại và đặt cái khác trước mặt mình. Rồi cả hai bắt đầu ăn bữa ăn trong khi Sesshoumaru tiếp tục lặng lẽ quan sát. Rin cảm thấy vô cùng kì lạ trong khi tâm trí của chúa tể yêu quái vẫn không nao động khi anh cứ di chuyển cái nhìn qua lại giữa Rin và Aito. Chú tâm quan sát đứa trẻ. Sesshoumaru cố nhận ra mùi của đứa trẻ. ‘Đứa trẻ này có thể chỉ đơn thuần là có hình dạng của loài người nhưng cái mùi của nó phản lại hình dạng của nó. Nó có đôi mắt màu cam mà không con người bình thường nào có cả. Nó có mái tóc màu trắng giải thích cho việc nó rõ ràng không thừa hưởng từ con người. Việc đó có nghĩa là cha của đứa trẻ này là một yêu quái. Và việc đó có nghĩa rằng chồng Rin là…’

“Thưa chúa tể, ngài có muốn vài cái trứng luộc mềm này không? Rất ngon đấy.” Sự chặn lại đột nhiên của Aito kéo chúa tể yêu quái ra khỏi việc chìm vào trong ý nghĩ của riêng mình. Đôi mắt anh dồn vào Aito, cắt vào cái nhìn chằm chằm của anh như thể anh đang tìm câu trả lời nào đó qua cái nhìn chằm chằm vậy. Đôi mắt màu vàng ấm áp của nó tỏ ra không sợ hãi với nụ cười ngây thơ đơn giản làm anh nhớ nhiều về Rin. Trở về những ngày khi chúa tể yêu quái đang nằm nghỉ trong khu rừng sau khi đã bị thương nặng thì Rin cũng làm y như vậy, đưa cho anh thức ăn của loài người. Cô không tỏ ra dấu hiệu sợ hãi và nụ cười của cô ngây thơ một cách ngọt ngào. Aito thừa hưởng gần như thuộc tính quý giá từ Rin, sự ngây thơ.

“Không, cám ơn.” Câu trả lời đơn giản vô cảm của Sesshoumaru làm Aito nghi ngờ khi nó quan sát đại yêu quái một cách tò mò.

“Ta không ăn thức ăn loài người.” Sự đáp lời đột nhiên của Sesshoumaru làm Aito sửng sờ. Nó cảm thấy chúa tể yêu quái đang đọc nó chỉ bằng việc nhìn vào đôi mắt nó. Ngài ấy quá bất ngờ! Aito nghĩ thầm. Vào lúc này có hàng tỉ ý nghĩ ngưng đọng trong tâm trí Aito.

“Ồ, con biết ngài sẽ thích gì. Mẹ ơi, con sẽ trở về nhanh chóng thôi.” Aito dậy ra khỏi chiếc ghế, hướng về phía cửa chính và biến mất để lại đại yêu quái ngạc nhiên với con cóc nhỏ và Rin tò mò quan sát. Rin hoàn toàn không hiểu cách cư xử của con trai mình. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Aito phản ứng theo cách này. Có lẽ cái nhìn chằm chằm của Sesshoumaru đã làm cho con trai tội nghiệp của cô cảm thấy không thoải mái và nó chỉ đơn thuần là cố hít thở không khí trong lành sao? Không, không thể. Rin nghĩ thằm. Cô ao ước Aito không bị cảm lạnh ở bên ngoài khi đêm đã buông. Đại yêu quái nhìn thấy khuôn mặt cô gái trở nên mệt mỏi và giữ im lặng.

“Đứa trẻ có kế hoạch làm gì?” Giọng nói tò mò của Jaken vang lên nhưng không nhận được lời đáp khi mà sự lo lắng ám ảnh Rin trong khi Sesshoumaru vẫn quan sát cô một cách chặt chẽ. 15 phút đã trôi qua và sự kiên nhẫn của Rin đã bắt đầu lắng xuống, cô chổm dậy khỏi ghế ngồi và sắp di chuyển nhưng rồi Aito lao vào với lá chuối trong tay với thứ gì đó ở trên. Nó nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh chúa tể yêu quái và duỗi tay chân để cho anh thấy tặng phẩm thức ăn tìm thấy được.

“Con nghĩ ngài sẽ ăn thứ này, đúng không?” Aito có vài con thằn lằn ở phía trên lá chuối và tự hào đưa nó cho Sesshoumaru. Anh sững sờ bởi hành động của đứa con trai. Aito có vài vết bẩn trên má và bàn tay nhưng nó dường như không quan tâm khi mà nó dường như thỏa mãn với việc mà nó làm. Đại yêu quái không biết phải đáp lời đứa trẻ ra sao khi mà đứa trẻ rất giống Rin khi cô còn bé. Cho dù anh từ chối thức ăn loài người của cô thì sau đó Rin cũng quay trở lại với thức ăn khác y chang như thứ mà Aito đã làm bây giờ. Nó là đứa trẻ đáng yêu. Sesshoumaru thì thầm khi anh nâng ngón tay vuốt của mình lau đi vết bẩn trên đôi má Aito và rồi anh đặt lòng bàn tay phải lên trên đầu Aito và bàn tay trái lên vai nó.

“Để nó trên bàn bây giờ đi. Ngươi cần phải rửa tay và tiếp tục bữa ăn của mình. Mẹ ngươi đang lo lắng cho ngươi đấy.” Sesshoumaru ra lệnh và ngạc nhiên là Aito vui vẻ gật đầu. Nó để lá chuối ở trên bàn và lao ra rửa tay và trở lại tiếp tục bữa ăn của mình. Rin không làm gì được ngoài việc hơi mỉm cười với hành động của con trai cô. Cô không bao giờ tưởng tượng rằng Aito làm chính xác thứ mà cô đã làm khi cô còn bé và việc đó làm cô ngạc nhiên và hơn cả là biết về sự việc rằng Aito không có chút gì sợ hãi với chúa tể yêu quái cả. Khi Rin cướp lấy cái nhìn chằm chằm sững sờ của Sesshoumaru trong khoảnh khắc Aito đưa lá chuối cho anh thì cô chỉ có che miệng và cười lớn về việc đó. Đại yêu quái cũng sửng sờ bởi hành động của con trai cô. Tất cả sự đột nhiên kì khôi dường như biến mất và Rin có thể tiếp tục bữa ăn tối của mình trong tâm trí bình yên. Sesshoumaru để ý nụ cười vui thích của Rin trong suốt bữa tối trong khi anh không chắc chắn lí do gây nên sự hạnh phúc mà anh yêu thích nhìn thấy nụ cười cô gái quay trở lại. Mặt khác Jaken vô cùng im lặng, tinh tế quan sát cả chúa tể và Rin. Thật quá tàn nhẫn khi phá hỏng khoảnh khắc này và do đó ông quyết định giữ im lặng. Ngồi bên nhau như vậy vì lí do gì đó mà nó có cảm giác như một gia đình vậy. Con cóc nhỏ thầm nghĩ.

Sau bữa ăn tối Sesshoumaru lựa chọn việc ở lại bên ngoài trong khi Rin và Aito dọn dẹp cơm hộp bento và bàn ăn. Khi tất cả sự dọn dẹp đã xong thì Rin quyết định đưa Aito đi ngủ khi cô cần vài lời nói với chúa tể của mình. Đặt Aito lên giường, Rin kiểm tra nhiệt độ cơ thể của đứa con trai mình lần nữa để đảm bảo rằng cơn sốt đã hoàn toàn hết. Kéo chăn đắp vào cơ thể của đứa con trai, Rin đặt một nụ hôn lên thái dương của Aito

“Giấc mơ ngọt ngào nhé, con yêu.” Rin thì thầm vào tai Aito khi cô sẳn sàng rời đi nhưng Aito bắt tay cô lại.

“Vâng, con yêu Aito, con không cảm thấy buồn ngủ hả?” Rin hỏi với nụ cười khi cô xoa vào trán con trai mình.

“Mẹ ơi, chúa tể Sesshoumaru vẫn còn ở đây đến ngày mai hả?” Aito hỏi trong giọng buồn ngủ.

“Mẹ không chắc, con yêu ạ. Sao con không hỏi?” Rin tò mò hỏi.

“Con thích ngài ấy, mẹ ạ. Ngài ấy đẹp cho dù ngài ấy hiếm khi nói chuyện nhưng ngài ấy luôn luôn quan sát mẹ. Chắc là ngài ấy thật sự thích mẹ rồi.” Rin kinh ngạc bởi lời bình luận của Aito.

"Ngài ấy quan sát mẹ mọi lúc à? Và con để ý việc đó hả?” Rin hơi thẹn thùng nghĩ ngợi về việc chúa tể quan sát cô.

“Vâng, thưa mẹ. Ngài ấy nhìn mẹ mà không chớp mắt và Aito thích cách mà ngài ấy nhìn mẹ.” Aito cười nhe răng một cách trêu đùa vào mẹ mình và Rin cảm thấy con trai cô đang đùa giỡn với cô khi cô hơi kéo mũi nó và sau đó hôn nó.

“Chúa tể Sesshoumaru là vị cứu tinh của mẹ. Mẹ không bao giờ có thể đền đáp việc mà ngài ấy đã làm cho mẹ. Con trai. Con sẽ không tin tưởng ai hơn ngài ấy, con hiểu chứ? Ngài ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ.” Aito gật đầu khi Rin mỉm cười trước khi tiếp tục nói “Nhưng con phải nhớ rằng đừng bao giờ tháo cái khăn quàng ra khỏi đầu con thậm chí là đối với chúa tể Sesshoumaru hoặc nói bất cứ thứ gì về Inuyasha và Kagome, con hiểu chứ?”

“Vâng, thưa mẹ. Aito sẽ nhớ việc đó.”

“Con trai ngoan. Đến giờ ngủ rồi. Những giấc mơ ngọt ngào nhé, con yêu.” Rin quan sát con trai mình khi giấc ngủ nhanh chóng đến với nó. Khi cái chăn đã che gọn gàng thì cô dậy khỏi giường và hướng ra bên ngoài.

Sesshoumaru mất yên tĩnh nhìn đăm đắm một cách trống rỗng trên bầu trời không có ngôi sao khi ánh trăng rọi sáng một cách xinh đẹp qua con đường phía trước căn liều nhỏ. Sự phản chiếu của ánh trăng gần con sông vì lí do gì đó mà bắt lấy sự chú ý của chúa tể yêu quái. Cảnh đẹp. Ý nghĩ đi qua tâm trí Sesshoumaru và anh nhanh chóng đánh vào hiện thực , tự hỏi mình khi nào mà anh bắt đầu phán phục thiên nhiên khi mà chúa tể yêu quái chưa quan tâm đến thứ xảy ra xung quanh anh hơn 400 năm rồi. Sự thật là anh không chú ý đến mùa trong năm hoặc không thậm chí quan tâm đến việc tốn thời gian quý giá nhìn vào ánh sáng mặt trời hoặc ánh trăng. Thế thì vì sao mà đại yêu quái có vẻ quan tâm tất cả thứ này vào bây giờ chứ? Rin phải bị khiển trách. Khi mà đó không phải là cách của quý ông để đặt khiển trách lên một cô gái ngây thơ thì chúa tể yêu quái cũng thừa nhận rằng sự tồn tại của cô gái đã gián tiếp thay đổi anh. Giữ cô gái loài người với anh lúc đầu được xem là cuộc thử nghiệm nhưng sau đó thì việc đó được gọi là trách nhiệm và về cuối cùng nó chắc chắn là không thể tránh khỏi. Vào cuối cùng thì khuyển yêu quái có mặt trăng khuyết màu xanh nhận ra rằng anh đã tạo nên sự bào chữa về việc anh chỉ là không thể để cô gái rời khỏi mình. Anh phải quen với sự tồn tại của cô. Đại yêu quái hùng mạnh tự mình không thể trả lời ra sao nhưng chắc chắn rằng cô gái loài người tên Rin đã trở thành thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh. Nhìn cô khóc thì ngang bằng với việc cắt vào chính thớ thịt của mình và nhìn cô mỉm cười thì ngang bằng với thành tích mà anh giành được. Có cảm giác như một phần của cô đã phát triển trong anh cho dù họ đã xa cách nhau 4 năm. Dường như khoảng cách tách nhau nhưng không bao giờ cách lòng.

Đôi mắt Sesshoumaru vẫn còn dồn vào dòng sông ánh trăng. Cảnh vật này gợi anh nhớ về lâu đài của mình, pháo đài miền tây mà anh từng xem là nhà anh với Rin. Anh đã trốn tránh nhiệm vụ để tìm kiếm cô gái quý giá này, kẻ đã tạo nên pháo đài thành nhà anh và anh ao ước chân thành rằng cô sẽ trở về với anh nhưng trông như cô không cần ngôi nhà khi mà bây giờ cô đã có chính ngôi nhà của mình rồi.

“Chúa tể Sesshoumaru, tôi xin lỗi khi đã mất nhiều thời gian của ngài. Tôi hi vọng ngài thật sự không vội vàng.” Câu xen vào đột ngột kết thúc ý nghĩ của Sesshoumaru khi cô di chuyển bên cạnh chúa tể yêu quái và nhìn đăm đắm xung quanh con sông. Cô vui mừng mỉm cười khi đôi mắt cô khóa vào xung quanh dòng sông ánh trăng.

“Wao, nhìn này, thưa ngài. Ánh trăng phản chiếu vào dòng sông. Cảnh tượng hiếm hoi. Tôi nghĩ đó là chúa tể Sesshoumaru đang mời gọi cảnh vật đẹp như vậy đấy.” Nụ cười của cô rất gần với nụ cười nhe răng khi cô nhìn lên mặt trăng.

“Ồ, làm sao mà một quái vật như ta mời gọi phong cảnh đẹp như vậy chứ?” Sesshoumaru nghiêm túc hỏi, ánh nhìn chằm chằm của anh không rời khỏi sự phản chiếu của ánh trăng. Nụ cười của Rin nhanh chóng phai tàn với những từ của Sesshoumaru tràn đầy nổi buồn. Tội lỗi làm mục đi niềm hạnh phúc của cô.

“Ngài không phải là quái vật. Ngài là yêu quái nhân từ nhất mà tôi từng gặp trong đời.” Sesshoumaru quay mặt đối diện Rin. Cô đang mỉm cười một cách ngây thơ vào anh với đôi mắt nhắm lại.

“Mọi người có xu hướng yêu thích trăng tròn nhưng cá nhân tôi yêu trăng khuyết rất nhiều bởi vì nó luôn luôn gợi tôi nhớ đến ngài, chúa tể của tôi. Nhìn xem, trăng khuyết mạnh ra sao khi mà nó có thể chiếu sáng qua dòng sông và làm nên sự phản chiếu tuyệt vời. Không phải cái nhìn đăm đắm của ngài mời gọi cảnh tượng xinh đẹp này hiện ra sao?” Rin tiếp tục với nụ cười khá là cay đắng ngọt ngào. Đây không phải là cảnh vui thích đối với Sesshoumaru nhưng anh không đáp lời.

“Thưa ngài, ngài có thể đi dạo với tôi đến dòng sông ánh trăng không? Nó sẽ trông xinh đẹp hơn nhiều nếu chúng ta đến gần hơn đấy.” Rin hỏi nhưng ngay lập tức hối tiếc khi cô mà cô gần như không ở vị trí để hỏi bất cứ thứ gì từ chúa tể. Rồi cô quay lưng về Sesshoumaru và nhìn đăm đắm vào đôi dép của chính mình. Sesshoumaru không bao giờ gạc bỏ lời yêu cầu của Rin.

“Cùng đi, Rin.” Sesshoumaru bắt đầu bước ra khỏi mà không đợi cô quay lại. Rin nhanh chóng quay lại và vui vẻ theo sát sau đại yêu quái trong khi Jaken vừa mới xuất hiện từ căn liều quan sát cặp đôi lặng lẽ bước đi. Lòng Rin tràn ngập niềm vui sướng và lòng biết ơn khi cô không bao giờ nghĩ cô sẽ có cơ hội bước bên cạnh chúa tể của cô dưới ánh trăng lần nữa. Vì lí do gì đó mà cô chỉ ước khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Khi họ đi tới dòng sông thì Rin ngồi ở nền đất và Sesshoumaru ngồi cạnh cô. Dưới ánh trăng, họ đã trở lại bên nhau lần nữa. Để cơn gió nhẹ đưa mùi hương của họ hòa vào trong không khí, Sesshoumau thật sự vui thích việc mùi hương của Rin ở xung quanh nhưng như anh miễn cưỡng phá vỡ khoảnh khắc tuyệt vời. Chúa tể yêu quái biết rằng có thứ gì đó gần phải sắp xếp.

"Rin..." Giọng nói của Sesshoumaru có sự thất vọng.

“Hả, thưa ngài?” Rin quay lại và đối mặt với chúa tể của cô. Có sự im lặng dài trước khi Sesshoumaru tiếp tục nói mà không nhìn cô.

“Ai là cha của Aito?"

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:26 pm

Lời ghi chú của chương:

Rin thân yêu…

“Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cánh cửa khác mở ra nhưng thường thì cô nhìn quá lâu vào cánh cửa đã bị đóng do đó mà cô không nhìn thấy cánh cửa khác đã mở ra cho cô.”

Chương 6 – Nghi ngờ

Dưới ánh trăng, Rin giật mình nhìn đăm đắm vào gương mặt bình thản của Sesshoumaru với đôi mắt nâu to rộng trong khi bàn tay cô che miệng đang hở ra. Câu hỏi của đại yêu quái bây giờ đang vang vọng rõ ràng trong tai cô. Ánh nhìn chằm chằm của chúa tể yêu quái không rời ra khỏi dòng sông.

Rin nhìn ra khỏi. Việc đó cần thiết khi cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn vào lúc này. Cô tròn mắt một chút đến bên phải cố bắt lầy biểu hiện gương mặt của anh. Như thể là luôn luôn, đại yêu quái không biểu lộ cảm xúc gì. Đôi mắt màu vàng của anh nhìn đăm đắm một cách trống rỗng vào dòng sông ánh trăng. Ai biết chúa tể yêu quái đang nghĩ gì vào khoảnh khắc này. Sesshoumaru đang giận dữ với tôi sao? Rin nghĩ khi cô phát ra tiếng thở dài nho nhỏ. Cô gữ im lặng. Cô đặt đôi mắt mỏi mệt của mình vào dòng sông ánh trăng. Cảnh vật được tạo nên bởi dòng sông ánh trăng quá xinh đẹp đến nổi không bị phá hỏng bởi cuộc đối thoại hiện thời. Cô nhắm mắt và thở sâu, hi vọng lấy lại sự thư thái nào đó. Ngọn gió ấm áp thổi tạo nên cảm giác thư thái giúp Rin xóa tan sự căng thẳng chút ít trong ý nghĩ. Cô kéo chân lên ngực, quấn cánh tay mình quanh chân và dựa đầu vào gối.

“Ngài ấy là kẻ dịu dàng.” Rin nhận biết với giọng nói vừa đủ phát ra tiếng nhờ vào việc là nó lấy tất cả tinh thần đạo lý trả lời chúa tể của cô. Sesshoumaru thu hẹp đôi mắt gởi đến cái nhìn không hài lòng vào cô gái.

“Ồ, việc đó rất thú vị. Ta cũng là kẻ dịu dàng nữa. Việc đó có nghĩa là ta là cha đứa bé sao? ự hài hước của cô rõ ràng là đã tiến bộ, Rin à.” Đại yêu quái trả lời một cách mỉa mai. Rin há hốc miệng bị sốc. Cô tròn mắt để gạc đi cái nhìn chăm chăm trên gương mặt của chúa tể yêu quái. Gương mặt anh thật nghiêm túc.

“Không, việc đó không như vậy. Ngài ấy chỉ errrrrm là đàn ông bình thường.” Rin nhanh chóng hối tiếc lời nói của mình. Không có đường một gã đàn ông bình thường có thể có đứa con tóc trắng và mắt vàng cam. Cô vùi gương mặt trong việc hổ thẹn vào giữa đầu gối mình cố nghĩ sự bào chữa phù hợp. Chân mày Sesshoumaru thu hẹp nhưng anh không tỏ ra sự phản ứng nào khác.

“Ta tin là cô đang đùa với ta.” Đại yêu quái lạnh lùng phát biểu. Rin nhướng đầu lên bị sốc.

“Tất nhiên sao tôi lại đùa với ngài, chúa tể?” Rin bối rối hỏi. Chúa tể yêu quái quay lại đối diện với cô gái khi anh díu vào mũi. Rin nghĩ cử chỉ của chúa tể của cô đáng yêu nhưng cô không cmả thấy cười lớn vì việc đó chỉ tỏ ra rằng cô thật sự đùa với khứu giác cao cấp của chúa tể yêu quái.

“Aito có mùi vị đặc trưng không thuộc về con người bình thường và cô khẳng định rằng cha nó là con người. Đừng đùa với ta, Rin.” Sesshoumaru vững vàng đáp lời. Rõ ràng là chúa tể yêu quái hơi buồn với cách mà cô gái cố bẻ câu hỏi. Tuy nhiên anh không kháng cự. Anh hiểu rằng Rin có lí do của riêng mình để làm vậy. Nhưng Rin gần như ất nghẹn với lời phát biểu của anh. Cô cố giải thích nhưng không thể tìm đúng ngôn từ.

“Tôi xin lỗi, thưa chúa tể. Tôi không có ý làm buồn ngài. Xin tha lỗi cho tôi.” Rin nghe khá ảm đạm khi cô đặt cằm mình giữa đầu gối của cô. Lòng chúa tể yêu quái đau đớn với cảnh tượng cô gái đang chống lại. Thay vì giải thích thì cô chọn việc xin lỗi. Anh ngạc nhiên thấy thời gian đã thay đổi cô gái sôi nổi vui vẻ này thành quá kín đáo. Sesshoumaru thở dài thất vọng.

“Cô đã thay đổi nhiều. Cô mất đi nụ cười.” Giọng chúa tể yêu quái quan tâm. Rin giữ im lặng. Cô ít khi không đồng ý với anh. Chắc là có không có nhiều lí do cho cô mỉm cười khác hơn khi mà nó có liên quan đến con trai cô.

“Cô chưa bao giờ trái lệnh ta trước đó.” Sesshoumaru tiếp tục nói. Rin hơn di chuyển đầu sang một bên nhìn chằm chằm vào gương mặt một bên của anh.

Khi nào tôi trái lệnh của ngài vậy? Rin sững sờ hỏi.

“Cô đã tránh tất cả câu hỏi của ta.” Sesshoumaru đáp lại một cách mập mờ.

"Tôi không tránh né, tôi chỉ…” Rin nuốt khó khi cô tiếp tục. “Tôi chỉ là cần vài thời gian và nó không giống việc ngài có thể tự nghĩ ra.” Đôi mắt của đại yêu quái mở rộng trước khi anh bắn cái nhìn cứng rắn vào cô gái. Nếu lời nói đó đến từ ai đó thì anh sẽ siết cổ chết họ nhanh chóng nhưng không đời nào anh làm vậy với Rin. Seshoumaru di chuyển ánh nhìn trừng trừng của anh vào dòng sông ánh trăng. Vài năm trước dưới cùng ánh trăng này họ ở gần nhau. Hôm nay họ nhìn vào trống rỗng như những người xa lạ. Nhắm mắt trong khoảnh khắc, anh biết là anh phải làm gì. Đại yêu quái nâng lên khỏi cỏ và quay đi. Đầu Rin nhướng lên nhìn vào chúa tể yêu quái bước vào hướng căn chòi.

“Ngài đi đâu, chúa tể?” Rin hỏi thăm trong sự bối rồi. Cô dậy khỏi sàn đất và đối mặt trở lại vào đại yêu quái đang dừng lại nhưng không quay lại.

“Ta đang rời đi.” Sesshoumaru lạnh lùng trả lời mà không quay đầu lại khi anh tiếp tục con đường rời bỏ cô gái đang hoảng hốt ở phía sau. Đôi mắt nâu ấm áp của Rin hoàn toàn long lanh nước mắt còn đọng lại khi cô quan sát chúa tể yêu quái bước đi xa hơn và xa hơn khỏi cô. Tim cô đập nhanh; cảm xúc không vững vàng của cô đã làm cô thả tâm trí và linh hồn của mình. Cô mất sự bình tĩnh của mình và chậm chạp khụy gối. Cô run rẩy khi đầu cô cúi xuống và nắm tay của cô vào cây cỏ phía dưới cô. Siết cả hai bàn tay vào nắm tay, Rin bắt đầu chửi rủa chính mình thậm tệ khi cô hối tiếc mỗi lời đơn lẽ mình nói với anh mới đây. Nước mắt tràn đầy trong đôi mắt cô cà cô gái khóc trong lòng mình.

Ở phía bên kia, Sesshoumaru có thể phân biệt mùi của nước mắt từ Rin nhưng anh không dừng giữa chừng. Trong khi anh không có kế hoạch rời bỏ cô gái cho đến khi anh tìm ra câu trả lời từ cô. Anh ước là ít nhất anh bước ra khỏi cảnh tượng, cho phép cô nghỉ ngơi vào ngày đó. Kể từ khi cuộc đối thoại giữa họ không có kết quả tốt thì không có lí nào anh làm phiền cô gái. Chúa tể yêu quái tự nghĩ rằng anh không nên đưa vấn đề này vào thời gian này. Cô nghĩ là anh nên trao cho cô gái thời gian nào đó để cân bằng tình thế hiện thời. Sesshoumaru thở dài không có gì đặc biệt.

Rin nhìn bóng dáng anh biến mất. Tâm trí cô thật sự lu mờ để nghĩ bất cứ thứ gì để làm. Cô níu vai anh chặt với bàn tay phải. Rin thở nặng nề, cố điều khiển nước mắt. Tôi chỉ vừa mới thấy chùa tể Sesshoumaru và tôi không thể để ngài ấy rời sớm. Ngài ấy đáng có một câu trả lời và tôi nân đáng có thời gian nữa. Không! Tôi không kham nổi việc để ngài ấy đi. Tôi không thể để ngài ấy đi. Rin lập lại lầm bầm những lời đó khi cô cố sức dậy khỏi mặt cỏ. Cơ thể cô đã đến mức giới hạn nhưng cô cần một chút sức mạnh để bắt lấy anh. Không trì hoãn nữa, cô tăng tốc nhanh đến mức cô có thể chạy xuống đại yêu quái.

"Chúa tể Sesshoumaru! Chúa tể Sessshoumaru, xin đợi đã!” Rin la lớn đến mức có thể khi cô tiếp tục chạy. Cô chạy xuống anh không quá xa nhà chòi. Ơn trời! Cô gái tự nghĩ. Sesshoumaru đã dừng lại. Anh không quay lại nhưng chờ đợi. Rin dừng phía sau anh và thở nặng nề, cố bắt lấy hơi thở.

“Thưa ngài, xin ở lại một ngài. Tôi hứa là sẽ giải thích mọi thứ mà ngài muốn biết. Xin ngài, xin.” Rin đang van nài anh bằng giọng run rẩy khi cô nuốt khó khăn để bắt lấy hơi thở. Sesshoumaru giữ trong tư thế không động đậy.

“Cô không phải nói với ta nếu cô không muốn.” Anh bắt đầu bước đi nhưng Rin cố chạy qua anh và chặn đường anh. Bây giờ cô đang đối mặt với anh bằng đôi mắt đỏ. Sesshoumaru sửng sốt nhìn Rin khụy gối với đầu cô cúi xuống khi cô nắm cát phía sau mình.

“Thưa ngài, tôi xin ngài, xin để tôi có ít nhất hơn một ngài. Hôm nay tôi mệt rồi. Tôi dậy từ buổi choạng vạng. Tôi không được ngủ đủ giấc trong vài ngày kể từ khi Aito bị bệnh và tôi có nhiều thứ trong công việc cần làm. Bây giờ tôi thật sự cần phải nghỉ ngơi. Xin ngài XIN!” Rin cố khóc khi cô tiếp tục van nài anh. Đầu cô chạm vào sàn đất vài lần. Cô tiếp tục cùng hành động đó. Sự liên kết vào đất làm cô có một vết u nhỏ ở thái dương. Sesshoumaru nhanh chóng bước lên về chỗ cô gái, cúi một đầu gối và đặt bàn tay lên vai cô để ngăn cô. Cô cố giữ bình tĩnh.

“Đủ rồi Rin. Ta sẽ không hỏi thăm hơn nữa cho đến khi cô cảm thấy thoải mái.” Giọng anh nhẹ nhàng khi lòng anh đau đớn thấy cảnh ngộ khốn khổ của cô. Anh không có ý làm cô chịu đựng. Một bàn tay ấm áp với ra chạm vào gương mặt của cô gái. Anh chỉ dẫn cô nhìn lên. Lòng Sesshoumaru chán nản khi anh định vị vết bầm ở thái dương của Rin. Dịu dàng, anh dùng ngón tay cái xoa vào vết bầm và đặt một nụ hôn lên nó. Việc này làm cô gái rùng mình.

“Cô có thể đi nghỉ.” Sesshoumaru nhẹ nhàng nói. Rin lặng lẽ nghiêng đầu để nhận biết rằng cô đã nghe và chấp nhận sự giúp đỡ của anh và nhướng lên khỏi cỏ. Cô gái bước qua khỏi anh nhưng dừng lại phía sau vài bước khi cơ quay lại về phía anh.

“Thưa ngài, ngài có ghét tôi không?” Cô hỏi trong tội lỗi. Sesshoumaru nhìn chằm chằm vào cô một cách mãnh liệt. Ta ghét cô gái này sao? Anh tự hỏi mình. Cô ấy không là gì khi ta cứu cô ấy với tenseiga. Cô ấy là thứ gì đó khi cô ấy mất mạng trong địa ngục. Cô ấy là mọi thứ khi cô ấy rời khỏi pháo đài miền tây vài năm trước. Không đời nào ta có thể ghét cô gái này, người mang đến nhiều sự thay đổi trong ta. Sesshoumaru nghĩ ngợi khi ánh nhìn chăm chắm của anh dán vào Rin.

“Vì sao ta nên vậy?” Anh đáp khi anh bước gần hơn đến cô gái và nhẹ nhàng gạc nước mắt còn lại ra khỏi má cô. Khoảnh khắc im lặng dài theo sau đó.

“Rin, đi đi. Chỉ còn vài tiếng trước khi bình mình đến.” Sesshoumaru tuyên bố. Rin gật đầu và rời đi. Anh nhìn cô gái bước trở lại vào căn chòi.

Khi Rin tới căn chòi, cô biết rằng con cóc màu xanh đang ngồi ở bờ gần căn chòi, đối mặt trực tiếp về phía dòng sông. Cô bước gần hơi và tiến đến tiểu yêu.

“Ông Jaken, tôi xin lỗi về sự không thuận tiện buổi sớm. Aito không có ý thô lỗ mà nó chỉ là vui vẻ khi có khách. Ông biết rằng tôi biết ông sẽ không hẹp hòi, đúng không?” Rin xin lỗi với sự hơi trêu đùa trong giọng mình. Con cóc nhỏ dường như không quá hài lòng với nhận xét của cô gái nhưng quyết định không đẩy vấn đề đi xa hơn. Jaken thở dài khi Rin cười khúc khích với biểu hiện của cô gái. Tiểu yêu màu xanh bắn ánh nhìn rắn rỏi vào cô gái loài người.

“Có gì quá buồn cười vậy, cô gái?” Jaken nhạo nhễ hỏi. Rin tự mình không thể làm gì ngoài việc òa ra cái cười nhe răng với những ngón tay che miệng.

“Tôi xin lỗi, ông Jaken. Tôi chỉ là nhớ biểu hiện gương mặt ông.” Rin đáp khi cô có nụ cười chế nhạo vui vẻ. Coc cóc xanh quay mặt đối diện gương mặt cô gái đang mỉm cười. Chân mày ông hẹp trong vẻ bực bội.

“Đồ ngốc, cô đã ở đâu toàn bộ thời gian này vậy? Cô có biết là chúng tôi đã tìm kiếm cô bao lâu rồi không?” Con cóc xanh hỏi trong sự khó chịu. Nụ cười của Rin phai nhạt khi nó thay vào là gương mặt u ám. Họ đã tìm kiếm tôi trong tất cả những năm sau? Cô gái nghĩ ngợi trong tội lỗi khi cô chậm chạp quay đến đi vào căn chòi mà không thèm đáp lời con cóc.

“Này cô gái, cô không nghe ta nói sao? Cô đã trưởng thành cao thế này rồi và vẫn chưa học hết cách xử sự. Con người đều rõ ràng ích kỉ!” Đó chỉ là khi con cóc nói xong từ cuối cùng thì cái cục đá to đập vào ông gây cho tiểu yêu màu xanh la lớn khi ông mất thăng bằng và ngã vào rìa đất. Sau khi nằm đó trong khoảnh khắc thì ông cảm thấy trên đầu có một cục u ở đó. Rồi ông bắt gặp cái nhìn lướt qua của hình bóng đại yêu quái.

Rin cười thầm khi nghe tiếng la của ông. Cô nhớ những ngày cô đicùng chúa tể, Jaken từng đối diện với cảnh tượng như vậy bất cứ khi nào ông tỏ ra quá thông minh hơn cô.

Rồi cô gái bước vào phòng và nằm cạnh aito. Cô duỗi bàn tay phải ra, đặt bàn tay lên trán Aito để kiểm tra nhiệt độ. Ơn trời là cơn sốc đã hoàn toàn đi qua. Cô thì thầm với nụ cười. Xoa thái dương Aito, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt con trai tội nghiệp của mình. Đứa bẻ chỉ 4 tuổi nhưng đã chịu đựng nhiều sự khó khăn. Thậm chí là Aito dường như cứng rắn hơn mẹ nó. Bất cứ khi nào có điều gì xấu xảy ra thì nó sẽ luôn ở trong cái ôm của cô và nói nhiều lời khuyến khích. Việc đó luôn khiến Rin nhận ra vậy nếu con trai cô có thể chịu dựng quá nhiều mà vẫn cứ tiếp tục thì làm cách nào mà cô có thể làm gì đó ít hơn? Aito là lí do duy nhất để Rin có động lực sống.

“Con trai, con cứng rắn như cha con vậy. Con rõ ràng là sẽ lớn lên và mạnh như cha con.” Rin nói nhưng giọng của cô chỉ vừa đủ nghe khi cô mỉm cười với sự đau khổ vào con trai. Aito dường như nghe mẹ mình khi mắt nó mở phân nửa và lờ đờ. Dường như nó thì thầm từ nào đó mà Rin không thể biết là thứ gì. Rồi cô kéo Aito lại gần hơn một chút. Nó ngủ nữa rồi nhưng đang để ngón tay cái vào miệng. Rin không làm gì mà chỉ cười lớn với điệu bộ dễ thương của nó. Nhìn con trai cô ngủ say, cô nhẹ nhàng trôi dạt tâm trí vào giấc ngủ.

Sesshoumaru tự mình nghỉ ngơi dưới một cái cây không xa khỏi căn chòi. Anh không mong là rời khỏi Rin. Cô gái có thể phơi bày những mối nguy hiểm khác nhau. Sống trong căn chòi đơn giản khá cách biệt ngôi làng thì dường như không an toàn. Đại yêu quái bắt đầu thắc mắc vì sao cô gái không sống trong làng thay vào đó. Có lẽ có gì đó về Aito? Sesshoumaru cố đoán trong ý nghĩ. Aito dường như giống anh rất nhiều. Mái tóc trắng và đôi mắt màu cam thì rõ ràng là sự tương tự giữa họ. Bây giờ là mùi. Chúa tể yêu quái tin tưởng mạnh mẽ là anh đã bắt được vài mùi quanh Aito. Không nhiều mà nhè nhẹ. Có thể Aito là con ta sao? Sesshoumaru hào hứng hỏi chính mình.

Ánh nhìn màu vàng của đại yêu quái gắn vào phía trên bầu trời sao. Mặt trăng vẫn chiếu sáng xinh đẹp. Khóa ánh nhìn quanh dòng sông ánh trăng, kí ức về thứ xảy ra vài năm trước đang lóe lên trước sau trong tâm trí anh. Đêm đó có cùng ánh trăng chiếu sáng vào hồ nước và phòng riêng. Khi mọi người bận tổ chức lễ chiến thắng về việc đánh bại bộ tộc báo đen. Đó là chiến thắng quan trọng kể từ khi chúa tể yêu quái chứng tỏ rằng giữ cô gái loài người ở pháo đài không làm suy yếu sức mạnh của anh. Thay vào tổ chức cùng với đám đông thì Sesshoumaru chọn việc tổ chức riêng tư với cô gái loài người.

Lòng Sesshoumaru chán nản về những kí ức đêm đó. Đó là một đêm lộng lẫy. Chúa tể yêu quái và cô gái có cuộc đối thoại riêng tư, chia sẽ cảm giác riêng của chính họ. Một đêm hoàn toàn thuộc về họ, nơi mà họ nói chuyện mặt đối mặt và da chạm da. Họ quá gần nhau đến nổi nếu họ thậm chí không nói thì họ vẫn có thể biết thứ gì trong tâm trí họ. Ta không chính thức giao phối với Rin. Ta không đánh dấu cô ấy vào đêm đó. Kể từ khi cô ấy dâng hiến bản thân mình cho ta thì cô ấy là của ta rồi. Sesshoumaru siết chặt nắm tay. Anh hối tiếc là đã không đánh dấu cô gái. Nếu anh đánh dấu Rin đêm đó thì cuộc đời của họ sẽ liên kết và có lẽ là sẽ không mất của anh thời gian dài để truy tìm cô gái. Anh phát ra tiếng gầm gừ trong sự tức giận.

Đó là lúc này con cóc xanh tiến đến chúa tể yêu quái. Với cái u trên đầu, tiểu yêu nhìn chằm chằm vào chúa tể đang tức giận dữ dội.

"Errr thưa ngài, mọi thứ ổn chứ?” Jaken hỏi thăm bằng giọng run rẩy. Sesshoumaru thu hẹp đôi mắt khi anh đem đến cho con cóc cái nhìn lạnh lùng.

“Ngươi sẽ không tìm đến cuộc đánh nhau nào với đứa bé. Nếu nó yêu cầu giúp đỡ thì ngươi sẽ phải phục vụ nó.” Sesshoumaru cảnh báo con cóc khi anh di chuyển ánh nhìn trở lại dòng sông trước khi tiếp tục nói.

“Đi đi. Đừng trở về cho đến khi bình minh.” Hàm của con cóc xanh hạ xuống trong cú sốc. Sao ta phải phục vụ đứa bé đó khi mà nó xúc phạm ta chứ? Việc đó không công bằng! Tiểu yêu nghĩ ngợi một cách tức tối cắn vào chính tay áo của ông.

“Nhưng thưa ngài, sao tôi…” Con cóc xanh không thể thốt ra hết câu hỏi khi ông bị anh chặn lại.

“Đi đi!”

“Vâng thưa ngài, ngay lập tức.” Jaken chạy nhanh đến mức mà đôi chân nhỏ của ông cho phép.

Sesshoumaru nhìn con cóc biến mất. Anh thở dài. Cuối cùng anh một mình. Tâm trí anh vẫn bối rối với sự nghi ngờ khác. Anh có thể khẳng định rằng anh không bắt được mùi của chàng trai nào quanh ngôi nhà. Điều này chứng tỏ là Rin không ở cùng chàng trai khác. Hơn nữa là anh không bắt được mùi của yêu quái khác trên Aito ngoại trừ một mùi nhẹ thuộc về yêu quái bắt được trên người Rin. Mùi đó từ yêu quái báo. Sao mùi của kẻ này bắt được ở quanh Rin? Yêu quái này là ai? Hắn chắc là ở khoảng cách rất gần để có mùi quanh cô? Kẻ này có liên quan đến công việc của Rin sao? Sesshoumaru thì thầm khi anh nhắm mắt. Anh cố hình dung hình dáng của đứa bé trong tâm trí. Hơn cả mắt và tóc thì không có dấu hiệu nào khác mà anh có thể dùng làm dấu vết. Đợi một chút! Anh bật đôi mắt mở rộng đột ngột. Nếu Aito là con trai to thì nó phải là bán yêu. Ý nghĩ của Sesshoumaru trở nên điên cuồng khi anh cười tự mãn một cách chiến thắng với chính mình. Bây giờ anh nhớ lại. Aito có khăn choàng cổ quấn quanh đầu nó. Sự thật phía sau cái khăn đó. Anh cười một cách tinh nghịch.

“Mọi thứ sẽ được hé lộ khi cái khăn bị lấy ra.” Anh tuyên bố lớn tiếng.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:27 pm

Lời ghi chú của chương:

"Tình yêu là việc biết tất cả về một ai đó và vẫn muốn ở bên ai đó hơn mất cứ ai khác. Tình yêu là về sự tin tưởng ai đó đủ để nói cho ai đó mọi thứ về chính bản thân, bao gồm cả những thứ mà bạn hổ thẹn. Tình yêu là cảm giác thoải mái và an toàn với ai đó nhưng không yếu đuối khi ai đó bước vào phòng và mỉm cười với bạn.”

Chương 7 – Sự khám phá không thoải mái



Rin thức dậy với cảm giác ấm áp quanh cơ thể cô. Cô quay mặt đến cửa sổ và bắt ánh nắng đang chiếu sàng rực rỡ qua căn chòi nhỏ. Cô mỉm cười với cảnh vật xinh đẹp. Đột nhiên cô cảm thấy có vấn đề gì đó.



“Ánh nắng à?” Kể từ khi tôi có cơ hội nhìn khỏi giường ư?” Rồi Rin quay lại và phát hiện Aito vẫn còn ngủ say.



“Ồ KHÔNG! Tôi trễ giờ làm việc quá trời rồi!” Che cái miệng rộng đang há ra với cả hai bàn tay, Rin cố bình tĩnh lại. Cô sắp trễ giờ làm việc và cô không có thời gian để thậm chí là chuẩn bị thức ăn cho con trai mình. Chà đôi mắt mờ, cô gái dậy khỏi giường khi cô tiến đến tủ quần áo bằng gỗ gần nhất để lấy một bộ kimono mới. Cô phải tắm rửa mình trước khi rời đi làm việc. Nhanh chóng, cô gái chạy đến cửa và đẩy nó ra.



Ánh nắng chiếu sáng rực khi cô thấy khó mà mở đầy đủ đôi mắt ra. Sau vài cái chớp mắt thì cô cố thấy thứ xung quanh. Sesshoumaru không thể nhìn thấy ở nơi nào cả. Con cóc xanh cũng vậy. Ngài Sesshoumaru chắc là bước ra trong chốc lát rồi. Tôi nghĩ là tốt hơn tôi không nghĩ ngợi nhiều. Rin suy nghĩ khi cô cam đoan chính mình rằng chúa tể yêu quái không rời đi. Rồi cô đi xa hơn đến con suối và bắt đầu lau sạch người. Khi cô cởi đồ và đặt đồ dơ bẩn một bên, Rin bước vào con suối và cô bắt đầu kì cọ người. Cô tắm nhanh đến mức có thể khi mà không còn nhiều thời gian. Khi cô hài lòng với việc gạt bỏ mùi cá khét ra, Rin bước trở lại bờ khi cô lau khô tóc và cơ thể. Cô có bộ Kimono màu hồng ưa thích. Trên đó là hoa anh đào xinh đẹp. Bộ kimono này được chúa tể yêu quái tặng cho cô gái. Sau khi thắt chặt dây obi đỏ vào eo thì cô lấy bộ kimono dơ và quay đi. Đó là lúc cô thấy Sesshoumaru không đứng xa từ chỗ cô đang mặc đồ. Cô đỏ mặt. Sesshoumaru nhìn cô gái tiến đến khi anh chú ý thấy gương mặt đỏ ửng của cô. Đại yêu quái cười tự mãn với cảnh tượng gương mặt cô gái.



“Thưa ngài, ngài đã ở đây bao lâu rồi?” Rin tò mò hỏi khi cô thận trọng lảng xa để tránh nhìn vào đôi mắt của anh. Sesshoumaru suýt cười lớn với biểu hiện của cô gái nhưng anh giữ bình thản.

“Kể từ khi ở nơi mà cô bước vào suối.” Sesshoumaru lạnh lùng trả lời. Anh chú ý đến đôi mắt nâu của cô gái mở rộng với bàn tay che miệng trong sự sửng sờ. Kể từ khi tôi bước vào suối sao? Ngài ấy thấy…mọi thứ rồi sao? Rin quá chìm trong suy nghĩ mà không để ý rằng anh đã quan sát cô từ đầu đến ngón chân.

“Cô trông xinh xắn trong bộ kimono này đấy.” Lời khen của Sesshoumatu mang sự chú ý của cô trở lại. Cô nghiêng đầu lên đối mặt anh đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt vàng ấm áp đầy sự tác động.

“Cảm ơn ngài.” Rin đáp lại với nụ cười vui vẻ. “Tôi thích không hoa sơn trên bộ kimono. Nó trông rất đẹp.” Cô gái cúi đầu nhìn quanh kimono khi cô xoay tròn một cách vui vẻ. Chúa tể yêu quái cảm thấy thoải mái khi thấy cô gái trong tâm trạng vui tươi.

“Cô có vẻ đang vội.” Sesshoumaru chặn sự vui vẻ của cô gái. Rin ngừng xoay vòng và cô quay mặt lại đối diện với anh trong biểu hiện hoảng hốt.

“Ồ, tôi suýt quên là tôi trễ giờ làm việc rồi, thưa ngài. Tôi quen dậy trước bình mình nhưng hôm nay tôi ngủ quá giờ. Tôi cần phải vội. Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi có lí do của chính mình lúc này. Gặp ngài sau.” Rin vội vàng trở lại chòi rời bỏ anh trong sự nghi ngờ.

Hmm làm việc vào giờ này sao? Ý nghĩ của Sesshoumaru bị quấy rối khi anh nhìn cô gái bước trở lại căn chòi.

Rin đặt bộ kimono xuống bên cạnh tủ đồ. Cô sẽ đối phó với việc đó sau đó tối nay. Rồi cô di chuyển và ngồi ở mép giường để lay con trai dậy.

"Aito, con trai yêu dấu, xin dậy đi.” Rin thì thầm nhẹ nhàng vào tai con trai. Con trai đang cố mở mắt khi nó nháy mắt vài lần, nhẹ nhàng chà vào đôi mắt. Hình ảnh của người mẹ cuối cùng nhìn thấy rõ ràng. Rồi nó ngáp với hai bàn tay dang rộng phía trên.

“Chào buổi sáng mẹ.” Aito chào mẹ mình trong giọng uể oải. Rin mỉm cười khi cô đặt nũ hôn lên trán nó.

“Chào buổi sáng con trai yêu. Con ngủ thế nào rồi? Mẹ thấy con ngủ khá lâu hôm nay đấy. Con cảm thấy hôm nay thế nào?” Rin hỏi khi Aito dậy vào tư thế ngồi và đối mặt với mẹ mình.

“Aito cảm thấy tốt hơn với giấc ngủ dài và con nghĩ là con cảm thấy đói bụng lúc này. Bữa ăn sáng là gì hả mẹ?” Aito hỏi với sự háo hức. Rin cảm thấy có lỗi khi không thể làm thức ăn cho con trai. Cô hất Aito lên trong bàn tay và ôm nó trong lòng.

“Xin lỗi Aito, mẹ dậy trễ hôm nay và mẹ không thể chuẩn bị bữa ăn sáng cho con. Con có thể tự mình đi săn không?” Rin nói trong tội lỗi. Aito nhướng lên nhìn mẹ với niềm vui.

“Săn sao? Ya! Aito thích việc săn. Đừng lo mẹ. Con sẽ sửa soạn bữa ăn cho chính mình.” Con trao trả lời nhiệt huyết khi nó ném bàn tay quanh cổ mẹ mình. Nó kéo ra khỏi mẹ mình một chút trước khi tiếp tục.

“Thưa mẹ, con có thể đưa chúa tể Sesshoumaru đi cùng không?” Aito háo hức hỏi. Mắt Rin thu hẹp bối rối.

“Aito, con không thể nói ‘đưa chúa tể Sesshoumaru đi’. Con có thể nói là xin phép ngài ấy gia nhập với con, hiểu chưa? Ngài ấy là chúa tể và con sẽ phải nói theo nghi thức.” Rin thận trọng giải thích.

“Rồi con sẽ đưa Jaken đi với con và kêu chúa tể Sesshoumaru đi cùng.” Aito trả lời một cách vui mừng. Nó rời xuống khỏi lòng mẹ nó đến mặt đất và nhảy lên một cách vui mừng. Rin cười thầm với lời nói của con trai. Cô cảm thấy tội nghiệp cho con cóc xanh.

“Vâng, con nhất định có thể đưa ông Jaken đi cùng nhưng nhớ gọi ông ấy với danh hiệu nhé, hứa đi?” Rin hướng dẫn khi cô rời khỏi giường và bước qua con trai mình. Đưa Aito lại gần hơn vào cánh tay cô, cô chỉnh lại cái khăn choàng quanh đầu để bảo đảm là nó thắt chặt.

‘Nhớ là không bao giờ tháo cái khăn ra.” Rin cảnh báo con trai nghiêm túc. Aito mang đến ánh nhìn bối rối nhưng gật đầu hiểu.

“Mẹ sắp đi bây giờ, con trai. Cẩn thận trong khi đi săn nhé. Mẹ yêu con.” Rin hôn vào trán con trai trước khi thả Aito ra khỏi vòng tay và bước ra cửa. Khi cô gái bước xuống con đường đến phía nhà Geisha. Cô bước nhanh đến mức có thể. Cô hi vọng Akemi không tiết lộ việc gì về Sesshoumaru với Tsuyu. Akemi thân yêu, xin đợi cho đến khi tôi đến. Tôi hứa sẽ cung cấp cho cô lời giải thích chi tiết. Ý nghĩ của Rin lăn tròn lo lắng. Chỉ khi cô gái sắp tăng tốc bước đi thì bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Cô quay lại thấy đó là Sesshoumaru.

"Cô nghĩ cô sẽ đi đâu, cô gái?” Sesshoumaru nghiêm túc hỏi. Rin cau mày khó chịu. Cô nhớ về việc đề cập về việc trễ giờ cho đại yêu quái.

“Tôi đã bảo ngài là tôi trễ giờ rồi, thưa ngài. Tôi cần vội vàng. Xin thả tôi ra, thưa ngài.” Giọng Rin nghe có vẻ bị quấy rầy nhưng mặt anh cũng cau có nữa.

"Cô sẽ không làm việc tại nơi ghê tởm đó. Nó không có nghĩa lí với con người như cô.” Chúa tể yêu quái phát biểu vững vàng. Rin nhìn chằm chằm một cách bối rối. Dù làm việc ở nhà bếp có thể hơi nguy hiểm trong phạm vi nào đó nhưng nó gần như không được xếp vào là ghê tởm.

“Đó không phải là nơi tồi tệ, thưa ngài. Dù tôi có bị thương lúc đầu nhưng nó đã thuyên giảm nhiều trong mấy năm gần đây. Nhiều thứ có ích bây giờ.” Rin mỉm cười vào lời cuối của sự giải thích. Sesshoumaru nhe răng nanh và gầm gừ giận dữ. Cô gái bị sốc bởi phản ứng của anh.

“Những KẺ THỐI THA! Cho thứ mà họ đã đưa cho cô. Kết thúc là họ gây hại cho cô sao? Nói cho ta biết họ là ai và ta sẽ trả thù kĩ lưỡng!” Đôi mắt vàng của anh gần như chuyển sang màu đỏ. Máu anh sôi trong mạch nghĩ về những sinh mạng thấp kém gây hại cho Rin. Cô gái hoàn toàn chìm trong cuộc đối thoại. Cô không nhận được ý kiến khi là ai mà anh đề cập đến.

“Ngài đang nói về ai. Không ai hại tôi và sự thật thì đó là tai nạn không tránh được. Không dễ gì điều hành dụng cụ nhà bếp đó. Tôi vừa bị vết cắt nhỏ và vết phỏng vào buổi mới vào nhưng bây giờ thì không còn nữa. Làm người giúp việc trong nhà bếp bộc lộ những mối nguy hiểm do đó không ai trách cả.” Mắt Sesshoumaru mở rộng với lời giải thích của cô gái. Anh cảm thấy quá ngốc với lời nhận xét mới đây. Anh giận chính mình khi mà làm cách nào đó mà anh có thể kết luận rằng Rin là một kĩ nữ. Dù anh có bắt được mùi của cô trong toàn bộ nhà Kĩ nữ nhưng nó cũng có thể là vì nhà bếp ở gần đó. Anh nhắm mắt và thở dài thư giản. Khi anh mở mắt ra, Rin nhìn chằm chằm vào anh trong sự bối rồi. Cô gái cúi xuống bắt lấy gương mặt đại yêu quái.

“Có chuyện gì, thưa ngài?” Ngài có vẻ đã nói gì mà tôi không hiểu. Ngài muốn trả thù kĩ lưỡng đến ai?” Đầu Rin đang lăn với câu hỏi khi cô cố đọc chúa tể của mình. Cách nào đó mà Sesshoumaru giữ gương mặt thanh thản và không bao giờ lộ sự biến đổi cách biệt gương mặt.

“Ta không nói gì.” Anh trả lời lạnh lùng. Rin duỗi thẳng lưng nhưng vẫn giữ sự biểu hiện bối rối. Phản ứng của cô theo cách nào đó làm hài lòng anh. Anh bước lên cô gái, quấn cánh tay phải của mình quanh eo cô khi anh hơi cúi xuống để nâng chân cô lên với cánh tay trái, bồng cô gái loài người một cách trịnh trọng. Rin ngạc nhiên bởi hành động của Sesshoumaru.

"Ngài đang làm gì vậy, thưa ngài?” Rin ngạc nhiên hỏi.

“Ta nghĩ cô đang vội.” Trước khi Rin cố đáp lời thì anh nâng cô vào không trung và bay về phía nhà Kĩ nữ.

Sesshoumaru đáp ngay vào trước cửa chính nhà Kĩ nữ nơi anh gặp hai kĩ nữ vào đêm trước. Nơi này yên tĩnh vào thời gian này.

“Thưa ngài, đặt tôi xuống ở đây. Tôi sẽ bước vào nhà bếp.” Rin yêu cầu Sesshoumaru khi anh thả cô khỏi cánh tay mình.

“Cảm ơn ngài, ngài đã giữ cho tôi nhiều thời gian.” Cô gái hơi cúi xuống trước khi cô quay đi và theo con đường nhỏ ở bên cạnh nhà Kĩ nữ kết nối với nhà bếp. Sesshoumaru nhìn bóng Rin biến mất. Anh ở đó trong chốc lát để xem xét xung quanh. Không có mùi của yêu quái và mối nguy hiểm là không có. Khi hài lòng với việc kiểm tra, chúa tể yêu quái khịt khịt vào không khí và bay lên vào không trung và hướng trở lại vào căn chòi.

Khi Rin tiến vào cửa nhà bếp thì cô dừng lại và kiểm tra xung quanh. Mọi người bắt đầu với công việc. Rin cảm thấy quá có lỗi vì trễ. Tất cả họ đều rất tập trung như thể họ có nhiều chén đĩa để chuẩn bị. Rin thở dài trong sự tội lỗi. Khi cô sắp gia nhập với những phụ nữ thì cô cảm thấy một bàn tay hơi vỗ nhẹ vào vai phải cô. Cô quay lại thấy Tsuyu mỉm cười với cô. Rin trở lại cử chỉ với nụ cười nhẹ.

“Xin lỗi Tsuyu. Con nghủ hơi lâu hôm nay. Con đã quá kiệt sức vào tối qua.” Rin xin lỗi với cái cúi đầu nhẹ.

“Ổn rồi Rin, Aito có cảm thấy đỡ hơn lúc này không?” Tsuyu quan tâm hỏi.

“Vâng, nó hoàn toàn hồi phục rồi và sẽ tự mình đi săn hôm nay kể từ khi con không có thời gian làm bữa ăn sáng cho nó.” Rin phát biểu khi Tsuyu hướng dẫn cô đến túp lều làm việc.

“Tuyệt vời. Bây giờ con không phải lo lắng cho nó nhiều. Không thắc mắc là sao con ngủ lâu vậy. Bây giờ đặt cái tạp dề của con lên, ta cần con giúp đỡ Akemi rửa rau.” Tsuyu hướng dẫn cô gái và cô gái gật đầu. Rin nhanh chóng túm lấy cái tạp dề và mặc nó lên trước khi hướng ra khỏi nhà bếp. Tsuyu đã ở đó với Akemi với một thùng nhiều rau. Rin gia nhập nhóm. Akemi nhìn chằm chằm một cách nghiêm túc vào cô gái với mi mắt đánh vào nhau, ám chỉ lới hứa. Rin hơi cười nhe răng khi cô cúi đầu thấu hiểu Akemi rằng cô nhớ. Khi Tsuyu hướng dẫn công việc, bà rời đi để nhóm lại một mình. Khoảnh khắc im lặng theo sau đó.

“Vậy cô trễ rồi. Tôi nghĩ rằng yêu quái đó đã bắt cóc cô vào tối qua chứ.” Akemi là người đầu tiên nói. Rin quay lại đối mặt Akemi.

“Đó chỉ là một trong những ngày đó tôi cảm thấy giấc ngủ dài hơn là cần thiết. Không có gì liên quan đến chúa tể của tôi.” Cô gái phát biểu với nụ cười nhẹ.

"Ya đúng hả. Yêu quái đó trông như là hắn sắp ăn sống cô đấy. Tôi không thể ngủ ngon vào tối qua vì cái ánh nhìn chằm chằm của hắn. Ánh nhìn chết chóc.” Akemi hơi lắc vai làm điệu bộ là cô đã run rẩy trong nổi sợ.” Rin cười thầm với phản ứng của Akemi.

“Có thể ngài ấy trông hung dữ nhưng ngài ấy có tấm lòng tốt bụng.” Rin mỉm cười ngọt ngào với đôi mà thẹn thùng đỏ ửng. Akemi thu hẹp đôi mắt nhìn vào cô gái đang đỏ mặt, ra vẻ khó hiểu. Cô nâng bàn tay trái lên nhéo vào má trái của Rin.

“Ui da! Cô làm gì vậy Akemi? Đau.” Rin nhẹ nhàng xoa vào má.

“Để kéo cô ra khỏi giấc mơ đó do đó cô có thể nói với tôi đó là ai được gọi là chúa tể.” Giọng Akemi nghiêm túc khi cô tiếp tục công việc của mình. Rin mang đến nụ cười lớn với cô gái cô cô bắt đầu câu chuyện.

Trong khi đó ở căn chòi…

Khi Sesshoumaru đến căn chòi, anh phát hiện Aito đang trêu đùa tiểu yêu màu xanh. Nó kéo tay và chân con cóc với nụ cười lớn. Trong khi Jaken dường như bực mình với sự bắt nạt của đứa trẻ thì chúa tể yêu quái có vẻ hài lòng với cảnh tượng về hiểu hiện của con cóc. Khi anh bước gần hơn vào nhóm, Aito thả con cóc xanh và chạy đến cạnh anh.

"Thưa chúa tể Sesshoumaru, ngài vừa đưa mẹ đi làm sao? Con thấy ngài bay lên vào bầu trời và nó lạ thật! Con chưa bao giờ bay vào bầu trời trước đó và mẹ luôn nghĩ rằng chỉ có chim có thể làm điều đó thôi.” Đứa trẻ hào hứng hỏi. Jaken đang cố lấy lại thăng bằng, bắn cái nhìn nghiêm túc vào đứa trẻ.

"Này, đứa bé. Ngươi không có quyền hỏi chúa tể. Im đi!” Con cóc xanh quanh tay quanh ngực bực mình. Aito quay lại đối mặt con cóc với ánh nhìn giận dữ.

“Thế ông đang nói chuyện với ai, Jaken? Chúa tể giữ quyền hành về việc trò chuyện và chắc chắn là không phải yêu quái thấp kém như ông. Ông không có quyền phát ra một lời bình luận riêng lẻ nào cả!” Aito hơi nghiêng đầu để đối diện với tiểu yêu. Đôi mắt màu mặt trời lặn xuyên qua đôi mắt tròn vo của con cóc. Jaken nghĩ rằng ông đã thấy đôi mắt đứa trẻ phát màu đỏ nhưng ông nhanh chóng dụi mắt và chỉ tìm thấy một cặp mắt màu cam nhìn chằm chằm một cách hung dữ. Cả Sesshoumaru và Jaken đều sững sờ về lời nhận xét của đứa trẻ. Rin nhất định là sẽ không hài lòng với cách xử sự của con trai mình rồi.

“Cô ấy trễ và ta đề nghị một ân huệ.” Câu trả lời đơn giản của anh dường như làm cho đứa trẻ rất vui vẻ. Nó nhảy một cách vui vẻ và xoay vòng quanh đại yêu quái.

“Đứa trẻ tội nghiệp làm sao.” Jaken thì thầm nhưng chúa tể yêu quái đã bắt lấy lời nói rõ ràng. Đem đến ánh nhìn chết chóc cho con cóc xanh. Jaken ngã đầu gối và bắt đầu xin lỗi. Aito cười lớn.

“Chúa tể Sesshoumaru, ngài có thể đến với con không? Con cần đi săn thức ăn.” Aito quay lại với gương mặt van nài đến đại yêu quái. Đại yêu quái không thể tự mình đưa đến việc từ chối lời mời. Rồi anh quay đi và bước ra khỏi nhóm. Aito có vẻ hiểu hành động của anh khi nó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sesshoumaru. Nó chỉ vừa cao tới đầu gối của Sesshoumaru. Con cóc xanh lắc đầu một cách nặng nề để xóa tan ý kiến ngu ngốc khi ông cũng theo sau nhóm.

Trở lại nhà bếp…

Cả Rin và Akemi bây giờ đang làm rau ráo nước để chuẩn bị đem trở lại vào nhà bếp.

“Vậy đó là cách thức mà cô biết chúa tể yêu quái. Tôi không ngạc nhiên là cô có niềm tin mạnh mẽ dành cho hắn. Tôi xin lỗi vì lời nhận xét khó chịu hôm qua nhé.” Akemi xin lỗi khi bây giờ cô hoàn toàn hiểu toàn bộ câu chuyện. Rin hơi lắc đầu, chỉ ra rằng cô không bực mình gì cả vào ngày hôm qua.

“Tôi sẽ làm giống như vậy nếu tôi ở trong vị trí của cô do đó tôi không thể hoàn toàn trách cô nữa.” Ein đáp lời với nụ cười nhẹ. Akemi đáp lại cùng nụ cười khi hai người mang rau vào khu vực nấu ăn.

Trong khi Akemi thay đổi thành phần dùng trong cái đĩa rau thì Rin đắt đầu nhóm lửa để làm nóng dầu trong chảo lớn.

“Tôi nghe nói là Ryuuki gặp cô trên đường trở về nhà hôm qua. Thế kết quả ra sao? Vẫn vui vẻ đi quanh với gã tội nghiệp đó hả?” Akemi hỏi thăm khi cô tập trung vào việc cắt rau. Rin cười nén lại một chút.

“Không có gì diễn biến. Sự thật là chúng tôi không đi đâu cả. Chúng tôi là chúng tôi. Chúng tôi sẽ không tiến đến mức kế tiếp. Ngài ấy là vị cứu tinh của tôi. Cả Aito và tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp món nợ đó. Tôi sẽ nhớ việc đó trong lòng mình.” Rin đáp lời một cách nghiêm túc. Akemi nhìn chằm chằm vào cô gái với ánh nhìn thất vọng.

“Tội nghiệp Ryuuki.” Akemi thở dài nặng nề. Rin chọn việc không đưa chủ đề đi xa hơn. Không có gì mà cô có thể làm cho Ryuuki và Akemi nên hiểu rằng tình yêu phải đến một cách tự nhiên. Đó không phải là thứ gì đó mà bạn có thể trả hết cho món nợ. Cả hai tiếp tục nhiệm vụ của mình và hi vọng là hoàn thành nó trước bữa trưa.

Bên cạnh khu rừng Aito đã dẫn Sesshoumaru và con cóc xanh đi sâu xuống dòng sông khỏi căn chòi. Nó bảo đảm là không tiến đến gần dòng sông gần thôn làng. Rin không bao giờ muốn người dân làng xúc phạm về vẻ ngoài của Aito và nói gì đó xấu về cha nó. Đó là vì sao họ chọn sống hơi xa khỏi làng của Tsuyu.

“Ôi chào, nhìn đây nè chúa tể. Có nhiều cá thật. Ngon ngon!” Aito quay lưng và kêu lên vào chúa tể yêu quái. Jaken đưa đến cái nhìn không hài lòng đối với đứa bé nhưng cậu bé dường như không quan tâm. Thay vào đó thì nó cuốn tay áo và quần cao lên trước khi lao xuống nước. Đại yêu quái tìm một nơi thoải mái. Anh nghỉ dưới cây không xa khỏi Aito. Jaken theo sau nhưng ngồi hơi xa khỏi chúa tể yêu quái. Hai ánh nhìn dán vào đứa trẻ đang tập trung hoàn toàn vào việc bắt cá. Một cơn gió mạnh thổi . Mũi chúa tể yêu quái bắt lấy mùi thân thuộc đang đến. sau khi tròn mắt xung quanh từ nơi cái mùi đang đến. Một hình dáng cao trắng chậm chạp xuất hiện từ bụi rậm khi hình dáng hướng vào phía đứa trẻ. Cùng mùi mà anh bắt được trên người Rin tối qua. Yêu quái này là ai? Sesshoumaru tự hỏi mình trong ý nghĩ khi anh quan sát yêu quái một cách thận trọng.

“Aito thân yêu của ta, con sao rồi?” Ryuuki la lớn ở bên bờ khi cậu bé quay lại.

“Ngài Ryuuki!” Aito chạy một cách vui vẻ vào bờ và nó tăng tốc đến cánh tay mở rộng của yêu quái báo. Ryuuki cúi đến nhấc đứa bé lên, đưa nó lên hơi cao hơn trước khi đặt nó gần cánh tay anh.

“Để ta nhìn con đàng hoàng xem.” Ryuuki quan sát gương mặt đứa bé trước khi tiếp tục nói. “Trông như cơn sốc của con qua đi rồi, con trai. Con trông khỏe hơn đấy. Ta lo lắng kể từ khi mẹ con đề cập là con đã bệnh trong vài ngày rồi.”

“Aito cảm thấy khỏe hơn rồi! Ngài đã gặp mẹ con ở đâu vậy?” Đứa trẻ hỏi, bối rối.

“Hôm qua khi cô ấy nghỉ làm ở nhà bếp và mẹ con luôn trông xinh đẹp đấy. Con có nghĩ vậy không, con trai?” Yêu quái đáp lời một cách cười đùa và làm cho Aito cười thầm.

“Tất nhiên! Mẹ con là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên toàn vũ trụ rồi!” Aito la lớn với cả hai cánh tay duỗi cao lên trời. Ryuuki hài lòng với nhận xét khi anh cười lớn. Sesshoumaru nhìn bực mình vào cặp đôi. Anh dường như không quá hài lòng với thứ mà anh đang thấy. Yêu quái này có vẻ gần gũi với Aito. Ánh nhìn của đại yêu quái theo cách nào đó đã tác động đến Ryuuki. Ryuuki quay lại tìm kiếm cái ánh nhìn bực mình và phát hiện một yêu quái đang ngồi gần cái cây. Ryuuki cau mày nghi ngờ.

“Này Aito, yêu quái ngoan cố đang ngồi đó là ai vậy? Con biết hắn không?” Yêu quái báo túng lung hỏi.

“Chúa tể là bạn tin tưởng của mẹ. Ngài ấy đẹp đặc biệt là trăng khuyết màu xanh trên trán! Aito thích nó!” Đứa trẻ tuyên bố một cách vui vẻ. Ryuuki bắn đôi mắt vào Sesshoumaru, cả hai ánh nhìn trừng trừng xung khắc vào giữa không gian.

“Tin tưởng sao?” Ryuuki thì thầm.

“Dạ, thưa ngài Ryuuki. Mẹ bảo Aito kính trọng ngài ấy khi mà mẹ không tin tưởng bất cứ ai hơn chúa tể Sesshoumaru.” Đứa bé kêu lên. Ryuuki không hài lòng về nhận xét. Anh đặt Aito xuống cát và cúi xuống trước đứa bé.

“Aito thân yêu của ta. Ta sẽ ra đi lần nữa và lần này sẽ hơi lâu hơn. Có những thứ cần sự chú ý của ta. Nhưng lần này ta sẽ đi vì điều tốt. Khi ta trở lại thì ta hi vọng rằng mẹ con sẽ cho phép ta đưa con và cô ấy đến chỗ của ta. Ta sẽ dựng nên chính ngôi nhà của mình và ở đó con sẽ không phải lo lắng về thức ăn. Mẹ con sẽ không phải đi làm nữa. Con có thích vậy không?” Yêu quái báo hỏi một cách tự hào. Aito vui vẻ với điều mà nó nghe được.

“Mẹ không phải làm việc nữa ư? Mẹ sẽ chơi với con cả ngày ư? Tốt! Aito yêu mến bất cứ thứ gì nếu mẹ không phải làm việc nữa.” Đứa trẻ kêu lên và vỗ tay một cách hạnh phúc! Tội nghiệp đứa bé là nó không biết điều mà Ryuuki muốn nói về gì. Phản ứng của Aito làm hài lòng yêu quái báo. Anh mỉm cười một cách chiến thắng vào đứa bé. Anh đặt bàn tay lên đỉnh trán đứa bé và vuốt ve nó vài lần.

“Cậy bé ngoan. Gặp lại con nhé!” Ryuuki đặt nụ hôn lên thái dương của nó khi anh rời đi. Đứa bé vẫy tay tạm biệt. Yêu quái báo bắt lấy biểu hiện gương mặt quý giá nhất của đứa bé. Không có gì xứng đáng hơn là nhìn phản ứng của đứa bé. Khi anh quay đến phía Sesshoumaru, Ryuuki phát biểu từ ngữ nào đó của chính mình.

“Không ai sẽ đứng trên con đường để xây dựng gia đình này.” Thì thầm chính mình, yêu quái báo thận trọng bước đến phía Sesshoumaru đang ngồi. Khi Ryuuki gần đi qua cạnh chúa tể yêu quái, Sesshoumaru nâng bàn chân.

“Chú ý công việc của ngươi đi, con báo.” Sesshoumaru cảnh báo một cách hung dữ.

“Ngươi cũng vậy, con chó.” Ryuuki la trở lại một cách lạnh lùng. Bàn tay phải của đại yêu quái chạm vào tay cầm của Bakusaiga khi anh chuẩn bị rút nó ra trong khi yêu quái báo cũng làm y như vậy. Hai yêu quái đem đến cái nhìn trừng trừng chết chóc vào nhau. Ryuuki tay cầm của thanh kiếm ra. Anh mỉm cười nhạo nhễ vào khuyển yêu quái.

“Ta không có tâm trạng dính líu vào cuộc đối đầu không cần thiết. Ta không có hứng thú biết ngươi là ai và ta chắc chắn là không quan tâm mối quan hệ của ngươi với Rin là gì.” Yêu quái báo quay lưng đến đại yêu quái khi anh tiếp tục nói. “Cô ấy là của ta và ta không cho phép ai đứng trên con đường của ta. Giữ lấy điều đó trong tâm trí ngươi đi, con chó.”

Sesshoumaru rít lên khi anh mang ánh nhìn lạnh lùng về phía Ryuuki. Yêu quái thấp kém đó là ai mà dám khẳng định thứ là của ta chứ? Chúa tể yêu quái nhe răng năng giận dữ và rống lên.

“Tự chú ý đến hành động của ngươi đi, con báo. Khẳng định chứ gì đó thuộc về kẻ khác sẽ đưa ngươi đến con đường chết đó.” Đại yêu quái quả quyết. Anh giữ bình thản thậm chí sự tức giận của anh không mất đi. Ryuuki cười lớn. Việc này làm đau cái tai của chúa tể yêu quái.

“Ta trông như ta quan tâm sao? Ta nhìn thấy việc sinh đẻ Aito của cô ấy. Ta chứng kiến cô gái nuôi đứa bé MỘT MÌNH! Đừng nói với ta về việc cô ấy thuộc về ai khác. Nếu gã đàn ông không thể quan tâm huống hồ đến việc cô ấy sống hay chết thì ta sẽ chăm nom cô ấy với cuộc sống của ta!” Yêu quái báo nói rít lên trong giận dữ và tiếng rống.

“Ngươi không biết gì về cuộc sống của cô ấy. Có lí do vì sao cô ấy rời đi mà.” Sesshoumaru đáp lời và bình thản lạ lùng. Sự thật anh đồng ý với nhận xét của yêu quái này. Có thể Rin rời đi cho lí do không biết được nhưng cô có quyền chọn bạn đời kể từ khi cô không được đánh dấu bởi ai cả. Ta nên đánh dấu Rin vào tối đó! Chúa tể yêu quái chửi rủa khi anh siết chặt nắm tay.

“Không ai ngoại trừ ta biết Rin đã trãi qua điều gì trong vài năm qua. Cô ấy xứng đáng một cuộc sống tốt hơn. Dù gì thì mọi thứ đã đi qua lúc này. Cô gái đã đồng ý dâng hiến cuộc đời dưới sự quan tâm của ta. Ta sẽ không làm thất vọng cô ấy.” Ryuuki nói dối đại yêu quái. Anh không thể quan tâm huống gì yêu quái này là ai đối với Rin. Tất cả thứ mà anh biết là đặt quá nhiều nổ lực vào lòng cô gái và anh chỉ là không thể có đủ sức để bất cứ đàn ông nào bước vào con đường của anh. Kể từ khi Aito tiết lộ rằng Rin không tin tưởng ai hơn yêu quái chó này thì anh cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa. Xin lỗi Rin, ta hứa là trông nom nàng mãi mãi rồi.

Đôi mắt vàng của Sesshoumaru mở rộng. Lần đầu tiên anh câm lặng không nói trong đời mình. Tâm trí anh trở nên điên rồ và anh bị mất vào ý nghĩ. Rin đã đồng ý làm vợ của yêu quái báo này sao? Vậy đó là sự giải thích cho việc vì sao mà cô ấy quá giữ kẽ tối qua sao? Và đó là vì sao cô ấy hành động quá lạ lùng trước mặt ta sao? Đối xử với ta như kẻ lạ sao? Tim Sesshoumaru vỡ tan như mảnh thủy tinh vỡ. Anh không cho phép cảm xúc. Anh nhận ra không có nỗi đau và anh không chịu đựng cảm giác với việc gì trên thế giới này trong suốt cuộc đời nhưng bây giờ anh chịu đựng cảm giác đau đớn nhất trong lòng mình. Cảm giác của sự phản bội. Ryuuki không quan tâm phát hiện sự thay đổi trong cảm xúc trên gương mặt của khuyển yêu cho thứ mà anh biết đó là gì. Anh đã gởi đến thông điệp rõ ràng và anh thỏa mãn với nó bây giờ. Không hối hận với thứ mà anh đã nói.

“Ta đã ôm cô ấy lúc trước và ta không cho phép ai đưa cô ấy ra khỏi ta. Tạm biệt con chó.” Ryuuki rời khỏi đại yêu quái trống rỗng phía sau với nụ cười chiến thắng. Ôm ư?...vậy đó là cách thức mà cô ấy có mùi của yêu quái này. Sesshoumaru thì thầm thất vọng. Anh nghiền nắm tay chặt cho đến khi nó chảy máu và máu nhỏ ra khỏi ngón tay anh. Lạ lùng là anh cảm thấy đau từ vết thương mà anh chưa cảm thấy trước đó. Khi bóng của Kyuuki biến mất từ tầm nhìn của đôi mắt vàng của anh, Sesshoumaru quay lại đối mặt với dòng sông. Anh không quan tâm là con cóc xanh đang nhìn anh. Tất cả thứ mà anh ao ước là bình yên trong tâm trí hoặc có lẽ là anh không nên phải lòng cô gái này ngay từ đầu. Chúa tể Sesshoumaru, khuyển yêu quái vĩ đại của miền tây bị cô gái loài người đánh bại.

Chúa tể yêu quái khóa ánh nhìn màu vàng qua đứa bé trong dòng sông, cố tìm điểm tương đồng giữa đứa bé và anh. Anh biết đó là điều duy nhất có thể chữa lành lòng anh. Cái mùi nhẹ được bắt lấy nhưng anh khăng khăng là tìm bằng chứng cứng cỏi hơn. Khi cơn gió mạnh đột nhiên thổi, tiếng kêu của con cóc xanh la lớn sau khi mất thăng bằng và ngã vào cỏ. Đó là khi cái khăn của Aito bay ra khỏi đầu nó.

Đôi mắt vàng của Sesshoumaru mở to khi hàm của anh hạ xuống trong sự hài nghi.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:28 pm

Lời ghi chú của chương

"Bạn biết rằng khi bạn đang yêu thì khi khó khăn nhất là nói lời tạm biệt!”

Chương 8: Quyết định

Rin xúc nước canh vào trong cái chén và nếm nó. Rồi cô thêm một lượng nhỏ muối vào đó để gia tăng mùi vị cho anh. Sauk hi hài lòng với mùi vị vào lần thử thứ hai, cô hạ lửa và để món canh nấu trong một tiếng nữa. Cô di chuyển sang phía Akemi đang che cái chảo lớn với gà gừng. Họ đều trao đổi nụ cười, ra tín hiệu rằng công việc của họ đã làm xong.

“Thời gian đang qua, trông như đến giờ ăn trưa bây giờ rồi. Bụng tôi đang sôi ùng ục.” Akemi than phiền cùng với việc bàn tay phải của cô hơi xoa và bụng. Rin cười lớn nhẹ nhàng vào lời quát của cô gái. Cô gái đó luôn làm Rin vui lên trong bất cứ tình huống nào.

“Rồi chúng ta nên dọn bữa ăn của chúng ta bây giờ trước khi chúng ta bắt đầu một nhiệm vụ khác đi.” Rin nhắc nhở với nụ cười trêu đùa khi cô nhìn Akemi quay đi vào khu vực nấu ăn. Cô theo sát phía sau sau khoảnh khắc. Khi Rin bước qua một trong những cửa sổ, cô dừng lại và nhìn ra ngoài. Mặt trời chiếu qua đầu trên bầu trời rồi. Cô bắt đầu nghi ngờ nếu con trai cô đã ăn bữa ăn. Tôi thắc mắc là chúa tể Sesshoumaru và Aito đang làm gì bây giờ. Rin thì thầm với cái thở dài nho nhỏ rồi cô quay lại theo sau Akemi đến ca-bin. Khi họ nhặt lấy cái hộp bữa trưa và sắp ngồi xuống thì Tsuyu đi vào ca-bin và tiến đến nhóm.

“Này. Ta vui là cả hai vẫn chưa ăn gì.” Tsuyu di chuyển đến gần bên cạnh Rin.

"Tsuyu, bà có gia nhập với chúng con cho bữa ăn trưa không?” Rin vui vẻ hỏi.

“Vâng, ta sẽ gia nhập với Akemi nhưng không phải với con, con yêu.” Tsuyu cười khúc khích đáp lời. Nụ cười của Rin hạ xuống và mắt cô mở rộng ra nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong cơn sốc. Tsuyu cười nhe răng với biểu hiện của cô gái nhưng quyết định là không trêu đùa với cô quá nhiều.

“Có một chàng trai trẻ đang kiên nhẫm đợi con ở bên ngoài do đó la chắc chắn là con không có thời gian ăn cùng với chúng ta. Bây giờ đi đi. Đừng để đàn ông đợi quá lâu.” Tsuyu đẩy hơi nhẹ vào vai Rin khiến cô đi ra ngoài. Mắt Akemi chớp tò mò.

Rin siết chặt chiếc hộp bữa ăn trưa vào ngực và bước chậm chạp để đến nơi vị khách đặc biệt. Khi cô bước xa hơn ra khỏi nhà bếp, cô gái phát hiện hình dáng yêu quái cao ráo màu trắng đang dựa vào cây sồi. Ryuuki? Ngài ấy đang làm gì ở đây? Rin suy nghĩ. Dù cô không ước ao là đối mặt với anh vào khoảnh khắc này thì cô cũng nghĩ rằng cô nợ anh lời xin lỗi. Bước gần bên cạnh anh, cô mỉm cười nhẹ nhàng vào yêu quái.

"Chào buổi trưa, ngài Ryuuki. Một ngày tốt cho ngài.” Rin bắt buột một nụ cười nhẹ. Yêu quái báo dường như hài lòng với bất cứ nụ cười nào cô gái dành đưa ra.

“Rin, tôi hi vọng là không làm phiền bữa ăn trưa của nàng. Nàng có phiền là ăn ở đây để chúng ta có thể trò chuyện một lát không?” Ryuuki hỏi, giọng anh đầy sự e ngại, hi vọng rằng cô gái sẽ không từ chối anh.

“Vâng chắc chắn.” Cô gái trả lời nhanh chóng. Ryuuki thở dài thư thái. Ngực anh hơi sáng lên một chút khỏi sự sợ hãi khoảnh khắc vừa qua. Cám ơn trời. Yêu quái thì thầm nhỏ. Rồi Rin định vị chính mình lên cỏ khi cô mở hộp thức ăn trưa và bắt đầu ăn. Ryuuki ngồi bên cạnh cô và quan sát cô gái một cách dữ dội. Anh chôn vùi bởi cảnh tượng cô gái đang ăn. Yêu quái yêu cô gái điên cuồng. Rin cảm thấy ánh nhìn mạnh mẽ từ Ryuuki và nhất định là không cảm thấy thoải mái. Cô cố ăn nhanh đến mức có thể và gần như bị nghẹn. Cảm thấy sự không dễ chịu quanh cô gái, anh thở dài nặng nề.

“Nàng thật sự có cần đuổi tôi đi nhanh vậy không? Nàng sợ tôi sao?” Yêu quái báo lên tiếng, hơi thất vọng. Rin nhanh chóng hối hận về tình trạng cô hiện giờ tiếp nhận việc đối mặt Ryuuki. Cô tuyệt vọng vì sự bày tỏ của anh.

“Không. Tôi không sợ. Tôi chỉ là đói bụng.” Cô giấu tình trạng cảm xúc thật của mình. “Xin lỗi nếu tôi đã chống đối anh hôm qua. Tôi lo lắng về con trai mình.” Cô gái cúi đầu thừa nhận lỗi của mình. Tim Ryuuki đau nhói khi thấy sự đáp lời của cô. Anh nhẹ nhàng nghiêng cằm cô lên với ngón tay phải của mình.

“Nàng không làm gì sai và ta nên xem lại thái độ của mình. Ta nên là kẻ nói xin lỗi.” Ryuuki thả tay anh xuống khi anh tiếp tục. “Tiếp tục ăn đi.” Anh mỉm cười với cô gái. Mặt trời chiếu sáng qua những cái cây và dội trực tiếp vào gương mặt, khiến gương mặt cô tỏa sáng trong màu hồng. Yêu quái chìm đắm trong vẻ đẹp của cô. Anh có sự thôi thúc bắp đôi môi hồng của cô nhưng trời anh phải điều khiển chính mình hoặc là anh sẽ làm cô gái sợ. Bình tĩnh ngu ngốc! Ryuuki nguyền rủa chính mình trong ý nghĩ. Anh nhìn lên và thấy cô gái bận rộn nhai tóp tép. May mắn là cô không nhìn thấy anh đang đấu tranh. Yêu quái báo thở dài thư thái khi anh nói.

“Ngày mai tôi sẽ rời đi lần nữa và khi tôi trở về lần cuối thì tôi sẽ về đây cho điều tốt.” Rin quay lại về Ryuuki khi cô nuốt cơm xuống cổ họng.

“Khi nào ngài sẽ rời đi? Và ngài đi trong bao lâu?” Rin hỏi khi cô ăn một miệng đầy cơm với rau.

“Rời đi hôm nay và tôi không biết tôi đi trong bao lâu. Đó là lí do vì sao mà tôi cần gặp nàng.” Yêu quái nhìn chằm chằm vào cô gái đang đối diện với anh với cái miệng đầy thức ăn đang nhai tóp tép.

“Bộ tộc của tôi cần tôi và tôi ước ao xây dựng ngôi nhà của mình ở đây. Đó là thứ mà cha tôi muốn tôi là làm. Đây là lúc hoàn thành ước ao của cha mẹ tôi.” Ryuuki di chuyển ánh nhìn vào bầu trời trong xanh.

“Ngài sẽ là nhà lãnh đạo vĩ đại. Cha mẹ ngài sẽ tự hào về ngài.” Rin nhận xét với nụ cười tươi vui. Rồi cô lấy một tách trà và nhấp nháp nó. Yêu quái báo trở lại ánh nhìn vào cô gái. Anh nói.

“Tôi sẽ không hoàn thành mà không có nàng. Dù có gì thì tôi sẽ đạt được. Nó sẽ không có nghĩa nếu không có ai chia sẽ với tôi. Tôi cần một bạn đời. Tôi ước ao một gia đình và tôi muốn một kẻ thừa kế.” Sự lấn tới của Ryuuki gần như làm Rin mắc nghẹn. Cô không quay lại đối mặt với yêu quái mà thay vào đó thì cô gói hộp thức ăn trưa và chuẩn bị rời đi. Cô không muốn dính lúi vào cuộc đối thoại lần nữa.

“Rin, ta cần nàng. Ta muốn dựng một gia đình hạnh phúc với nàng. Aito có thể là con trai vĩ đại của ta và chúng ta có thể có đứa con riêng của chúng ta.” Yêu quái báo tiếp tục nói. Rin nhướng chân và lưng cô đối diện với Ryuuki. Đủ rồi! Rin nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngài Ryuuki, tôi không muốn nói về việc này bây giờ. Tôi có thể xin lỗi là tôi cần trở về làm việc không? Chúc chuyến đi bình an nhé.” Rin bước khỏi nhưng cánh tay phải cô bị nắm chặt, buột cô quay lại trong sự bối bù. Cái hộp thức ăn bữa trưa trượt khỏi tay cô và rơi vào cỏ.

"Rin, sao nàng luôn tránh chủ đề này? Aito đã lên 4 tuổi và không có dấu hiệu về cha của nó trở lại. Sao lại lãng phí cuộc đời cho kẻ vô tâm?” Giọng Ryuuki dâng lên trong sự tuyệt vọng. Cái nắm của anh trở nên chặt vào tay Rin.

“Ngài ấy không vô tâm. Ngài không biết gì về ngài ấy cả và tôi cảnh cáo ngài lần nữa, Ryuuki. Tôi không ao ước nghe thêm lời phê bình nào về ngài ấy. Ngài hiểu chưa?” Rin cảnh cáo yêu quái với gương mặt nghiêm túc nhưng Ryuuki không thỏa mãn.

"Hắn không xứng có sự chung thủy từ nàng. Thậm chí hắn không quan tâm thăm viếng chính con trai của hắn. Tên xấu xa đó.” Anh rống lên trong sự giận dữ.

“NGỪNG LAI! Ngài gọi ai là tên xấu xa? Ngài ấy không đến gặp chúng tôi vì ngài ấy- ngài có ấy có vấn đề khó khăn của chính mình.” Rin la lớn vào yêu quái khi cô chống lại để thả tự do khỏi cái siết chặt của anh.

“Vấn đề khó khăn ư? Tất cả phần cho sự bào chữa của hắn. Đơn giản là hắn hứa gì với nàng và vứt bỏ cả hai sang một bên. Có thể là hắn thậm chí lên giường với phụ nữ khác ngay lúc này. Nàng quá ngây thơ, Rin ạ.” Lời nhận xét mạnh mẽ của Ryuuki làm cô gái phát điên. Cô dùng tất cả sức mạnh của mình từ bàn tay trái để thả chính mình ra khỏi cái siết chặt của yêu quái khiến cô mất thăng bằng vào khoảnh khắc đó. Rin mang cái nhìn chằm chằm vào Ryuuki.

“Sao ngài dám nói việc như vậy về ngài ấy! Ngài muốn tôi lập lại bao nhiêu lần? Ngài không có quyền phán xét ngài ấy! GÌ CẢ!” Rin la lớn với hai bàn tay khụm vào tai và lắc đầu mãnh liệt. Biểu hiện của cô để lại sự sững sờ cho yêu quái. Nếu có gì đó mà anh sợ trên đời này thì đó là cô gái này mà anh sợ nhất. Gương mặt phát điên đỏ bừng của cô có cảm giác là cô sắp vỡ mạch máu bất cứ lúc nào. Ryuuki không đáp lời. Anh muốn cô gái bình tĩnh. Một gian đoạn im lặng theo sau trước khi yêu quái cố hỏi.

“Tôi thật sự không có đủ tiêu chuẩn để thay thế hắn sao? Nói cho tôi biết, Rin. Tôi không có khả năng khiến nàng hạnh phúc và bảo vệ nàng sao?” Giọng Ryuuki nhẹ nhàng khi anh tìm kiếm câu trả lời. Cô gái thản bàn tay sang một bên khi ánh nhìn đau đớn của cô ngã về cỏ.

“Ngài là đàn ông tuyệt vời và do đó tôi không muốn ngài lãng phí thời gian của mình cho tôi. Tạm biệt.” Rin bước khỏi yêu quái đang không thỏa mãn nhưng lần nàng Ryuuki tăng tốc phía trước Rin và nắm vai cô. Anh kéo cô gái lại gần hơn, bắt lấy môi cô và liều lĩnh hôn cô. Rin đập vào ngực anh mạnh đến mức có thể. Cô cố đẩy anh ra nhưng bàn tay Ryuuki vững vàng nắm phía sau đầu cô. Khi Ryuuki kiềm hãm khỏi nụ hôn thì Rin tát mạnh vào gương mặt bên trái của anh.

“Ngài nghĩ là ngài đang làm gì vậy? Ngài không tỏ ra tôn trọng tôi gì cả!” Cô gái lau miệng một cách xông xáo bằng bàn tay khi nước mắt chảy xuống và làm ước má hồng của cô. Ryuuki bị choáng. Anh không thể giải thích chính hành động của mình nhưng anh có thể cảm thấy là cô gái vô cùng thất vọng. Khốn kiếp ngươi, con báo! Sao ngươi không thể điều khiển chính mình? Yêu quái chửi chính mình mình với cái nắm tay siết chặt phía bên cạnh anh.

"Rin, tôi xin lỗi. Tôi không có ý thô lỗ. Xin tha thứ cho tôi.” Ryuuki bước gần hơn đến Rin nhưng cô bước ra khỏi anh.

“Đi ra khỏi tôi. Đừng đến gần hơn nữa.” Rin cảnh cáo một cách thù hằn.

“Rin. Tôi-…”

“Chỉ là rời khỏi tôi XIN!” Cô gái la lớn. Cô cứ bước lùi mà không nhận ra là cô đã đạp phải cục đá làm cô té và ngã vào cỏ. Ryuuki lao đến bên cạnh để kiểm tra tình hình của cô nhưng cô đẩy anh sang một bên.

“Đừng chạm vào tôi. Đi ra khỏi tôi bây giờ đi!” Giọng Rin sắc bén và lớn. Ryuuki dừng bước và giang lòng bàn tay phải để cho thấy rằng anh đã dừng lại. Chỉ là lúc này thì Tsuyu và Akemi lao đến chỗ nhóm. Cả hai ngạc nhiên thấy Rin đang ở trên cỏ.

"Ryuuki! Con đã làm gì Rin?” Tsuyu hỏi yêu quái khi bà và Akemi di chuyển về phía cạnh cô gái.

“Rin, lòng bàn tay cô hơi sưng. Cô ổn chứ?” akemi dịu dàng nhấn vào bàn tay của cô gái. Cô có thể thấy là cô gái đang cắn môi để cho thấy rằng nó thật sự đau đớn. Tsuyu bắn ánh nhìn nghiêm túc nhìn vào yêu quái báo. Ryuuki cảm thấy có lỗi khủng khiếp. Anh cố bước gần hơn đến cô gái nhưng cùng nghe lời cảnh cáo lần nữa.

"Rin, tôi chỉ muốn kiểm tra tình hình của nàng thôi.” Yêu quái van nài khi anh bước gần nhóm.

“KHÔNG! Xin chỉ là để tôi một mình. Xin.” Rin van nài với giọng nói mê mải trong nổi đau và thấy vọng. Tsuyu và Akemi trao đổi ánh nhìn vào nhau trong sự bối rối. Cả hai giúp Rin dậy từ bàn chân. Ryuuki nhìn chằm chằm một cách u sầu vào cô gái. Anh không trách ai mà trách chính mình. Anh ao ước dữ dội là cô gái không bắt đầu mất đi sự trung thành ở anh. Yêu quái báo thề rằng anh không thể kham nổi việc thậm chí mất đi chút niềm tin từ cô gái quý giá này.

“Được rồi. Tôi không đến gần hơn nữa nhưng Rin, đừng ghét tôi nhé. Tôi thề là tôi không có ý thô lỗ, tôi chỉ là tuyệt vọng. Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau khi tôi trở về sau nhiệm vụ.” Mắt Ryuuki dán vào gương mặt cô gái, tìm kiếm bất tận cho bất cứ cảnh nào có thể thư thái con tim đang tan nát. Rin không đáp lời mà thay vào đó cô hơi gật đầu đồng ý. Đó không phải là cảnh tượng êm ái rừ một cô gái đáng yêu nhưng anh không đòi hỏi gì khác hơn từ cô gái tội nghiệp này. Anh biết rằng việc này là cái giá phải trả cho sự không thể điều khiển sự thôi thúc của anh. Không giải thích hơn nữa với những người phụ nữ khó hiểu, Ryuuki gật đầu với nhóm khi anh quay đi rời khỏi. Không ai trong họ cố ngăn yêu quái khi họ chống cô gái trở về nhà bếp.

Phía bên kia của nhà kĩ nữ, Sesshoumaru nghỉ ngơi dưới cùng cái cây anh thấy trước kia. Anh nâng chân phải và để bàn tay phải phía trên nó. Aito đang ngồi không xa từ nơi chúa tể yêu quái khi nó cắn con cá đang nướng trong sự vui mừng trong khi con cóc xanh ngủ gần đứa bé với bong bóng nhanh chóng vỡ ra từ mũi ông. Đại yêu quái nhìn đứa bé cẩn thận. Dù nó có chiếc khăn trên đầu thì cảnh tượng của nó không có mảnh vải mỏng che trán là thứ căn bản thú vị trong ý nghĩ của chúa tể yêu quái. Mùi nhẹ của anh bắt trên người đứa trẻ có vẻ không giải thích được vẻ ngoài của nó. Nếu Aito thật sự là con trait a thì nó là bán yêu và do đó nó phải trông khá giống cái tên bán yêu ngu ngốc đó. Ý nghĩ của chúa tể yêu quái lúng túng, dán mắt vào đứa trẻ nghi ngờ. Đứa trẻ không có tai chó như Inuyasha. Sesshoumaru đang đấu tranh để tìm ra câu đố này khi anh nhìn aito hoàn thành việc bắt cá mà nó chuẩn bị. Đứa trẻ chắc là thừa hưởng kĩ năng bắt cá từ mẹ nó. Nó đã bắt được 3 con cá. Một con đã đưa cho con cóc và giữ hai con cho riêng nó. Lí do duy nhất giải thích vì sao mà Aito không có tai chó…là nó không phải là con trai của ta. Đại yêu quái thì thầm khi anh nhắm mắt chặt lại trong nổi đau.

Aito quay lại và bắt gặp đôi mắt đang nhắm của anh. Chúa tể Sesshoumaru đang ngủ sao? Đứa trẻ thắc mắc. Rồi nó lặng lẽ và thận trọng bước gần hơn đến Sesshoumaru và ngồi cạnh anh. Aito nhìn vào gương mặt chúa tể yêu quái và thán phục những sọc màu đỏ tía của anh. Aito vui thích bởi hình trăng khuyết màu xanh. Anh cảm thấy đứa trẻ ở gần nhưng không quấy rầy nó.

"Thiên thần giám hộ của con” Những từ ngữ kì hoặc đó thoát ra từ miệng nó và được đại yêu quái nhạy cảm nghe được. Anh bắn đôi mắt mình mở ra nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang chăm chú quan sát anh. Thiên thần giám hộ ư? Sesshoumaru lặng lẽ nghĩ về chính mình. Aito tròn mắt sang bên trái và bên phải, giả vờ rằng nó không nhìn vào chúa tể nhưng trộm lấy cái lướt qua của anh. Aito không làm gì được ngoài việc nhìn chằm chằm vào hình trăng khuyết của anh.

“Chúa tể Sesshoumaru, h-h- Ý con là ngài có hình trăng khuyết trên trán ra sao?” Aito bẽn lẽn hỏi. Sesshoumaru nhìn chằm chằm tò mò vào cậu bé. Anh không biết sao đứa bé tỏ ra thú vị với dấu vết gia tộc của anh.

“Đó là dấu vết cụ thể thuộc về gia tộc. Chỉ có huyết thống của ta mới mang dấu vết đó.” Đại yêu quái lạnh lùng trả lời. Aito chớp mắt, vẫn còn nghi ngờ.

“Huyết thống ư? Việc đó có liên quan gì đến dòng máu không? Ai đó phải chảy máu để có mặt trăng đó sao?” Đứa trẻ nghi ngờ. Sesshoumaru thu hẹp đôi mắt và nhìn chằm chằm vào gương mặt tò mò của cậu bé. Nó nhắc nhớ chúa tể yêu quái rất nhiều về Rin. Trở lại những ngày Rin khoảng độ tuổi của Aito, cô từng hỏi nhiều vấn đề tò mò. Đại yêu quái không bao giờ tỏ vẻ bực dọc. Thật ra, anh nghĩ cô gái đáng yêu. Giống Rin, nó là đứa trẻ năng nổ hiếu động. Anh đặt bàn tay phải lên đỉnh đầu cậu bé và nhẹ nhàng vuốt ve nó.

“Theo con đường đó thì chỉ có đứa con của ta sẽ mang dấu vết của ta. Không có gì về việc chảy máu cả.” Sự tập trung của Aito trong việc lắng nghe làm ngạc nhiên anh. Nó gật đầu rằng nó hiểu và cúi đầu nhìn vào chính lòng nó. Sesshoumaru nghĩ rằng có lẽ đây là thời điểm hoàn hảo nhất cho anh hỏi vài thứ về đứa trẻ.

“Cha ngươi đâu?” Đầu Aito nhướng lên, nhìn vào đại yêu quái với biểu hiện u ám. Đôi mắt màu hoàng hôn của nó trở nên đọng nước và nó khịt khịt một cách nặng nề, không cho nước mắt tuôn ra khỏi mắt nó.

"Aito không bao giờ gặp cha. Con thậm chí không biết ba trông thế nào.” Cậu bé u sầu trong giọng nói. Nghe như có một cục lớn trong cổ họng nó. Sesshoumaru cau mày nghi ngờ.

“Ngươi có hỏi mẹ ngươi về việc này không?” Anh quan tâm hỏi.

“Vâng, con có. Mẹ bảo rằng ba theo chúng tôi mọi lúc. Chỉ là ba không thể đến gặp chúng tôi mọi lúc.” Giọng cậu bé buồn hơn tăng lên. Lần này, giọng anh khá là run rẩy. Tất nhiên ta sẽ luôn theo Rin mọi lúc nhưng nếu ta biết ta có con trai thì ta sẽ không để họ lang thang xung quanh. Họ nên được đưa đến pháo đài và sống một cuộc sống mà không có sự vất vả. Chúa tể yêu quái nghĩ trong tâm trí.

“Ngươi có ghét cha ngươi không?” Anh hỏi làm cho bàn tay đứa trẻ biến vào cái nắm nhỏ khi nó níu hakama của anh. Khoảnh khắc im lặng ngả vào giữa họ.

“Không, con không” Đứa trẻ phá vỡ im lặng trước.

“Vì sao?” Chúa tể yêu quái tiếp tục làm phiền đứa trẻ.

‘Con không bao giờ có thể trở nên ghét cha con. Mẹ sẽ không vui về việc đó. Đó là lời hứa và nếu con phá vỡ nó thì mẹ con sẽ tan vỡ và con ghét nhìn thấy mẹ buồn.” Cậu bé giải thích khi vài giọt nước mắt lăn xuống đôi má mũm mĩm của nó. Sesshoumaru dịu dàng lau đi những giọt nước mắt bằng móng vuốt của mình. Anh không biết vì sao mà anh phản ứng cách đó. Có lẽ chúa tể yêu quái cảm thấy tội nghiệp đứa trẻ.

“Họ bảo rằng con trông kì hoặc và không có đứa trẻ nào muốn chơi với con. Dân làng luôn nói thứ gì đó tồi tệ về mẹ. Con không hiểu họ có ý gì nhưng lời nhận xét của họ luôn khiến mẹ khóc cả đêm. Mọi người có cha chơi cùng. Họ luôn học những điều mới mẻ với cha họ. Mẹ…mẹ thậm chí không có thời gian chơi với con vì mẹ phải làm việc để bảo đảm rằng con ăn uống mỗi ngày.” Aito ngưng nói và đứng lên. Nó lao về phía chúa tể yêu quái, quấn cánh tay mình quanh eo đại yêu quái và khóc lớn.

“Sao mà mọi người có cha còn con không có? Mẹ họ luôn đồng hành với họ nhưng mẹ con phải làm việc và con phải ở trong căn chòi suốt cả ngài. Con cảm thấy cô đơn khủng khiếp và con không thể nói với mẹ về việc này. Mẹ sẽ tự trách mình nếu mẹ biết con không vui.” Đứa trẻ siết chặt cái ôm khi tiếng khóc của nó lớn hơn.

“Con chỉ muốn làm đứa trẻ bình thường? Có phải là đòi hỏi quá nhiều không?” Đứa trẻ tiếp tục khóc và Sesshoumaru cố gắng vất vả để dỗ Aito bằng việc vuốt ve lưng nó bằng bàn tay phải. Đại yêu quái có thể làm gì hơn cho đứa trẻ tội nghiệp hơn là để nó khóc cả nổi lòng ra? Có lẽ đây là lần đầu lòng Sesshoumaru cảm thấy quá nhiều nổi đau và nặng nề. Việc này có nghĩa là ta yếu đuối sao? Không, không thể. Đại yêu quái nghĩ khi anh tiếp tục vuốt ve lưng đứa bé. Anh không thể tưởng tượng thứ gì trong cuộc sống Rin và Aito phải đi qua trong 4 năm qua nhưng chắc chắn rằng đó không phải là thời gian thoải mái. Sesshoumaru siết chặt nắm tay trái. Anh để cô gái đi mất biệt dễ dàng khỏi pháo đài của mình và mất quá nhiều thời gian để định vị trí cô tạo nhiên nhiều sự chịu đựng giữa họ. Con báo đó đúng. Chỉ có hắn mới biết mọi thứ về việc xảy ra cho Rin trong ba năm nay. Nhìn đứa trẻ tội nghiệp khóc trong cánh tay anh, đại yêu quái thề rằng anh sẽ hi sinh mọi thứ chỉ để nhìn thấy nụ cười lần nữa của Rin và Aito.

“Ổn rồi. Mọi thứ sẽ tốt. Không lâu sao mẹ ngươi sẽ có cả thời gian chỉ để dành cho ngươi. Và ngươi sẽ có cha để dạy ngươi mọi thứ mà ngươi khao khát. Sớm thôi. Rất sớm.” Chúa tể yêu quái cố phát biểu vài câu cuối cùng trong sự hành hạ. Aito không nghe từ ngữ từ đại yêu quái. Sesshoumaru không bận tâm lập lại nó khi anh quấn cánh tay quanh cơ thể nhỏ bé của đứa trẻ. Anh ghét việc dâng hiến thứ gì đó thuộc về anh cho kẻ khác. Đại yêu quái nghĩ rằng không có gì quan trọng hơn là cuộc sống của Rin. Nếu anh có thể từ bỏ Tenseiga và mảnh đất của anh vì cô gái loài người này thì anh cũng sẳn sàng nuốt niềm kiêu hãnh của mình để con báo đó khiến Rin và Aito sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu cô gái đã quyết định thì anh không ao ước thay đồi tâm trí cô.

Cô ấy cần một đàn ông và nó cần có cha. Bây giờ, ta đã quyết định.

Về Đầu Trang Go down

Atemu x Anzu

Atemu x Anzu


Cấp 10

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Atemu x Anzu Thu Oct 24, 2013 7:30 pm

Để đăng hình Sess/Rin thư giản

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Cherry_Love_by_flohr92

https://2img.net/h/i900.photobucket.com/albums/ac210/Combine_girls/Sess%20and%20Rin/sesshomaru_x_rin_2_by_alonely-d3bd013.jpg" alt="" />

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Image1

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ I_and_you____forever_by_crazyniky-d2yxcwp

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Inu_family_tree_by_kurohaneshizumi-d35i7j6-2

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ I_will_always_protect_you_by_whosgotthekitty-d3bcv6l

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ It_Means_NOTHING_MangaSpoiler_by_MorningStar83

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Shessy_and_Co_by_irusik666

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ In_the_Spring_by_LadySianna2

♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Change_of_heart_by_hesxmyxinu

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content


♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥ Empty Re: ♥♥Fic dịch Inuyasha (Sesshoumaru x Rin): Lily of the valley♥

Bài gửi by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Trang 1 trong tổng số 4 trang 1, 2, 3, 4  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics
» Fanfic dịch Yugioh & Inuyasha: Không khác như họ có vẻ
» Fic dịch Inuyasha(Sess x Rin): Unlike Father, Just Like Father
» Các bài cảm xúc về Rin {Inuyasha}
» Inuyasha (Sess / Rin): Người đẹp và yêu quái
» Link tải Inuyasha bản đẹp

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết